- Sao… sao vậy?
Tiễn Ái Lâm lắp bắp hỏi. Anh ta sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế. Anh ta đã quen biết Lý Vĩnh Xương ít nhất cũng mấy chục năm nay, chưa bao giờ thấy Lý Vĩnh Xương tức giận lớn đến vậy.
Đương nhiên, với hiểu biết của Tiễn Ái Lâm, cả đời không bước chân ra khỏi huyện Khổng, hơn nữa mấy chục năm nay huyện Khổng bình yên không có xảy ra chuyện gì. Anh ta nhất thời kinh ngạc như vậy, cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua, có một vài điều vẫn còn lưu lại trong tiềm thức của anh ta. Cho dù huyện Khổng nho nhỏ này xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Lý Vĩnh Xương phất tay một cái mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
- Làm sao à?
Giọng nói của Lý Vĩnh Xương có phần run rẩy.
- Bản thân cậu nên suy nghĩ xem làm sao đi. Khi nào nghĩ thông suốt rồi, thì chạy nhanh đi lau cho sạch, đừng để người ta đem cậu trở thành bia ngắm. Tôi còn phải họp. Khi nào tôi quay lại sẽ nói chuyện với cậu sau.
- Bí thư Lý. . .
Tiễn Ái Lâm vẫn cảm thấy chưa rõ còn muốn hỏi thêm, không ngờ Lý Vĩnh Xương đã cúp máy, anh ta thật sự muốn hôn mê. Muốn nói anh ta làm càn còn được, xông vào giở thủ đoạn lưu manh với mấy ông lão nông dân hoặc thu thập mấy tên côn đồ, thì anh ta có thể chắc chắn làm ra trò hay. Nhưng bảo anh ta đi làm tạo quan hệ chính trị, dùng trí tuệ để suy nghĩ về nhân sinh, quả thực quá khó khăn. Không nghĩ thì thôi, mới nghĩ tới là thấy đau đầu rồi.
Tiễn Ái Lâm vẫn không rõ chung quy vì sao anh ta lại thành bia ngắm của mọi người. Trên người anh ta cũng không có chuyện gì khiến người ta có thể nắm được nhược điểm, trừ vấn đề góp vốn ra. Nhưng vấn đề góp vốn cũng không phải chuyện gì lớn. Cũng không phải sau này anh ta không trả tiền, lại càng không gạt tiền người khác. Anh ta chỉ thay người thân, bạn tốt giao lưu buôn bán, kiếm một chút lợi tức mà thôi.
Ngoài ra, trên người anh ta thật sự không có chuyện gì để người ta biến anh ta trở thành bia ngắm cả. Sau một lúc suy nghĩ, Tiễn Ái Lâm đã nghĩ thông suốt. Ngược lại, anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh ta thực sự cho rằng Lý Vĩnh Xương chuyện bé xé ra to. Ở huyện Khổng, Lý Vĩnh Xương tự xưng lão Nhị, không ai dám đảm đương lão Đại. Vậy còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Khẳng định không có việc gì đâu.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, ngược lại bản thân cảm thấy vô sự thoải mái. Sau khi tiễn chân mấy người Lưu Bảo Gia xong, dường như anh ta cảm thấy việc tiễn chân người khác thật phiền toái. Trước sau cũng chẳng có chuyện gì để làm, anh ta quyết định hay là đến phố huyện tìm quả phụ Lý vui vẻ một tí. Đã lâu rồi anh ta chưa thưởng thức làn da trắng nõn của quả phụ Lý.
Tiễn Ái Lâm đi mua vui, Lý Vĩnh Xương ngồi ở trong phòng họp hội nghị Ủy viên thường vụ Huyện ủy, sắc mặt âm trầm, tâm tình u ám, lạnh lùng thoáng nhìn về phía Lý Dật Phong và Lãnh Phong đang ngồi. Ông ta đang muốn tỏ ra xem thường, hừ lạnh một tiếng, không ngờ động tác trên lại động tới vết thương trên đầu. Ông ta liền cảm thấy đau đớn, thiếu chút nữa thì ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Con mẹ nó, thật sự quá xui xẻo mà. Lần trước bị người ta dùng gạch gập một nhát vào đầu, sao phong thuỷ liền thay đổi thế chứ? Trước giờ ông ta thuận lợi tung hoành ngang dọc ở huyện Khổng đã mấy chục năm, đừng nói là dùng gạch đập vào đầu, ngay cả chỉ va vào ông ta một chút thôi cũng là chuyện không ai dám. Nhưng từ sau khi Quan Doãn được Huyện ủy đề bạt, ông ta bỗng nhiên phát hiện vận thế của mình đã có sự thay đổi lớn. Chẳng những bị động ở khắp nơi, hơn nữa đã không thể chỉ huy thuận lợi như trước kia. Vậy rốt cuộc ông ta đã làm gì sai?
