Huyện ủy Huyện Khổng.
Sau chưa đầy năm phút đồng hồ khi Quan Doãn đi tới đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành, Lãnh Phong liền đập vang cửa phòng làm việc của Lý Dật Phong.
- Bí thư, ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý đã bị đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành tạm giam vì đánh nhau gây rối ở cửa hàng mà Trần thị hỏa thiêu.
Lãnh Phong thấy Vương Xa Quân không có ở văn phòng Lý Dật Phong, Lý Dật Phong đang một mình đọc văn bản. Trong lòng ông ta liền hiểu rõ vài phần, đi tới làm rõ ý đồ đến.
Lý Dật Phong lập tức sửng sốt:
- Sao lại thế này?
Lãnh Phong trong lòng càng kiên định với phán đoán của mình, kinh ngạc hỏi một câu:
- Bí thư còn chưa biết sao? Tôi đã bảo Quan Doãn đến đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành tìm hiểu tình hình rồi.
Một câu nói khiến Lý Dật Phong tức giận trong lòng, ấn tượng với Vương Xa Quân liền bị giảm đi rất nhiều. Huyện Khổng chẳng có chuyện gì là đại sự, ba người Lưu Bảo Gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Xa Quân không báo cáo cho ông ta trước tiên, là không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng. Không cần nghĩ, Vương Xa Quân khẳng định là báo cáo cho Lý Vĩnh Xương trước tiên.
Trước Phó bí thư sau mới đến Bí thư, cho dù Vương Xa Quân và Lý Vĩnh Xương có quan hệ thân thích, thì trong lòng Lý Dật Phong cũng là vô cùng không vui. Huống chi Lãnh Phong giành trước một bước, đã phái Quan Doãn đi giải quyết tình huống, đồng nghĩa với việc ông ta đã ở thế bị động trong sự kiện Lưu Bảo Gia, ông ta có thể nào không căm tức chứ?
Xuất thân từ sinh viên chính quy, được phân đến ở các xã hoặc thị trấn của huyện công tác, coi như là bồi dưỡng lực lượng hậu bị cho huyện Khổng. Huyện ủy đều lập hồ sơ về những sinh viên quay về huyện, bất cứ lúc nào cũng theo dõi quan sát, và bồi dưỡng đúng trọng điểm. Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, ba người này, coi như là nằm trong số không nhiều lắm nhân tài sinh viên của huyện Khổng, hơn nữa đều có thân phận cán bộ quốc gia chính thức, lại bị đồn công an tạm giam thẳng thừng, nếu có sai sót gì trong việc xử lý, sẽ khiến lý lịch chính trị của ba người bị một vết nhơ. Lý Dật Phong có thể nào không hiểu rõ ngọn ngành trong đó chứ?
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Lý Dật Phong trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của Lãnh Phong, ông ta cũng biết rõ lời nói của Lãnh Phong ngấm ngầm hại người, có lẽ dụng ý là cố ý châm ngòi ly gián, nhưng cũng không thể trách cứ Lãnh Phong chuyện gì, dù sao điều Lãnh Phong nói chính là sự thật.
- Tôi cũng không rõ lắm, sáng sớm Quan Doãn liền báo cáo với tôi một tiếng, rồi vội vàng đi đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành.
Lãnh Phong khẽ nhíu mày,
- Bí thư, theo ý kiến cá nhân tôi, chắc là tình thế đã được khống chế. Huyện Khổng là huyện nhỏ, là huyện nghèo, kỳ thi mỗi năm không sinh ra được mấy sinh viên, người trở về lại càng ít. Nếu Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý bởi vì một sự kiện đánh nhau mà ảnh hưởng tới tiền đồ cá nhân, truyền đi ra ngoài, sẽ không tốt cho hình tượng của huyện Khổng, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực là huyện Khổng không coi trọng nhân tài.
Chức trách của chủ tịch huyện là phát triển kinh tế, kinh tế được nâng cao thì Chủ tịch huyện còn có chiến tích. Chức trách của Bí thư là dùng người, tận dụng được nhân tài, mới thể hiện được bản lĩnh của bí thư. Một bí thư mà dùng người còn không tốt, thì không đủ tư cách làm một bí thư. Một câu của Lãnh Phong liền đánh trúng điểm yếu của Lý Dật Phong.
