Qua mười dặm gió thu, hàng dương liễu xanh mượt, ven bờ Thanh Ninh ở phía Bắc ngoại ô thành phố Yến, dương liễu rủ xuống, gió thổi hiu hiu, xa xa cỏ lau bồng bềnh, cảnh đẹp công viên Ôn Địa hiện ra trước mắt, như thơ như tranh.
Ngẫu nhiên có mấy con chim màu trắng không biết là chim gì bay qua, như nốt nhạc của năm tháng tấu nên bản nhạc trong trẻo nhất.
- Rất đẹp.
Quan Doãn tự đáy lòng cảm thán nói:
- Mưa Quế Lâm, sương Trùng Khánh, đêm Hạ Giang, thu Bắc Kinh, thành phố Yến mặc dù không muôn hình vạn trạng như Bắc Kinh nhưng có một mùa thành phố Yến cũng đẹp như Bắc Kinh vậy, cũng là mùa thu.
- Quả thực rất đẹp, cảnh đẹp, người càng đẹp.
Ánh mắt Tề Ngang Dương nhìn về phía xa, dừng lại trên mấy cô gái. Những cô gái xinh như hoa, có người giày bệt quần dài, có người váy dài tóc dài, có người tóc ngắn giày cao, mỗi người một vẻ, quyến luyến dưới gốc cây hoa ở nơi không xa giống như những con bướm qua lại như thoi, đẹp không sao tả xiết.
- Bây giờ có ba thiên kim Bắc Kinh. Anh nói xem sau này liệu có người bắt chước chọn ra các kiểu như tam công tử hay tứ mỹ nữ, ngũ đại vương Bắc Kinh không?
Quan Doãn vẻ mặt đầy ý cười, ánh mắt cũng hướng về phía xa, phía xa, ba thân ảnh dịu dàng mà quen thuộc làm hắn nhộn nhạo trong lòng.
Nhà họ Điền thược dược yếu ớt, Lý thị phù du lại ít tình, chỉ có Kim hoa quốc sắc, lúc hoa nở kinh động Bắc Kinh --- ba thiên kim Bắc Kinh, Điền Tương Ly nhà họ Điền, Lý Mộng Hàm nhà họ Lý, Kim Nhất Giai nhà họ Kim, bây giờ đang ở ngay trước mắt hắn và Tề Ngang Dương, trang điểm xinh đẹp, mỗi người bày ra một khoảnh khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời. Dáng vẻ mềm yếu của Điền Tương Ly như gió vờn lá dương liễu, Lý Mộng Hàm ngây thơ thuần khiết như gió thu mười dặm, còn Kim Nhất Giai cao quý như khoảng không thuần mỹ của mùa thu, trong suốt mà thăm thẳm.
- Khẳng định sẽ có, ba thiên kim Bắc Kinh danh tiếng quá lớn, bao nhiêu năm sau vẫn lưu truyền, sau này chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi và học tập theo.
Tề Ngang Dương ngồi lên trên một tảng đá, cười hắc hắc:
- Bây giờ không biết có bao nhiêu con cháu thế gia ở Bắc Kinh hận chúng ta đến tận xương tủy, đặc biệt là hận cậu, dù sao tôi cũng chỉ chiếm Lý Mộng Hàm, còn cậu lại chiếm cả mẫu đơn và thược dược, thật là tham lam, lần sau đi Bắc Kinh thì cẩn thận, nói không chừng sẽ có người gây phiền phức cho cậu đấy.
- Ha ha...
Quan Doãn cời ha ha:
- Đừng viết nhạc uyên ương linh tinh. Điền Tương Ly là bạn thân của Nhất Giai, cô ấy và tôi là quan hệ hợp tác thuần khiết, cậu đừng có mà vừa thấy mỹ nữ liền muốn thu giữ, phụ nữ có lúc chiếm thì dễ nhưng bỏ thì khó, giống như Tô Mặc Ngu...
- Dừng, dừng!
