Phá điểu nổi giận, “Cái gì mà hoả táng! Ngươi mà thiêu ta, ngươi có thể tìm đâu ra thần điểu có khí chất được như ta!”
“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa rơi lệ, bạn học hoa hoa à, khả năng nhận định địa vị của ngươi có vấn đề hả. . . . . .
Phá điểu dùng một bên cánh chỉ vào con chim Nghiêu Phi từ đầu đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào, vô cùng cao ngạo ngẩng cao đầu, “Nó thật sự biết nói chuyện sao? Thật sự miệng lưỡi trơn tru, thao thao bất tuyệt giống ta sao?”
“. . . . . .” Lần này là mọi người rơi lệ, kỳ thật bọn họ đều hy vọng nó ít nói đi một chút. . . . . .
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Nghiêu Phi, hy vọng nó có thể tranh luận, đả kích con phá điểu kia một chút.
Đại khái là chống không lại được những đôi mắt nhỏ chờ đợi hình thành áp lực của nhiều người như thế, Nghiêu Phi thể hình so với phá điểu tốt hơn vài lần kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng ——
“Gâu gâu!”
“. . . . . .” Tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng Phủ Dật đều như bị sét đánh.
Nhan Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt, bạn trẻ Nghiêu Phi à, ta biết ngươi thông tuệ nhiều thứ tiếng, nhưng hiện tại không phải là lúc kiểm tra trình độ ngoại ngữ a, ngươi khoe ra nhầm thời điểm rồi . . . . . .
Lúc này con phá điểu kia lại càng đắc ý, bay xuống một cách vô cùng kiêu căng phách lối, ở trong lồng chim nhàn nhã đi lại. . . . . .
“Nếu các ngươi cầu xin ta, ta có thể cố gắng giúp đỡ các ngươi một chút, thử làm thần điểu một chút.”
Xem như không nghe thấy, Hoàng Phủ Dật gật đầu, “Một khi đã như vậy, trước hết đừng thiêu nó vội, cứ giữ lại đã.”
“. . . . . .” Mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng, vẫn là chủ tử của bọn hắn uy vũ, không bị một con chim đánh bại a. . . . . .
Bọn nó đều làm cho người ta cảm thấy rất mất mặt!
Không thành công trong việc choc tức hắn, phá điểu cảm thấy vô cùng căm tức, đưa một cánh lên chải “tóc”.
Phong độ, càng là lúc này càng phải chú ý phong độ!
Bạch Tử Dạ và Hoàng Phủ Dật là huynh đệ lớn lên cùng nhau, suy nghĩ của đối phương đều có thể đoán được không khác là bao, hiện tại cũng rất ăn ý phối hợp lên tiếng.
“Nếu giữ nó lại, nên nghĩ cho nó một cái tên.”
“Ừm,” Hoàng Phủ Dật gật đầu, “Nếu con chim kia là Nghiêu Phi, vậy con này gọi là Yêu Phi đi, nếu người khác có hỏi, sẽ nói nó là nương tử của Nghiêu phi, phu xướng phụ tuỳ* nên lấy tên như vậy.”
(*lấy chồng theo chồng ~> phá điểu lấy Nghiêu phi nên đổi tên thành Yêu phi theo chồng =)) )
“. . . . . .” Mọi người phì cười.
“Cái gì mà Yêu Phi! Cái gì phu xướng phụ tùy!” Phá điểu dựng lông, “Ta là nam!”
“Cứ quyết định như vậy đi, ” Hoàng Phủ Dật đứng lên, “Dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta xuất phát.”
“. . . . . .” Nhan Đóa Đóa rơi lệ, bạn học hoa hoa à, khả năng nhận định địa vị của ngươi có vấn đề hả. . . . . .
Phá điểu dùng một bên cánh chỉ vào con chim Nghiêu Phi từ đầu đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào, vô cùng cao ngạo ngẩng cao đầu, “Nó thật sự biết nói chuyện sao? Thật sự miệng lưỡi trơn tru, thao thao bất tuyệt giống ta sao?”
“. . . . . .” Lần này là mọi người rơi lệ, kỳ thật bọn họ đều hy vọng nó ít nói đi một chút. . . . . .
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Nghiêu Phi, hy vọng nó có thể tranh luận, đả kích con phá điểu kia một chút.
Đại khái là chống không lại được những đôi mắt nhỏ chờ đợi hình thành áp lực của nhiều người như thế, Nghiêu Phi thể hình so với phá điểu tốt hơn vài lần kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng ——
“Gâu gâu!”
“. . . . . .” Tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng Phủ Dật đều như bị sét đánh.
Nhan Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt, bạn trẻ Nghiêu Phi à, ta biết ngươi thông tuệ nhiều thứ tiếng, nhưng hiện tại không phải là lúc kiểm tra trình độ ngoại ngữ a, ngươi khoe ra nhầm thời điểm rồi . . . . . .
Lúc này con phá điểu kia lại càng đắc ý, bay xuống một cách vô cùng kiêu căng phách lối, ở trong lồng chim nhàn nhã đi lại. . . . . .
“Nếu các ngươi cầu xin ta, ta có thể cố gắng giúp đỡ các ngươi một chút, thử làm thần điểu một chút.”
Xem như không nghe thấy, Hoàng Phủ Dật gật đầu, “Một khi đã như vậy, trước hết đừng thiêu nó vội, cứ giữ lại đã.”
“. . . . . .” Mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng, vẫn là chủ tử của bọn hắn uy vũ, không bị một con chim đánh bại a. . . . . .
Bọn nó đều làm cho người ta cảm thấy rất mất mặt!
Không thành công trong việc choc tức hắn, phá điểu cảm thấy vô cùng căm tức, đưa một cánh lên chải “tóc”.
Phong độ, càng là lúc này càng phải chú ý phong độ!
Bạch Tử Dạ và Hoàng Phủ Dật là huynh đệ lớn lên cùng nhau, suy nghĩ của đối phương đều có thể đoán được không khác là bao, hiện tại cũng rất ăn ý phối hợp lên tiếng.
“Nếu giữ nó lại, nên nghĩ cho nó một cái tên.”
“Ừm,” Hoàng Phủ Dật gật đầu, “Nếu con chim kia là Nghiêu Phi, vậy con này gọi là Yêu Phi đi, nếu người khác có hỏi, sẽ nói nó là nương tử của Nghiêu phi, phu xướng phụ tuỳ* nên lấy tên như vậy.”
(*lấy chồng theo chồng ~> phá điểu lấy Nghiêu phi nên đổi tên thành Yêu phi theo chồng =)) )
“. . . . . .” Mọi người phì cười.
“Cái gì mà Yêu Phi! Cái gì phu xướng phụ tùy!” Phá điểu dựng lông, “Ta là nam!”
“Cứ quyết định như vậy đi, ” Hoàng Phủ Dật đứng lên, “Dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta xuất phát.”
/308
|