Mẫu Đơn giật mình khi nghe được âm thanh rít gào của Lưu Sướng, nàng sợ hãi hít một hơi thật sâu. Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được, nàng không thể để Lâm mụ mụ vừa gầy lại vừa già yếu che ở trước mặt mình được. Còn có đám người Vũ Hà, Khoan Nhi, Thứ Nhi đều là người hầu, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ trở thành nơi trút giận của hắn mất.
Nghĩ đến đây, Mẫu Đơn nắm thật chặt y phục, "bình tĩnh" đi ra ngoài, trước tiên nàng kéo Lâm mụ mụ ra phía sau, sau đó kinh ngạc nhìn Lưu Sướng nói: "Ôi! Phu quân! Tại sao ngài lại thành như vậy? Nhanh nhanh kêu phòng bếp nấu hai quả trứng gà tới để công tử gia lăn mắt, tiêu sưng đi!"
Thấy Khoan Nhi và Thứ Nhi vẫn đứng bất động, đặc biệt là Thứ Nhi, đôi mắt vẫn mở to, chỉ nhìn chằm chằm nàng thì trực tiếp điểm danh: "Khoan Nhi, Thứ Nhi, các em đi phòng bếp đi, nhanh lên! Bảo các nàng làm thêm chén canh giải rượu nữa."
"Ngươi đừng giả vờ nữa! Nghĩ ta không biết trò này là do ngươi bày ra à! Nhìn thấy ta bị đánh như thế này, ngươi vui lắm phải không? Ta nói cho ngươi, tuy ta bị đánh thành như vậy nhưng Lý Hạnh cũng không tốt hơn ta đâu, cái mũi xinh đẹp của hắn đã bị ta đánh gãy rồi!" Lưu Sướng lạnh lùng nhìn Mẫu Đơn rồi vịn tay Lan Chi ngồi lên chiếc ghế mây, sắc mặt tối tăm trừng mắt nhìn Vũ Hà đang hoảng hốt, lo sợ: "Tới pha trà cho ta!"
Vũ Hà lặng lẽ nhìn Mẫu Đơn, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt mang theo lo lắng và nghi hoặc của nàng. Hai chủ tớ đã sớm tâm ý tương thông, nàng biết Mẫu Đơn đang muốn dò hỏi mũi của Lý Hạnh có phải thật sự bị gãy không thì lắc đầu khẳng định.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở ra bảo Vũ Hà làm theo lệnh của Lưu Sướng. Vũ Hà đành phải thầm than một hơi, cáo lui đi cách vách pha trà, lo lắng dựng lỗ tai nghe động tĩnh, chỉ sợ nàng không chú ý một chút thì Lưu Sướng đã động tay động chân.
Lâm mụ mụ thấy mấy nha hoàn đắc lực phía mình đều bị điều đi, chỉ còn một bà lão khô quắt là bà ở đây, mà Lý mụ mụ cao to cùng Lan Chi đều vây xung quanh bên người Lưu Sướng thì một loại cảm giác vô lực đột nhiên ập đến, bà nhìn xung quanh trái phải, rồi lén lấy một cây phất trần cầm trong tay để đề phòng có bất cứ tình huống không hay nào xảy ra. Truyện Điền Văn
Ai ngờ Lưu Sướng lại sai sử Lý mụ mụ và Lan Chi: "Các ngươi còn đứng ở đây làm cái gì? Còn không đi chuẩn bị nước ấm cho ta tắm?"
Lý mụ to gan nhìn Mẫu Đơn một cái rồi cười nói: "Nô tỳ nhớ rõ, trong phòng thiếu phu nhân vừa lúc có nước ấm sạch sẽ."
Mẫu Đơn vô cùng tức giận, thuận miệng nói: "Không sạch sẽ, ta đã dùng qua! Nếu muốn tắm mà chuẩn bị một thùng khác cho công tử gia dùng thì sợ là bị chậm trễ ngài ấy, nơi này của ta xa phòng bếp, biết đợi đến bao giờ? Lý mụ mụ, ngươi qua viện của Bích Ngô di nương bảo nàng chuẩn bị nước ấm, lát nữa công tử gia sẽ qua đó."
Lý mụ mụ đứng thẳng bất động, chỉ nhìn Lưu Sướng.
Lưu Sướng trừng mắt nhìn Mẫu Đơn, giận dữ nói với Lý mụ mụ: "Đã có nước ấm rồi, sao còn chưa cút ra ngoài? Đứng ở đây làm gì!"
Lý mụ mụ và Lan Chi liếc nhau rồi tràn đầy tươi cười vội vàng cáo lui: "Bọn nô tỳ ở bên ngoài chờ, nếu công tử gia và thiếu phu nhân có phân phó gì thì chỉ cần kêu một tiếng là được."
Lâm mụ mụ lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy, bà dựa vào bên cạnh chiếc bàn dài, tay cầm phất trần, mắt khép hờ giống như đã ngủ rồi.
