“Nói như vậy Chưởng Châu nhà chúng ta không lấy anh ta làm chồng chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Không biết gương mặt chị hai kia thế nào, có bắt được Phó Cánh Hành hay không…”
“Tôi thấy hơn nửa là không phải diễn…”
Đỗ Tương Quân lắc đầu: “Phó Cánh Hành mắt cao, Giang Lộ Vân còn không vào được mắt anh ta thì miễn bàn đến nhị tiểu thư kia rồi…
“Thôi, chỉ cần Chưởng Châu nhà chúng ta không có chuyện gì vậy là tốt rồi, chúng ta không quản được chuyện khác.”
Mấy cô gái nhanh chóng bát quái sang chuyện khcs.
Chưởng Châu trở lại biệt thự Hoa Nguyệt Sơn thì đã 3h chiều.
Vừa vào cửa người hầu trong nhà đã cười tít mắt: “Tam tiểu thư, hoa trong nhà ấm cô trồng đều đã nở, cô có đi xem không?”
Chưởng Châu hưng trí vừa đi còn không quên hỏi: “Chị cả tôi có ở nhà không?”
“Đại tiểu thư sắp về rồi, đúng rồi Tam tiểu thư, buổi tối Phó gia có tiệc, Phó tiên sinh tới đòn cô và Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đến Phó gia, cô xem hoa xong thì nhanh rửa mặt chải đầu, thay quần áo đi.”
Chưởng Châu dừng chân nói: “Tôi biết rồi.”
Bên trong nhà ấm trồng nhiều hoa, đang đua nhau khoe sắc, Chưởng Châu và ba Nhiếp Vệ Quốc tính tình giống nhau, rảnh rỗi thường thích chăm sóc hoa cỏ, tuy người làm vườn trong nhà rất nhiều nhưn Chưởng Châu vẫn thường xuyên tự mình làm.
Tất cả phiền muộn đều gạt sang một bên, Chưởng Châu tùy tiện mặc bộ quần áo lao động rộng thùng thình bắt tay chăm sóc máy chậu hoa lan mà ba để lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ ánh mặt trời biến mất, Chưởng Châu mới rời khỏi căn nhà ấm trồng hoa.
“Tam tiểu thư, nhanh vào tắm rửa một cái, nhìn xem, mặt mũi đều bùn…”
Thím Tấm đi vào nhà ấm trồng hoa đưa cho cô chiếc khăn mặt sạch sẽ, vừa từ ái nói với cô, Chưởng Châu co mắt cười, hai má lúm đồng tiên làm say lòng người: “Biết rồi thím Tấm, tôi đi vào.”
Thím Tấm thích nhất là Chưởng Châu, nói ra thì người hầu ở Nhiếp gia này ai mà không thích Tam tiểu thư chứ, luôn mỉm cười với mọi người, chỉ đáng tiếc…Nhiếp gia xảy ra chuyện như vậy, nếu không cô chẳng khác gì thiên chi kiều nữ.
Từ nhà ấm trồng hoa đi ra ngoài, Chưởng Châu nhìn thời gian không còn sớm, nghĩ đến tối nay còn phải tới Phó gia, cô đi trên con đường nhỏ trong vườn.
Hoa nở vào tháng ba vô cùng rực rỡ, gió phảng phất thổi qua, nắng ấm say lòng người, chiếc váy màu trắng gạo của Chưởng Châu dính mấy vệt vùn, mái tóc dài cô tiện tay búi lên mấy tiếng trước cũng dính một ít bùn, nhìn khung cảnh lúc này lại giống như Nhiếp gia trước kia.
“Bảo bối Châu Châu của chị lại biến thành con mèo hoa rồi…”
“Châu Châu ngoan, xem ba vẽ thế nào? Có thích không? treo trong phòng con có được không?”
“Ông cứ chiều con gái ông đi, xem tương lai gả ra ngoài nhà chồng lại ghét bỏ nó.”
“Bảo bối nhà ta ai dám bắt nạt nó xem Nhiếp Vệ Quốc tôi có đánh chết hay không.”
Cô cười khanh khách, đắc ý nhăn mặt với mẹ.
Ngày xưa, những lúc như thế này, trong nhà vô cùng náo nhiệt, ba bưng ly trà, cười tít mắt nhìn cô dơ dáy chạy vào nhà.
Mẹ lại vội vàng bắt cô đi tắm rửa, lại oán giận ba làm hư cô, chị cả ở bên cạnh cười hì hì, ba thả ly trà xuống khoe tranh của mình với mẹ… mỗi bức hình đều là cô, sau đó làm mẹ và chị cả ghen tỵ, còn ôm nó như bảo bối không chịu buông tay.
