Lúc Tùy Ức biết tin này đã thất thần rất lâu, sau đó cũng không nhắc đến nữa.
Tùy Ức vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, ô thật sự không ngờ cô và nhà họ Tùy vẫn còn liên quan.
Ngày đó có một cô gái đến đăng ký khám bệnh, ngồi đối diện Tùy Ức nhưng lại không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô thật lâu mới nói,"Chị chính là Tùy Ức? Dượng tôi chính là người vì chị mà giải tán gia tài bạc triệu?”
Tùy Ức lúc đầu không hiểu vấn đề, cô gái đó vênh mặt hất cằm trả lời, "Tôi họ Lâm."
Tùy Ức lần này rốt cuộc hiểu rõ, không muốn cùng cô ta nói chuyện nhiều, "Xin hỏi cô khó chịu ở đâu?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Cô gái cũng không trả lời cô, "Cho dù mẹ chị là một tài nữ thì thế nào? Nhà họ Tùy cuối cùng vẫn không phải vẫn chọn cô của tôi sao?"
Tùy Ức nở nụ cười, cười đến mức dịu dàng, chậm rãi phun ra mấy chữ, "Nhà họ Tùy chọn cô của cô mà không chọn mẹ tôi, toi chỉ có thể nói bọn họ có mắt không tròng."
Cô gái lập tức giẫm chân, "Chị. . . . . . chị lại dám nói như vậy! Sau này chị nhất định sẽ hối hận!"
Tùy Ức cười khẩy, "Sau này? Tôi có cái gì phải hối hận? Chẳng lẽ cô có bệnh?"
"Chị!" Cô gái giận đến mặt đỏ lên, đứng lên thở phì phò đi ra.
Tùy Ức thở dài, thật sự là phiền phức mỗi năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Buổi tối hôm đó, lúc Tiêu Tử Uyên ngồi ở đầu giường xem tạp chí giống như vô tình nói một câu, "Kiều Dụ đã được gọi về."
Vừa nói đến Kiều Dụ Tùy Ức lại nghĩ đến Yêu Nữ, hỏi một câu, "Anh nói xem, hai người bọn họ còn có thể sao?"
Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút, "Kiều Dụ bên này không thành vấn đề."
Tùy Ức nghĩ, "Yêu Nữ bên này cũng không thành vấn đề."
Tiêu Tử Uyên cười kéo Tùy Ức lại, "Vậy thì không thành vấn đề."
Tùy Ức vẫn không hiểu, "Năm đó Kiều Dụ rốt cuộc là vì sao? Vì quyền thế?"
Tiêu Tử Uyên chợt thu nụ cười, sau một lúc lâu chậm rãi nói, "Kiều Dụ còn có một người anh trai, tên Kiều Diệp, lớn hơn chúng ta vài tuổi, là một người rất ngay thẳng. Vốn là nhà họ Kiều tất cả đều do anh ấy gánh vác , nhưng năm đó lúc kiểm tra sức khoẻ phát hiện ra ung thư giai đoạn đầu. Anh ấy gạt trong nhà, chỉ có mấy người bọn anh biết. Anh ấy không có yêu cầu khác, chỉ là muốn Kiều Dụ sau khi tốt nghiệp nhận lấy trọng trách gia đình, đây chính là lý do vì sao Kiều Dụ ban đầu không chịu chấp nhận Yêu Nữ. Sau khi làm giải phẫu, khôi phục rất tốt, nhưng năm đó lúc bọn anh sắp tốt nghiệp bệnh ung thư lại tái phát, không còn biện pháp chữa, chỉ có thời gian vài năm, Kiều Dụ chỉ có thể bỏ qua Kỷ Tư Toàn. Cậu ấy biết Kỷ Tư Toàn mơ ước là điều gì, không muốn bởi vì chính mình mà liên lụy đến cô ấy, nên vẫn không nói rõ nguyên nhân."
Trong lòng Tùy Ức có chút khó chịu, "Vậy anh trai Kiều sư huynh. . . . . ."
"Vẫn còn sống." Tiêu Tử Uyên kéo qua Tùy Ức lại, "Không nói chuyện này nữa, không muốn em suy nghĩ nhiều. Ngày mai Kiều Dụ mời khách, chúng ta cùng đi?"
"Vâng." Khi đó Tùy Ức mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đối với Kiều Dụ vẫn còn có chút ý kiến, hiện tại biết nguyên nhân cũng hiểu anh. Chỉ thấy đáng thương cho Yêu Nữ.
Buổi tối hôm sau, Tùy Ức đến sớm, lúc đẩy cửa vào lại gặp được cô gái kia.
Cô gái thấy Tùy Ức lập tức lôi kéo người thanh niên đến đi, "Anh, chính là chị ta! Con gái riêng của dượng!"
Tùy Ức nhìn cậu bé trước mắt có chút quen mắt, gương mặt này và gương mặt trong trí nhớ dần dần trùng hợp, hô hấp của cô thoáng chốc liền rối loạn, cũng không để ý đến cô gái đang nói gì.
Cậu ta không đồng ý trừng mắt nhìn cô gái một chút, “Em không được nói bậy, cha anh không phải loại người như vậy."
"Nhưng dượng cũng thừa nhận chị ta là con gái của dượng, mà chị ta không phải do cô sinh, vậy thì chính là con gái riêng rồi?”
Cậu ta cũng có chút hoài nghi, mang theo ánh mắt dò xét nhìn về phía Tùy Ức.
Tùy Ức vốn định cãi lại, nhưng em trai ruột thịt của mình nhìn cô như vậy, cô giống như mất đi giọng nói vậy, há miệng ra một câu cũng không nói ra được.
Đúng lúc đó Tiêu Tử Uyên đẩy cửa vào đã nhìn thấy tình cảnh này, trong hốc mắt sâu trong nháy gió đã nổi lên mạnh mẽ, hừ lạnh một tiếng, "Gà nhà bôi mặt đá nhau*, lá gan ghê gớm thật."
(*) anh em đấu đá lẫn nhau
Nói xong nghiêng đầu nhìn Lâm Thần đang đứng sau lưng một cái, Lâm Thần khẽ run rẩy, chủ động thẳng thắn, "Là em họ tớ. Tớ qua nó chuyện với nó, nể mặt tớ, cậu ngàn vạn đừng ra tay. Nếu không về nhà tớ không có cách nào ăn nói."