Đúng vậy, dù cho kinh tế huyện Khổng có phát triển, chiếu theo thái độ bình thường trong quan trường mà nói, chiến tích tuy rằng cũng coi như tính trên đầu Lý Dật Phong, nhưng nếu nhân sự huyện Khổng hỏng bét, sẽ có vẻ là ông ta chính là một bí thư không có năng lực. Thời gian trước, trong hội nghị Thành ủy, Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng còn cố ý tiến cử thành tích, điểm danh khen ngợi nhân tài ở huyện Khổng, đứng ở vị trí đứng đầu toàn bộ thành phố.
Cũng chính là bởi vì Huyện Khổng có Quan Doãn, Ôn Lâm, Vương Xa Quân cùng với ba người Lưu Bảo Gia là một đội nhân tài sinh viên quay trở về, mới có một điểm sáng loáng duy nhất. Nếu bởi vì sự kiện của Lưu Bảo Gia làm cho công tác tiến cử nhân tài ở huyện Khổng xuất hiện thụt lùi, lời khen ngợi của Bí thư Tưởng còn ở bên tai, liền thành trò cười, Bí thư Tưởng nhất định là rất bất mãn.
Trong nháy mắt tâm tư Lý Dật Phong xoáy động, lập tức ý thức được có khả năng dẫn phát thành sự kiện có tính chất nghiêm trọng. Lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh, nặng nề ném văn bản xuống:
- Ẩu tả! Tiền Ái Lâm sao lại thế này, như thế nào có thể tùy tiện bắt người? Một chút suy nghĩ chính trị cũng không có!
Lãnh Phong gật đầu nói:
- Quả thật là, ba người Lưu Bảo Gia chẳng những là có thân phận cán bộ quốc gia chính thức, Lý Lý còn đang là đảng viên dự bị.
Tạm dừng một lát, ông ta còn nói thêm,
- Tôi bảo Quan Doãn thông báo cho Thôi Ngọc Cường đến, bí thư thấy thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh có cần thiết phải gặp mặt nhau hay không.
Lý Dật Phong nhìn Lãnh Phong đầy thâm ý, tâm tư lại vòng vo, không rõ Lãnh Phong kéo Thôi Ngọc Cường vào là căn cứ vào điểm xuất phát gì. Lẽ ra một sự kiện tạm giam vì trị an còn không đến mức kinh động Trưởng phòng Công an, tuy nhiên nếu liên tưởng đến thân phận của ba người Lưu Bảo Gia, ngay cả nhân vật số một, số hai của Huyện ủy còn bị kinh động, thì Trưởng phòng Công an ra mặt cũng không tính là gì.
Đương nhiên, nếu Lý Dật Phong biết quan hệ chặt chẽ giữa Thôi Ngọc Cường và Tiền Ái Lâm, ông ta sẽ lập tức hiểu ra mục đích của Lãnh Phong.
Lãnh Phong vốn định thành lập bước đầu nhận thức chung với Lý Dật Phong từ sự kiện Lưu Bảo Gia, để thuận lợi cho bố cục bước tiếp theo, để Lý Dật Phong cũng nhân cơ hội ra tay. Không ngờ chưa kịp nói chuyện tiếp tục đi sâu với Lý Dật Phong thì Lý Vĩnh Xương đã đến.
Tới rất nhanh, Lãnh Phong thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Vĩnh Xương, liền biết nhất định là có người đã mật báo với y, y đã biết động tác của Quan Doãn. Đúng là thái thượng hoàng của huyện Khổng, bốn bề của huyện Khổng có một chút gió thổi cỏ lay, là Lý Vĩnh Xương đều có thể biết được trước tiên.
Ưu thế là đây, chính là ưu thế lớn nhất khi thân là rắn địa phương.
Lãnh Phong khẽ gật đầu với Lý Vĩnh Xương, cũng không nói chuyện, xoay người rời khỏi văn phòng của Lý Dật Phong. Ông ta quả thật tiếc nuối vì đã không thành lập được nhận thức chung trước một bước với Lý Dật Phong. Như vậy việc kế tiếp, chỉ có thể xem Quan Doãn vận tác. Quan Doãn... thật có thể mượn sự kiện Lưu Bảo Gia để quấy đảo cục diện nhân sự bế tắc của huyện Khổng sao?
