Edit: Nhi
Beta: TH + Richi
Hiện tại, số điện thoại cũng đã cho, add nick Wechat cũng đã làm, vậy cũng nên thả cô đi rồi chứ?
Lâm Yên trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, trên mặt viết rõ "nếu không có chuyện gì thì thần có thể bãi triều không?"
Bùi Duật Thành nhìn giờ trên điện thoại, mở miệng nói: "Chút nữa tôi có một hội nghị, có lẽ không thể ở cùng em."
Thật tốt quá!
Lâm Yên nghe xong, cái đầu nhỏ như hoa hướng dương ngẩng lên, thầm mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại hiện ra ba phần tiếc nuối, ba phần không nỡ, còn có bốn phần quan tâm: "Không sao không sao, anh đi làm việc của anh là được, không cần để ý đến em. Vừa hay em cũng phải đi chuẩn bị cho phim mới. Vậy em đi trước đây, không quấy rầy anh làm việc nữa!"
Bùi Duật Thành: "Chờ một chút."
Lâm Yên: "..."
Lại chờ? Cô không muốn chờ!
Ai biết được "chờ một chút" sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Tùy tiện nói vài câu đã nói chuyện yêu đương, nếu nói thêm mấy câu nữa, chẳng lẽ tiếp theo sẽ đến cục dân chính kết hôn?
Bất đắc dĩ, cơ thể Lâm Yên cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Thấy người đàn ông đứng dậy từ ghế salon, sau đó lập tức đến bên cạnh cô cúi người đưa ngón tay thon dài sờ lên bắp chân của cô.
Lâm Yên: "..."
Bắp chân đột nhiên bị sờ, dù đã cách một lớp vải nhưng vẫn đủ làm cô giật mình.
Thế này là sao?
Ngay lúc này, âm thanh lạnh lùng hờ hững xen một chút chế nhạo truyền đến bên tai: "Không tê chân?"
Lâm Yên nghe vậy mới phát hiện ra mình ngồi quỳ quá lâu, quả thật đã bị tê chân, chỉ cần động đậy sẽ tê rần.
Bản thân cô còn không phát hiện, thế mà Bùi Duật Thành lại biết.
Anh nói xong liền xắn tay áo lên một chút, khuỵu một gối xuống, nửa quỳ trước người cô, nhẹ nhàng xóa bóp bắp chân giúp cô.
Lực đạo Bùi Duật Thành vừa phải, ban đầu còn có chút tê đau, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền biến mất.
Bùi Duật Thành là ai? Chính là người mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên TV hoặc trên tạp chí tài chính và kinh tế, so với Bùi Nam Nhứ còn là người khó gặp hơn, bỏ xa mười mấy hệ hành tinh.
Người như vậy bây giờ lại đang cúi người, nửa quỳ ở trước mặt cô.
Vừa đẹp trai vừa có tiền, lại vừa ôn nhu và quan tâm.
Đây là loại bạn trai thần thánh gì?
Lúc này Lâm Yên lại có cảm xúc với người trước mắt, coi như tán gia bại sản cũng nguyện ý.
Lâm Yên không ngừng lắc đầu, lấy lại tinh thần: "Khụ, tốt hơn rồi. Cảm ơn cảm ơn. "
Vừa rồi ý nghĩ "tán gia bại sản" khiến nội tâm Lâm Yên lập tức có tiếng cảnh báo, vội vàng tạm biệt như lửa cháy đến mông rồi mau chóng rời đi: "Vậy em đi trước đây..."
Tạm biệt xong, Lâm Yên rời khỏi biệt thự.
Sau khi cô rời đi không lậu, Bùi Duật Thành bước vào phòng ngủ cởi áo ngủ ra thay một chiếc sơ mi trắng, tùy ý tháo mấy cúc áo.
Sau đó anh ngồi lên ghế cạnh cửa sổ đốt một điếu thuốc.
Một làn khói mỏng bao quanh, đôi mắt người đàn ông sâu như đáy biển.
Dường như Bùi Duật Thành vẫn đang chìm sâu vào trong suy nghĩ miên man, nửa ngày không động đậy, không hề biết điếu thuốc trong tay đã cháy hết.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông bóp mạnh đầu thuốc lá, mở ngăn kéo đầu tiên của tủ bên cạnh lấy từ bên trong ra hai quyển sổ màu đỏ.
Bìa màu đỏ ghi ba chữ "Giấy kết hôn", Bùi Duật Thành nhẹ nhàng lật ra. Tấm ảnh dán trên giấy chứng nhận có hai người, trên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông vậy mà lại đang mỉm cười nhu hòa, bên cạnh là một cô gái với đôi mắt sáng như sao, hai má lúm đồng tiền hệt như hoa...
