Edit: Kali
Beta: Sun
"Ui da..." Lâm Yên vội giơ tay ra.
Bùi Duật Thành thấm cồn sát trùng qua bông gạc, động tác cực nhẹ nhàng cẩn thận khử trùng cho cô. Sau đó lại giúp cô xoa một lớp thuốc, cuối cùng dùng một cái băng cá nhân dán lên hộ cô.
Bùi Vũ Đường ngồi ghế sau sưng mặt sưng mũi nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm anh cả của mình: "..."
Ghen ghét khiến cậu ta thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, đúng là thức ăn cho cho chó không thể tách rời cậu ta mà...
Phải nói là có chút kỳ lạ, trước đó cậu thấy chị Yên trầy da mặc dù cũng không nghiêm trọng nhưng cũng chảy không ít máu, không có nhẹ như vậy. Sao giờ nhìn lại giống như miệng vết thương đã khép lại rồi, không trông thấy nữa.
Là lúc trước cậu nhìn nhầm sao?
Động tác của Bùi Duật Thành vô cùng dịu dàng, đồng thời cũng rất lịch lãm đàn ông. Từ đầu tới cuối cũng không tiếp xúc da thịt với cô, chỉ có cồn sát trùng và nước thuốc chạm vào người cô thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim của Lâm Yên vẫn ầm ầm ầm bắt đầu đập rộn nhịp, càng ngày càng nhanh...
Sau khi thoa xong thuốc, Lâm Yên lập tức rút tay về, ho nhẹ một tiếng: "Khụ, Bùi tiên sinh, chuyện này, tôi nhất định phải giải thích rõ với anh một chút. Lần này đúng là tôi ra tay nên không có liên quan gì tới Tam thiếu. Anh cũng đừng trách phạt cậu ấy, tam thiếu thực ra rất nghe lời. Đối phương chủ động khiêu khích đủ loại nhưng mà Tam thiếu bị đánh lại không đánh lại, bị mắng lại không nói lại..."
Bùi Vũ Đường ngồi ở ghế trước nghe nói thế quả thực lệ rơi đầy mặt, quả nhiên là ba ruột của mình!
Người ba này tuyệt đối là nhận đúng rồi!
Ôm lấy bắp đùi này quả nhiên là không sai!
Lâm Yên bên này mặc dù tẩy trắng cho Bùi Vũ Đường, nhưng mình lại nhất định phải gánh cái tội danh này, thế là vắt hết óc mở miệng nói: "Đến mức mà tôi cũng thực sự nhìn không nổi bọn họ bắt nạt Tam thiếu, cho nên mới ra tay. Dù sao cũng là em rể của tôi đúng không, coi như là vì bạn trai tôi, tôi làm sao có thể để cho người khác bắt nạt cậu ấy như vậy?"
Bùi Vũ Đường: "...!" Siêu Boss lại bắt đầu ra chiêu rồi!
Bùi Vũ Đường không biết ở đâu nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong xe, bắt đầu ghi chép loạt xoạt...
Bùi Duật Thành nghiêng trán, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Ừm, nói tiếp đi."
Lâm Yên nuốt nước bọt, tiếp tục nói không ngừng: "Mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đều là đánh nhau. Nhưng bản chất giữa tôi và Tam thiếu hoàn toàn khác biệt, chúng tôi không giống nhau..."
Bùi Vũ Đường lập tức nhìn sang, vẻ mặt đầy oan ức: "Chị dâu... Khác nhau ở đâu? Em thấy anh cả của em rõ là đối đãi khác nhau thì có, vì sao chỉ cần em đánh nhau thì xử phạt em, thậm chí không phải lỗi của em cũng đòi xử phạt em?"
Nếu nói trong lòng của Bùi Vũ Đường không có một chút ý kiến là không thể nào. Cậu luôn cảm thấy anh cả rất không công bằng, thậm chí không để ý cảm nhận của cậu chút nào.
Nghe được lời của em trai, trên mặt của Bùi Duật Thành không có biểu cảm gì, y như cũng không có gì muốn giải thích.
Lâm Yên nhìn về phía Bùi Vũ Đường, thấm thía mở miệng nói: "Tam thiếu, cậu phải nhớ kỹ một chút, trước mắt cậu là trạng thái bỏ nhà ra đi. Trong cái giới xe đua ngọa hổ tàng long* này, con ông cháu cha ở khắp nơi mà cậu bây giờ chỉ là một tay đua xe nhỏ của một đội xe rởm không có bất kỳ bối cảnh gì..."
(*Ngọa hổ tàng long: Ngọa đúng là nằm, tàng đúng là ẩn. Nhưng Ngọa hổ, tàng long không phải là vững chãi, uy nghi mà là để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.
Tay đua xe nhỏ của một đội xe rởm... Bùi Vũ Đường che ngực, biểu thị nhận một vạn điểm tổn thương...
Lâm Yên tiếp tục nói, "Cậu thử tưởng tượng nếu như khi đó cậu đánh trả, thế thì đối phương chắc chắn sẽ không chịu để yên. Với bối cảnh của đối phương, sau này mọi chuyện nếu chỉ dựa vào mình cậu tuyệt đối là không có cách nào ôm nổi, ngược lại nếu cậu chịu đựng được, nhiều nhất bị đập một trận là xong.
Tam thiếu, cậu chẳng lẽ không phát hiện sao? Cậu vẫn luôn miệng nói muốn bỏ nhà đi, nói muốn dựa vào chính mình theo đuổi ước mơ. Thế nhưng trên thực tế trong tiềm thức của cậu vốn luôn nghĩ mình xảy ra chuyện gì đều đã có anh cả và Bùi gia giải quyết: "Tam thiếu à..."
