Kiến Hoa, chuyện này cậu nói xem nên làm thế nào? - Cuộc gọi đến từ văn phòng Hoa Kiệt ở Thượng Hải, đầu dây bên đó là Tuấn Kiệt và Tố Thu. Mọi chuyện đang êm đẹp khi không lại xảy ra chuyện này, khiến cả Kiến Hoa và Nhã Phong cùng khó xử. Giọng điệu Tuấn Kiệt, Tố Thu xem chừng rất lo lắng. Tin đồn tình cảm rất có thể sẽ ảnh hưởng xấu đến bộ phim.
Bọn mình chỉ là bạn. Hai người biết mà - Kiến Hoa tỏ rõ sự buồn bực, kể từ khi tin đồn phát ra, mới hai ngày thôi nhưng Kiến Hoa đã buồn chán đến mức như nó đã theo anh rất lâu rồi.
Cái đó đương nhiên là bọn em biết, nhưng quan trọng là giải thích thế nào kìa - Tố Thu bên cạnh nghiêm túc lên tiếng. Hiếm khi thấy cô có vẻ mặt này, bình thường cái tính cách quái gở, hai phá phách của cô làm đau đầu không ít người. Nhưng khi đụng đến công việc như biến thành một người khác.
Chỉ cần trả lời vậy là được. Còn giải thích, để bên phía Nhã Phong, xem cô ấy có động thái gì rồi tính tiếp .
Cuộc trao đổi rất ngắn gọn, Tuấn Kiệt và Tố Thu biết trước Kiến Hoa sẽ xử lý như thế nào. Chỉ có điều, bây giờ không giống như mọi lần nữa. Giờ Kiến Hoa có một mối quan tâm lớn hơn, là Lệ Dĩnh. Thế nên họ mới muốn xác nhận một lần xem ý định của Kiến Hoa, nhưng cả hai đều không ai dám mở lời. Hơn ai hết, họ biết bây giờ anh đang rất mệt mỏi.
Một đêm dài lại trôi qua, căn phòng của Kiến Hoa bừa bộn tới mức như căn phòng và người ở trong đó không hề có mối liên kết nào với nhau. Anh mở tung cánh cửa. Ánh sáng mặt trời vẫn như vậy, Giang Tử Đằng cũng không có gì đổi khác...cái khác duy nhất là tâm trạng của anh đã không còn vui vẻ như ánh mặt trời kia nữa.
Lệ Dĩnh, hôm nay em phải treo mình trên không rất lâu đấy. Chị thấy em không được khỏe, liệu có làm được không? - Nancy lo lắng nhìn gương mặt mệt mỏi, nhợt nhạt của Lệ Dĩnh.
Em không sao - Câu trả lời lập tức bật ra khỏi miệng Lệ Dĩnh. Treo người trên dây đâu phải cô chưa làm bao giờ. Điều đó không đáng phải bận tâm.
Nhưng mà, tối qua em đã có vẻ kiệt sức rồi, chị có thể nói với đạo diễn...
Em nói rồi, không sao - Lệ Dĩnh cắt ngang lời Nancy một cách cứng nhắc. Lệ Dĩnh ít khi tỏ thái độ như vậy, Nancy biết mình không nên nói thêm gì nữa.
Em ốm rồi? - Câu chuyện giữa Lệ Dĩnh và Nancy, Kiến Hoa đều nghe hết. Nếu là trước đây mấy ngày, anh sẽ lập tức tới trước mặt dịu dàng hỏi cô. Nhưng giờ khoảng cách giữa hai người xa vời vợi. Mà Lệ Dĩnh lại một ngày một lùi xa, Kiến Hoa không đành lòng, lo lắng cho cô nên không để ý việc mình vừa vô tình lẫn cố ý nghe câu chuyện của họ mà lên tiếng.
Nancy rất tâm lý, thấy Kiến Hoa xuất hiện liền nhanh chóng đi trước. Bây giờ chỉ có Kiến Hoa và Lệ Dĩnh dưới sân Giang Tử Đằng, là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau sau khi Kiến Hoa trở lại Quảng Tây.
Em rất khỏe - Lệ Dĩnh kiên quyết tránh ánh mắt Kiến Hoa, thanh âm của cô khiến người đối diện khó mà đoán được cô đang nghĩ gì.
Nhìn em không có chút sức sống nào cả. Có cần... - Kiến Hoa bất giác đưa tay lên gần chạm tới mặt Lệ Dĩnh. Quả thật trông cô rất nhợt nhạt, như đã bị rút hết sức lực rồi.