Lý Dật Phong đến huyện Khổng thời gian cũng không ngắn, nhưng vẫn không có động tác lớn trong việc điều chỉnh nhân sự, không phải không nghĩ đến, mà là lực không đủ, vẫn không có cơ hội thích hợp. Lãnh Phong trở lại văn phòng, ánh mắt dừng trên tập tài liệu tham khảo nội bộ, trên mặt hiện ra nụ cười hiếm thấy. Cơ hội sẽ đến đây ngay lập tức, Quan Doãn bắt được, ông ta cũng bắt được, liền xem Lý Dật Phong có bắt lấy cơ hội hay không, để đánh tan cục diện chính trị huyện Khổng gần mười mấy năm không thay đổi.
Lý Vĩnh Xương và Lý Dật Phong đã nói những gì, Lãnh Phong không biết, Quan Doãn cũng không biết, nhưng Quan Doãn có thể đoán được một phần chính là, Lý Vĩnh Xương nhất định là độc thủ sau lưng sự kiện Lưu Bảo Gia. Hơn nữa mục đích của y không chỉ là chèn ép ba người Lưu Bảo Gia, còn muốn mượn sự kiện Lưu Bảo Gia cuối cùng tạt nước bẩn lên trên người hắn.
Khác với nỗi khổ của Lý Dật Phong, Lãnh Phong phải đề phòng, hắn có nỗi khổ khác. Lý Vĩnh Xương tận hết sức lực chèn ép hắn và đám người Lưu Bảo Gia, nói từ điểm nhỏ, là không muốn cho hắn quật khởi, nói theo điểm lớn, là Lý Vĩnh Xương vì duy trì địa vị của y ở huyện Khổng, không muốn huyện Khổng có thế lực mới phát khiêu chiến quyền uy của y, y còn muốn tiếp tục thống trị huyện Khổng thêm mười mấy năm nữa!
Với hắn cầm đầu mấy người sinh viên quay trở về huyện, chắc chắn sẽ trở thành lực lượng mới phát trên chính đàn huyện Khổng, hơn nữa lại bởi vì có bằng cấp trên người, nên sẽ đi được rất cao rất xa hơn so với Lý Vĩnh Xương trên con đường lên chức về sau. Ăn ngay nói thật, Lý Vĩnh Xương là sợ, sợ hắn sẽ thay thế vị trí của y ở huyện Khổng, trở thành lá cờ đầu mới của huyện Khổng.
Nếu Quan Doãn có thể bình tĩnh hoà nhã đối thoại với Lý Vĩnh Xương, hắn sẽ trịnh trọng nói cho Lý Vĩnh Xương, mục tiêu của hắn rộng lớn, huyện Khổng không phải là điểm dừng của hắn, mà chỉ là một khởi điểm. Nhưng hắn cũng biết chính là, cùng với thế cục huyện Khổng tiến thêm một bước phức tạp hóa, nhất là ở sau khi Lý Vĩnh Xương chế tạo ra sự kiện Lưu Bảo Gia, cửa chính đối thoại hoà bình giữa hắn và Lý Vĩnh Xương đã đóng lại.
Từ đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành đi ra, Quan Doãn ngồi xe đi tới Phòng Công an huyện, trực tiếp liền đi tới gõ cánh cửa gỗ sơn đen của văn phòng Trưởng phòng Thôi Ngọc Cường.
Thôi Ngọc Cường đang ngồi ở bàn làm việc rộng thênh thang, tai gắn tai nghe, dường như nhàn nhã thật sự, thấy Quan Doãn tiến vào, cũng không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu:
- Quan Doãn đến đây, có chuyện gì?
Thôi Ngọc Cường năm nay 48 tuổi, mặt gầy dài, trán góc cạnh, vành tai cuộn, dung mạo xấu xí. Trước đây có thầy tướng số nói ông ta sau khi lớn lên mang số mệnh bần cùng, cả đời tầm thường vô vị, mệt nhọc mà hai bàn tay trắng, không ngờ từ trung niên Thôi Ngọc Cường lại phát lên. Khởi đầu từ một cảnh sát nhỏ, một mạch thăng tiến ngồi vững trên ngai vàng Trưởng phòng Công an huyện.
Thôi Ngọc Cường từng phát ngôn bừa bãi, nói là nếu gặp lại thầy tướng năm đó, ông ta phải cung kính cúi đầu ba lần trước thầy tướng, để cảm tạ kết luận của thầy tướng năm đó đã khích lệ ông ta. Nếu không phải bị một câu sau khi lớn lên mang số mệnh bần cùng kích thích, ông ta cũng sẽ không có hôm nay.