Tiêu Tử Uyên chưa nói được cũng không nói không được, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tùy Ức, không nhìn hai người trước mặt, không coi ai ra gì dịu dàng nói, "Đến đã bao lâu rồi?"
Tùy Ức đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Tử Uyên, nắm thật chặt, "Vừa tới."
Lâm Thần ở bên kia chào hỏi một tiếng, "Tùy Hâm, Dao Dao, đế đây, anh có chuyện muốn nói với các em."
Hai người liếc nhìn nhau, Lâm Dao không dám chọc Tiêu Tử Uyên, liền đi theo Tùy Hâm đi đến bên Lâm Thần.
Tùy Hâm?
Thì ra là cậu ấy tên là Tùy Hâm.
Phong mãn vạt áo đi hay ở tùy tâm* , đây là ám chỉ cái gì?
(*) Gió thổi đầy vạt áo, đi hay ở tùy tâm.
Tiêu Tử Uyên vỗ vỗ tay Tùy Ức, "Đừng suy nghĩ nữa, những người đó không quan trọng một chút nào."
Tùy Ức gật đầu, lúc vừa rồi trong phút chốc Tùy Ức đã muốn nói ra tất cả dự thật, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ đến cậu là múa mủ với cô, nên không đành lòng.
Mấy ngày hôm sau, Tùy Úc nhận được điện thoại của Lâm Thần, vừa nghe đã phát hiện không phải giọng của anh.
Giọng nam đó có chút xấu hổ, "Xin chào, em là Tùy Hâm, ngày đó chúng ta đã gặp nhau. Mạo muội gọi điện thoại cho chị, thật ngại. Cha em đã đem tất cả mọi chuyện nói cho em biết, em và Lâm Dao hiểu lầm chị, thật thật xin lỗi."
"Ông ta nói cho em biết?" Tùy Ức có chút nóng lòng, "Ông ấy nói gì?"
Tùy Hâm cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là trả lời, "Cha nói lúc trước khi lấy mẹ em đã lấy mẹ của chị cưới hỏi đàng hoàng, theo lý thuyết, em nên gọi chị một tiếng. . . . . ."
Tùy Ức lúc sắp nghe thấy từ kia bỗng nhiên cúp điện thoại.
Lúc Tiêu Tử Uyên tan việc trở lại thì nhìn thấy Tùy Ức ngẩng mặt dựa vào trên ghế sofa mất hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngay cả anh vào cửa cũng không hiện.
Suy nghĩ hồi lâu, Tùy Ức chợt nở nụ cười.
Thật ra thì đây xem như là kết quả tốt nhất đi, cô vẫn còn suy nghĩ điều gì nữa?
Sau hôm ấy, Tùy Ức hình như thật thay da đổi thịt, đối với những đề tài nhạy cảm trước kia cũng buông xuối.
Có một lần đi cùng Tiêu Tử Uyên ra ngoài ăn cơm, trên bàn cơm có người có thâm ý khác hỏi, "Người ta nói chuyện xảy ra đối với mẹ sẽ tái hiện trên người con cái, bộ trưởng Tiêu ưu tú như vậy, nếu như sau này cậu ta kết hôn bên ngoài, đi theo con đường của cha cô, cô sẽ chọn im lặng chịu đựng hay là như mẹ cô lựa chọn ly hôn với cậu ta?"
Tùy Ức nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái, những người bên cạnh khẽ mỉm cười hình như cũng đang chờ đáp án.
Tiêu Tử Uyên nhấc ly trà lên nhấp một ngụm trà, cô gái của anh trừ trước mặt anh, cho tới bây giờ vẫn mạnh mẽ không ai có thể thắng nổi.
Tùy Ức khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng trả lời, "Cuộc đời này của tôi không có ly dị, chỉ có mất vợ hay chồng!"
"Hả!"
Mọi người đều cố nén cười đến mặt mũi co quắp, Tiêu Tử Uyên đặt ly trà xuống vuốt cái trán, thật là mạnh mẽ đến mức anh có áp lực rất lớn.
Mùa xuân một năm nào đó, Tiêu Tử Uyên cuối cùng cũng nhận được tin tức của nhà, ông cụ tự mình gọi điện thoại đến cho anh, "Mang cô bé về nhà để ông xem mặt nào."
Tiêu Tử Uyên đột nhiên có cảm giác thời kỳ cực khổ đã qua, anh đã tĩnh toán rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tùy Ức thức dậy đã phát hiện trên tay mình có nhiều hơn một chiếc nhẫn, rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ còn không có mà?
Cô chạy đến toilet hỏi người đang đánh răng Tiêu Tử Uyên, "Đây là cái gì?"
Hỏi xong liền đưa tay ra.
Tiêu Tử Uyên trong miệng đều là bọt, mơ hồ không nói rõ câu, "Chiếc nhẫn."
"Em đương nhiên biết là chiếc nhẫn, em hỏi anh tại sao lại ở trên tay em, từ đâu ra?"
Tiêu Tử Uyên trả lời một câu rất nhanh, "Anh mua , đưa cho em."
Tùy Ức từng bước tiến tới gần, "Anh đưa ta chiếc nhẫn làm gì?"
"Cưới em đó." Tiêu Tử Uyên trả lời một cách đương nhiên, "Đúng rồi, mấy ngày nữa em theo anh về nhà để gặp mặt người nhà của chúng ta."
Tùy Ức rất là im lặng, "Tiêu Tử Uyên, anh không biết muốn kết hôn với một cô gái phải cầu hôn sao?"
Tiêu Tử Uyên gật đầu một cái, "Biết, nhưng thời gian không còn kịp nữa, em mang trước, chờ sau này anh sẽ cầu."
Tùy Ức rên lên một tiếng, im lặng đi ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên mặc dù không cầu hôn, nhưng lại tìm cho Tùy Ức một pho tượng phật lớn để bảo vệ Tùy Ức .
Buổi chiều Thứ bảy Tiêu Tử Uyên dẫn Tùy Ức đến một quán cà phê.
