Anh quốc Luân Đôn thế kỷ 21
Toàn bộ mở đầu, phải nhớ lại sau cái buổi trưa hè nhàm chán kia.
“A, bắt đầu sương mù rồi”. Đồng Ly Ly đứng ở cửa sổ sát đất bên trong phòng khách sạn, hai tay cùng mở kính ra, mở to mắt nhìn sương mù ngoài cửa sổ, cả người cảm thấy không tự nhiên buồn chán.
Thật là kỳ lạ, lại không phải lần đầu tới Luân Đôn, cũng đã quen với tình hình thời tiết nơi này, nhưng hôm nay nàng vì một buổi trưa sương mù quái lạ mà phiền lòng không yên, quái lạ quá …..
Một bài hát kín đáo sâu sắc vang lên, nàng quay đầu, phát hiện màn hình Iphone ném ở trên giường đang lóe sáng, tải xuống ca khúc con yêu quanh quẩn trong phòng.
“Ly Ly, con đã đến rồi hả?” Nàng nhấc di động, nghe thấy bên kia truyền đến lo lắng của bà ngoại.
“Vâng, vừa mới đến khách sạn dỡ hành lý, bên ngoài liền bắt đầu sương mù rồi”. Nàng đi đến cửa sổ sát mặt đất, từ lầu 10 nhìn ra xa xuống cảnh đường phố Luân Đôn, đôi môi đầy đặn hếch lên, còn rất không thùy mị trợn trừng mắt.
“Bên kia vừa rồi lại gửi thư cho bà, muốn bà xác nhận hôm nay con nhất định sẽ đến tiệm xem hàng.” Tiền Lệ Văn đang ở Đài Bắc, trông nom tiệm đồ cổ của dòng họ đời đời luôn truyền lại.
Nghe thấy bà ngoại một lòng chỉ quan tâm thu mua đồ cổ lần này, Đồng Ly Ly đang ở đầu này của Luân Đôn không nén được lại trợn trừng mắt.
Vơ vét đồ cổ với trang sức châu báu Châu Âu, rồi qua một phen phục hồi và chỉnh lý lại bán đắt trao tay, cái sự nghiệp nhà này truyền đến trên tay bà ngoại, không thấy suy thoái xuống dốc, ngược lại càng ngày càng lớn.
Thật sự mà nói, đối với phú hào Châu Á thích cất giữ đồ cổ Châu Âu, đều là khách lâu đời của bà ngoại, không chỉ ra tay rộng rãi, đối với hiểu biết thâm sâu về đồ cổ của bà ngoại lại càng tôn trọng như khách quý, không dám suồng sã làm bừa với bà.
Vốn dĩ sự nghiệp này là muốn cho mẹ nàng tiếp nhận, đáng tiếc, mẹ nàng đã sớm nói không nhận, bà ngoại chuyển ý, liền đem suy nghĩ trong đầu đặt lên trên đầu đứa cháu gái ngoại này.
Từ khi bắt đầu học tiểu học, nàng đã bị mẹ “lưu đày” đến tiệm đồ cổ của bà ngoại, sau khi tan học theo bà ngoại học lịch sử Châu Âu, nghe bà ngoại nói qua chuyện phong lưu của quý tộc Châu Âu .
Sau khi lớn chút, bắt đầu học đánh giá đồ cổ mà bà ngoại thu mua từ các nơi trên thế giới, trường kỳ học hỏi, đẳng cấp của nàng khác biệt với địa vị thấp hèn, nàng thích cảm giác mặc váy cổ, đeo trang sức cổ thanh lịch. Không ngờ mấy năm gần đây lưu hành đồ phục cổ, nàng mặc đồ cổ bị cô gái cùng tuổi kia nhạo báng, trái lại trở thành hàng tốt nhất, ngẫm lại thật buồn cười.