Tề Ngang Dương sợ rồi, vội vàng bày tỏ ý tạm thời dừng lại:
- Biết ngay là cậu sẽ nhắc đến Tô Mặc Ngu mà. Tôi vừa trêu cậu với phụ nữ là cậu liền lôi Tô Mặc Ngu ra chiếu tướng tôi, cậu có thể có chút sáng tạo được không?
Quan Doãn lắc đầu:
- Tôi từng làm tổn thương Hạ Lai, bây giờ lại sợ không phải với Ôn Lâm, hơn nữa lại có hôn ước với Kim Nhất Giai. Mặc dù không đến nỗi còn trẻ nên phong lưu nhưng thân là đàn ông phải có trách nhiệm, đừng vì sự buông thả của mình mà lấy cớ trêu chọc người phụ nữ khác, dùng sự thương tâm cả đời của một người phụ nữ để đổi lấy sự vui vẻ nhất thời của bản thân. Anh nói xem một người đàn ông có tâm sẽ làm chuyện như vậy sao? Điền Tương Ly vừa nhìn liền biết là cô gái rất tình cảm, đừng nói là cô ấy là bạn thân của Nhất Giai, cho dù cô ấy và Nhất Giai không có quan hệ gì thì tôi và cô ấy cũng không phát sinh quan hệ gì. Đừng để bản thân gánh quá nhiều món nợ, có một số món nợ cả đời cũng không trả hết, đời sau vẫn phải trả.
- Nói cũng đúng.
Tề Ngang Dương rất hiểu cảm giác ấy:
- Chuyện với Tô Mặc Ngu làm tôi hiểu ra một đạo lý, đàn ông có lúc phải thể hiện khí khái của đàn ông, không thể lề mề dây dưa mãi. Cậu nói đúng, làm người phải có nguyên tắc có giới hạn, một người đàn ông nếu không có nguyên tắc, vừa thấy mỹ nữ là muốn lên giường thì chẳng khác nào động vật.
- Sai rồi, đám đàn ông ngựa đực ấy còn không bằng động vật. Động vật một năm chỉ có một tháng là thời kỳ động dục, còn đám đàn ông ngựa đực ấy tháng nào cũng động dục, ngày nào cũng động dục, dùng lời của Trịnh Thiên Tắc là chỉ sống vì nửa thân dưới, ha ha.
Quan Doãn cười ha ha, tâm trạng thoải mái như bầu trời trong xanh:
- Nhưng cũng phải nói lại, theo tôi Trịnh Thiên Tắc mạnh hơn những quan tham khác, ít nhất ông ta có khí khái đàn ông, mấy năm không động đến Hồng Nhan Hinh, chỉ riêng điểm này đã khiến người khác bội phục. Có bao nhiều người đàn ông có quyền có tiền, gặp mỹ nữ liền muốn dùng tiền dùng quyền làm điều kiện trao đổi để dỗ phụ nữ lên giường chứ?
- Nói đến Trịnh Thiên Tắc, Hồng Hi kém xa ông ta. Cùng là Cục trưởng cục công an, Trịnh Thiên Tắc đối với vấn đề phụ nữ làm người khác không thể bới ra nhiều vấn đề, Hồng Hi lại hoàn toàn là ác ma trong đám sắc lang...
Tề Ngang Dương trở lại chuyện chính, nhắc đến Hồng Hi.
- Kế hoạch của Hoàng Hán sắp trình diễn rồi.
Quan Doãn gật đầu. Từ tin tức tình báo mà Hoàng Hán cung cấp có thể thấy Hồng Hi quả thực là quỷ đói trong đám sắc lang, chỉ cần là người con gái xinh đẹp nằm trong tầm ngắm của gã, gã sẽ tìm mọi cách để đưa cô ta lên giường, gần như đạt đến mức độ bụng đói ăn quàng. Nghe nói ngay cả hoa hồng đen như Lưu Văn Vấn gã cũng dám tán tỉnh, nhưng Lưu Văn Vấn rốt cục có bị gã đưa lên giường hay không thì không biết.
- Tôi không hứng thú lắm với kế hoạch của Hoàng Hán, cứ cảm thấy xa vời quá.