- Trưởng phòng Thôi, Chủ tịch huyện Lãnh bảo ngài đến.
Cảm giác của Quan Doãn với Thôi Ngọc Cường rất phức tạp, vừa khâm phục thủ đoạn của Thôi Ngọc Cường một mạch đi cho tới hôm nay, lại đề phòng ba phần vì không cân nhắc được quan hệ giữa Thôi Ngọc Cường và Lý Vĩnh Xương.
Thôi Ngọc Cường bỏ tai nghe ra, nhanh chóng đứng dậy, lấy cặp tài liệu bước đi:
- Đi, Chủ tịch huyện Lãnh có chỉ bảo, lập tức lên đường. Chủ tịch huyện Lãnh quá khách khí, có chuyện gì gọi điện thoại là được rồi, còn phiền anh mệt nhọc tự mình đi một chuyến.
Ít nhất bề ngoài Thôi Ngọc Cường cũng làm được không tồi, nói đi là đi, vừa có vẻ ông ta làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lại biểu lộ sự tôn kính của ông ta đối với Lãnh Phong, quả thật ra dáng.
Quan Doãn cũng cười ha hả:
- Là tôi đi ngang qua, thuận đường mời Trưởng phòng Thôi qua đó.
Sắc mặt Thôi Ngọc Cường không thay đổi, giống như Quan Doãn cố ý mời ông ta hay là đi ngang qua mời ông ta cũng chỉ chuyện râu ria vậy, thuận miệng hỏi:
- Đi ngang qua à? Đi nơi nào làm việc vậy?
Quan Doãn âm thầm khâm phục, so sánh với Lý Vĩnh Xương, Thôi Ngọc Cường nói chuyện làm việc càng khôn ngoan hơn, phỏng chừng cũng có liên quan đến việc ông ta nhiều năm làm công tác công an, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng của quỷ, gặp thần nói tiếng của thần, tất cả nhân quỷ thần, mê sảng cũng đều nói được.
- Đi đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành, tìm hiểu tình hình của mấy người Lưu Bảo Gia một chút.
Quan Doãn vô tình liếc mắt nhìn Thôi Ngọc Cường.
Thôi Ngọc Cường cũng làm như vô tình hỏi:
- Lưu Bảo Gia à? Bảo Gia làm sao vậy?
Lợi hại, trước kia không phải Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường chưa từng giao thiệp, nhưng đi sâu tiếp xúc vẫn là lần đầu tiên. Thôi Ngọc Cường làm bộ cũng tốt, thật không biết có phải hay không, nhưng vẻ mặt của ông ta vô cùng tự nhiên, làm cho người ta không cảm thấy được ông ta có một chút ngụy trang nào. So với Lý Vĩnh Xương uy thế, không coi ai ra gì, thì công phu ứng phó tự nhiên của Thôi Ngọc Cường, mới là dày công tôi luyện chân chính.
Trong lúc nói chuyện, Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường đã đi tới trước xe, Quan Doãn lấy tay chỉ về phía xe chuyên dụng của Lãnh Phong:
- Trưởng phòng Thôi, lên xe đi, chúng ta nói chuyện ở trên đường.
Từ khi Quan Doãn bắt đầu tiếp xúc với Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường nói chuyện làm việc vô cùng rõ ràng, không có chút ướt át bẩn thỉu, rốt cục khi Quan Doãn mời ông ta lên xe, ông ta mơi hơi chần chừ một chút.
Tuy nhiên cũng chỉ là chần chừ một chút, ông ta liền mở cửa xe ngồi lên:
- Được, tôi được ngồi xe chuyên dụng của Chủ tịch huyện, thật vinh dự. Lần đầu ngồi xe của Chủ tịch huyện Lãnh, cậu em Quan này, xem như nhờ hào quang của cậu đấy.
Thôi Ngọc Cường là một nhân vật, Quan Doãn nghe thấy Thôi Ngọc Cường thay đổi xưng hô đối với hắn, càng thêm tin tưởng vững chắc phán đoán của mình. Từ giây phút ngồi lên xe chuyên dụng của Lãnh Phong, liền thể hiện thái độ đích thực của Thôi Ngọc Cường.