Quán cà phê này trang trí rất đặc sắc, mới vào cửa xa xa đã thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng quần đen đi tới, tóc quăn lười biếng địa bối thành lọn, có vài sợi buống xuống dưới, mặc dù trang phục rất bình thường, nhưng mặc ở trên bà lại có loại quyến rũ xinh đẹp không nói ra được.
Tay Tiêu Tử Uyên đặt bên hông Tùy Ức, thân mật không hề kiêng kỵ bất cứ ai khiến Tiêu Quỳnh trong lòng lắp bắp kinh hãi.
"Gọi cô đi." Tiêu Tử Uyên thúc giục Tùy Ức.
Tùy Ức quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, cô còn chưa chào hỏi người ta mà anh lại nói cô gạo theo anh, như vậy được không?
Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng có thể chảy ra nước, Tùy Ức bị anh đầu độc ngoan ngoãn mở miệng gọi, "Cô."
Tiêu Quỳnh cũng không đáp lại mà là nhíu mày nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên khẽ vuốt cằm, hình như mang theo thỉnh cầu, Tiêu Quỳnh cười sảng sảng, "Ừ, thật biết nghe lời . Đây là đứa bé nhà ai, bộ dáng rất xinh đẹp."
Tùy tiện nói chuyện mấy câu, Tiêu Tử Uyên liền quay đầu lại nói với Tùy Ức, "Anh có đem theo một ít quà tặng cho cô để trên xe, em ra lấy hộ anh một chút nhé!”
Tùy Ức sửng sốt một giây rồi lại gật đầu nói vâng.
Tiêu Tử Uyên luôn rất cẩn thận, từ lúc nào lại sơ suất như vậy? chỉ sợ là những lời kế tiếp anh không muốn cô nghe được thôi.
Tùy Ức vừa rời đi, hai cô cháu vốn dĩ là đang trò chuyện rất vui vẻ bỗng nhiên thay đổi mùi vị.
Tiêu Quỳnh liếc xéo Tiêu Tử Uyên, "Nói đi, đột nhiên muốn cô nhận cháu gái, phải có lý do gì chứ."
"Không phải cháu gái, là cháu dâu."
"Các đại thần trong nhà đã gặp rồi à?"
"Vẫn chưa."
Tiêu Quỳnh hiểu, "Kiên quyết phản đối?"
Tiêu Tử Uyên giống như có chút khó xử, "Cũng không phải là kiên quyết phản đối.”
"Gia thế?"
"Dòng dõi thư hương, bậc thấy của nền học vấn quốc gia Thẩm Nhân Tĩnh là ông ngoại của cô ấy."
"Ừ, xuất thân danh môn, không tệ, vậy cháu sợ cái gì?"
"Gia đình cô ấy bố mẹ ly hôn."
Tiêu Quỳnh suy tư , "Điều này cũng không có gì."
Tiêu Tử Uyên lại bồi thêm một câu, "Cha cô ấy là Tùy Cảnh Nghiêu."
Tiêu Quỳnh rốt cuộc hiểu rõ đứa cháu này muốn nói cái gì rồi, "Tùy thị? Quả nhiên là không thể nói cương quyết phản đối, cho nên muốn mời cô làm trợ thủ?"
Tiêu Quỳnh nghiêng đầu cười, "Vậy ta phải xem trước một chút cháu dâu này có hợp khẩu vị cô không đã.”
Tiêu Tử Uyên cười, anh đối với Tùy Ức đâu chỉ là lòng tin tràn đầy.
Ngày hôm sau Tùy Ức được Tiêu Quỳnh nhiệt tình mời và Tiêu Tử Uyên ngầm đồng ý cô cùng với Tiêu Quỳnh đi dạo một ngày, sức kiên nhẫn cực tốt, buổi tối lúc Tiêu Tử Uyên đi đón Tùy Ức, Tiêu Quỳnh vẫn đang nằm ở trên ghế sa lon kêu thảm thiết.
Tùy Ức mồ hôi chảy ròng ròng giúp cô ấn huyệt vị.
Tiêu Quỳnh thấy Tiêu Tử Uyên tới liền bảo Tùy Ức tạm ngừng, ngồi dậy một lát sau cảm giác rất hài lòng, "đúng thật là nhẹ nhõm không ít, cô bé này thật sự có tài."
Tùy Ức mỉm cười không lên tiếng.
Tiêu Quỳnh suy nghĩ một chút rút chuỗi ngọc đeo trên tay xuống đeo lên tay Tùy Ức, Tiêu Tử Uyên cả hoảng hốt đưa tay lên ngăn cản, lại bị Tiêu Quỳnh chặn lại, vẻ mặt trách cứ, "Cháu làm gì đấy, cũng không phải là đưa cho cháu."
Tùy Ức trực giác là không thể nhận, muốn thu tay lại bị Tiêu Quỳnh kéo, "Cháu cái này cô bé ngốc này, lúc về nhà nhất định phải đeo, sẽ không ai làm khó cháu.”
Trên đường trở về Tiêu Tử Uyên mới nói cho Tùy Ức biết, "Cô ấy không phải cô ruột của anh, là trẻ mồ côi con gái chiến hữu năm xưa của ông nội, năm đó cha ruột cô vì cứu ông nội anh đã hy sinh, mẹ cũng hy sinh ở trên chiến trường, ông nội anh từ trên chiến trường lúc trở về đã dẫn cô về nuôi, từ đó về sau so ruột còn thân hơn, tìm mọi cách cưng chiều, ông cụ đời này coi trọng nhất không phải là của cha anh, mà là cô ấy, người trong nhà kiêng kỵ ông cụ, đối với cô luôn nhẫn nhịn ba phần. Chuỗi lắc tay này là kỷ vật của cha mẹ cô để lại cho cô, cô từ nhỏ đeo bên người lên lớn, người trong nhà đều biết, vốn muốn mời cô giúp một tay mới nói một chút, không ngờ cô lại . . . . ."
Tùy Ức cúi đầu nhìn chuỗi ngọc trên cổ tay cô, bỗng nhiên có chút hồi hộp.
Quả nhiên, lúc đến nhà họ Tiêu, mọi người ngoại trừ khen Tùy Ức dịu dàng xinh đẹp ở ngoài, rối rít nhìn chằm chằm cổ tay của cô, ông nội Tiêu trợn mắt nhìn Tiêu Tử Uyên một cái mới mở miệng, "Bé con này, lão già ông lớn tuổi, răng lợi không được tốt, một lát cháu làm cho ông một bát tào phớ đi!"