Beta: TH + Richi
Hiện tại, số điện thoại cũng đã cho, add nick Wechat cũng đã làm, vậy cũng nên thả cô đi rồi chứ?
Lâm Yên trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, trên mặt viết rõ "nếu không có chuyện gì thì thần có thể bãi triều không?"
Bùi Duật Thành nhìn giờ trên điện thoại, mở miệng nói: "Chút nữa tôi có một hội nghị, có lẽ không thể ở cùng em."
Thật tốt quá!
Lâm Yên nghe xong, cái đầu nhỏ như hoa hướng dương ngẩng lên, thầm mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại hiện ra ba phần tiếc nuối, ba phần không nỡ, còn có bốn phần quan tâm: "Không sao không sao, anh đi làm việc của anh là được, không cần để ý đến em. Vừa hay em cũng phải đi chuẩn bị cho phim mới. Vậy em đi trước đây, không quấy rầy anh làm việc nữa!"
Bùi Duật Thành: "Chờ một chút."
Lâm Yên: "..."
Lại chờ? Cô không muốn chờ!
Ai biết được "chờ một chút" sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Tùy tiện nói vài câu đã nói chuyện yêu đương, nếu nói thêm mấy câu nữa, chẳng lẽ tiếp theo sẽ đến cục dân chính kết hôn?
Bất đắc dĩ, cơ thể Lâm Yên cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Thấy người đàn ông đứng dậy từ ghế salon, sau đó lập tức đến bên cạnh cô cúi người đưa ngón tay thon dài sờ lên bắp chân của cô.
Lâm Yên: "..."
Bắp chân đột nhiên bị sờ, dù đã cách một lớp vải nhưng vẫn đủ làm cô giật mình.
Thế này là sao?
Ngay lúc này, âm thanh lạnh lùng hờ hững xen một chút chế nhạo truyền đến bên tai: "Không tê chân?"
Lâm Yên nghe vậy mới phát hiện ra mình ngồi quỳ quá lâu, quả thật đã bị tê chân, chỉ cần động đậy sẽ tê rần.
Bản thân cô còn không phát hiện, thế mà Bùi Duật Thành lại biết.
Anh nói xong liền xắn tay áo lên một chút, khuỵu một gối xuống, nửa quỳ trước người cô, nhẹ nhàng xóa bóp bắp chân giúp cô.
Lực đạo Bùi Duật Thành vừa phải, ban đầu còn có chút tê đau, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền biến mất.
Bùi Duật Thành là ai? Chính là người mà cô chỉ có thể nhìn thấy trên TV hoặc trên tạp chí tài chính và kinh tế, so với Bùi Nam Nhứ còn là người khó gặp hơn, bỏ xa mười mấy hệ hành tinh.
Người như vậy bây giờ lại đang cúi người, nửa quỳ ở trước mặt cô.
Vừa đẹp trai vừa có tiền, lại vừa ôn nhu và quan tâm.
Đây là loại bạn trai thần thánh gì?
Lúc này Lâm Yên lại có cảm xúc với người trước mắt, coi như tán gia bại sản cũng nguyện ý.
Lâm Yên không ngừng lắc đầu, lấy lại tinh thần: "Khụ, tốt hơn rồi. Cảm ơn cảm ơn. "
Vừa rồi ý nghĩ "tán gia bại sản" khiến nội tâm Lâm Yên lập tức có tiếng cảnh báo, vội vàng tạm biệt như lửa cháy đến mông rồi mau chóng rời đi: "Vậy em đi trước đây..."
Tạm biệt xong, Lâm Yên rời khỏi biệt thự.
Sau khi cô rời đi không lậu, Bùi Duật Thành bước vào phòng ngủ cởi áo ngủ ra thay một chiếc sơ mi trắng, tùy ý tháo mấy cúc áo.
Sau đó anh ngồi lên ghế cạnh cửa sổ đốt một điếu thuốc.
Một làn khói mỏng bao quanh, đôi mắt người đàn ông sâu như đáy biển.
Dường như Bùi Duật Thành vẫn đang chìm sâu vào trong suy nghĩ miên man, nửa ngày không động đậy, không hề biết điếu thuốc trong tay đã cháy hết.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông bóp mạnh đầu thuốc lá, mở ngăn kéo đầu tiên của tủ bên cạnh lấy từ bên trong ra hai quyển sổ màu đỏ.
Bìa màu đỏ ghi ba chữ "Giấy kết hôn", Bùi Duật Thành nhẹ nhàng lật ra. Tấm ảnh dán trên giấy chứng nhận có hai người, trên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông vậy mà lại đang mỉm cười nhu hòa, bên cạnh là một cô gái với đôi mắt sáng như sao, hai má lúm đồng tiền hệt như hoa...
/400
|