Đi đến sân nhà chỗ rẽ vào một gian phòng, Tiêu Tử Uyên vừa đặt Khai Tâm xuống, cậu bé ôm đồ trong ngực chạy nhanh như một làn khói không thấy bóng dáng nữa.
Trong phòng treo tranh chữ, giữa phòng là chiếc bàn bát tiên*, nhìn qua hình như đã lâu lắm rồi, lau chùi đến mức không nhiễm một hạt bụi nào, trải qua thời gian đã để lại nhiều vết tích thật dày. Bà cụ kéo tay Tùy Ức vẻ mặt tươi cười nhìn cô chằm chằm, Tùy Ức cũng không cảm thấy lo lắng, chỉ im lặng chờ đợi.
Tiêu Tử Uyên ngồi ở một bên yên lặng uống trà, khóe miệng cũng cong lên.
Một lúc lâu sau cụ bà mới hài lòng mở miệng đánh giá, “trắng trẻo nõn nà, rất tốt.”
Sau đó lại quay đầu hỏi Tiêu Tử Uyên, "Bà nội của cháu gặp chưa?"
Tiêu Tử Uyên đem Tùy Ức đến nơi này ngoài để ăn cơm còn có mục đích khác, nếu bà đã hỏi, anh cũng không cần đắn đo làm sao để nói nữa.
"Còn chưa, nhớ khi còn bé ông bà nội đã nói, nếu có bạn gái trước tiên phải mang đến cho bà xem, bà đồng ý mới có thể dẫn về nhà."
Bà cụ bị Tiêu Tử Uyên chọc cười, "Đó là nói đùa thôi, cháu còn tưởng là thật à. Cô bé tốt như vậy thì ra bà nội cháu còn chưa gặp, vậy được, để hôm khác, bà nói với bà ấy, nhất định bà ấy sẽ rất vui.”
Tiêu Tử Uyên khẽ nhếch môi, mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Bà cụ nói xong vừa cười vừa nói với Tùy Ức, "A Ức này, Tử Uyên đứa nhỏ này, đừng nhìn thấy bình thường không nói nhiều, nhưng là một đứa bé thật lòng, so với những đứa bé cùng tuổi, nhưng nó chững chạc nhất. Trừ Tử Yên ra, chưa bao giờ thấy nó mang cô gái nào đến đây. Hôm nay chịu mang cháu đến thì bà đã biết nó và cháu cũng thế. Cháu đã đến đây, về sau nó mà bắt nạt cháu, đến nơi này của mẹ Chu, để mẹ dạy dỗ nó.”
Bà cụ cười hiền lành, nghiêm túc dặn dò, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, gật đầu cười.
"Được rồi, hai đứa các cháu cứ ngồi đây, Chu mẹ làm cho hai đứa mấy món ăn thật ngon."
Nói xong bà cụ vui vẻ đi.
Lúc này Tùy Ức mới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Uyên, nhìn anh không nói lời nào.
Tiêu Tử Uyên cười rót cho cô một ly trà, "Nếm thử trà này một chút đi, rất ngon."
Tùy Ức bưng chén trà lên ngửi một chút, đúng thật là rất thơm, mà Tiêu Tử Uyên đợi sau khi cô nhấp một ngụm trà mới bắt đầu nói.
"Trước kia người ở đây chính là người của phủ Vương Gia, sau khi nhà Thanh suy bại mới đem Vương Phủ chuyển về đây, mặc dù khi đó Vương Gia cũng chỉ là một tên gọi, nhưng nó vẫn tồn tại.”
"Vậy mẹ Chu là . . . . ."
"Năm đó Vương Gia chỉ sinh được một cô con gái, là bảo bối, khi còn nhỏ vị Tiểu Cách cách này rất ghét các vương công quý tộc, cứ khăng khăng thích một người đánh xe trong cung, nhưng lão vương gia không đồng ý, tiểu Cách Cách liền cùng người đánh xe đó bỏ trốn, lão Vương gia trước khi mất đã tìm họ về, cuối cùng đã ngầm cho phép hôn sự này. Sau khi Lão Vương gia đi, tiểu Cách Cách hối hận đã muộn, nên vẫn ở đây trông chừng phủ của phụ thân, mẹ Chu chính là con cháu vị Tiểu Cách Cách kia. Trong những năm khói lửa chiến tranh, mẹ Chu và bà nội đã quen biết từ trên chiến trường, không biết người nào đã cứu người nào bao nhiêu lần, thân như chị em, mà mẹ Chu và chồng sống đầu đường xó chợ bị thất lạc, có người nói ông đã chết, có người nói ông đã cưới người khác. Có người còn nói ông đầu quân cho Quốc Dân đảng đi sang Đài Loan, nhưng mẹ Chu không tin. Sau khi Chiến tranh kết thúc đã về lại nơi này, bà và chồng đã lớn lên trong ngõ nhỏ này, biết ông nhất định sẽ về đây tìm bà.”