Tùy Ức biết đây là cuộc thi bắt đầu, liền lễ phép đồng ý , "Vâng ạ."
Khảo nghiệm nấu tào phớ không chỉ là kỹ thuật xắt rau, mà chính là thi nghiên cứu lòng người, đem những miếng đạu hũ mềm mại xắt nhỏ như tóc, muốn phải làm một mạch liên tục, không được phép suy nghĩ đến bất cứ điều gì, tâm không tĩnh chắc chắn sẽ không thành công ?
Tùy Ức vào phòng bếp không bao lâu liền bưng một chén nhỏ sứ men xanh ra ngoài, đặt ở trước mặt ông nội Tiêu ông cụ, ông cụ nếm thử một miếng sau gật đầu, "Đi với ông thư phòng thôi."
Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức đi theo ông nội Tiêu vào thư phòng, trên bàn sách đã đặt sẵn một trang giấy viết chữ nhưng chưa hoàn chỉnh, ông nội Tiêu mở miệng, "Bức chữ này còn thiếu một chữ, nhóc con, cháu qua đây thêm một chứ để ông xem nào.
Sau khi Tùy Ức viết xong, ông nội Tiêu hình như rất hài lòng, cúi đầu nhìn, "Bút pháp mặc dù còn non nớt, nhưng mà lại có khí phách của Thẩm Nhân Tĩnh, không tệ."
Tiêu Tử Uyên giải thích, "Đó là ông ngoại cô ấy."
Ông nội Tiêu giương mắt lại nhìn Tùy Ức một cái, giọng nói dịu đi rất nhiều, "Đi xuống ăn cơm đi."
Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức liếc nhau một cái, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức kết hôn, bắt khắp nơi bắt anh em khắp nơi đến giúp đỡ, một đám tinh anh của học viện cơ giới năm đó năm đó rải rác khắp nơi làm việc, đang thảo luận đến vấn đề nên phá cửa của cô dâu như thế nào, còn các cô gái thì mọi người nhiệt huyết sôi trào thảo luận làm thế nào làm khó chú rễ, Tùy Ức lại thỉnh thoảng ngắm Tiêu Tử Uyên một cái.
Mà chú rễ cùng đoàn phù rể vẻ mặt không có gì ngồi ở chỗ đó nghe một những cô gái bày ra những chiêu thức đối phó.
Sau một lát, các cô gái rốt cuộc bình tĩnh lại, một nhóm đàn ông rốt cuộc mở miệng.
"Xem ra mấy dụng cụ tập thể hình hôm trước em mua chắc cũng có công dụng phá cửa rồi, Tiêu sư huynh ngày đó nhớ mang theo đó.”
"Vậy tớ chỉ có thể mua một ít vật liệu để chế tạo đạn, Tiêu sư huynh, cửa chống trộm giao cho em."
"Nếu vẫn không được, Tiêu sư huynh, chúng ta đến phòng thí nghiệm Trương lão đầu phòng thí nghiệm đem thanh hàn a-xê-ti-len trộm ra đây, cửa gì cũng không sợ nữa."
Nhà gái sững sờ tại chỗ.
Tiêu Tử Uyên thanh thản ngồi ở chỗ đó, bình tĩnh mỉm cười, "Rất tốt."
Ngày Kết hôn, đối với Tùy Ức mà nói, thật có thể dùng chiến tranh loạn lạc để hình dung, mà cho đến ngày đó cô mới chờ đến lúc Tiêu Tử Uyên "Cầu hôn" .
Ngày tốt giờ lành, xung quanh đầy áp người tiếng hoan hô ồn ào tiềng nói vang lên bên tai không dứt, lúc Tùy Ức ngồi ở chỗ nhiều người chú ý nhất đưa tay để cho người đang quỳ gối đeo nhẫn, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
"Tiêu Tử Uyên, em rốt cuộc có điểm gì tốt? Vì sao anh lại thích em?"
Ngày đó Tiêu Tử Uyên dáng vẻ giống như hoàng tử, vượt qua từng nhòm phù dâu làm thành một bức tường lửa gây khó khăn mà không chút nào chật vật, vẫn tao nhã ung dung như cũ. Nhìn cô công chúa sắp cười về nhà, khẽ mỉm cười, trong trái tim và ánh mắt đều là cưng chiều, "Có một cô gái, tốt đến mức này, mà cô gái ấy lại không tự biết, khiến cho anh không thể nào có thể không yêu.”
Nói xong tiến lên ôm lấy Tùy Ức vẫn đang ngẩn ngơ, ở bên tai cô khẽ cười, "Bà Tiêu, chúng ta về nhà."
Một ngày nào đó sau khi cưới, bầu trời trong xanh, hiếm khí cả hai người đều ở nhà, Tùy Ức ngồi trước máy vi tính im lặng buồn bực rất lâu cũng không động tĩnh, Tiêu Tử Uyên nhìn xong cuối cùng đặt tài liệu xuống đến hỏi, "Em làm gì vậy?"
Tùy Ức ngẩng đầu lên nhíu mày oán trách, “Chó của em bị bệnh, không kêu!!”.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, kỳ lạ hỏi, “Chó ở đâu ra?”
Tùy Ức chỉ vào phần mềm trên màn hình máy tính của mình “Khốc cẩu (Kugoo)! Không lên tiếng nữa rồi!” (Kugoo là dịch vụ cung cấp chia sẻ music đúng đầu ở TQ. Kugoo còn cung cấp các sản phẩm như truyền bá online, Web2.0)
Tiêu Tử Uyên cười khổ, trước đây sao anh lại coi trọng cô gái không theo lẽ thường này?
Bao nhiêu năm sau Tùy Ức cũng không nhớ rõ tại sao Tiêu Tử Uyên lại nhìn trúng cô nhưng cô lại nhớ anh đã từng trịnh trọng ở bên tai nói với cô những câu nói sâu sắc:
A Ức , anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, để em ngang ngược cả đời.
Giây phút đó, Tùy Ức cảm động nhìn sâu trong đôi trong sáng và dịu dàng của anh.
Tiêu Tử Uyên không nhịn được hôn lên mặt cô.