Điều khiến Lý Vĩnh Xương buồn bực hơn nữa chính là sau khi ông ta bị gạch đập phải tại công trường, mới đến bệnh viện băng bó một chút —— bác sĩ của bệnh viện đều tỏ ra biết ông ta. Ánh mắt của họ nhìn ông ta không khác gì gặp quỷ —— đang lúc tâm tình ông ta vô cùng buồn, sau khi quay lại Huyện ủy, ông ta lại nghe được một tin càng khiến mình buồn bực hơn nữa. Công trường tạm thời đình công.
Lý Vĩnh Xương thiếu chút nữa thì kích động tính tìm Lãnh Phong để hỏi cho rõ ràng. Nhưng không ngờ, không đợi ông ta đi tìm, Lãnh Phong lại chủ động tìm gặp ông ta. Anh ta nói cho ông ta một tin tức, cần phải lập tức tổ chức một cuộc họp Ủy viên thường vụ về vấn đề đình công ở đập lớn.
Khẳng định việc đưa ra nghiên cứu tại Hội nghị Ủy ban thường vụ, một chuyện lớn như vậy, đương nhiên một mình Lãnh Phong cũng không thể quyết định. Lý Vĩnh Xương đang muốn tỏ ra lạnh lùng chất vấn Lãnh Phong vì sao tự động chủ trương đình công hạng mục đập lớn. Lãnh Phong lại Chủ tịch huyện, cũng không thể vượt quá chức phận, vượt quyền của tổ lãnh đạo hạng mục đập lớn. Không ngờ, không chờ ông ta mở miệng, Lãnh Phong lại lạnh lùng, không chút để ý, nói thêm một câu:
- Có phóng viên muốn đên huyện Khổng để phỏng vấn về chuyện góp vốn phi pháp. Quan Doãn có một vài người bạn của Tòa soạn báo. Anh ta đã tạm thời chặn được tay phóng viên kia.
Một câu nói này khác nào một gậy giáng thẳng vào đỉnh đầu Lý Vĩnh Xương. Tuy một gậy này không giống như Bí thư Quan đập vào đầu ông ta khiến đầu ông ta đâu muốn nứt ra, Một gậy của Lãnh Phong là một đòn buồn bực, đánh đến mức ông ta có miệng khó trả lời. Đầu không đau, nhưng ngực đau, cảm thấy nghẹn thở, thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống đất!
Hóa ra, Lãnh Phong không chỉ là kẻ mặt lạnh lời nói lạnh, thì ra còn có thủ đoạn chính trị vô cùng âm u lạnh lẽo. Chẳng lẽ trước kia ông ta đã nhìn nhầm về Lãnh Phong? Bỗng nhiên, Lý Vĩnh Xương nghĩ đến việc Lãnh Phong đề cập với ông ta về thời cơ thảo luận góp vốn phi pháp trên Hội nghị Ủy viên thường vụ vào đêm trước khi hạng mục đập lớn đình công. Chẳng lẽ hai việc này có điều gì đó liên hệ với nhau?
Ông ta lại liên tưởng đến việc Lãnh Phong cố ý đưa Quan Doãn ra. Điều này càng làm cho Lý Vĩnh Xương cảm thấy sợ hãi. Chuyện ông ta sợ nhất chính là Quan Doãn vùng lên và Quan Doãn nắm cục diện trong tay. Lãnh Phong nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là nói Quan Doãn muốn trở thành nhân vật trọng yếu trong huyện Khổng?
Lãnh Phong cũng không trả lời bất kỳ nghi vấn nào của Lý Vĩnh Xương. Anh ta chỉ quẳng vấn đề ra một cách có chừng mực, vĩnh viễn sẽ không nói ra đáp án. Anh ta xoay người rời đi. Lãnh Phong vừa đi, Lý Vĩnh Xương liền gọi điện thoại cho Tiễn Ái Lâm. Ông ta hy vọng Tiễn Ái Lâm có thể thông minh một chút. Xử lý mọi hậu quả một cách sạch sẽ. Nhưng sắp đến giờ vào họp, trong điện thoại, ông ta lại không thể nói trắng ra được. Tuy nhiên ông tin Tiễn Ái Lâm có thể hiểu được ám chỉ của mình.
Hội đồng Ủy viên thường vụ được tổ chức một cách khẩn cấp. Đây là hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng. Trừ các thường ủy ra, còn có nhân viên thi công liên quan tới hạng mục đập lớn và Cục trưởng Cục công an Thôi Ngọc Cường tới dự thính. Lý Dật Phong ngồi ở vị trí đứng đầu, đảo mắt nhìn mọi người đang ngồi, cảm xúc dâng trào, tâm tư chìm nổi, vở tuồng mà huyện Khổng đã chờ từ lâu, cuối cùng cũng tới lúc phải thu hoạch!
