Edit: Kali
Beta: TH
Lúc này có một phóng viên đưa microphone tới trước mặt Khương Nhất Minh.
"Đạo diễn Khương, xin hỏi ngài cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Lâm Yên thế nào?"
"Lâm Yên ban nãy nói cô ta vào được đoàn làm phim là dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình, xin hỏi chuyện này có thật không?"
"Đạo diễn Khương, ngài hẳn là biết quan hệ giữa Thư Nhã và Lâm Yên, cho nên mới nể mặt của Thư Nhã mới để vai này cho Lâm Yên!"
...
Đối mặt những câu hỏi do phóng viên đặt ra, sắc mặt Khương Nhất Minh trở nên u ám.
Có lòng muốn nói giúp Lâm Yên để làm sáng tỏ, nhưng chuyện Chu Phong bên kia liên quan đến công ty giải trí Đỉnh Phong có ảnh hưởng quá lớn, cho nên tuyệt đối không thể để cho phóng viên biết.
Cuối cùng Khương Nhất Minh chỉ có thể giữ im lặng, không hề nói một câu nào.
Lâm Thư Nhã thấy thế khóe miệng hơi cong lên như thể mọi thứ đều nằm trong dự tính của cô ta.
Cô ta rất hiểu Lâm Yên, kỹ năng của nó nát bét.
Tám phần mười là do ăn may mới nhặt được vai ấy, lúc ấy Chu Phong bị phát hiện có người nâng đỡ phía sau, Khương Nhất Minh sợ nó ra ngoài nói lung tung mới giao vai này cho nó.
Các phóng viên đang vây quanh thấy phản ứng của Khương Nhất Minh như vậy đều hiển nhiên cho rằng ông ta đã ngầm đồng ý, ngay lập tức tất cả hưng phấn cả lên.
"Nhìn thấy chưa, đạo diễn Khương cũng đã ngầm thừa nhận rồi!"
"Ngay cả lời nói dối trắng trợn như này cũng có thể nói ra được, quả nhiên là không có chút giới hạn nào!"
"Lâm Yên, bây giờ cô còn gì để nói nữa không!"
...
Lâm Yên biết Khương Nhất Minh không nói là có nguyên nhân, nhún vai nói: "Không có gì đáng để nói, tất cả phải dùng thực lực để nói chuyện, chờ sau khi phim được công chiếu, kỹ năng của tôi thế nào, mọi người tự nhiên sẽ rõ. Chỉ hy vọng là... Đến lúc đó, các vị phóng viên nào vu oan cho tôi có thể từng người đứng ra nói lời xin lỗi với tôi."
Một đám phóng viên nghe vậy, nhìn Lâm Yên như thể là nhìn một kẻ điên.
"Nói xin lỗi cô ta ư, tôi thấy cô ta đúng là điên rồi!"
"Tôi thấy cô ta là lợn đã chết nên không sợ bỏng nước sôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Haha nói xin lỗi? Lúc tôi xem phim sợ là cô ta đang khóc ròng ròng, rồi chạy đến tất cả các rạp xem phim cầu xin trả lại vé xem phim, sau đó nói xin lỗi với khán giả còn tạm được!"
Vẻ mặt phóng viên Tôn đầy buồn cười, trào phúng không dứt nói: "Được rồi, đến lúc đó nếu cô thật sự có thể dùng kỹ thuật diễn xuất để chứng minh thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô cũng được!"
"Ha ha ha ha ha, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy…"
Lời này của phóng viên Tôn ngay lập tức chọc cho toàn trường cười vang kèm theo những tiếng phụ họa rối rít.
Lâm Yên nhìn lướt qua ở đây có vô số thiết bị thu hình mà hài lòng gật đầu, nhiều người nhìn thấy như vậy đến lúc đó một người cũng không thể bỏ qua được.
...
Thời gian phỏng vấn đã kết thúc, các phóng viên lần lượt rời đi, phòng chụp ảnh rốt cục mới được yên tĩnh lại.
Lâm Thư Nhã nói chuyện vài câu với Tưởng Tư Phi rồi cũng nối gót rời khỏi.
Trước khi rời đi, ánh mắt thách thức từ trên cao nhìn xuống quét qua trên mặt Lâm Yên: "Gặp lại chị sau nhé."
