Thật ra trên đường đến Thiểm Linh Quốc, Hoàng Phủ Dật cũng đã bị người Nghiêu Phi phái đi tiếp hắn “giáo dục” suốt đường đi, toàn là chuyện động phòng.
Đại khái là thấy bọn họ thành thân lâu vậy rồi mà vẫn chưa động phòng, cho nên tưởng hắn không biết “làm” thế nào, nên dạy hắn từ động phòng là có ý gì đến “những công việc cần chú ý” của động phòng.
Mấy con chim đó cứ như vậy mà lải nhải suốt dọc đường
Đóa Đóa nuốt nuốt nước miếng, “Nghiêu Phi, sao ngươi cứ mãi để tâm chuyện này thế. . . . . .”
Nghiêu Phi không muốn giải thích, “Tóm lại các ngươi mau động phòng đi!”
Nói xong hắn còn thêm một câu, “Đóa Đóa, ta cứu cô, việc này coi như các người báo đáp ta.”
Ô ô, hắn không thể chọn một phương thức báo đáp thuần khiết hơn được sao!
Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt, lập tức nghe thấy một trận đập cánh phạch phạch và giọng nói, “Đừng động phòng ——”
“. . . . . .” Chân mềm nhũn, Đóa Đóa vô lực tựa vào lòng Hoàng Phủ Dật.
Ô ô, đừng có cứ luôn đem chữ động phòng treo trên miệng thế chứ!
Hoàng Phủ Dật bật cười ôm chặt lấy nàng, hạ thấp giọng hỏi, “Đóa Đóa, có phải nàng đang hối hận sao không động phòng sớm một chút đúng không ?”
“. . . . . .” Ô ô, vui sướng như người khác gặp họa kìa!
Đóa Đóa vô cùng bi phẫn trừng mắt nhìn hắn, đổi lấy một nụ hôn nóng bỏng của Hoàng Phủ Dật
“Đóa Đóa, ta nhớ nàng.”
“. . . . . .” Nàng cũng nhớ hắn, nhưng là không muốn hắn hôn nàng trước mặt mọi người như thế. . . . . . Ô ô, mặt mũi của nàng đều thành phù vân hết rồi!
Những người. . . . . . chim đuổi tới đây, đều là thuộc Vũ Linh quốc, cầm đầu là Mộ Dung, Tiểu Bụi và Cửu Vương gia đang thở hổn hển.
Người là bị mất từ trong tay hắn, cho nên người dựng lông cao nhất trong số họ chính là Cửu Vương gia.
“Không thể tưởng được ngươi giấu mình sâu như vậy, khi ấy ở trong Hoàng cung Vũ Linh quốc chúng ta nên băm ngươi làm lẩu mới phải!”
Nghiêu Phi rất đắc ý, “Mặc kệ nói thế nào, Đóa Đóa là do ta cứu, hiện nàng đang thiếu ta một món nợ ân tình, hai người bọn họ cũng không phải loại người nhận ân mà không báo, đúng không?”
Ánh mắt hắn nhìn Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật, câu cuối cùng này là hỏi bọn họ.
Hình như có bẫy a?
Trong lòng Đóa Đóa đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, cuối cùng để chắc chắn được an toàn, ai đó dũng cảm ném mặt mũi của mình đi, “Ta chính là ngươi nhận ân không báo đáp đấy.”
Ô ô. . . . . . Sau khi nàng xuyên không có rất nhiều điều không dễ dàng á !
“. . . . . .” Nghiêu Phi hóa đá, bọn Mộ Dung lại cười ha ha.
Đại khái là thấy bọn họ thành thân lâu vậy rồi mà vẫn chưa động phòng, cho nên tưởng hắn không biết “làm” thế nào, nên dạy hắn từ động phòng là có ý gì đến “những công việc cần chú ý” của động phòng.
Mấy con chim đó cứ như vậy mà lải nhải suốt dọc đường
Đóa Đóa nuốt nuốt nước miếng, “Nghiêu Phi, sao ngươi cứ mãi để tâm chuyện này thế. . . . . .”
Nghiêu Phi không muốn giải thích, “Tóm lại các ngươi mau động phòng đi!”
Nói xong hắn còn thêm một câu, “Đóa Đóa, ta cứu cô, việc này coi như các người báo đáp ta.”
Ô ô, hắn không thể chọn một phương thức báo đáp thuần khiết hơn được sao!
Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt, lập tức nghe thấy một trận đập cánh phạch phạch và giọng nói, “Đừng động phòng ——”
“. . . . . .” Chân mềm nhũn, Đóa Đóa vô lực tựa vào lòng Hoàng Phủ Dật.
Ô ô, đừng có cứ luôn đem chữ động phòng treo trên miệng thế chứ!
Hoàng Phủ Dật bật cười ôm chặt lấy nàng, hạ thấp giọng hỏi, “Đóa Đóa, có phải nàng đang hối hận sao không động phòng sớm một chút đúng không ?”
“. . . . . .” Ô ô, vui sướng như người khác gặp họa kìa!
Đóa Đóa vô cùng bi phẫn trừng mắt nhìn hắn, đổi lấy một nụ hôn nóng bỏng của Hoàng Phủ Dật
“Đóa Đóa, ta nhớ nàng.”
“. . . . . .” Nàng cũng nhớ hắn, nhưng là không muốn hắn hôn nàng trước mặt mọi người như thế. . . . . . Ô ô, mặt mũi của nàng đều thành phù vân hết rồi!
Những người. . . . . . chim đuổi tới đây, đều là thuộc Vũ Linh quốc, cầm đầu là Mộ Dung, Tiểu Bụi và Cửu Vương gia đang thở hổn hển.
Người là bị mất từ trong tay hắn, cho nên người dựng lông cao nhất trong số họ chính là Cửu Vương gia.
“Không thể tưởng được ngươi giấu mình sâu như vậy, khi ấy ở trong Hoàng cung Vũ Linh quốc chúng ta nên băm ngươi làm lẩu mới phải!”
Nghiêu Phi rất đắc ý, “Mặc kệ nói thế nào, Đóa Đóa là do ta cứu, hiện nàng đang thiếu ta một món nợ ân tình, hai người bọn họ cũng không phải loại người nhận ân mà không báo, đúng không?”
Ánh mắt hắn nhìn Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật, câu cuối cùng này là hỏi bọn họ.
Hình như có bẫy a?
Trong lòng Đóa Đóa đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, cuối cùng để chắc chắn được an toàn, ai đó dũng cảm ném mặt mũi của mình đi, “Ta chính là ngươi nhận ân không báo đáp đấy.”
Ô ô. . . . . . Sau khi nàng xuyên không có rất nhiều điều không dễ dàng á !
“. . . . . .” Nghiêu Phi hóa đá, bọn Mộ Dung lại cười ha ha.
/308
|