Sau chưa đầy năm phút đồng hồ khi Quan Doãn đi tới đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành, Lãnh Phong liền đập vang cửa phòng làm việc của Lý Dật Phong.
- Bí thư, ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý đã bị đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành tạm giam vì đánh nhau gây rối ở cửa hàng mà Trần thị hỏa thiêu.
Lãnh Phong thấy Vương Xa Quân không có ở văn phòng Lý Dật Phong, Lý Dật Phong đang một mình đọc văn bản. Trong lòng ông ta liền hiểu rõ vài phần, đi tới làm rõ ý đồ đến.
Lý Dật Phong lập tức sửng sốt:
- Sao lại thế này?
Lãnh Phong trong lòng càng kiên định với phán đoán của mình, kinh ngạc hỏi một câu:
- Bí thư còn chưa biết sao? Tôi đã bảo Quan Doãn đến đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành tìm hiểu tình hình rồi.
Một câu nói khiến Lý Dật Phong tức giận trong lòng, ấn tượng với Vương Xa Quân liền bị giảm đi rất nhiều. Huyện Khổng chẳng có chuyện gì là đại sự, ba người Lưu Bảo Gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Xa Quân không báo cáo cho ông ta trước tiên, là không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng. Không cần nghĩ, Vương Xa Quân khẳng định là báo cáo cho Lý Vĩnh Xương trước tiên.
Trước Phó bí thư sau mới đến Bí thư, cho dù Vương Xa Quân và Lý Vĩnh Xương có quan hệ thân thích, thì trong lòng Lý Dật Phong cũng là vô cùng không vui. Huống chi Lãnh Phong giành trước một bước, đã phái Quan Doãn đi giải quyết tình huống, đồng nghĩa với việc ông ta đã ở thế bị động trong sự kiện Lưu Bảo Gia, ông ta có thể nào không căm tức chứ?
Xuất thân từ sinh viên chính quy, được phân đến ở các xã hoặc thị trấn của huyện công tác, coi như là bồi dưỡng lực lượng hậu bị cho huyện Khổng. Huyện ủy đều lập hồ sơ về những sinh viên quay về huyện, bất cứ lúc nào cũng theo dõi quan sát, và bồi dưỡng đúng trọng điểm. Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, ba người này, coi như là nằm trong số không nhiều lắm nhân tài sinh viên của huyện Khổng, hơn nữa đều có thân phận cán bộ quốc gia chính thức, lại bị đồn công an tạm giam thẳng thừng, nếu có sai sót gì trong việc xử lý, sẽ khiến lý lịch chính trị của ba người bị một vết nhơ. Lý Dật Phong có thể nào không hiểu rõ ngọn ngành trong đó chứ?
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Lý Dật Phong trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của Lãnh Phong, ông ta cũng biết rõ lời nói của Lãnh Phong ngấm ngầm hại người, có lẽ dụng ý là cố ý châm ngòi ly gián, nhưng cũng không thể trách cứ Lãnh Phong chuyện gì, dù sao điều Lãnh Phong nói chính là sự thật.
- Tôi cũng không rõ lắm, sáng sớm Quan Doãn liền báo cáo với tôi một tiếng, rồi vội vàng đi đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành.
Lãnh Phong khẽ nhíu mày,
- Bí thư, theo ý kiến cá nhân tôi, chắc là tình thế đã được khống chế. Huyện Khổng là huyện nhỏ, là huyện nghèo, kỳ thi mỗi năm không sinh ra được mấy sinh viên, người trở về lại càng ít. Nếu Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý bởi vì một sự kiện đánh nhau mà ảnh hưởng tới tiền đồ cá nhân, truyền đi ra ngoài, sẽ không tốt cho hình tượng của huyện Khổng, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực là huyện Khổng không coi trọng nhân tài.
Chức trách của chủ tịch huyện là phát triển kinh tế, kinh tế được nâng cao thì Chủ tịch huyện còn có chiến tích. Chức trách của Bí thư là dùng người, tận dụng được nhân tài, mới thể hiện được bản lĩnh của bí thư. Một bí thư mà dùng người còn không tốt, thì không đủ tư cách làm một bí thư. Một câu của Lãnh Phong liền đánh trúng điểm yếu của Lý Dật Phong.
