"Tiểu Vũ, cháu bị làm sao thế?" Hoàng thái hậu vội vội vàng vàng vào phòng ngủ của Đoạn Thủy Vũ, lo âu nhìn nàng đang ở trên giường.
"A, hoàng nãi nãi?" Đoạn Thủy Vũ vuốt vuốt hai mắt lim dim, muốn đứng dậy, lại nghĩ đến thân thể của mình tất cả đều là những vết gặm cắn xanh xanh tím tím, nhất thời vùi trong chăn, động cũng không dám động.
"Hoàng nãi nãi, cháu. . . . . ." Nàng ấp úng không biết phải làm thế nào giải thích tất cả đây.
"Tiểu Vũ, cháu làm sao? Ngày hôm qua sắc mặt tái nhợt, hôm nay lại bò dậy không nổi. . . . . . Có phải là bị bệnh hay không? Ta gọi thái y tới xem một chút!" Hoàng thái hậu nghe được cung nữ nói nàng đến buổi trưa vẫn ngủ, mới lo lắng đến xem xem nàng đã xảy ra chuyện gì.
"Không cần. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cuống quít lắc đầu. "Tiểu Vũ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt ạ, hoàng nãi nãi đừng lo lắng."
Trên thực tế nàng không phải chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, mà còn là một vấn đề rất lớn. Trời mới biết hôm nay nàng không chỉ có thân thể đau nhức mà cổ họng cũng không nói được, toàn thân cũng tê liệt hết rồi!
Diêm Thiên Mạc đáng chết! Tất cả đều do hắn!
"Nhưng giọng nói của cháu cũng bị. . . . . . Không được, hoàng nãi nãi nhất định phải tìm thái y tới khám bệnh." Hoàng thái hậu gấp gáp nói.
"Hoàng nãi nãi, thật không cần!" Đoạn Thủy Vũ vừa nghe đến Hoàng thái hậu muốn gọi thái y, khẩn trương thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên."Cháu chỉ là vẫn còn không thích ứng với khí hậu nơi này, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt." Ngàn vạn lần không thể kêu thái y tới, bằng không nếu thái y quá lợi hại, phát hiện nàng đã cùng nam nhân giao cấu, vậy thì làm thế nào mới tốt!
"Không được không được. Cháu ở đây nghỉ ngơi thật tốt, ta tự mình đi gọi thái y tới đây, tránh cho bọn họ chậm trễ." Hoàng thái hậu kiên trì nói. Nói xong, người liền vội vã biến mất ở trước mặt Đoạn Thủy Vũ.
Trời ạ, lần này nàng phải làm như thế nào mới tốt? Đoạn Thủy Vũ bối rối dùng chăn che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, hi vọng mình cứ như vậy ngạt chết đi ——
***************
Khi ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Thủy Vũ khẩn trương thôi rồi. Lúc chăn bị vén lên, người hiện ra trong hai mắt nàng, là tuấn nhan tà ác làm nàng vừa bực vừa hận.
Nàng thở phào nhẹ nhõm không lý do.
"Ngươi làm cái gì? Tính ngạt thở đến chết sao?" bờ môi Diêm Thiên Mạc chứa đựng nụ cười. Hôm nay hắn đã tới thăm nàng nhiều lần, mỗi lần đều thấy nàng ngủ say. Lần này rốt cuộc nàng đã tỉnh.
"Ta rất muốn chết." Đoạn Thủy Vũ hận hận nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi có biết hay không, ngươi hại ta không bò dậy nổi! Mà ta không bò dậy nổi, Hoàng thái hậu cho là ta bị bệnh, lo lắng tự mình đi gọi thái y đến xem cho ta!"
"Gọi thái y tới khám bệnh cho nàng? Không tệ." Diêm Thiên Mạc tà khí nhìn nàng."Thân thể của nàng cần bổ dưỡng thêm, như vậy chúng ta có thể triền miên lâu hơn."
"Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ nghe hắn nói như vậy, thật muốn trực tiếp chửi hắn."Ngươi có biết hiện tại ta rất lo lắng? Nếu như bị thái y chẩn ra ta cùng ngươi đã. . . . . . Thì phải làm thế nào cho phải!"
"Ngươi thật sự lo lắng sao?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt.
Hắn không biết thái y có thể chẩn ra việc nàng lột xác tối hôm qua hay không, nhưng tuyệt đối hắn có biện pháp tạo ra thái bình giả tạo.
"Nói nhảm! Nếu chẩn đúng, hoàng nãi nãi trách ta trời sanh tính dâm đãng, không gả ta cho Diêm Đào, vậy phải làm như thế nào cho đúng!" Đoạn Thủy Vũ lo lắng trùng trùng mà nói.
