Edit: Byun
Beta: Richi
Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, mở miệng: "Lần trước cô Lâm đã được ăn cơm do anh cả tôi nấu rồi. Lúc ấy cô ấy cũng giống như chúng ta, im lặng không nói gì cả, cũng không vì điều này mà bất mãn với anh cả."
Tần Hoan nghe vậy trầm tư thật lâu, cảm thán không thôi: "Không nghĩ tới cô gái này đối với anh Duật... Lại có thể là tình yêu đích thực?"
Tinh Trầm cau mày nói: "Đừng nói nhảm, bây giờ nên nghĩ chúng ta phải làm gì? Thuốc an thần này đến cùng là ngăn cản, hay là không ngăn cản?"
Nghe được lời Tinh Trầm nói, Tần Hoan và Bùi Nam Nhứ đều rơi vào trầm mặc.
Cho dù Bùi Nam Nhứ là em ruột của Bùi Duật Thành, anh ta cũng không có quyền quyết định chuyện lớn như vậy.
Tần Hoan nói thầm: "Tôi cảm thấy nếu có thể không tiêm thì đừng tiêm nữa! Trước đó, lần nào tiêm thuốc an thần, lão đại cũng như đi dạo một vòng qua quỷ môn quan..."
Đàm giáo sư khó chịu nhìn thoáng qua Tần Hoan, lập tức nghiêm túc nhìn nói với Bùi Nam Nhứ: "Nhị thiếu gia, xin ngài hãy mở cửa cho bọn tôi vào. Hiện tại đại thiếu gia nhất định phải lập tức tiêm thuốc an thần. Mặc dù thuốc an thần này có tác dụng phụ, thế nhưng so với mất mạng thì vẫn tốt hơn.
Với tình hình sức khỏe hiện giờ của đại thiếu gia, nếu cứ kéo dài thời gian trễ hơn một phút cũng rất nguy hiểm rồi. Bùi chủ tịch đã chỉ thị rằng trong những tình huống như thế này trước tiên phải để chúng tôi tiêm vào thuốc an thần cho đại thiếu gia.
Còn cô gái kia, cô ấy nhiều nhất cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc Bùi tiên sinh, hạn chế bệnh tình phát tác mà thôi. Làm sao có thể thay thế thuốc an thần được?"
Bùi Nam Nhứ nghe lời này của Đàm giáo sư cũng có chút dao động: "Như vậy... Loại thuốc an thần mới nghiên cứu này có tác dụng phụ như thế nào?"
Đàm giáo sư mở miệng: "Trước mắt thì tác dụng phụ của nó so với loại trước đó cũng không khác lắm. Ảnh hưởng đến cơ chế đề kháng của cơ thể, tổn thương tới hệ thống miễn dịch. Ngoài ra, trên cơ thể cũng sẽ bị lở loét ở một vài chỗ. Vì đại thiếu gia đột nhiên phát bệnh nên chúng tôi còn chưa kịp thực hiện xong kiểm nghiệm cuối cùng của loại thuốc này, cho nên... Còn các tác dụng phụ khác thì tạm thời chúng tôi cũng không thể biết trước được."
"Cái gì?" Bùi Nam Nhứ nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Chỉ riêng tổn thương hệ miễn dịch đã là rất nghiêm trọng, huống chi còn có thể xảy ra các tình huống xấu chưa lường trước được?
Thế nhưng cũng như Đàm giáo sư nói, trong trường hợp này thì tính mạng quan trọng hơn cả...
Lúc này, Tần Hoan đứng một bên mở lên tiếng: "Ông Đàm, ông cũng đừng trách tôi thẳng thắn quá. Vấn đề là tác dụng của những loại thuốc an thần trước đây cũng chưa chắc hiệu quả? Cái đồng hồ bị anh Duật phá hư kia cứ ba ngày hai bữa đều rung báo reng…reng! Về cơ bản, tất cả cũng đều là tạm thời, không được bền bỉ! Với lại, nhiều tác dụng phụ như thế cũng đủ lấy nửa cái mạng của anh Duật rồi..."
Giáo sư Đàm nghe xong, giận đến nỗi râu ria đều dựng đứng cả lên: "Nhóc con như cậu thì biết cái gì? Cậu có biết để nghiên cứu ra loại thuốc này chúng tôi đã tốn biết bao công sức và tâm huyết không? Tôi dám nói ngoại trừ đội nghiên cứu của tôi, tuyệt đối không có người thứ hai có thể nghiên cứu, chế tạo ra loại thuốc này! Nếu như không phải nhờ có tôi thì cơ thể của đại thiếu gia cũng không thể chịu đựng được lâu như vậy!"
Tần Hoan sờ sờ mũi nói thầm: "Lời tôi nói đều là thật, xem ngài đó, ngài còn tức giận! Thứ thuốc kia của ngài cũng không so được với Lâm Yên là thứ thuốc an thần thuần tự nhiên vô hại..."
Đàm giáo sư: "Nhóc con, cậu...! Tôi đã nói thuốc của tôi so với cô gái kia còn hiệu quả hơn. Nếu không tại sao cô ta vẫn đang ở bên cạnh đại thiếu gia, cậu ấy vẫn bị tái phát?"
Tần Hoan sờ cằm: "Ồ, mặc dù hai người đó đang ở cùng nhau! Thế nhưng..."
Tần Hoan nói xong, nhìn đến chỗ Bùi Nam Nhứ: "Nhị thiếu gia, cô ấy và anh Duật ngủ chung một chỗ hả?"