Đúng vậy, dù cho kinh tế huyện Khổng có phát triển, chiếu theo thái độ bình thường trong quan trường mà nói, chiến tích tuy rằng cũng coi như tính trên đầu Lý Dật Phong, nhưng nếu nhân sự huyện Khổng hỏng bét, sẽ có vẻ là ông ta chính là một bí thư không có năng lực. Thời gian trước, trong hội nghị Thành ủy, Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng còn cố ý tiến cử thành tích, điểm danh khen ngợi nhân tài ở huyện Khổng, đứng ở vị trí đứng đầu toàn bộ thành phố.
Cũng chính là bởi vì Huyện Khổng có Quan Doãn, Ôn Lâm, Vương Xa Quân cùng với ba người Lưu Bảo Gia là một đội nhân tài sinh viên quay trở về, mới có một điểm sáng loáng duy nhất. Nếu bởi vì sự kiện của Lưu Bảo Gia làm cho công tác tiến cử nhân tài ở huyện Khổng xuất hiện thụt lùi, lời khen ngợi của Bí thư Tưởng còn ở bên tai, liền thành trò cười, Bí thư Tưởng nhất định là rất bất mãn.
Trong nháy mắt tâm tư Lý Dật Phong xoáy động, lập tức ý thức được có khả năng dẫn phát thành sự kiện có tính chất nghiêm trọng. Lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh, nặng nề ném văn bản xuống:
- Ẩu tả! Tiền Ái Lâm sao lại thế này, như thế nào có thể tùy tiện bắt người? Một chút suy nghĩ chính trị cũng không có!
Lãnh Phong gật đầu nói:
- Quả thật là, ba người Lưu Bảo Gia chẳng những là có thân phận cán bộ quốc gia chính thức, Lý Lý còn đang là đảng viên dự bị.
Tạm dừng một lát, ông ta còn nói thêm,
- Tôi bảo Quan Doãn thông báo cho Thôi Ngọc Cường đến, bí thư thấy thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh có cần thiết phải gặp mặt nhau hay không.
Lý Dật Phong nhìn Lãnh Phong đầy thâm ý, tâm tư lại vòng vo, không rõ Lãnh Phong kéo Thôi Ngọc Cường vào là căn cứ vào điểm xuất phát gì. Lẽ ra một sự kiện tạm giam vì trị an còn không đến mức kinh động Trưởng phòng Công an, tuy nhiên nếu liên tưởng đến thân phận của ba người Lưu Bảo Gia, ngay cả nhân vật số một, số hai của Huyện ủy còn bị kinh động, thì Trưởng phòng Công an ra mặt cũng không tính là gì.
Đương nhiên, nếu Lý Dật Phong biết quan hệ chặt chẽ giữa Thôi Ngọc Cường và Tiền Ái Lâm, ông ta sẽ lập tức hiểu ra mục đích của Lãnh Phong.
Lãnh Phong vốn định thành lập bước đầu nhận thức chung với Lý Dật Phong từ sự kiện Lưu Bảo Gia, để thuận lợi cho bố cục bước tiếp theo, để Lý Dật Phong cũng nhân cơ hội ra tay. Không ngờ chưa kịp nói chuyện tiếp tục đi sâu với Lý Dật Phong thì Lý Vĩnh Xương đã đến.
Tới rất nhanh, Lãnh Phong thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Vĩnh Xương, liền biết nhất định là có người đã mật báo với y, y đã biết động tác của Quan Doãn. Đúng là thái thượng hoàng của huyện Khổng, bốn bề của huyện Khổng có một chút gió thổi cỏ lay, là Lý Vĩnh Xương đều có thể biết được trước tiên.
Ưu thế là đây, chính là ưu thế lớn nhất khi thân là rắn địa phương.
Lãnh Phong khẽ gật đầu với Lý Vĩnh Xương, cũng không nói chuyện, xoay người rời khỏi văn phòng của Lý Dật Phong. Ông ta quả thật tiếc nuối vì đã không thành lập được nhận thức chung trước một bước với Lý Dật Phong. Như vậy việc kế tiếp, chỉ có thể xem Quan Doãn vận tác. Quan Doãn... thật có thể mượn sự kiện Lưu Bảo Gia để quấy đảo cục diện nhân sự bế tắc của huyện Khổng sao?