Nàng không hiểu thịnh thành, không hiểu thời thượng, nhưng thân là phụ nữ trẻ hai mươi bốn tuổi, nàng cũng thích đi dạo phố ── chủ yếu tìm thương phẩm đồ cổ hoặc trang web mua sắm.
“Ly Ly, con đang ngẩn người sao?” Tiền Lệ Văn nghi ngờ hỏi, còn dùng ngón tay cốc cốc ống nghe.
“A, không. Con chỉ đang xem sương ngoài cửa sổ thôi”. Đồng Ly Ly nhăn cái mũi xinh xắn, xoay người đi trở về giường, một tay kéo va ly đựng hành lý, lấy ra vài bức ảnh in màu.
Trên bức ảnh rõ ràng phơi bày rõ rệt đống đồ cổ mà bà ngoại phái nàng đến Luân Đôn thu mua, có tủ sách chân cao, cẩm lai chế thành ghế ba chân cổ điển, có đài nến điêu khắc thiên thần, giống như còn rất bền đẹp.
Đống đồ cổ này có chung một điểm, đó chính là chúng đều đến từ thời đại Victoria.
Nàng rũ mắt xuống, kiểm tra từng bức ảnh in màu, vừa huýt sáo. “Nhà sưu tầm này giống như rất thích đồ cổ thời đại Victoria vậy”.
“Đúng vậy, nghe nói những đồ cổ này là hắn mua được từ trong tay một tên quý tộc đời sau”.
“Vậy tại sao hắn muốn bán qua tay?” Những cái này đều là vật quý, quá đáng tiếc ……
“Ai biết được, dù sao hắn muốn bán, chúng ta muốn mua, theo như nhu cầu, cần gì coi nguyên nhân”.
Tiền Lệ Văn nóng lòng mau mua được nhóm hàng này, phu nhân Đài Loan thích nhất chính là chơi theo phong cách Victoria, nếu là vật phẩm thật thì giật càng dữ hơn, đống đồ cổ này nếu có thể thuận lợi tới tay, tiền lời của tiệm đồ cổ tuyệt đối tăng lên rất lớn. Nhưng …..
“Ly Ly, đây là lần đầu con thay ta mặc cả, tại sao không nối liên hệ với Ryan, để hắn cùng con đi gặp người bán?” Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, an toàn của cháu gái ngoại bà cũng không quên.
Ryan là con của tình nhân cũ của Tiền Lệ Văn, hắn là con lai cao lớn đẹp trai, Đồng Ly Ly từ nhỏ cùng hắn đã quen biết, trước mắt Ryan đang định cư ở Luân Đôn.
Nghe bà ngoại nhắc tới Ryan, khuôn mặt nhỏ tròn của Đồng Ly Ly đỏ lên. Nếu cùng người thầm mến đi xa nhà, nàng làm sao có tâm tư làm việc, nói không chừng còn có thể làm hỏng nhiệm vụ lúc này.
Cổ họng ho một cái, nàng nói giọng tự nhiên: “Cho xin đi, con từ nhỏ theo bà bay khắp nơi Châu Âu, nhìn bà cùng người ta giao thiệp mặc cả đến lớn, loại chuyện nhỏ này không làm khó được con đâu. Bà thả cho tim đập 120 cái đi, con nhất định sẽ thuận lợi đem đống đồ cổ này đưa vào container, một tháng sau sẽ thuận lợi đến Đài Loan.
Chương 1.2:
Theo bà ngoại xác nhận xong với người bán phương thức liên lạc và vị trí nơi đó, Đồng Ly Ly gập điện thoại, nghỉ ngơi chút rồi lập tức xuất phát.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thì ra người bán là tiệm kinh doanh đồ cổ, khó trách sẽ có nhiều đồ cổ quý hiếm cổ quái như vậy.
