“Được, nếu hiện tại em dám đi chị cũng bội phục em.” Nhiếp Minh Dung cười lạnh, Nhiếp Yên Dung gắt gao nắm chặt nắm đấm, cắn răng phát đau, trong lòng khuất nhục muốn sôi trào.
Thấy cô ta đứng bất động, Nhiếp Minh Dung hỏi lại: “Thế nào? Ngoài miệng thì nói dễ nghe nhưng rốt cuộc vẫn luyến tiếc đúng không? Đúng thôi, người ta là đại thiếu gia Phó gia, ai mà bỏ được chứ?”
Từ trước tới nay tính tình Nhiếp Minh Dung vẫn đanh đá miệng không buông tha người, Nhiếp Yên Dung làm sao thắng nổi cô ấy?
Đột nhiên Nhiếp Yên Dung ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng, giống như ngọn lửa thiêu đốt, như muốn hóa người ta thành bột mịn: “Chị cả, chị cho rằng chuyện ngày hôm nay em nên đắc ý mừng thầm trong lòng sao? Nhưng nó đối với em mà nói giống như một chuyện vô cùng nhục nhã, em tình nguyện chưa bao giờ gặp anh ấy, tình nguyện không bao giờ có liên quan với anh ấy, em cũng không muốn làm vợ chồng với anh ấy trong hoàn cảnh thế này. Dù em có thích anh ấy, để ý anh ấy nhưng nhiều năm qua em vẫn không dám nói ra miệng, vì em biết mình không xứng với anh ấy, em tình nguyện chôn chặt bí mật này trong lòng, đúng thế, em muốn trở thành vị hôn thê của anh ấy, em nên cao hứng nhưng sao em lại khổ sở như thế, vì dù anh ấy có muốn cưới em thì cũng không phải anh ấy thích em…”
“’Em nói cái gì… em thích, em thích Phó Cánh Hành?”
Nhiếp Minh Dung không khỏi kinh hãi, Nhiếp Yên Dung cúi đầu một lúc sau mới gật đầu một cái: “Đúng thế, em thích anh ấy, vẫn thích như thế, lòng em chỉ có một mình anh ấy…”
“Sao em không nói sớm chứ!”
“Chị hai…”
Âm thanh của Chưởng Châu bỗng nhiên vang lên ngoài cửa.
Nhiếp Yên Dung run lên, gương mặt trắng bệch từ từ xoay người, hình như Chưởng Châu vừa mới khóc xong, vành mắt đỏ ửng đang đẩy cửa phòng đi vào.
Chưởng Châu nhìn Nhiếp Yên Dung, Nhiếp Yên Dung cắn môi, gương mặt sưng đỏ, trong mắt đầy nước mắt nhưng rất quật cường.
Chị em gái nhiều năm như vậy cô lại không biết chị gái có người trong lòng, từ trước tới nay chị hai vẫn quan tâm cô, khuyên cô, cô lại chưa từng quan tâm hỏi han chị ấy đã có người mình thích hay chưa.
Nếu cô biết từ sớm cô sẽ cự tuyệt chị hai, đêm đó cô tuyệt đối sẽ không đi…
Chưởng Châu cưỡng chế chua xót trong lòng đi qua kéo tay Nhiếp Minh Dung làm nũng: “Chị, em muốn nói với chị, chị ngàn vạn lần đừng nói chuyện ngày đó cho Phó gia, em còn nhỏ, không muốn kết hôn, hơn nữa Phó Cánh Hành nhìn lạnh lùng như thế, một câu cũng chẳng buồn nói, em không thích đàn ông như thế, em không muốn gả… vừa lúc chị hai thích anh ta, anh ấy cũng xin cưới chị hai, đó là chuyện tốt…chị, em cầu xin chị.”
Nhiếp Minh Dung nhìn vành mắt em gái đỏ ửng lại còn cố gắng mỉm cười vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt: “Nhưng sẽ uỷ khuất cho em ….”
