Lần thứ hai, Lục chủ nhiệm bị Từ con rể dọa sợ, mỗi lần thần không biết quỷ không hay đều như vậy —— Tách một tiếng vang lên! Lão trấn an được trái tim đang nhảy loạn của mình, Lục chủ nhiệm đi tới phía trước, lấy chìa khóa mở cửa.
Phòng còn mở đèn, ánh đèn như nước hắt ra bên ngoài.
Trên hành lang nửa sáng nửa tối, Từ Gia Tu nhìn Lục Già bên cạnh trầm mặc không nói; ánh mắt của Lục Già cũng không có nhìn Từ Gia Tu, Lục chủ nhiệm đứng ở trong nhà, ho khan mấy tiếng, cười híp mắt nói với Từ Gia Tu: Vào nhà ngồi đi.
Ánh sáng phòng khách sáng ngời, ánh mắt Từ Gia Tu vẫn nhìn Lục Già, một thân Lục Già mặc váy thể thao mùa hè, dưới chân là một đôi giầy thể thao màu trắng, lộ ra hai bắp chân trắng nõn, không cần nói Từ Gia Tu cũng biết đại khái cô từ chỗ nào trở về.
Từ Gia Tu ngồi xuống ghế mây kiểu xưa, lão Lục cũng ngồi xuống với anh, biết rõ còn hỏi: Bạn học Từ đến tìm tôi, hay là đến tìm Lục Già nhà tôi?
. . . . . . Lục Già.
Ha ha. Tâm tình lão Lục không tệ.
Nhà trọ của giáo sư đều có hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục rất đơn giản. Phòng khách hợp với bữa ăn, không lớn không nhỏ, Lục Già ngồi trên ghế dây mây đối diện với tủ TV, bên cạnh là Vách ngăn học tập của Lục Già, phía trên dán đủ loại văn bằng. Nhà ở như vậy khiến nhiều người cảm thấy thân thiết thoải mái, cả phòng đều là dấu vết tích trưởng thành của Lục Già; một góc trên tủ TV còn để bó hoa anh tặng khi anh và cô kết giao, chỉ là hoa đã khô rồi.
Từ Gia Tu nhìn đến mất hồn. Lục chủ nhiệm cười hỏi anh muốn ăn dưa hay không, không đợi anh trả lời, Lục chủ nhiệm quay đầu, trực tiếp bảo Lục Già vào bếp cắt dưa. Lục Già không nói tiếng nào dựa vào giá đựng sách nhỏ ở phòng khách, cự tuyệt sắp xếp của lão Lục: Anh ấy không ăn.
Tính tình nóng nảy! A, không ăn. Lão Lục suy nghĩ một chút: Vậy thì tốt, trực tiếp tiễn khách thôi. Lục Già, con tiễn bạn học Từ về đi.
Mới vừa ngồi một chút đã bị đuổi đi. Tư thế Từ Gia Tu nhanh nhẹn đứng lên, trong lòng biết ơn Lục chủ nhiệm rất nhiều.
Lục Già bị lão Lục bảo tiễn Từ Gia Tu về, hai người đi một trước một sau; hành lang nhà trọ không rộng lắm, hai người sóng vai xuống lầu vẫn có chút chật chội. Cô đi phía sau Từ Gia Tu, tiếng bước chân của hai người cũng là một trước một sau, ngay sau đó Từ Gia Tu dừng lại ở lầu bốn.
Làm gì? Lục Già hoảng sợ, Từ Gia Tu ôm cô vào trong ngực, sau đó chống đỡ mặt tường loang lổ, hành động mạnh mẽ nhìn thẳng vào cô không cho từ chối.
Ưm ——
Khốn kiếp! Lão Lục đang ở trong nhà trên lầu, Lục Già hoàn toàn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh Cuồng kiêu ngạo , mới vừa rồi ai ở trước mặt lão Lục giả bộ Học sinh ngoan chứ, bây giờ lại đối với cô như vậy, tuyệt đối là cố ý.
Đúng, chính là cố ý! Từ Gia Tu hơi dùng sức, anh không thể chịu sự giày vò khi chiến tranh lạnh với cô, một phút cũng không chịu được.
Bên tai là tiếng thở dồn dập của Từ Gia Tu, Lục Già từ từ mềm xuống, ngược lại cảm xúc uất ức mãnh liệt hơn.
Thật xin lỗi. . . . . . Từ Gia Tu nói xin lỗi, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn, chủ động xuống nước. Biết được chuyện không may cô gặp trên xe buýt, anh lập tức đến tìm cô; anh đợi ở đây rất lâu rồi, cũng đã suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy đau lòng khi mình làm cô tổn thương, anh tự trách, áy náy, hối tiếc, anh tự hỏi mình ầm ĩ mâu thuẫn chuyện gì? Tại sao anh không quan tâm đến cô? Tại sao anh không đưa cô về nhà, may mắn chỉ là trộm vặt bình thường, nếu như gặp phải lưu manh thì làm thế nào. . . . .
Thật xin lỗi. Từ Gia Tu lại nhỏ giọng nói một câu, có nhiều lời xin lỗi chỉ có bản thân mình biết.
Lục Già nói không ra lời, trong lòng nhanh chóng lên men chua xót, mềm mại, bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành bọt khí nhỏ xíu. Không chịu thua kém, nước mắt rơi xuống nhanh hơn so với lời nói, không phải anh không để ý đến cô, không phải anh không tin cô, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô như vậy, tại sao anh lại đến tìm cô . . . . . Đôi tay của Lục Già vốn là buông thõng xuống, từ từ vòng qua sau lưng của Từ Gia Tu, hung hăng đấm lên lưng của anh.
Từ Gia Tu thốt ra tiếng, thật sung sướng, giống như uất ức trong thân thể rơi ra, cảm giác này thật sự tốt hơn nhiều so với lúc hai người không quan tâm nhau. Từ Gia Tu nhìn Lục Già, mắt tràn ngập nụ cười dịu dàng, anh lau sạch nước mắt thay cô, lúc này anh cảm thấy mình thật nghèo từ , giống như một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, không biết dụ dỗ bạn gái trong ngực thế nào, chỉ có ánh mắt chân thành đầy tình cảm: Thật xin lỗi, sau này anh bảo đảm sẽ không bao giờ làm em khóc. . . . . .
Còn bảo đảm đấy. Lục Già hất mặt, giận dỗi nói: Ai tin anh.
Từ Gia Tu không lên tiếng, trong bóng tối, anh từ từ nắm tay của cô, ngón út của anh móc vào ngón út của cô: Chúng ta ngoéo tay.