Không cần. Em vẫn rất tốt, sẽ không làm ảnh hưởng đến anh đâu
Bàn tay còn chưa chạm đến cô, Lệ Dĩnh đã lập tức lùi lại, buông một câu lạnh lùng vô hạn rồi để lại Kiến Hoa trông theo bóng lưng nhỏ bé của cô. Anh chưa hề nghĩ cô sẽ làm ảnh hưởng đến anh, trong công việc mọi người đều rất chuyên nghiệp. Anh biết Lệ Dĩnh chưa từng mở lời than thở gì về việc quay phim vất vả. Dù kiệt sức thế nào cô cũng cố gắng hoàn thành cảnh quay, thậm chí còn liều mạng diễn xuất trong mấy cảnh quay nguy hiểm mà không để ý đến bản thân mình. Anh biết cô mạnh mẽ, nhưng bây giờ, anh ước cô có thể như một cô gái bình thường tựa vào anh.
Tiểu Dĩnh...em như vậy mới chính là ảnh hưởng đến anh - Kiến Hoa bất lực nhìn theo bóng Lệ Dĩnh dần khuất. Khó khăn lắm mới nói chuyện với cô được một chút nhưng cô vẫn tránh né anh.
Phải cố gắng lắm Lệ Dĩnh mới có thể bình tĩnh khi đứng trước mặt Kiến Hoa. Nhưng cô vẫn cố hết sức để cuộc nói chuyện với anh kết thúc nhanh nhất có thể. Cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, ngoại trừ lúc đóng phim. Vì nếu nhìn vào đó, cô lại không thể thoát ra. Cô cũng không thể gọi là sư phụ nữa. Ban đầu cô gọi anh là sư phụ vì muốn vạch rõ mối quan hệ tiền bối - hậu bối giữa hai người, như vậy tin đồn sẽ khó mà nảy sinh. Vậy mà giờ chính hai chữ sư phụ đó lại chứa đựng mọi tình cảm của cô. Nếu còn gọi anh bằng từ đó, cô sợ sẽ không thể quên anh.
...
Giờ nghỉ trên trường quay vài ngày nay không lúc nào được yên ổn. Rất nhiều phóng viên lởn vởn xung quanh, trực chụp được tấm hình của Kiến Hoa. Mỗi lần anh xuất hiện, họ lại nhao nhao lên hỏi hết câu này tới câu khác. Tất cả đều là quay ngoại cảnh, nên việc chặn phóng viên cũng khó hơn rất nhiều lần.
Hoắc Kiến Hoa, anh có thể trả lời về tin đồn với cô Thái Nhã Phong được không?
Có phải hai người đã quay lại với nhau rồi không?
Cô ấy mới thành lập công ty, có phải anh là người tư vấn không. Sắp tới hai người sẽ đóng chung một bộ phim nữa chứ?
Câu hỏi dồn dập được đặt ra, đoàn làm phim cũng không thể cấm phóng viên tiếp xúc phim trường được, chỉ để mình Kiến Hoa cùng Khang Vũ đối phó. Những lúc như vậy, Kiến Hoa kín đáo hướng ánh mắt về phía Lệ Dĩnh, nhưng đáp lại chỉ là cái quay lưng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng cô lại rất để tâm. Chính vì để tâm nên không muốn nghe. Vì mỗi câu hỏi như vậy đều có ma lực sát thương đến tình cảm của cô. Hơn nữa, cô không mong rằng mình sẽ nghe thấy một câu xác nhận từ chính miệng anh.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm, nhưng nếu mọi người hỏi về bộ phim tôi sẽ trả lời, còn những vấn đề khác công ty của tôi sẽ trả lời
Mấy tay phóng viên lần nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời y hệt như vậy của Kiến Hoa, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chỉ khi trời tối, cảnh quay chuẩn bị kết thúc, họ mới chịu rời khỏi đó.
