Đầu mùa hạ, mùi hoa bay phất phơ, làn gió ấm tấp vào người.
Thiếu phu nhân Lưu gia Hà Mẫu Đơn ngồi ở dưới mái hiên, nàng khẽ nheo đôi mắt phượng quyến rũ lại, dùng một chiếc muỗng bạc nhỏ dài múc hạt hướng dương, đưa cho chim anh vũ Súy Súy trên giá để đậu nó nói chuyện. Mỗi khi Súy Súy nói một câu: "Mẫu Đơn đáng yêu nhất." Nàng lại khen thưởng nó một hạt hướng dương, giọng nói ôn hòa: "Súy Súy thật thông minh."
Súy Súy thuần thục phun ra vỏ hạt, nuốt xuống nhân hạt, dùng móng vuốt bào bào thanh ngang dưới chân, đi qua đi lại, tự đắc nói: "Súy Súy thật thông minh."
Mẫu Đơn cười ra tiếng: "Đúng, Súy Súy thật thông minh."
"Thiếu phu nhân, ngài nên ngủ trưa." Một nha hoàn mặt tròn mắt to mặc một bộ váy eo cao có màu đỏ thêu chỉ nhũ màu bạc, phần trên là áo màu xanh lục ngắn tay đi tới, cười hì hì, làm mặt quỷ với Súy Súy, làm bộ muốn đánh nó.
Súy Súy thành tinh đã mười mấy tuổi căn bản không sợ, kêu một tiếng bằng thứ giọng cổ quái: "Hoa sen (Hà) ch.ế.t tiệt!" Giọng nói kia nhu mềm, kiều mị, giống như còn kéo dài ra vài phần y hệt nha hoàn Vũ Đồng thân cận trước đây của Mẫu Đơn nhưng kết hợp với giọng nói quái đản của Súy Súy, nghe chỉ thấy buồn cười.
Vũ Hà không có cất tiếng cười to giống như mọi lần mà lén lút ngó Mẫu Đơn một cái. Mặt Mẫu Đơn không có biểu tình, đứng dậy đem cái muỗng bạc trong tay đưa cho tiểu nha hoàn Thứ Nhi đang đứng một bên, xoa xoa váy lụa thêu thạch lựu đỏ
tám cánh trên người rồi xoay người đi vào bên trong.
Vũ Hà trừng mắt nhìn Súy Súy, thấp giọng mắng: "Chim ngốc! Về sau không được học ả Vũ Đồng không biết xấu hổ kia. Nếu không ta sẽ bỏ đói ngươi!" Cũng mặc kệ Súy Súy có nghe hiểu không, xách váy chạy nhanh theo sau Mẫu Đơn.
"Thiếu phu nhân......" Vũ Hà mới vừa hô một tiếng, đã bị thân ảnh cao gầy cuối hành lang sợ tới mức ngậm miệng. Nàng nhanh chóng đứng nghiêm, hai tay dán hai bên chân, dùng giọng nói mà chắc chắn Mẫu Đơn có thể nghe được, kêu to một tiếng: "Công tử gia!"
Lưu Sướng phủi phủi áo choàng tinh xảo làm bằng gấm có thêu hoa màu tím trên người, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, ngửa đầu, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước phòng Mẫu Đơn, Vũ Hà chạy nhanh tiến lên, vén lên mành trúc tinh xảo, mời nam chủ nhân đi vào.
Mắt Lưu Sướng hiện lên vẻ hung ác nham hiểm quét quanh gian phòng im ắng, nói: "Thiếu phu nhân đang ngủ trưa?"
Vũ Hà ân cần bưng trà, cúi đầu khom lưng, giọng nói hơi mang nịnh nọt: "Vâng, sáng nay thiếu phu nhân dậy cảm thấy có chút chóng mặt." Vừa nói vừa nhìn lén biểu tình của Lưu Sướng.
Mày rậm của Lưu Sướng hơi nhíu: "Mời đại phu chưa?"
Có lẽ hôm nay tâm trạng của hắn tốt đến nỗi có chút kì lạ, Vũ Hà có chút bất an:
"Thiếu phu nhân nói là bệnh cũ, chỉ cần nằm nghỉ một lúc là được, không cần phải phiền toái đại phu."