Một người ngay cả mình cũng không thể xác định là còn sống hay không, chờ đợi năm tháng thì lại lộ vẻ càng thêm lâu dài càng thêm gian nan, Tùy Ức nhớ đến dáng vẻ ôn hòa của bà cụ lúc nãy, hoàn toàn không nhìn ra bà đã từng đã trải qua nhiều khổ đau và khó khăn đến như vậy, quả nhiên là từng trải nhiều càng nhiều thì ý chí càng rộng rãi, trên mặt hay trong lòng cũng không thấy được một chút bi thương nào.
Tùy Ức tò mò, "Không phải nói hôm nay đã đặt trước ở ngoài à?"
Thì ra là đời sau của bát kỳ, mỗi ngày chỉ đặt một bàn, quả nhiên mang theo ngạo khí của quý tộc Mãn Thanh.
Tiêu Tử Uyên cười lên, "Chu mẹ nói, chúng ta là người trong nhà, trở về nhà mình ăn cơm lúc cũng được."
Rất nhanh cơm đã được dọn ra, rất đơn giản bốn mặn một canh, nhìn qua rất giản dị tự nhiên, mùi vị lại ngon vô cùng. Đồ ăn tinh tế tỷ mỉ, nguyên liệu tươi ngon, cách nấu nướng sáng tạo, nhìn qua cảnh đẹp ý vui, không trách được nhiều người bon chen muốn vào ăn.
Bữa cơm kia ấn tượng khắc sâu trong lòng Tùy Ức, ngoại trừ mùi vị đúng thật ngon hơn ở ngoài nhiều, đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Uyên chủ động mang cô đến gặp trưởng bối, có thể nói là mang một ý nghĩa quan trọng.
Sau khi ăn cơm xong, bà cụ nắm tay Tùy Ức nói chuyện rất lâu mới thả người.
Hai người vừa mới ra khỏi ngõ, đã nghe thấy có người gọi Tiêu Tử Uyên.
"Anh Tử Uyên!"
Tùy Ức vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai nam một nữ từ trong bóng tối đi đến, nhìn qua ít hơn so với Tiêu Tử Uyê hai tuổi, đều là con cháu gia đình có xuất thân cách mạng tuổi trẻ tài cao.
"Nhạc Hi." Tiêu Tử Uyên đáp một tiếng, nhân lúc Kiều Nhạc Hi còn chưa đến gần, khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Tùy Ức, "Em gái của Kiều Dụ, là một cô bé rất thú vị.”
Tùy Ức nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, rõ ràng có ba người bước đến, nhưng Tiêu Tử Uyên cố tình chỉ giới thiệu duy nhất cô bé đó cho cô, đây là sợ cô hiểu lầm ghen sao?
Khóe miệng Tùy Ức từ từ cong lên, có lẽ ánh mắt của cô đã tiết lộ cái gì đó, bị Tiêu Tử Uyên nhìn thấy chợt nhíu mày, ánh mắt lảng tránh hắng giọng một cái.
Chờ ba người đến gần, Tiêu Tử Uyên liền giới thiệu lần nữa với cô, "Kiều Nhạc Hi, Diệp Tử Nam, Thi Thần."
Sau đó nhìn về phía ba người cười nói, "Đây là bạn gái anh."
Ba người nhìn thấy Tiêu Tử Uyên đi cùng một cô gái vốn dĩ đã thấy hiếm lạ, không nghĩ đến anh lại giới thiệu đó là bạn gái, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Tùy Ức, trăm miệng một lời kêu một tiếng, "Chị dâu."
Tùy Ức mặt đỏ lên, vội vã quan sát mấy lần, ba người này nhìn vẻ ngoài và phong thái đúng thật là như Tiêu Tử Uyên, lại cố ý nhìn Diệp Tử Nam thêm một cái nữa, đây chính là anh chàng mà Tử Yên thích, đúng thật là người xuất sắc.
Kiều Nhạc Hi không nhịn được ngạc nhiên than một tiếng, "Bạn gái à? rất có phong cách!"
Tùy Ức cười gật đầu gật đầu với cô ấy, cô bé này đúng thật là có vài phần giống Kiều Dụ, nhưng đôi mắt kia quyến rõ linh động, đặc biệt hấp dẫn người khác, nên đã chậm rãi nói, “Vẻ ngoài đẹp hơn anh trai.”
Kiều Nhạc Hi sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên giải thích, "Bọn anh học chung một trường."
Kiều Nhạc Hi bừng tỉnh hiểu ra "À" một tiếng.
Tiêu Tử Uyên nhìn về phía Diệp Tử Nam đang nói chuyện cùng Thi Thần, “Tử Yên gần đây có quấy rầy cậu không?”
Diệp Tử Nam lúc ấy đã có người yêu, vẫn xem Tiêu Tử Yên như là em gái, ai ngờ thế lại khiến cô hiểu lầm hiểu lầm, có chút bất đắc dĩ cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Là anh cố ý phải không?"