"Nàng vẫn nghĩ gả cho Diêm Đào?" Diêm Thiên Mạc khẽ nhíu mày, đồng thời mỉm cười, hắn phát hiện trong lòng mình dâng lên một loại không vui nhàn nhạt.
"Đúng vậy." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu. "Nếu không làm thê tử của hắn, ta. . . . . . Làm gì. . . . . ."
Nàng tội gì phải uất ức bản thân mình cùng hắn làm chuyện đau muốn chết này?! Mặc dù có thống khổ, nhưng hình như cũng rất vui thích . . . . . .
"Nếu như nàng muốn được gả cho Diêm Đào, vậy ta giúp nàng.” Diêm Thiên Mạc thấy tròng mắt nàng ánh lên ánh sáng cùng với không tin tưởng. "Chẳng qua, muốn ta giúp nàng, giá khá cao." Bờ môi hắn hiện lên nụ cười nhạt.
"Cái gì giá cao?" Hừ, sớm biết hắn sẽ không tùy tiện giúp nàng. Nhưng hiện tại nàng như người chết chìm, ngay cả một cọng rơm cũng nguyện ý leo lên.
"Giá cao à. . . . . . Giá cao chính là nàng thiếu ta một yêu cầu, ta có thể yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì." Diêm Thiên Mạc mỉm cười nói ra cái giá mà mình muốn.
"À?" Đoạn Thủy Vũ vốn là muốn sưng mặt lên án mạnh mẽ cái yêu cầu quá đáng, nhưng mà nghe được tiếng bước chân bên ngoài từ xa đến gần, sau đó dừng lại.
"Nàng có thể suy nghĩ kỹ, dù sao người bị phát hiện không phải là ta." Diêm Thiên Mạc lộ ra mỉm cười tà ác."Đến lúc đó, nàng thật cho rằng nàng còn có tư cách gả cho Diêm Đào sao?"
"Ngươi. . . . . ." tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. . . . . .
Đoạn Thủy Vũ chần chừ một chút, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái ——
"Tốt, chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể vì ngươi làm một yêu cầu mà ngươi muốn!"
"Tiểu Vũ, chăn của cháu hình như dày lên à!" Hoàng thái hậu cau mày, nhìn nàng cơ hồ chôn cả đầu trong chăn.
Đoạn Thủy Vũ ho khan một cái, cười rất miễn cưỡng. "Nước Đại Lý bốn mùa xuân tươi, chỗ này thực có chút lạnh, cháu mới bảo cung nữ mang thêm một cái chăn đến”
"À ừm, sao cháu lại suy yếu vậy!" Hoàng thái hậu lo âu nhìn nàng."Đến đây, phó thái y, ngươi mau lại đây xem giúp ta, oa nhi này bị làm sao?"
"Dạ, Hoàng thái hậu." Phó thái y tuân lệnh lên trước."Xin công chúa đem tơ hồng buộc vào tay của mình, để vi thần thay công chúa bắt mạch."
"Được." Đoạn Thủy Vũ đưa cái tay nhỏ bé trắng thuần ra nhận lấy sợi tơ hồng sau đó giấu trở về trong chăn.
Phó thái y bắt đầu bắt mạch, sắc mặt càng thay đổi, thay đổi liên tục."
"Sao ngươi đứng ở chỗ đó không nói lời nào?" Hoàng thái hậu thấy thái y không nói một lời, sắc mặt nặng nề sầu lo không dứt hỏi.
"Ách. . . . . . Công chúa không có gì bệnh, chỉ là. . . . . ." sắc mặt của Phó thái y vẫn còn rất khó coi.
"Không có bệnh là tốt." Hoàng thái hậu mỉm cười với Đoạn Thủy Vũ. "Tiểu Vũ, cháu nghe chưa? Thái y nói cháu không có việc gì, cháu không phải lo lắng nữa.”
"Cám ơn bà nội." Đoạn Thủy Vũ mỉm cười với Hoàng thái hậu sau đó lại muốn đem mặt giấu trở về trong chăn.
" Tốt nhất cháu nên nghỉ ngơi, bà cùng thái y đi ra ngoài trước." Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn nàng một cái, ngay sau đó dẫn thái y rời đi.
Đoạn Thủy Vũ xác định Hoàng thái hậu đi xa, mới đột nhiên vén chăn lên -- trong chăn cất giấu đương nhiên chính là Diêm Thiên Mạc, mà xét xem sợi tơ hồng đến tột cùng là buộc ở trên người nào đây?
