Họ Hoàng Phủ Dật vẫn trấn định, “Vì sao Nhan tiểu thư lại nhất định phải ở lại phòng của ta?”
“Việc đó. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện ma đã từng nghe qua thật lâu trước đây, nên buổi tối không dám ngủ một mình.” Đóa Đóa bịa chuyện nói.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Đóa Đóa đáng thương nhìn hắn, “Ngươi cho ta ở lại đi, sau này bảo ta làm nha hoàn cho ngươi cũng được, ta nhất định cái gì cũng nghe ngươi.”
Ô ô, đây là ân cứu mạng a!
Hoàng Phủ Dật liếc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu, “Cô nương ở lại đi.”
“Đa tạ ngươi!” Đóa Đóa tươi cười rạng rỡ, được cứu giúp thì còn gì bằng!
Nàng lập tức ân cần chạy đến bên cạnh hắn, “Ngươi giờ muốn làm gì? Cần ta giúp không?”
“Tắm rửa.”
“. . . . . .” Hai má của Đóa Đóa ửng hồng lên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ta đột nhiên muốn ngắm trăng, ngươi làm việc của ngươi đi. . . . . .” Ô ô.
Hoàng Phủ Dật nhìn Tử Dạ đang trợn trắng mắt, sau đó hiểu được liền gật gật đầu, “Ta trở về phòng.”
Trong mắt hắn hiện lên một tia cười ác ý, bất quá hắn xoay người đi, Hoàng Phủ Dật không nhìn thấy.
Tiểu nhị đã đưa nước nóng vào đến nơi, thủ hạ của Hoàng Phủ Dật cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đóa Đóa và hắn .
Mặt Nhan Đóa Đóa đỏ bừng ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Nàng đang ngắm trăng nhưng lòng lại không hề chuyên tâm ngắm!
Tiếng nước ào ào kia không phải là soái ca đang tắm, mà chỉ là tiếng dòng suối chảy thôi.
Cái gì soái ca, cái gì lỏa nam, đều là mây bay, mây bay. . . . . .
Trong lòng luôn không ngừng nhắc lại mấy câu nói này, trước mắt hoa lên, Nhan Đóa Đóa cảm thấy có người xuất hiện ở trước mặt mình.
Di di di? Đóa Đóa tưởng chính mình bị hoa mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, người nọ đã lướt nhanh như chớp qua bên người nàng, hướng thẳng về phía sau tấm bình phong có một nam nhân đang tắm rửa mà xông vào.
“Có thích khách!” Đóa Đóa kinh hãi kêu lên, “Người đâu, có thích khách!”
Nàng lập tức xông vào, muốn bảo vệ Kì Dật, nhưng không kịp rồi, kiếm của hắc y nhân đã giơ cao lên.
“Cẩn thận!” Đóa Đóa vẫn chưa ý thức được bản thân đang làm gì thì một màn như trong phim điện ảnh liền xảy ra ——
Nàng rất anh hùng đẩy hắc y nhân ra, bổ nhào về phía “ Kì Dật ” , hướng lưng về hắc y nhân, mặc hắn xâm lược.
“Chủ tử!” Nghe tiếng Đóa Đóa kêu cứu, thủ hạ của Kì Dật liền chạy tới, phá cửa tiến vào.
Hô. . . . . . Không có việc gì rồi.
“Việc đó. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện ma đã từng nghe qua thật lâu trước đây, nên buổi tối không dám ngủ một mình.” Đóa Đóa bịa chuyện nói.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Đóa Đóa đáng thương nhìn hắn, “Ngươi cho ta ở lại đi, sau này bảo ta làm nha hoàn cho ngươi cũng được, ta nhất định cái gì cũng nghe ngươi.”
Ô ô, đây là ân cứu mạng a!
Hoàng Phủ Dật liếc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu, “Cô nương ở lại đi.”
“Đa tạ ngươi!” Đóa Đóa tươi cười rạng rỡ, được cứu giúp thì còn gì bằng!
Nàng lập tức ân cần chạy đến bên cạnh hắn, “Ngươi giờ muốn làm gì? Cần ta giúp không?”
“Tắm rửa.”
“. . . . . .” Hai má của Đóa Đóa ửng hồng lên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ta đột nhiên muốn ngắm trăng, ngươi làm việc của ngươi đi. . . . . .” Ô ô.
Hoàng Phủ Dật nhìn Tử Dạ đang trợn trắng mắt, sau đó hiểu được liền gật gật đầu, “Ta trở về phòng.”
Trong mắt hắn hiện lên một tia cười ác ý, bất quá hắn xoay người đi, Hoàng Phủ Dật không nhìn thấy.
Tiểu nhị đã đưa nước nóng vào đến nơi, thủ hạ của Hoàng Phủ Dật cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đóa Đóa và hắn .
Mặt Nhan Đóa Đóa đỏ bừng ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Nàng đang ngắm trăng nhưng lòng lại không hề chuyên tâm ngắm!
Tiếng nước ào ào kia không phải là soái ca đang tắm, mà chỉ là tiếng dòng suối chảy thôi.
Cái gì soái ca, cái gì lỏa nam, đều là mây bay, mây bay. . . . . .
Trong lòng luôn không ngừng nhắc lại mấy câu nói này, trước mắt hoa lên, Nhan Đóa Đóa cảm thấy có người xuất hiện ở trước mặt mình.
Di di di? Đóa Đóa tưởng chính mình bị hoa mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, người nọ đã lướt nhanh như chớp qua bên người nàng, hướng thẳng về phía sau tấm bình phong có một nam nhân đang tắm rửa mà xông vào.
“Có thích khách!” Đóa Đóa kinh hãi kêu lên, “Người đâu, có thích khách!”
Nàng lập tức xông vào, muốn bảo vệ Kì Dật, nhưng không kịp rồi, kiếm của hắc y nhân đã giơ cao lên.
“Cẩn thận!” Đóa Đóa vẫn chưa ý thức được bản thân đang làm gì thì một màn như trong phim điện ảnh liền xảy ra ——
Nàng rất anh hùng đẩy hắc y nhân ra, bổ nhào về phía “ Kì Dật ” , hướng lưng về hắc y nhân, mặc hắn xâm lược.
“Chủ tử!” Nghe tiếng Đóa Đóa kêu cứu, thủ hạ của Kì Dật liền chạy tới, phá cửa tiến vào.
Hô. . . . . . Không có việc gì rồi.
/308
|