Tiêu Tử Uyên nghe cậu ta nói như vậy liền mở miệng nói đùa, “Anh cũng không hiểu, em gái anh có điểm gì không tốt, vậy mà cậu không thấy? So với Đường Nhiễm Băng lại khác biệt nhiều như vậy?"
Diệp Tử Nam giơ tay đầu hàng, "Em sai lầm rồi, đều là em không tốt, Tử Yên rất tốt. Hiện tại trong đầu em có hai vấn đề rất đau đầu, anh có biết em gái em không thích Nhiễm Băng, cả ngày dùng nhiều cách khác nhau giúp đỡ Tử Uyên, coi lời em nói không ra gì.”
Tiêu Tử Uyên ôm lấy eo Tùy Ức cười, "Nói đùa với cậu thôi, con bé tính tình còn trẻ con, đã quấy rối cậu rất nhiều, khuyên bảo nó vài câu thì sẽ không gây chuyện nữa.”
Diệp Tử Nam cũng cười rộ lên, "Không sao, yên tâm đi, ở trong lòng em, cô ấy và Tử Đồng đều là em gái, trong lòng em đã có tính toán."
Lúc ấy Tiêu Tử Uyên bị em gái quấn lấy không còn cách nào khác, biết rõ trái tim của Diệp Tử Nam không đặt trên người con bé, nhưng cũng chỉ có thể đi hỏi Diệp Tử Nam, đúng như dự đoán Diệp Tử Nam không đồng ý.
"Tử Uyên, anh có biết, em vẫn xem em ấy như em gái mình, anh nói xem anh có thể thích Tử Đồng được không?”
Tiêu Tử Uyên trong lòng biết rõ, suy bụng ta ra bụng người, "Cũng biết là không thể nào, nhưng cũng không có biện pháp nào khác đành phải đến hỏi, nếu đúng là cậu từ chối cũng có thể trở về nói với con bé, để cho con bé hết hi vọng.”
Sau đó trong lòng Tiêu Tử Uyên hơi lo lắng, lại trịnh trọng cùng Diệp tử nam nói một câu nói, "Em cũng biết tính con bé, từ nhỏ tình tình đã tùy tiện, trong chốc lát không thể biến chuyển nhanh được. Diệp Tử Nam, cậu có thể không thích con bé, đó là quyền của cậu, nhưng anh hị vọng cậu không làm tổn thương đến con bé, đừng khiến con bé sau này không dám thích ai khác nữa. Con bé là em gái anh, trong lòng anh con bé xứng đáng được thứ tốt nhất.”
Diệp Tử Nam luôn luôn kính trọng Tiêu Tử Uyên, vẫn đem những này lời nói để ở trong lòng.
Nhiều cô gái bỏi vì mối tình đầu làm tổn thương nên đã đóng chặt trái tim, từ đó cô đơn lẻ loi một mình, bỏ lỡ hạnh phúc của bản thân.
Bọn họ đều không mong muốn Tiêu Tử Yên đi vào con đường này.
Thi Thần ở một bên cười bước đến gần hơn, "Cậu không thích Tử Yên, nhưng tớ thích, Tử Uyên, đem em gái anh thiệu cho em đi!"
Tiêu Tử Uyên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Thi Thần thấy không có kết quả lại liên tục chiến đấu chiến trường khác chính là Diệp Tử Nam, "Tớ cũng thích Tử Đồng, Cậu giới thiệu cho tớ đi!"
Diệp Tử Nam nhíu mày nhìn cậu ta, cũng không nói chuyện.
Thi Thần hừ một tiếng cười hì hì với Kiều Nhạc Hi nói, "Nhạc Hi này. . . . . ."
Nói đến một nửa lại dừng lại, gãi đầu một cái, "Thôi, cậu là của Giang Tiểu Tứ. . . . . ."
Xảo Lạc Tư quả nhiên xù lông, "Ai là của anh ta!"
Tùy Ức nãy giờ vẫn mỉm cười đứng xem, ai ngờ một giây tiếp theo Thi Thần đã chạy qua, “Chị dâu, em rất thích những cô gái như chị, chị có em gái không, giới thiệu cho em đi!”
Tùy Ức nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ta vừa đinh trả lời đã nghe thấy tiếng Tiêu Tử Uyên, “Nghe nói Giang Tiểu Tứ đã trở về?”
Diệp Tử Nam rất ăn ý phối hợp chuyển sang đề tài khác, "Ừ, mới về sáng nay, đang ở nhà do chênh lệch thời gian, đang chuẩn bị buổi tối qua nhà gặp anh ấy một lát.”
"Sao không nói một tiếng đã quay về."