Ánh mắt ông ta dừng ở trên người Lý Vĩnh Xương. Trong lòng Lý Dật Phong cảm thấy vô cùng khó chịu. Ông ta không khỏi nghĩ tới thế cục huyện Khổng.
Trong mười người cán bộ trung tầng tại Huyện Khổng có sáu người là có quan hệ với Lý Vĩnh Xương. Bốn người khác hoặc là thông qua người khác gián tiếp chịu ơn huệ của Lý Vĩnh Xương, hoặc là không phải người huyện Khổng, chỉ tạm thời dừng chân ở huyện Khổng một chút, sau đó nhảy ra khỏi huyện Khổng.
Nói cách khác, chỉ cần là người huyện Khổng, chỉ cần muốn đứng vững ở huyện Khổng, bất kỳ ai. . . cũng chẳng qua đi vòng qua Lý Vĩnh Xương được! Nói cách khác, Lý Vĩnh Xuong là hoàng đế tại huyện Khổng. Nói hiện đại một chút, Lý Vĩnh Xương là người đỡ đầu ở huyện Khổng.
Mặc kệ muốn gọi thế nào, sự thật chính là ở huyện Khổng, trừ Bí thư Cần và Chủ tịch huyện trực tiếp ra mặt ra, những chuyện khác, trên cơ bản đều có thể được quyết định chỉ với một lời của Lý Vĩnh Xương!
Mặc dù Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương là quan hệ hợp tác đồng minh, nhưng trong vấn đề nhân sự điều chỉnh lớn như vậy, anh ta đến huyện Khổng gần hai năm, còn chưa làm được bất kỳ điều gì, đừng nói tới các chức vụ Cục trưởng, lãnh đạo ở các cơ quan lớn nhỏ trực thuộc huyện ủy không do anh ta định đoạt, ngay cả việc đề bạt Phó phòng, Trưởng phòng và những chức vụ khiêm tốn, cũng phải thảo danh sách đưa cho Lý Vĩnh Xương duyệt trước mới được.
Càng không nói đến việc Lý Dật Phong căn bản không thể chỉ huy điều động được lực lượng công an.
Trong quá trình Lý Dật Phong đối kháng với Lãnh Phong, cần mượn thế lực của Lý Vĩnh Xương. Hơn nữa, Lý Vĩnh Xương đã chiếm cứ ở huyện Khổng mấy chục năm, quan hệ phức tạp, ảnh hưởng to lớn, không có khả năng vượt qua được, càng không thể có khả năng nhổ tận gốc, chỉ có thể lựa chọn hợp tác. Thành phố cũng không tính chuyển Lý Vĩnh Xương dời khỏi huyện Khổng, tin chắc cũng bởi vì Lý Vĩnh Xương có chỗ dựa lớn ở Thành ủy.
Trên căn bản mà nói, Lý Dật Phong đương nhiên muốn loại bỏ Lý Vĩnh Xương, dưới sự so sánh, Lý Vĩnh Xương cản chân anh ta còn nhiều hơn cả Lãnh Phong. Lãnh Phong có thể dời khỏi huyện Khổng bất cứ lúc nào. Lý Vĩnh Xương lại như núi Bình Khâu vẫn đứng sừng sững ở huyện Khổng, cao không thể với tới, lại ngăn cản ánh mặt trời. Nhưng Lý Dật Phong nhưng vẫn khổ sở không tìm ra cơ hội. Huyện Khổng giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, hắt nước không lọt, mưa xối không ướt, như một con con nhím cuộn mình lại, muốn xuống tay, nhưng không có kẽ nứt nào.
Hiện tại, cuối cùng kẽ nứt cũng hiện ra!
Kẽ nứt là ai? Chính là Tiễn Ái Lâm.
Tiễn Ái Lâm nắm lấy Lưu Bảo Gia, cuối cùng phía sau lưng đã xảy ra điều gì. Lý Dật Phong không thể hiểu hết. Hơn nữa, anh ta cũng không tiện gặp Vương Xa Quân để hỏi cho rõ ràng. Trực giác nói cho anh ta biết, sự kiện phía sau Lưu Bảo Gia hẳn có bóng dáng của Lý Vĩnh Xương. Vậy hỏi Vương Xa Quân về tình hình thực tế, Vương Xa Quân sẽ nói thật sao? Khẳng định là không.
