Edit: TH
Beta: Kali
Ngoại trừ một vài món đồ bên ngoài, Lâm Yên lập cả một danh sách dài, viết đủ thứ chi chít dày đặc.
Khóe miệng Uông Cảnh Dương co giật: "Bà lại muốn làm gì? Ở nhà cúng bái sao?"
Lâm Yên trừng mắt: "Nói hươu nói vượn! Tôi là loại người phong kiến mê tín thế à? Tôi vẫn luôn vững tin vào khoa học! Đúng thế, nhớ mua nhiều cân tỏi vào!"
Uông Cảnh Dương: "..."
"Nhanh đi đi! Mấy đồ này đều là... là... Tôi cần dùng để làm đạo cụ quay phim, cần dùng gấp!" Lâm Yên thúc giục.
"Tôi đi đâu mua cho bà mấy thứ linh tinh này..."
Uông Cảnh Dương hết cách, chỉ có thể ra cửa mua đồ giúp cô.
Sau khi Uông Cảnh Dương, Lâm Yên lôi mấy bộ kịch bản chuyên nghiệp ra, tiếp tục lật xem.
Trước đó cô bị Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên lừa gạt, quá để ý vào biến cố xảy ra với mình, quên mất làm diễn viên căn bản phải dựa vào thực lực và kĩ năng diễn xuất để đứng vững.
Nguy cơ của hôm nay, nếu như cô có kỹ thuật diễn xuất, có thực lực, cũng sẽ không đến mức nhốn nháo hoảng loạn như vậy.
Gây được nhiều sự chú ý để trở nên nổi tiếng thì cũng rất nhanh sẽ biến mất, không giữ lâu được.
May sao cô học hỏi thứ gì cũng không mất nhiều thời gian, những lý thuyết này cô đã tiêu hóa gần hết, chỉ cần tiến hành tập luyện thực tế mà thôi.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô có thể lập tức khống chế vai diễn của mình, thế nhưng, nếu chỉ nhắm vào diễn qua một nhân vật cố định, vấn đề không nhỏ.
Cho nên, thiếu hụt một ít còn lại đành trông cậy vào video của Bùi Vũ Đường gửi đến.
...
Vân Gian Thủy Trang.
Bùi Vũ Đường nhớ nhiệm vụ của mình, vì giúp Lâm Yên kiếm video "đen" nên ban đêm đã mặt dày mày dạn ở lại nhà của Bùi Duật Thành.
Từ tối hôm qua đến giờ, cậu chàng đã lặng lẽ quay không ít những đoạn video ngắn.
Nhưng mà, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Dù sao đây là việc đầu tiên cậu ta giúp chị Yên làm, nhất định phải hoàn thành xuất sắc mới được!
Cửa phòng sách, Bùi Vũ Đường cẩn thận đẩy ra một khe hở nhỏ.
Bùi Duật Thành vừa xem xong một video hội nghị quốc tế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình như vẻ mặt người đàn ông có chút mỏi mệt, áo vest bên ngoài đã cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, tùy ý thắt, hai cúc áo trên cùng mở ra, kính gọng vàng lóe lên tia sáng trên sống mũi.
Bùi Vũ Đường nhịn không được âm thầm "ấy" một tiếng, sắc đẹp như vậy, chị Yên còn dám nói không động tâm?
Bùi Vũ Đường vừa thầm lẩm bẩm, vừa lôi điện thoại ra, mở chức năng quay video, chớp thời cơ bắt đầu ghi hình lại.
Vì muốn quay sắc nét rõ ràng hơn một chút, Bùi Vũ Đường lặng lẽ rõn rén đến cạnh Bùi Duật Thành.
Ngay lúc cậu ta chỉ còn cách bàn đọc sách ba bước chân, con ngươi sau chiếc kính của Bùi Duật Thành đột nhiên hé mở.
Bùi Vũ Đường bị dọa gần chết, vội vàng đem điện thoại giấu sau lưng, "Ách, anh cả... Anh... Anh đã tỉnh rồi!"
Bùi Duật Thành: "Có việc?"
Bùi Vũ Đường gượng cười: "Ha ha, anh cả, em chỉ muốn quan tâm anh một chút, thời tiết này thật sự quá nóng bức, anh nhìn xem anh toát hết cả mồ hôi rồi, không thì... Anh nên cởi quần áo ra đi?"
Bắt đầu từ tối hôm qua, Bùi Vũ Đường vẫn luôn quay lại mọi hoạt động của anh, chỉ thiếu điều không thể viết rõ bốn chữ "mưu đồ bất chính" trên mặt.
Bùi Duật Thành nghe vậy, vẻ mặt không đổi liếc mắt nhìn cậu chàng, "Không cần."
Bùi Vũ Đường sốt sắng: "Ấy, thật sự không cần thay sao? Như vậy rất khó chịu! Hay là để em giúp anh cầm bộ quần áo sạch sẽ tới!"
Bùi Duật Thành: "Bùi Vũ Đường, em đang rất rảnh?"
Một ánh mắt sắc như dao bắn tới, Bùi Vũ Đường lập tức rụt cổ, "Khụ, em cút ngay đây!"
Sau khi ra khỏi phòng đọc sách, Bùi Vũ Đường thất vọng tràn trề nắm tóc.
Haiz, vậy phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hai con mắt Bùi Vũ Đường sáng lên.
Có rồi!
Xế chiều mỗi ngày anh trai đều có thói quen bơi lội!
Bây giờ cậu ta ngồi canh ở bể bơi chụp ảnh anh ấy là được!
Cậu ta thật sự quá thông minh!
