Edit: Kali
Beta: TH
Lâm Yên hơi kinh ngạc: "Đáng sợ như vậy sao?"
"Tất nhiên rất đáng sợ! Những tháng ngày như thế em đã sống đến vài chục năm rồi, vất vả lắm mới có được tự do nên em không muốn tiếp tục trở về cái lồng giam kia đâu! Để em quay về không bằng để để em chết đi!" Giọng nói Bùi Vũ Đường đầy hoảng sợ, xem ra bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng.
Bùi Vũ Đường vừa nói vừa khóc: "Chị dâu cả, bây giờ em hối hận xanh cả ruột rồi, đã chịu đựng được lâu như vậy tại sao lại sơ suất nhất thời? Đều tại em thấy gần đây tâm trạng của anh cả em không tệ nên buông lỏng cảnh giác, thả lỏng một chút kết quả lại gây họa..."
Lâm Yên gãi gãi đầu suy nghĩ một chút, sau đó khuyên: "Ầy, Tam thiếu, thật ra tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể nói chuyện thương lượng với anh cả của cậu, Bùi tiên sinh thật sự dễ nói chuyện mà!"
Giọng nói của Bùi Vũ Đường đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Chị dâu chị đang nói đùa gì vậy? Anh cả của em mà dễ nói chuyện á? Rốt cuộc chị có hiểu lầm gì với anh em không?
Chỉ cần anh của em đã nói, đã ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ai nói nữa cũng đều vô dụng! Một khi em đã về thì nhất định phải đi theo con đường mà anh ấy vạch ra, một bước cũng không được sai, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội thứ hai nữa!"
"Thật vậy sao?" Lâm Yên nghe Bùi Vũ Đường miêu tả, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc.
Mặc dù cô chỉ gặp Bùi Duật Thành mấy lần nhưng cảm thấy Bùi Duật Thành thật sự rất dễ nói chuyện, hoàn toàn không giống như trong miệng của Bùi Vũ Đường nói, là một người không có lý lẽ, lạnh lùng và độc tài như vậy.
Nếu không thì sẽ không có việc nhiều lần cô làm chuyện bất kính với anh nhưng anh cũng đều không truy cứu, thậm chí còn đồng ý với lời “tỏ tình” của cô dễ dàng như vậy...
"Chị dâu, cầu xin chị! Chị mau tới đây đi! Bây giờ chị bây giờ là hy vọng duy nhất của em! Em đang ở biệt thự của anh em! Sau khi chị qua đây sẽ có người đón chị ở cửa ra vào! Em lén lút gọi cú điện thoại này cho chị, lập tức trợ lý của anh ấy sẽ tới tịch thu tất cả thiết bị truyền tin của em!" Bùi Vũ Đường đau khổ cầu xin.
Lâm Yên thật sự có chút khó xử: "Chuyện này... Cậu không phải đã nói anh của cậu không dễ nói chuyện, ai nói đều vô dụng, dù tôi qua rõ ràng cũng vô dụng thôi! Hơn nữa cậu có thể có chút hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh cậu rồi, chúng tôi tổng cộng mới gặp nhau có ba lần, anh của cậu chẳng qua chỉ chơi đùa với tôi mà thôi, anh ấy đã bảy ngày rồi không liên lạc với tôi..."
Dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ, có thêm một người như cô cũng như không, chạy tới làm được gì?
Bùi Vũ Đường nghe vậy kinh hãi: "Anh em chẳng qua là chơi đùa với chị? Làm sao có thể thế được! Anh ấy là lần đầu tiên yêu đương đấy! Anh ấy sẽ lấy mối tình đầu của mình ra để tùy tiện chơi đùa sao?"
"Phụt… Khụ khụ khụ…" Lâm Yên bị ba chữ "mối tình đầu" này dọa sặc nước miếng.
Cô cô cô... cô là mối tình đầu của Bùi Duật Thành?
Nói đùa sao?!
Cô rốt cuộc có tài đức gì?
Chẳng lẽ đơn giản là cô giỏi vuốt mông ngựa à?
Đầu kia không biết có phải là có người đang đến hay không, Bùi Vũ Đường đột nhiên thấp giọng: "Chị dâu cả! Cầu xin chị! Coi như chị không tin vào tình cảm của chị và anh em, chẳng lẽ có thể không quan tâm đến tình ba con của hai chúng ta sao?"
Lâm Yên: "..."
Tình ba con là cái quỷ gì...
Bùi Vũ Đường có vẻ còn muốn nói gì nữa nhưng có lẽ sợ bị người nghe được, đầu kia đột nhiên ngắt điện thoại.
Sau đó Wechat Lâm Yên vang lên đinh đinh đinh mấy cái thông báo.
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Ba! ]
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Ba! ]
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Cứu! ]
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Con! ]
Lâm Yên: "..."
Tình cha con này thật làm người ta khó mà từ chối...
Lâm Yên vô cùng bất đắc dĩ nhận những cái hồng bao lì xì kia.
Được rồi, mặc kệ có giúp gì được không nhưng đi xem thử một chút cũng không mất gì.
[ Bản cập nhật hoàn thiện mỗi ngày trên wattpad Meow_team ]
Beta: TH
Lâm Yên hơi kinh ngạc: "Đáng sợ như vậy sao?"
