“Từ sau… đó đến lúc con các người sinh ra, trong khoảng thời gian này, khí tràng là cực mạnh.”
Mọi người đưa mắt ra xa, nhìn về những đám mây bay bay phía chân trời.
“. . . . . .” Đóa Đóa cũng chỉ dám rơi nước mắt trong lòng, vẫn duy trì bình tĩnh trên khuôn mặt.
Nàng không nghe thấy cái gì cả, không nghe thấy cái gì cả. . . . . .
“À.” Hoàng Phủ Dật rất bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung, Tiểu Bụi bất đắc dĩ bay qua, thấp giọng nói với Hoàng Phủ Dật.
“Lời tiên đoán chỉ hữu dụng với tộc nhân chúng ta, không ảnh hưởng tới con người.”
” Mộ Dung không phản đối cơ à?”
Tiểu Bụi quay đầu nhìn bạn tốt một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Hắn phản đối cũng vô dụng, tên ngươi cũng được khắc trên đá tiên đoán, hai người được thiên mệnh chú định là yêu nhau rồi.”
Hả? Đóa Đóa sửng sốt, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Bụi lập tức phát hiện, cười hắc hắc cùng một cánh chỉ vào nàng, “Ngươi nghe lén!”
“. . . . . .” Đóa Đóa thực bi phẫn, quyết định trả thù, kéo kéo tay Hoàng Phủ Dật xuống, “Thiểm Linh quốc rất được a, chúng ta ở lại chơi một thời gian đi.”
Hoàng Phủ Dật rất phối hợp cười gật đầu, “Được, chúng ta ở lại.”
Mộ Dung nghe xong sắc mặt biến đối, “Không thể, Đóa Đóa, Nghiêu Phi hắn ta tâm địa bất chính! Ngươi không thể giúp bọn hắn!”
“Ai tâm địa bất chính ?” Nghiêu Phi căm tức hừ một tiếng.
“Chúng ta đã muốn điều tra ra, chính người đã giết chết Thiết Lặc!”
Ồ. . . . . . bọn Đóa Đóa bừng tỉnh đại ngộ, nói như vậy chuyện sau đó xương sườn của Thiết Lặc bị đánh gãy cũng là Nghiêu Phi làm rồi, chẳng trách chẳng trách.
“Thiết Lặc vốn chính là gián điệp là lão Hoàng đế phái tới nước các ngươi!”
“Cái rắm! Nếu thật sự như thế, ngươi giết hắn làm gì!”
“Hắn tâm địa bất chính, ăn cắp tình báo nước ta muốn bán cho các ngươi, ta đương nhiên phải trừ khử hắn!”
“Người cũng đã chết, ngươi đương nhiên là nói gì chả được !”
. . . . . . Vì thế một đám “chim” thân phận cực kỳ tôn quý liền cứ vậy mà ầm ĩ lên. . . . . .
Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật đứng cạnh nghe thật không biết nói gì.
“Đóa Đóa, ” Hoàng Phủ Dật ôm chặt nàng, cười hạ giọng, “Chúng ta đi thôi.”
“Quay về Kì quốc sao? Không có bọn họ đưa, chúng ta không thể quay về a.”
Ô ô, nếu có dù để nhảy thì tốt rồi. . . . . .
Mọi người đưa mắt ra xa, nhìn về những đám mây bay bay phía chân trời.
“. . . . . .” Đóa Đóa cũng chỉ dám rơi nước mắt trong lòng, vẫn duy trì bình tĩnh trên khuôn mặt.
Nàng không nghe thấy cái gì cả, không nghe thấy cái gì cả. . . . . .
“À.” Hoàng Phủ Dật rất bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung, Tiểu Bụi bất đắc dĩ bay qua, thấp giọng nói với Hoàng Phủ Dật.
“Lời tiên đoán chỉ hữu dụng với tộc nhân chúng ta, không ảnh hưởng tới con người.”
” Mộ Dung không phản đối cơ à?”
Tiểu Bụi quay đầu nhìn bạn tốt một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Hắn phản đối cũng vô dụng, tên ngươi cũng được khắc trên đá tiên đoán, hai người được thiên mệnh chú định là yêu nhau rồi.”
Hả? Đóa Đóa sửng sốt, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Bụi lập tức phát hiện, cười hắc hắc cùng một cánh chỉ vào nàng, “Ngươi nghe lén!”
“. . . . . .” Đóa Đóa thực bi phẫn, quyết định trả thù, kéo kéo tay Hoàng Phủ Dật xuống, “Thiểm Linh quốc rất được a, chúng ta ở lại chơi một thời gian đi.”
Hoàng Phủ Dật rất phối hợp cười gật đầu, “Được, chúng ta ở lại.”
Mộ Dung nghe xong sắc mặt biến đối, “Không thể, Đóa Đóa, Nghiêu Phi hắn ta tâm địa bất chính! Ngươi không thể giúp bọn hắn!”
“Ai tâm địa bất chính ?” Nghiêu Phi căm tức hừ một tiếng.
“Chúng ta đã muốn điều tra ra, chính người đã giết chết Thiết Lặc!”
Ồ. . . . . . bọn Đóa Đóa bừng tỉnh đại ngộ, nói như vậy chuyện sau đó xương sườn của Thiết Lặc bị đánh gãy cũng là Nghiêu Phi làm rồi, chẳng trách chẳng trách.
“Thiết Lặc vốn chính là gián điệp là lão Hoàng đế phái tới nước các ngươi!”
“Cái rắm! Nếu thật sự như thế, ngươi giết hắn làm gì!”
“Hắn tâm địa bất chính, ăn cắp tình báo nước ta muốn bán cho các ngươi, ta đương nhiên phải trừ khử hắn!”
“Người cũng đã chết, ngươi đương nhiên là nói gì chả được !”
. . . . . . Vì thế một đám “chim” thân phận cực kỳ tôn quý liền cứ vậy mà ầm ĩ lên. . . . . .
Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật đứng cạnh nghe thật không biết nói gì.
“Đóa Đóa, ” Hoàng Phủ Dật ôm chặt nàng, cười hạ giọng, “Chúng ta đi thôi.”
“Quay về Kì quốc sao? Không có bọn họ đưa, chúng ta không thể quay về a.”
Ô ô, nếu có dù để nhảy thì tốt rồi. . . . . .
/308
|