Lưu Sướng không tỏ ý kiến, đột nhiên nhấc chân đi vào bên trong: "Ngươi lui ra đi."
Vũ Hà thấy động tác của hắn, sợ tới mức run lên, trên mặt tươi cười càng nịnh nọt: "Công tử gia, nô tỳ giúp ngài vén mành."
Lưu Sướng lạnh lùng liếc nàng, từ hai mảnh môi mỏng phun ra một câu: "Đi xuống!"
Tươi cười trên mặt Vũ Hà bỗng nhiên khựng lại, rũ đầu lùi lại, đi ra ngoài.
Lưu Sướng đứng ở ngoài mành, ánh mắt xuyên thấu qua tấm mành thủy tinh nhìn chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn, mười hai phiến bình phong to rộng có hoa điểu bằng bạc đang mở rộng, trên đó rũ xuống màn lưới sắc anh đào đã sớm nửa cũ. Những chiếc móc màn dát vàng hình đầu phượng nạm ngọc bích đung đưa, chăn gấm hồng nhạt gấp chỉnh tề, cũng không thấy có người ngủ ở trên.
Lưu Sướng cau mày, ánh mắt lại rơi xuống chiếc ghế mỹ nhân bên cửa sổ được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời ngày xuân.
Hắn thấy váy dài thạch lựu đỏ từ trên ghế xuống, chạm đất một cách duyên dáng. Mẫu Đơn dựa nghiêng ở trên ghế, dùng quạt lụa màu trắng che lại mặt để ngăn trở ánh nắng, tua rua màu tím đậm trên tay cầm quạt màu ngà rũ xuống, che hơn phân nửa chiếc cổ thon dài của nàng, làm chiếc cổ kia càng nõn nà giống như tuyết trắng tinh tế, làm người nhịn không được muốn nhẹ nhàng chạm vào.
Hầu kết Lưu Sướng hơi động, cầm lòng không đậu mà di chuyển ánh mắt đến đóa bạch mẫu đơn thêu trên áo của Mẫu Đơn, rõ ràng là mẫu đơn trắng nhưng lại có nhụy màu vàng tươi diễm lệ, thêu trên vạt áo trước, một bên một đóa, ở dưới ánh mặt trời như đang tỏa sáng, yêu dị mà hấp dẫn.
Lưu Sướng đứng ngoài mành ho nhẹ một tiếng, Mẫu Đơn vẫn không có động tĩnh.
"Mẫu Đơn!" Lưu Sướng vén rèm lên, bước vào, mành thủy tinh phiá sau phát ra tiếng leng keng, rất dễ nghe.
Thật lâu nghe không được Mẫu Đơn đáp lại, trong
mắt Lưu Sướng hiện lên một tia tức giận, miễn cưỡng đè ép thanh âm nói: "Đã nói thân mình không tốt, sao còn tùy ý nằm như vậy? Mau đứng lên đi, nếu bệnh nặng thêm lại làm ầm ĩ khiến cho cả nhà không yên."
Lông mi của Mẫu Đơn dưới quạt lụa nhẹ nhàng run rẩy, khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc. Mười ngón tay nhỏ dài, gỡ xuống quạt lụa trên mặt, chậm rì rì ngồi dậy, vẻ mặt đã là dịu dàng: "Phu quân có chuyện gì vậy?"
Nàng đưa lưng về phía ánh sáng, hơi nheo mắt, đôi môi đỏ tươi ướt át, còn mang theo vẻ mờ mịt của người mới tỉnh ngủ, thần thái lười biếng mê người, tim Lưu Sướng không chịu khống chế mà đập nhanh một nhịp, há mồm nói: "Không có việc gì ta không thể lại đây sao?"
Từ trước đến nay, ngữ khí của hắn đã bao giờ nhu hòa như vậy, Mẫu Đơn có chút kinh ngạc, ngay sau đó rũ mắt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bồn Ngụy tử ngoài cửa sổ đang nở rộ, nhàn nhạt nói: "Cho người đến nâng đi. Chỉ cần
xong tiệc đừng để người khác cầm đi, mượn ba ngày ba đêm cũng không sao."
Lưu Sướng bị cái liếc mắt của nàng nhìn thấu, có chút thẹn quá thành giận, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại bị bùng lên, hắn cười lạnh nhìn nàng: "Vũ Đồng mang thai."
