Cuồng phong rống giận, tuyết bay tán loạn……
Hai người từng là bạn bè tốt nhất, ở trước vận mệnh, trở mặt……
Hạ Tuyết không nói nữa, chậm rãi xoay người rời đi……
Cẩn Nhu lạnh lùng nhìn làn váy tao nhã màu đỏ thẩm của Hạ Tuyết…… “Cứ cố gắng nếm thử một chút cảm giác của kẻ có tiền đi…… Nếu không phải tối hôm qua tao giúp mày một phen, có thể mày còn đang ăn cơm trắng, vừa ăn vừa cầm khăn lau máu mũi…“
Hạ Tuyết không lên tiếng, tiếp tục đi, chân đã lạnh như băng, nước mắt rơi xuống, từng giọt chảy dọc theo khuôn mặt nõn nà……
Cẩn Nhu cũng cắn răng xoay người, kéo hành lý rất nặng, rời đi đến……
Hạ Tuyết càng đi tâm càng đau, rốt cục vẫn là xoay người, nhìn bạn thân biến mất ở trong tuyết bay, nước mắt của cô rơi, khổ sở ngồi xuống, khóc nói: “Một câu thực xin lỗi…… Tôi đã có thể tha thứ cho cô…… Bởi vì cô giống tôi, đều là những đứa nhỏ có số rất khổ…… Chỉ cần một câu thực xin lỗi, tôi liền sẽ tha thứ co cô…… Vì sao phải nhẫn tâm như vậy, nói như vậy……”
Cẩn Nhu tiếp tục đi, vừa đi vừa phẫn hận rơi nước mắt…… “Thế Vĩ…… Anh chờ em…… Em nhất định sẽ trở về, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua mỗi người bọn họ, em muốn bọn họ hối hận vì đã hủy tình yêu của chúng mình…… Em vì anh, ai em đều có thể bán đứng…… Cho dù là người từng là bạn thân nhất của em………”
Cô nói một phen cho hết lời, lau khô nước mắt, tiếp tục đi……
Hạ Tuyết nghĩ bạn thân sắp đi đến nơi đó? Nhân sinh của cô ấy, sẽ thế nào?
Di động lại vang lên……
Hạ Tuyết vội vàng tiếp điện thoại…… “A lô……”
“Hạ Tuyết” Viên Trường mỉm cười chào.
“A…… Thực xin lỗi……” Hạ Tuyết vội vàng lau khô nước mắt nói với Viên Trường: “Thực có lỗi, nhờ dì giúp trông Hạ Hân lâu như vậy, cháu lập tức trở về đi……”
“Không vội…… Đứa bé này thực ngoan…… Chỉ là tối hôm qua cháu tắt điện thoại, cho nên bác sĩ cho cháu, cháu không nghe…… Điện tới nhà của chúng ta, bác sĩ nói cháu phải đi bệnh viện…… Nói có chuyện gấp……” Viên Trường nói.
Thân mình Hạ Tuyết mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên tuyết, sợ tới mức run rẩy bất an……
“Hạ Tuyết? Cháu làm sao vậy? Cháu có việc gì sao?” Viên Trường lo lắng hỏi…… “Mấy ngày nay dì thấy thân thể chúa có chút không khỏe…… cháu có chuyện gì, nhất định phải nói với dì…… Dì nhất định sẽ giúp cháu ……”
Hạ Tuyết cái gì cũng nói không nên lời, thân càng ngày càng đáng sợ run rẩy, trái tim sắp ngừng đập, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhìn tuyết khắp trời, giống như thiên đường…… Đây là thiên đường sao? Mẹ…… Mẹ…… Con rất sợ hãi…… Con rất sợ một mình đi bệnh viện đối mặt với hết thảy…… Mẹ……
Hạ Tuyết nắm di động, khóc lên……
Hai người từng là bạn bè tốt nhất, ở trước vận mệnh, trở mặt……
Hạ Tuyết không nói nữa, chậm rãi xoay người rời đi……
Cẩn Nhu lạnh lùng nhìn làn váy tao nhã màu đỏ thẩm của Hạ Tuyết…… “Cứ cố gắng nếm thử một chút cảm giác của kẻ có tiền đi…… Nếu không phải tối hôm qua tao giúp mày một phen, có thể mày còn đang ăn cơm trắng, vừa ăn vừa cầm khăn lau máu mũi…“
Hạ Tuyết không lên tiếng, tiếp tục đi, chân đã lạnh như băng, nước mắt rơi xuống, từng giọt chảy dọc theo khuôn mặt nõn nà……
Cẩn Nhu cũng cắn răng xoay người, kéo hành lý rất nặng, rời đi đến……
Hạ Tuyết càng đi tâm càng đau, rốt cục vẫn là xoay người, nhìn bạn thân biến mất ở trong tuyết bay, nước mắt của cô rơi, khổ sở ngồi xuống, khóc nói: “Một câu thực xin lỗi…… Tôi đã có thể tha thứ cho cô…… Bởi vì cô giống tôi, đều là những đứa nhỏ có số rất khổ…… Chỉ cần một câu thực xin lỗi, tôi liền sẽ tha thứ co cô…… Vì sao phải nhẫn tâm như vậy, nói như vậy……”
Cẩn Nhu tiếp tục đi, vừa đi vừa phẫn hận rơi nước mắt…… “Thế Vĩ…… Anh chờ em…… Em nhất định sẽ trở về, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua mỗi người bọn họ, em muốn bọn họ hối hận vì đã hủy tình yêu của chúng mình…… Em vì anh, ai em đều có thể bán đứng…… Cho dù là người từng là bạn thân nhất của em………”
Cô nói một phen cho hết lời, lau khô nước mắt, tiếp tục đi……
Hạ Tuyết nghĩ bạn thân sắp đi đến nơi đó? Nhân sinh của cô ấy, sẽ thế nào?
Di động lại vang lên……
Hạ Tuyết vội vàng tiếp điện thoại…… “A lô……”
“Hạ Tuyết” Viên Trường mỉm cười chào.
“A…… Thực xin lỗi……” Hạ Tuyết vội vàng lau khô nước mắt nói với Viên Trường: “Thực có lỗi, nhờ dì giúp trông Hạ Hân lâu như vậy, cháu lập tức trở về đi……”
“Không vội…… Đứa bé này thực ngoan…… Chỉ là tối hôm qua cháu tắt điện thoại, cho nên bác sĩ cho cháu, cháu không nghe…… Điện tới nhà của chúng ta, bác sĩ nói cháu phải đi bệnh viện…… Nói có chuyện gấp……” Viên Trường nói.
Thân mình Hạ Tuyết mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên tuyết, sợ tới mức run rẩy bất an……
“Hạ Tuyết? Cháu làm sao vậy? Cháu có việc gì sao?” Viên Trường lo lắng hỏi…… “Mấy ngày nay dì thấy thân thể chúa có chút không khỏe…… cháu có chuyện gì, nhất định phải nói với dì…… Dì nhất định sẽ giúp cháu ……”
Hạ Tuyết cái gì cũng nói không nên lời, thân càng ngày càng đáng sợ run rẩy, trái tim sắp ngừng đập, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhìn tuyết khắp trời, giống như thiên đường…… Đây là thiên đường sao? Mẹ…… Mẹ…… Con rất sợ hãi…… Con rất sợ một mình đi bệnh viện đối mặt với hết thảy…… Mẹ……
Hạ Tuyết nắm di động, khóc lên……
/612
|