Gần như cả ngày hôm nay Lệ Dĩnh đều phải treo mình trên dây, bay qua bay lại. Sắc mặt cô không tốt, mọi người ai cũng lo lắng. Nhưng không còn cách nào khác, Lệ Dĩnh khẳng định cô không sao, diễn viên đã xác nhận như vậy, đoàn làm phim cũng không thể không quay. Theo dõi cảnh quay của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa và Nancy vô cùng ái ngại nhìn theo từng chuyển biến trên gương mặt. Càng ngày Lệ Dĩnh càng có vẻ đã bị rút cạn sức lực rồi. Mà chính Lệ Dĩnh cũng biết mình đã chịu đến ngưỡng giới hạn. Nhiều lúc cô cảm thấy riêng việc giữ thăng bằng cho mình trên dây thôi cũng khó khăn, toàn thân run rẩy, vô lực. Cô chỉ còn cách bám chặt vào dây cáp những lúc kết thúc để tránh không ngã quỵ. Và rồi cô cũng chống đỡ được ngày hôm nay.
Lệ Dĩnh, em có sao không - Cảnh quay cuối vừa dứt, Lệ Dĩnh đáp xuống mặt đất, xung quanh cô đều quay cuồng, mơ hồ không thấy rõ điều gì. Nancy vội chạy tới đỡ, Lệ Dĩnh dồn hết trọng tâm sang người trợ lý. Cô không chịu được nữa.
Chúng ta về thôi, em mệt rồi - Lệ Dĩnh bấu chặt vào cánh tay Nancy, khi đó Nancy cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy qua mình. Hai người họ cứ thế vội vàng trở ra xe về trước.
...
Nancy lục đục trong phòng ăn, phòng khách, rồi mấy căn phòng bình thường cũng không ai lui tới của Giang Tử Đằng tìm kiếm gì đó. Cô không thường xuyên ở đây nên muốn tìm cái gì cũng thật khó, mà bây giờ cũng không còn người làm nào ở Giang Tử Đằng để hỏi. Mười lăm phút trôi qua mà Nancy vẫn chưa thấy thứ mình cần tìm.
Em tìm gì vậy? - Kiến Hoa đi ngang qua, thấy Nancy mướt mồ hôi tìm kiếm gì đó, đành lên tiếng.
Hoa ca, không có gì, làm phiền anh rồi
Em tìm gì cứ nói đi, có thể trong phòng anh có
Cái này...em muốn tìm chút băng y tế...
Câu nói của Nancy còn chưa được nói hết, Kiến Hoa đã vội vàng trở về phòng. Chớp nhoáng đã trở lại, anh cũng không để ý tới Nancy mà lên thẳng phòng Lệ Dĩnh. Nancy hiểu ý, mỉm cười hướng ánh mắt lên hành lang tầng hai. Hai người bọn họ cần thời gian riêng với nhau.
Cửa phòng Lệ Dĩnh không đóng, Kiến Hoa tới đó thì chậm lại, từ đây đã có thể nhìn thấy Lệ Dĩnh nằm bất động trên giường. Kiến Hoa rất nhẹ nhàng đi vào, cầm theo băng y tế cùng một chút thuốc mà anh luôn đem theo mỗi khi quay phim. Anh đến cạnh giường cô, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô. Vậy mà hôm nay vẫn cứng miệng nói không sao. Nếu giờ Nancy không có ở đây, cô cũng không chịu gặp anh, không lẽ cứ để như vậy.
Giờ anh mới biết vì sao Nancy lại lục đục bao lâu để tìm băng y tế. Có lẽ vì hôm nay treo trên dây quá nhiều, lại phải túm rất lâu vào dây cáp để trụ vững, nên giờ tay phải của Lệ Dĩnh rất nhiều vệt cắt, xước ngang dọc. Tuy không sâu nhưng cũng khiến lòng bàn tay cô rớm máu. Mà Lệ Dĩnh cũng chẳng có vẻ gì quan tâm đến nó. Cô để mặc nó sải ra mép giường, thậm chí một chút máu đã thấm vào tấm nệm cô đang nằm.
Kiến Hoa xót xa có, trách móc cô không chịu lo cho bản thân cũng có...nhưng hơn hết bây giờ anh lo lắng. Anh nhẹ nhàng lấy bông lau sạch mấy vệt máu đó. Anh chạm vào tay Lệ Dĩnh, thấy thân nhiệt cô lạnh toát. Nhưng vẫn tiếp tục băng vết thương cho cô, im lặng không nói lời nào.
Thấy bàn tay ai đó đang dịu dàng chạm vào mình, Lệ Dĩnh mắt vẫn nhắm nghiền lên tiếng:
Nancy, em đã nói rồi. Chỉ xước một chút thôi. Không cần nhọc công như vậy
Kiến Hoa thực lòng rất muốn trách cô sao có thể tự hành hạ bản thân mình như thế. Nhưng rồi cũng tự trách bản thân mình. Cô thay đổi như thế cùng vì tin đồn của anh mà ra. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng rồi chính vì anh mà bây giờ cô mới trở nên như vậy. Kiến Hoa đưa tay chạm nhẹ lên trán Lệ Dĩnh kiểm tra thân nhiệt.