Quả nhiên là lừa gạt bạn nhỏ. Lục Già nói, ngón út của hai người vẫn quấn vào nhau, trên đầu là ánh trăng sáng trong, Từ Gia Tu cúi đầu xuống, cô đẩy Từ Gia Tu ra, chạy thình thịch xuống lầu.
Từ Gia Tu đi theo phía sau, mấp máy môi, anh là thật là một thanh niên lỗ mãng.
Lục Già theo Từ Gia Tu ngồi trong xe một lúc, Từ Gia Tú lái xe đến phía tây sân thể dục, bên trong xe chỉ mở một chiếc đèn soi sáng, là màu vàng nhàn nhạt. Từ Gia Tu nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn sang, tự giễu hỏi một câu: Lục Già, mấy ngày gần đây có phải anh làm cho em thất vọng hay không?
Lục Già ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lẳng lặng nháy mắt, cô không ngờ Từ Gia Tu có thể hỏi cô như vậy. Thất vọng sao? Thành thật lắc đầu một cái. Anh cũng thất vọng về em phải không? Cô cũng hỏi Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu dựa vào lưng ghế, nắm tay Lục Già, nghiêm túc nói: Không có. Anh chỉ là thất vọng đối với mình, không khống chế được tính nóng nảy, biết rõ mấy lời đó sẽ làm tổn thương cô, giống như ném dao vào người cô, anh nên tìm cách tốt hơn mạnh mẽ hơn để giữ cô lại bên cạnh mình, mà không phải đẩy cô ra ngoài. Anh đang kiêu ngạo cái gì, so đo cái gì, thậm chí sợ hãi cái gì. . . . . . Ngay cả Từ Gia Tu cũng cảm thấy mình xa lạ như vậy.
Lục Già nhìn Từ Gia Tu, bây giờ cô và Từ Gia Tu coi như là hòa hảo rồi hả? Nhưng cô vẫn muốn hỏi anh, có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi, có một số việc cô muốn nói cũng không dám nói, ví dụ như tên của người đó.
Lục Già hít sâu một hơi, nói: Từ Gia Tu, chuyện hợp tác giữa anh và Tư Tâm Đặc. . . . . .
Lục Già, chúng ta đừng nói đến chuyện này. Từ Gia Tu mở miệng, bình tĩnh nói: Chuyện đã qua rồi, Ốc Á sẽ có đối tượng hợp tác tốt hơn, chờ hết thời gian bận bịu này chúng ta tìm nơi đi du lịch. . . . . . Nếu không thì đi châu Âu, gần đây dường như có một tiết mục ti vi rất hay, em đưa hộ chiếu cho anh, anh sẽ bảo trợ lý làm visa.
Quả nhiên, vẫn không thể nói.
Nếu Từ Gia Tu làm đúng, khi đó sẽ có một số người một số việc không thể hoàn toàn bỏ đi sạch sẽ, chỉ có thể giấu nó đi, sau đó đợi nó từ từ bị quên lãng, nếu vận khí tốt thì vui vẻ bồi dưỡng tình cảm tạo nên một tình yêu đẹp. Che giấu là cách làm tuy có cảm giác giả dối bề ngoài, nhưng không bỏ lỡ một cách xử lý tốt.
Lục Già nhẹ nhàng À một tiếng, Từ Gia Tu đưa tay nhéo mặt cô, lảng sang chuyện khác: Điện thoại di động của em sao vậy, anh gọi điện thoại mà không ai nhận?
Tối nay, Từ Gia Tu nói chuyện liên tục, còn cố ý trêu đùa làm cho cô vui vẻ; trong lòng Lục Già khó chịu , có chút ấm áp có chút đau. Cô biết, Từ Gia Tu đang cố gắng hàn lại vết nứt của cuộc chiến tranh lạnh giữa anh và cô, theo anh nghĩ đó là cách tốt nhất.
Anh và cô chiến tranh lạnh, không chỉ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, mà anh cũng thế.
Lục Già cười rộ lên, bắt đầu nói với Từ Gia Tu chuyện xảy ra trên xe buýt, có rất nhiều người tốt bụng giúp cô dẫn tên ăn trộm đến đồn công an, cô nói rất thú vị, còn nói cô bởi vì chuyện này mà được lên TV. . . . . .
Từ Gia Tu nhìn Lục Già, nghiêm túc nghe, giống như không biết chuyện này.
Lục Già than thở: Đáng tiếc điện thoại di động lại bị rớt bể.
Từ Gia Tu: Ngày mai anh với em đi mua máy mới.
Không cần. Lục Già nhớ tới mình còn có một cái điện thoại di động, để ở trong phòng nhà phía nam. Cô nói với Từ Gia Tu: Em còn có một cái điện thoại di động.
Từ Gia Tu không cố ép, cười nói: Về sau không cho phép làm như vậy.
Lục Già biết Từ Gia Tu nói chuyện gì, gật đầu một cái.
Lục Già tiễn Từ Gia Tu về, cuối cùng vẫn là Từ Gia Tu đưa cô trở lại; Từ Gia Tu không có lái xe, quyết định xuống xe đi bộ với cô, đường trong sân trường yên tĩnh lặng lẽ, sau khi anh và cô đi được mười phút. Sắp tới nơi, Từ Gia Tu hôn cô: Ngủ ngon.
Ngủ ngon, trở về lái xe cẩn thận một chút.
Được.
Lục Già đi về phía trước một bước, ngay sau đó quay trở lại, nhón chân lên hôn trên mặt Từ Gia Tu, sau đó rất nhanh xoay người chạy lên lầu.
Nụ hôn “Ân ái” , anh hôn cô, cô cũng hôn anh; ngày mai anh và cô sẽ đón một ngày mới tươi sáng.
Trong lúc lơ đãng, Từ Gia Tu cảm thấy nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Từ Gia Tu theo bản năng sờ lên mặt, cho đến khi Lục Già lên lầu mới quay người lại, sau đó anh không nhanh không chậm đi tới đứng trước một chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ở bên trong nhìn anh chào hỏi: Tổng giám đốc Từ.
Từ Gia Tu khẽ cười, không mặn không nhạt mở miệng: Tổng giám đốc Tống thật có nhã hứng, hơn nửa đêm ở chỗ này. . . . . . Nhìn lén tình nhân ân ái?
Tống Tuyển Hi lúng túng cười một tiếng, không làm bộ che giấu nữa, nói thẳng: Rất muốn xem nơi nuôi dưỡng cô ấy như thế nào, trước kia tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc nơi nào nuôi dưỡng một cô gái tốt như vậy.
Bạn gái bị người đàn ông khác nhớ kỹ như vậy, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Từ Gia Tu nhìn Tống Tuyển Hi, nhớ lại hành động trong khoảng thời gian này của Tống Tuyển Hi, cười ha ha nói: Tổng giám đốc Tống thật đúng là Dụng tâm lương khổ *, tôi rất bội phục.
