Edit: Er
Beta: Byun
Lâm Yên vô thức gật đầu.
Thái độ và hành động của Bùi Duật Thành nhiều khi đều rất mâu thuẫn với nhau khiến cô hoàn toàn không thể lường được.
Sau khi nhìn thấy con người thật của Bùi Duật Thành, cô hoàn toàn chắc chắn rằng Bùi Duật Thành thật sự sẽ làm loại chuyện này, cho nên cô không hiểu vì sao Bùi Duật Thành lại không làm như vậy.
"Thực sự... Không nghĩ ra..." Lâm Yên thẳng thắn nói.
Trong bóng đêm, người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen lẳng lặng nhìn cô sau đó mở miệng nói: "Không nỡ rời xa."
Bởi vì, không nỡ rời xa...
Lâm Yên: "..."
Bùi Duật Thành vừa dứt lời, trái tim Lâm Yên lập tức như bị cái gì đó đập vào, cảm giác tê dại từ tim nhanh chóng lan tràn toàn bộ cơ thể.
Tạo nghiệp rồi...
Cô chỉ tùy tiện tìm đề tài, vốn nghĩ để hóa giải kích thích một chút, nhưng sao cuối cùng lại càng kích thích hơn vậy chứ?
Lúc này Lâm Yên hoàn toàn ngổn ngang. Haizz, rốt cuộc thái độ của Bùi Duật Thành đối với cô là như thế nào?
Thực sự giống... Sương mù, vừa giống mưa cũng vừa giống gió... Hoàn toàn không thể nhìn thấu...
Lâm Yên lúng túng gãi gãi đầu, không biết nên đáp lại thế nào, lẩm bẩm nói: " Chuyện đó... Nơi này... Là ảnh đế Bùi tìm sao?"
Bùi Duật Thành: "Ừm."
Lâm Yên: "Khụ, quả thật rất an toàn..."
Cũng may mà Bùi Nam Nhứ, đường đường là một ảnh đế mà lại phải tìm chỗ kín đáo để cho hai người họ có thể gặp nhau riêng tư.
Chẳng qua cũng là yêu cầu của Bùi Duật Thành nên Bùi Nam Nhứ mới có thể cố ý làm vậy.
Sắc mặt Lâm Yên phức tạp nhìn Bùi Duật Thành trước mặt.
Rõ ràng là trước đây không lâu còn hận không thể kiểm soát tất cả mọi thứ liên quan tới cô, vậy mà hiện tại lại quan tâm và phối hợp với cô như vậy...
"Hình như anh trở về sớm hơn vài ngày, chuyện bên kia đã xử lý xong hết rồi sao?" Lâm Yên thuận miệng hỏi.
"Chỉ còn một chút công việc, không cần tôi tự có mặt." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên: "Hả... Đúng rồi, hôm nay em cũng xong việc rồi."
Bùi Duật Thành: "Ừm, tôi biết."
Hả? Biết rồi sao? Chắc là Bùi Nam Nhứ nói cho anh ấy biết...
Trong nhà kho cũ nát này, hai người nói chuyện câu được câu không.
Lâm Yên nhìn người trước mắt, cho dù ở một nơi tồi tàn như vậy thì người đàn ông này vẫn luôn giống thần tiên hạ phàm, thật sự có một cảm giác rất không chân thật.
Trước đó vốn dĩ cô đang chuẩn bị chờ đến lúc gặp mặt thì sẽ cố gắng thử giải thích rõ ràng với Bùi Duật Thành một lần nữa.
Nhưng mà lần trước nói chuyện với Bùi Vũ Đường, biết được tình trạng sức khỏe của Bùi Duật Thành trạng nên cô đã hoàn toàn bỏ ý nghĩ này.
Huống hồ...
Lâm Yên nhìn đồng hồ trên cô tay của Bùi Duật Thành.
Đồng hồ kia vẫn đang kêu "Reng reng reng", mặc dù tần suất kêu hình như là đang có xu hướng giảm dần, nhưng chỉ là đứt quãng thôi chứ không hề dừng lại, cho nên làm sao Lâm Yên dám mở miệng nữa chứ.
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, giả bộ lơ đãng nói chuyện phiếm: "Đúng rồi gần đây tôi có một cô bạn thân, cô ấy khiến tôi cảm thấy rất phiền muộn, luôn tâm sự với tôi rằng sở dĩ cô ấy hẹn hò với bạn trai không phải là bởi vì thích hắn, mà là vì chút nguyên nhân đặc biệt nên mới diễn trò giả vờ. Hiện tại cô ấy đang vô cùng xoắn xuýt, rốt cuộc có nên nói cho bạn trai cho bạn trai cô ấy chuyện này không..."
Bùi Duật Thành lẳng lặng nghe cô gái nói, vẻ mặt kín như bưng, hoàn toàn không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
"Bùi tiên sinh, anh nghĩ thế nào về chuyện này?" Lâm Yên cẩn thận hỏi.
Lâm Yên vừa dứt lời, trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì, căn phòng nhỏ hẹp lại hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai: "Đoạn tình cảm chóng vánh và ở bên nhau cả đời khác nhau ở chỗ, tình cảm chóng vánh có lẽ lâu hơn một chút."