Mắt Mẫu Đơn cũng không nháy mắt: "À, đây là hỉ sự, để thiếp bẩm lại phu nhân, cho nàng gia tăng tiền tiêu hàng tháng, nhiều thêm một người hầu hạ, đủ rồi sao?"
Lưu Sướng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cố gắng tìm một vết nứt trên khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của nàng, nhìn thấu sự thống khổ, thất vọng và hoảng loạn mà nàng ngụy trang.
Nhưng Mẫu Đơn chỉ tùy ý xoa mặt, mỉm cười nhìn về phía hắn: "Trên mặt thiếp có hoa à? Hay là cảm thấy hoa điền trên trán thiếp độc đáo mới lạ? À, đúng rồi, ngày hôm trước Ngọc Nhi nhìn thấy, nói là muốn phu quân mua cho nàng. Ở phường Phúc Hâm phố Đông Chính, hai lượng bạc một mảnh, chẳng qua màu sắc và hoa văn giống như của thiếp, chắc chắn là không có."
Cử chỉ của nàng tùy ý, ngữ khí bình đạm giống như đang nhàn thoại cùng một vị tỷ muội khuê các, cũng không thấy có một chút hoảng loạn hay khổ sở, đột nhiên Lưu Sướng cảm thấy bất lực. Hắn không rõ, vì sau khi nàng bị trận bệnh nặng kia, hình như nàng thay đổi một người. Không tranh không đoạt, không đố không hận, ngay cả hắn muốn Vũ Đồng – nha hoàn mà nàng tin tưởng nhất, cũng không thấy nàng có gì thất thố, vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận làm hắn không còn chút mặt mũi nào.
Vẻ mặt Lưu Sướng biến đổi mấy lần, học nàng mỉm cười: "Không phải trên mặt ngươi có hoa, cũng không phải hoa điền độc đáo, mà là chính bản thân ngươi là một đóa hoa mẫu đơn." Hắn bước qua, ôn nhu xoa mặt Mẫu Đơn.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, mang theo một mùi hương rất nồng, đôi mắt phượng vũ mị của Mẫu Đơn hiện lên sự chán ghét, nhưng nàng vẫn không động, hơi hơi ngưỡng cằm, mỉm cười nhìn hắn: "Thiếp vốn dĩ cũng tên là Mẫu Đơn, có lẽ phu quân nhìn nhầm, cũng không có gì hiếm lạ."
Mẫu Đơn chỉ là nhũ danh, trên thực tế đại danh của nàng là Hà Duy Phương, nhưng vẫn cùng một ý nghĩa, "Tuyệt đại chỉ tây tử, chúng phương duy mẫu đơn." Hà gia lão gia coi nàng như bảo bối, cảm thấy tên gì cũng không xứng với nàng, chỉ vua của các loài hoa mới xứng với nàng. Nhưng lại cảm thấy tên Mẫu Đơn nếu lấy làm đại danh không đủ lịch sự tao nhã, vì thế lấy Duy Phương làm đại danh, nhưng người trong nhà thường kêu nhũ danh của nàng.
"Ngưu nhai mẫu đơn", nghe Mẫu Đơn nói như vậy, trong đầu Lưu Sướng đột nhiên toát ra câu mà nàng từng châm chọc hắn, hắn ngừng lại một chút, thu hồi tay, trầm mặc một lát, vẫn cứ hạ quyết tâm: "Gần đây ta rất vừa ý phu nhân, hôm nay ta sẽ nghỉ lại đây"
Vừa ý hắn? Hắn nghĩ hắn là đế vương lâm hạnh sao? Mẫu Đơn cụp mắt giấu đi sự khinh thường cùng hoảng loạn: "Chỉ sợ là không được."
Không thèm là một chuyện nhưng nếu bị cự tuyệt lại là một chuyện khác, Lưu Sướng cười lạnh: "Không được? Ngươi gả lại đây ba năm, không có con, hiện tại lại cự tuyệt cùng ta cùng phòng, ngươi không phải muốn Lưu gia đoạn tử tuyệt tôn chứ?"