“Chưởng Châu, chị sẽ không gả.”
Nhiếp Yên Dung mở miệng: “Chị sẽ nghĩ cách để giải thích chuyện này cho rõ, Phó Cánh Hành tức giận thì nhằm vào chị là được, dù thế nào chị cũng sẽ không làm liên lụy tới Nhiếp gia.”
“Chị hai.” Nhiếp Chưởng Châu thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cắn cảy má không nhịn được áy náy và đau lòng: “Chị không gả sao được chứ, mẹ còn nằm viện, Lãng Lãng còn đang đi học, nếu trở mặt với Phó gia thì tâm huyết của chị cả chẳng phải sẽ uổng phí sao?”
“Nhưng mà Chưởng Châu… chị khó chịu trong lòng, chị làm chuyện không ra gì thế này.”
Nhiếp Yên Dung không nhịn được che miệng khóc ra tiếng.
Chưởng Châu ôm cô ta dỗ: “Vốn dĩ là em nên làm, nhưng vì Nhiếp gia, dù thế nào hiện tại Nhiếp gia được cứu là em cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, lại nói chị thích anh ta, em lại không thích anh ta, chị gả cho anh ta không phải càng đẹp cả đôi đường hay sao?”
Nhiếp Yên Dung ngừng khóc ngẩn người nhìn Nhiếp Chưởng Châu, một câu trong lòng muốn nói ra nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể.
Nếu người đó là anh ấy thì sao, Chưởng Châu, em có chút không tình nguyện không?
Nếu người đó là anh ấy thì em có hối hận vì vẻ tiêu sái và hào phóng lúc này của mình không?
“Chị cả, chị hai, các chị bận cả ngày rồi cũng mệt, không cần vì em mãi cãi nhau, nhanh đi nghỉ đi, sau này Nhiếp gia của chúng ta còn bận hơn đấy…”
Nhiếp Chưởng Châu đẩy Nhiếp Yên Dung về phòng lại ôm Nhiếp Minh Dung dỗ cô ấy vui vẻ.
Thấy cô ta đứng bất động, Nhiếp Minh Dung hỏi lại: “Thế nào? Ngoài miệng thì nói dễ nghe nhưng rốt cuộc vẫn luyến tiếc đúng không? Đúng thôi, người ta là đại thiếu gia Phó gia, ai mà bỏ được chứ?”
Từ trước tới nay tính tình Nhiếp Minh Dung vẫn đanh đá miệng không buông tha người, Nhiếp Yên Dung làm sao thắng nổi cô ấy?
Đột nhiên Nhiếp Yên Dung ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng, giống như ngọn lửa thiêu đốt, như muốn hóa người ta thành bột mịn: “Chị cả, chị cho rằng chuyện ngày hôm nay em nên đắc ý mừng thầm trong lòng sao? Nhưng nó đối với em mà nói giống như một chuyện vô cùng nhục nhã, em tình nguyện chưa bao giờ gặp anh ấy, tình nguyện không bao giờ có liên quan với anh ấy, em cũng không muốn làm vợ chồng với anh ấy trong hoàn cảnh thế này. Dù em có thích anh ấy, để ý anh ấy nhưng nhiều năm qua em vẫn không dám nói ra miệng, vì em biết mình không xứng với anh ấy, em tình nguyện chôn chặt bí mật này trong lòng, đúng thế, em muốn trở thành vị hôn thê của anh ấy, em nên cao hứng nhưng sao em lại khổ sở như thế, vì dù anh ấy có muốn cưới em thì cũng không phải anh ấy thích em…”
“’Em nói cái gì… em thích, em thích Phó Cánh Hành?”
Nhiếp Minh Dung không khỏi kinh hãi, Nhiếp Yên Dung cúi đầu một lúc sau mới gật đầu một cái: “Đúng thế, em thích anh ấy, vẫn thích như thế, lòng em chỉ có một mình anh ấy…”
“Sao em không nói sớm chứ!”