(*)để ý đến chuyện của người khác.
Đúng vậy. Tống Tuyển Hi đồng ý lời Dụng tâm lương khổ này, nhìn người đứng bên ngoài xe, thẳng thắn nói: Thiên thời địa lợi nhân hòa đã làm cho anh chiếm một lần, tôi không cần phải để tâm đến chuyện thắng như thế nào?
Thắng?
Rõ ràng dưới đèn đường yên tĩnh, Từ Gia Tu khẽ nhíu mày tỏ vẻ khinh thường, một đôi mắt có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Tống Tuyển Hi nói tiếp: Tổng giám đốc Từ, hai bên hợp tác thành ý của tôi là thật, tôi thích Lục Già cũng là thật. Tôi không thừa nhận chuyện mâu thuẫn của hai người, dĩ nhiên anh cho là tôi lấy cách này đến gần Lục Già, tôi cũng không biết giải thích thế nào. Trên đời này người đàn ông nào mà không tham lam? Tôi nghĩ sở thích của tổng giám đốc Từ còn lớn hơn tôi, vài triệu ở trong mắt tổng giám đốc Từ cũng không tính là cái gì, tôi rất bội phục.
. . . . . .
Ngày hôm sau Lục Già đi một chuyến về nhà ở phía nam, lão Lục theo cô quét dọn vệ sinh, sau đó nói với cô về chuyện chuyển tên sở hữu ngôi nhà sang cho cô.
Chuyện này lão Lục nói không chỉ một lần, cô cũng từ chối không chỉ một lần.
Lão Lục có chút bất mãn: Khác nhau chứ, dù sao sớm muộn gì cũng đều là của con.
Lục Già ngồi ở phòng khách nhìn ảnh chụp cả gia đình, lão Lục giống như hiểu suy nghĩ của cô, đi tới nói với cô: Đây là căn nhà mà mẹ con trước khi qua đời sửa sang lại, để lại cho con là thích hợp nhất. Sau này nếu con buồn thì cha sẽ không có chỗ ở sao?
Lục Già nhìn lão Lục: Lục chủ nhiệm, đây chính là một nửa tài sản của cha đó.
Đừng nói là một nửa tài sản của cha, tất cả tài sản của cha đều cho con. Lục chủ nhiệm cười hì hì, tình ý sâu xa nói: Căn nhà này viết tên con còn có thể làm đồ cưới, dù sao con gái cũng phải có chút vốn liếng bên người.
Lục Già cười, cúi đầu nói: Cái gì đồ cưới chứ, con không gả đâu.
Chẳng lẽ con không muốn gả cho bạn học Từ? Lão Lục hỏi: Ngày hôm qua, người nào đó mặt đen ra cửa, đỏ mặt trở lại?
Lục Già nhìn lên trần nhà, nghĩ một đằng nói một nẻo: Con còn muốn xem biểu hiện của anh ấy. Huống chi, Từ Gia Tu cũng không có nói với cô về chuyện kết hôn. Cũng đúng, người đàn ông kia vẫn có cảm giác nhẹ nhàng chắc chắn, anh chắc chắn cô sẽ không chạy sao?
Hóa ra là điện thoại di động cũng gần giống nhau, Lục Già đứng trước ổ điện mở máy, xuất hiện màn hình điện thoại di động, không có gì cả thay đổi, chỉ là có rất nhiều tin nhắn và nhiều cuộc gọi nhỡ chưa nhận.
Lại còn lưu lại?
Rất nhanh, Lục Già hiểu. Cô mở mục tin nhắn ra thì thấy tin tức nộp phí thành công, có người nộp tiền cho điện thoại của cô, trong vòng năm năm cũng sẽ không xài hết số tiền lớn như thế.
Là ai?
Lục Già mơ hồ biết rõ là ai, trong mục tin nhắn còn có mấy tin tức mà người đó gởi tới.
Thật xin lỗi, Lục Già, tôi không biết gì về chuyện của Yamamoto tiên sinh làm. Tôi mới từ nước Pháp quay về mới biết được tin cô nghỉ việc, thật sự xin lỗi, cô có khỏe không?
Gi¬Gi, tôi thừa nhận tình cảm của mình, tôi thích em, không biết từ lúc nào bắt đầu động lòng đến lúc không thể cứu vãn được nữa. Tôi không có bất kỳ ý xem thường nào với em, tôi biết rõ thân phận mình trước mắt không có cách nào chính thức theo đuổi em, cho nên vẫn cố gắng bảo trì quan hệ bạn bè của chúng ta, chưa bao giờ dám vượt tuyến một bước. Tôi X CMN*, càng sợ tổn thương em.
(*)X CMN: một câu nói tục
. . . . . .
Tin nhắn cuối cùng: Lục Già, tôi ly hôn rồi.
Lục Già nhìn ngày gởi tin nhắn ngắn này, hóa ra trước khi Tống Tuyển Hi tới Đông Châu đã ly hôn. Những lời này, nếu như cô không có gặp gỡ Từ Gia Tu, có thể cô sẽ có cảm giác động lòng, coi như không cảm động thì trong lòng cũng sẽ gợn sóng. Bây giờ cô nhìn thấy tin nhắn như vậy, chỉ cảm thấy khó xử.
Cô nhớ tới ngày đó ở cửa sân chơi Gold Từ Gia Tu đã thổ lộ: Lục Già, anh nghĩ chúng ta đã là rồi.
Câu nói đáng đánh đòn lại chán ghét đến cỡ nào, cô nghe được trong nháy mắt rất vui vẻ giống như mình có được toàn thế giới, giống như cô sống lâu như vậy, chính là chờ những lời này của Từ Gia Tu.
Những tin nhắn này của Tống Tuyển Hi, đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là quá hạn giống như bánh mì Bạch Mao *hết hạn vậy. Có tình cảm sẽ theo thời gian trở nên trân quý giống như ngọc hình con hổ, còn không thì chỉ như bánh bao hết hạn mà thôi. Lục Già ngồi chồm hổm trên mặt đất xóa từng tin nhắn, cô nhìn điện thoại di động không biết làm thế nào, cô thật sự không muốn dùng nó.
(*)bánh mì Bạch Mao: một loại bánh mì của trung Quốc
Nó không có toàn bộ Đông Châu, cũng không có tồn tại cái tên Từ Gia Tu, càng không có Thập quang , còn không có cách liên lạc trực tiếp với bọn họ. . . . . .
Buổi chiều, Lục Già đến siêu thị điện tử Đông Châu để sửa điện thoại di động, toàn bộ tốn 1000 đồng. Sau khi sửa điện thoại di động xong, trước tiên cô nhắn tin cho Từ Gia Tu: Điện thoại di động của em đã sửa xong, chúng ta có thể liên lạc bình thường.
