Phó Cánh Hành là người tàn nhẫn, khoảng thời gian này Nhiếp thị rung chuyển, ở bên ngoài Nhiếp Minh Dung phải đấu dũng đấu trí, bên trong còn phải lo lắng cho hai em gái, sao có thể quan tâm hết được?
“Yên Dung, chuyện của Châu nhi em chú ý đi.” Nhiếp Minh Dung nhìn Nhiếp Yên Dung, sắc mặt nghiêm nghị: “Châu nhi là em gái nhỏ chúng ta thương yêu nhất, dù thế nào chị cũng không để cho em ấy chịu một chút ủy khuất.”
Nhiếp Yên Dung không nói không đồng ý.
Nhiếp Minh Dung gật đầu dặn dò Chưởng Châu ngày mai ra ngoài phải chý ý an toàn thì không nói gì nữa.
Chiều hôm sau Chưởng Châu không có tiết học, 10h sáng trở về ký túc xã, điện thoại của Lý Khiêm liền gọi tới.
Cô nói xong liền tắt máy, Đỗ Tương Quân nhảy qua ôm tay cô lắc lắc: “Chưởng Châu yêu quý mau khai báo, là ai gọi điện thoại cho cậu?”
Từ trước tới nay Chưởng Châu chưa bao giờ nói dối, đỏ mặt, ậm ừ một hồi: “Là một người bạn.”
Đỗ Tương Quân mới không tin, kéo cô náo loạn nửa ngày mới cho cô rời đi.
Lý Khiêm lái xe tới đón cô, là một chiếc Landrover dừng ở ngoài cổng trường.
Chưởng Châu vì anh ta như thế nên mới có ấn tượng tốt hơn một chút.
Xe dừng ở ngoài bờ song, nơi này là nhà hàng nổi tiếng ở Uyển thành, trang trí phong cách trung quốc, bên trong ghế bằng gỗ đỏ giá cả trên trời, có người nói ông chủ phía sau là Phó Cánh Hành nhưng không ai chứng thực được.
Phó Cánh Hành thường tới nơi này, đó không phải là bí mật gì.
Lý Khiêm đậu xe xong ân cần kéo cửa cho Chưởng Châu, che chở cho cô xuống xe.
Chưởng Châu không quen người khác gần gũi như thế, liền né tránh cánh tay anh ta đang muốn đỡ cô.
Lý Khiêm không nhịn được ngẩn ra, ánh mắt co rút.
Phó Cánh Hành xuống xe, trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng thong báo hành trình buổi chiều và tối nay của anh, anh lấy một điếu thuốc ra, ống tay áo xắn ở khủy tay, thi thoảng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nói, áo sơ mi quần dài đơn giản nhưng khí chất trên người đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Phó Cánh Hành đi lên lầu thì bước chân bỗng dừng lại.
Ánh mắt anh xẹt qua mấy gốc hoa, nơi đó đang có một cô gái ngồi đó.
Hiện tại là tháng ba xuân ấm áp.
Chưởng Châu mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, tùy ý khoác chiếc áo lông mềm mại, tóc tài tết bím xõa xuống hai vai, cô đang nói gì đó với người bên cạnh bỗng nhiên hơi ngẩng đầu mỉm cười, má lúm đồng tiền hai bên má ngọt say lòng người.
Phó Cánh Hành nhìn qua Lý Khiêm ở bên cạnh cô.
Trợ lý ở bên cạnh dừng chân nhỏ giọng nói: “Đó là Lý thiếu của Lý gia, tên là Lý Khiêm.”
Phó Cánh Hành ừ một tiếng thu hồi tầm mắt nhấc chân bước đi.
Trợ lý đang chuẩn bị nhấn thang máy thì Phó Cánh Hành liền nói: “Ngồi cạnh cửa sổ đi.”
Cách một bức tường, âm thanh bên kia mơ hồ không rõ.
