“Chị hai, chúc mừng chị.” Chưởng Châu cầm hộp quà nhỏ xinh đẹp trong tay đi tới, Nhiếp Yên Dung chần chờ nhận lấy sau đó mở ra, đó là bộ trang sức rất đẹp.
Nhiếp Yên Dung nhẹ nhàng đặt họp quà xuống ngẩng đầu nhìn Chưởng Châu: “Chưởng Châu, tất cả vốn là của em.”
Chưởng Châu lắc đầu, Nhiếp Yên Dung đè tay cô lại: Chưởng Châu, nghe chị nói xong đã.”
“Vốn người gả là em, vị trí thiếu phu nhân Phó gia cũng là em, Chưởng Châu, em nói cho chị biết, trong lòng em thật sự không oán chị sao?”
Chưởng Châu liên tục lắc đầu.
Nhiếp Yên Dung cười chua xót: “Nhưng lòng chị có khúc mắc cởi không được, Chưởng Châu, chị là con hề đoạt chiến lợi phẩm của người khác, chị không nào yên tâm, Chưởng Châu, chị đi tìm Phó Cánh Hành, nói hết sự thật cho anh ấy nghe....”
Nhiếp Yên Dung nói tới đây liền đứng lên muốn xuống lầu.
Chưởng Châu nhanh tay giữ chặt cô ta lại: “Chị hai, chị nghĩ gì thế? Ngày đính hôn đã chọn xong, nếu còn có song gió gì nữa chỉ sợ Phó gia sẽ tức giận, hơn nữa chị hai lại thích anh ta.”
“Chưởng Châu....”
Bỗng nhiên Nhiếp Yên Dung khóc lên, cô ta vẫn luôn là người lạnh nhạt, vui buồn không lộ ra ngoài, Chưởng Châu nhìn cô ta khóc không khỏi luống cuống: “Chị hai, chị hai, sao chị lại khóc....”
“Chưởng Châu, thật xin lỗi.... chị thật sự, thật sự quá thích Phó Cánh Hành, chị biết chị không nên làm thế, nên cự tuyệt thẳng thừng nhưng lòng chị khó chịu, không nỡ, Chưởng Châu, nhiều năm như vậy chị hai chưa từng nói với ai, bởi vì chị không xinh đẹp, chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy cho nên chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng hiện tại chị có cơ hội gả cho anh ấy, lòng chị... thật vui mừng... nhưng mà Chưởng Châu, chị vui nhưng lại sợ hãi....”
Nhiếp Yên Dung ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn em gái: “Em xinh đẹp như vậy.... chị sợ có một ngày anh ấy biết người đêm đó là em... anh ấy sẽ dao động, hối hận... Chưởng Châu, nếu nhất định phải mất đi thì thà rằng ban đầu không có.”
Mấy ngày này cô nhắm mắt lại luôn là cảnh tượng ngày đó xuất hiện trước mắt, cô từng hỏi chính mình, Chưởng Châu, mày có ủy khuất hay không?
Nhưng rất nhanh cô liền lắc đầu, cô chỉ hy vọng Nhiếp gia sẽ tốt, chỉ hy vọng người thân khỏe mạnh, cô sẽ không để ý.
Chưởng Châu nâng tay lau nước mắt cho cô ta, thu lại thần sắc trên mặt, nghiêm túc mở miệng: “Chị hai, chị yên tâm đi, việc này mãi mãi không có người thứ tư biết được.”
Nhiếp Yên Dung yên lặng không nhịn được ôm chặt lấy Chưởng Châu, cô ta tự hỏi nếu đổi lại là cô ta, cô ta sẽ không thể làm được như Chưởng Châu, cô ta tự có tâm tư của mình, không khuất tùng tâm tư của mình.
Em gái, thật xin lỗi.
Nhiếp Yên Dung nhẹ nhàng ở trong lòng nói một câu, càng ôm chặt Chưởng Châu.