Mẫu Đơn ủy khuất mà chớp chớp mắt: "Phu quân bớt giận, tức giận như thế làm gì? Thiếp thân là thân mình không tiện, không phải không nghĩ hầu hạ ngài."
Lưu Sướng trừng mắt nhìn nàng, nàng bình tĩnh mà nhìn thẳng hắn, tiếp tục giả vờ đáng thương: "Ngài nói quá nghiêm trọng, cái gì đoạn tử tuyệt tôn? Kỳ Nhi không phải con trai của ngài sao? Nếu để cho Bích Ngô biết, lại muốn khóc lóc náo loạn."
Con vợ lẽ tính cái gì chư? Lưu Sướng nuốt xuống những lời này, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đi, ném xuống một câu: "Ngày mai ta ở trong nhà làm tiệc ngắm hoa, ngươi trang điểm xinh đẹp chút, nhớ dậy sớm!"
Mẫu Đơn không trả lời hắn.
Hắn đi nhanh lao ra khỏi mành, không nhịn được lại quay đầu lại nhìn xung quanh liếc mắt một cái, chỉ thấy Mẫu Đơn đã xoay người đưa lưng về phía hắn, thân hình thon thả nằm ở bên cửa sổ, lấy tay với lấy đóa hoa lớn nhất trong bồn Ngụy tử kia. Bồn cách cửa sổ có chút xa, nàng không với tới, nên lấy một chân khều cố nhoài ra bên ngoài, đế giày mềm thêu tinh xảo có chút lớn, sau khi nàng giãy giụa mấy cái, cuối cùng nó lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, trên mặt chiếc giày lụa màu trắng thêu một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, mũi giày đính viên minh châu rực rỡ lung linh.
Lưu Sướng đột nhiên có chút sững sờ, hạt châu này là lễ vật mà hắn tùy tay ném cho nàng vào lễ cập kê mười lăm tuổi khi nàng gả tới năm thứ hai, không nghĩ tới nàng vẫn còn giữ, cũng đính nó lên mũi giày. Hắn không rảnh tức giận, một lần nữa đi đến phía sau nàng, thấp giọng nói: "Ngươi muốn làm cái gì? Ta giúp ngươi."
Giờ phút này, hắn nghĩ kể cả nàng nảy sinh ý xấu muốn hái đóa hoa lớn nhất để chọc tức hắn, làm ngày mai hắn không còn hoa để ngắm, làm hỏng hứng thú của khách mời, hắn cũng nhận.
Mẫu Đơn giật mình quay đầu lại nhìn hắn, một đôi mắt rực rỡ lung linh trừng to: "Ngài còn muốn mượn cái gì à?"
Lưu Sướng một lần nữa đen mặt, một chút tình cảm khó khăn lắm mới nhen nhóm biến mất sạch sẽ, ngược lại hóa thành lửa giận ngút trời, hắn cười lạnh: "Mượn? Ta còn cần cùng ngươi mượn? Ngay cả ngươi đều là của ta, ta còn phải mượn ngươi? Cho ngươi chút mặt mũi, ngươi đã không biết trời cao đất dày? Ta sẽ sai người đến nâng hoa, chẳng những muốn bồn này, còn lấy cả Diêu hoàng, Ngọc lâu, Điểm thúy, Dao đài Ngọc lộ!"
Mẫu Đơn không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn Lưu Sướng.
Hà Mẫu Đơn yêu hoa mẫu đơn, cho nên cuả hồi môn của Hà gia là hai mươi tư bồn mẫu đơn quý báu, hiện giờ đều trong viện của nàng, có thợ chuyên chăm sóc cũng thành vật phẩm đãi khách bậc nhất mà Lưu gia dùng đãi khách ngày xuân. Đặc biệt là mấy bồn tên Cát tường như ý, dường như năm nào cũng lấy ra để khoe khoang.
Ánh mắt này của Mẫu Đơn lại làm Lưu Sướng nhớ tới lí do hắn cưới nàng. Hắn phẫn nộ giơ tay lên, lúc này Mẫu Đơn mới bắt đầu luống cuống, nàng quan sát hoàn cảnh xung quanh để tìm lối thoát nhanh nhất, sau đó rụt người lại, lắp bắp nói: "Ngài...... Ngài...... Ngài muốn làm cái gì? Nếu ngài dám đụng đến một ngón tay của ta thì ta..sẽ......"
