[ Ảnh ]: Ánh mắt ta chạm nhau
Tiểu Trạch bị đánh 20 cái T T
————————————————————————
Nếu như Trạch Tiêu Văn biết rằng nội dung của kỳ đánh giá yêu cầu anh học các môn không đạt, anh ấy nhất định sẽ không đến nhà Nhậm Hào vào đêm đó.
Hạ Chi Quang luôn chú ý đến anh, nhưng sự tiếp xúc của họ chỉ giới hạn ở Hạ Chi Quang, người đã bắt anh ở nhà để giám sát việc học của anh. Sau khi học toán nâng cao trong một tuần, Trạch Tiêu Văn cảm thấy não của mình sắp nổ tung và không thể vào được nữa.
Trạch Tiêu Văn nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nhìn thấy Hạ Chi Quang đang xem TV trên ghế sô pha, anh liếc mắt nhìn, hóa ra là một kênh tin tức.
Vì Hạ Chi Quang nói rằng anh không thể ôm Hạ Chi Quang trong thời gian bị kiểm điểm, Trạch Tiêu Văn đã lui về phía trước, ngồi trên thảm trước ghế sô pha, ôm lấy chân Hạ Chi Quang.
"Anh không muốn học nữa, đau đầu lắm."
Hạ Chi Quang trầm mặc nhìn anh, "Anh mới học chưa được bao lâu đâu."
Trạch Tiêu Văn khó chịu, khuôn mặt của anh nhăn lại thành một bầu hơi chua xót.
"Đã qua một giờ! Những con lừa của tổ sản xuất phải nghỉ ngơi!"
Thấy Hạ Chi Quang không trả lời, Trạch Tiêu Văn tiếp tục xoa bắp chân của Hạ Chi Quang với tinh thần ở lại đến cùng, vẫn niệm "làm ơn" và những thứ tương tự.
Hạ Chi Quang không biết cười hay khóc.
"Trạch Tiêu Văn, anh thật lắm trò."
"Anh chỉ không muốn học, em biết anh không được tốt mà." Trạch Tiêu Văn nói nhỏ.
"Hả? Ai hồi cấp ba đỗ hạng ba toàn trường? Anh quên rồi à?"
"Em không quan tâm đến anh, anh bị thoái hóa não khi vào đại học."
"Trạch Tiêu Văn, nếu anh nghĩ kỹ lại, có phải anh thật sự bị thoái hóa não không? Anh là đang không tập trung vào học tập."
Trạch Tiêu Văn nhìn Hạ Chi Quang dần trở nên nghiêm túc, anh không dám nói nữa, anh cũng rất áy náy, điểm trung học của anh khá tốt, nhưng khi lên đại học, anh bắt đầu không có năng lực học tập và thi trượt các môn học.
"Ừm... vậy thì anh sẽ đọc sách."
Trạch Tiêu Văn nhìn biểu hiện của Hạ Chi Quang cảm thấy không tốt, và nhanh chóng chuẩn bị sơ tán, nhưng Hạ Chi Quang nhận ra ý đồ của anh và gọi lại.
"Không được đi, mau về phòng lấy thước."
Trạch Tiêu Văn cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi, anh nắm lấy tay La Hạ Chi Quang, cố làm ra vẻ đáng thương.
"Em có thể dừng điều đó lại..."
"Bây giờ anh đã học được cách mặc cả, phải không?"
Hạ Chi Quang đưa tay véo má Trạch Tiêu Văn anh đau đến mức không dám phản kháng, run rẩy đứng dậy đi vào phòng lấy thước.
Hạ Chi Quang có chút xu hướng S, nhưng cũng chỉ là nhẹ, thước chỉ dùng để trừng phạt vài lần, nhưng Trạch Tiêu Văn vẫn nhớ quy tắc nên hiểu rõ.
Anh đứng trước mặt Hạ Chi Quang đang cầm thước, cúi đầu lắng nghe Hạ Chí Quang nói.