Tin tức Phó Cánh Hành và nhị tiểu thư Nhiếp gia đình hôn truyền khắp thành phố.
Nhiếp Yên Dung nhẹ nhàng đặt họp quà xuống ngẩng đầu nhìn Chưởng Châu: “Chưởng Châu, tất cả vốn là của em.”
Chưởng Châu lắc đầu, Nhiếp Yên Dung đè tay cô lại: Chưởng Châu, nghe chị nói xong đã.”
“Vốn người gả là em, vị trí thiếu phu nhân Phó gia cũng là em, Chưởng Châu, em nói cho chị biết, trong lòng em thật sự không oán chị sao?”
Chưởng Châu liên tục lắc đầu.
Nhiếp Yên Dung cười chua xót: “Nhưng lòng chị có khúc mắc cởi không được, Chưởng Châu, chị là con hề đoạt chiến lợi phẩm của người khác, chị không nào yên tâm, Chưởng Châu, chị đi tìm Phó Cánh Hành, nói hết sự thật cho anh ấy nghe....”
Nhiếp Yên Dung nói tới đây liền đứng lên muốn xuống lầu.
Chưởng Châu nhanh tay giữ chặt cô ta lại: “Chị hai, chị nghĩ gì thế? Ngày đính hôn đã chọn xong, nếu còn có song gió gì nữa chỉ sợ Phó gia sẽ tức giận, hơn nữa chị hai lại thích anh ta.”
“Chưởng Châu....”
Bỗng nhiên Nhiếp Yên Dung khóc lên, cô ta vẫn luôn là người lạnh nhạt, vui buồn không lộ ra ngoài, Chưởng Châu nhìn cô ta khóc không khỏi luống cuống: “Chị hai, chị hai, sao chị lại khóc....”
“Chưởng Châu, thật xin lỗi.... chị thật sự, thật sự quá thích Phó Cánh Hành, chị biết chị không nên làm thế, nên cự tuyệt thẳng thừng nhưng lòng chị khó chịu, không nỡ, Chưởng Châu, nhiều năm như vậy chị hai chưa từng nói với ai, bởi vì chị không xinh đẹp, chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy cho nên chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng hiện tại chị có cơ hội gả cho anh ấy, lòng chị... thật vui mừng... nhưng mà Chưởng Châu, chị vui nhưng lại sợ hãi....”
Nhiếp Yên Dung ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn em gái: “Em xinh đẹp như vậy.... chị sợ có một ngày anh ấy biết người đêm đó là em... anh ấy sẽ dao động, hối hận... Chưởng Châu, nếu nhất định phải mất đi thì thà rằng ban đầu không có.”
Mấy ngày này cô nhắm mắt lại luôn là cảnh tượng ngày đó xuất hiện trước mắt, cô từng hỏi chính mình, Chưởng Châu, mày có ủy khuất hay không?
Nhưng rất nhanh cô liền lắc đầu, cô chỉ hy vọng Nhiếp gia sẽ tốt, chỉ hy vọng người thân khỏe mạnh, cô sẽ không để ý.
Chưởng Châu nâng tay lau nước mắt cho cô ta, thu lại thần sắc trên mặt, nghiêm túc mở miệng: “Chị hai, chị yên tâm đi, việc này mãi mãi không có người thứ tư biết được.”
Nhiếp Yên Dung yên lặng không nhịn được ôm chặt lấy Chưởng Châu, cô ta tự hỏi nếu đổi lại là cô ta, cô ta sẽ không thể làm được như Chưởng Châu, cô ta tự có tâm tư của mình, không khuất tùng tâm tư của mình.
Em gái, thật xin lỗi.
Nhiếp Yên Dung nhẹ nhàng ở trong lòng nói một câu, càng ôm chặt Chưởng Châu.
Tin tức Phó Cánh Hành và nhị tiểu thư Nhiếp gia đình hôn truyền khắp thành phố.
/39
|