Kiều Nhạc Hi mặt khinh thường lại thêm khinh bỉ, "Ai biết được, mới sáng sớm đã gọi điện thoại đánh thức em, nói muốn xem kéo cờ, đúng là mắc bệnh thần kinh quá nặng rồi!”
"Cũng nên trở về rồi."
"Đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm, chị dâu cũng đi nhé."
"Ừ, bọn anh đi trước nhé."
Ba người rất ăn ý bỏ quên vấn đề của Thi Thần, mỗi người đi một hướng, Thi Thần đứng tại chỗ cau mày giậm chân, “Này! mọi người như vậy là có ý gì? Tất cả đều xem như tôi không tồn tại vậy?!”
Tùy Ức quay đầu lại nhìn, hỏi Tiêu Tử Uyên, "Tại sao mọi người không để ý đến cậu ấy vậy?"
Tiêu Tử Uyên cười, "Anh và Diệp Tử Nam đều có em gái, Giang Tiểu Tứ mặc dù không có em gái nhưng cậu ấy có Kiều Nhạc Hi, mà Thu Thần vẫn luôn muốn có một cô em gái, nhưng lại không thể đạt được ước muốn, khi còn bé, có một lần cậu ta muốn em trai mặc đồ con gái, nhất đinh bắt em trai mình mặc váy, em trai cậu ta không chịu, bị cậu ta đánh đến đồng ý, cậu ta liền dắt theo em trai mặc váy đi khắp đại viện khoe cậu ta cũng có em gái, kết quả buổi tối bị cha cậu ta đánh cho một trận. cuối cùng cậu ta cũng có một cô em họ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta nhận em gái, mười phần là “Em gái giả”, em đừng để ý.
Tùy Ức nghe nở nụ cười, cũng là một người có ý.
"Cậu Diệp Tử Nam này chính là người mà Tử Yên thích à?”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, "Tử yên vẫn thích cậu ta, sau này Diệp Tử Nam có bạn gái, con bé cũng dần hạn chế. Chỉ là bạn gái của Diệp Tử Nam chỉ sợ không phải là người cùng một con đường với cậu ta, chỉ là cậu ta không thấy rõ.”
Tùy Ức nghĩ đến Tiêu Tử Yên, mặc dù nghịch ngợm tùy hứng nhưng lòng dạ rất tốt, theo suy nghĩ cô mang theo hi vọng nói một câu, “Tử Yên còn có cơ hội không?”
Tiêu Tử Uyên lắc đầu, "Không có cơ hội. Diệp Tử Nam vẫn luôn xem con bé như em gái, năm đó Tử Yên thế nào cũng muốn biết lý do tại sao cậu ta không thích con bé. Diệp Tử Nam kìm nén một lúc lâu cuối cũng nói một câu, nếu anh thích em anh có cảm giác loạn luân.”
Tùy Ức nhịn không được bật cười, an ủi Tiêu Tử Uyên một câu, "Tử yên còn nhỏ, về sau sẽ gặp được người tốt hơn."
Tiêu Tử Uyên cầm tay Tùy Ức, "Cái này ngược lại anh không lo lắng, thật ra thì Tử Yên cũng không phải quá thích Diệp Tử Nam, chỉ là lúc còn trẻ, muốn mà không được, đối phương ở trong lòng mình lại càng tốt, muốn dành được mà không thể.”
Tùy Ức đột nhiên hỏi, "Vậy lúc còn trẻ anh có ước muốn được người nào mà không dành được hay không?”
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt hài lòng, "Anh ước được rồi."
Tùy Ức sửng sốt, không khỏi ngẩng mắt lên nhìn anh.
Cô vẫn nghe nói Tiêu Tử Uyên chưa từng yêu anh, chẳng lẽ tin tức cô biết được không đúng?
Tiêu Tử Uyên dắt tay Tùy Ức, mười ngón tay đan xen, quay đầu nhìn về phía Tùy Ức chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp ở trong màn đêm yên tĩnh nghe vô cùng cảm động, "Từ lần đầu tiên biết em đến bây giờ, rốt cuộc anh đã yêu em 14 năm rồi."
Trong ánh mắt của anh tràn đầy nụ cười, Tùy Ức giật mình, từ từ cong lên khóe môi, nụ cười càng lúc càng sâu.
Bọn họ đều có tính tình không nóng không lạnh, lại dây dưa với nhau nhiều năm như vậy. Không có màu mực đâmh,lại có tiếng tim đập thình thịch, những ký ức nhẹ nhàng của ngày xưa bỗng nhiên tràn về, trong phút chốc cảm động thật sâu.
Trong ngõ nhỏ mờ tối, một nam một nữ nhẹ giọng nói chuyện, nam điềm tính anh tuấn, nữ dịu dàng bình tĩnh. Cô gái ôm cả cánh tay người con trai, thỉnh thoảng nghiêng đầu về phía người con trai nói gì đó, người con trai cười trả lời, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô gái, ôn nhu ấm áp, hai bóng dáng càng lúc càng xa, hai bóng dáng ấy mơ hồ bện chặt vào nhau, giống như vĩnh viễn không xa rời.