Beta: Kali
Ngoại trừ một vài món đồ bên ngoài, Lâm Yên lập cả một danh sách dài, viết đủ thứ chi chít dày đặc.
Khóe miệng Uông Cảnh Dương co giật: "Bà lại muốn làm gì? Ở nhà cúng bái sao?"
Lâm Yên trừng mắt: "Nói hươu nói vượn! Tôi là loại người phong kiến mê tín thế à? Tôi vẫn luôn vững tin vào khoa học! Đúng thế, nhớ mua nhiều cân tỏi vào!"
Uông Cảnh Dương: "..."
"Nhanh đi đi! Mấy đồ này đều là... là... Tôi cần dùng để làm đạo cụ quay phim, cần dùng gấp!" Lâm Yên thúc giục.
"Tôi đi đâu mua cho bà mấy thứ linh tinh này..."
Uông Cảnh Dương hết cách, chỉ có thể ra cửa mua đồ giúp cô.
Sau khi Uông Cảnh Dương, Lâm Yên lôi mấy bộ kịch bản chuyên nghiệp ra, tiếp tục lật xem.
Trước đó cô bị Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên lừa gạt, quá để ý vào biến cố xảy ra với mình, quên mất làm diễn viên căn bản phải dựa vào thực lực và kĩ năng diễn xuất để đứng vững.
Nguy cơ của hôm nay, nếu như cô có kỹ thuật diễn xuất, có thực lực, cũng sẽ không đến mức nhốn nháo hoảng loạn như vậy.
Gây được nhiều sự chú ý để trở nên nổi tiếng thì cũng rất nhanh sẽ biến mất, không giữ lâu được.
May sao cô học hỏi thứ gì cũng không mất nhiều thời gian, những lý thuyết này cô đã tiêu hóa gần hết, chỉ cần tiến hành tập luyện thực tế mà thôi.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô có thể lập tức khống chế vai diễn của mình, thế nhưng, nếu chỉ nhắm vào diễn qua một nhân vật cố định, vấn đề không nhỏ.
Cho nên, thiếu hụt một ít còn lại đành trông cậy vào video của Bùi Vũ Đường gửi đến.
...
Vân Gian Thủy Trang.
Bùi Vũ Đường nhớ nhiệm vụ của mình, vì giúp Lâm Yên kiếm video "đen" nên ban đêm đã mặt dày mày dạn ở lại nhà của Bùi Duật Thành.
Từ tối hôm qua đến giờ, cậu chàng đã lặng lẽ quay không ít những đoạn video ngắn.
Nhưng mà, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Dù sao đây là việc đầu tiên cậu ta giúp chị Yên làm, nhất định phải hoàn thành xuất sắc mới được!
Cửa phòng sách, Bùi Vũ Đường cẩn thận đẩy ra một khe hở nhỏ.
Bùi Duật Thành vừa xem xong một video hội nghị quốc tế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình như vẻ mặt người đàn ông có chút mỏi mệt, áo vest bên ngoài đã cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, tùy ý thắt, hai cúc áo trên cùng mở ra, kính gọng vàng lóe lên tia sáng trên sống mũi.
Bùi Vũ Đường nhịn không được âm thầm "ấy" một tiếng, sắc đẹp như vậy, chị Yên còn dám nói không động tâm?
Bùi Vũ Đường vừa thầm lẩm bẩm, vừa lôi điện thoại ra, mở chức năng quay video, chớp thời cơ bắt đầu ghi hình lại.
Vì muốn quay sắc nét rõ ràng hơn một chút, Bùi Vũ Đường lặng lẽ rõn rén đến cạnh Bùi Duật Thành.
Ngay lúc cậu ta chỉ còn cách bàn đọc sách ba bước chân, con ngươi sau chiếc kính của Bùi Duật Thành đột nhiên hé mở.
Bùi Vũ Đường bị dọa gần chết, vội vàng đem điện thoại giấu sau lưng, "Ách, anh cả... Anh... Anh đã tỉnh rồi!"
Bùi Duật Thành: "Có việc?"
Bùi Vũ Đường gượng cười: "Ha ha, anh cả, em chỉ muốn quan tâm anh một chút, thời tiết này thật sự quá nóng bức, anh nhìn xem anh toát hết cả mồ hôi rồi, không thì... Anh nên cởi quần áo ra đi?"
Bắt đầu từ tối hôm qua, Bùi Vũ Đường vẫn luôn quay lại mọi hoạt động của anh, chỉ thiếu điều không thể viết rõ bốn chữ "mưu đồ bất chính" trên mặt.
Bùi Duật Thành nghe vậy, vẻ mặt không đổi liếc mắt nhìn cậu chàng, "Không cần."
Bùi Vũ Đường sốt sắng: "Ấy, thật sự không cần thay sao? Như vậy rất khó chịu! Hay là để em giúp anh cầm bộ quần áo sạch sẽ tới!"
Bùi Duật Thành: "Bùi Vũ Đường, em đang rất rảnh?"
Một ánh mắt sắc như dao bắn tới, Bùi Vũ Đường lập tức rụt cổ, "Khụ, em cút ngay đây!"
Sau khi ra khỏi phòng đọc sách, Bùi Vũ Đường thất vọng tràn trề nắm tóc.
Haiz, vậy phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hai con mắt Bùi Vũ Đường sáng lên.
Có rồi!
Xế chiều mỗi ngày anh trai đều có thói quen bơi lội!
Bây giờ cậu ta ngồi canh ở bể bơi chụp ảnh anh ấy là được!
Cậu ta thật sự quá thông minh!
/400
|