Thiếu phu nhân Lưu gia Hà Mẫu Đơn ngồi ở dưới mái hiên, nàng khẽ nheo đôi mắt phượng quyến rũ lại, dùng một chiếc muỗng bạc nhỏ dài múc hạt hướng dương, đưa cho chim anh vũ Súy Súy trên giá để đậu nó nói chuyện. Mỗi khi Súy Súy nói một câu: "Mẫu Đơn đáng yêu nhất." Nàng lại khen thưởng nó một hạt hướng dương, giọng nói ôn hòa: "Súy Súy thật thông minh."
Súy Súy thuần thục phun ra vỏ hạt, nuốt xuống nhân hạt, dùng móng vuốt bào bào thanh ngang dưới chân, đi qua đi lại, tự đắc nói: "Súy Súy thật thông minh."
Mẫu Đơn cười ra tiếng: "Đúng, Súy Súy thật thông minh."
"Thiếu phu nhân, ngài nên ngủ trưa." Một nha hoàn mặt tròn mắt to mặc một bộ váy eo cao có màu đỏ thêu chỉ nhũ màu bạc, phần trên là áo màu xanh lục ngắn tay đi tới, cười hì hì, làm mặt quỷ với Súy Súy, làm bộ muốn đánh nó.
Súy Súy thành tinh đã mười mấy tuổi căn bản không sợ, kêu một tiếng bằng thứ giọng cổ quái: "Hoa sen (Hà) ch.ế.t tiệt!" Giọng nói kia nhu mềm, kiều mị, giống như còn kéo dài ra vài phần y hệt nha hoàn Vũ Đồng thân cận trước đây của Mẫu Đơn nhưng kết hợp với giọng nói quái đản của Súy Súy, nghe chỉ thấy buồn cười.
Vũ Hà không có cất tiếng cười to giống như mọi lần mà lén lút ngó Mẫu Đơn một cái. Mặt Mẫu Đơn không có biểu tình, đứng dậy đem cái muỗng bạc trong tay đưa cho tiểu nha hoàn Thứ Nhi đang đứng một bên, xoa xoa váy lụa thêu thạch lựu đỏ
tám cánh trên người rồi xoay người đi vào bên trong.
Vũ Hà trừng mắt nhìn Súy Súy, thấp giọng mắng: "Chim ngốc! Về sau không được học ả Vũ Đồng không biết xấu hổ kia. Nếu không ta sẽ bỏ đói ngươi!" Cũng mặc kệ Súy Súy có nghe hiểu không, xách váy chạy nhanh theo sau Mẫu Đơn.
"Thiếu phu nhân......" Vũ Hà mới vừa hô một tiếng, đã bị thân ảnh cao gầy cuối hành lang sợ tới mức ngậm miệng. Nàng nhanh chóng đứng nghiêm, hai tay dán hai bên chân, dùng giọng nói mà chắc chắn Mẫu Đơn có thể nghe được, kêu to một tiếng: "Công tử gia!"
Lưu Sướng phủi phủi áo choàng tinh xảo làm bằng gấm có thêu hoa màu tím trên người, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, ngửa đầu, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước phòng Mẫu Đơn, Vũ Hà chạy nhanh tiến lên, vén lên mành trúc tinh xảo, mời nam chủ nhân đi vào.
Mắt Lưu Sướng hiện lên vẻ hung ác nham hiểm quét quanh gian phòng im ắng, nói: "Thiếu phu nhân đang ngủ trưa?"
Vũ Hà ân cần bưng trà, cúi đầu khom lưng, giọng nói hơi mang nịnh nọt: "Vâng, sáng nay thiếu phu nhân dậy cảm thấy có chút chóng mặt." Vừa nói vừa nhìn lén biểu tình của Lưu Sướng.
Mày rậm của Lưu Sướng hơi nhíu: "Mời đại phu chưa?"
Có lẽ hôm nay tâm trạng của hắn tốt đến nỗi có chút kì lạ, Vũ Hà có chút bất an:
"Thiếu phu nhân nói là bệnh cũ, chỉ cần nằm nghỉ một lúc là được, không cần phải phiền toái đại phu."