Chỉ là cảm lạnh thôi mà. Ngủ một giấc mai sẽ khỏi
Kiến Hoa đắn đo giữa việc lên tiếng hay im lặng. Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, anh muốn giải thích về tin đồn kia, anh muốn gọi tên cô..và hơn hết anh muốn nói nốt câu nói đã bỏ lỡ mấy đêm trước. Nhưng anh cũng sợ, nếu lên tiếng, cô phát hiện ra anh không phải là Nancy thì đến việc im lặng ngồi đây bên cạnh cô cũng không làm được nữa.
Cuối cùng, anh muốn giấu cũng không thể giấu được. Lệ Dĩnh ban đầu còn tưởng anh là Nancy, nhưng rồi khi bàn tay anh chạm vào cô, sự ấm áp quen thuộc đó không phải đến từ Nancy, bàn tay này vẫn rất dịu dàng nhưng lớn hơn, ấm hơn...đó chỉ có thể là của sư phụ.
Hoa ca, sao anh lại ở đâu? Nancy đâu? - Lệ Dĩnh mở mắt, vội rụt tay lại.
Cô ấy bận chút việc bên dưới. Em ốm rồi, lại bị thương nữa, anh chỉ muốn biết em không sao - Kiến Hoa nhìn Lệ Dĩnh, tìm kiếm phản hồi trong ánh mắt cô, nhưng Lệ Dĩnh chỉ nhìn vô định lên trần nhà.
Cảm ơn anh, em không sao rồi. Phiền anh gọi giúp Nancy - Mỗi một câu Lệ Dĩnh nói ra đều khiến Kiến Hoa đau lòng. Bây giờ đến việc ở thêm bên cạnh cô một chút cũng khó đối với anh. Lệ Dĩnh nói rồi liền quay lưng vì phía anh, ngoảnh mặt vào trong.
Tiểu Dĩnh, tin đồn... - Kiến Hoa muốn giải thích mối hiểu lầm trong lòng Lệ Dĩnh hiện tại, nhưng anh vừa lên tiếng liền bị cô chặn lại.
Hoa ca, em muốn nghỉ ngơi một chút - Lệ Dĩnh bấu chặt tay vào tấm nệm. Cô đã quyết tâm xóa anh khỏi tâm trí mình rồi. Không thể để một câu nói của anh làm ảnh hưởng nữa. Càng nghe sẽ càng khó quên. Đối với cô như vậy vẫn là tốt nhất. Không yêu...như vậy sẽ cô đơn, nhưng chắc chắn sẽ an toàn. Không một nỗi đau nào có thể khiến cô tổn thương nữa.
Trước khi anh về Đài Loan, có một câu nữa còn chưa nói với em. Không lẽ em không muốn biết nó là gì? - Kiến Hoa đưa tay muốn chạm vào bờ vai Lệ Dĩnh, nhưng rồi lại rụt lại vì câu nói của cô.
Không phải chỉ là một câu cách ngôn thôi sao, anh cũng không cần để tâm
Cách ngôn? Em nghĩ như vậy sao? - Kiến Hoa cười nhạt, vậy ra đối với cô nó chỉ là một câu cách ngôn không đáng để tâm.
Lệ Dĩnh vẫn im lặng. Kiến Hoa không nhận thấy bây giờ cô run đang run lên trong chăn vì cố ép mình làm những việc mà trái tim cô không muốn.
Anh sẽ gọi Nancy. Ngủ ngon, Tiểu Dĩnh - Kiến Hoa với lại một cái nhìn cuối cùng, nhưng Lệ Dĩnh một lần cũng không chịu nhìn anh. Kiến Hoa kéo chăn cẩn thận đắp lại cho Lệ Dĩnh rồi trở ra. Tâm trạng của anh còn nặng hơn so với lúc mới bước vào. Khúc mắc này vẫn chưa thể giải. Câu nói đó vẫn chưa thể nói.
Cách ngôn có thể nhiều không đếm hết, nhưng câu anh muốn nói với cô bây giờ chỉ có một.
Anh yêu em...Đó mới là câu anh muốn nói - Kiến Hoa thì thầm một tiếng cuối cùng rồi lặng lẽ bước khỏi hành lang. Anh thở dài nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng rõ ràng không ngôi sao nào là dành cho anh.