Cửa tiệm mở trong con hẻm nhỏ ở quảng trường Luân Đôn, vừa vào cửa, Đồng Ly Ly liền bị gian phòng đầy đồ cổ sáng trưng làm cho chói mắt
Đẹp quá, chiếc kỷ trà chạm trổ dựa vào tường kia, có từ thời đại Victoria do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra! Chiếc kỷ trà sáng bóng kia có thể có giá trị gần trăm vạn, đó là chưa nhắc tới vật quý giá khác.
Nhìn đống đồ cổ khắp phòng, Đồng Ly Ly phảng phất như bước vào đường hầm thời gian, xuyên qua đến thời đại lãng mạn Victoria.
“Khụ khụ”. Một cái đầu tóc bạc trắng, người mặc quần áo cổ đen trắng từ bên trong đi ra, vừa lúc thấy Đồng Ly Ly cúi người xuống, đưa tay muốn chạm vào một cái ly thủy tinh, ông ta nhướng mày, cố ý ho nặng một tiếng.
Đồng Ly Ly nghe tiếng ngẩn ra, vội rụt nhanh tay về, trên mặt không có vẻ không được tự nhiên hay chút nhăn nhó, ngược lại đứng thẳng ngẩng cao mái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, lúm đồng tiền giơ lên.
“Ngài chắc là Edmund tiên sinh. Xin chào, tên tôi là Đồng Ly Ly, tôi đại diện tới đây để thương lượng, tôi tin rằng bà ngoại đã nhắc qua với ngài về tôi rồi”. May mắn nàng có một cái nhìn rất quốc tế của bà ngoại, nàng tinh thông hai thứ tiếng Anh Pháp, hai thứ tiếng này cũng lưu loát như tiếng mẹ đẻ.
Edmund nhìn chừng hơn sáu mươi tuổi, nhưng vóc dáng rất gầy, có thể nhận thấy lúc tuổi còn trẻ là nam nghệ sĩ quyến rũ, hai mắt ông ta tinh anh, nhìn toàn bộ nàng tứ dưới lên trên.
“Cô so với trong tưởng tượng của tôi còn trẻ hơn”. Thái độ ông ta nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tôi có sự hiểu biết về đồ cổ, tuyệt đối nhiều hơn so với tưởng tượng của ông”. Nhìn thấu sự không tin tưởng trong mắt đối phương, nàng cười càng rạng rỡ phản bác lại.
“Đến đây đi”. Nhìn chằm chằm vào nàng một lát, Edmund ra lệnh, xoay người đi vào ẩn mình trong một góc khuất, một gian phòng nhỏ kín đáo.
Đồng Ly Ly đi theo đằng sau, thấy Edmund lấy từ bên trong túi tiến ra một chìa khóa nhỏ màu vàng, vô cùng thận trong mở cửa khóa, xem ra vật quý giá bên trong là thật, nếu có thể thương lượng thành công cuộc mua bán này, bà ngoại tuyệt đối sẽ vui vẻ không thôi.
Đồng Ly Ly môi hồng cong lên, nhưng khoảnh khắc đi vào căn phòng nhỏ, ngực nặng nề mà sợ hãi.
Ngọn đèn sáng lên, mọi thứ trong phòng hiện ra ở trước mắt, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp đứng ngây tại chỗ, phảng phất như bị năng lực không rõ lôi kéo, hai tròng mắt bàng hoàng dừng lại nhìn cái ghế dựa bên trong góc.
Cái ghế dựa này được làm từ cẩm lai, phía trên có khắc chim anh vũ cùng hoa cỏ, bốn cái chân ghế cũng khắc đường vân tinh tế.
Một cảm giác quen thuộc kỳ dị khiến tim nàng đập nhanh, nàng che ngực, vội vàng nhắm mắt. Nàng nhất định là giống như bà ngoại, mê đồ cổ đến ngây ngốc, nên mới xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ này.
“Mọi thứ trong căn phòng này là hàng không bán”. Edmund đột nhiên đi đến trước mặt nàng tuyên bố.