Trong phòng treo tranh chữ, giữa phòng là chiếc bàn bát tiên*, nhìn qua hình như đã lâu lắm rồi, lau chùi đến mức không nhiễm một hạt bụi nào, trải qua thời gian đã để lại nhiều vết tích thật dày. Bà cụ kéo tay Tùy Ức vẻ mặt tươi cười nhìn cô chằm chằm, Tùy Ức cũng không cảm thấy lo lắng, chỉ im lặng chờ đợi.
Tiêu Tử Uyên ngồi ở một bên yên lặng uống trà, khóe miệng cũng cong lên.
Một lúc lâu sau cụ bà mới hài lòng mở miệng đánh giá, “trắng trẻo nõn nà, rất tốt.”
Sau đó lại quay đầu hỏi Tiêu Tử Uyên, "Bà nội của cháu gặp chưa?"
Tiêu Tử Uyên đem Tùy Ức đến nơi này ngoài để ăn cơm còn có mục đích khác, nếu bà đã hỏi, anh cũng không cần đắn đo làm sao để nói nữa.
"Còn chưa, nhớ khi còn bé ông bà nội đã nói, nếu có bạn gái trước tiên phải mang đến cho bà xem, bà đồng ý mới có thể dẫn về nhà."
Bà cụ bị Tiêu Tử Uyên chọc cười, "Đó là nói đùa thôi, cháu còn tưởng là thật à. Cô bé tốt như vậy thì ra bà nội cháu còn chưa gặp, vậy được, để hôm khác, bà nói với bà ấy, nhất định bà ấy sẽ rất vui.”
Tiêu Tử Uyên khẽ nhếch môi, mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Bà cụ nói xong vừa cười vừa nói với Tùy Ức, "A Ức này, Tử Uyên đứa nhỏ này, đừng nhìn thấy bình thường không nói nhiều, nhưng là một đứa bé thật lòng, so với những đứa bé cùng tuổi, nhưng nó chững chạc nhất. Trừ Tử Yên ra, chưa bao giờ thấy nó mang cô gái nào đến đây. Hôm nay chịu mang cháu đến thì bà đã biết nó và cháu cũng thế. Cháu đã đến đây, về sau nó mà bắt nạt cháu, đến nơi này của mẹ Chu, để mẹ dạy dỗ nó.”
Bà cụ cười hiền lành, nghiêm túc dặn dò, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, gật đầu cười.
"Được rồi, hai đứa các cháu cứ ngồi đây, Chu mẹ làm cho hai đứa mấy món ăn thật ngon."
Nói xong bà cụ vui vẻ đi.
Lúc này Tùy Ức mới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Uyên, nhìn anh không nói lời nào.
Tiêu Tử Uyên cười rót cho cô một ly trà, "Nếm thử trà này một chút đi, rất ngon."
Tùy Ức bưng chén trà lên ngửi một chút, đúng thật là rất thơm, mà Tiêu Tử Uyên đợi sau khi cô nhấp một ngụm trà mới bắt đầu nói.
"Trước kia người ở đây chính là người của phủ Vương Gia, sau khi nhà Thanh suy bại mới đem Vương Phủ chuyển về đây, mặc dù khi đó Vương Gia cũng chỉ là một tên gọi, nhưng nó vẫn tồn tại.”
"Vậy mẹ Chu là . . . . ."
"Năm đó Vương Gia chỉ sinh được một cô con gái, là bảo bối, khi còn nhỏ vị Tiểu Cách cách này rất ghét các vương công quý tộc, cứ khăng khăng thích một người đánh xe trong cung, nhưng lão vương gia không đồng ý, tiểu Cách Cách liền cùng người đánh xe đó bỏ trốn, lão Vương gia trước khi mất đã tìm họ về, cuối cùng đã ngầm cho phép hôn sự này. Sau khi Lão Vương gia đi, tiểu Cách Cách hối hận đã muộn, nên vẫn ở đây trông chừng phủ của phụ thân, mẹ Chu chính là con cháu vị Tiểu Cách Cách kia. Trong những năm khói lửa chiến tranh, mẹ Chu và bà nội đã quen biết từ trên chiến trường, không biết người nào đã cứu người nào bao nhiêu lần, thân như chị em, mà mẹ Chu và chồng sống đầu đường xó chợ bị thất lạc, có người nói ông đã chết, có người nói ông đã cưới người khác. Có người còn nói ông đầu quân cho Quốc Dân đảng đi sang Đài Loan, nhưng mẹ Chu không tin. Sau khi Chiến tranh kết thúc đã về lại nơi này, bà và chồng đã lớn lên trong ngõ nhỏ này, biết ông nhất định sẽ về đây tìm bà.”