Từ Gia Tu rất nhanh trả lời cô, vẻ đầu một con heo.
A! Mới hòa hảo đã muốn như vậy rồi, Lục Già đứng trước siêu thị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sau đó cũng gởi lại hai cái đầu heo.
Từ Gia Tu lại gởi lại, ngôn ngữ quá khó hiểu, Lục Già thấy mặt mình đỏ tới mang tai. Từ Gia Tu trả lời nội dung là —— Buổi tối muốn cùng nhau sinh heo con sao?
Con ngươi Lục Già xoay một vòng, nhìn đám đông trên đường phố, chột dạ tột cùng. Cô trả lời một chữ Được rất nhanh, sau đó bỏ điện thoại di động vào túi xách, đón taxi trở lại nhà trọ Thanh Niên.
. . . . . .
Thứ hai đi làm, Lục Già thấy trên bàn làm việc có vài hộp mặt nạ đắp mặt, nào là Kim xx, nào là Lệ xx, cô cầm mặt nạ lên nhìn một chút, là của Từ Gia Tu tặng? Chỉ là những nhãn hiệu lung tung, không lẽ Từ Gia Tu bị người ta lừa.
Tiểu Đạt nói: Là anh Phong đưa cho cô.
Thuộc Dật Phong? Trong lòng Lục Già cảnh giác mãnh liệt, cho đến khi cô nhìn thấy, ở trên bàn làm việc của chị Hồ Lan cũng có nhãn hiệu mặt nạ như vậy, cô mới thở ra một hơi.
Tiểu Đạt nói sáng nay có một anh bạn nhỏ chuyển phát nhanh một thùng mặt nạ đến đây, anh Phong dùng không hết, bảo bọn họ chia cho mấy bạn nữ đồng nghiệp. Lục Già không hiểu, tại sao Thuộc Dật Phong phải mua nhiều nhãn hiệu mặt nạ lung tung như vậy.
Theo lời nói của Janice: Rất đơn giản, gần đây Tiểu Phong Phong theo đuổi cô gái đang bán mặt nạ.
Mùi dấm quá chua. Diệp Ngang Dương đi ngang qua, làm bộ ngửi ngửi.
Đúng là người có đôi chân chạy nhanh, Địch Ca chua xót cho bữa sáng của mình ngẩng đầu lên nói: Thật sự không rõ, tôi cũng có nhiều bạn bè bán mặt nạ, không biết bọn họ có cái gì tốt để bán nữa.
Nhân cơ hội Diệp Ngang Dương nói: Đây tuyệt đối là chuyện đẳng cấp bạn bè, bạn của tôi hoàn toàn không có người bán thức ăn, nhưng có mấy người bán sức lao động và mã não.
Địch Ca: . . . . . .
Janice cười lớn, nói thay cấp duới của mình: Tiểu Diệp tổng, bạn bè của anh trêu chọc người như vậy, còn có người bán Ferrari và Maserati? Không phải là bán mô hình đồ chơi chứ.
Diệp Ngang Dương nghiêng mắt, cố ý cảm khái một tiếng: Tiếp đãi Tiểu Phong.
Sáng sớm Thuộc Dật Phong đã tới phòng làm việc tổng giám đốc, báo cáo một chuyện rất quan trọng với tổng giám đốc; anh ta đứng trước bàn làm việc, còn Từ Gia Tu ngồi trên ghế dựa kiểu xưa, vừa lật tài liệu trợ lý đưa đến để chỉnh lý, vừa nhấp cà phê, đồng thời còn nghe Thuộc Dật Phong báo cáo.
. . . . . . Tổng giám đốc Từ, tôi là một người rất có nguyên tắc và lý tưởng, không thích người khác dùng tiền đập vào mặt của tôi. Thuộc Dật Phong tôi là ai, trước kia cũng coi là hacker nổi tiếng, thật sự muốn có tiền thì tôi đến nơi nào mà không có.
Từ Gia Tu gật đầu, bắt được trọng điểm trong lời nói của Thuộc Dật Phong: Từ khi nào thì khoa học kỹ thuật Long Dược tìm cậu?
Mấy ngày nay. Thuộc Dật Phong nói: Bọn họ muốn tôi dẫn đội mở rộng một sản phẩm gần giống “Thập quang” của chúng ta, bọn họ trả cho tôi gấp ba thù lao Ốc Á.
Gấp ba? Từ Gia Tu nhìn Thuộc Dật Phong, nhấp một hớp cà phê: Tại sao không đi?
Không phải đã nói rồi sao? Thuộc Dật Phong tính toán nhắc lại, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, đột nhiên Từ Gia Tu làm một động tác Im lặng với anh ta.
Người đi vào là Lục Già.
Thuộc Dật Phong ngắm nhìn Lục Già, thật sự không hiểu tại sao tổng giám đốc Từ phải bảo anh ta im lặng, anh ta làm người như vậy, chuyện anh ta nói tốt như vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc Từ sợ anh ta dùng sức quyến rũ và vầng sáng hấp dẫn Lục Già? Nghĩ tới đây, Thuộc Dật Phong làm bộ như không hiểu Mục đích của Từ Gia Tu, tiếp tục bày tỏ sự trung thành: Mặc dù khoa học kỹ thuật Long Dược đưa ra thù lao cao hơn, nhưng mà Thuộc Dật Phong tôi tuyệt đối không phải là một người sống chỉ nhìn tiền. . . . .
Thuộc Dật Phong nói xong những lời hợp với chính nghĩa và lợi ích chung, Từ Gia Tu liếc nhìn Lục Già đứng ngoài cửa, thật ra thì anh cũng không muốn Lục Già nghe hết mọi chuyện. Từ Gia Tu cắt đứt lời nói của Thuộc Dật Phong: Anh Phong, hôm nào tôi giới thiệu một bạn gái cho anh.
Giới thiệu bạn gái cho anh Phong? Lục Già nhìn bạn trai, chẳng lẽ Từ Gia Tu quen biết rất nhiều phụ nữ cần phải giúp đỡ sao?
Cám ơn tổng giám đốc Từ. Thuộc Dật Phong cự tuyệt ý tốt, lý do là: Tôi đã có người trong lòng.
Từ Gia Tu: Hả? Sẽ không phải là Lục Già chứ. . . . . .
Lục Già cũng nghe được sơ sơ, đối tượng của Thuộc Dật Phong không phải Tâm Nghi sao?
Không, lần này là nghiêm túc! Thuộc Dật Phong thật xin lỗi: Chính là em gái nhỏ ở cửa hàng tiện lợi đối diện nhà trọ Thanh Niên.