Dùng Vương Xa Quân làm thông tín viên cũng là lựa chọn bất đắc dĩ. Phòng thư ký Văn phòng Huyện ủy chỉ có ba người. Không thể dùng Quan Doãn. Ôn Lâm là phụ nữ. Lý Dật Phong luôn luôn tránh không để thư ký nữ ở bên cạnh anh ta. Cuối cùng, anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn Vương Xa Quân. Thật ra lúc ấy anh ta đã định chỉ đích danh Quan Doãn, nhưng Lý Vĩnh Xương nói Quan Doãn rất hay nói bậy, thường xuyên đưa ra ý kiến phản đối, anh ta đành phải từ bỏ ý định đó.
Ngoài mặt, anh ta không chọn Quan Doãn, là anh ta biết nghe lời phải. Trên thực tế, cuộc đọ sức âm thầm đầu tiên của anh ta và Lý Vĩnh Xương đã chấm dứt trong thất bại. Việc này luôn nằm sâu trong lòng Lý Dật Phong. Anh ta cũng không tính lộ ra với người ngoài.
Ngoại trừ Vương Xa Quân là nỗi lo lắng của anh ta ra, còn có một người vẫn khiến anh ta cảm thấy như có dao nhọn đặt phía sau lưng. Người đó không phải ai khác, chính là Thôi Ngọc Cường!
Bản thân anh ta là nhân vật số một, nhưng bất hòa với Chủ nhiệm huyện, cũng có thể nhận thấy Phó Bí thư đối với anh ta là bằng mặt không bằng lòng. Nhưng không thể không nhận thấy Cục trưởng cục Công an không nghe theo chỉ huy của hắn. Cục trưởng Công an là lực lượng chuyên chính. Anh ta là Bí thư, nhưng quyền lớn về nhân sự lại không nắm trong tay, lực lượng chuyên chính lại không thể dễ dàng sai khiến, quả thực là quá thất bại. Điều Lý Dật Phong hoàn toàn không muốn thừa nhận chính là, anh ta chỉ lo đọ sức với Lãnh Phong ở huyện Khổng, nhưng hai phương diện quyền lớn về nhân sự và lực lượng chuyên chính đều không nắm trong tay.
Trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi. Mặc kệ anh ta và Lãnh Phong ai là trai, ai là cò, dù sao ngư ông vẫn chính là Lý Vĩnh Xương.
Thật ra Lý Dật Phong vẫn luôn ngầm bất mãn với Lý Vĩnh Xương. Sauk hi anh ta cân nhắc cái lợi cái hại, vẫn qyết định đọ sức với Lãnh Phong để tiến tới vị trí đứng đầu. Nhưng trên thực tế, trong lòng anh vẫn không từ bỏ ý định phản công đối với Lý Vĩnh Xương. Không có một nhân vật số một nào có thể dễ dàng tha thứ một kẻ thứ ba làm mưa làm gió ở trên đầu anh ta. Cho dù, ở ngoài mặt Lý Vĩnh Xương xem như vẫn cung kính với anh ta, nhưng anh ta cũng không phải không biết những việc làm mờ ám của ông ta. Chuyện lớn chuyện nhỏ ở huyện Khổng, anh ta có thể định đoạt được chuyện nào?
Cơ hội thì cơ hội, tuy rằng bên trong quan trường không ai giao chuyện thắng bại cho vận khí, nhưng có khi lại không thể không thừa nhận, vận khí không đến, thời cơ không đến, như vậy cũng không thể khiến cục diện bế tắc được mở ra. Lý Dật Phong lại chuyển mắt liếc nhìn Lãnh Phong một cái. Trong tâm anh ta cảm thấy cảm kích đối với việc Lãnh Phong đã đúng lúc đưa đến một phần đại lễ. Đồng thời, cảm giác của anh ta đối với Quan Doãn lại rất phức tạp.
Nhìn biểu hiện bên ngoài, Lãnh Phong tuyên bố đình công đã đánh vỡ cục diện bế tắc. Trên thực tế, quan trọng nhất vẫn là đọ sức với Quan Doãn! Thậm chí, Lý Dật Phong nghĩ, nếu lúc trước anh ta phân công Quan Doãn đảm nhiệm thông tín viên cho anh ta, có thể đã sớm đột phá cục diện bị động này hay không?
Khẽ ho khan một tiếng, Lý Dật Phong lên tiếng. Câu nói đầu tiên của anh ta làm cho tất cả thành viên tham dự hội nghị đều cảm thấy chấn động.
- Các đồng chí các, đồng chí Lãnh Phong tạm thời đưa ra quyết định đình công, là quyết định vô cùng chính xác. Theo ý kiến của cá nhân tôi, nếu không cùng nhau giải quyết tốt về vấn đề phận mộ, công trình sẽ bị hoãn lại vô thời hạn!
