Edit: TH
Biết ngay cái cô Lâm Yên kĩ năng diễn xuất tệ hại thế này thì làm sao nhận được vai diễn trong bộ phim có kinh phí cao thế này, hoá ra là vì có Lâm Thư Nhã hỗ trợ!
Muốn nói người khác là kẻ vong ơn bạc nghĩa, Lâm Yên này mới thực sự là kẻ vong ơn bạc nghĩa!
Một người quê mùa không có tý trình độ diễn xuất nào, chuyên đóng phim tệ rồi tối ngày chỉ có kéo fame tạo scandal. Vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc đi bịa đặt hãm hại người khác.
Một người xuất thân từ học viện truyền thông điện ảnh Đế Đô, đa tài đa nghệ, thông minh lương thiện, chỉ có nghĩ đến chuyện đi từ thiện, được công nhận là thiên sứ quốc dân.
Lời của Lâm Thư Nhã nói ra dĩ nhiên mọi người đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cô gái dễ thương yếu đuối thế này càng khơi dậy sự tức giận trong lòng bọn họ, nháy mắt khiến quần chúng đồng cảm.
Lâm Yên từ đầu đến cuối không nói lời nào chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Lâm Thư Nhã diễn trò.
Lúc này Lâm Thư Nhã đang nhìn Lâm Yên, khóe miệng hơi cong lên tạo thành ý cười âm độc, đáy mắt đầy trào phúng. Sau đó lại gần chỗ Lâm Yên làm một bộ đau khổ thương xót nói, "Chị... Em biết chị vẫn còn oán hận em. Từ hồi còn nhỏ thì đồ chơi, đến lúc lớn đồ trang điểm em đều nhường hết cho chị. Chị nói chị muốn ra nước ngoài phát triển, em theo học cấp 3 khi nghỉ hè cũng đi làm thuê giúp chị, chút chuyện nhỏ thế này thì không đáng là gì...
Nhưng mà... Chuyện tình cảm không phải đơn phương từ một phía là được. Cho dù em có muốn nhường cũng không thể cho chị được..."
Những lời này của Lâm Thư Nhã lọt vào tai các kí giả, phản ứng của bọn họ thế nào không cần phải đoán nữa.
"Trước đó ở thời điểm Lâm Thư Nhã nhận cuộc phỏng vấn thật không ngờ Lâm Yên chính là người chị không học vấn không nghề nghiệp kia của cô ấy!"
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Yên.
"Lâm Yên cô thật không biết xấu hổ là gì! Thế mà ngay cả bạn trai của em gái ruột mình cũng dám thương nhớ!"
"Đúng thế, ỷ vào Thư Nhã lương thiện muốn làm gì thì làm, làm tổn thương cô ấy còn đi bịa đặt hãm hại! Trời ơi! Sao trên đời lại tồn tại một loại chị gái ruột độc ác như vậy! Loại cặn bã này đúng là làm bẩn cả giới giải trí!"
"Trước đó cô ta còn dõng dạc tuyên bô trên microblogging nói Ngôi Nhà Thiên Sứ là do một tay cô ta sáng lập ra, cướp bạn trai của Thư Nhã thì đã đành, đến cả việc làm từ thiện của Thư Nhã cũng cướp! Sao cô ta có thể đi yêu thích cướp đoạt đồ thuộc về người khác như thế được!"
...
Dưới những tiếng phẫn nộ và chỉ trích của tất cả mọi người, Lâm Thư Nhã ghé vào tai Lâm Yên nói thầm.
Cô ta hạ thấp giọng, cố ý nói nhỏ vào tai Lâm Yên, "Chị gái mày từ nhỏ đã ưu tú giỏi giang, xinh đẹp hơn tao. Thậm chí còn khoẻ mạnh hơn tao, bất cứ chuyện gì mày tuỳ tiện làm được đều rất tốt...
Mẹ yêu thương mày nhất, thầy cô cũng thích nhất là mày, dù cho mày có bỏ học ở nước ngoài làm thuê thì cũng có thể hưởng hết được tất cả sự chú ý!
Mà tao đây, tao vĩnh viễn chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở nhà, đợi trong phòng bệnh, nhận lấy sự bố thí của mày...