Cứ nhắc đến Hoàng Hán là Tề Ngang Dương lại chẳng có hứng thú gì, anh ta lấy tay chỉ vào sông Thanh Ninh:
- Lấy sông Thanh Ninh làm biên giới, bờ bên kia là huyện Trực Toàn, giấc mộng làm Chủ tịch huyện Trực Toàn của cậu thế nào rồi?
Thế nào rồi chẳng lẽ Tề Ngang Dương lại không biết sao? Anh ta rõ ràng là biết rồi còn cố tình hỏi. Quan Doãn lắc đầu cười, dùng tay chỉ vào bờ bên kia sông:
- Gần như vậy, mà xa đến thế...
Sau hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần trước, Chương Hệ Phong từ chối cho ý kiến về việc dề danh của Hồ Tuấn Nghị chẳng khác nào là gác lại một bên, đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ biết ý cấp trên, lặng lẽ đè xuống, Hồ Tuấn Nghị lại không thế, y biết rõ Chương Hệ Phong sẽ tức giận phản đối, nhưng nếu Chương Hệ Phong đã không tỏ rõ thái độ thì y cứ coi như Chương Hệ Phong ngầm đồng ý vậy.
Sau đó, Hồ Tuấn Nghị liền tích cực đề danh Quan Doãn.
Ban tổ chức Tỉnh ủy, dưới có thế lực của trưởng phóng cán bộ số 2 Lý Dật Phong, có Phó trưởng ban Hạ Đức Trường đề cử, trên có Trưởng ban Hồ Tuấn Nghị tuyệt bút vung lên kí tên chẳng khác nào cả ban tổ chức Tỉnh ủy đều bật đèn xanh cho Quan Doãn đi.
Mặc dù Trần Tinh Duệ vô cùng không mong muốn nhưng gã cũng là người thông minh, biết rõ cho dù gã có ngăn cũng chẳng ích gì, không những sẽ đắc tội Quan Doãn mà còn đắc tội tam kiếm khách từ dưới lên trên của ban tổ chức Tỉnh ủy, thế nên trong lúc ban tổ chức Tỉnh ủy đều bật đèn xanh, gã thân là lãnh đạo trực tiếp của Quan Doãn cũng vui vẻ thuận theo lòng người, giơ tay cho đi. Hơn nữa suy nghĩ của gã là sau này nếu Quan Doãn thật sự lên được chức cao thì coi như gã cũng đã giúp đỡ Quan Doãn một đoạn đường.
Lúc mọi chuyện vốn dĩ thuận lợi, chỉ đợi Văn phòng tỉnh cho đi là ban tổ chức Tỉnh ủy có thể đưa tư liệu chuyển lên ban tổ chức Thành ủy, sau đó ban tổ chức Thành ủy liền có thể chính thức đề danh rồi, nhưng lại bị kẹt ở cửa cuối cùng của văn phòng Tỉnh ủy.
Người không chịu tha cho Quan Doãn đi là ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mã Thần Sâm.
Mã Thần Sâm là Trưởng ban thư ký đồng thời cũng kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy. Mặc dù ông ta không phải là lãnh đạo trực tiếp của Quan Doãn nhưng quan hệ nhân sự của Quan Doãn lại ở Văn phòng Tỉnh ủy, theo lý mà nói tất cả thủ tục đều xong hết, ông ta thân là Chủ nhiệm, một lần thả ra làm ngoài không quan trọng, ông ta chỉ cần ký tên đồng ý là xong việc nhưng ông ta lại không ký mà giả vờ quên chuyện này, nhẹ nhàng để thủ tục chuyển Quan Doãn đi sang một bên.
Lần thả đi này hơn nửa tháng cũng không có động tĩnh gì.
Ai cũng nhìn ra, biện pháp mà Mã Thần Sâm áp dụng là chữ ‘kéo dài’, rốt cục ông ta muốn kéo dài chuyện của Quan Doãn một hai tháng hay vĩnh viễn thì không biết được. Nhưng điều mọi người đều biết rõ là Mã Thần Sâm đang đợi ám hiệu ngầm của Chương Hệ Phong.
Thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Mã Thần Sâm rốt cục có phải người cùng một tuyến với Chương Hệ Phong hay không, Tỉnh ủy rất nhiều người không dám chắc chắn. Nhưng có thể khẳng định là trong một số vấn đề không quan trọng lắm thì Mã Thần Sâm quả thực luôn bảo vệ quyền uy của Chương Hệ Phong. Vết xe đổ của Mộc Quả Pháp phải ghi tạc trong lòng, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nếu không duy trì sự thống nhất với Bí thư Tỉnh ủy thì các hạng mục công việc sẽ khó mà khai triển.
Từ khi hội nghị thường vụ kết thúc đến hôm nay, nháy mắt đã hơn hai mươi ngày, chuyện đề danh của Quan Doãn vẫn không có chút động tĩnh nào, cứ treo lơ lửng trên không. Ai cũng ngại đi giục Mã Thần Sâm, dù sao cũng là chuyện nằm trong chức trách của Mã Thần Sâm, Hồ Tuấn Nghị cũng được, Hạ Đức Trường cũng thế, nếu hỏi thẳng mặt Mã Thần Sâm chuyện này thì ngại vượt cấp.
Kết quả mọi chuyện kéo dài đến tận hôm nay cũng không có chút dấu hiệu sắp được giải quyết.
Đối với chuyện này, Quan Doãn cũng không có cách nào khác. Quả thực, huyện Trực Toàn cách thành phố Yến mười mấy km, đi ô tô mất không đến 10 phút. Bây giờ đứng ở bên bờ sông Thanh Ninh này, bên này sông là thành phố Yến, bên kia sông là Trực Toàn, gần đến nỗi hắn đi từ trên cầu liền có thể tiến vào trong Trực Toàn nhưng lại xa vô cùng.
- Hay là tôi hỏi bố tôi một chút?
Tề Ngang Dương cũng thấy không đáng thay cho Quan Doãn:
- Mã Thần Sâm là muốn tự tìm phiền phức rồi.
- Thực ra cũng không trách ông ta. Ông ta thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu không lượng sức mình đoán tâm tư của Chương Hệ Phong, ông ta cũng sợ có kết cục giống Mộc Quả Pháp.
Không phải Quan Doãn giải vây cho Mã Thần Sâm mà là hiểu rõ về nỗi khổ ở chốn quan trường, có lúc có một số chuyện cho dù không muốn làm cũng phải trái lương tâm mà đi làm:
- Đừng khiến Chú Tề phải ra mặt nữa, chút chuyện nhỏ này cũng phải kinh động chú ấy, sau này có chuyện lớn thì sẽ không được chú ủng hộ rồi.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Cậu thật thông minh, tham gia vào mọi chuyện quả thực có lúc hữu dụng nhưng đó là nhằm vào từng sự tham gia khác nhau, với mối giao tình sống chết có nhau của chúng ta, cho dù bố tôi không thích biểu lộ tâm tình, thực ra trong lòng ông cũng coi cậu như một nửa con trai vậy, tôi nói với ông ấy, cậu từng cứu mạng tôi, lúc đó ông ấy liền cảm động rồi, miệng không nói gì nhưng trong lòng lại nhớ kỹ.
Quan Doãn cười cười, coi như nhận tình cảm của Tề Toàn nhưng vẫn không muốn để Tề Toàn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải ra mặt liền nói:
- Thực ra không cần vội, mọi chuyện rất nhanh sẽ rõ ràng.
- Sao lại nói thế?
Tề Ngang Dương sửng sốt.
- Chuyện này, nằm ở Hoàng Hán người mà anh không tin tưởng.
Quan Doãn cười thần bí:
- Có lẽ nói chính xác là sẽ nằm trên người của Đại Gia và Hồng Hi, đợi đến khi kế hoạch của Hoàng Hán được thực thi thuận lợi thì chính là lúc Chương Hệ Phong chủ động ra ám hiệu ngầm cho Mã Thần Sâm cho tôi đi.
Tề Ngang Dương hứng thú tăng nhiều:
- Rốt cục là kế hoạch gì, cậu nói xem nào.
- Ngày tốt cảnh đẹp, lại có mỹ nhân trước mặt, không nói chuyện làm hỏng phong cảnh nữa.