Lý Dật Phong đến huyện Khổng thời gian cũng không ngắn, nhưng vẫn không có động tác lớn trong việc điều chỉnh nhân sự, không phải không nghĩ đến, mà là lực không đủ, vẫn không có cơ hội thích hợp. Lãnh Phong trở lại văn phòng, ánh mắt dừng trên tập tài liệu tham khảo nội bộ, trên mặt hiện ra nụ cười hiếm thấy. Cơ hội sẽ đến đây ngay lập tức, Quan Doãn bắt được, ông ta cũng bắt được, liền xem Lý Dật Phong có bắt lấy cơ hội hay không, để đánh tan cục diện chính trị huyện Khổng gần mười mấy năm không thay đổi.
Lý Vĩnh Xương và Lý Dật Phong đã nói những gì, Lãnh Phong không biết, Quan Doãn cũng không biết, nhưng Quan Doãn có thể đoán được một phần chính là, Lý Vĩnh Xương nhất định là độc thủ sau lưng sự kiện Lưu Bảo Gia. Hơn nữa mục đích của y không chỉ là chèn ép ba người Lưu Bảo Gia, còn muốn mượn sự kiện Lưu Bảo Gia cuối cùng tạt nước bẩn lên trên người hắn.
Khác với nỗi khổ của Lý Dật Phong, Lãnh Phong phải đề phòng, hắn có nỗi khổ khác. Lý Vĩnh Xương tận hết sức lực chèn ép hắn và đám người Lưu Bảo Gia, nói từ điểm nhỏ, là không muốn cho hắn quật khởi, nói theo điểm lớn, là Lý Vĩnh Xương vì duy trì địa vị của y ở huyện Khổng, không muốn huyện Khổng có thế lực mới phát khiêu chiến quyền uy của y, y còn muốn tiếp tục thống trị huyện Khổng thêm mười mấy năm nữa!
Với hắn cầm đầu mấy người sinh viên quay trở về huyện, chắc chắn sẽ trở thành lực lượng mới phát trên chính đàn huyện Khổng, hơn nữa lại bởi vì có bằng cấp trên người, nên sẽ đi được rất cao rất xa hơn so với Lý Vĩnh Xương trên con đường lên chức về sau. Ăn ngay nói thật, Lý Vĩnh Xương là sợ, sợ hắn sẽ thay thế vị trí của y ở huyện Khổng, trở thành lá cờ đầu mới của huyện Khổng.
Nếu Quan Doãn có thể bình tĩnh hoà nhã đối thoại với Lý Vĩnh Xương, hắn sẽ trịnh trọng nói cho Lý Vĩnh Xương, mục tiêu của hắn rộng lớn, huyện Khổng không phải là điểm dừng của hắn, mà chỉ là một khởi điểm. Nhưng hắn cũng biết chính là, cùng với thế cục huyện Khổng tiến thêm một bước phức tạp hóa, nhất là ở sau khi Lý Vĩnh Xương chế tạo ra sự kiện Lưu Bảo Gia, cửa chính đối thoại hoà bình giữa hắn và Lý Vĩnh Xương đã đóng lại.
Từ đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành đi ra, Quan Doãn ngồi xe đi tới Phòng Công an huyện, trực tiếp liền đi tới gõ cánh cửa gỗ sơn đen của văn phòng Trưởng phòng Thôi Ngọc Cường.
Thôi Ngọc Cường đang ngồi ở bàn làm việc rộng thênh thang, tai gắn tai nghe, dường như nhàn nhã thật sự, thấy Quan Doãn tiến vào, cũng không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu:
- Quan Doãn đến đây, có chuyện gì?
Thôi Ngọc Cường năm nay 48 tuổi, mặt gầy dài, trán góc cạnh, vành tai cuộn, dung mạo xấu xí. Trước đây có thầy tướng số nói ông ta sau khi lớn lên mang số mệnh bần cùng, cả đời tầm thường vô vị, mệt nhọc mà hai bàn tay trắng, không ngờ từ trung niên Thôi Ngọc Cường lại phát lên. Khởi đầu từ một cảnh sát nhỏ, một mạch thăng tiến ngồi vững trên ngai vàng Trưởng phòng Công an huyện.
Thôi Ngọc Cường từng phát ngôn bừa bãi, nói là nếu gặp lại thầy tướng năm đó, ông ta phải cung kính cúi đầu ba lần trước thầy tướng, để cảm tạ kết luận của thầy tướng năm đó đã khích lệ ông ta. Nếu không phải bị một câu sau khi lớn lên mang số mệnh bần cùng kích thích, ông ta cũng sẽ không có hôm nay.