Một người ngay cả mình cũng không thể xác định là còn sống hay không, chờ đợi năm tháng thì lại lộ vẻ càng thêm lâu dài càng thêm gian nan, Tùy Ức nhớ đến dáng vẻ ôn hòa của bà cụ lúc nãy, hoàn toàn không nhìn ra bà đã từng đã trải qua nhiều khổ đau và khó khăn đến như vậy, quả nhiên là từng trải nhiều càng nhiều thì ý chí càng rộng rãi, trên mặt hay trong lòng cũng không thấy được một chút bi thương nào.
Tùy Ức tò mò, "Không phải nói hôm nay đã đặt trước ở ngoài à?"
Thì ra là đời sau của bát kỳ, mỗi ngày chỉ đặt một bàn, quả nhiên mang theo ngạo khí của quý tộc Mãn Thanh.
Tiêu Tử Uyên cười lên, "Chu mẹ nói, chúng ta là người trong nhà, trở về nhà mình ăn cơm lúc cũng được."
Rất nhanh cơm đã được dọn ra, rất đơn giản bốn mặn một canh, nhìn qua rất giản dị tự nhiên, mùi vị lại ngon vô cùng. Đồ ăn tinh tế tỷ mỉ, nguyên liệu tươi ngon, cách nấu nướng sáng tạo, nhìn qua cảnh đẹp ý vui, không trách được nhiều người bon chen muốn vào ăn.
Bữa cơm kia ấn tượng khắc sâu trong lòng Tùy Ức, ngoại trừ mùi vị đúng thật ngon hơn ở ngoài nhiều, đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Uyên chủ động mang cô đến gặp trưởng bối, có thể nói là mang một ý nghĩa quan trọng.
Sau khi ăn cơm xong, bà cụ nắm tay Tùy Ức nói chuyện rất lâu mới thả người.
Hai người vừa mới ra khỏi ngõ, đã nghe thấy có người gọi Tiêu Tử Uyên.
"Anh Tử Uyên!"
Tùy Ức vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai nam một nữ từ trong bóng tối đi đến, nhìn qua ít hơn so với Tiêu Tử Uyê hai tuổi, đều là con cháu gia đình có xuất thân cách mạng tuổi trẻ tài cao.
"Nhạc Hi." Tiêu Tử Uyên đáp một tiếng, nhân lúc Kiều Nhạc Hi còn chưa đến gần, khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Tùy Ức, "Em gái của Kiều Dụ, là một cô bé rất thú vị.”
Tùy Ức nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, rõ ràng có ba người bước đến, nhưng Tiêu Tử Uyên cố tình chỉ giới thiệu duy nhất cô bé đó cho cô, đây là sợ cô hiểu lầm ghen sao?
Khóe miệng Tùy Ức từ từ cong lên, có lẽ ánh mắt của cô đã tiết lộ cái gì đó, bị Tiêu Tử Uyên nhìn thấy chợt nhíu mày, ánh mắt lảng tránh hắng giọng một cái.
Chờ ba người đến gần, Tiêu Tử Uyên liền giới thiệu lần nữa với cô, "Kiều Nhạc Hi, Diệp Tử Nam, Thi Thần."
Sau đó nhìn về phía ba người cười nói, "Đây là bạn gái anh."
Ba người nhìn thấy Tiêu Tử Uyên đi cùng một cô gái vốn dĩ đã thấy hiếm lạ, không nghĩ đến anh lại giới thiệu đó là bạn gái, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Tùy Ức, trăm miệng một lời kêu một tiếng, "Chị dâu."
Tùy Ức mặt đỏ lên, vội vã quan sát mấy lần, ba người này nhìn vẻ ngoài và phong thái đúng thật là như Tiêu Tử Uyên, lại cố ý nhìn Diệp Tử Nam thêm một cái nữa, đây chính là anh chàng mà Tử Yên thích, đúng thật là người xuất sắc.
Kiều Nhạc Hi không nhịn được ngạc nhiên than một tiếng, "Bạn gái à? rất có phong cách!"
Tùy Ức cười gật đầu gật đầu với cô ấy, cô bé này đúng thật là có vài phần giống Kiều Dụ, nhưng đôi mắt kia quyến rõ linh động, đặc biệt hấp dẫn người khác, nên đã chậm rãi nói, “Vẻ ngoài đẹp hơn anh trai.”
Kiều Nhạc Hi sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên giải thích, "Bọn anh học chung một trường."
Kiều Nhạc Hi bừng tỉnh hiểu ra "À" một tiếng.
Tiêu Tử Uyên nhìn về phía Diệp Tử Nam đang nói chuyện cùng Thi Thần, “Tử Yên gần đây có quấy rầy cậu không?”
Diệp Tử Nam lúc ấy đã có người yêu, vẫn xem Tiêu Tử Yên như là em gái, ai ngờ thế lại khiến cô hiểu lầm hiểu lầm, có chút bất đắc dĩ cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Là anh cố ý phải không?"
