Ngày ấy, trời xanh thăm thẳm, gió rất nhẹ, hoa rất thơm, màu vàng ánh mặt trời chiếu vào phòng học, duyên dáng và dịu dàng, bọn họ ngồi song song trong phòng thi vật lý, gió nhẹ thổi lên mái tóc dài của cô, hương thơm nhẹ nhàng.
Anh vẫn hạ mí mắt yên lặng làm bài, không bị sự vật xung quanh quấy rầy.
Chẳng biết lúc nào, cậu bé và cô bé song song gục xuống bàn ngủ thiếp đi, tư thế giống nhau, cùng một hướng, làn gió nghịch ngợm lay động bài thi với những con số và công thức viết đầy trên đó.
Thầy giám thị ho nhẹ một tiếng, "Bạn học nào làm xong bài rồi thì kiểm tra lại thật tốt, không được làm việc khác."
Thầy giáo Trẻ tuổi vốn muốn đi ngăn lại, nhưng mặt đối mặt khuôn mặt khéo léo của cậu bé và nhu thuận của cô bé, anh bỗng nhiên có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể nhắc nhở xuống mang tính tượng trưng.
Cậu bé và cô bé hình như bị làm tỉnh giấc, mờ mịt ngẩng đầu đi xem thầy giám thị, sau đó cùng nhau đổi hướng, vẫn tư thế như mới vừa rồi lại bắt đầu ngủ.
Khi đó, bọn họ khoảng cách bọn họ gần đến mức vừa quay đầu sẽ thấy đối phương, nhưng nếu anh chịu mở mắt nhìn, hoặc là cô mở mắt nhìn một chút, vậy bọn họ chắc chắn không phải đợi ngần ấy năm về sau rồi.
Đông tác ăn ý như vậy động tác như phát ra từ một người, mà hai tờ giấy thi theo gió lay động trên mỗi góc rõ ràng viết hai cái tên hoàn toàn khác nhau.
Một người tên là Tiêu Tử Uyên.
Một người tên là Tùy Ức.
Ở thời gian ngây thơ tươi đẹp đó, ngay tại thời điểm đó, bọn họ đã ăn ý với nhau như vậy rồi.
Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh không hề nghĩ đến em lại quan trọng đối với anh như vậy.
Anh vẫn hạ mí mắt yên lặng làm bài, không bị sự vật xung quanh quấy rầy.
Chẳng biết lúc nào, cậu bé và cô bé song song gục xuống bàn ngủ thiếp đi, tư thế giống nhau, cùng một hướng, làn gió nghịch ngợm lay động bài thi với những con số và công thức viết đầy trên đó.
Thầy giám thị ho nhẹ một tiếng, "Bạn học nào làm xong bài rồi thì kiểm tra lại thật tốt, không được làm việc khác."
Thầy giáo Trẻ tuổi vốn muốn đi ngăn lại, nhưng mặt đối mặt khuôn mặt khéo léo của cậu bé và nhu thuận của cô bé, anh bỗng nhiên có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể nhắc nhở xuống mang tính tượng trưng.
Cậu bé và cô bé hình như bị làm tỉnh giấc, mờ mịt ngẩng đầu đi xem thầy giám thị, sau đó cùng nhau đổi hướng, vẫn tư thế như mới vừa rồi lại bắt đầu ngủ.
Khi đó, bọn họ khoảng cách bọn họ gần đến mức vừa quay đầu sẽ thấy đối phương, nhưng nếu anh chịu mở mắt nhìn, hoặc là cô mở mắt nhìn một chút, vậy bọn họ chắc chắn không phải đợi ngần ấy năm về sau rồi.
Đông tác ăn ý như vậy động tác như phát ra từ một người, mà hai tờ giấy thi theo gió lay động trên mỗi góc rõ ràng viết hai cái tên hoàn toàn khác nhau.
Một người tên là Tiêu Tử Uyên.
Một người tên là Tùy Ức.
Ở thời gian ngây thơ tươi đẹp đó, ngay tại thời điểm đó, bọn họ đã ăn ý với nhau như vậy rồi.
Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh không hề nghĩ đến em lại quan trọng đối với anh như vậy.
/82
|