Beta: Sun
"Ui da..." Lâm Yên vội giơ tay ra.
Bùi Duật Thành thấm cồn sát trùng qua bông gạc, động tác cực nhẹ nhàng cẩn thận khử trùng cho cô. Sau đó lại giúp cô xoa một lớp thuốc, cuối cùng dùng một cái băng cá nhân dán lên hộ cô.
Bùi Vũ Đường ngồi ghế sau sưng mặt sưng mũi nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm anh cả của mình: "..."
Ghen ghét khiến cậu ta thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, đúng là thức ăn cho cho chó không thể tách rời cậu ta mà...
Phải nói là có chút kỳ lạ, trước đó cậu thấy chị Yên trầy da mặc dù cũng không nghiêm trọng nhưng cũng chảy không ít máu, không có nhẹ như vậy. Sao giờ nhìn lại giống như miệng vết thương đã khép lại rồi, không trông thấy nữa.
Là lúc trước cậu nhìn nhầm sao?
Động tác của Bùi Duật Thành vô cùng dịu dàng, đồng thời cũng rất lịch lãm đàn ông. Từ đầu tới cuối cũng không tiếp xúc da thịt với cô, chỉ có cồn sát trùng và nước thuốc chạm vào người cô thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim của Lâm Yên vẫn ầm ầm ầm bắt đầu đập rộn nhịp, càng ngày càng nhanh...
Sau khi thoa xong thuốc, Lâm Yên lập tức rút tay về, ho nhẹ một tiếng: "Khụ, Bùi tiên sinh, chuyện này, tôi nhất định phải giải thích rõ với anh một chút. Lần này đúng là tôi ra tay nên không có liên quan gì tới Tam thiếu. Anh cũng đừng trách phạt cậu ấy, tam thiếu thực ra rất nghe lời. Đối phương chủ động khiêu khích đủ loại nhưng mà Tam thiếu bị đánh lại không đánh lại, bị mắng lại không nói lại..."
Bùi Vũ Đường ngồi ở ghế trước nghe nói thế quả thực lệ rơi đầy mặt, quả nhiên là ba ruột của mình!
Người ba này tuyệt đối là nhận đúng rồi!
Ôm lấy bắp đùi này quả nhiên là không sai!
Lâm Yên bên này mặc dù tẩy trắng cho Bùi Vũ Đường, nhưng mình lại nhất định phải gánh cái tội danh này, thế là vắt hết óc mở miệng nói: "Đến mức mà tôi cũng thực sự nhìn không nổi bọn họ bắt nạt Tam thiếu, cho nên mới ra tay. Dù sao cũng là em rể của tôi đúng không, coi như là vì bạn trai tôi, tôi làm sao có thể để cho người khác bắt nạt cậu ấy như vậy?"
Bùi Vũ Đường: "...!" Siêu Boss lại bắt đầu ra chiêu rồi!
Bùi Vũ Đường không biết ở đâu nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong xe, bắt đầu ghi chép loạt xoạt...
Bùi Duật Thành nghiêng trán, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Ừm, nói tiếp đi."
Lâm Yên nuốt nước bọt, tiếp tục nói không ngừng: "Mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đều là đánh nhau. Nhưng bản chất giữa tôi và Tam thiếu hoàn toàn khác biệt, chúng tôi không giống nhau..."
Bùi Vũ Đường lập tức nhìn sang, vẻ mặt đầy oan ức: "Chị dâu... Khác nhau ở đâu? Em thấy anh cả của em rõ là đối đãi khác nhau thì có, vì sao chỉ cần em đánh nhau thì xử phạt em, thậm chí không phải lỗi của em cũng đòi xử phạt em?"
Nếu nói trong lòng của Bùi Vũ Đường không có một chút ý kiến là không thể nào. Cậu luôn cảm thấy anh cả rất không công bằng, thậm chí không để ý cảm nhận của cậu chút nào.
Nghe được lời của em trai, trên mặt của Bùi Duật Thành không có biểu cảm gì, y như cũng không có gì muốn giải thích.
Lâm Yên nhìn về phía Bùi Vũ Đường, thấm thía mở miệng nói: "Tam thiếu, cậu phải nhớ kỹ một chút, trước mắt cậu là trạng thái bỏ nhà ra đi. Trong cái giới xe đua ngọa hổ tàng long* này, con ông cháu cha ở khắp nơi mà cậu bây giờ chỉ là một tay đua xe nhỏ của một đội xe rởm không có bất kỳ bối cảnh gì..."
(*Ngọa hổ tàng long: Ngọa đúng là nằm, tàng đúng là ẩn. Nhưng Ngọa hổ, tàng long không phải là vững chãi, uy nghi mà là để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.
Tay đua xe nhỏ của một đội xe rởm... Bùi Vũ Đường che ngực, biểu thị nhận một vạn điểm tổn thương...
Lâm Yên tiếp tục nói, "Cậu thử tưởng tượng nếu như khi đó cậu đánh trả, thế thì đối phương chắc chắn sẽ không chịu để yên. Với bối cảnh của đối phương, sau này mọi chuyện nếu chỉ dựa vào mình cậu tuyệt đối là không có cách nào ôm nổi, ngược lại nếu cậu chịu đựng được, nhiều nhất bị đập một trận là xong.
Tam thiếu, cậu chẳng lẽ không phát hiện sao? Cậu vẫn luôn miệng nói muốn bỏ nhà đi, nói muốn dựa vào chính mình theo đuổi ước mơ. Thế nhưng trên thực tế trong tiềm thức của cậu vốn luôn nghĩ mình xảy ra chuyện gì đều đã có anh cả và Bùi gia giải quyết: "Tam thiếu à..."
/400
|