Mặt Mộ Dung tái mét.
Thật mất mặt!
Không ngờ lần đầu tiên dùng hình tượng chân thật xuất hiện trước mặt nàng, lại là mất mặt như thế!
Mộ Dung xanh mặt đứng tại chỗ, còn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đến hiện đại đi thử cái gọi là chỉnh hình gì đó hay không, tránh để sau này Đóa Đóa nhận ra kẻ mất mặt đêm nay là hắn.
Cảm thấy hình như mình đã đá văng người kia rồi , Đóa Đóa thực vui vẻ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hà, ở trong mộng của mình quả nhiên có thể tự làm theo ý mình a, lại còn dùng một cước đã có thể đá văng nam nhân cao như vậy!
Tiếp tục ngủ! Tiếp tục lờ hắn đi!
Phá điểu chưa hồi phục thể lực , tạm thời không có cách nào biến trở lại thành chim, nên dứt khoát đổ lên trên giường, nằm ở bên cạnh nàng.
A?
Đóa Đóa ngồi dậy, chuẩn bị đá thêm một cước.
"Nếu ngươi còn dám đá ta thì mỗi ngày ta đều đi vào giấc mộng tìm ngươi!"
Sợ bản thân nói chưa đủ dọa người, Mộ Dung lại bỏ thêm một câu, "Cái gì cũng không mặc!"
". . . . . ." Quả nhiên Đóa Đóa đã bị dọa.
Lập tức rụt chân lại, Đóa Đóa ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Tưởng tượng ra mấy đám mây bay thuần khiết che ở trên người lỏa nam bên cạnh, Đóa Đóa hài lòng gật gật đầu.
Khụ, hiện tại bên cạnh nàng chỉ là một cây kẹo bông siêu khổng lồ thôi!
Ừ, đi ngủ thôi!
Thầm xoa dịu bản thân một phen như thế, Đóa Đóa yên lòng mà nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Chỉ như thế đã ngủ rồi, không liếc nhìn hắn thêm một cái sao?
Mộ Dung nổi giận đùng đùng, thật sự là tiểu ngu ngốc không có mắt!
Chờ hắn khôi phục lại bình thường, nhất định phải để nàng nhìn thấy được mị lực của hắn!
Hắn vốn không giống với người bình thường, không có nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không cần đắp chăn, cứ như thế mà nằm ở trên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đóa Đóa mở mắt ra liền nhìn thấy bên cạnh mình. . . . . . nằm một con chim.
"Sao ngươi lại ở trên giường của ta? Không sợ ta nghiêng người một cái sẽ đè lên ngươi a." Đóa Đóa tò mò chọc chọc Phá điểu.
"Câm miệng, đừng làm ồn!"
Phá điểu dùng cánh quạt nàng một cái, trở mình tiếp tục ngủ.
Thể lực của hắn nửa đêm đã khôi phục , biến thân thành công, lại ngụy trang thành hình dạng một con chim, có điều nằm trên giường ngủ rất thoải mái, nên hắn vẫn chưa đi.
. . . . . . Ngang nhiên còn có thể trở mình. . . . . .
Động tác nhỏ trong lúc vô tình của nó cũng quá giống người chứ? Đóa Đóa nhìn mà choáng váng.
Con chim lòe loẹt, lời nói ác độc cổ quái này rốt cục là vật gì a?
Thật mất mặt!
Không ngờ lần đầu tiên dùng hình tượng chân thật xuất hiện trước mặt nàng, lại là mất mặt như thế!
Mộ Dung xanh mặt đứng tại chỗ, còn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đến hiện đại đi thử cái gọi là chỉnh hình gì đó hay không, tránh để sau này Đóa Đóa nhận ra kẻ mất mặt đêm nay là hắn.
Cảm thấy hình như mình đã đá văng người kia rồi , Đóa Đóa thực vui vẻ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hà, ở trong mộng của mình quả nhiên có thể tự làm theo ý mình a, lại còn dùng một cước đã có thể đá văng nam nhân cao như vậy!
Tiếp tục ngủ! Tiếp tục lờ hắn đi!
Phá điểu chưa hồi phục thể lực , tạm thời không có cách nào biến trở lại thành chim, nên dứt khoát đổ lên trên giường, nằm ở bên cạnh nàng.
A?
Đóa Đóa ngồi dậy, chuẩn bị đá thêm một cước.
"Nếu ngươi còn dám đá ta thì mỗi ngày ta đều đi vào giấc mộng tìm ngươi!"
Sợ bản thân nói chưa đủ dọa người, Mộ Dung lại bỏ thêm một câu, "Cái gì cũng không mặc!"
". . . . . ." Quả nhiên Đóa Đóa đã bị dọa.
Lập tức rụt chân lại, Đóa Đóa ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Tưởng tượng ra mấy đám mây bay thuần khiết che ở trên người lỏa nam bên cạnh, Đóa Đóa hài lòng gật gật đầu.
Khụ, hiện tại bên cạnh nàng chỉ là một cây kẹo bông siêu khổng lồ thôi!
Ừ, đi ngủ thôi!
Thầm xoa dịu bản thân một phen như thế, Đóa Đóa yên lòng mà nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Chỉ như thế đã ngủ rồi, không liếc nhìn hắn thêm một cái sao?
Mộ Dung nổi giận đùng đùng, thật sự là tiểu ngu ngốc không có mắt!
Chờ hắn khôi phục lại bình thường, nhất định phải để nàng nhìn thấy được mị lực của hắn!
Hắn vốn không giống với người bình thường, không có nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không cần đắp chăn, cứ như thế mà nằm ở trên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đóa Đóa mở mắt ra liền nhìn thấy bên cạnh mình. . . . . . nằm một con chim.
"Sao ngươi lại ở trên giường của ta? Không sợ ta nghiêng người một cái sẽ đè lên ngươi a." Đóa Đóa tò mò chọc chọc Phá điểu.
"Câm miệng, đừng làm ồn!"
Phá điểu dùng cánh quạt nàng một cái, trở mình tiếp tục ngủ.
Thể lực của hắn nửa đêm đã khôi phục , biến thân thành công, lại ngụy trang thành hình dạng một con chim, có điều nằm trên giường ngủ rất thoải mái, nên hắn vẫn chưa đi.
. . . . . . Ngang nhiên còn có thể trở mình. . . . . .
Động tác nhỏ trong lúc vô tình của nó cũng quá giống người chứ? Đóa Đóa nhìn mà choáng váng.
Con chim lòe loẹt, lời nói ác độc cổ quái này rốt cục là vật gì a?
/308
|