Em ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười, anh lại nhớ rất nhiều năm. . . . . .
Tùy Ức vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, ô thật sự không ngờ cô và nhà họ Tùy vẫn còn liên quan.
Ngày đó có một cô gái đến đăng ký khám bệnh, ngồi đối diện Tùy Ức nhưng lại không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô thật lâu mới nói,"Chị chính là Tùy Ức? Dượng tôi chính là người vì chị mà giải tán gia tài bạc triệu?”
Tùy Ức lúc đầu không hiểu vấn đề, cô gái đó vênh mặt hất cằm trả lời, "Tôi họ Lâm."
Tùy Ức lần này rốt cuộc hiểu rõ, không muốn cùng cô ta nói chuyện nhiều, "Xin hỏi cô khó chịu ở đâu?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Cô gái cũng không trả lời cô, "Cho dù mẹ chị là một tài nữ thì thế nào? Nhà họ Tùy cuối cùng vẫn không phải vẫn chọn cô của tôi sao?"
Tùy Ức nở nụ cười, cười đến mức dịu dàng, chậm rãi phun ra mấy chữ, "Nhà họ Tùy chọn cô của cô mà không chọn mẹ tôi, toi chỉ có thể nói bọn họ có mắt không tròng."
Cô gái lập tức giẫm chân, "Chị. . . . . . chị lại dám nói như vậy! Sau này chị nhất định sẽ hối hận!"
Tùy Ức cười khẩy, "Sau này? Tôi có cái gì phải hối hận? Chẳng lẽ cô có bệnh?"
"Chị!" Cô gái giận đến mặt đỏ lên, đứng lên thở phì phò đi ra.
Tùy Ức thở dài, thật sự là phiền phức mỗi năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Buổi tối hôm đó, lúc Tiêu Tử Uyên ngồi ở đầu giường xem tạp chí giống như vô tình nói một câu, "Kiều Dụ đã được gọi về."
Vừa nói đến Kiều Dụ Tùy Ức lại nghĩ đến Yêu Nữ, hỏi một câu, "Anh nói xem, hai người bọn họ còn có thể sao?"
Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút, "Kiều Dụ bên này không thành vấn đề."
Tùy Ức nghĩ, "Yêu Nữ bên này cũng không thành vấn đề."
Tiêu Tử Uyên cười kéo Tùy Ức lại, "Vậy thì không thành vấn đề."
Tùy Ức vẫn không hiểu, "Năm đó Kiều Dụ rốt cuộc là vì sao? Vì quyền thế?"
Tiêu Tử Uyên chợt thu nụ cười, sau một lúc lâu chậm rãi nói, "Kiều Dụ còn có một người anh trai, tên Kiều Diệp, lớn hơn chúng ta vài tuổi, là một người rất ngay thẳng. Vốn là nhà họ Kiều tất cả đều do anh ấy gánh vác , nhưng năm đó lúc kiểm tra sức khoẻ phát hiện ra ung thư giai đoạn đầu. Anh ấy gạt trong nhà, chỉ có mấy người bọn anh biết. Anh ấy không có yêu cầu khác, chỉ là muốn Kiều Dụ sau khi tốt nghiệp nhận lấy trọng trách gia đình, đây chính là lý do vì sao Kiều Dụ ban đầu không chịu chấp nhận Yêu Nữ. Sau khi làm giải phẫu, khôi phục rất tốt, nhưng năm đó lúc bọn anh sắp tốt nghiệp bệnh ung thư lại tái phát, không còn biện pháp chữa, chỉ có thời gian vài năm, Kiều Dụ chỉ có thể bỏ qua Kỷ Tư Toàn. Cậu ấy biết Kỷ Tư Toàn mơ ước là điều gì, không muốn bởi vì chính mình mà liên lụy đến cô ấy, nên vẫn không nói rõ nguyên nhân."
Trong lòng Tùy Ức có chút khó chịu, "Vậy anh trai Kiều sư huynh. . . . . ."
"Vẫn còn sống." Tiêu Tử Uyên kéo qua Tùy Ức lại, "Không nói chuyện này nữa, không muốn em suy nghĩ nhiều. Ngày mai Kiều Dụ mời khách, chúng ta cùng đi?"
"Vâng." Khi đó Tùy Ức mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đối với Kiều Dụ vẫn còn có chút ý kiến, hiện tại biết nguyên nhân cũng hiểu anh. Chỉ thấy đáng thương cho Yêu Nữ.
Buổi tối hôm sau, Tùy Ức đến sớm, lúc đẩy cửa vào lại gặp được cô gái kia.
Cô gái thấy Tùy Ức lập tức lôi kéo người thanh niên đến đi, "Anh, chính là chị ta! Con gái riêng của dượng!"
Tùy Ức nhìn cậu bé trước mắt có chút quen mắt, gương mặt này và gương mặt trong trí nhớ dần dần trùng hợp, hô hấp của cô thoáng chốc liền rối loạn, cũng không để ý đến cô gái đang nói gì.
Cậu ta không đồng ý trừng mắt nhìn cô gái một chút, “Em không được nói bậy, cha anh không phải loại người như vậy."
"Nhưng dượng cũng thừa nhận chị ta là con gái của dượng, mà chị ta không phải do cô sinh, vậy thì chính là con gái riêng rồi?”
Cậu ta cũng có chút hoài nghi, mang theo ánh mắt dò xét nhìn về phía Tùy Ức.
Tùy Ức vốn định cãi lại, nhưng em trai ruột thịt của mình nhìn cô như vậy, cô giống như mất đi giọng nói vậy, há miệng ra một câu cũng không nói ra được.
Đúng lúc đó Tiêu Tử Uyên đẩy cửa vào đã nhìn thấy tình cảnh này, trong hốc mắt sâu trong nháy gió đã nổi lên mạnh mẽ, hừ lạnh một tiếng, "Gà nhà bôi mặt đá nhau*, lá gan ghê gớm thật."
(*) anh em đấu đá lẫn nhau
Nói xong nghiêng đầu nhìn Lâm Thần đang đứng sau lưng một cái, Lâm Thần khẽ run rẩy, chủ động thẳng thắn, "Là em họ tớ. Tớ qua nó chuyện với nó, nể mặt tớ, cậu ngàn vạn đừng ra tay. Nếu không về nhà tớ không có cách nào ăn nói."
