Hạ Tuyết vừa nghe, mới quay đầu, nhìn cửa văn phòng, cô vội vàng dời thân, mới nói: “Thực xin lỗi……”
Hàn Văn Kiệt thản nhiên nhìn cô một cái, đẩy cửa ra đi vào văn phòng……
Hạ Tuyết vẫn ngồi chồm hổm ở góc tường, yên lặng rơi lệ……
Cửa chậm rãi mở ra…… Hàn Văn Kiệt cầm theo báo cáo chẩn đoán bệnh, đi ra, nhìn thoáng qua bộ dáng Hạ Tuyết buồn bả, suy nghĩ vài phần, mới nhẹ gọi…… “Hạ…… Tuyết?”
Hạ Tuyết vừa nghe có người kêu mình, liền mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vị bác sĩ vừa rồi lại đi ra, cô sửng sốt, nước mắt lại rơi……
Hàn Văn Kiệt không có biện pháp nhìn thoáng qua mặt cô gái cùng những giọt nước mắt đang rơi, hắn bật cười một chút, sau đó mới giơ giơ tư liệu trong tay, nói: “Cô tên là Hạ Tuyết đi?”
“Phải….. Làm sao anh biết……” Hạ Tuyết suy yếu vô lực hỏi hắn…… Chính là vừa hỏi xong, xoang mũi nóng lên, máu lại chảy ra, cô rất nhanh bóp mũi của mình, ngửa đầu thở phì phò……
Hàn Văn Kiệt lập tức nói: “Vào đi thôi! Bác sĩ Lưu hôm nay có ca giải phẫu quan trọng, bảo tôi tới gặp cô giảng giải một chút bệnh tình của cô……”
Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu, vừa bóp mũi, vừa sợ hãi nhìn hắn…… “Phải không? Tôi sắp chết, phải không? Tôi có bệnh nan y! Tôi sống không lâu…… Đúng không?” Cô nói hết lời, thân mình mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn, sắp khóc rống lên……
Hàn Văn Kiệt nghe tiếng khóc bất lực của Hạ Tuyết, hắn khẽ thở dài, không có cách nào ôm cả người cô đi vào văn phòng, nhẹ đặt cô ở trên giường chẩn bệnh, lập tức ngồi ở bên cạnh, nắm tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, dùng ngón tay thon dài của mình nhanh kẹp lấy ngón giữa của Hạ Tuyết……… Nhìn một chút……
“Tôi sắp chết…… Em trai của tôi làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết…… Tôi không muốn chết……” Hạ Tuyết nằm ở trên giường, khóc rống…….
Hàn Văn Kiệt không để ý Hạ Tuyết khóc, chỉ nhìn xoang mũi của cô ít máu dần, hắn chậm rãi thả lỏng hai tay của cô, lập tức đứng lên, cầm khăn tay trên bàn làm việc, bình tĩnh lau máu trên mặt cho cố, nói…… “Ai nói cô sắp chết? Không phải cô còn chưa nhận bản chuẩn đoán bệnh sao?”
“Bác sĩ không cần an ủi tôi……” Hạ Tuyết lại khóc thành tiếng…… “Tôi biết tôi sắp chết…… Không cần phải giấu chuyện tôi mắc bệnh nan y…… Tôi ngay cả một người thân cũng không có…… Tôi chỉ có còn đứa em trai ba tuổi đáng thương không hiểu chuyện……”
Hàn Văn Kiệt không nói nữa, chỉ thản nhiên lau máu cho cô xong, mới xoay người đi rửa vết máu dính trên tay, nói: “Cô không có việc gì…… Có báo cáo chẩn đoán bệnh rồi…… Cô không có việc gì……”
“Oa……” Hạ Tuyết vẫn nằm ở trên giường khóc lớn tiếng…… “Tôi sắp chết…… Tôi sắp chết…… Tôi sắp chết…… Em trai của tôi làm sao bây giờ?” Cô đột nhiên ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng tươi, thở gấp gáp quay đầu, cố nén kích động, nhìn vị bác sĩ dễ nhìn kia đã sắp xoay người, dùng khăn tay lay tay…… Một chút cũng không có ý tứ trấn an hay nói giỡn……
“Bác sĩ nói cái gì?” Hạ Tuyết lập tức từ trên giường ngồi dậy, khiếp sợ kêu bác sĩ!