- Trưởng phòng Thôi, Chủ tịch huyện Lãnh bảo ngài đến.
Cảm giác của Quan Doãn với Thôi Ngọc Cường rất phức tạp, vừa khâm phục thủ đoạn của Thôi Ngọc Cường một mạch đi cho tới hôm nay, lại đề phòng ba phần vì không cân nhắc được quan hệ giữa Thôi Ngọc Cường và Lý Vĩnh Xương.
Thôi Ngọc Cường bỏ tai nghe ra, nhanh chóng đứng dậy, lấy cặp tài liệu bước đi:
- Đi, Chủ tịch huyện Lãnh có chỉ bảo, lập tức lên đường. Chủ tịch huyện Lãnh quá khách khí, có chuyện gì gọi điện thoại là được rồi, còn phiền anh mệt nhọc tự mình đi một chuyến.
Ít nhất bề ngoài Thôi Ngọc Cường cũng làm được không tồi, nói đi là đi, vừa có vẻ ông ta làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lại biểu lộ sự tôn kính của ông ta đối với Lãnh Phong, quả thật ra dáng.
Quan Doãn cũng cười ha hả:
- Là tôi đi ngang qua, thuận đường mời Trưởng phòng Thôi qua đó.
Sắc mặt Thôi Ngọc Cường không thay đổi, giống như Quan Doãn cố ý mời ông ta hay là đi ngang qua mời ông ta cũng chỉ chuyện râu ria vậy, thuận miệng hỏi:
- Đi ngang qua à? Đi nơi nào làm việc vậy?
Quan Doãn âm thầm khâm phục, so sánh với Lý Vĩnh Xương, Thôi Ngọc Cường nói chuyện làm việc càng khôn ngoan hơn, phỏng chừng cũng có liên quan đến việc ông ta nhiều năm làm công tác công an, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng của quỷ, gặp thần nói tiếng của thần, tất cả nhân quỷ thần, mê sảng cũng đều nói được.
- Đi đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành, tìm hiểu tình hình của mấy người Lưu Bảo Gia một chút.
Quan Doãn vô tình liếc mắt nhìn Thôi Ngọc Cường.
Thôi Ngọc Cường cũng làm như vô tình hỏi:
- Lưu Bảo Gia à? Bảo Gia làm sao vậy?
Lợi hại, trước kia không phải Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường chưa từng giao thiệp, nhưng đi sâu tiếp xúc vẫn là lần đầu tiên. Thôi Ngọc Cường làm bộ cũng tốt, thật không biết có phải hay không, nhưng vẻ mặt của ông ta vô cùng tự nhiên, làm cho người ta không cảm thấy được ông ta có một chút ngụy trang nào. So với Lý Vĩnh Xương uy thế, không coi ai ra gì, thì công phu ứng phó tự nhiên của Thôi Ngọc Cường, mới là dày công tôi luyện chân chính.
Trong lúc nói chuyện, Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường đã đi tới trước xe, Quan Doãn lấy tay chỉ về phía xe chuyên dụng của Lãnh Phong:
- Trưởng phòng Thôi, lên xe đi, chúng ta nói chuyện ở trên đường.
Từ khi Quan Doãn bắt đầu tiếp xúc với Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường nói chuyện làm việc vô cùng rõ ràng, không có chút ướt át bẩn thỉu, rốt cục khi Quan Doãn mời ông ta lên xe, ông ta mơi hơi chần chừ một chút.
Tuy nhiên cũng chỉ là chần chừ một chút, ông ta liền mở cửa xe ngồi lên:
- Được, tôi được ngồi xe chuyên dụng của Chủ tịch huyện, thật vinh dự. Lần đầu ngồi xe của Chủ tịch huyện Lãnh, cậu em Quan này, xem như nhờ hào quang của cậu đấy.
Thôi Ngọc Cường là một nhân vật, Quan Doãn nghe thấy Thôi Ngọc Cường thay đổi xưng hô đối với hắn, càng thêm tin tưởng vững chắc phán đoán của mình. Từ giây phút ngồi lên xe chuyên dụng của Lãnh Phong, liền thể hiện thái độ đích thực của Thôi Ngọc Cường.
/556
|