Lưu Sướng không tỏ ý kiến, đột nhiên nhấc chân đi vào bên trong: "Ngươi lui ra đi."
Vũ Hà thấy động tác của hắn, sợ tới mức run lên, trên mặt tươi cười càng nịnh nọt: "Công tử gia, nô tỳ giúp ngài vén mành."
Lưu Sướng lạnh lùng liếc nàng, từ hai mảnh môi mỏng phun ra một câu: "Đi xuống!"
Tươi cười trên mặt Vũ Hà bỗng nhiên khựng lại, rũ đầu lùi lại, đi ra ngoài.
Lưu Sướng đứng ở ngoài mành, ánh mắt xuyên thấu qua tấm mành thủy tinh nhìn chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn, mười hai phiến bình phong to rộng có hoa điểu bằng bạc đang mở rộng, trên đó rũ xuống màn lưới sắc anh đào đã sớm nửa cũ. Những chiếc móc màn dát vàng hình đầu phượng nạm ngọc bích đung đưa, chăn gấm hồng nhạt gấp chỉnh tề, cũng không thấy có người ngủ ở trên.
Lưu Sướng cau mày, ánh mắt lại rơi xuống chiếc ghế mỹ nhân bên cửa sổ được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời ngày xuân.
Hắn thấy váy dài thạch lựu đỏ từ trên ghế xuống, chạm đất một cách duyên dáng. Mẫu Đơn dựa nghiêng ở trên ghế, dùng quạt lụa màu trắng che lại mặt để ngăn trở ánh nắng, tua rua màu tím đậm trên tay cầm quạt màu ngà rũ xuống, che hơn phân nửa chiếc cổ thon dài của nàng, làm chiếc cổ kia càng nõn nà giống như tuyết trắng tinh tế, làm người nhịn không được muốn nhẹ nhàng chạm vào.
Hầu kết Lưu Sướng hơi động, cầm lòng không đậu mà di chuyển ánh mắt đến đóa bạch mẫu đơn thêu trên áo của Mẫu Đơn, rõ ràng là mẫu đơn trắng nhưng lại có nhụy màu vàng tươi diễm lệ, thêu trên vạt áo trước, một bên một đóa, ở dưới ánh mặt trời như đang tỏa sáng, yêu dị mà hấp dẫn.
Lưu Sướng đứng ngoài mành ho nhẹ một tiếng, Mẫu Đơn vẫn không có động tĩnh.
"Mẫu Đơn!" Lưu Sướng vén rèm lên, bước vào, mành thủy tinh phiá sau phát ra tiếng leng keng, rất dễ nghe.
Thật lâu nghe không được Mẫu Đơn đáp lại, trong
mắt Lưu Sướng hiện lên một tia tức giận, miễn cưỡng đè ép thanh âm nói: "Đã nói thân mình không tốt, sao còn tùy ý nằm như vậy? Mau đứng lên đi, nếu bệnh nặng thêm lại làm ầm ĩ khiến cho cả nhà không yên."
Lông mi của Mẫu Đơn dưới quạt lụa nhẹ nhàng run rẩy, khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc. Mười ngón tay nhỏ dài, gỡ xuống quạt lụa trên mặt, chậm rì rì ngồi dậy, vẻ mặt đã là dịu dàng: "Phu quân có chuyện gì vậy?"
Nàng đưa lưng về phía ánh sáng, hơi nheo mắt, đôi môi đỏ tươi ướt át, còn mang theo vẻ mờ mịt của người mới tỉnh ngủ, thần thái lười biếng mê người, tim Lưu Sướng không chịu khống chế mà đập nhanh một nhịp, há mồm nói: "Không có việc gì ta không thể lại đây sao?"
Từ trước đến nay, ngữ khí của hắn đã bao giờ nhu hòa như vậy, Mẫu Đơn có chút kinh ngạc, ngay sau đó rũ mắt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bồn Ngụy tử ngoài cửa sổ đang nở rộ, nhàn nhạt nói: "Cho người đến nâng đi. Chỉ cần
xong tiệc đừng để người khác cầm đi, mượn ba ngày ba đêm cũng không sao."
Lưu Sướng bị cái liếc mắt của nàng nhìn thấu, có chút thẹn quá thành giận, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại bị bùng lên, hắn cười lạnh nhìn nàng: "Vũ Đồng mang thai."
