“Trong Đông cung gián điệp rất nhiều, nếu chúng ta phân giường, rất dễ dàng bị người ta phát hiện có vấn đề.” Hoàng Phủ Dật vô cùng bình tĩnh giải thích.
“. . . . . . Phải trường kỳ che dấu gián điệp sao?”
Hoàng Phủ Dật cười nhạt, “Phải”
“. . . . . .” Sao nàng lại có cảm giác lên thuyền giặc thế? Ô ô.
“Nhan tiểu thư không muốn?” Hoàng Phủ Dật rất “lý giải” mà cười nói, “Vậy cũng không sao, ta có thể hiểu được tâm tình của Nhan tiểu thư, dù sao chuyện Vân gia sự cũng không liên quan với cô.”
Ai nói không liên quan. . . . . .
Nhan Đóa Đóa rơi lệ nhìn hắn, nam nhân này mỗi câu đều là vô tâm, nhưng vì sao mỗi câu đều có thể đánh vào trái tim nhỏ bé yếu ớt dễ vỡ của nàng thế?
Đấm mà khóc lớn. . . . . .
“Ta không đổi ý, ta đáp ứng. . . . . .”
“Nhan tiểu thư thật sự là thiện lương.”
“Vì nhân dân phục vụ. . . . . .” Ô ô.
Đến khi nằm trên giường, Nhan Đóa Đóa mới phát hiện phán đoán giường này rất rộng của mình thật rất sai lầm.
Hoặc là nói kỳ thật giường này đúng là rất rộng, nhưng bộ dáng nàng cũng to không kém. . . . . .
Tóm lại sau khi nằm xuống giữa nàng cùng Hoàng Phủ Dật chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ.
Nhan Đóa Đóa đắp chặt chăn, nhắc nhở mình, đang nằm cạnh nàng không phải soái ca, là phù vân. . . . . .
Hoàng Phủ Dật cũng không trêu chọc nàng nữa, hai người quy quy củ củ nằm ở trên giường, đều bất giác mà ngủ say.
Hắc hắc hắc. . . . . . Phá điểu từ tay áo Đóa Đóa bay ra, đã đến lúc nó báo thù!
Dồn sức lực hồi lâu, nó hăm hở đưa ra cước chim, một cước mãnh liệt đá về phía Hoàng Phủ Dật ——
“Phù phù” vừa vang lên, Hoàng Phủ Dật bị đá xuống giường . . . . . .
Nghe tiếng động, Nhan Đóa Đóa bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi sao lại ngủ trên đất?”
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, “Ta là bị đá xuống.”
Hơn nữa xem lựa đạo, tám phần là do cục lông trong tay áo nàng làm.
Đó thật sự là thần điểu trong lời đồn đãi sao? Hắn cũng có chút tò mò con chim gì có thể có bản lãnh lớn như vậy.
Hắn vừa nói ra câu này, phá điểu đang ở tay áo đắc ý dào dạt mà mổ mổ Đóa Đóa.
Lại là phá điểu này làm?
Lại không thể nói ra thân phận của nó, Nhan Đóa Đóa bi phẫn mà đem tội danh ôm đến trên người mình, “Là ta làm, ta sai rồi . . . . . .”
Ô ô, bởi vì con phá điểu này, nàng đã trở thành sắc nữ, giờ lại biến thành cuồng bạo lực, nàng phải. . . . . . Làm rối tung kiểu tóc của nó!
“. . . . . . Phải trường kỳ che dấu gián điệp sao?”
Hoàng Phủ Dật cười nhạt, “Phải”
“. . . . . .” Sao nàng lại có cảm giác lên thuyền giặc thế? Ô ô.
“Nhan tiểu thư không muốn?” Hoàng Phủ Dật rất “lý giải” mà cười nói, “Vậy cũng không sao, ta có thể hiểu được tâm tình của Nhan tiểu thư, dù sao chuyện Vân gia sự cũng không liên quan với cô.”
Ai nói không liên quan. . . . . .
Nhan Đóa Đóa rơi lệ nhìn hắn, nam nhân này mỗi câu đều là vô tâm, nhưng vì sao mỗi câu đều có thể đánh vào trái tim nhỏ bé yếu ớt dễ vỡ của nàng thế?
Đấm mà khóc lớn. . . . . .
“Ta không đổi ý, ta đáp ứng. . . . . .”
“Nhan tiểu thư thật sự là thiện lương.”
“Vì nhân dân phục vụ. . . . . .” Ô ô.
Đến khi nằm trên giường, Nhan Đóa Đóa mới phát hiện phán đoán giường này rất rộng của mình thật rất sai lầm.
Hoặc là nói kỳ thật giường này đúng là rất rộng, nhưng bộ dáng nàng cũng to không kém. . . . . .
Tóm lại sau khi nằm xuống giữa nàng cùng Hoàng Phủ Dật chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ.
Nhan Đóa Đóa đắp chặt chăn, nhắc nhở mình, đang nằm cạnh nàng không phải soái ca, là phù vân. . . . . .
Hoàng Phủ Dật cũng không trêu chọc nàng nữa, hai người quy quy củ củ nằm ở trên giường, đều bất giác mà ngủ say.
Hắc hắc hắc. . . . . . Phá điểu từ tay áo Đóa Đóa bay ra, đã đến lúc nó báo thù!
Dồn sức lực hồi lâu, nó hăm hở đưa ra cước chim, một cước mãnh liệt đá về phía Hoàng Phủ Dật ——
“Phù phù” vừa vang lên, Hoàng Phủ Dật bị đá xuống giường . . . . . .
Nghe tiếng động, Nhan Đóa Đóa bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi sao lại ngủ trên đất?”
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, “Ta là bị đá xuống.”
Hơn nữa xem lựa đạo, tám phần là do cục lông trong tay áo nàng làm.
Đó thật sự là thần điểu trong lời đồn đãi sao? Hắn cũng có chút tò mò con chim gì có thể có bản lãnh lớn như vậy.
Hắn vừa nói ra câu này, phá điểu đang ở tay áo đắc ý dào dạt mà mổ mổ Đóa Đóa.
Lại là phá điểu này làm?
Lại không thể nói ra thân phận của nó, Nhan Đóa Đóa bi phẫn mà đem tội danh ôm đến trên người mình, “Là ta làm, ta sai rồi . . . . . .”
Ô ô, bởi vì con phá điểu này, nàng đã trở thành sắc nữ, giờ lại biến thành cuồng bạo lực, nàng phải. . . . . . Làm rối tung kiểu tóc của nó!
/308
|