Tiễn Ái Lâm lắp bắp hỏi. Anh ta sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế. Anh ta đã quen biết Lý Vĩnh Xương ít nhất cũng mấy chục năm nay, chưa bao giờ thấy Lý Vĩnh Xương tức giận lớn đến vậy.
Đương nhiên, với hiểu biết của Tiễn Ái Lâm, cả đời không bước chân ra khỏi huyện Khổng, hơn nữa mấy chục năm nay huyện Khổng bình yên không có xảy ra chuyện gì. Anh ta nhất thời kinh ngạc như vậy, cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua, có một vài điều vẫn còn lưu lại trong tiềm thức của anh ta. Cho dù huyện Khổng nho nhỏ này xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Lý Vĩnh Xương phất tay một cái mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
- Làm sao à?
Giọng nói của Lý Vĩnh Xương có phần run rẩy.
- Bản thân cậu nên suy nghĩ xem làm sao đi. Khi nào nghĩ thông suốt rồi, thì chạy nhanh đi lau cho sạch, đừng để người ta đem cậu trở thành bia ngắm. Tôi còn phải họp. Khi nào tôi quay lại sẽ nói chuyện với cậu sau.
- Bí thư Lý. . .
Tiễn Ái Lâm vẫn cảm thấy chưa rõ còn muốn hỏi thêm, không ngờ Lý Vĩnh Xương đã cúp máy, anh ta thật sự muốn hôn mê. Muốn nói anh ta làm càn còn được, xông vào giở thủ đoạn lưu manh với mấy ông lão nông dân hoặc thu thập mấy tên côn đồ, thì anh ta có thể chắc chắn làm ra trò hay. Nhưng bảo anh ta đi làm tạo quan hệ chính trị, dùng trí tuệ để suy nghĩ về nhân sinh, quả thực quá khó khăn. Không nghĩ thì thôi, mới nghĩ tới là thấy đau đầu rồi.
Tiễn Ái Lâm vẫn không rõ chung quy vì sao anh ta lại thành bia ngắm của mọi người. Trên người anh ta cũng không có chuyện gì khiến người ta có thể nắm được nhược điểm, trừ vấn đề góp vốn ra. Nhưng vấn đề góp vốn cũng không phải chuyện gì lớn. Cũng không phải sau này anh ta không trả tiền, lại càng không gạt tiền người khác. Anh ta chỉ thay người thân, bạn tốt giao lưu buôn bán, kiếm một chút lợi tức mà thôi.
Ngoài ra, trên người anh ta thật sự không có chuyện gì để người ta biến anh ta trở thành bia ngắm cả. Sau một lúc suy nghĩ, Tiễn Ái Lâm đã nghĩ thông suốt. Ngược lại, anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh ta thực sự cho rằng Lý Vĩnh Xương chuyện bé xé ra to. Ở huyện Khổng, Lý Vĩnh Xương tự xưng lão Nhị, không ai dám đảm đương lão Đại. Vậy còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Khẳng định không có việc gì đâu.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, ngược lại bản thân cảm thấy vô sự thoải mái. Sau khi tiễn chân mấy người Lưu Bảo Gia xong, dường như anh ta cảm thấy việc tiễn chân người khác thật phiền toái. Trước sau cũng chẳng có chuyện gì để làm, anh ta quyết định hay là đến phố huyện tìm quả phụ Lý vui vẻ một tí. Đã lâu rồi anh ta chưa thưởng thức làn da trắng nõn của quả phụ Lý.
Tiễn Ái Lâm đi mua vui, Lý Vĩnh Xương ngồi ở trong phòng họp hội nghị Ủy viên thường vụ Huyện ủy, sắc mặt âm trầm, tâm tình u ám, lạnh lùng thoáng nhìn về phía Lý Dật Phong và Lãnh Phong đang ngồi. Ông ta đang muốn tỏ ra xem thường, hừ lạnh một tiếng, không ngờ động tác trên lại động tới vết thương trên đầu. Ông ta liền cảm thấy đau đớn, thiếu chút nữa thì ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Con mẹ nó, thật sự quá xui xẻo mà. Lần trước bị người ta dùng gạch gập một nhát vào đầu, sao phong thuỷ liền thay đổi thế chứ? Trước giờ ông ta thuận lợi tung hoành ngang dọc ở huyện Khổng đã mấy chục năm, đừng nói là dùng gạch đập vào đầu, ngay cả chỉ va vào ông ta một chút thôi cũng là chuyện không ai dám. Nhưng từ sau khi Quan Doãn được Huyện ủy đề bạt, ông ta bỗng nhiên phát hiện vận thế của mình đã có sự thay đổi lớn. Chẳng những bị động ở khắp nơi, hơn nữa đã không thể chỉ huy thuận lợi như trước kia. Vậy rốt cuộc ông ta đã làm gì sai?