Tiêu Tử Uyên chưa nói được cũng không nói không được, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tùy Ức, không nhìn hai người trước mặt, không coi ai ra gì dịu dàng nói, "Đến đã bao lâu rồi?"
Tùy Ức đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Tử Uyên, nắm thật chặt, "Vừa tới."
Lâm Thần ở bên kia chào hỏi một tiếng, "Tùy Hâm, Dao Dao, đế đây, anh có chuyện muốn nói với các em."
Hai người liếc nhìn nhau, Lâm Dao không dám chọc Tiêu Tử Uyên, liền đi theo Tùy Hâm đi đến bên Lâm Thần.
Tùy Hâm?
Thì ra là cậu ấy tên là Tùy Hâm.
Phong mãn vạt áo đi hay ở tùy tâm* , đây là ám chỉ cái gì?
(*) Gió thổi đầy vạt áo, đi hay ở tùy tâm.
Tiêu Tử Uyên vỗ vỗ tay Tùy Ức, "Đừng suy nghĩ nữa, những người đó không quan trọng một chút nào."
Tùy Ức gật đầu, lúc vừa rồi trong phút chốc Tùy Ức đã muốn nói ra tất cả dự thật, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ đến cậu là múa mủ với cô, nên không đành lòng.
Mấy ngày hôm sau, Tùy Úc nhận được điện thoại của Lâm Thần, vừa nghe đã phát hiện không phải giọng của anh.
Giọng nam đó có chút xấu hổ, "Xin chào, em là Tùy Hâm, ngày đó chúng ta đã gặp nhau. Mạo muội gọi điện thoại cho chị, thật ngại. Cha em đã đem tất cả mọi chuyện nói cho em biết, em và Lâm Dao hiểu lầm chị, thật thật xin lỗi."
"Ông ta nói cho em biết?" Tùy Ức có chút nóng lòng, "Ông ấy nói gì?"
Tùy Hâm cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là trả lời, "Cha nói lúc trước khi lấy mẹ em đã lấy mẹ của chị cưới hỏi đàng hoàng, theo lý thuyết, em nên gọi chị một tiếng. . . . . ."
Tùy Ức lúc sắp nghe thấy từ kia bỗng nhiên cúp điện thoại.
Lúc Tiêu Tử Uyên tan việc trở lại thì nhìn thấy Tùy Ức ngẩng mặt dựa vào trên ghế sofa mất hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngay cả anh vào cửa cũng không hiện.
Suy nghĩ hồi lâu, Tùy Ức chợt nở nụ cười.
Thật ra thì đây xem như là kết quả tốt nhất đi, cô vẫn còn suy nghĩ điều gì nữa?
Sau hôm ấy, Tùy Ức hình như thật thay da đổi thịt, đối với những đề tài nhạy cảm trước kia cũng buông xuối.
Có một lần đi cùng Tiêu Tử Uyên ra ngoài ăn cơm, trên bàn cơm có người có thâm ý khác hỏi, "Người ta nói chuyện xảy ra đối với mẹ sẽ tái hiện trên người con cái, bộ trưởng Tiêu ưu tú như vậy, nếu như sau này cậu ta kết hôn bên ngoài, đi theo con đường của cha cô, cô sẽ chọn im lặng chịu đựng hay là như mẹ cô lựa chọn ly hôn với cậu ta?"
Tùy Ức nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái, những người bên cạnh khẽ mỉm cười hình như cũng đang chờ đáp án.
Tiêu Tử Uyên nhấc ly trà lên nhấp một ngụm trà, cô gái của anh trừ trước mặt anh, cho tới bây giờ vẫn mạnh mẽ không ai có thể thắng nổi.
Tùy Ức khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng trả lời, "Cuộc đời này của tôi không có ly dị, chỉ có mất vợ hay chồng!"
"Hả!"
Mọi người đều cố nén cười đến mặt mũi co quắp, Tiêu Tử Uyên đặt ly trà xuống vuốt cái trán, thật là mạnh mẽ đến mức anh có áp lực rất lớn.
Mùa xuân một năm nào đó, Tiêu Tử Uyên cuối cùng cũng nhận được tin tức của nhà, ông cụ tự mình gọi điện thoại đến cho anh, "Mang cô bé về nhà để ông xem mặt nào."
Tiêu Tử Uyên đột nhiên có cảm giác thời kỳ cực khổ đã qua, anh đã tĩnh toán rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tùy Ức thức dậy đã phát hiện trên tay mình có nhiều hơn một chiếc nhẫn, rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ còn không có mà?
Cô chạy đến toilet hỏi người đang đánh răng Tiêu Tử Uyên, "Đây là cái gì?"
Hỏi xong liền đưa tay ra.
Tiêu Tử Uyên trong miệng đều là bọt, mơ hồ không nói rõ câu, "Chiếc nhẫn."
"Em đương nhiên biết là chiếc nhẫn, em hỏi anh tại sao lại ở trên tay em, từ đâu ra?"
Tiêu Tử Uyên trả lời một câu rất nhanh, "Anh mua , đưa cho em."
Tùy Ức từng bước tiến tới gần, "Anh đưa ta chiếc nhẫn làm gì?"
"Cưới em đó." Tiêu Tử Uyên trả lời một cách đương nhiên, "Đúng rồi, mấy ngày nữa em theo anh về nhà để gặp mặt người nhà của chúng ta."
Tùy Ức rất là im lặng, "Tiêu Tử Uyên, anh không biết muốn kết hôn với một cô gái phải cầu hôn sao?"
Tiêu Tử Uyên gật đầu một cái, "Biết, nhưng thời gian không còn kịp nữa, em mang trước, chờ sau này anh sẽ cầu."
Tùy Ức rên lên một tiếng, im lặng đi ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên mặc dù không cầu hôn, nhưng lại tìm cho Tùy Ức một pho tượng phật lớn để bảo vệ Tùy Ức .
Buổi chiều Thứ bảy Tiêu Tử Uyên dẫn Tùy Ức đến một quán cà phê.
Quán cà phê này trang trí rất đặc sắc, mới vào cửa xa xa đã thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng quần đen đi tới, tóc quăn lười biếng địa bối thành lọn, có vài sợi buống xuống dưới, mặc dù trang phục rất bình thường, nhưng mặc ở trên bà lại có loại quyến rũ xinh đẹp không nói ra được.