Quan Doãn cười ha hả, sải bước về phía trước:
- Đi, đi tiếp mấy mỹ nữ.
Ngẫu nhiên có mấy con chim màu trắng không biết là chim gì bay qua, như nốt nhạc của năm tháng tấu nên bản nhạc trong trẻo nhất.
- Rất đẹp.
Quan Doãn tự đáy lòng cảm thán nói:
- Mưa Quế Lâm, sương Trùng Khánh, đêm Hạ Giang, thu Bắc Kinh, thành phố Yến mặc dù không muôn hình vạn trạng như Bắc Kinh nhưng có một mùa thành phố Yến cũng đẹp như Bắc Kinh vậy, cũng là mùa thu.
- Quả thực rất đẹp, cảnh đẹp, người càng đẹp.
Ánh mắt Tề Ngang Dương nhìn về phía xa, dừng lại trên mấy cô gái. Những cô gái xinh như hoa, có người giày bệt quần dài, có người váy dài tóc dài, có người tóc ngắn giày cao, mỗi người một vẻ, quyến luyến dưới gốc cây hoa ở nơi không xa giống như những con bướm qua lại như thoi, đẹp không sao tả xiết.
- Bây giờ có ba thiên kim Bắc Kinh. Anh nói xem sau này liệu có người bắt chước chọn ra các kiểu như tam công tử hay tứ mỹ nữ, ngũ đại vương Bắc Kinh không?
Quan Doãn vẻ mặt đầy ý cười, ánh mắt cũng hướng về phía xa, phía xa, ba thân ảnh dịu dàng mà quen thuộc làm hắn nhộn nhạo trong lòng.
Nhà họ Điền thược dược yếu ớt, Lý thị phù du lại ít tình, chỉ có Kim hoa quốc sắc, lúc hoa nở kinh động Bắc Kinh --- ba thiên kim Bắc Kinh, Điền Tương Ly nhà họ Điền, Lý Mộng Hàm nhà họ Lý, Kim Nhất Giai nhà họ Kim, bây giờ đang ở ngay trước mắt hắn và Tề Ngang Dương, trang điểm xinh đẹp, mỗi người bày ra một khoảnh khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời. Dáng vẻ mềm yếu của Điền Tương Ly như gió vờn lá dương liễu, Lý Mộng Hàm ngây thơ thuần khiết như gió thu mười dặm, còn Kim Nhất Giai cao quý như khoảng không thuần mỹ của mùa thu, trong suốt mà thăm thẳm.
- Khẳng định sẽ có, ba thiên kim Bắc Kinh danh tiếng quá lớn, bao nhiêu năm sau vẫn lưu truyền, sau này chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi và học tập theo.
Tề Ngang Dương ngồi lên trên một tảng đá, cười hắc hắc:
- Bây giờ không biết có bao nhiêu con cháu thế gia ở Bắc Kinh hận chúng ta đến tận xương tủy, đặc biệt là hận cậu, dù sao tôi cũng chỉ chiếm Lý Mộng Hàm, còn cậu lại chiếm cả mẫu đơn và thược dược, thật là tham lam, lần sau đi Bắc Kinh thì cẩn thận, nói không chừng sẽ có người gây phiền phức cho cậu đấy.
- Ha ha...
Quan Doãn cời ha ha:
- Đừng viết nhạc uyên ương linh tinh. Điền Tương Ly là bạn thân của Nhất Giai, cô ấy và tôi là quan hệ hợp tác thuần khiết, cậu đừng có mà vừa thấy mỹ nữ liền muốn thu giữ, phụ nữ có lúc chiếm thì dễ nhưng bỏ thì khó, giống như Tô Mặc Ngu...
- Dừng, dừng!
Tề Ngang Dương sợ rồi, vội vàng bày tỏ ý tạm thời dừng lại:
- Biết ngay là cậu sẽ nhắc đến Tô Mặc Ngu mà. Tôi vừa trêu cậu với phụ nữ là cậu liền lôi Tô Mặc Ngu ra chiếu tướng tôi, cậu có thể có chút sáng tạo được không?