Điều khiến Lý Vĩnh Xương buồn bực hơn nữa chính là sau khi ông ta bị gạch đập phải tại công trường, mới đến bệnh viện băng bó một chút —— bác sĩ của bệnh viện đều tỏ ra biết ông ta. Ánh mắt của họ nhìn ông ta không khác gì gặp quỷ —— đang lúc tâm tình ông ta vô cùng buồn, sau khi quay lại Huyện ủy, ông ta lại nghe được một tin càng khiến mình buồn bực hơn nữa. Công trường tạm thời đình công.
Lý Vĩnh Xương thiếu chút nữa thì kích động tính tìm Lãnh Phong để hỏi cho rõ ràng. Nhưng không ngờ, không đợi ông ta đi tìm, Lãnh Phong lại chủ động tìm gặp ông ta. Anh ta nói cho ông ta một tin tức, cần phải lập tức tổ chức một cuộc họp Ủy viên thường vụ về vấn đề đình công ở đập lớn.
Khẳng định việc đưa ra nghiên cứu tại Hội nghị Ủy ban thường vụ, một chuyện lớn như vậy, đương nhiên một mình Lãnh Phong cũng không thể quyết định. Lý Vĩnh Xương đang muốn tỏ ra lạnh lùng chất vấn Lãnh Phong vì sao tự động chủ trương đình công hạng mục đập lớn. Lãnh Phong lại Chủ tịch huyện, cũng không thể vượt quá chức phận, vượt quyền của tổ lãnh đạo hạng mục đập lớn. Không ngờ, không chờ ông ta mở miệng, Lãnh Phong lại lạnh lùng, không chút để ý, nói thêm một câu:
- Có phóng viên muốn đên huyện Khổng để phỏng vấn về chuyện góp vốn phi pháp. Quan Doãn có một vài người bạn của Tòa soạn báo. Anh ta đã tạm thời chặn được tay phóng viên kia.
Một câu nói này khác nào một gậy giáng thẳng vào đỉnh đầu Lý Vĩnh Xương. Tuy một gậy này không giống như Bí thư Quan đập vào đầu ông ta khiến đầu ông ta đâu muốn nứt ra, Một gậy của Lãnh Phong là một đòn buồn bực, đánh đến mức ông ta có miệng khó trả lời. Đầu không đau, nhưng ngực đau, cảm thấy nghẹn thở, thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống đất!
Hóa ra, Lãnh Phong không chỉ là kẻ mặt lạnh lời nói lạnh, thì ra còn có thủ đoạn chính trị vô cùng âm u lạnh lẽo. Chẳng lẽ trước kia ông ta đã nhìn nhầm về Lãnh Phong? Bỗng nhiên, Lý Vĩnh Xương nghĩ đến việc Lãnh Phong đề cập với ông ta về thời cơ thảo luận góp vốn phi pháp trên Hội nghị Ủy viên thường vụ vào đêm trước khi hạng mục đập lớn đình công. Chẳng lẽ hai việc này có điều gì đó liên hệ với nhau?
Ông ta lại liên tưởng đến việc Lãnh Phong cố ý đưa Quan Doãn ra. Điều này càng làm cho Lý Vĩnh Xương cảm thấy sợ hãi. Chuyện ông ta sợ nhất chính là Quan Doãn vùng lên và Quan Doãn nắm cục diện trong tay. Lãnh Phong nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là nói Quan Doãn muốn trở thành nhân vật trọng yếu trong huyện Khổng?
Lãnh Phong cũng không trả lời bất kỳ nghi vấn nào của Lý Vĩnh Xương. Anh ta chỉ quẳng vấn đề ra một cách có chừng mực, vĩnh viễn sẽ không nói ra đáp án. Anh ta xoay người rời đi. Lãnh Phong vừa đi, Lý Vĩnh Xương liền gọi điện thoại cho Tiễn Ái Lâm. Ông ta hy vọng Tiễn Ái Lâm có thể thông minh một chút. Xử lý mọi hậu quả một cách sạch sẽ. Nhưng sắp đến giờ vào họp, trong điện thoại, ông ta lại không thể nói trắng ra được. Tuy nhiên ông tin Tiễn Ái Lâm có thể hiểu được ám chỉ của mình.
Hội đồng Ủy viên thường vụ được tổ chức một cách khẩn cấp. Đây là hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng. Trừ các thường ủy ra, còn có nhân viên thi công liên quan tới hạng mục đập lớn và Cục trưởng Cục công an Thôi Ngọc Cường tới dự thính. Lý Dật Phong ngồi ở vị trí đứng đầu, đảo mắt nhìn mọi người đang ngồi, cảm xúc dâng trào, tâm tư chìm nổi, vở tuồng mà huyện Khổng đã chờ từ lâu, cuối cùng cũng tới lúc phải thu hoạch!