Kiến Hoa đi rồi, Lệ Dĩnh mới chịu quay ra, nhìn lên cánh cửa đóng kín.
Sư phụ, như vậy là tốt nhất
Bọn mình chỉ là bạn. Hai người biết mà - Kiến Hoa tỏ rõ sự buồn bực, kể từ khi tin đồn phát ra, mới hai ngày thôi nhưng Kiến Hoa đã buồn chán đến mức như nó đã theo anh rất lâu rồi.
Cái đó đương nhiên là bọn em biết, nhưng quan trọng là giải thích thế nào kìa - Tố Thu bên cạnh nghiêm túc lên tiếng. Hiếm khi thấy cô có vẻ mặt này, bình thường cái tính cách quái gở, hai phá phách của cô làm đau đầu không ít người. Nhưng khi đụng đến công việc như biến thành một người khác.
Chỉ cần trả lời vậy là được. Còn giải thích, để bên phía Nhã Phong, xem cô ấy có động thái gì rồi tính tiếp .
Cuộc trao đổi rất ngắn gọn, Tuấn Kiệt và Tố Thu biết trước Kiến Hoa sẽ xử lý như thế nào. Chỉ có điều, bây giờ không giống như mọi lần nữa. Giờ Kiến Hoa có một mối quan tâm lớn hơn, là Lệ Dĩnh. Thế nên họ mới muốn xác nhận một lần xem ý định của Kiến Hoa, nhưng cả hai đều không ai dám mở lời. Hơn ai hết, họ biết bây giờ anh đang rất mệt mỏi.
Một đêm dài lại trôi qua, căn phòng của Kiến Hoa bừa bộn tới mức như căn phòng và người ở trong đó không hề có mối liên kết nào với nhau. Anh mở tung cánh cửa. Ánh sáng mặt trời vẫn như vậy, Giang Tử Đằng cũng không có gì đổi khác...cái khác duy nhất là tâm trạng của anh đã không còn vui vẻ như ánh mặt trời kia nữa.
Lệ Dĩnh, hôm nay em phải treo mình trên không rất lâu đấy. Chị thấy em không được khỏe, liệu có làm được không? - Nancy lo lắng nhìn gương mặt mệt mỏi, nhợt nhạt của Lệ Dĩnh.
Em không sao - Câu trả lời lập tức bật ra khỏi miệng Lệ Dĩnh. Treo người trên dây đâu phải cô chưa làm bao giờ. Điều đó không đáng phải bận tâm.
Nhưng mà, tối qua em đã có vẻ kiệt sức rồi, chị có thể nói với đạo diễn...
Em nói rồi, không sao - Lệ Dĩnh cắt ngang lời Nancy một cách cứng nhắc. Lệ Dĩnh ít khi tỏ thái độ như vậy, Nancy biết mình không nên nói thêm gì nữa.
Em ốm rồi? - Câu chuyện giữa Lệ Dĩnh và Nancy, Kiến Hoa đều nghe hết. Nếu là trước đây mấy ngày, anh sẽ lập tức tới trước mặt dịu dàng hỏi cô. Nhưng giờ khoảng cách giữa hai người xa vời vợi. Mà Lệ Dĩnh lại một ngày một lùi xa, Kiến Hoa không đành lòng, lo lắng cho cô nên không để ý việc mình vừa vô tình lẫn cố ý nghe câu chuyện của họ mà lên tiếng.
Nancy rất tâm lý, thấy Kiến Hoa xuất hiện liền nhanh chóng đi trước. Bây giờ chỉ có Kiến Hoa và Lệ Dĩnh dưới sân Giang Tử Đằng, là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau sau khi Kiến Hoa trở lại Quảng Tây.
Em rất khỏe - Lệ Dĩnh kiên quyết tránh ánh mắt Kiến Hoa, thanh âm của cô khiến người đối diện khó mà đoán được cô đang nghĩ gì.
Nhìn em không có chút sức sống nào cả. Có cần... - Kiến Hoa bất giác đưa tay lên gần chạm tới mặt Lệ Dĩnh. Quả thật trông cô rất nhợt nhạt, như đã bị rút hết sức lực rồi.