Tay Tiêu Tử Uyên đặt bên hông Tùy Ức, thân mật không hề kiêng kỵ bất cứ ai khiến Tiêu Quỳnh trong lòng lắp bắp kinh hãi.
"Gọi cô đi." Tiêu Tử Uyên thúc giục Tùy Ức.
Tùy Ức quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, cô còn chưa chào hỏi người ta mà anh lại nói cô gạo theo anh, như vậy được không?
Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng có thể chảy ra nước, Tùy Ức bị anh đầu độc ngoan ngoãn mở miệng gọi, "Cô."
Tiêu Quỳnh cũng không đáp lại mà là nhíu mày nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên khẽ vuốt cằm, hình như mang theo thỉnh cầu, Tiêu Quỳnh cười sảng sảng, "Ừ, thật biết nghe lời . Đây là đứa bé nhà ai, bộ dáng rất xinh đẹp."
Tùy tiện nói chuyện mấy câu, Tiêu Tử Uyên liền quay đầu lại nói với Tùy Ức, "Anh có đem theo một ít quà tặng cho cô để trên xe, em ra lấy hộ anh một chút nhé!”
Tùy Ức sửng sốt một giây rồi lại gật đầu nói vâng.
Tiêu Tử Uyên luôn rất cẩn thận, từ lúc nào lại sơ suất như vậy? chỉ sợ là những lời kế tiếp anh không muốn cô nghe được thôi.
Tùy Ức vừa rời đi, hai cô cháu vốn dĩ là đang trò chuyện rất vui vẻ bỗng nhiên thay đổi mùi vị.
Tiêu Quỳnh liếc xéo Tiêu Tử Uyên, "Nói đi, đột nhiên muốn cô nhận cháu gái, phải có lý do gì chứ."
"Không phải cháu gái, là cháu dâu."
"Các đại thần trong nhà đã gặp rồi à?"
"Vẫn chưa."
Tiêu Quỳnh hiểu, "Kiên quyết phản đối?"
Tiêu Tử Uyên giống như có chút khó xử, "Cũng không phải là kiên quyết phản đối.”
"Gia thế?"
"Dòng dõi thư hương, bậc thấy của nền học vấn quốc gia Thẩm Nhân Tĩnh là ông ngoại của cô ấy."
"Ừ, xuất thân danh môn, không tệ, vậy cháu sợ cái gì?"
"Gia đình cô ấy bố mẹ ly hôn."
Tiêu Quỳnh suy tư , "Điều này cũng không có gì."
Tiêu Tử Uyên lại bồi thêm một câu, "Cha cô ấy là Tùy Cảnh Nghiêu."
Tiêu Quỳnh rốt cuộc hiểu rõ đứa cháu này muốn nói cái gì rồi, "Tùy thị? Quả nhiên là không thể nói cương quyết phản đối, cho nên muốn mời cô làm trợ thủ?"
Tiêu Quỳnh nghiêng đầu cười, "Vậy ta phải xem trước một chút cháu dâu này có hợp khẩu vị cô không đã.”
Tiêu Tử Uyên cười, anh đối với Tùy Ức đâu chỉ là lòng tin tràn đầy.
Ngày hôm sau Tùy Ức được Tiêu Quỳnh nhiệt tình mời và Tiêu Tử Uyên ngầm đồng ý cô cùng với Tiêu Quỳnh đi dạo một ngày, sức kiên nhẫn cực tốt, buổi tối lúc Tiêu Tử Uyên đi đón Tùy Ức, Tiêu Quỳnh vẫn đang nằm ở trên ghế sa lon kêu thảm thiết.
Tùy Ức mồ hôi chảy ròng ròng giúp cô ấn huyệt vị.
Tiêu Quỳnh thấy Tiêu Tử Uyên tới liền bảo Tùy Ức tạm ngừng, ngồi dậy một lát sau cảm giác rất hài lòng, "đúng thật là nhẹ nhõm không ít, cô bé này thật sự có tài."
Tùy Ức mỉm cười không lên tiếng.
Tiêu Quỳnh suy nghĩ một chút rút chuỗi ngọc đeo trên tay xuống đeo lên tay Tùy Ức, Tiêu Tử Uyên cả hoảng hốt đưa tay lên ngăn cản, lại bị Tiêu Quỳnh chặn lại, vẻ mặt trách cứ, "Cháu làm gì đấy, cũng không phải là đưa cho cháu."
Tùy Ức trực giác là không thể nhận, muốn thu tay lại bị Tiêu Quỳnh kéo, "Cháu cái này cô bé ngốc này, lúc về nhà nhất định phải đeo, sẽ không ai làm khó cháu.”
Trên đường trở về Tiêu Tử Uyên mới nói cho Tùy Ức biết, "Cô ấy không phải cô ruột của anh, là trẻ mồ côi con gái chiến hữu năm xưa của ông nội, năm đó cha ruột cô vì cứu ông nội anh đã hy sinh, mẹ cũng hy sinh ở trên chiến trường, ông nội anh từ trên chiến trường lúc trở về đã dẫn cô về nuôi, từ đó về sau so ruột còn thân hơn, tìm mọi cách cưng chiều, ông cụ đời này coi trọng nhất không phải là của cha anh, mà là cô ấy, người trong nhà kiêng kỵ ông cụ, đối với cô luôn nhẫn nhịn ba phần. Chuỗi lắc tay này là kỷ vật của cha mẹ cô để lại cho cô, cô từ nhỏ đeo bên người lên lớn, người trong nhà đều biết, vốn muốn mời cô giúp một tay mới nói một chút, không ngờ cô lại . . . . ."
Tùy Ức cúi đầu nhìn chuỗi ngọc trên cổ tay cô, bỗng nhiên có chút hồi hộp.
Quả nhiên, lúc đến nhà họ Tiêu, mọi người ngoại trừ khen Tùy Ức dịu dàng xinh đẹp ở ngoài, rối rít nhìn chằm chằm cổ tay của cô, ông nội Tiêu trợn mắt nhìn Tiêu Tử Uyên một cái mới mở miệng, "Bé con này, lão già ông lớn tuổi, răng lợi không được tốt, một lát cháu làm cho ông một bát tào phớ đi!"