"Tất nhiên rất đáng sợ! Những tháng ngày như thế em đã sống đến vài chục năm rồi, vất vả lắm mới có được tự do nên em không muốn tiếp tục trở về cái lồng giam kia đâu! Để em quay về không bằng để để em chết đi!" Giọng nói Bùi Vũ Đường đầy hoảng sợ, xem ra bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng.
Bùi Vũ Đường vừa nói vừa khóc: "Chị dâu cả, bây giờ em hối hận xanh cả ruột rồi, đã chịu đựng được lâu như vậy tại sao lại sơ suất nhất thời? Đều tại em thấy gần đây tâm trạng của anh cả em không tệ nên buông lỏng cảnh giác, thả lỏng một chút kết quả lại gây họa..."
Lâm Yên gãi gãi đầu suy nghĩ một chút, sau đó khuyên: "Ầy, Tam thiếu, thật ra tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể nói chuyện thương lượng với anh cả của cậu, Bùi tiên sinh thật sự dễ nói chuyện mà!"
Giọng nói của Bùi Vũ Đường đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Chị dâu chị đang nói đùa gì vậy? Anh cả của em mà dễ nói chuyện á? Rốt cuộc chị có hiểu lầm gì với anh em không?
Chỉ cần anh của em đã nói, đã ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ai nói nữa cũng đều vô dụng! Một khi em đã về thì nhất định phải đi theo con đường mà anh ấy vạch ra, một bước cũng không được sai, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội thứ hai nữa!"
"Thật vậy sao?" Lâm Yên nghe Bùi Vũ Đường miêu tả, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc.
Mặc dù cô chỉ gặp Bùi Duật Thành mấy lần nhưng cảm thấy Bùi Duật Thành thật sự rất dễ nói chuyện, hoàn toàn không giống như trong miệng của Bùi Vũ Đường nói, là một người không có lý lẽ, lạnh lùng và độc tài như vậy.
Nếu không thì sẽ không có việc nhiều lần cô làm chuyện bất kính với anh nhưng anh cũng đều không truy cứu, thậm chí còn đồng ý với lời “tỏ tình” của cô dễ dàng như vậy...
"Chị dâu, cầu xin chị! Chị mau tới đây đi! Bây giờ chị bây giờ là hy vọng duy nhất của em! Em đang ở biệt thự của anh em! Sau khi chị qua đây sẽ có người đón chị ở cửa ra vào! Em lén lút gọi cú điện thoại này cho chị, lập tức trợ lý của anh ấy sẽ tới tịch thu tất cả thiết bị truyền tin của em!" Bùi Vũ Đường đau khổ cầu xin.
Lâm Yên thật sự có chút khó xử: "Chuyện này... Cậu không phải đã nói anh của cậu không dễ nói chuyện, ai nói đều vô dụng, dù tôi qua rõ ràng cũng vô dụng thôi! Hơn nữa cậu có thể có chút hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh cậu rồi, chúng tôi tổng cộng mới gặp nhau có ba lần, anh của cậu chẳng qua chỉ chơi đùa với tôi mà thôi, anh ấy đã bảy ngày rồi không liên lạc với tôi..."
Dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ, có thêm một người như cô cũng như không, chạy tới làm được gì?
Bùi Vũ Đường nghe vậy kinh hãi: "Anh em chẳng qua là chơi đùa với chị? Làm sao có thể thế được! Anh ấy là lần đầu tiên yêu đương đấy! Anh ấy sẽ lấy mối tình đầu của mình ra để tùy tiện chơi đùa sao?"
"Phụt… Khụ khụ khụ…" Lâm Yên bị ba chữ "mối tình đầu" này dọa sặc nước miếng.
Cô cô cô... cô là mối tình đầu của Bùi Duật Thành?
Nói đùa sao?!
Cô rốt cuộc có tài đức gì?
Chẳng lẽ đơn giản là cô giỏi vuốt mông ngựa à?
Đầu kia không biết có phải là có người đang đến hay không, Bùi Vũ Đường đột nhiên thấp giọng: "Chị dâu cả! Cầu xin chị! Coi như chị không tin vào tình cảm của chị và anh em, chẳng lẽ có thể không quan tâm đến tình ba con của hai chúng ta sao?"
Lâm Yên: "..."
Tình ba con là cái quỷ gì...
Bùi Vũ Đường có vẻ còn muốn nói gì nữa nhưng có lẽ sợ bị người nghe được, đầu kia đột nhiên ngắt điện thoại.
Sau đó Wechat Lâm Yên vang lên đinh đinh đinh mấy cái thông báo.
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Ba! ]
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Ba! ]
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Cứu! ]
Xe này không lái về nhà trẻ: [(hồng bao lì xì) Con! ]
Lâm Yên: "..."
Tình cha con này thật làm người ta khó mà từ chối...
Lâm Yên vô cùng bất đắc dĩ nhận những cái hồng bao lì xì kia.
Được rồi, mặc kệ có giúp gì được không nhưng đi xem thử một chút cũng không mất gì.
[ Bản cập nhật hoàn thiện mỗi ngày trên wattpad Meow_team ]
/400
|