Phó Cánh Hành nhìn hơi nóng bốc lên từ ly trà trước mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bàn, văn kiện trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Chưởng Châu ngồi bên cạnh Lý Khiêm, hàng lông mày nhíu lại, sao lại nhiều người không quen như vậy.
“Yên Dung, chuyện của Châu nhi em chú ý đi.” Nhiếp Minh Dung nhìn Nhiếp Yên Dung, sắc mặt nghiêm nghị: “Châu nhi là em gái nhỏ chúng ta thương yêu nhất, dù thế nào chị cũng không để cho em ấy chịu một chút ủy khuất.”
Nhiếp Yên Dung không nói không đồng ý.
Nhiếp Minh Dung gật đầu dặn dò Chưởng Châu ngày mai ra ngoài phải chý ý an toàn thì không nói gì nữa.
Chiều hôm sau Chưởng Châu không có tiết học, 10h sáng trở về ký túc xã, điện thoại của Lý Khiêm liền gọi tới.
Cô nói xong liền tắt máy, Đỗ Tương Quân nhảy qua ôm tay cô lắc lắc: “Chưởng Châu yêu quý mau khai báo, là ai gọi điện thoại cho cậu?”
Từ trước tới nay Chưởng Châu chưa bao giờ nói dối, đỏ mặt, ậm ừ một hồi: “Là một người bạn.”
Đỗ Tương Quân mới không tin, kéo cô náo loạn nửa ngày mới cho cô rời đi.
Lý Khiêm lái xe tới đón cô, là một chiếc Landrover dừng ở ngoài cổng trường.
Chưởng Châu vì anh ta như thế nên mới có ấn tượng tốt hơn một chút.
Xe dừng ở ngoài bờ song, nơi này là nhà hàng nổi tiếng ở Uyển thành, trang trí phong cách trung quốc, bên trong ghế bằng gỗ đỏ giá cả trên trời, có người nói ông chủ phía sau là Phó Cánh Hành nhưng không ai chứng thực được.
Phó Cánh Hành thường tới nơi này, đó không phải là bí mật gì.
Lý Khiêm đậu xe xong ân cần kéo cửa cho Chưởng Châu, che chở cho cô xuống xe.
Chưởng Châu không quen người khác gần gũi như thế, liền né tránh cánh tay anh ta đang muốn đỡ cô.
Lý Khiêm không nhịn được ngẩn ra, ánh mắt co rút.
Phó Cánh Hành xuống xe, trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng thong báo hành trình buổi chiều và tối nay của anh, anh lấy một điếu thuốc ra, ống tay áo xắn ở khủy tay, thi thoảng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nói, áo sơ mi quần dài đơn giản nhưng khí chất trên người đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Phó Cánh Hành đi lên lầu thì bước chân bỗng dừng lại.
Ánh mắt anh xẹt qua mấy gốc hoa, nơi đó đang có một cô gái ngồi đó.
Hiện tại là tháng ba xuân ấm áp.
Chưởng Châu mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, tùy ý khoác chiếc áo lông mềm mại, tóc tài tết bím xõa xuống hai vai, cô đang nói gì đó với người bên cạnh bỗng nhiên hơi ngẩng đầu mỉm cười, má lúm đồng tiền hai bên má ngọt say lòng người.
Phó Cánh Hành nhìn qua Lý Khiêm ở bên cạnh cô.
Trợ lý ở bên cạnh dừng chân nhỏ giọng nói: “Đó là Lý thiếu của Lý gia, tên là Lý Khiêm.”
Phó Cánh Hành ừ một tiếng thu hồi tầm mắt nhấc chân bước đi.
Trợ lý đang chuẩn bị nhấn thang máy thì Phó Cánh Hành liền nói: “Ngồi cạnh cửa sổ đi.”
Cách một bức tường, âm thanh bên kia mơ hồ không rõ.
Phó Cánh Hành nhìn hơi nóng bốc lên từ ly trà trước mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên bàn, văn kiện trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Chưởng Châu ngồi bên cạnh Lý Khiêm, hàng lông mày nhíu lại, sao lại nhiều người không quen như vậy.
/39
|