Beta: Richi
Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, mở miệng: "Lần trước cô Lâm đã được ăn cơm do anh cả tôi nấu rồi. Lúc ấy cô ấy cũng giống như chúng ta, im lặng không nói gì cả, cũng không vì điều này mà bất mãn với anh cả."
Tần Hoan nghe vậy trầm tư thật lâu, cảm thán không thôi: "Không nghĩ tới cô gái này đối với anh Duật... Lại có thể là tình yêu đích thực?"
Tinh Trầm cau mày nói: "Đừng nói nhảm, bây giờ nên nghĩ chúng ta phải làm gì? Thuốc an thần này đến cùng là ngăn cản, hay là không ngăn cản?"
Nghe được lời Tinh Trầm nói, Tần Hoan và Bùi Nam Nhứ đều rơi vào trầm mặc.
Cho dù Bùi Nam Nhứ là em ruột của Bùi Duật Thành, anh ta cũng không có quyền quyết định chuyện lớn như vậy.
Tần Hoan nói thầm: "Tôi cảm thấy nếu có thể không tiêm thì đừng tiêm nữa! Trước đó, lần nào tiêm thuốc an thần, lão đại cũng như đi dạo một vòng qua quỷ môn quan..."
Đàm giáo sư khó chịu nhìn thoáng qua Tần Hoan, lập tức nghiêm túc nhìn nói với Bùi Nam Nhứ: "Nhị thiếu gia, xin ngài hãy mở cửa cho bọn tôi vào. Hiện tại đại thiếu gia nhất định phải lập tức tiêm thuốc an thần. Mặc dù thuốc an thần này có tác dụng phụ, thế nhưng so với mất mạng thì vẫn tốt hơn.
Với tình hình sức khỏe hiện giờ của đại thiếu gia, nếu cứ kéo dài thời gian trễ hơn một phút cũng rất nguy hiểm rồi. Bùi chủ tịch đã chỉ thị rằng trong những tình huống như thế này trước tiên phải để chúng tôi tiêm vào thuốc an thần cho đại thiếu gia.
Còn cô gái kia, cô ấy nhiều nhất cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc Bùi tiên sinh, hạn chế bệnh tình phát tác mà thôi. Làm sao có thể thay thế thuốc an thần được?"
Bùi Nam Nhứ nghe lời này của Đàm giáo sư cũng có chút dao động: "Như vậy... Loại thuốc an thần mới nghiên cứu này có tác dụng phụ như thế nào?"
Đàm giáo sư mở miệng: "Trước mắt thì tác dụng phụ của nó so với loại trước đó cũng không khác lắm. Ảnh hưởng đến cơ chế đề kháng của cơ thể, tổn thương tới hệ thống miễn dịch. Ngoài ra, trên cơ thể cũng sẽ bị lở loét ở một vài chỗ. Vì đại thiếu gia đột nhiên phát bệnh nên chúng tôi còn chưa kịp thực hiện xong kiểm nghiệm cuối cùng của loại thuốc này, cho nên... Còn các tác dụng phụ khác thì tạm thời chúng tôi cũng không thể biết trước được."
"Cái gì?" Bùi Nam Nhứ nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Chỉ riêng tổn thương hệ miễn dịch đã là rất nghiêm trọng, huống chi còn có thể xảy ra các tình huống xấu chưa lường trước được?
Thế nhưng cũng như Đàm giáo sư nói, trong trường hợp này thì tính mạng quan trọng hơn cả...
Lúc này, Tần Hoan đứng một bên mở lên tiếng: "Ông Đàm, ông cũng đừng trách tôi thẳng thắn quá. Vấn đề là tác dụng của những loại thuốc an thần trước đây cũng chưa chắc hiệu quả? Cái đồng hồ bị anh Duật phá hư kia cứ ba ngày hai bữa đều rung báo reng…reng! Về cơ bản, tất cả cũng đều là tạm thời, không được bền bỉ! Với lại, nhiều tác dụng phụ như thế cũng đủ lấy nửa cái mạng của anh Duật rồi..."
Giáo sư Đàm nghe xong, giận đến nỗi râu ria đều dựng đứng cả lên: "Nhóc con như cậu thì biết cái gì? Cậu có biết để nghiên cứu ra loại thuốc này chúng tôi đã tốn biết bao công sức và tâm huyết không? Tôi dám nói ngoại trừ đội nghiên cứu của tôi, tuyệt đối không có người thứ hai có thể nghiên cứu, chế tạo ra loại thuốc này! Nếu như không phải nhờ có tôi thì cơ thể của đại thiếu gia cũng không thể chịu đựng được lâu như vậy!"
Tần Hoan sờ sờ mũi nói thầm: "Lời tôi nói đều là thật, xem ngài đó, ngài còn tức giận! Thứ thuốc kia của ngài cũng không so được với Lâm Yên là thứ thuốc an thần thuần tự nhiên vô hại..."
Đàm giáo sư: "Nhóc con, cậu...! Tôi đã nói thuốc của tôi so với cô gái kia còn hiệu quả hơn. Nếu không tại sao cô ta vẫn đang ở bên cạnh đại thiếu gia, cậu ấy vẫn bị tái phát?"
Tần Hoan sờ cằm: "Ồ, mặc dù hai người đó đang ở cùng nhau! Thế nhưng..."
Tần Hoan nói xong, nhìn đến chỗ Bùi Nam Nhứ: "Nhị thiếu gia, cô ấy và anh Duật ngủ chung một chỗ hả?"
/400
|