“Vậy ngài vì sao muốn dẫn tôi vào?” Đồng Ly Ly hoang mang hỏi lại, có cảm giác bị trêu đùa không vui.
“Trừ cái đồng hồ cổ này”. Edmund nói, cũng đem cái đồng hồ vàng ròng cổ bọc trong khăn tay đặt vào tay nàng.
Nàng dè dặt nhận lấy, tán thưởng trang sức hoa văn xinh đẹp trên đồng hồ cổ, tình trạng tim đập nhanh tựa hồ đã được giải trừ, cảm giác đầu bị choáng váng mắt hoa cũng biến mất, thật thần kỳ.
“Nghe nói đồng hồ cổ này là vật đính ước của công tước tặng cho vị hôn thê, nhưng tôi còn chưa đưa cho chuyên gia giám định thật giả”.
“Bà ngoại tôi chính là cao thủ giám định, chỉ cần đem bức ảnh đưa cho bà, để bà phán đoán là được!”. Nàng hớn hở sắp nhảy dựng lên.
“Vậy thì tốt quá, tôi đi lấy máy chụp ảnh cùng laptop lại đây, phiền cô đợi ở chỗ này trước ── những cái khác không được chạm vào đâu nhé”. Edmund cẩn thân thông báo, xoay người rời khỏi phòng.
“Thật đẹp!” Đồng Ly Ly nhìn không chớp mắt, không ngừng xem xét đồng hồ cổ trong lòng bàn tay.
Bỗng dưng, đàng chiếc ghế dựa truyền đến một tiếng két nhỏ xíu, nàng ngẩn ra, cũng không sợ, ngược lại tò mò đến gần ghế dựa, cúi người vuốt ve đường vân của chiếc dựa xinh đẹp. “Kỳ lạ ….. Ta giống như từng gặp mày ở đâu đó”. Nhìn ghế dựa tinh xảo, nàng thì thào nói nhỏ.
Lúc này, chiếc đồng hồ cổ trong tay nàng bỗng nhiên lóe ra một tia sáng màu vàng kim.
Toàn bộ mở đầu, phải nhớ lại sau cái buổi trưa hè nhàm chán kia.
“A, bắt đầu sương mù rồi”. Đồng Ly Ly đứng ở cửa sổ sát đất bên trong phòng khách sạn, hai tay cùng mở kính ra, mở to mắt nhìn sương mù ngoài cửa sổ, cả người cảm thấy không tự nhiên buồn chán.
Thật là kỳ lạ, lại không phải lần đầu tới Luân Đôn, cũng đã quen với tình hình thời tiết nơi này, nhưng hôm nay nàng vì một buổi trưa sương mù quái lạ mà phiền lòng không yên, quái lạ quá …..
Một bài hát kín đáo sâu sắc vang lên, nàng quay đầu, phát hiện màn hình Iphone ném ở trên giường đang lóe sáng, tải xuống ca khúc con yêu quanh quẩn trong phòng.
“Ly Ly, con đã đến rồi hả?” Nàng nhấc di động, nghe thấy bên kia truyền đến lo lắng của bà ngoại.
“Vâng, vừa mới đến khách sạn dỡ hành lý, bên ngoài liền bắt đầu sương mù rồi”. Nàng đi đến cửa sổ sát mặt đất, từ lầu 10 nhìn ra xa xuống cảnh đường phố Luân Đôn, đôi môi đầy đặn hếch lên, còn rất không thùy mị trợn trừng mắt.
“Bên kia vừa rồi lại gửi thư cho bà, muốn bà xác nhận hôm nay con nhất định sẽ đến tiệm xem hàng.” Tiền Lệ Văn đang ở Đài Bắc, trông nom tiệm đồ cổ của dòng họ đời đời luôn truyền lại.
Nghe thấy bà ngoại một lòng chỉ quan tâm thu mua đồ cổ lần này, Đồng Ly Ly đang ở đầu này của Luân Đôn không nén được lại trợn trừng mắt.