Beta: Byun
Lâm Yên vô thức gật đầu.
Thái độ và hành động của Bùi Duật Thành nhiều khi đều rất mâu thuẫn với nhau khiến cô hoàn toàn không thể lường được.
Sau khi nhìn thấy con người thật của Bùi Duật Thành, cô hoàn toàn chắc chắn rằng Bùi Duật Thành thật sự sẽ làm loại chuyện này, cho nên cô không hiểu vì sao Bùi Duật Thành lại không làm như vậy.
"Thực sự... Không nghĩ ra..." Lâm Yên thẳng thắn nói.
Trong bóng đêm, người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen lẳng lặng nhìn cô sau đó mở miệng nói: "Không nỡ rời xa."
Bởi vì, không nỡ rời xa...
Lâm Yên: "..."
Bùi Duật Thành vừa dứt lời, trái tim Lâm Yên lập tức như bị cái gì đó đập vào, cảm giác tê dại từ tim nhanh chóng lan tràn toàn bộ cơ thể.
Tạo nghiệp rồi...
Cô chỉ tùy tiện tìm đề tài, vốn nghĩ để hóa giải kích thích một chút, nhưng sao cuối cùng lại càng kích thích hơn vậy chứ?
Lúc này Lâm Yên hoàn toàn ngổn ngang. Haizz, rốt cuộc thái độ của Bùi Duật Thành đối với cô là như thế nào?
Thực sự giống... Sương mù, vừa giống mưa cũng vừa giống gió... Hoàn toàn không thể nhìn thấu...
Lâm Yên lúng túng gãi gãi đầu, không biết nên đáp lại thế nào, lẩm bẩm nói: " Chuyện đó... Nơi này... Là ảnh đế Bùi tìm sao?"
Bùi Duật Thành: "Ừm."
Lâm Yên: "Khụ, quả thật rất an toàn..."
Cũng may mà Bùi Nam Nhứ, đường đường là một ảnh đế mà lại phải tìm chỗ kín đáo để cho hai người họ có thể gặp nhau riêng tư.
Chẳng qua cũng là yêu cầu của Bùi Duật Thành nên Bùi Nam Nhứ mới có thể cố ý làm vậy.
Sắc mặt Lâm Yên phức tạp nhìn Bùi Duật Thành trước mặt.
Rõ ràng là trước đây không lâu còn hận không thể kiểm soát tất cả mọi thứ liên quan tới cô, vậy mà hiện tại lại quan tâm và phối hợp với cô như vậy...
"Hình như anh trở về sớm hơn vài ngày, chuyện bên kia đã xử lý xong hết rồi sao?" Lâm Yên thuận miệng hỏi.
"Chỉ còn một chút công việc, không cần tôi tự có mặt." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên: "Hả... Đúng rồi, hôm nay em cũng xong việc rồi."
Bùi Duật Thành: "Ừm, tôi biết."
Hả? Biết rồi sao? Chắc là Bùi Nam Nhứ nói cho anh ấy biết...
Trong nhà kho cũ nát này, hai người nói chuyện câu được câu không.
Lâm Yên nhìn người trước mắt, cho dù ở một nơi tồi tàn như vậy thì người đàn ông này vẫn luôn giống thần tiên hạ phàm, thật sự có một cảm giác rất không chân thật.
Trước đó vốn dĩ cô đang chuẩn bị chờ đến lúc gặp mặt thì sẽ cố gắng thử giải thích rõ ràng với Bùi Duật Thành một lần nữa.
Nhưng mà lần trước nói chuyện với Bùi Vũ Đường, biết được tình trạng sức khỏe của Bùi Duật Thành trạng nên cô đã hoàn toàn bỏ ý nghĩ này.
Huống hồ...
Lâm Yên nhìn đồng hồ trên cô tay của Bùi Duật Thành.
Đồng hồ kia vẫn đang kêu "Reng reng reng", mặc dù tần suất kêu hình như là đang có xu hướng giảm dần, nhưng chỉ là đứt quãng thôi chứ không hề dừng lại, cho nên làm sao Lâm Yên dám mở miệng nữa chứ.
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, giả bộ lơ đãng nói chuyện phiếm: "Đúng rồi gần đây tôi có một cô bạn thân, cô ấy khiến tôi cảm thấy rất phiền muộn, luôn tâm sự với tôi rằng sở dĩ cô ấy hẹn hò với bạn trai không phải là bởi vì thích hắn, mà là vì chút nguyên nhân đặc biệt nên mới diễn trò giả vờ. Hiện tại cô ấy đang vô cùng xoắn xuýt, rốt cuộc có nên nói cho bạn trai cho bạn trai cô ấy chuyện này không..."
Bùi Duật Thành lẳng lặng nghe cô gái nói, vẻ mặt kín như bưng, hoàn toàn không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
"Bùi tiên sinh, anh nghĩ thế nào về chuyện này?" Lâm Yên cẩn thận hỏi.
Lâm Yên vừa dứt lời, trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì, căn phòng nhỏ hẹp lại hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai: "Đoạn tình cảm chóng vánh và ở bên nhau cả đời khác nhau ở chỗ, tình cảm chóng vánh có lẽ lâu hơn một chút."
/400
|