Dĩ nhiên không phải Đoạn Thủy Vũ ——
"A, hoàng nãi nãi?" Đoạn Thủy Vũ vuốt vuốt hai mắt lim dim, muốn đứng dậy, lại nghĩ đến thân thể của mình tất cả đều là những vết gặm cắn xanh xanh tím tím, nhất thời vùi trong chăn, động cũng không dám động.
"Hoàng nãi nãi, cháu. . . . . ." Nàng ấp úng không biết phải làm thế nào giải thích tất cả đây.
"Tiểu Vũ, cháu làm sao? Ngày hôm qua sắc mặt tái nhợt, hôm nay lại bò dậy không nổi. . . . . . Có phải là bị bệnh hay không? Ta gọi thái y tới xem một chút!" Hoàng thái hậu nghe được cung nữ nói nàng đến buổi trưa vẫn ngủ, mới lo lắng đến xem xem nàng đã xảy ra chuyện gì.
"Không cần. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cuống quít lắc đầu. "Tiểu Vũ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt ạ, hoàng nãi nãi đừng lo lắng."
Trên thực tế nàng không phải chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, mà còn là một vấn đề rất lớn. Trời mới biết hôm nay nàng không chỉ có thân thể đau nhức mà cổ họng cũng không nói được, toàn thân cũng tê liệt hết rồi!
Diêm Thiên Mạc đáng chết! Tất cả đều do hắn!
"Nhưng giọng nói của cháu cũng bị. . . . . . Không được, hoàng nãi nãi nhất định phải tìm thái y tới khám bệnh." Hoàng thái hậu gấp gáp nói.
"Hoàng nãi nãi, thật không cần!" Đoạn Thủy Vũ vừa nghe đến Hoàng thái hậu muốn gọi thái y, khẩn trương thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên."Cháu chỉ là vẫn còn không thích ứng với khí hậu nơi này, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt." Ngàn vạn lần không thể kêu thái y tới, bằng không nếu thái y quá lợi hại, phát hiện nàng đã cùng nam nhân giao cấu, vậy thì làm thế nào mới tốt!
"Không được không được. Cháu ở đây nghỉ ngơi thật tốt, ta tự mình đi gọi thái y tới đây, tránh cho bọn họ chậm trễ." Hoàng thái hậu kiên trì nói. Nói xong, người liền vội vã biến mất ở trước mặt Đoạn Thủy Vũ.
Trời ạ, lần này nàng phải làm như thế nào mới tốt? Đoạn Thủy Vũ bối rối dùng chăn che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, hi vọng mình cứ như vậy ngạt chết đi ——
***************
Khi ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Thủy Vũ khẩn trương thôi rồi. Lúc chăn bị vén lên, người hiện ra trong hai mắt nàng, là tuấn nhan tà ác làm nàng vừa bực vừa hận.
Nàng thở phào nhẹ nhõm không lý do.
"Ngươi làm cái gì? Tính ngạt thở đến chết sao?" bờ môi Diêm Thiên Mạc chứa đựng nụ cười. Hôm nay hắn đã tới thăm nàng nhiều lần, mỗi lần đều thấy nàng ngủ say. Lần này rốt cuộc nàng đã tỉnh.
"Ta rất muốn chết." Đoạn Thủy Vũ hận hận nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi có biết hay không, ngươi hại ta không bò dậy nổi! Mà ta không bò dậy nổi, Hoàng thái hậu cho là ta bị bệnh, lo lắng tự mình đi gọi thái y đến xem cho ta!"
"Gọi thái y tới khám bệnh cho nàng? Không tệ." Diêm Thiên Mạc tà khí nhìn nàng."Thân thể của nàng cần bổ dưỡng thêm, như vậy chúng ta có thể triền miên lâu hơn."
"Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ nghe hắn nói như vậy, thật muốn trực tiếp chửi hắn."Ngươi có biết hiện tại ta rất lo lắng? Nếu như bị thái y chẩn ra ta cùng ngươi đã. . . . . . Thì phải làm thế nào cho phải!"
"Ngươi thật sự lo lắng sao?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt.
Hắn không biết thái y có thể chẩn ra việc nàng lột xác tối hôm qua hay không, nhưng tuyệt đối hắn có biện pháp tạo ra thái bình giả tạo.
"Nói nhảm! Nếu chẩn đúng, hoàng nãi nãi trách ta trời sanh tính dâm đãng, không gả ta cho Diêm Đào, vậy phải làm như thế nào cho đúng!" Đoạn Thủy Vũ lo lắng trùng trùng mà nói.
