“Làm sao thế Đóa Đóa?” Hoàng Phủ Dật lo lắng nhẹ nhàng lay lay nàng, “Sao không nói gì cũng không mở mắt ra thế?”
A, đúng rồi a, bây giờ nàng có thể nói chuyện cơ mà!
Đầu óc bởi vì mãnh nam đột nhiên xuất hiện mà rối như tơ vò cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, Đóa Đóa nói.
“Ta vừa nằm mơ, mơ thấy toàn là phù vân…..”
Hoàng Phủ Dật bật cười nhéo má nàng, “Tiểu Đóa Đóa, cái gì mà phù vân hả? Không phải nàng mơ thấy dáng vẻ ta không mặc quần áo đấy chứ?”
Cảm giác được ôm rất chân thực làm cho Đóa Đóa yên tâm hơn rất nhiều, lén lút mở một con mắt ra, nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Phủ Dật.
Giơ tay chọc chọc vài cái, Đóa Đóa hoàn toàn yên tâm, thì ra là thật!
Ô ô, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại từ cái mộng xuân kia rồi!
“Đóa Đóa, nàng vừa mơ thấy gì hử?” Hoàng Phủ Dật nhăn mi cười xấu xa.
Ặc. . . . . . Đóa Đóa thật cẩn thận nhìn hắn.
Nếu nàng trung thực thừa nhận vừa rồi mình mơ thấy một nam nhân trần truồng mà lại không phải hắn thì. . . . . .
Ô ô, thứ nhất là nàng không nhớ nổi người đó, hai là. . . . . .
Nam nhân này chắc chắn sẽ biến thân thành một thùng dấm chua vô cùng lớn!
Nói không chừng hắn sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để biến thành diễn viên trong mộng xuân của nàng! Ô ô. . . . . .
"Không có gì, " Đóa Đóa dùng đôi mắt mang theo tia sáng cực kì vô tội nhìn hắn, “Hình như là nằm mơ, nhưng tỉnh lại không nhớ rõ nữa.”
Tiểu nha đầu này muốn lừa hắn sao?
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ hôn nhẹ lên đôi mắt lấp lánh không ngừng lóe ra tia sáng bất định kia, “Ừ, không nhớ rõ thì thôi.”
Nàng không nói thật thì hắn sẽ nhớ kĩ ghi lại, sau này “phạt” một thể.
Dễ lừa thế cơ à?
Nhan Đóa Đóa kinh ngạc xen lẫn vui mừng không thôi, sợ hắn lại tiếp tục truy hỏi, nàng vội vàng ngáp một cái, “Ta rất mệt.”
“Ừ, ta đợi nàng ngủ sẽ trở về.”
Hoàng Phủ Dật ôm nàng nằm xuống, giống như là dỗ dành trẻ con nhẹ nhàng ru nàng ngủ.
Cái tên Mộ Dung vẫn trốn trên xà nhà tức giận đầy bụng.
Lỗ tai nam nhân này rốt cuộc làm bằng gì vậy, có thể nghe thấy mà đuổi đến đây như thế!
May mà hắn phản ứng nhanh, lập tức bay lên xà nhà trong nháy mắt, bằng không chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Hắn với tiểu ngu ngốc kia còn chưa nói được mấy câu, lần này hắn biến thân là để tạo ra một tình huống gặp mặt thật thân mật cho bọn họ!
Không kịp biến lại thành hình dạng phá điểu, Mộ Dung cũng chỉ có thể mãnh liệt nuốt cục tức này vào bụng, nằm trên xà nhà tiếp tục làm nam nhân trần truồng.
A, đúng rồi a, bây giờ nàng có thể nói chuyện cơ mà!
Đầu óc bởi vì mãnh nam đột nhiên xuất hiện mà rối như tơ vò cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, Đóa Đóa nói.
“Ta vừa nằm mơ, mơ thấy toàn là phù vân…..”
Hoàng Phủ Dật bật cười nhéo má nàng, “Tiểu Đóa Đóa, cái gì mà phù vân hả? Không phải nàng mơ thấy dáng vẻ ta không mặc quần áo đấy chứ?”
Cảm giác được ôm rất chân thực làm cho Đóa Đóa yên tâm hơn rất nhiều, lén lút mở một con mắt ra, nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Phủ Dật.
Giơ tay chọc chọc vài cái, Đóa Đóa hoàn toàn yên tâm, thì ra là thật!
Ô ô, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại từ cái mộng xuân kia rồi!
“Đóa Đóa, nàng vừa mơ thấy gì hử?” Hoàng Phủ Dật nhăn mi cười xấu xa.
Ặc. . . . . . Đóa Đóa thật cẩn thận nhìn hắn.
Nếu nàng trung thực thừa nhận vừa rồi mình mơ thấy một nam nhân trần truồng mà lại không phải hắn thì. . . . . .
Ô ô, thứ nhất là nàng không nhớ nổi người đó, hai là. . . . . .
Nam nhân này chắc chắn sẽ biến thân thành một thùng dấm chua vô cùng lớn!
Nói không chừng hắn sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để biến thành diễn viên trong mộng xuân của nàng! Ô ô. . . . . .
"Không có gì, " Đóa Đóa dùng đôi mắt mang theo tia sáng cực kì vô tội nhìn hắn, “Hình như là nằm mơ, nhưng tỉnh lại không nhớ rõ nữa.”
Tiểu nha đầu này muốn lừa hắn sao?
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ hôn nhẹ lên đôi mắt lấp lánh không ngừng lóe ra tia sáng bất định kia, “Ừ, không nhớ rõ thì thôi.”
Nàng không nói thật thì hắn sẽ nhớ kĩ ghi lại, sau này “phạt” một thể.
Dễ lừa thế cơ à?
Nhan Đóa Đóa kinh ngạc xen lẫn vui mừng không thôi, sợ hắn lại tiếp tục truy hỏi, nàng vội vàng ngáp một cái, “Ta rất mệt.”
“Ừ, ta đợi nàng ngủ sẽ trở về.”
Hoàng Phủ Dật ôm nàng nằm xuống, giống như là dỗ dành trẻ con nhẹ nhàng ru nàng ngủ.
Cái tên Mộ Dung vẫn trốn trên xà nhà tức giận đầy bụng.
Lỗ tai nam nhân này rốt cuộc làm bằng gì vậy, có thể nghe thấy mà đuổi đến đây như thế!
May mà hắn phản ứng nhanh, lập tức bay lên xà nhà trong nháy mắt, bằng không chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Hắn với tiểu ngu ngốc kia còn chưa nói được mấy câu, lần này hắn biến thân là để tạo ra một tình huống gặp mặt thật thân mật cho bọn họ!
Không kịp biến lại thành hình dạng phá điểu, Mộ Dung cũng chỉ có thể mãnh liệt nuốt cục tức này vào bụng, nằm trên xà nhà tiếp tục làm nam nhân trần truồng.
/308
|