“Chị hai…”
Âm thanh của Chưởng Châu bỗng nhiên vang lên ngoài cửa.
Nhiếp Yên Dung run lên, gương mặt trắng bệch từ từ xoay người, hình như Chưởng Châu vừa mới khóc xong, vành mắt đỏ ửng đang đẩy cửa phòng đi vào.
Chưởng Châu nhìn Nhiếp Yên Dung, Nhiếp Yên Dung cắn môi, gương mặt sưng đỏ, trong mắt đầy nước mắt nhưng rất quật cường.
Chị em gái nhiều năm như vậy cô lại không biết chị gái có người trong lòng, từ trước tới nay chị hai vẫn quan tâm cô, khuyên cô, cô lại chưa từng quan tâm hỏi han chị ấy đã có người mình thích hay chưa.
Nếu cô biết từ sớm cô sẽ cự tuyệt chị hai, đêm đó cô tuyệt đối sẽ không đi…
Chưởng Châu cưỡng chế chua xót trong lòng đi qua kéo tay Nhiếp Minh Dung làm nũng: “Chị, em muốn nói với chị, chị ngàn vạn lần đừng nói chuyện ngày đó cho Phó gia, em còn nhỏ, không muốn kết hôn, hơn nữa Phó Cánh Hành nhìn lạnh lùng như thế, một câu cũng chẳng buồn nói, em không thích đàn ông như thế, em không muốn gả… vừa lúc chị hai thích anh ta, anh ấy cũng xin cưới chị hai, đó là chuyện tốt…chị, em cầu xin chị.”
Nhiếp Minh Dung nhìn vành mắt em gái đỏ ửng lại còn cố gắng mỉm cười vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt: “Nhưng sẽ uỷ khuất cho em ….”
“Chưởng Châu, chị sẽ không gả.”
Nhiếp Yên Dung mở miệng: “Chị sẽ nghĩ cách để giải thích chuyện này cho rõ, Phó Cánh Hành tức giận thì nhằm vào chị là được, dù thế nào chị cũng sẽ không làm liên lụy tới Nhiếp gia.”
“Chị hai.” Nhiếp Chưởng Châu thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cắn cảy má không nhịn được áy náy và đau lòng: “Chị không gả sao được chứ, mẹ còn nằm viện, Lãng Lãng còn đang đi học, nếu trở mặt với Phó gia thì tâm huyết của chị cả chẳng phải sẽ uổng phí sao?”
“Nhưng mà Chưởng Châu… chị khó chịu trong lòng, chị làm chuyện không ra gì thế này.”
Nhiếp Yên Dung không nhịn được che miệng khóc ra tiếng.
Chưởng Châu ôm cô ta dỗ: “Vốn dĩ là em nên làm, nhưng vì Nhiếp gia, dù thế nào hiện tại Nhiếp gia được cứu là em cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, lại nói chị thích anh ta, em lại không thích anh ta, chị gả cho anh ta không phải càng đẹp cả đôi đường hay sao?”
Nhiếp Yên Dung ngừng khóc ngẩn người nhìn Nhiếp Chưởng Châu, một câu trong lòng muốn nói ra nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể.
Nếu người đó là anh ấy thì sao, Chưởng Châu, em có chút không tình nguyện không?
Nếu người đó là anh ấy thì em có hối hận vì vẻ tiêu sái và hào phóng lúc này của mình không?
“Chị cả, chị hai, các chị bận cả ngày rồi cũng mệt, không cần vì em mãi cãi nhau, nhanh đi nghỉ đi, sau này Nhiếp gia của chúng ta còn bận hơn đấy…”
Nhiếp Chưởng Châu đẩy Nhiếp Yên Dung về phòng lại ôm Nhiếp Minh Dung dỗ cô ấy vui vẻ.
/39
|