Mắt Mẫu Đơn cũng không nháy mắt: "À, đây là hỉ sự, để thiếp bẩm lại phu nhân, cho nàng gia tăng tiền tiêu hàng tháng, nhiều thêm một người hầu hạ, đủ rồi sao?"
Lưu Sướng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cố gắng tìm một vết nứt trên khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của nàng, nhìn thấu sự thống khổ, thất vọng và hoảng loạn mà nàng ngụy trang.
Nhưng Mẫu Đơn chỉ tùy ý xoa mặt, mỉm cười nhìn về phía hắn: "Trên mặt thiếp có hoa à? Hay là cảm thấy hoa điền trên trán thiếp độc đáo mới lạ? À, đúng rồi, ngày hôm trước Ngọc Nhi nhìn thấy, nói là muốn phu quân mua cho nàng. Ở phường Phúc Hâm phố Đông Chính, hai lượng bạc một mảnh, chẳng qua màu sắc và hoa văn giống như của thiếp, chắc chắn là không có."
Cử chỉ của nàng tùy ý, ngữ khí bình đạm giống như đang nhàn thoại cùng một vị tỷ muội khuê các, cũng không thấy có một chút hoảng loạn hay khổ sở, đột nhiên Lưu Sướng cảm thấy bất lực. Hắn không rõ, vì sau khi nàng bị trận bệnh nặng kia, hình như nàng thay đổi một người. Không tranh không đoạt, không đố không hận, ngay cả hắn muốn Vũ Đồng – nha hoàn mà nàng tin tưởng nhất, cũng không thấy nàng có gì thất thố, vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận làm hắn không còn chút mặt mũi nào.
Vẻ mặt Lưu Sướng biến đổi mấy lần, học nàng mỉm cười: "Không phải trên mặt ngươi có hoa, cũng không phải hoa điền độc đáo, mà là chính bản thân ngươi là một đóa hoa mẫu đơn." Hắn bước qua, ôn nhu xoa mặt Mẫu Đơn.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, mang theo một mùi hương rất nồng, đôi mắt phượng vũ mị của Mẫu Đơn hiện lên sự chán ghét, nhưng nàng vẫn không động, hơi hơi ngưỡng cằm, mỉm cười nhìn hắn: "Thiếp vốn dĩ cũng tên là Mẫu Đơn, có lẽ phu quân nhìn nhầm, cũng không có gì hiếm lạ."
Mẫu Đơn chỉ là nhũ danh, trên thực tế đại danh của nàng là Hà Duy Phương, nhưng vẫn cùng một ý nghĩa, "Tuyệt đại chỉ tây tử, chúng phương duy mẫu đơn." Hà gia lão gia coi nàng như bảo bối, cảm thấy tên gì cũng không xứng với nàng, chỉ vua của các loài hoa mới xứng với nàng. Nhưng lại cảm thấy tên Mẫu Đơn nếu lấy làm đại danh không đủ lịch sự tao nhã, vì thế lấy Duy Phương làm đại danh, nhưng người trong nhà thường kêu nhũ danh của nàng.
"Ngưu nhai mẫu đơn", nghe Mẫu Đơn nói như vậy, trong đầu Lưu Sướng đột nhiên toát ra câu mà nàng từng châm chọc hắn, hắn ngừng lại một chút, thu hồi tay, trầm mặc một lát, vẫn cứ hạ quyết tâm: "Gần đây ta rất vừa ý phu nhân, hôm nay ta sẽ nghỉ lại đây"
Vừa ý hắn? Hắn nghĩ hắn là đế vương lâm hạnh sao? Mẫu Đơn cụp mắt giấu đi sự khinh thường cùng hoảng loạn: "Chỉ sợ là không được."
Không thèm là một chuyện nhưng nếu bị cự tuyệt lại là một chuyện khác, Lưu Sướng cười lạnh: "Không được? Ngươi gả lại đây ba năm, không có con, hiện tại lại cự tuyệt cùng ta cùng phòng, ngươi không phải muốn Lưu gia đoạn tử tuyệt tôn chứ?"
Mẫu Đơn ủy khuất mà chớp chớp mắt: "Phu quân bớt giận, tức giận như thế làm gì? Thiếp thân là thân mình không tiện, không phải không nghĩ hầu hạ ngài."