Ánh mắt ông ta dừng ở trên người Lý Vĩnh Xương. Trong lòng Lý Dật Phong cảm thấy vô cùng khó chịu. Ông ta không khỏi nghĩ tới thế cục huyện Khổng.
Trong mười người cán bộ trung tầng tại Huyện Khổng có sáu người là có quan hệ với Lý Vĩnh Xương. Bốn người khác hoặc là thông qua người khác gián tiếp chịu ơn huệ của Lý Vĩnh Xương, hoặc là không phải người huyện Khổng, chỉ tạm thời dừng chân ở huyện Khổng một chút, sau đó nhảy ra khỏi huyện Khổng.
Nói cách khác, chỉ cần là người huyện Khổng, chỉ cần muốn đứng vững ở huyện Khổng, bất kỳ ai. . . cũng chẳng qua đi vòng qua Lý Vĩnh Xương được! Nói cách khác, Lý Vĩnh Xuong là hoàng đế tại huyện Khổng. Nói hiện đại một chút, Lý Vĩnh Xương là người đỡ đầu ở huyện Khổng.
Mặc kệ muốn gọi thế nào, sự thật chính là ở huyện Khổng, trừ Bí thư Cần và Chủ tịch huyện trực tiếp ra mặt ra, những chuyện khác, trên cơ bản đều có thể được quyết định chỉ với một lời của Lý Vĩnh Xương!
Mặc dù Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương là quan hệ hợp tác đồng minh, nhưng trong vấn đề nhân sự điều chỉnh lớn như vậy, anh ta đến huyện Khổng gần hai năm, còn chưa làm được bất kỳ điều gì, đừng nói tới các chức vụ Cục trưởng, lãnh đạo ở các cơ quan lớn nhỏ trực thuộc huyện ủy không do anh ta định đoạt, ngay cả việc đề bạt Phó phòng, Trưởng phòng và những chức vụ khiêm tốn, cũng phải thảo danh sách đưa cho Lý Vĩnh Xương duyệt trước mới được.
Càng không nói đến việc Lý Dật Phong căn bản không thể chỉ huy điều động được lực lượng công an.
Trong quá trình Lý Dật Phong đối kháng với Lãnh Phong, cần mượn thế lực của Lý Vĩnh Xương. Hơn nữa, Lý Vĩnh Xương đã chiếm cứ ở huyện Khổng mấy chục năm, quan hệ phức tạp, ảnh hưởng to lớn, không có khả năng vượt qua được, càng không thể có khả năng nhổ tận gốc, chỉ có thể lựa chọn hợp tác. Thành phố cũng không tính chuyển Lý Vĩnh Xương dời khỏi huyện Khổng, tin chắc cũng bởi vì Lý Vĩnh Xương có chỗ dựa lớn ở Thành ủy.
Trên căn bản mà nói, Lý Dật Phong đương nhiên muốn loại bỏ Lý Vĩnh Xương, dưới sự so sánh, Lý Vĩnh Xương cản chân anh ta còn nhiều hơn cả Lãnh Phong. Lãnh Phong có thể dời khỏi huyện Khổng bất cứ lúc nào. Lý Vĩnh Xương lại như núi Bình Khâu vẫn đứng sừng sững ở huyện Khổng, cao không thể với tới, lại ngăn cản ánh mặt trời. Nhưng Lý Dật Phong nhưng vẫn khổ sở không tìm ra cơ hội. Huyện Khổng giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, hắt nước không lọt, mưa xối không ướt, như một con con nhím cuộn mình lại, muốn xuống tay, nhưng không có kẽ nứt nào.
Hiện tại, cuối cùng kẽ nứt cũng hiện ra!
Kẽ nứt là ai? Chính là Tiễn Ái Lâm.
Tiễn Ái Lâm nắm lấy Lưu Bảo Gia, cuối cùng phía sau lưng đã xảy ra điều gì. Lý Dật Phong không thể hiểu hết. Hơn nữa, anh ta cũng không tiện gặp Vương Xa Quân để hỏi cho rõ ràng. Trực giác nói cho anh ta biết, sự kiện phía sau Lưu Bảo Gia hẳn có bóng dáng của Lý Vĩnh Xương. Vậy hỏi Vương Xa Quân về tình hình thực tế, Vương Xa Quân sẽ nói thật sao? Khẳng định là không.
