Edit: Kali
Beta: Sun
Cùng lúc đó, tại cao ốc của tập đoàn JM.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy trong phòng họp điện đóm sáng trưng. Tất cả những lão giữ chức vị cao trong hội đồng ban giám đốc của công ty đều đã đến đông đủ. Tất cả mọi người đang chờ Bùi Duật Thành đưa ra một câu trả lời.
"Thằng ranh này! Lại còn tưởng mình là người chèo lái Bùi gia à. Ông đây làm việc ở đây nhiều năm như vậy, chỉ với một mình cậu ta nói cách chức thì cách chức?"
"Năm đó lúc chúng ta đi theo chủ tịch đấu đá trên thương trường thì cậu ta còn đang mặc quần yếm thôi. Vậy mà cũng dám ở trước mặt ông đây khua tay múa chân!"
"Cho dù như thế nào, hôm nay cậu ta nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời!"
"Nói không sai! Cậu ta lại còn coi Bùi gia này là một mình cậu ta có thể một tay che trời rồi?"
...
Trong phòng họp có đến khoảng hai phần ba lão già đều quát lớn và tức giận mắng chửi, chỉ có cực ít một bộ phận người an tĩnh ngồi, duy trì trạng thái trầm mặc.
Đang ồn ào thì đúng lúc này cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Bùi Duật Thành thay một bộ âu phục màu xám nhạt, không nhanh không chậm bước vào, lập tức ngồi xuống chiếc ghế cấp cao nhất: "Thật xin lỗi, để các vị đợi lâu."
Trình Mặc thì ngồi xuống bên phía tay trái của Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành vừa đến, một đám lão già lập tức như bị nhóm lửa mà bùng nổ.
"Bùi tổng thật là tự cao tự đại, một đám người đi mời mà lúc này mới thong dong đi tới!" Có một lão giám đốc trạc năm sáu chục tuổi, dáng người béo phệ, ưỡn cái bụng bia ra rồi lạnh mặt nói.
Một lão giám đốc tóc hoa râm ngồi ở bên tay phải của Bùi Duật Thành dù bận nhưng vẫn ung dung mở miệng nói: "Bùi tổng, hôm nay những lão già này mời cậu đến là có nguyên nhân, chắc cậu cũng rõ.
Không nói những cái khác, chỉ nói chúng ta những năm này, tốt xấu gì cũng là năm đó đi theo cha cậu cùng nhau xông pha trên thương trường. Xem như không có công lao thì cũng có khổ lao.
Trước đó cậu khăng khăng muốn tùy ý phát triển đất đai, giảm bớt tiền vốn kinh phí đầu tư của các hạng mục, xem như cậu cũng là vì sự phát triển của công ty nên chúng tôi cũng không có ý kiến.
Nhưng là bây giờ thì ngược lại, cậu điều động cho một đám người thăng chức một cách mờ ám. Thậm chí dừng thẳng những hạng mục trong tay chúng tôi... Đối với những việc này, cậu có phải là nên cho chúng tôi một câu trả lời hay không?"
Gã giám đốc này vừa nói xong, ngay lập tức những lão giám đốc khác cùng phe cánh cũng hùa nhau phụ hoa thêm.
"Ông Phùng nói không sai! Bùi Duật Thành, cho dù cậu là tổng giám đốc của tập đoàn JM, chuyện lớn như vậy cậu cũng không có quyền tự quyết định được!"
...
Đối mặt với một đám giám đốc kháng nghị và chất vấn, Bùi Duật Thành nghiêng một tay đỡ trán, một tay khác theo thói quen nhẹ nhàng gõ theo nhịp lên mặt bàn, thần sắc bình tĩnh giống như là đang kiên nhẫn lắng nghe bọn họ.
Lúc này trong đám có một vị giám đốc từ đầu đến cuối không nói gì nhưng cũng không nhìn nổi nữa, đứng lên phát biểu: "Giám đốc Tiền, ông Phùng, hai vị xin cứ yên tâm chớ vội. Vừa rồi ông Phùng nhắc tới kế hoạch phát triển đất đai gần đây, mọi người đều biết ánh mắt của Bùi tổng rất độc đáo và sắc bén, chỉ cần là hạng mục mà cậu ấy đầu tư trong hai năm trở lại đây thì không có một hạng mục nào là lỗ vốn.
Về phần điều chỉnh chức vị, đó chẳng qua là dựa vào sự phát triển của công ty đều phải tiến hành như bình thường hay làm đó sao. Chư vị nếu là thật lòng vì sự phát triển của công ty thì không nên chỉ cân nhắc tới lợi ích của bản thân mới phải."
Vị giám đốc mới phát biểu này mặc bộ âu phục màu xanh đậm. Đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt mang vẻ nghiêm nghị tầm trạc hơn bốn mươi tuổi, quét mắt nhìn những tay giám đốc gây chuyện kia mà trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Lão giám đốc họ Tiền ưỡn bụng bia ra, nghe được như vậy lập tức chửi ầm lên: "Hay cho Hồng Chí! Mẹ nó ông ít ở chỗ này châm chọc tôi đi! Lời nói thì dễ nghe quá nhỉ, hóa ra là lửa này không đốt tới ông đúng không! Nửa đường mới tiến vào công ty làm chó săn, ỷ vào cái thằng nhãi con này làm chỗ dựa mà cũng dám đứng trước mặt ông đây làm càn! Cũng không hỏi thử một chút xem thân phận của ông đây ở Bùi gia là gì à!"