Lâm Thư Nhã vừa rời đi, Tưởng Tư Phi cố ý liếc nhìn Triệu Hồng Lăng rồi lập tức nói với Chu Mạn Thiến bên cạnh: "Em còn tưởng rằng Triệu Hồng Lăng là người thông minh chứ, không ngờ rằng chị ta ngu dốt đến mức muốn dựa vào con tốt rác rưởi này mà trở mình!"
"Ha ha chị đã nói rồi, Triệu Hồng Lăng hoàn toàn là nhờ ở cạnh em, hút máu của em! Em chắc là không biết Triệu Hồng Lăng còn dám đánh cược với người đại diện khác trong công ty. Nếu trong vòng ba tháng không làm Lâm Yên giành được thành tích số một thì cô ta sẽ tự động đi từ chức bộ tổng thanh tra kinh tế đấy!"
"Có thật không ạ? Chị ta điên rồi!"
Hai người trò chuyện mãi đến khi nhân viên mời Tưởng Tư Phi vào thay quần áo, Tưởng Tư Phi mới mang giày cao gót đứng dậy, bày ra một bộ dáng kiêu ngạo mà đi khỏi.
Vẻ mặt Đa Đa tuyệt vọng như đưa đám: "Chị Yên, sao chị dám đứng trước mặt nhiều phóng viên như vậy ra lời này... Đến lúc đó hậu quả phải giải quyết thế nào?"
Lần trước ở công ty đã thế, lần này trước mặt các phóng viên còn như vậy...
Lâm Yên nháy mắt: "Hậu quả như thế nào? Sao lại hỏi chị? Dĩ nhiên là những phóng viên kia mới phải lo lắng chuyện này chứ!"
Đa Đa: "..."
Rốt cuộc là ai cho chị sự tự tin và can đảm này!
- --
Hiu nửa đêm nửa hôm chất xám cũng chẳng còn để viết những lời hoa mỹ xin vote và cmt:((
Hãy cmt và vote để ủng hộ đàn mèo con xinh xắn nhé <3 Các bạn độc giả mà không để lại ý kiến thì team mình buồn, team mình hổng cho ra các bản edit hoàn thiện nhất được đâu nha:<
Beta: TH
Lúc này có một phóng viên đưa microphone tới trước mặt Khương Nhất Minh.
"Đạo diễn Khương, xin hỏi ngài cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Lâm Yên thế nào?"
"Lâm Yên ban nãy nói cô ta vào được đoàn làm phim là dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình, xin hỏi chuyện này có thật không?"
"Đạo diễn Khương, ngài hẳn là biết quan hệ giữa Thư Nhã và Lâm Yên, cho nên mới nể mặt của Thư Nhã mới để vai này cho Lâm Yên!"
...
Đối mặt những câu hỏi do phóng viên đặt ra, sắc mặt Khương Nhất Minh trở nên u ám.
Có lòng muốn nói giúp Lâm Yên để làm sáng tỏ, nhưng chuyện Chu Phong bên kia liên quan đến công ty giải trí Đỉnh Phong có ảnh hưởng quá lớn, cho nên tuyệt đối không thể để cho phóng viên biết.
Cuối cùng Khương Nhất Minh chỉ có thể giữ im lặng, không hề nói một câu nào.
Lâm Thư Nhã thấy thế khóe miệng hơi cong lên như thể mọi thứ đều nằm trong dự tính của cô ta.
Cô ta rất hiểu Lâm Yên, kỹ năng của nó nát bét.
Tám phần mười là do ăn may mới nhặt được vai ấy, lúc ấy Chu Phong bị phát hiện có người nâng đỡ phía sau, Khương Nhất Minh sợ nó ra ngoài nói lung tung mới giao vai này cho nó.
Các phóng viên đang vây quanh thấy phản ứng của Khương Nhất Minh như vậy đều hiển nhiên cho rằng ông ta đã ngầm đồng ý, ngay lập tức tất cả hưng phấn cả lên.
"Nhìn thấy chưa, đạo diễn Khương cũng đã ngầm thừa nhận rồi!"
"Ngay cả lời nói dối trắng trợn như này cũng có thể nói ra được, quả nhiên là không có chút giới hạn nào!"
"Lâm Yên, bây giờ cô còn gì để nói nữa không!"
...