Vơ vét đồ cổ với trang sức châu báu Châu Âu, rồi qua một phen phục hồi và chỉnh lý lại bán đắt trao tay, cái sự nghiệp nhà này truyền đến trên tay bà ngoại, không thấy suy thoái xuống dốc, ngược lại càng ngày càng lớn.
Thật sự mà nói, đối với phú hào Châu Á thích cất giữ đồ cổ Châu Âu, đều là khách lâu đời của bà ngoại, không chỉ ra tay rộng rãi, đối với hiểu biết thâm sâu về đồ cổ của bà ngoại lại càng tôn trọng như khách quý, không dám suồng sã làm bừa với bà.
Vốn dĩ sự nghiệp này là muốn cho mẹ nàng tiếp nhận, đáng tiếc, mẹ nàng đã sớm nói không nhận, bà ngoại chuyển ý, liền đem suy nghĩ trong đầu đặt lên trên đầu đứa cháu gái ngoại này.
Từ khi bắt đầu học tiểu học, nàng đã bị mẹ “lưu đày” đến tiệm đồ cổ của bà ngoại, sau khi tan học theo bà ngoại học lịch sử Châu Âu, nghe bà ngoại nói qua chuyện phong lưu của quý tộc Châu Âu .
Sau khi lớn chút, bắt đầu học đánh giá đồ cổ mà bà ngoại thu mua từ các nơi trên thế giới, trường kỳ học hỏi, đẳng cấp của nàng khác biệt với địa vị thấp hèn, nàng thích cảm giác mặc váy cổ, đeo trang sức cổ thanh lịch. Không ngờ mấy năm gần đây lưu hành đồ phục cổ, nàng mặc đồ cổ bị cô gái cùng tuổi kia nhạo báng, trái lại trở thành hàng tốt nhất, ngẫm lại thật buồn cười.
Nàng không hiểu thịnh thành, không hiểu thời thượng, nhưng thân là phụ nữ trẻ hai mươi bốn tuổi, nàng cũng thích đi dạo phố ── chủ yếu tìm thương phẩm đồ cổ hoặc trang web mua sắm.
“Ly Ly, con đang ngẩn người sao?” Tiền Lệ Văn nghi ngờ hỏi, còn dùng ngón tay cốc cốc ống nghe.
“A, không. Con chỉ đang xem sương ngoài cửa sổ thôi”. Đồng Ly Ly nhăn cái mũi xinh xắn, xoay người đi trở về giường, một tay kéo va ly đựng hành lý, lấy ra vài bức ảnh in màu.
Trên bức ảnh rõ ràng phơi bày rõ rệt đống đồ cổ mà bà ngoại phái nàng đến Luân Đôn thu mua, có tủ sách chân cao, cẩm lai chế thành ghế ba chân cổ điển, có đài nến điêu khắc thiên thần, giống như còn rất bền đẹp.
Đống đồ cổ này có chung một điểm, đó chính là chúng đều đến từ thời đại Victoria.
Nàng rũ mắt xuống, kiểm tra từng bức ảnh in màu, vừa huýt sáo. “Nhà sưu tầm này giống như rất thích đồ cổ thời đại Victoria vậy”.
“Đúng vậy, nghe nói những đồ cổ này là hắn mua được từ trong tay một tên quý tộc đời sau”.
“Vậy tại sao hắn muốn bán qua tay?” Những cái này đều là vật quý, quá đáng tiếc ……
“Ai biết được, dù sao hắn muốn bán, chúng ta muốn mua, theo như nhu cầu, cần gì coi nguyên nhân”.
Tiền Lệ Văn nóng lòng mau mua được nhóm hàng này, phu nhân Đài Loan thích nhất chính là chơi theo phong cách Victoria, nếu là vật phẩm thật thì giật càng dữ hơn, đống đồ cổ này nếu có thể thuận lợi tới tay, tiền lời của tiệm đồ cổ tuyệt đối tăng lên rất lớn. Nhưng …..