"Tiểu Trạch anh đã phạm sai lầm, theo anh em nên như thế nào trừng phạt đây?"
Trạch Tiêu Văn suy nghĩ một chút, "Mười lần."
Hạ Chi Quang lắc đầu.
"Không được phải hai mươi lần."
Hạ Chi Quang nói xong những lời này, toàn thân anh đều là run lên, anh đã từng trải qua cường giả thước, hai mươi thước cũng đủ để anh chết vì đau.
Trạch Tiêu Văn sợ rằng sau khi chờ đợi một thời gian dài, cơn giận của Hạ Chi Quang càng ngày càng dữ dội, anh ngẩng đầu lên và tự đánh vào mặt mình, khi Hạ Chi Quang phản ứng lại, má của Trạch Tiêu Văn đã đỏ.
Hạ Chi Quang nhìn vết đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Trạch Tiêu Văn mà phát cáu, bản thân cậu cũng bất đắc dĩ muốn đánh vào mặt Trạch Tiêu Văn,sau đó đưa tay xoa nhẹ chỗ má vừa bị Trạch Tiêu Văn đánh đến đỏ ửng đứa nhóc này ra tay cũng thật tàn nhẫn.
"Trạch Tiêu Văn, anh thích thay đổi cách phạt sao?"
Nhìn thấy Trạch Tiêu Văn cúi đầu không nói gì, Hạ Chi Quang thở dài.
"Quên đi, vẫn nên trừng phạt anh bằng thước."
Trạch Tiêu Văn ngoan ngoãn duỗi tay phải ra, Hạ Chi Quang cầm tay của anh, cây thước mạnh mẽ rơi xuống, lần đầu tiên đau đớn khiến cho hốc mắt đỏ lên, nhưng Trạch Tiêu Văn nhớ rõ quy tắc không được khóc khi bị bị phạt, hoặc tăng số lần.
Hạ Chi Quang đánh khá mạnh, cho đến khi trán Trạch Tiêu Văn đầy mồ hôi, tay run đến mức không giữ được thăng bằng, Trạch Tiêu Văn phải chống tay thật mạnh mới tiếp tục bị trừng phạt.
Sau tất cả hai mươi đòn đánh, Trạch Tiêu Văn đau muốn ngất, cả người cũng run lên, Hạ Chi Quang không để anh ngã xuống đất sau luôn giữ chặt anh trong cả quá trình.
Hạ Chi Quang cũng dịu đi giọng điệu khi nhìn đứa trẻ đang cúi đầu trước mặt mình mà khóc thầm.
" Lần này trừng phạt anh không phải vì tính tình anh hơi thất thường, mà là cùng nhau giải quyết chuyện cũ. Nếu như sau này có chuyện gì, hình phạt sẽ gấp đôi. "
"Anh biết rồi."
Trạch Tiêu Văn định lao vào vòng tay của Hạ Chi Quang nhưng đã bị Hạ Chi Quang giữ lại.
"Anh không được phép ôm trong suốt thời gian bị kiểm điểm, nhớ không?"
"Anh không được phép ôm ngay cả khi anh bị đánh thành ra như này, em có lương tâm không?"
Hạ Chi quang im lặng không nói gì.
Trạch Tiêu Văn thì thào nói nhỏ.
"Vậy thì hôm nay em đánh mạnh tay như vậy. Để bù lại, thời gian bị kiểm điểm có thể rút ngắn lại được không?"
Hạ Chi Quang nhìn bạn nhỏ nhà mình đôi mắt đỏ hoe trước mặt, thỏa hiệp.
"Được, rút ngắn mười ngày."
Trạch Tiêu Văn đã có tiếng nói cuối cùng, sau đó chỉ còn mười ngày nữa.
Anh tự trào lên trong lòng.
Cố lên!
Cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, Trạch Tiêu Văn vẫn cần phải nỗ lực.