Tao giống như con nô lệ sống dưới ánh sáng của mày, tao đã không còn có cái gì nữa, vì sao... Vì cái gì mày cũng muốn cướp cả anh Dật Hiên của tao?"
"Nô lệ... Bố thí..." Lâm Yên lẩm bẩm hai cái từ hết sức buồn cười này trong miệng
Cô không ngờ tình cảm chị em thân thiết bao năm nay, cô liều mạng che chở cho nó mà ở trong lòng Lâm Thư Nhã lại thành ra như vậy.
Cô cũng không ngờ Lâm Thư Nhã chỉ vì một gã đàn ông thôi cũng trở mặt thành thù với mình.
Lần này cô không hề phát điên phát dại, cũng không hề tức giận đến mức hộc máu, trái lại trong lòng như được giải thoát, hoàn toàn thoải mái.
Một tia không đành lòng cuối cùng còn sót lại cũng hoàn toàn tan biến.
Lâm Thư Nhã trầm thấp cười một tiếng, "Tuy nhiên đã không còn quan trọng nữa rồi, thứ mà Lâm Thư Nhã này muốn thì đều phải có được! Lâm Yên mày lợi hại hơn nữa thì sao? Bây giờ không phải chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới chân tao, bị tao dẫm đạp tới mức cả đời này không ngóc đầu dậy nổi hay sao?"
"Chị, chị đừng giãy giụa nữa, trên thế giới này không có ai hiểu chị bằng em đâu. Tất cả sơ hở của chị đều nằm trong lòng bàn tay em!"
Lâm Yên nâng mắt miễn cưỡng nhìn qua Lâm Thư Nhã, ánh mắt mang theo sự áp bức kinh người: "Lâm Thư Nhã, cô thật sự nghĩ rằng mình hiểu rõ tôi cơ à?"
Khi tôi xem cô là người thân cận nhất, tất nhiên là để lộ sơ hở.
Nhưng nếu tôi đối với cô như người xa lạ thì cô cho rằng mình còn có thể làm hại tôi sao?
Biết ngay cái cô Lâm Yên kĩ năng diễn xuất tệ hại thế này thì làm sao nhận được vai diễn trong bộ phim có kinh phí cao thế này, hoá ra là vì có Lâm Thư Nhã hỗ trợ!
Muốn nói người khác là kẻ vong ơn bạc nghĩa, Lâm Yên này mới thực sự là kẻ vong ơn bạc nghĩa!
Một người quê mùa không có tý trình độ diễn xuất nào, chuyên đóng phim tệ rồi tối ngày chỉ có kéo fame tạo scandal. Vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc đi bịa đặt hãm hại người khác.
Một người xuất thân từ học viện truyền thông điện ảnh Đế Đô, đa tài đa nghệ, thông minh lương thiện, chỉ có nghĩ đến chuyện đi từ thiện, được công nhận là thiên sứ quốc dân.
Lời của Lâm Thư Nhã nói ra dĩ nhiên mọi người đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cô gái dễ thương yếu đuối thế này càng khơi dậy sự tức giận trong lòng bọn họ, nháy mắt khiến quần chúng đồng cảm.
Lâm Yên từ đầu đến cuối không nói lời nào chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Lâm Thư Nhã diễn trò.
Lúc này Lâm Thư Nhã đang nhìn Lâm Yên, khóe miệng hơi cong lên tạo thành ý cười âm độc, đáy mắt đầy trào phúng. Sau đó lại gần chỗ Lâm Yên làm một bộ đau khổ thương xót nói, "Chị... Em biết chị vẫn còn oán hận em. Từ hồi còn nhỏ thì đồ chơi, đến lúc lớn đồ trang điểm em đều nhường hết cho chị. Chị nói chị muốn ra nước ngoài phát triển, em theo học cấp 3 khi nghỉ hè cũng đi làm thuê giúp chị, chút chuyện nhỏ thế này thì không đáng là gì...
Nhưng mà... Chuyện tình cảm không phải đơn phương từ một phía là được. Cho dù em có muốn nhường cũng không thể cho chị được..."