Khụ khụ! Từ Gia Tu thiếu chút nữa phun ra một ngụm cà phê, gương mặt tuấn tú đỏ ửng.
Phòng còn mở đèn, ánh đèn như nước hắt ra bên ngoài.
Trên hành lang nửa sáng nửa tối, Từ Gia Tu nhìn Lục Già bên cạnh trầm mặc không nói; ánh mắt của Lục Già cũng không có nhìn Từ Gia Tu, Lục chủ nhiệm đứng ở trong nhà, ho khan mấy tiếng, cười híp mắt nói với Từ Gia Tu: Vào nhà ngồi đi.
Ánh sáng phòng khách sáng ngời, ánh mắt Từ Gia Tu vẫn nhìn Lục Già, một thân Lục Già mặc váy thể thao mùa hè, dưới chân là một đôi giầy thể thao màu trắng, lộ ra hai bắp chân trắng nõn, không cần nói Từ Gia Tu cũng biết đại khái cô từ chỗ nào trở về.
Từ Gia Tu ngồi xuống ghế mây kiểu xưa, lão Lục cũng ngồi xuống với anh, biết rõ còn hỏi: Bạn học Từ đến tìm tôi, hay là đến tìm Lục Già nhà tôi?
. . . . . . Lục Già.
Ha ha. Tâm tình lão Lục không tệ.
Nhà trọ của giáo sư đều có hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục rất đơn giản. Phòng khách hợp với bữa ăn, không lớn không nhỏ, Lục Già ngồi trên ghế dây mây đối diện với tủ TV, bên cạnh là Vách ngăn học tập của Lục Già, phía trên dán đủ loại văn bằng. Nhà ở như vậy khiến nhiều người cảm thấy thân thiết thoải mái, cả phòng đều là dấu vết tích trưởng thành của Lục Già; một góc trên tủ TV còn để bó hoa anh tặng khi anh và cô kết giao, chỉ là hoa đã khô rồi.
Từ Gia Tu nhìn đến mất hồn. Lục chủ nhiệm cười hỏi anh muốn ăn dưa hay không, không đợi anh trả lời, Lục chủ nhiệm quay đầu, trực tiếp bảo Lục Già vào bếp cắt dưa. Lục Già không nói tiếng nào dựa vào giá đựng sách nhỏ ở phòng khách, cự tuyệt sắp xếp của lão Lục: Anh ấy không ăn.
Tính tình nóng nảy! A, không ăn. Lão Lục suy nghĩ một chút: Vậy thì tốt, trực tiếp tiễn khách thôi. Lục Già, con tiễn bạn học Từ về đi.
Mới vừa ngồi một chút đã bị đuổi đi. Tư thế Từ Gia Tu nhanh nhẹn đứng lên, trong lòng biết ơn Lục chủ nhiệm rất nhiều.
Lục Già bị lão Lục bảo tiễn Từ Gia Tu về, hai người đi một trước một sau; hành lang nhà trọ không rộng lắm, hai người sóng vai xuống lầu vẫn có chút chật chội. Cô đi phía sau Từ Gia Tu, tiếng bước chân của hai người cũng là một trước một sau, ngay sau đó Từ Gia Tu dừng lại ở lầu bốn.
Làm gì? Lục Già hoảng sợ, Từ Gia Tu ôm cô vào trong ngực, sau đó chống đỡ mặt tường loang lổ, hành động mạnh mẽ nhìn thẳng vào cô không cho từ chối.
Ưm ——
Khốn kiếp! Lão Lục đang ở trong nhà trên lầu, Lục Già hoàn toàn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh Cuồng kiêu ngạo , mới vừa rồi ai ở trước mặt lão Lục giả bộ Học sinh ngoan chứ, bây giờ lại đối với cô như vậy, tuyệt đối là cố ý.
Đúng, chính là cố ý! Từ Gia Tu hơi dùng sức, anh không thể chịu sự giày vò khi chiến tranh lạnh với cô, một phút cũng không chịu được.
Bên tai là tiếng thở dồn dập của Từ Gia Tu, Lục Già từ từ mềm xuống, ngược lại cảm xúc uất ức mãnh liệt hơn.
Thật xin lỗi. . . . . . Từ Gia Tu nói xin lỗi, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn, chủ động xuống nước. Biết được chuyện không may cô gặp trên xe buýt, anh lập tức đến tìm cô; anh đợi ở đây rất lâu rồi, cũng đã suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy đau lòng khi mình làm cô tổn thương, anh tự trách, áy náy, hối tiếc, anh tự hỏi mình ầm ĩ mâu thuẫn chuyện gì? Tại sao anh không quan tâm đến cô? Tại sao anh không đưa cô về nhà, may mắn chỉ là trộm vặt bình thường, nếu như gặp phải lưu manh thì làm thế nào. . . . .
Thật xin lỗi. Từ Gia Tu lại nhỏ giọng nói một câu, có nhiều lời xin lỗi chỉ có bản thân mình biết.
Lục Già nói không ra lời, trong lòng nhanh chóng lên men chua xót, mềm mại, bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành bọt khí nhỏ xíu. Không chịu thua kém, nước mắt rơi xuống nhanh hơn so với lời nói, không phải anh không để ý đến cô, không phải anh không tin cô, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô như vậy, tại sao anh lại đến tìm cô . . . . . Đôi tay của Lục Già vốn là buông thõng xuống, từ từ vòng qua sau lưng của Từ Gia Tu, hung hăng đấm lên lưng của anh.
Từ Gia Tu thốt ra tiếng, thật sung sướng, giống như uất ức trong thân thể rơi ra, cảm giác này thật sự tốt hơn nhiều so với lúc hai người không quan tâm nhau. Từ Gia Tu nhìn Lục Già, mắt tràn ngập nụ cười dịu dàng, anh lau sạch nước mắt thay cô, lúc này anh cảm thấy mình thật nghèo từ , giống như một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, không biết dụ dỗ bạn gái trong ngực thế nào, chỉ có ánh mắt chân thành đầy tình cảm: Thật xin lỗi, sau này anh bảo đảm sẽ không bao giờ làm em khóc. . . . . .
Còn bảo đảm đấy. Lục Già hất mặt, giận dỗi nói: Ai tin anh.
Từ Gia Tu không lên tiếng, trong bóng tối, anh từ từ nắm tay của cô, ngón út của anh móc vào ngón út của cô: Chúng ta ngoéo tay.
Quả nhiên là lừa gạt bạn nhỏ. Lục Già nói, ngón út của hai người vẫn quấn vào nhau, trên đầu là ánh trăng sáng trong, Từ Gia Tu cúi đầu xuống, cô đẩy Từ Gia Tu ra, chạy thình thịch xuống lầu.