Lưu Sướng trừng mắt nhìn nàng, nàng bình tĩnh mà nhìn thẳng hắn, tiếp tục giả vờ đáng thương: "Ngài nói quá nghiêm trọng, cái gì đoạn tử tuyệt tôn? Kỳ Nhi không phải con trai của ngài sao? Nếu để cho Bích Ngô biết, lại muốn khóc lóc náo loạn."
Con vợ lẽ tính cái gì chư? Lưu Sướng nuốt xuống những lời này, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đi, ném xuống một câu: "Ngày mai ta ở trong nhà làm tiệc ngắm hoa, ngươi trang điểm xinh đẹp chút, nhớ dậy sớm!"
Mẫu Đơn không trả lời hắn.
Hắn đi nhanh lao ra khỏi mành, không nhịn được lại quay đầu lại nhìn xung quanh liếc mắt một cái, chỉ thấy Mẫu Đơn đã xoay người đưa lưng về phía hắn, thân hình thon thả nằm ở bên cửa sổ, lấy tay với lấy đóa hoa lớn nhất trong bồn Ngụy tử kia. Bồn cách cửa sổ có chút xa, nàng không với tới, nên lấy một chân khều cố nhoài ra bên ngoài, đế giày mềm thêu tinh xảo có chút lớn, sau khi nàng giãy giụa mấy cái, cuối cùng nó lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, trên mặt chiếc giày lụa màu trắng thêu một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, mũi giày đính viên minh châu rực rỡ lung linh.
Lưu Sướng đột nhiên có chút sững sờ, hạt châu này là lễ vật mà hắn tùy tay ném cho nàng vào lễ cập kê mười lăm tuổi khi nàng gả tới năm thứ hai, không nghĩ tới nàng vẫn còn giữ, cũng đính nó lên mũi giày. Hắn không rảnh tức giận, một lần nữa đi đến phía sau nàng, thấp giọng nói: "Ngươi muốn làm cái gì? Ta giúp ngươi."
Giờ phút này, hắn nghĩ kể cả nàng nảy sinh ý xấu muốn hái đóa hoa lớn nhất để chọc tức hắn, làm ngày mai hắn không còn hoa để ngắm, làm hỏng hứng thú của khách mời, hắn cũng nhận.
Mẫu Đơn giật mình quay đầu lại nhìn hắn, một đôi mắt rực rỡ lung linh trừng to: "Ngài còn muốn mượn cái gì à?"
Lưu Sướng một lần nữa đen mặt, một chút tình cảm khó khăn lắm mới nhen nhóm biến mất sạch sẽ, ngược lại hóa thành lửa giận ngút trời, hắn cười lạnh: "Mượn? Ta còn cần cùng ngươi mượn? Ngay cả ngươi đều là của ta, ta còn phải mượn ngươi? Cho ngươi chút mặt mũi, ngươi đã không biết trời cao đất dày? Ta sẽ sai người đến nâng hoa, chẳng những muốn bồn này, còn lấy cả Diêu hoàng, Ngọc lâu, Điểm thúy, Dao đài Ngọc lộ!"
Mẫu Đơn không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn Lưu Sướng.
Hà Mẫu Đơn yêu hoa mẫu đơn, cho nên cuả hồi môn của Hà gia là hai mươi tư bồn mẫu đơn quý báu, hiện giờ đều trong viện của nàng, có thợ chuyên chăm sóc cũng thành vật phẩm đãi khách bậc nhất mà Lưu gia dùng đãi khách ngày xuân. Đặc biệt là mấy bồn tên Cát tường như ý, dường như năm nào cũng lấy ra để khoe khoang.
Ánh mắt này của Mẫu Đơn lại làm Lưu Sướng nhớ tới lí do hắn cưới nàng. Hắn phẫn nộ giơ tay lên, lúc này Mẫu Đơn mới bắt đầu luống cuống, nàng quan sát hoàn cảnh xung quanh để tìm lối thoát nhanh nhất, sau đó rụt người lại, lắp bắp nói: "Ngài...... Ngài...... Ngài muốn làm cái gì? Nếu ngài dám đụng đến một ngón tay của ta thì ta..sẽ......"
/89
|