“Ly Ly, đây là lần đầu con thay ta mặc cả, tại sao không nối liên hệ với Ryan, để hắn cùng con đi gặp người bán?” Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, an toàn của cháu gái ngoại bà cũng không quên.
Ryan là con của tình nhân cũ của Tiền Lệ Văn, hắn là con lai cao lớn đẹp trai, Đồng Ly Ly từ nhỏ cùng hắn đã quen biết, trước mắt Ryan đang định cư ở Luân Đôn.
Nghe bà ngoại nhắc tới Ryan, khuôn mặt nhỏ tròn của Đồng Ly Ly đỏ lên. Nếu cùng người thầm mến đi xa nhà, nàng làm sao có tâm tư làm việc, nói không chừng còn có thể làm hỏng nhiệm vụ lúc này.
Cổ họng ho một cái, nàng nói giọng tự nhiên: “Cho xin đi, con từ nhỏ theo bà bay khắp nơi Châu Âu, nhìn bà cùng người ta giao thiệp mặc cả đến lớn, loại chuyện nhỏ này không làm khó được con đâu. Bà thả cho tim đập 120 cái đi, con nhất định sẽ thuận lợi đem đống đồ cổ này đưa vào container, một tháng sau sẽ thuận lợi đến Đài Loan.
Chương 1.2:
Theo bà ngoại xác nhận xong với người bán phương thức liên lạc và vị trí nơi đó, Đồng Ly Ly gập điện thoại, nghỉ ngơi chút rồi lập tức xuất phát.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thì ra người bán là tiệm kinh doanh đồ cổ, khó trách sẽ có nhiều đồ cổ quý hiếm cổ quái như vậy.
Cửa tiệm mở trong con hẻm nhỏ ở quảng trường Luân Đôn, vừa vào cửa, Đồng Ly Ly liền bị gian phòng đầy đồ cổ sáng trưng làm cho chói mắt
Đẹp quá, chiếc kỷ trà chạm trổ dựa vào tường kia, có từ thời đại Victoria do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra! Chiếc kỷ trà sáng bóng kia có thể có giá trị gần trăm vạn, đó là chưa nhắc tới vật quý giá khác.
Nhìn đống đồ cổ khắp phòng, Đồng Ly Ly phảng phất như bước vào đường hầm thời gian, xuyên qua đến thời đại lãng mạn Victoria.
“Khụ khụ”. Một cái đầu tóc bạc trắng, người mặc quần áo cổ đen trắng từ bên trong đi ra, vừa lúc thấy Đồng Ly Ly cúi người xuống, đưa tay muốn chạm vào một cái ly thủy tinh, ông ta nhướng mày, cố ý ho nặng một tiếng.
Đồng Ly Ly nghe tiếng ngẩn ra, vội rụt nhanh tay về, trên mặt không có vẻ không được tự nhiên hay chút nhăn nhó, ngược lại đứng thẳng ngẩng cao mái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, lúm đồng tiền giơ lên.
“Ngài chắc là Edmund tiên sinh. Xin chào, tên tôi là Đồng Ly Ly, tôi đại diện tới đây để thương lượng, tôi tin rằng bà ngoại đã nhắc qua với ngài về tôi rồi”. May mắn nàng có một cái nhìn rất quốc tế của bà ngoại, nàng tinh thông hai thứ tiếng Anh Pháp, hai thứ tiếng này cũng lưu loát như tiếng mẹ đẻ.
Edmund nhìn chừng hơn sáu mươi tuổi, nhưng vóc dáng rất gầy, có thể nhận thấy lúc tuổi còn trẻ là nam nghệ sĩ quyến rũ, hai mắt ông ta tinh anh, nhìn toàn bộ nàng tứ dưới lên trên.