Tiêu Tử Uyên nghe cậu ta nói như vậy liền mở miệng nói đùa, “Anh cũng không hiểu, em gái anh có điểm gì không tốt, vậy mà cậu không thấy? So với Đường Nhiễm Băng lại khác biệt nhiều như vậy?"
Diệp Tử Nam giơ tay đầu hàng, "Em sai lầm rồi, đều là em không tốt, Tử Yên rất tốt. Hiện tại trong đầu em có hai vấn đề rất đau đầu, anh có biết em gái em không thích Nhiễm Băng, cả ngày dùng nhiều cách khác nhau giúp đỡ Tử Uyên, coi lời em nói không ra gì.”
Tiêu Tử Uyên ôm lấy eo Tùy Ức cười, "Nói đùa với cậu thôi, con bé tính tình còn trẻ con, đã quấy rối cậu rất nhiều, khuyên bảo nó vài câu thì sẽ không gây chuyện nữa.”
Diệp Tử Nam cũng cười rộ lên, "Không sao, yên tâm đi, ở trong lòng em, cô ấy và Tử Đồng đều là em gái, trong lòng em đã có tính toán."
Lúc ấy Tiêu Tử Uyên bị em gái quấn lấy không còn cách nào khác, biết rõ trái tim của Diệp Tử Nam không đặt trên người con bé, nhưng cũng chỉ có thể đi hỏi Diệp Tử Nam, đúng như dự đoán Diệp Tử Nam không đồng ý.
"Tử Uyên, anh có biết, em vẫn xem em ấy như em gái mình, anh nói xem anh có thể thích Tử Đồng được không?”
Tiêu Tử Uyên trong lòng biết rõ, suy bụng ta ra bụng người, "Cũng biết là không thể nào, nhưng cũng không có biện pháp nào khác đành phải đến hỏi, nếu đúng là cậu từ chối cũng có thể trở về nói với con bé, để cho con bé hết hi vọng.”
Sau đó trong lòng Tiêu Tử Uyên hơi lo lắng, lại trịnh trọng cùng Diệp tử nam nói một câu nói, "Em cũng biết tính con bé, từ nhỏ tình tình đã tùy tiện, trong chốc lát không thể biến chuyển nhanh được. Diệp Tử Nam, cậu có thể không thích con bé, đó là quyền của cậu, nhưng anh hị vọng cậu không làm tổn thương đến con bé, đừng khiến con bé sau này không dám thích ai khác nữa. Con bé là em gái anh, trong lòng anh con bé xứng đáng được thứ tốt nhất.”
Diệp Tử Nam luôn luôn kính trọng Tiêu Tử Uyên, vẫn đem những này lời nói để ở trong lòng.
Nhiều cô gái bỏi vì mối tình đầu làm tổn thương nên đã đóng chặt trái tim, từ đó cô đơn lẻ loi một mình, bỏ lỡ hạnh phúc của bản thân.
Bọn họ đều không mong muốn Tiêu Tử Yên đi vào con đường này.
Thi Thần ở một bên cười bước đến gần hơn, "Cậu không thích Tử Yên, nhưng tớ thích, Tử Uyên, đem em gái anh thiệu cho em đi!"
Tiêu Tử Uyên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Thi Thần thấy không có kết quả lại liên tục chiến đấu chiến trường khác chính là Diệp Tử Nam, "Tớ cũng thích Tử Đồng, Cậu giới thiệu cho tớ đi!"
Diệp Tử Nam nhíu mày nhìn cậu ta, cũng không nói chuyện.
Thi Thần hừ một tiếng cười hì hì với Kiều Nhạc Hi nói, "Nhạc Hi này. . . . . ."
Nói đến một nửa lại dừng lại, gãi đầu một cái, "Thôi, cậu là của Giang Tiểu Tứ. . . . . ."
Xảo Lạc Tư quả nhiên xù lông, "Ai là của anh ta!"
Tùy Ức nãy giờ vẫn mỉm cười đứng xem, ai ngờ một giây tiếp theo Thi Thần đã chạy qua, “Chị dâu, em rất thích những cô gái như chị, chị có em gái không, giới thiệu cho em đi!”
Tùy Ức nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ta vừa đinh trả lời đã nghe thấy tiếng Tiêu Tử Uyên, “Nghe nói Giang Tiểu Tứ đã trở về?”
Diệp Tử Nam rất ăn ý phối hợp chuyển sang đề tài khác, "Ừ, mới về sáng nay, đang ở nhà do chênh lệch thời gian, đang chuẩn bị buổi tối qua nhà gặp anh ấy một lát.”
"Sao không nói một tiếng đã quay về."
Kiều Nhạc Hi mặt khinh thường lại thêm khinh bỉ, "Ai biết được, mới sáng sớm đã gọi điện thoại đánh thức em, nói muốn xem kéo cờ, đúng là mắc bệnh thần kinh quá nặng rồi!”