"Nàng vẫn nghĩ gả cho Diêm Đào?" Diêm Thiên Mạc khẽ nhíu mày, đồng thời mỉm cười, hắn phát hiện trong lòng mình dâng lên một loại không vui nhàn nhạt.
"Đúng vậy." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu. "Nếu không làm thê tử của hắn, ta. . . . . . Làm gì. . . . . ."
Nàng tội gì phải uất ức bản thân mình cùng hắn làm chuyện đau muốn chết này?! Mặc dù có thống khổ, nhưng hình như cũng rất vui thích . . . . . .
"Nếu như nàng muốn được gả cho Diêm Đào, vậy ta giúp nàng.” Diêm Thiên Mạc thấy tròng mắt nàng ánh lên ánh sáng cùng với không tin tưởng. "Chẳng qua, muốn ta giúp nàng, giá khá cao." Bờ môi hắn hiện lên nụ cười nhạt.
"Cái gì giá cao?" Hừ, sớm biết hắn sẽ không tùy tiện giúp nàng. Nhưng hiện tại nàng như người chết chìm, ngay cả một cọng rơm cũng nguyện ý leo lên.
"Giá cao à. . . . . . Giá cao chính là nàng thiếu ta một yêu cầu, ta có thể yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì." Diêm Thiên Mạc mỉm cười nói ra cái giá mà mình muốn.
"À?" Đoạn Thủy Vũ vốn là muốn sưng mặt lên án mạnh mẽ cái yêu cầu quá đáng, nhưng mà nghe được tiếng bước chân bên ngoài từ xa đến gần, sau đó dừng lại.
"Nàng có thể suy nghĩ kỹ, dù sao người bị phát hiện không phải là ta." Diêm Thiên Mạc lộ ra mỉm cười tà ác."Đến lúc đó, nàng thật cho rằng nàng còn có tư cách gả cho Diêm Đào sao?"
"Ngươi. . . . . ." tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. . . . . .
Đoạn Thủy Vũ chần chừ một chút, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái ——
"Tốt, chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể vì ngươi làm một yêu cầu mà ngươi muốn!"
"Tiểu Vũ, chăn của cháu hình như dày lên à!" Hoàng thái hậu cau mày, nhìn nàng cơ hồ chôn cả đầu trong chăn.
Đoạn Thủy Vũ ho khan một cái, cười rất miễn cưỡng. "Nước Đại Lý bốn mùa xuân tươi, chỗ này thực có chút lạnh, cháu mới bảo cung nữ mang thêm một cái chăn đến”
"À ừm, sao cháu lại suy yếu vậy!" Hoàng thái hậu lo âu nhìn nàng."Đến đây, phó thái y, ngươi mau lại đây xem giúp ta, oa nhi này bị làm sao?"
"Dạ, Hoàng thái hậu." Phó thái y tuân lệnh lên trước."Xin công chúa đem tơ hồng buộc vào tay của mình, để vi thần thay công chúa bắt mạch."
"Được." Đoạn Thủy Vũ đưa cái tay nhỏ bé trắng thuần ra nhận lấy sợi tơ hồng sau đó giấu trở về trong chăn.
Phó thái y bắt đầu bắt mạch, sắc mặt càng thay đổi, thay đổi liên tục."
"Sao ngươi đứng ở chỗ đó không nói lời nào?" Hoàng thái hậu thấy thái y không nói một lời, sắc mặt nặng nề sầu lo không dứt hỏi.
"Ách. . . . . . Công chúa không có gì bệnh, chỉ là. . . . . ." sắc mặt của Phó thái y vẫn còn rất khó coi.
"Không có bệnh là tốt." Hoàng thái hậu mỉm cười với Đoạn Thủy Vũ. "Tiểu Vũ, cháu nghe chưa? Thái y nói cháu không có việc gì, cháu không phải lo lắng nữa.”
"Cám ơn bà nội." Đoạn Thủy Vũ mỉm cười với Hoàng thái hậu sau đó lại muốn đem mặt giấu trở về trong chăn.
" Tốt nhất cháu nên nghỉ ngơi, bà cùng thái y đi ra ngoài trước." Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn nàng một cái, ngay sau đó dẫn thái y rời đi.
Đoạn Thủy Vũ xác định Hoàng thái hậu đi xa, mới đột nhiên vén chăn lên -- trong chăn cất giấu đương nhiên chính là Diêm Thiên Mạc, mà xét xem sợi tơ hồng đến tột cùng là buộc ở trên người nào đây?
Dĩ nhiên không phải Đoạn Thủy Vũ ——
/20
|