Tiểu Trạch bị đánh 20 cái T T
————————————————————————
Nếu như Trạch Tiêu Văn biết rằng nội dung của kỳ đánh giá yêu cầu anh học các môn không đạt, anh ấy nhất định sẽ không đến nhà Nhậm Hào vào đêm đó.
Hạ Chi Quang luôn chú ý đến anh, nhưng sự tiếp xúc của họ chỉ giới hạn ở Hạ Chi Quang, người đã bắt anh ở nhà để giám sát việc học của anh. Sau khi học toán nâng cao trong một tuần, Trạch Tiêu Văn cảm thấy não của mình sắp nổ tung và không thể vào được nữa.
Trạch Tiêu Văn nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nhìn thấy Hạ Chi Quang đang xem TV trên ghế sô pha, anh liếc mắt nhìn, hóa ra là một kênh tin tức.
Vì Hạ Chi Quang nói rằng anh không thể ôm Hạ Chi Quang trong thời gian bị kiểm điểm, Trạch Tiêu Văn đã lui về phía trước, ngồi trên thảm trước ghế sô pha, ôm lấy chân Hạ Chi Quang.
"Anh không muốn học nữa, đau đầu lắm."
Hạ Chi Quang trầm mặc nhìn anh, "Anh mới học chưa được bao lâu đâu."
Trạch Tiêu Văn khó chịu, khuôn mặt của anh nhăn lại thành một bầu hơi chua xót.
"Đã qua một giờ! Những con lừa của tổ sản xuất phải nghỉ ngơi!"
Thấy Hạ Chi Quang không trả lời, Trạch Tiêu Văn tiếp tục xoa bắp chân của Hạ Chi Quang với tinh thần ở lại đến cùng, vẫn niệm "làm ơn" và những thứ tương tự.
Hạ Chi Quang không biết cười hay khóc.
"Trạch Tiêu Văn, anh thật lắm trò."
"Anh chỉ không muốn học, em biết anh không được tốt mà." Trạch Tiêu Văn nói nhỏ.
"Hả? Ai hồi cấp ba đỗ hạng ba toàn trường? Anh quên rồi à?"
"Em không quan tâm đến anh, anh bị thoái hóa não khi vào đại học."
"Trạch Tiêu Văn, nếu anh nghĩ kỹ lại, có phải anh thật sự bị thoái hóa não không? Anh là đang không tập trung vào học tập."
Trạch Tiêu Văn nhìn Hạ Chi Quang dần trở nên nghiêm túc, anh không dám nói nữa, anh cũng rất áy náy, điểm trung học của anh khá tốt, nhưng khi lên đại học, anh bắt đầu không có năng lực học tập và thi trượt các môn học.
"Ừm... vậy thì anh sẽ đọc sách."
Trạch Tiêu Văn nhìn biểu hiện của Hạ Chi Quang cảm thấy không tốt, và nhanh chóng chuẩn bị sơ tán, nhưng Hạ Chi Quang nhận ra ý đồ của anh và gọi lại.
"Không được đi, mau về phòng lấy thước."
Trạch Tiêu Văn cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi, anh nắm lấy tay La Hạ Chi Quang, cố làm ra vẻ đáng thương.
"Em có thể dừng điều đó lại..."
"Bây giờ anh đã học được cách mặc cả, phải không?"
Hạ Chi Quang đưa tay véo má Trạch Tiêu Văn anh đau đến mức không dám phản kháng, run rẩy đứng dậy đi vào phòng lấy thước.
Hạ Chi Quang có chút xu hướng S, nhưng cũng chỉ là nhẹ, thước chỉ dùng để trừng phạt vài lần, nhưng Trạch Tiêu Văn vẫn nhớ quy tắc nên hiểu rõ.
Anh đứng trước mặt Hạ Chi Quang đang cầm thước, cúi đầu lắng nghe Hạ Chí Quang nói.