Lâm Yên biết Khương Nhất Minh không nói là có nguyên nhân, nhún vai nói: "Không có gì đáng để nói, tất cả phải dùng thực lực để nói chuyện, chờ sau khi phim được công chiếu, kỹ năng của tôi thế nào, mọi người tự nhiên sẽ rõ. Chỉ hy vọng là... Đến lúc đó, các vị phóng viên nào vu oan cho tôi có thể từng người đứng ra nói lời xin lỗi với tôi."
Một đám phóng viên nghe vậy, nhìn Lâm Yên như thể là nhìn một kẻ điên.
"Nói xin lỗi cô ta ư, tôi thấy cô ta đúng là điên rồi!"
"Tôi thấy cô ta là lợn đã chết nên không sợ bỏng nước sôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Haha nói xin lỗi? Lúc tôi xem phim sợ là cô ta đang khóc ròng ròng, rồi chạy đến tất cả các rạp xem phim cầu xin trả lại vé xem phim, sau đó nói xin lỗi với khán giả còn tạm được!"
Vẻ mặt phóng viên Tôn đầy buồn cười, trào phúng không dứt nói: "Được rồi, đến lúc đó nếu cô thật sự có thể dùng kỹ thuật diễn xuất để chứng minh thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô cũng được!"
"Ha ha ha ha ha, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy…"
Lời này của phóng viên Tôn ngay lập tức chọc cho toàn trường cười vang kèm theo những tiếng phụ họa rối rít.
Lâm Yên nhìn lướt qua ở đây có vô số thiết bị thu hình mà hài lòng gật đầu, nhiều người nhìn thấy như vậy đến lúc đó một người cũng không thể bỏ qua được.
...
Thời gian phỏng vấn đã kết thúc, các phóng viên lần lượt rời đi, phòng chụp ảnh rốt cục mới được yên tĩnh lại.
Lâm Thư Nhã nói chuyện vài câu với Tưởng Tư Phi rồi cũng nối gót rời khỏi.
Trước khi rời đi, ánh mắt thách thức từ trên cao nhìn xuống quét qua trên mặt Lâm Yên: "Gặp lại chị sau nhé."
Lâm Thư Nhã vừa rời đi, Tưởng Tư Phi cố ý liếc nhìn Triệu Hồng Lăng rồi lập tức nói với Chu Mạn Thiến bên cạnh: "Em còn tưởng rằng Triệu Hồng Lăng là người thông minh chứ, không ngờ rằng chị ta ngu dốt đến mức muốn dựa vào con tốt rác rưởi này mà trở mình!"
"Ha ha chị đã nói rồi, Triệu Hồng Lăng hoàn toàn là nhờ ở cạnh em, hút máu của em! Em chắc là không biết Triệu Hồng Lăng còn dám đánh cược với người đại diện khác trong công ty. Nếu trong vòng ba tháng không làm Lâm Yên giành được thành tích số một thì cô ta sẽ tự động đi từ chức bộ tổng thanh tra kinh tế đấy!"
"Có thật không ạ? Chị ta điên rồi!"
Hai người trò chuyện mãi đến khi nhân viên mời Tưởng Tư Phi vào thay quần áo, Tưởng Tư Phi mới mang giày cao gót đứng dậy, bày ra một bộ dáng kiêu ngạo mà đi khỏi.
Vẻ mặt Đa Đa tuyệt vọng như đưa đám: "Chị Yên, sao chị dám đứng trước mặt nhiều phóng viên như vậy ra lời này... Đến lúc đó hậu quả phải giải quyết thế nào?"
Lần trước ở công ty đã thế, lần này trước mặt các phóng viên còn như vậy...
Lâm Yên nháy mắt: "Hậu quả như thế nào? Sao lại hỏi chị? Dĩ nhiên là những phóng viên kia mới phải lo lắng chuyện này chứ!"
Đa Đa: "..."
Rốt cuộc là ai cho chị sự tự tin và can đảm này!
- --
Hiu nửa đêm nửa hôm chất xám cũng chẳng còn để viết những lời hoa mỹ xin vote và cmt:((
Hãy cmt và vote để ủng hộ đàn mèo con xinh xắn nhé <3 Các bạn độc giả mà không để lại ý kiến thì team mình buồn, team mình hổng cho ra các bản edit hoàn thiện nhất được đâu nha:<
/400
|