Quan Doãn lắc đầu:
- Tôi từng làm tổn thương Hạ Lai, bây giờ lại sợ không phải với Ôn Lâm, hơn nữa lại có hôn ước với Kim Nhất Giai. Mặc dù không đến nỗi còn trẻ nên phong lưu nhưng thân là đàn ông phải có trách nhiệm, đừng vì sự buông thả của mình mà lấy cớ trêu chọc người phụ nữ khác, dùng sự thương tâm cả đời của một người phụ nữ để đổi lấy sự vui vẻ nhất thời của bản thân. Anh nói xem một người đàn ông có tâm sẽ làm chuyện như vậy sao? Điền Tương Ly vừa nhìn liền biết là cô gái rất tình cảm, đừng nói là cô ấy là bạn thân của Nhất Giai, cho dù cô ấy và Nhất Giai không có quan hệ gì thì tôi và cô ấy cũng không phát sinh quan hệ gì. Đừng để bản thân gánh quá nhiều món nợ, có một số món nợ cả đời cũng không trả hết, đời sau vẫn phải trả.
- Nói cũng đúng.
Tề Ngang Dương rất hiểu cảm giác ấy:
- Chuyện với Tô Mặc Ngu làm tôi hiểu ra một đạo lý, đàn ông có lúc phải thể hiện khí khái của đàn ông, không thể lề mề dây dưa mãi. Cậu nói đúng, làm người phải có nguyên tắc có giới hạn, một người đàn ông nếu không có nguyên tắc, vừa thấy mỹ nữ là muốn lên giường thì chẳng khác nào động vật.
- Sai rồi, đám đàn ông ngựa đực ấy còn không bằng động vật. Động vật một năm chỉ có một tháng là thời kỳ động dục, còn đám đàn ông ngựa đực ấy tháng nào cũng động dục, ngày nào cũng động dục, dùng lời của Trịnh Thiên Tắc là chỉ sống vì nửa thân dưới, ha ha.
Quan Doãn cười ha ha, tâm trạng thoải mái như bầu trời trong xanh:
- Nhưng cũng phải nói lại, theo tôi Trịnh Thiên Tắc mạnh hơn những quan tham khác, ít nhất ông ta có khí khái đàn ông, mấy năm không động đến Hồng Nhan Hinh, chỉ riêng điểm này đã khiến người khác bội phục. Có bao nhiều người đàn ông có quyền có tiền, gặp mỹ nữ liền muốn dùng tiền dùng quyền làm điều kiện trao đổi để dỗ phụ nữ lên giường chứ?
- Nói đến Trịnh Thiên Tắc, Hồng Hi kém xa ông ta. Cùng là Cục trưởng cục công an, Trịnh Thiên Tắc đối với vấn đề phụ nữ làm người khác không thể bới ra nhiều vấn đề, Hồng Hi lại hoàn toàn là ác ma trong đám sắc lang...
Tề Ngang Dương trở lại chuyện chính, nhắc đến Hồng Hi.
- Kế hoạch của Hoàng Hán sắp trình diễn rồi.
Quan Doãn gật đầu. Từ tin tức tình báo mà Hoàng Hán cung cấp có thể thấy Hồng Hi quả thực là quỷ đói trong đám sắc lang, chỉ cần là người con gái xinh đẹp nằm trong tầm ngắm của gã, gã sẽ tìm mọi cách để đưa cô ta lên giường, gần như đạt đến mức độ bụng đói ăn quàng. Nghe nói ngay cả hoa hồng đen như Lưu Văn Vấn gã cũng dám tán tỉnh, nhưng Lưu Văn Vấn rốt cục có bị gã đưa lên giường hay không thì không biết.
- Tôi không hứng thú lắm với kế hoạch của Hoàng Hán, cứ cảm thấy xa vời quá.
Cứ nhắc đến Hoàng Hán là Tề Ngang Dương lại chẳng có hứng thú gì, anh ta lấy tay chỉ vào sông Thanh Ninh:
- Lấy sông Thanh Ninh làm biên giới, bờ bên kia là huyện Trực Toàn, giấc mộng làm Chủ tịch huyện Trực Toàn của cậu thế nào rồi?