Không cần. Em vẫn rất tốt, sẽ không làm ảnh hưởng đến anh đâu
Bàn tay còn chưa chạm đến cô, Lệ Dĩnh đã lập tức lùi lại, buông một câu lạnh lùng vô hạn rồi để lại Kiến Hoa trông theo bóng lưng nhỏ bé của cô. Anh chưa hề nghĩ cô sẽ làm ảnh hưởng đến anh, trong công việc mọi người đều rất chuyên nghiệp. Anh biết Lệ Dĩnh chưa từng mở lời than thở gì về việc quay phim vất vả. Dù kiệt sức thế nào cô cũng cố gắng hoàn thành cảnh quay, thậm chí còn liều mạng diễn xuất trong mấy cảnh quay nguy hiểm mà không để ý đến bản thân mình. Anh biết cô mạnh mẽ, nhưng bây giờ, anh ước cô có thể như một cô gái bình thường tựa vào anh.
Tiểu Dĩnh...em như vậy mới chính là ảnh hưởng đến anh - Kiến Hoa bất lực nhìn theo bóng Lệ Dĩnh dần khuất. Khó khăn lắm mới nói chuyện với cô được một chút nhưng cô vẫn tránh né anh.
Phải cố gắng lắm Lệ Dĩnh mới có thể bình tĩnh khi đứng trước mặt Kiến Hoa. Nhưng cô vẫn cố hết sức để cuộc nói chuyện với anh kết thúc nhanh nhất có thể. Cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, ngoại trừ lúc đóng phim. Vì nếu nhìn vào đó, cô lại không thể thoát ra. Cô cũng không thể gọi là sư phụ nữa. Ban đầu cô gọi anh là sư phụ vì muốn vạch rõ mối quan hệ tiền bối - hậu bối giữa hai người, như vậy tin đồn sẽ khó mà nảy sinh. Vậy mà giờ chính hai chữ sư phụ đó lại chứa đựng mọi tình cảm của cô. Nếu còn gọi anh bằng từ đó, cô sợ sẽ không thể quên anh.
...
Giờ nghỉ trên trường quay vài ngày nay không lúc nào được yên ổn. Rất nhiều phóng viên lởn vởn xung quanh, trực chụp được tấm hình của Kiến Hoa. Mỗi lần anh xuất hiện, họ lại nhao nhao lên hỏi hết câu này tới câu khác. Tất cả đều là quay ngoại cảnh, nên việc chặn phóng viên cũng khó hơn rất nhiều lần.
Hoắc Kiến Hoa, anh có thể trả lời về tin đồn với cô Thái Nhã Phong được không?
Có phải hai người đã quay lại với nhau rồi không?
Cô ấy mới thành lập công ty, có phải anh là người tư vấn không. Sắp tới hai người sẽ đóng chung một bộ phim nữa chứ?
Câu hỏi dồn dập được đặt ra, đoàn làm phim cũng không thể cấm phóng viên tiếp xúc phim trường được, chỉ để mình Kiến Hoa cùng Khang Vũ đối phó. Những lúc như vậy, Kiến Hoa kín đáo hướng ánh mắt về phía Lệ Dĩnh, nhưng đáp lại chỉ là cái quay lưng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng cô lại rất để tâm. Chính vì để tâm nên không muốn nghe. Vì mỗi câu hỏi như vậy đều có ma lực sát thương đến tình cảm của cô. Hơn nữa, cô không mong rằng mình sẽ nghe thấy một câu xác nhận từ chính miệng anh.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm, nhưng nếu mọi người hỏi về bộ phim tôi sẽ trả lời, còn những vấn đề khác công ty của tôi sẽ trả lời
Mấy tay phóng viên lần nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời y hệt như vậy của Kiến Hoa, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chỉ khi trời tối, cảnh quay chuẩn bị kết thúc, họ mới chịu rời khỏi đó.
Gần như cả ngày hôm nay Lệ Dĩnh đều phải treo mình trên dây, bay qua bay lại. Sắc mặt cô không tốt, mọi người ai cũng lo lắng. Nhưng không còn cách nào khác, Lệ Dĩnh khẳng định cô không sao, diễn viên đã xác nhận như vậy, đoàn làm phim cũng không thể không quay. Theo dõi cảnh quay của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa và Nancy vô cùng ái ngại nhìn theo từng chuyển biến trên gương mặt. Càng ngày Lệ Dĩnh càng có vẻ đã bị rút cạn sức lực rồi. Mà chính Lệ Dĩnh cũng biết mình đã chịu đến ngưỡng giới hạn. Nhiều lúc cô cảm thấy riêng việc giữ thăng bằng cho mình trên dây thôi cũng khó khăn, toàn thân run rẩy, vô lực. Cô chỉ còn cách bám chặt vào dây cáp những lúc kết thúc để tránh không ngã quỵ. Và rồi cô cũng chống đỡ được ngày hôm nay.