Dùng Vương Xa Quân làm thông tín viên cũng là lựa chọn bất đắc dĩ. Phòng thư ký Văn phòng Huyện ủy chỉ có ba người. Không thể dùng Quan Doãn. Ôn Lâm là phụ nữ. Lý Dật Phong luôn luôn tránh không để thư ký nữ ở bên cạnh anh ta. Cuối cùng, anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn Vương Xa Quân. Thật ra lúc ấy anh ta đã định chỉ đích danh Quan Doãn, nhưng Lý Vĩnh Xương nói Quan Doãn rất hay nói bậy, thường xuyên đưa ra ý kiến phản đối, anh ta đành phải từ bỏ ý định đó.
Ngoài mặt, anh ta không chọn Quan Doãn, là anh ta biết nghe lời phải. Trên thực tế, cuộc đọ sức âm thầm đầu tiên của anh ta và Lý Vĩnh Xương đã chấm dứt trong thất bại. Việc này luôn nằm sâu trong lòng Lý Dật Phong. Anh ta cũng không tính lộ ra với người ngoài.
Ngoại trừ Vương Xa Quân là nỗi lo lắng của anh ta ra, còn có một người vẫn khiến anh ta cảm thấy như có dao nhọn đặt phía sau lưng. Người đó không phải ai khác, chính là Thôi Ngọc Cường!
Bản thân anh ta là nhân vật số một, nhưng bất hòa với Chủ nhiệm huyện, cũng có thể nhận thấy Phó Bí thư đối với anh ta là bằng mặt không bằng lòng. Nhưng không thể không nhận thấy Cục trưởng cục Công an không nghe theo chỉ huy của hắn. Cục trưởng Công an là lực lượng chuyên chính. Anh ta là Bí thư, nhưng quyền lớn về nhân sự lại không nắm trong tay, lực lượng chuyên chính lại không thể dễ dàng sai khiến, quả thực là quá thất bại. Điều Lý Dật Phong hoàn toàn không muốn thừa nhận chính là, anh ta chỉ lo đọ sức với Lãnh Phong ở huyện Khổng, nhưng hai phương diện quyền lớn về nhân sự và lực lượng chuyên chính đều không nắm trong tay.
Trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi. Mặc kệ anh ta và Lãnh Phong ai là trai, ai là cò, dù sao ngư ông vẫn chính là Lý Vĩnh Xương.
Thật ra Lý Dật Phong vẫn luôn ngầm bất mãn với Lý Vĩnh Xương. Sauk hi anh ta cân nhắc cái lợi cái hại, vẫn qyết định đọ sức với Lãnh Phong để tiến tới vị trí đứng đầu. Nhưng trên thực tế, trong lòng anh vẫn không từ bỏ ý định phản công đối với Lý Vĩnh Xương. Không có một nhân vật số một nào có thể dễ dàng tha thứ một kẻ thứ ba làm mưa làm gió ở trên đầu anh ta. Cho dù, ở ngoài mặt Lý Vĩnh Xương xem như vẫn cung kính với anh ta, nhưng anh ta cũng không phải không biết những việc làm mờ ám của ông ta. Chuyện lớn chuyện nhỏ ở huyện Khổng, anh ta có thể định đoạt được chuyện nào?
Cơ hội thì cơ hội, tuy rằng bên trong quan trường không ai giao chuyện thắng bại cho vận khí, nhưng có khi lại không thể không thừa nhận, vận khí không đến, thời cơ không đến, như vậy cũng không thể khiến cục diện bế tắc được mở ra. Lý Dật Phong lại chuyển mắt liếc nhìn Lãnh Phong một cái. Trong tâm anh ta cảm thấy cảm kích đối với việc Lãnh Phong đã đúng lúc đưa đến một phần đại lễ. Đồng thời, cảm giác của anh ta đối với Quan Doãn lại rất phức tạp.
Nhìn biểu hiện bên ngoài, Lãnh Phong tuyên bố đình công đã đánh vỡ cục diện bế tắc. Trên thực tế, quan trọng nhất vẫn là đọ sức với Quan Doãn! Thậm chí, Lý Dật Phong nghĩ, nếu lúc trước anh ta phân công Quan Doãn đảm nhiệm thông tín viên cho anh ta, có thể đã sớm đột phá cục diện bị động này hay không?
Khẽ ho khan một tiếng, Lý Dật Phong lên tiếng. Câu nói đầu tiên của anh ta làm cho tất cả thành viên tham dự hội nghị đều cảm thấy chấn động.
- Các đồng chí các, đồng chí Lãnh Phong tạm thời đưa ra quyết định đình công, là quyết định vô cùng chính xác. Theo ý kiến của cá nhân tôi, nếu không cùng nhau giải quyết tốt về vấn đề phận mộ, công trình sẽ bị hoãn lại vô thời hạn!
/556
|