Beta: Sun
Cùng lúc đó, tại cao ốc của tập đoàn JM.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy trong phòng họp điện đóm sáng trưng. Tất cả những lão giữ chức vị cao trong hội đồng ban giám đốc của công ty đều đã đến đông đủ. Tất cả mọi người đang chờ Bùi Duật Thành đưa ra một câu trả lời.
"Thằng ranh này! Lại còn tưởng mình là người chèo lái Bùi gia à. Ông đây làm việc ở đây nhiều năm như vậy, chỉ với một mình cậu ta nói cách chức thì cách chức?"
"Năm đó lúc chúng ta đi theo chủ tịch đấu đá trên thương trường thì cậu ta còn đang mặc quần yếm thôi. Vậy mà cũng dám ở trước mặt ông đây khua tay múa chân!"
"Cho dù như thế nào, hôm nay cậu ta nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời!"
"Nói không sai! Cậu ta lại còn coi Bùi gia này là một mình cậu ta có thể một tay che trời rồi?"
...
Trong phòng họp có đến khoảng hai phần ba lão già đều quát lớn và tức giận mắng chửi, chỉ có cực ít một bộ phận người an tĩnh ngồi, duy trì trạng thái trầm mặc.
Đang ồn ào thì đúng lúc này cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Bùi Duật Thành thay một bộ âu phục màu xám nhạt, không nhanh không chậm bước vào, lập tức ngồi xuống chiếc ghế cấp cao nhất: "Thật xin lỗi, để các vị đợi lâu."
Trình Mặc thì ngồi xuống bên phía tay trái của Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành vừa đến, một đám lão già lập tức như bị nhóm lửa mà bùng nổ.
"Bùi tổng thật là tự cao tự đại, một đám người đi mời mà lúc này mới thong dong đi tới!" Có một lão giám đốc trạc năm sáu chục tuổi, dáng người béo phệ, ưỡn cái bụng bia ra rồi lạnh mặt nói.
Một lão giám đốc tóc hoa râm ngồi ở bên tay phải của Bùi Duật Thành dù bận nhưng vẫn ung dung mở miệng nói: "Bùi tổng, hôm nay những lão già này mời cậu đến là có nguyên nhân, chắc cậu cũng rõ.
Không nói những cái khác, chỉ nói chúng ta những năm này, tốt xấu gì cũng là năm đó đi theo cha cậu cùng nhau xông pha trên thương trường. Xem như không có công lao thì cũng có khổ lao.
Trước đó cậu khăng khăng muốn tùy ý phát triển đất đai, giảm bớt tiền vốn kinh phí đầu tư của các hạng mục, xem như cậu cũng là vì sự phát triển của công ty nên chúng tôi cũng không có ý kiến.
Nhưng là bây giờ thì ngược lại, cậu điều động cho một đám người thăng chức một cách mờ ám. Thậm chí dừng thẳng những hạng mục trong tay chúng tôi... Đối với những việc này, cậu có phải là nên cho chúng tôi một câu trả lời hay không?"
Gã giám đốc này vừa nói xong, ngay lập tức những lão giám đốc khác cùng phe cánh cũng hùa nhau phụ hoa thêm.
"Ông Phùng nói không sai! Bùi Duật Thành, cho dù cậu là tổng giám đốc của tập đoàn JM, chuyện lớn như vậy cậu cũng không có quyền tự quyết định được!"
...
Đối mặt với một đám giám đốc kháng nghị và chất vấn, Bùi Duật Thành nghiêng một tay đỡ trán, một tay khác theo thói quen nhẹ nhàng gõ theo nhịp lên mặt bàn, thần sắc bình tĩnh giống như là đang kiên nhẫn lắng nghe bọn họ.
Lúc này trong đám có một vị giám đốc từ đầu đến cuối không nói gì nhưng cũng không nhìn nổi nữa, đứng lên phát biểu: "Giám đốc Tiền, ông Phùng, hai vị xin cứ yên tâm chớ vội. Vừa rồi ông Phùng nhắc tới kế hoạch phát triển đất đai gần đây, mọi người đều biết ánh mắt của Bùi tổng rất độc đáo và sắc bén, chỉ cần là hạng mục mà cậu ấy đầu tư trong hai năm trở lại đây thì không có một hạng mục nào là lỗ vốn.
Về phần điều chỉnh chức vị, đó chẳng qua là dựa vào sự phát triển của công ty đều phải tiến hành như bình thường hay làm đó sao. Chư vị nếu là thật lòng vì sự phát triển của công ty thì không nên chỉ cân nhắc tới lợi ích của bản thân mới phải."
Vị giám đốc mới phát biểu này mặc bộ âu phục màu xanh đậm. Đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt mang vẻ nghiêm nghị tầm trạc hơn bốn mươi tuổi, quét mắt nhìn những tay giám đốc gây chuyện kia mà trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Lão giám đốc họ Tiền ưỡn bụng bia ra, nghe được như vậy lập tức chửi ầm lên: "Hay cho Hồng Chí! Mẹ nó ông ít ở chỗ này châm chọc tôi đi! Lời nói thì dễ nghe quá nhỉ, hóa ra là lửa này không đốt tới ông đúng không! Nửa đường mới tiến vào công ty làm chó săn, ỷ vào cái thằng nhãi con này làm chỗ dựa mà cũng dám đứng trước mặt ông đây làm càn! Cũng không hỏi thử một chút xem thân phận của ông đây ở Bùi gia là gì à!"
/400
|