Tùy Ức biết đây là cuộc thi bắt đầu, liền lễ phép đồng ý , "Vâng ạ."
Khảo nghiệm nấu tào phớ không chỉ là kỹ thuật xắt rau, mà chính là thi nghiên cứu lòng người, đem những miếng đạu hũ mềm mại xắt nhỏ như tóc, muốn phải làm một mạch liên tục, không được phép suy nghĩ đến bất cứ điều gì, tâm không tĩnh chắc chắn sẽ không thành công ?
Tùy Ức vào phòng bếp không bao lâu liền bưng một chén nhỏ sứ men xanh ra ngoài, đặt ở trước mặt ông nội Tiêu ông cụ, ông cụ nếm thử một miếng sau gật đầu, "Đi với ông thư phòng thôi."
Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức đi theo ông nội Tiêu vào thư phòng, trên bàn sách đã đặt sẵn một trang giấy viết chữ nhưng chưa hoàn chỉnh, ông nội Tiêu mở miệng, "Bức chữ này còn thiếu một chữ, nhóc con, cháu qua đây thêm một chứ để ông xem nào.
Sau khi Tùy Ức viết xong, ông nội Tiêu hình như rất hài lòng, cúi đầu nhìn, "Bút pháp mặc dù còn non nớt, nhưng mà lại có khí phách của Thẩm Nhân Tĩnh, không tệ."
Tiêu Tử Uyên giải thích, "Đó là ông ngoại cô ấy."
Ông nội Tiêu giương mắt lại nhìn Tùy Ức một cái, giọng nói dịu đi rất nhiều, "Đi xuống ăn cơm đi."
Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức liếc nhau một cái, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức kết hôn, bắt khắp nơi bắt anh em khắp nơi đến giúp đỡ, một đám tinh anh của học viện cơ giới năm đó năm đó rải rác khắp nơi làm việc, đang thảo luận đến vấn đề nên phá cửa của cô dâu như thế nào, còn các cô gái thì mọi người nhiệt huyết sôi trào thảo luận làm thế nào làm khó chú rễ, Tùy Ức lại thỉnh thoảng ngắm Tiêu Tử Uyên một cái.
Mà chú rễ cùng đoàn phù rể vẻ mặt không có gì ngồi ở chỗ đó nghe một những cô gái bày ra những chiêu thức đối phó.
Sau một lát, các cô gái rốt cuộc bình tĩnh lại, một nhóm đàn ông rốt cuộc mở miệng.
"Xem ra mấy dụng cụ tập thể hình hôm trước em mua chắc cũng có công dụng phá cửa rồi, Tiêu sư huynh ngày đó nhớ mang theo đó.”
"Vậy tớ chỉ có thể mua một ít vật liệu để chế tạo đạn, Tiêu sư huynh, cửa chống trộm giao cho em."
"Nếu vẫn không được, Tiêu sư huynh, chúng ta đến phòng thí nghiệm Trương lão đầu phòng thí nghiệm đem thanh hàn a-xê-ti-len trộm ra đây, cửa gì cũng không sợ nữa."
Nhà gái sững sờ tại chỗ.
Tiêu Tử Uyên thanh thản ngồi ở chỗ đó, bình tĩnh mỉm cười, "Rất tốt."
Ngày Kết hôn, đối với Tùy Ức mà nói, thật có thể dùng chiến tranh loạn lạc để hình dung, mà cho đến ngày đó cô mới chờ đến lúc Tiêu Tử Uyên "Cầu hôn" .
Ngày tốt giờ lành, xung quanh đầy áp người tiếng hoan hô ồn ào tiềng nói vang lên bên tai không dứt, lúc Tùy Ức ngồi ở chỗ nhiều người chú ý nhất đưa tay để cho người đang quỳ gối đeo nhẫn, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
"Tiêu Tử Uyên, em rốt cuộc có điểm gì tốt? Vì sao anh lại thích em?"
Ngày đó Tiêu Tử Uyên dáng vẻ giống như hoàng tử, vượt qua từng nhòm phù dâu làm thành một bức tường lửa gây khó khăn mà không chút nào chật vật, vẫn tao nhã ung dung như cũ. Nhìn cô công chúa sắp cười về nhà, khẽ mỉm cười, trong trái tim và ánh mắt đều là cưng chiều, "Có một cô gái, tốt đến mức này, mà cô gái ấy lại không tự biết, khiến cho anh không thể nào có thể không yêu.”
Nói xong tiến lên ôm lấy Tùy Ức vẫn đang ngẩn ngơ, ở bên tai cô khẽ cười, "Bà Tiêu, chúng ta về nhà."
Một ngày nào đó sau khi cưới, bầu trời trong xanh, hiếm khí cả hai người đều ở nhà, Tùy Ức ngồi trước máy vi tính im lặng buồn bực rất lâu cũng không động tĩnh, Tiêu Tử Uyên nhìn xong cuối cùng đặt tài liệu xuống đến hỏi, "Em làm gì vậy?"
Tùy Ức ngẩng đầu lên nhíu mày oán trách, “Chó của em bị bệnh, không kêu!!”.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, kỳ lạ hỏi, “Chó ở đâu ra?”
Tùy Ức chỉ vào phần mềm trên màn hình máy tính của mình “Khốc cẩu (Kugoo)! Không lên tiếng nữa rồi!” (Kugoo là dịch vụ cung cấp chia sẻ music đúng đầu ở TQ. Kugoo còn cung cấp các sản phẩm như truyền bá online, Web2.0)
Tiêu Tử Uyên cười khổ, trước đây sao anh lại coi trọng cô gái không theo lẽ thường này?
Bao nhiêu năm sau Tùy Ức cũng không nhớ rõ tại sao Tiêu Tử Uyên lại nhìn trúng cô nhưng cô lại nhớ anh đã từng trịnh trọng ở bên tai nói với cô những câu nói sâu sắc:
A Ức , anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, để em ngang ngược cả đời.
Giây phút đó, Tùy Ức cảm động nhìn sâu trong đôi trong sáng và dịu dàng của anh.
Tiêu Tử Uyên không nhịn được hôn lên mặt cô.
Em ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười, anh lại nhớ rất nhiều năm. . . . . .
/82
|