"Cũng nên trở về rồi."
"Đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm, chị dâu cũng đi nhé."
"Ừ, bọn anh đi trước nhé."
Ba người rất ăn ý bỏ quên vấn đề của Thi Thần, mỗi người đi một hướng, Thi Thần đứng tại chỗ cau mày giậm chân, “Này! mọi người như vậy là có ý gì? Tất cả đều xem như tôi không tồn tại vậy?!”
Tùy Ức quay đầu lại nhìn, hỏi Tiêu Tử Uyên, "Tại sao mọi người không để ý đến cậu ấy vậy?"
Tiêu Tử Uyên cười, "Anh và Diệp Tử Nam đều có em gái, Giang Tiểu Tứ mặc dù không có em gái nhưng cậu ấy có Kiều Nhạc Hi, mà Thu Thần vẫn luôn muốn có một cô em gái, nhưng lại không thể đạt được ước muốn, khi còn bé, có một lần cậu ta muốn em trai mặc đồ con gái, nhất đinh bắt em trai mình mặc váy, em trai cậu ta không chịu, bị cậu ta đánh đến đồng ý, cậu ta liền dắt theo em trai mặc váy đi khắp đại viện khoe cậu ta cũng có em gái, kết quả buổi tối bị cha cậu ta đánh cho một trận. cuối cùng cậu ta cũng có một cô em họ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta nhận em gái, mười phần là “Em gái giả”, em đừng để ý.
Tùy Ức nghe nở nụ cười, cũng là một người có ý.
"Cậu Diệp Tử Nam này chính là người mà Tử Yên thích à?”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, "Tử yên vẫn thích cậu ta, sau này Diệp Tử Nam có bạn gái, con bé cũng dần hạn chế. Chỉ là bạn gái của Diệp Tử Nam chỉ sợ không phải là người cùng một con đường với cậu ta, chỉ là cậu ta không thấy rõ.”
Tùy Ức nghĩ đến Tiêu Tử Yên, mặc dù nghịch ngợm tùy hứng nhưng lòng dạ rất tốt, theo suy nghĩ cô mang theo hi vọng nói một câu, “Tử Yên còn có cơ hội không?”
Tiêu Tử Uyên lắc đầu, "Không có cơ hội. Diệp Tử Nam vẫn luôn xem con bé như em gái, năm đó Tử Yên thế nào cũng muốn biết lý do tại sao cậu ta không thích con bé. Diệp Tử Nam kìm nén một lúc lâu cuối cũng nói một câu, nếu anh thích em anh có cảm giác loạn luân.”
Tùy Ức nhịn không được bật cười, an ủi Tiêu Tử Uyên một câu, "Tử yên còn nhỏ, về sau sẽ gặp được người tốt hơn."
Tiêu Tử Uyên cầm tay Tùy Ức, "Cái này ngược lại anh không lo lắng, thật ra thì Tử Yên cũng không phải quá thích Diệp Tử Nam, chỉ là lúc còn trẻ, muốn mà không được, đối phương ở trong lòng mình lại càng tốt, muốn dành được mà không thể.”
Tùy Ức đột nhiên hỏi, "Vậy lúc còn trẻ anh có ước muốn được người nào mà không dành được hay không?”
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt hài lòng, "Anh ước được rồi."
Tùy Ức sửng sốt, không khỏi ngẩng mắt lên nhìn anh.
Cô vẫn nghe nói Tiêu Tử Uyên chưa từng yêu anh, chẳng lẽ tin tức cô biết được không đúng?
Tiêu Tử Uyên dắt tay Tùy Ức, mười ngón tay đan xen, quay đầu nhìn về phía Tùy Ức chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp ở trong màn đêm yên tĩnh nghe vô cùng cảm động, "Từ lần đầu tiên biết em đến bây giờ, rốt cuộc anh đã yêu em 14 năm rồi."
Trong ánh mắt của anh tràn đầy nụ cười, Tùy Ức giật mình, từ từ cong lên khóe môi, nụ cười càng lúc càng sâu.
Bọn họ đều có tính tình không nóng không lạnh, lại dây dưa với nhau nhiều năm như vậy. Không có màu mực đâmh,lại có tiếng tim đập thình thịch, những ký ức nhẹ nhàng của ngày xưa bỗng nhiên tràn về, trong phút chốc cảm động thật sâu.
Trong ngõ nhỏ mờ tối, một nam một nữ nhẹ giọng nói chuyện, nam điềm tính anh tuấn, nữ dịu dàng bình tĩnh. Cô gái ôm cả cánh tay người con trai, thỉnh thoảng nghiêng đầu về phía người con trai nói gì đó, người con trai cười trả lời, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô gái, ôn nhu ấm áp, hai bóng dáng càng lúc càng xa, hai bóng dáng ấy mơ hồ bện chặt vào nhau, giống như vĩnh viễn không xa rời.
/82
|