Từ Gia Tu đi theo phía sau, mấp máy môi, anh là thật là một thanh niên lỗ mãng.
Lục Già theo Từ Gia Tu ngồi trong xe một lúc, Từ Gia Tú lái xe đến phía tây sân thể dục, bên trong xe chỉ mở một chiếc đèn soi sáng, là màu vàng nhàn nhạt. Từ Gia Tu nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn sang, tự giễu hỏi một câu: Lục Già, mấy ngày gần đây có phải anh làm cho em thất vọng hay không?
Lục Già ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lẳng lặng nháy mắt, cô không ngờ Từ Gia Tu có thể hỏi cô như vậy. Thất vọng sao? Thành thật lắc đầu một cái. Anh cũng thất vọng về em phải không? Cô cũng hỏi Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu dựa vào lưng ghế, nắm tay Lục Già, nghiêm túc nói: Không có. Anh chỉ là thất vọng đối với mình, không khống chế được tính nóng nảy, biết rõ mấy lời đó sẽ làm tổn thương cô, giống như ném dao vào người cô, anh nên tìm cách tốt hơn mạnh mẽ hơn để giữ cô lại bên cạnh mình, mà không phải đẩy cô ra ngoài. Anh đang kiêu ngạo cái gì, so đo cái gì, thậm chí sợ hãi cái gì. . . . . . Ngay cả Từ Gia Tu cũng cảm thấy mình xa lạ như vậy.
Lục Già nhìn Từ Gia Tu, bây giờ cô và Từ Gia Tu coi như là hòa hảo rồi hả? Nhưng cô vẫn muốn hỏi anh, có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi, có một số việc cô muốn nói cũng không dám nói, ví dụ như tên của người đó.
Lục Già hít sâu một hơi, nói: Từ Gia Tu, chuyện hợp tác giữa anh và Tư Tâm Đặc. . . . . .
Lục Già, chúng ta đừng nói đến chuyện này. Từ Gia Tu mở miệng, bình tĩnh nói: Chuyện đã qua rồi, Ốc Á sẽ có đối tượng hợp tác tốt hơn, chờ hết thời gian bận bịu này chúng ta tìm nơi đi du lịch. . . . . . Nếu không thì đi châu Âu, gần đây dường như có một tiết mục ti vi rất hay, em đưa hộ chiếu cho anh, anh sẽ bảo trợ lý làm visa.
Quả nhiên, vẫn không thể nói.
Nếu Từ Gia Tu làm đúng, khi đó sẽ có một số người một số việc không thể hoàn toàn bỏ đi sạch sẽ, chỉ có thể giấu nó đi, sau đó đợi nó từ từ bị quên lãng, nếu vận khí tốt thì vui vẻ bồi dưỡng tình cảm tạo nên một tình yêu đẹp. Che giấu là cách làm tuy có cảm giác giả dối bề ngoài, nhưng không bỏ lỡ một cách xử lý tốt.
Lục Già nhẹ nhàng À một tiếng, Từ Gia Tu đưa tay nhéo mặt cô, lảng sang chuyện khác: Điện thoại di động của em sao vậy, anh gọi điện thoại mà không ai nhận?
Tối nay, Từ Gia Tu nói chuyện liên tục, còn cố ý trêu đùa làm cho cô vui vẻ; trong lòng Lục Già khó chịu , có chút ấm áp có chút đau. Cô biết, Từ Gia Tu đang cố gắng hàn lại vết nứt của cuộc chiến tranh lạnh giữa anh và cô, theo anh nghĩ đó là cách tốt nhất.
Anh và cô chiến tranh lạnh, không chỉ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, mà anh cũng thế.
Lục Già cười rộ lên, bắt đầu nói với Từ Gia Tu chuyện xảy ra trên xe buýt, có rất nhiều người tốt bụng giúp cô dẫn tên ăn trộm đến đồn công an, cô nói rất thú vị, còn nói cô bởi vì chuyện này mà được lên TV. . . . . .
Từ Gia Tu nhìn Lục Già, nghiêm túc nghe, giống như không biết chuyện này.
Lục Già than thở: Đáng tiếc điện thoại di động lại bị rớt bể.
Từ Gia Tu: Ngày mai anh với em đi mua máy mới.
Không cần. Lục Già nhớ tới mình còn có một cái điện thoại di động, để ở trong phòng nhà phía nam. Cô nói với Từ Gia Tu: Em còn có một cái điện thoại di động.
Từ Gia Tu không cố ép, cười nói: Về sau không cho phép làm như vậy.
Lục Già biết Từ Gia Tu nói chuyện gì, gật đầu một cái.
Lục Già tiễn Từ Gia Tu về, cuối cùng vẫn là Từ Gia Tu đưa cô trở lại; Từ Gia Tu không có lái xe, quyết định xuống xe đi bộ với cô, đường trong sân trường yên tĩnh lặng lẽ, sau khi anh và cô đi được mười phút. Sắp tới nơi, Từ Gia Tu hôn cô: Ngủ ngon.
Ngủ ngon, trở về lái xe cẩn thận một chút.
Được.
Lục Già đi về phía trước một bước, ngay sau đó quay trở lại, nhón chân lên hôn trên mặt Từ Gia Tu, sau đó rất nhanh xoay người chạy lên lầu.
Nụ hôn “Ân ái” , anh hôn cô, cô cũng hôn anh; ngày mai anh và cô sẽ đón một ngày mới tươi sáng.
Trong lúc lơ đãng, Từ Gia Tu cảm thấy nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Từ Gia Tu theo bản năng sờ lên mặt, cho đến khi Lục Già lên lầu mới quay người lại, sau đó anh không nhanh không chậm đi tới đứng trước một chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ở bên trong nhìn anh chào hỏi: Tổng giám đốc Từ.
Từ Gia Tu khẽ cười, không mặn không nhạt mở miệng: Tổng giám đốc Tống thật có nhã hứng, hơn nửa đêm ở chỗ này. . . . . . Nhìn lén tình nhân ân ái?
Tống Tuyển Hi lúng túng cười một tiếng, không làm bộ che giấu nữa, nói thẳng: Rất muốn xem nơi nuôi dưỡng cô ấy như thế nào, trước kia tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc nơi nào nuôi dưỡng một cô gái tốt như vậy.
Bạn gái bị người đàn ông khác nhớ kỹ như vậy, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Từ Gia Tu nhìn Tống Tuyển Hi, nhớ lại hành động trong khoảng thời gian này của Tống Tuyển Hi, cười ha ha nói: Tổng giám đốc Tống thật đúng là Dụng tâm lương khổ *, tôi rất bội phục.
(*)để ý đến chuyện của người khác.