Tiếng nói tiếng cười, mỗi một đều vang vọng trong Nhiếp gia, nhưng tất cả từ lúc ba tự sát đều biết mất vô ảnh vô tung.
“Tôi thấy hơn nửa là không phải diễn…”
Đỗ Tương Quân lắc đầu: “Phó Cánh Hành mắt cao, Giang Lộ Vân còn không vào được mắt anh ta thì miễn bàn đến nhị tiểu thư kia rồi…
“Thôi, chỉ cần Chưởng Châu nhà chúng ta không có chuyện gì vậy là tốt rồi, chúng ta không quản được chuyện khác.”
Mấy cô gái nhanh chóng bát quái sang chuyện khcs.
Chưởng Châu trở lại biệt thự Hoa Nguyệt Sơn thì đã 3h chiều.
Vừa vào cửa người hầu trong nhà đã cười tít mắt: “Tam tiểu thư, hoa trong nhà ấm cô trồng đều đã nở, cô có đi xem không?”
Chưởng Châu hưng trí vừa đi còn không quên hỏi: “Chị cả tôi có ở nhà không?”
“Đại tiểu thư sắp về rồi, đúng rồi Tam tiểu thư, buổi tối Phó gia có tiệc, Phó tiên sinh tới đòn cô và Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đến Phó gia, cô xem hoa xong thì nhanh rửa mặt chải đầu, thay quần áo đi.”
Chưởng Châu dừng chân nói: “Tôi biết rồi.”
Bên trong nhà ấm trồng nhiều hoa, đang đua nhau khoe sắc, Chưởng Châu và ba Nhiếp Vệ Quốc tính tình giống nhau, rảnh rỗi thường thích chăm sóc hoa cỏ, tuy người làm vườn trong nhà rất nhiều nhưn Chưởng Châu vẫn thường xuyên tự mình làm.
Tất cả phiền muộn đều gạt sang một bên, Chưởng Châu tùy tiện mặc bộ quần áo lao động rộng thùng thình bắt tay chăm sóc máy chậu hoa lan mà ba để lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ ánh mặt trời biến mất, Chưởng Châu mới rời khỏi căn nhà ấm trồng hoa.
“Tam tiểu thư, nhanh vào tắm rửa một cái, nhìn xem, mặt mũi đều bùn…”
Thím Tấm đi vào nhà ấm trồng hoa đưa cho cô chiếc khăn mặt sạch sẽ, vừa từ ái nói với cô, Chưởng Châu co mắt cười, hai má lúm đồng tiên làm say lòng người: “Biết rồi thím Tấm, tôi đi vào.”
Thím Tấm thích nhất là Chưởng Châu, nói ra thì người hầu ở Nhiếp gia này ai mà không thích Tam tiểu thư chứ, luôn mỉm cười với mọi người, chỉ đáng tiếc…Nhiếp gia xảy ra chuyện như vậy, nếu không cô chẳng khác gì thiên chi kiều nữ.
Từ nhà ấm trồng hoa đi ra ngoài, Chưởng Châu nhìn thời gian không còn sớm, nghĩ đến tối nay còn phải tới Phó gia, cô đi trên con đường nhỏ trong vườn.
Hoa nở vào tháng ba vô cùng rực rỡ, gió phảng phất thổi qua, nắng ấm say lòng người, chiếc váy màu trắng gạo của Chưởng Châu dính mấy vệt vùn, mái tóc dài cô tiện tay búi lên mấy tiếng trước cũng dính một ít bùn, nhìn khung cảnh lúc này lại giống như Nhiếp gia trước kia.
“Bảo bối Châu Châu của chị lại biến thành con mèo hoa rồi…”
“Châu Châu ngoan, xem ba vẽ thế nào? Có thích không? treo trong phòng con có được không?”
“Ông cứ chiều con gái ông đi, xem tương lai gả ra ngoài nhà chồng lại ghét bỏ nó.”
“Bảo bối nhà ta ai dám bắt nạt nó xem Nhiếp Vệ Quốc tôi có đánh chết hay không.”
Cô cười khanh khách, đắc ý nhăn mặt với mẹ.
Ngày xưa, những lúc như thế này, trong nhà vô cùng náo nhiệt, ba bưng ly trà, cười tít mắt nhìn cô dơ dáy chạy vào nhà.
Mẹ lại vội vàng bắt cô đi tắm rửa, lại oán giận ba làm hư cô, chị cả ở bên cạnh cười hì hì, ba thả ly trà xuống khoe tranh của mình với mẹ… mỗi bức hình đều là cô, sau đó làm mẹ và chị cả ghen tỵ, còn ôm nó như bảo bối không chịu buông tay.
Tiếng nói tiếng cười, mỗi một đều vang vọng trong Nhiếp gia, nhưng tất cả từ lúc ba tự sát đều biết mất vô ảnh vô tung.
/39
|