Hàn Văn Kiệt thản nhiên nhìn cô một cái, đẩy cửa ra đi vào văn phòng……
Hạ Tuyết vẫn ngồi chồm hổm ở góc tường, yên lặng rơi lệ……
Cửa chậm rãi mở ra…… Hàn Văn Kiệt cầm theo báo cáo chẩn đoán bệnh, đi ra, nhìn thoáng qua bộ dáng Hạ Tuyết buồn bả, suy nghĩ vài phần, mới nhẹ gọi…… “Hạ…… Tuyết?”
Hạ Tuyết vừa nghe có người kêu mình, liền mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vị bác sĩ vừa rồi lại đi ra, cô sửng sốt, nước mắt lại rơi……
Hàn Văn Kiệt không có biện pháp nhìn thoáng qua mặt cô gái cùng những giọt nước mắt đang rơi, hắn bật cười một chút, sau đó mới giơ giơ tư liệu trong tay, nói: “Cô tên là Hạ Tuyết đi?”
“Phải….. Làm sao anh biết……” Hạ Tuyết suy yếu vô lực hỏi hắn…… Chính là vừa hỏi xong, xoang mũi nóng lên, máu lại chảy ra, cô rất nhanh bóp mũi của mình, ngửa đầu thở phì phò……
Hàn Văn Kiệt lập tức nói: “Vào đi thôi! Bác sĩ Lưu hôm nay có ca giải phẫu quan trọng, bảo tôi tới gặp cô giảng giải một chút bệnh tình của cô……”
Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu, vừa bóp mũi, vừa sợ hãi nhìn hắn…… “Phải không? Tôi sắp chết, phải không? Tôi có bệnh nan y! Tôi sống không lâu…… Đúng không?” Cô nói hết lời, thân mình mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn, sắp khóc rống lên……
Hàn Văn Kiệt nghe tiếng khóc bất lực của Hạ Tuyết, hắn khẽ thở dài, không có cách nào ôm cả người cô đi vào văn phòng, nhẹ đặt cô ở trên giường chẩn bệnh, lập tức ngồi ở bên cạnh, nắm tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, dùng ngón tay thon dài của mình nhanh kẹp lấy ngón giữa của Hạ Tuyết……… Nhìn một chút……
“Tôi sắp chết…… Em trai của tôi làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết…… Tôi không muốn chết……” Hạ Tuyết nằm ở trên giường, khóc rống…….
Hàn Văn Kiệt không để ý Hạ Tuyết khóc, chỉ nhìn xoang mũi của cô ít máu dần, hắn chậm rãi thả lỏng hai tay của cô, lập tức đứng lên, cầm khăn tay trên bàn làm việc, bình tĩnh lau máu trên mặt cho cố, nói…… “Ai nói cô sắp chết? Không phải cô còn chưa nhận bản chuẩn đoán bệnh sao?”
“Bác sĩ không cần an ủi tôi……” Hạ Tuyết lại khóc thành tiếng…… “Tôi biết tôi sắp chết…… Không cần phải giấu chuyện tôi mắc bệnh nan y…… Tôi ngay cả một người thân cũng không có…… Tôi chỉ có còn đứa em trai ba tuổi đáng thương không hiểu chuyện……”
Hàn Văn Kiệt không nói nữa, chỉ thản nhiên lau máu cho cô xong, mới xoay người đi rửa vết máu dính trên tay, nói: “Cô không có việc gì…… Có báo cáo chẩn đoán bệnh rồi…… Cô không có việc gì……”
“Oa……” Hạ Tuyết vẫn nằm ở trên giường khóc lớn tiếng…… “Tôi sắp chết…… Tôi sắp chết…… Tôi sắp chết…… Em trai của tôi làm sao bây giờ?” Cô đột nhiên ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng tươi, thở gấp gáp quay đầu, cố nén kích động, nhìn vị bác sĩ dễ nhìn kia đã sắp xoay người, dùng khăn tay lay tay…… Một chút cũng không có ý tứ trấn an hay nói giỡn……
“Bác sĩ nói cái gì?” Hạ Tuyết lập tức từ trên giường ngồi dậy, khiếp sợ kêu bác sĩ!
/612
|