Đúng vậy. Tống Tuyển Hi đồng ý lời Dụng tâm lương khổ này, nhìn người đứng bên ngoài xe, thẳng thắn nói: Thiên thời địa lợi nhân hòa đã làm cho anh chiếm một lần, tôi không cần phải để tâm đến chuyện thắng như thế nào?
Thắng?
Rõ ràng dưới đèn đường yên tĩnh, Từ Gia Tu khẽ nhíu mày tỏ vẻ khinh thường, một đôi mắt có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Tống Tuyển Hi nói tiếp: Tổng giám đốc Từ, hai bên hợp tác thành ý của tôi là thật, tôi thích Lục Già cũng là thật. Tôi không thừa nhận chuyện mâu thuẫn của hai người, dĩ nhiên anh cho là tôi lấy cách này đến gần Lục Già, tôi cũng không biết giải thích thế nào. Trên đời này người đàn ông nào mà không tham lam? Tôi nghĩ sở thích của tổng giám đốc Từ còn lớn hơn tôi, vài triệu ở trong mắt tổng giám đốc Từ cũng không tính là cái gì, tôi rất bội phục.
. . . . . .
Ngày hôm sau Lục Già đi một chuyến về nhà ở phía nam, lão Lục theo cô quét dọn vệ sinh, sau đó nói với cô về chuyện chuyển tên sở hữu ngôi nhà sang cho cô.
Chuyện này lão Lục nói không chỉ một lần, cô cũng từ chối không chỉ một lần.
Lão Lục có chút bất mãn: Khác nhau chứ, dù sao sớm muộn gì cũng đều là của con.
Lục Già ngồi ở phòng khách nhìn ảnh chụp cả gia đình, lão Lục giống như hiểu suy nghĩ của cô, đi tới nói với cô: Đây là căn nhà mà mẹ con trước khi qua đời sửa sang lại, để lại cho con là thích hợp nhất. Sau này nếu con buồn thì cha sẽ không có chỗ ở sao?
Lục Già nhìn lão Lục: Lục chủ nhiệm, đây chính là một nửa tài sản của cha đó.
Đừng nói là một nửa tài sản của cha, tất cả tài sản của cha đều cho con. Lục chủ nhiệm cười hì hì, tình ý sâu xa nói: Căn nhà này viết tên con còn có thể làm đồ cưới, dù sao con gái cũng phải có chút vốn liếng bên người.
Lục Già cười, cúi đầu nói: Cái gì đồ cưới chứ, con không gả đâu.
Chẳng lẽ con không muốn gả cho bạn học Từ? Lão Lục hỏi: Ngày hôm qua, người nào đó mặt đen ra cửa, đỏ mặt trở lại?
Lục Già nhìn lên trần nhà, nghĩ một đằng nói một nẻo: Con còn muốn xem biểu hiện của anh ấy. Huống chi, Từ Gia Tu cũng không có nói với cô về chuyện kết hôn. Cũng đúng, người đàn ông kia vẫn có cảm giác nhẹ nhàng chắc chắn, anh chắc chắn cô sẽ không chạy sao?
Hóa ra là điện thoại di động cũng gần giống nhau, Lục Già đứng trước ổ điện mở máy, xuất hiện màn hình điện thoại di động, không có gì cả thay đổi, chỉ là có rất nhiều tin nhắn và nhiều cuộc gọi nhỡ chưa nhận.
Lại còn lưu lại?
Rất nhanh, Lục Già hiểu. Cô mở mục tin nhắn ra thì thấy tin tức nộp phí thành công, có người nộp tiền cho điện thoại của cô, trong vòng năm năm cũng sẽ không xài hết số tiền lớn như thế.
Là ai?
Lục Già mơ hồ biết rõ là ai, trong mục tin nhắn còn có mấy tin tức mà người đó gởi tới.
Thật xin lỗi, Lục Già, tôi không biết gì về chuyện của Yamamoto tiên sinh làm. Tôi mới từ nước Pháp quay về mới biết được tin cô nghỉ việc, thật sự xin lỗi, cô có khỏe không?
Gi¬Gi, tôi thừa nhận tình cảm của mình, tôi thích em, không biết từ lúc nào bắt đầu động lòng đến lúc không thể cứu vãn được nữa. Tôi không có bất kỳ ý xem thường nào với em, tôi biết rõ thân phận mình trước mắt không có cách nào chính thức theo đuổi em, cho nên vẫn cố gắng bảo trì quan hệ bạn bè của chúng ta, chưa bao giờ dám vượt tuyến một bước. Tôi X CMN*, càng sợ tổn thương em.
(*)X CMN: một câu nói tục
. . . . . .
Tin nhắn cuối cùng: Lục Già, tôi ly hôn rồi.
Lục Già nhìn ngày gởi tin nhắn ngắn này, hóa ra trước khi Tống Tuyển Hi tới Đông Châu đã ly hôn. Những lời này, nếu như cô không có gặp gỡ Từ Gia Tu, có thể cô sẽ có cảm giác động lòng, coi như không cảm động thì trong lòng cũng sẽ gợn sóng. Bây giờ cô nhìn thấy tin nhắn như vậy, chỉ cảm thấy khó xử.
Cô nhớ tới ngày đó ở cửa sân chơi Gold Từ Gia Tu đã thổ lộ: Lục Già, anh nghĩ chúng ta đã là rồi.
Câu nói đáng đánh đòn lại chán ghét đến cỡ nào, cô nghe được trong nháy mắt rất vui vẻ giống như mình có được toàn thế giới, giống như cô sống lâu như vậy, chính là chờ những lời này của Từ Gia Tu.
Những tin nhắn này của Tống Tuyển Hi, đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là quá hạn giống như bánh mì Bạch Mao *hết hạn vậy. Có tình cảm sẽ theo thời gian trở nên trân quý giống như ngọc hình con hổ, còn không thì chỉ như bánh bao hết hạn mà thôi. Lục Già ngồi chồm hổm trên mặt đất xóa từng tin nhắn, cô nhìn điện thoại di động không biết làm thế nào, cô thật sự không muốn dùng nó.
(*)bánh mì Bạch Mao: một loại bánh mì của trung Quốc
Nó không có toàn bộ Đông Châu, cũng không có tồn tại cái tên Từ Gia Tu, càng không có Thập quang , còn không có cách liên lạc trực tiếp với bọn họ. . . . . .
Buổi chiều, Lục Già đến siêu thị điện tử Đông Châu để sửa điện thoại di động, toàn bộ tốn 1000 đồng. Sau khi sửa điện thoại di động xong, trước tiên cô nhắn tin cho Từ Gia Tu: Điện thoại di động của em đã sửa xong, chúng ta có thể liên lạc bình thường.