Lệ Dĩnh, em có sao không - Cảnh quay cuối vừa dứt, Lệ Dĩnh đáp xuống mặt đất, xung quanh cô đều quay cuồng, mơ hồ không thấy rõ điều gì. Nancy vội chạy tới đỡ, Lệ Dĩnh dồn hết trọng tâm sang người trợ lý. Cô không chịu được nữa.
Chúng ta về thôi, em mệt rồi - Lệ Dĩnh bấu chặt vào cánh tay Nancy, khi đó Nancy cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy qua mình. Hai người họ cứ thế vội vàng trở ra xe về trước.
...
Nancy lục đục trong phòng ăn, phòng khách, rồi mấy căn phòng bình thường cũng không ai lui tới của Giang Tử Đằng tìm kiếm gì đó. Cô không thường xuyên ở đây nên muốn tìm cái gì cũng thật khó, mà bây giờ cũng không còn người làm nào ở Giang Tử Đằng để hỏi. Mười lăm phút trôi qua mà Nancy vẫn chưa thấy thứ mình cần tìm.
Em tìm gì vậy? - Kiến Hoa đi ngang qua, thấy Nancy mướt mồ hôi tìm kiếm gì đó, đành lên tiếng.
Hoa ca, không có gì, làm phiền anh rồi
Em tìm gì cứ nói đi, có thể trong phòng anh có
Cái này...em muốn tìm chút băng y tế...
Câu nói của Nancy còn chưa được nói hết, Kiến Hoa đã vội vàng trở về phòng. Chớp nhoáng đã trở lại, anh cũng không để ý tới Nancy mà lên thẳng phòng Lệ Dĩnh. Nancy hiểu ý, mỉm cười hướng ánh mắt lên hành lang tầng hai. Hai người bọn họ cần thời gian riêng với nhau.
Cửa phòng Lệ Dĩnh không đóng, Kiến Hoa tới đó thì chậm lại, từ đây đã có thể nhìn thấy Lệ Dĩnh nằm bất động trên giường. Kiến Hoa rất nhẹ nhàng đi vào, cầm theo băng y tế cùng một chút thuốc mà anh luôn đem theo mỗi khi quay phim. Anh đến cạnh giường cô, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô. Vậy mà hôm nay vẫn cứng miệng nói không sao. Nếu giờ Nancy không có ở đây, cô cũng không chịu gặp anh, không lẽ cứ để như vậy.
Giờ anh mới biết vì sao Nancy lại lục đục bao lâu để tìm băng y tế. Có lẽ vì hôm nay treo trên dây quá nhiều, lại phải túm rất lâu vào dây cáp để trụ vững, nên giờ tay phải của Lệ Dĩnh rất nhiều vệt cắt, xước ngang dọc. Tuy không sâu nhưng cũng khiến lòng bàn tay cô rớm máu. Mà Lệ Dĩnh cũng chẳng có vẻ gì quan tâm đến nó. Cô để mặc nó sải ra mép giường, thậm chí một chút máu đã thấm vào tấm nệm cô đang nằm.
Kiến Hoa xót xa có, trách móc cô không chịu lo cho bản thân cũng có...nhưng hơn hết bây giờ anh lo lắng. Anh nhẹ nhàng lấy bông lau sạch mấy vệt máu đó. Anh chạm vào tay Lệ Dĩnh, thấy thân nhiệt cô lạnh toát. Nhưng vẫn tiếp tục băng vết thương cho cô, im lặng không nói lời nào.
Thấy bàn tay ai đó đang dịu dàng chạm vào mình, Lệ Dĩnh mắt vẫn nhắm nghiền lên tiếng:
Nancy, em đã nói rồi. Chỉ xước một chút thôi. Không cần nhọc công như vậy
Kiến Hoa thực lòng rất muốn trách cô sao có thể tự hành hạ bản thân mình như thế. Nhưng rồi cũng tự trách bản thân mình. Cô thay đổi như thế cùng vì tin đồn của anh mà ra. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng rồi chính vì anh mà bây giờ cô mới trở nên như vậy. Kiến Hoa đưa tay chạm nhẹ lên trán Lệ Dĩnh kiểm tra thân nhiệt.