"Tiểu Trạch anh đã phạm sai lầm, theo anh em nên như thế nào trừng phạt đây?"
Trạch Tiêu Văn suy nghĩ một chút, "Mười lần."
Hạ Chi Quang lắc đầu.
"Không được phải hai mươi lần."
Hạ Chi Quang nói xong những lời này, toàn thân anh đều là run lên, anh đã từng trải qua cường giả thước, hai mươi thước cũng đủ để anh chết vì đau.
Trạch Tiêu Văn sợ rằng sau khi chờ đợi một thời gian dài, cơn giận của Hạ Chi Quang càng ngày càng dữ dội, anh ngẩng đầu lên và tự đánh vào mặt mình, khi Hạ Chi Quang phản ứng lại, má của Trạch Tiêu Văn đã đỏ.
Hạ Chi Quang nhìn vết đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Trạch Tiêu Văn mà phát cáu, bản thân cậu cũng bất đắc dĩ muốn đánh vào mặt Trạch Tiêu Văn,sau đó đưa tay xoa nhẹ chỗ má vừa bị Trạch Tiêu Văn đánh đến đỏ ửng đứa nhóc này ra tay cũng thật tàn nhẫn.
"Trạch Tiêu Văn, anh thích thay đổi cách phạt sao?"
Nhìn thấy Trạch Tiêu Văn cúi đầu không nói gì, Hạ Chi Quang thở dài.
"Quên đi, vẫn nên trừng phạt anh bằng thước."
Trạch Tiêu Văn ngoan ngoãn duỗi tay phải ra, Hạ Chi Quang cầm tay của anh, cây thước mạnh mẽ rơi xuống, lần đầu tiên đau đớn khiến cho hốc mắt đỏ lên, nhưng Trạch Tiêu Văn nhớ rõ quy tắc không được khóc khi bị bị phạt, hoặc tăng số lần.
Hạ Chi Quang đánh khá mạnh, cho đến khi trán Trạch Tiêu Văn đầy mồ hôi, tay run đến mức không giữ được thăng bằng, Trạch Tiêu Văn phải chống tay thật mạnh mới tiếp tục bị trừng phạt.
Sau tất cả hai mươi đòn đánh, Trạch Tiêu Văn đau muốn ngất, cả người cũng run lên, Hạ Chi Quang không để anh ngã xuống đất sau luôn giữ chặt anh trong cả quá trình.
Hạ Chi Quang cũng dịu đi giọng điệu khi nhìn đứa trẻ đang cúi đầu trước mặt mình mà khóc thầm.
" Lần này trừng phạt anh không phải vì tính tình anh hơi thất thường, mà là cùng nhau giải quyết chuyện cũ. Nếu như sau này có chuyện gì, hình phạt sẽ gấp đôi. "
"Anh biết rồi."
Trạch Tiêu Văn định lao vào vòng tay của Hạ Chi Quang nhưng đã bị Hạ Chi Quang giữ lại.
"Anh không được phép ôm trong suốt thời gian bị kiểm điểm, nhớ không?"
"Anh không được phép ôm ngay cả khi anh bị đánh thành ra như này, em có lương tâm không?"
Hạ Chi quang im lặng không nói gì.
Trạch Tiêu Văn thì thào nói nhỏ.
"Vậy thì hôm nay em đánh mạnh tay như vậy. Để bù lại, thời gian bị kiểm điểm có thể rút ngắn lại được không?"
Hạ Chi Quang nhìn bạn nhỏ nhà mình đôi mắt đỏ hoe trước mặt, thỏa hiệp.
"Được, rút ngắn mười ngày."
Trạch Tiêu Văn đã có tiếng nói cuối cùng, sau đó chỉ còn mười ngày nữa.
Anh tự trào lên trong lòng.
Cố lên!
Cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, Trạch Tiêu Văn vẫn cần phải nỗ lực.
/6
|