Những lời này của Lâm Thư Nhã lọt vào tai các kí giả, phản ứng của bọn họ thế nào không cần phải đoán nữa.
"Trước đó ở thời điểm Lâm Thư Nhã nhận cuộc phỏng vấn thật không ngờ Lâm Yên chính là người chị không học vấn không nghề nghiệp kia của cô ấy!"
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Yên.
"Lâm Yên cô thật không biết xấu hổ là gì! Thế mà ngay cả bạn trai của em gái ruột mình cũng dám thương nhớ!"
"Đúng thế, ỷ vào Thư Nhã lương thiện muốn làm gì thì làm, làm tổn thương cô ấy còn đi bịa đặt hãm hại! Trời ơi! Sao trên đời lại tồn tại một loại chị gái ruột độc ác như vậy! Loại cặn bã này đúng là làm bẩn cả giới giải trí!"
"Trước đó cô ta còn dõng dạc tuyên bô trên microblogging nói Ngôi Nhà Thiên Sứ là do một tay cô ta sáng lập ra, cướp bạn trai của Thư Nhã thì đã đành, đến cả việc làm từ thiện của Thư Nhã cũng cướp! Sao cô ta có thể đi yêu thích cướp đoạt đồ thuộc về người khác như thế được!"
...
Dưới những tiếng phẫn nộ và chỉ trích của tất cả mọi người, Lâm Thư Nhã ghé vào tai Lâm Yên nói thầm.
Cô ta hạ thấp giọng, cố ý nói nhỏ vào tai Lâm Yên, "Chị gái mày từ nhỏ đã ưu tú giỏi giang, xinh đẹp hơn tao. Thậm chí còn khoẻ mạnh hơn tao, bất cứ chuyện gì mày tuỳ tiện làm được đều rất tốt...
Mẹ yêu thương mày nhất, thầy cô cũng thích nhất là mày, dù cho mày có bỏ học ở nước ngoài làm thuê thì cũng có thể hưởng hết được tất cả sự chú ý!
Mà tao đây, tao vĩnh viễn chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở nhà, đợi trong phòng bệnh, nhận lấy sự bố thí của mày...
Tao giống như con nô lệ sống dưới ánh sáng của mày, tao đã không còn có cái gì nữa, vì sao... Vì cái gì mày cũng muốn cướp cả anh Dật Hiên của tao?"
"Nô lệ... Bố thí..." Lâm Yên lẩm bẩm hai cái từ hết sức buồn cười này trong miệng
Cô không ngờ tình cảm chị em thân thiết bao năm nay, cô liều mạng che chở cho nó mà ở trong lòng Lâm Thư Nhã lại thành ra như vậy.
Cô cũng không ngờ Lâm Thư Nhã chỉ vì một gã đàn ông thôi cũng trở mặt thành thù với mình.
Lần này cô không hề phát điên phát dại, cũng không hề tức giận đến mức hộc máu, trái lại trong lòng như được giải thoát, hoàn toàn thoải mái.
Một tia không đành lòng cuối cùng còn sót lại cũng hoàn toàn tan biến.
Lâm Thư Nhã trầm thấp cười một tiếng, "Tuy nhiên đã không còn quan trọng nữa rồi, thứ mà Lâm Thư Nhã này muốn thì đều phải có được! Lâm Yên mày lợi hại hơn nữa thì sao? Bây giờ không phải chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới chân tao, bị tao dẫm đạp tới mức cả đời này không ngóc đầu dậy nổi hay sao?"
"Chị, chị đừng giãy giụa nữa, trên thế giới này không có ai hiểu chị bằng em đâu. Tất cả sơ hở của chị đều nằm trong lòng bàn tay em!"
Lâm Yên nâng mắt miễn cưỡng nhìn qua Lâm Thư Nhã, ánh mắt mang theo sự áp bức kinh người: "Lâm Thư Nhã, cô thật sự nghĩ rằng mình hiểu rõ tôi cơ à?"
Khi tôi xem cô là người thân cận nhất, tất nhiên là để lộ sơ hở.
Nhưng nếu tôi đối với cô như người xa lạ thì cô cho rằng mình còn có thể làm hại tôi sao?
/400
|