Chỉ là cảm lạnh thôi mà. Ngủ một giấc mai sẽ khỏi
Kiến Hoa đắn đo giữa việc lên tiếng hay im lặng. Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, anh muốn giải thích về tin đồn kia, anh muốn gọi tên cô..và hơn hết anh muốn nói nốt câu nói đã bỏ lỡ mấy đêm trước. Nhưng anh cũng sợ, nếu lên tiếng, cô phát hiện ra anh không phải là Nancy thì đến việc im lặng ngồi đây bên cạnh cô cũng không làm được nữa.
Cuối cùng, anh muốn giấu cũng không thể giấu được. Lệ Dĩnh ban đầu còn tưởng anh là Nancy, nhưng rồi khi bàn tay anh chạm vào cô, sự ấm áp quen thuộc đó không phải đến từ Nancy, bàn tay này vẫn rất dịu dàng nhưng lớn hơn, ấm hơn...đó chỉ có thể là của sư phụ.
Hoa ca, sao anh lại ở đâu? Nancy đâu? - Lệ Dĩnh mở mắt, vội rụt tay lại.
Cô ấy bận chút việc bên dưới. Em ốm rồi, lại bị thương nữa, anh chỉ muốn biết em không sao - Kiến Hoa nhìn Lệ Dĩnh, tìm kiếm phản hồi trong ánh mắt cô, nhưng Lệ Dĩnh chỉ nhìn vô định lên trần nhà.
Cảm ơn anh, em không sao rồi. Phiền anh gọi giúp Nancy - Mỗi một câu Lệ Dĩnh nói ra đều khiến Kiến Hoa đau lòng. Bây giờ đến việc ở thêm bên cạnh cô một chút cũng khó đối với anh. Lệ Dĩnh nói rồi liền quay lưng vì phía anh, ngoảnh mặt vào trong.
Tiểu Dĩnh, tin đồn... - Kiến Hoa muốn giải thích mối hiểu lầm trong lòng Lệ Dĩnh hiện tại, nhưng anh vừa lên tiếng liền bị cô chặn lại.
Hoa ca, em muốn nghỉ ngơi một chút - Lệ Dĩnh bấu chặt tay vào tấm nệm. Cô đã quyết tâm xóa anh khỏi tâm trí mình rồi. Không thể để một câu nói của anh làm ảnh hưởng nữa. Càng nghe sẽ càng khó quên. Đối với cô như vậy vẫn là tốt nhất. Không yêu...như vậy sẽ cô đơn, nhưng chắc chắn sẽ an toàn. Không một nỗi đau nào có thể khiến cô tổn thương nữa.
Trước khi anh về Đài Loan, có một câu nữa còn chưa nói với em. Không lẽ em không muốn biết nó là gì? - Kiến Hoa đưa tay muốn chạm vào bờ vai Lệ Dĩnh, nhưng rồi lại rụt lại vì câu nói của cô.
Không phải chỉ là một câu cách ngôn thôi sao, anh cũng không cần để tâm
Cách ngôn? Em nghĩ như vậy sao? - Kiến Hoa cười nhạt, vậy ra đối với cô nó chỉ là một câu cách ngôn không đáng để tâm.
Lệ Dĩnh vẫn im lặng. Kiến Hoa không nhận thấy bây giờ cô run đang run lên trong chăn vì cố ép mình làm những việc mà trái tim cô không muốn.
Anh sẽ gọi Nancy. Ngủ ngon, Tiểu Dĩnh - Kiến Hoa với lại một cái nhìn cuối cùng, nhưng Lệ Dĩnh một lần cũng không chịu nhìn anh. Kiến Hoa kéo chăn cẩn thận đắp lại cho Lệ Dĩnh rồi trở ra. Tâm trạng của anh còn nặng hơn so với lúc mới bước vào. Khúc mắc này vẫn chưa thể giải. Câu nói đó vẫn chưa thể nói.
Cách ngôn có thể nhiều không đếm hết, nhưng câu anh muốn nói với cô bây giờ chỉ có một.
Anh yêu em...Đó mới là câu anh muốn nói - Kiến Hoa thì thầm một tiếng cuối cùng rồi lặng lẽ bước khỏi hành lang. Anh thở dài nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng rõ ràng không ngôi sao nào là dành cho anh.
Kiến Hoa đi rồi, Lệ Dĩnh mới chịu quay ra, nhìn lên cánh cửa đóng kín.
Sư phụ, như vậy là tốt nhất
/93
|