“Cô so với trong tưởng tượng của tôi còn trẻ hơn”. Thái độ ông ta nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tôi có sự hiểu biết về đồ cổ, tuyệt đối nhiều hơn so với tưởng tượng của ông”. Nhìn thấu sự không tin tưởng trong mắt đối phương, nàng cười càng rạng rỡ phản bác lại.
“Đến đây đi”. Nhìn chằm chằm vào nàng một lát, Edmund ra lệnh, xoay người đi vào ẩn mình trong một góc khuất, một gian phòng nhỏ kín đáo.
Đồng Ly Ly đi theo đằng sau, thấy Edmund lấy từ bên trong túi tiến ra một chìa khóa nhỏ màu vàng, vô cùng thận trong mở cửa khóa, xem ra vật quý giá bên trong là thật, nếu có thể thương lượng thành công cuộc mua bán này, bà ngoại tuyệt đối sẽ vui vẻ không thôi.
Đồng Ly Ly môi hồng cong lên, nhưng khoảnh khắc đi vào căn phòng nhỏ, ngực nặng nề mà sợ hãi.
Ngọn đèn sáng lên, mọi thứ trong phòng hiện ra ở trước mắt, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp đứng ngây tại chỗ, phảng phất như bị năng lực không rõ lôi kéo, hai tròng mắt bàng hoàng dừng lại nhìn cái ghế dựa bên trong góc.
Cái ghế dựa này được làm từ cẩm lai, phía trên có khắc chim anh vũ cùng hoa cỏ, bốn cái chân ghế cũng khắc đường vân tinh tế.
Một cảm giác quen thuộc kỳ dị khiến tim nàng đập nhanh, nàng che ngực, vội vàng nhắm mắt. Nàng nhất định là giống như bà ngoại, mê đồ cổ đến ngây ngốc, nên mới xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ này.
“Mọi thứ trong căn phòng này là hàng không bán”. Edmund đột nhiên đi đến trước mặt nàng tuyên bố.
“Vậy ngài vì sao muốn dẫn tôi vào?” Đồng Ly Ly hoang mang hỏi lại, có cảm giác bị trêu đùa không vui.
“Trừ cái đồng hồ cổ này”. Edmund nói, cũng đem cái đồng hồ vàng ròng cổ bọc trong khăn tay đặt vào tay nàng.
Nàng dè dặt nhận lấy, tán thưởng trang sức hoa văn xinh đẹp trên đồng hồ cổ, tình trạng tim đập nhanh tựa hồ đã được giải trừ, cảm giác đầu bị choáng váng mắt hoa cũng biến mất, thật thần kỳ.
“Nghe nói đồng hồ cổ này là vật đính ước của công tước tặng cho vị hôn thê, nhưng tôi còn chưa đưa cho chuyên gia giám định thật giả”.
“Bà ngoại tôi chính là cao thủ giám định, chỉ cần đem bức ảnh đưa cho bà, để bà phán đoán là được!”. Nàng hớn hở sắp nhảy dựng lên.
“Vậy thì tốt quá, tôi đi lấy máy chụp ảnh cùng laptop lại đây, phiền cô đợi ở chỗ này trước ── những cái khác không được chạm vào đâu nhé”. Edmund cẩn thân thông báo, xoay người rời khỏi phòng.
“Thật đẹp!” Đồng Ly Ly nhìn không chớp mắt, không ngừng xem xét đồng hồ cổ trong lòng bàn tay.
Bỗng dưng, đàng chiếc ghế dựa truyền đến một tiếng két nhỏ xíu, nàng ngẩn ra, cũng không sợ, ngược lại tò mò đến gần ghế dựa, cúi người vuốt ve đường vân của chiếc dựa xinh đẹp. “Kỳ lạ ….. Ta giống như từng gặp mày ở đâu đó”. Nhìn ghế dựa tinh xảo, nàng thì thào nói nhỏ.
Lúc này, chiếc đồng hồ cổ trong tay nàng bỗng nhiên lóe ra một tia sáng màu vàng kim.
/26
|