Thế nào rồi chẳng lẽ Tề Ngang Dương lại không biết sao? Anh ta rõ ràng là biết rồi còn cố tình hỏi. Quan Doãn lắc đầu cười, dùng tay chỉ vào bờ bên kia sông:
- Gần như vậy, mà xa đến thế...
Sau hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần trước, Chương Hệ Phong từ chối cho ý kiến về việc dề danh của Hồ Tuấn Nghị chẳng khác nào là gác lại một bên, đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ biết ý cấp trên, lặng lẽ đè xuống, Hồ Tuấn Nghị lại không thế, y biết rõ Chương Hệ Phong sẽ tức giận phản đối, nhưng nếu Chương Hệ Phong đã không tỏ rõ thái độ thì y cứ coi như Chương Hệ Phong ngầm đồng ý vậy.
Sau đó, Hồ Tuấn Nghị liền tích cực đề danh Quan Doãn.
Ban tổ chức Tỉnh ủy, dưới có thế lực của trưởng phóng cán bộ số 2 Lý Dật Phong, có Phó trưởng ban Hạ Đức Trường đề cử, trên có Trưởng ban Hồ Tuấn Nghị tuyệt bút vung lên kí tên chẳng khác nào cả ban tổ chức Tỉnh ủy đều bật đèn xanh cho Quan Doãn đi.
Mặc dù Trần Tinh Duệ vô cùng không mong muốn nhưng gã cũng là người thông minh, biết rõ cho dù gã có ngăn cũng chẳng ích gì, không những sẽ đắc tội Quan Doãn mà còn đắc tội tam kiếm khách từ dưới lên trên của ban tổ chức Tỉnh ủy, thế nên trong lúc ban tổ chức Tỉnh ủy đều bật đèn xanh, gã thân là lãnh đạo trực tiếp của Quan Doãn cũng vui vẻ thuận theo lòng người, giơ tay cho đi. Hơn nữa suy nghĩ của gã là sau này nếu Quan Doãn thật sự lên được chức cao thì coi như gã cũng đã giúp đỡ Quan Doãn một đoạn đường.
Lúc mọi chuyện vốn dĩ thuận lợi, chỉ đợi Văn phòng tỉnh cho đi là ban tổ chức Tỉnh ủy có thể đưa tư liệu chuyển lên ban tổ chức Thành ủy, sau đó ban tổ chức Thành ủy liền có thể chính thức đề danh rồi, nhưng lại bị kẹt ở cửa cuối cùng của văn phòng Tỉnh ủy.
Người không chịu tha cho Quan Doãn đi là ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mã Thần Sâm.
Mã Thần Sâm là Trưởng ban thư ký đồng thời cũng kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy. Mặc dù ông ta không phải là lãnh đạo trực tiếp của Quan Doãn nhưng quan hệ nhân sự của Quan Doãn lại ở Văn phòng Tỉnh ủy, theo lý mà nói tất cả thủ tục đều xong hết, ông ta thân là Chủ nhiệm, một lần thả ra làm ngoài không quan trọng, ông ta chỉ cần ký tên đồng ý là xong việc nhưng ông ta lại không ký mà giả vờ quên chuyện này, nhẹ nhàng để thủ tục chuyển Quan Doãn đi sang một bên.
Lần thả đi này hơn nửa tháng cũng không có động tĩnh gì.
Ai cũng nhìn ra, biện pháp mà Mã Thần Sâm áp dụng là chữ ‘kéo dài’, rốt cục ông ta muốn kéo dài chuyện của Quan Doãn một hai tháng hay vĩnh viễn thì không biết được. Nhưng điều mọi người đều biết rõ là Mã Thần Sâm đang đợi ám hiệu ngầm của Chương Hệ Phong.
Thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Mã Thần Sâm rốt cục có phải người cùng một tuyến với Chương Hệ Phong hay không, Tỉnh ủy rất nhiều người không dám chắc chắn. Nhưng có thể khẳng định là trong một số vấn đề không quan trọng lắm thì Mã Thần Sâm quả thực luôn bảo vệ quyền uy của Chương Hệ Phong. Vết xe đổ của Mộc Quả Pháp phải ghi tạc trong lòng, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nếu không duy trì sự thống nhất với Bí thư Tỉnh ủy thì các hạng mục công việc sẽ khó mà khai triển.
Từ khi hội nghị thường vụ kết thúc đến hôm nay, nháy mắt đã hơn hai mươi ngày, chuyện đề danh của Quan Doãn vẫn không có chút động tĩnh nào, cứ treo lơ lửng trên không. Ai cũng ngại đi giục Mã Thần Sâm, dù sao cũng là chuyện nằm trong chức trách của Mã Thần Sâm, Hồ Tuấn Nghị cũng được, Hạ Đức Trường cũng thế, nếu hỏi thẳng mặt Mã Thần Sâm chuyện này thì ngại vượt cấp.
Kết quả mọi chuyện kéo dài đến tận hôm nay cũng không có chút dấu hiệu sắp được giải quyết.
Đối với chuyện này, Quan Doãn cũng không có cách nào khác. Quả thực, huyện Trực Toàn cách thành phố Yến mười mấy km, đi ô tô mất không đến 10 phút. Bây giờ đứng ở bên bờ sông Thanh Ninh này, bên này sông là thành phố Yến, bên kia sông là Trực Toàn, gần đến nỗi hắn đi từ trên cầu liền có thể tiến vào trong Trực Toàn nhưng lại xa vô cùng.
- Hay là tôi hỏi bố tôi một chút?
Tề Ngang Dương cũng thấy không đáng thay cho Quan Doãn:
- Mã Thần Sâm là muốn tự tìm phiền phức rồi.
- Thực ra cũng không trách ông ta. Ông ta thân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu không lượng sức mình đoán tâm tư của Chương Hệ Phong, ông ta cũng sợ có kết cục giống Mộc Quả Pháp.
Không phải Quan Doãn giải vây cho Mã Thần Sâm mà là hiểu rõ về nỗi khổ ở chốn quan trường, có lúc có một số chuyện cho dù không muốn làm cũng phải trái lương tâm mà đi làm:
- Đừng khiến Chú Tề phải ra mặt nữa, chút chuyện nhỏ này cũng phải kinh động chú ấy, sau này có chuyện lớn thì sẽ không được chú ủng hộ rồi.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Cậu thật thông minh, tham gia vào mọi chuyện quả thực có lúc hữu dụng nhưng đó là nhằm vào từng sự tham gia khác nhau, với mối giao tình sống chết có nhau của chúng ta, cho dù bố tôi không thích biểu lộ tâm tình, thực ra trong lòng ông cũng coi cậu như một nửa con trai vậy, tôi nói với ông ấy, cậu từng cứu mạng tôi, lúc đó ông ấy liền cảm động rồi, miệng không nói gì nhưng trong lòng lại nhớ kỹ.
Quan Doãn cười cười, coi như nhận tình cảm của Tề Toàn nhưng vẫn không muốn để Tề Toàn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải ra mặt liền nói:
- Thực ra không cần vội, mọi chuyện rất nhanh sẽ rõ ràng.
- Sao lại nói thế?
Tề Ngang Dương sửng sốt.
- Chuyện này, nằm ở Hoàng Hán người mà anh không tin tưởng.
Quan Doãn cười thần bí:
- Có lẽ nói chính xác là sẽ nằm trên người của Đại Gia và Hồng Hi, đợi đến khi kế hoạch của Hoàng Hán được thực thi thuận lợi thì chính là lúc Chương Hệ Phong chủ động ra ám hiệu ngầm cho Mã Thần Sâm cho tôi đi.
Tề Ngang Dương hứng thú tăng nhiều:
- Rốt cục là kế hoạch gì, cậu nói xem nào.
- Ngày tốt cảnh đẹp, lại có mỹ nhân trước mặt, không nói chuyện làm hỏng phong cảnh nữa.
Quan Doãn cười ha hả, sải bước về phía trước:
- Đi, đi tiếp mấy mỹ nữ.
/556
|