Từ Gia Tu rất nhanh trả lời cô, vẻ đầu một con heo.
A! Mới hòa hảo đã muốn như vậy rồi, Lục Già đứng trước siêu thị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sau đó cũng gởi lại hai cái đầu heo.
Từ Gia Tu lại gởi lại, ngôn ngữ quá khó hiểu, Lục Già thấy mặt mình đỏ tới mang tai. Từ Gia Tu trả lời nội dung là —— Buổi tối muốn cùng nhau sinh heo con sao?
Con ngươi Lục Già xoay một vòng, nhìn đám đông trên đường phố, chột dạ tột cùng. Cô trả lời một chữ Được rất nhanh, sau đó bỏ điện thoại di động vào túi xách, đón taxi trở lại nhà trọ Thanh Niên.
. . . . . .
Thứ hai đi làm, Lục Già thấy trên bàn làm việc có vài hộp mặt nạ đắp mặt, nào là Kim xx, nào là Lệ xx, cô cầm mặt nạ lên nhìn một chút, là của Từ Gia Tu tặng? Chỉ là những nhãn hiệu lung tung, không lẽ Từ Gia Tu bị người ta lừa.
Tiểu Đạt nói: Là anh Phong đưa cho cô.
Thuộc Dật Phong? Trong lòng Lục Già cảnh giác mãnh liệt, cho đến khi cô nhìn thấy, ở trên bàn làm việc của chị Hồ Lan cũng có nhãn hiệu mặt nạ như vậy, cô mới thở ra một hơi.
Tiểu Đạt nói sáng nay có một anh bạn nhỏ chuyển phát nhanh một thùng mặt nạ đến đây, anh Phong dùng không hết, bảo bọn họ chia cho mấy bạn nữ đồng nghiệp. Lục Già không hiểu, tại sao Thuộc Dật Phong phải mua nhiều nhãn hiệu mặt nạ lung tung như vậy.
Theo lời nói của Janice: Rất đơn giản, gần đây Tiểu Phong Phong theo đuổi cô gái đang bán mặt nạ.
Mùi dấm quá chua. Diệp Ngang Dương đi ngang qua, làm bộ ngửi ngửi.
Đúng là người có đôi chân chạy nhanh, Địch Ca chua xót cho bữa sáng của mình ngẩng đầu lên nói: Thật sự không rõ, tôi cũng có nhiều bạn bè bán mặt nạ, không biết bọn họ có cái gì tốt để bán nữa.
Nhân cơ hội Diệp Ngang Dương nói: Đây tuyệt đối là chuyện đẳng cấp bạn bè, bạn của tôi hoàn toàn không có người bán thức ăn, nhưng có mấy người bán sức lao động và mã não.
Địch Ca: . . . . . .
Janice cười lớn, nói thay cấp duới của mình: Tiểu Diệp tổng, bạn bè của anh trêu chọc người như vậy, còn có người bán Ferrari và Maserati? Không phải là bán mô hình đồ chơi chứ.
Diệp Ngang Dương nghiêng mắt, cố ý cảm khái một tiếng: Tiếp đãi Tiểu Phong.
Sáng sớm Thuộc Dật Phong đã tới phòng làm việc tổng giám đốc, báo cáo một chuyện rất quan trọng với tổng giám đốc; anh ta đứng trước bàn làm việc, còn Từ Gia Tu ngồi trên ghế dựa kiểu xưa, vừa lật tài liệu trợ lý đưa đến để chỉnh lý, vừa nhấp cà phê, đồng thời còn nghe Thuộc Dật Phong báo cáo.
. . . . . . Tổng giám đốc Từ, tôi là một người rất có nguyên tắc và lý tưởng, không thích người khác dùng tiền đập vào mặt của tôi. Thuộc Dật Phong tôi là ai, trước kia cũng coi là hacker nổi tiếng, thật sự muốn có tiền thì tôi đến nơi nào mà không có.
Từ Gia Tu gật đầu, bắt được trọng điểm trong lời nói của Thuộc Dật Phong: Từ khi nào thì khoa học kỹ thuật Long Dược tìm cậu?
Mấy ngày nay. Thuộc Dật Phong nói: Bọn họ muốn tôi dẫn đội mở rộng một sản phẩm gần giống “Thập quang” của chúng ta, bọn họ trả cho tôi gấp ba thù lao Ốc Á.
Gấp ba? Từ Gia Tu nhìn Thuộc Dật Phong, nhấp một hớp cà phê: Tại sao không đi?
Không phải đã nói rồi sao? Thuộc Dật Phong tính toán nhắc lại, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, đột nhiên Từ Gia Tu làm một động tác Im lặng với anh ta.
Người đi vào là Lục Già.
Thuộc Dật Phong ngắm nhìn Lục Già, thật sự không hiểu tại sao tổng giám đốc Từ phải bảo anh ta im lặng, anh ta làm người như vậy, chuyện anh ta nói tốt như vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc Từ sợ anh ta dùng sức quyến rũ và vầng sáng hấp dẫn Lục Già? Nghĩ tới đây, Thuộc Dật Phong làm bộ như không hiểu Mục đích của Từ Gia Tu, tiếp tục bày tỏ sự trung thành: Mặc dù khoa học kỹ thuật Long Dược đưa ra thù lao cao hơn, nhưng mà Thuộc Dật Phong tôi tuyệt đối không phải là một người sống chỉ nhìn tiền. . . . .
Thuộc Dật Phong nói xong những lời hợp với chính nghĩa và lợi ích chung, Từ Gia Tu liếc nhìn Lục Già đứng ngoài cửa, thật ra thì anh cũng không muốn Lục Già nghe hết mọi chuyện. Từ Gia Tu cắt đứt lời nói của Thuộc Dật Phong: Anh Phong, hôm nào tôi giới thiệu một bạn gái cho anh.
Giới thiệu bạn gái cho anh Phong? Lục Già nhìn bạn trai, chẳng lẽ Từ Gia Tu quen biết rất nhiều phụ nữ cần phải giúp đỡ sao?
Cám ơn tổng giám đốc Từ. Thuộc Dật Phong cự tuyệt ý tốt, lý do là: Tôi đã có người trong lòng.
Từ Gia Tu: Hả? Sẽ không phải là Lục Già chứ. . . . . .
Lục Già cũng nghe được sơ sơ, đối tượng của Thuộc Dật Phong không phải Tâm Nghi sao?
Không, lần này là nghiêm túc! Thuộc Dật Phong thật xin lỗi: Chính là em gái nhỏ ở cửa hàng tiện lợi đối diện nhà trọ Thanh Niên.
Khụ khụ! Từ Gia Tu thiếu chút nữa phun ra một ngụm cà phê, gương mặt tuấn tú đỏ ửng.
/62
|