Lưu Sướng cũng không quan tâm đến bà mà trực tiếp đứng dậy đi vào bên trong, vừa đi vừa tháo đai lưng.
Mẫu Đơn hoảng sợ đến nỗi tay chân bủn rủn: "Ngài muốn làm gì?"
Lưu Sướng cười lạnh: "Ta muốn làm gì, ngươi còn không biết sao? Ta tới làm chuyện nên làm, để cho ngươi đỡ phải suy nghĩ miên man, lúc này thì theo dõi ta, lúc sau lại dẫn người đến chế giễu ta, rồi còn khuyến khích tên biểu ca khốn khiếp kia trút giận cho ngươi làm hại ta mất mặt!" Hắn vừa nói vừa cởi đai lưng xuống, trực tiếp ném xuống chân Lâm mụ mụ.
Túi thơm trên thắt lưng đập mạnh xuống bàn chân của Lâm mụ mụ dọa bà nhảy dựng lên, sau khi biết là chuyện gì thì gương mặt già nhăn nheo cũng đỏ bừng lên, nắm chặt chiếc phất trần, trầm giọng nói: "Công tử gia đợi đã!"
Bàn tay đang cởi y phục của Lưu Sướng dừng lại: "Mụ mụ có chuyện gì muốn nói?"
Lâm mụ mụ ưỡn ngực, nói: "Chuyện hôm nay là ngài trách nhầm thiếu phu nhân rồi! Nàng không theo dõi ngài, là quận chúa phái người đến gọi nàng đi, lúc ấy Phan thế tử đang muốn mua hoa của thiếu phu nhân nên cũng nghe thấy, không biết tại sao ngài ấy cũng đi theo, thật sự không có liên quan gì với thiếu phu nhân. Chuyện sau đó thì nàng càng không biết, công tử gia đừng nghe lời người khác nói bậy mà oan uổng thiếu phu nhân làm quan hệ phu thê sinh ra kẽ hở."
Lưu Sướng nhìn về phía Mẫu Đơn, nhàn nhạt nói: "Là vậy sao?"
Mẫu Đơn vội nói: "Đương nhiên là thật sự."
Nàng làm gì có thời gian rảnh chứ? Nàng đâu có làm gì sai, nhà vệ sinh công cộng nhanh nhanh biến đi!
Lưu Sướng nghiêng đầu suy nghĩ: "Ta đã biết. Mụ mụ đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì nàng, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi." Giọng nói của hắn nhu hòa hơn lúc trước rất nhiều.
Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn Lâm mụ mụ, Lâm mụ mụ thật sự do dự, Lưu Sướng tiếp tục cởi y phục, Lâm mụ mụ bất đắc dĩ, chỉ phải đưa cho Mẫu Đơn một ánh mắt cổ vũ, tỏ vẻ bà ở ngay ngoài cửa, nếu thấy có chuyện gì không thích hợp thì bà sẽ vào ngay. Tuy kế hoạch ban đầu của bà là để Mẫu Đơn giả bệnh rồi kêu hai vợ chồng Hà lão gia bắt Lưu Sướng nhận lỗi với Mẫu Đơn rồi sau đó mới tính đến chuyện khác, nhưng Lưu Sướng tới phòng Mẫu Đơn tắm gội qua đêm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ), bà chỉ là một người hầu làm sao dám đuổi hắn ra ngoài chứ?
Theo cánh cửa đóng lại thì trái tim của Mẫu Đơn cũng treo lơ lửng giữa không trung, chỉ việc hô hấp thôi cũng thấy khó khăn, nàng theo bản năng mà túm chặt y phục lại.
Lưu Sướng thấy cửa đã đóng lại thì dang hai tay ra: "Tới cởi áo cho ta."
Mẫu Đơn cúi đầu bất động, cắn răng nói: "Ta không làm!" Tên nhà vệ sinh công cộng này! Tên nhà vệ sinh công cộng này! Sao nàng phải giúp hắn chứ! Nếu hắn dám đánh nàng thì nàng sẽ phế hắn (phế là gì chắc các cậu cũng biết rồi đúng không?)! Nàng trộm liếc nhìn thân hình Lưu Sướng —— ặc, tuy có chút khó nhưng nàng có thể thử xem. Có thể không thành công nhưng ít nhất cũng làm hắn mất hứng, ai dám ngủ với một nữ tử dám tính kế với của quý của mình chứ? Dù cho vì vậy mà bị hưu thê mà không phải hòa li thì nàng cũng chấp nhận.
Lưu Sướng sửng sốt, chỉ thấy Mẫu Đơn đang cúi đầu, hàng lông mi dày cong cong hơi lay động dưới ánh nến, có thể thấy cằm của nàng đang căng lên chứng tỏ nàng thực sự tức giận. Không biết vì sao, thế nhưng trong lòng hắn lại có chút vui mừng: "Hôm nay ngươi rất tức giận đúng không?"
Mẫu Đơn ngước mắt lên nhìn hắn, chân thành nói: "Thật ra ta không tức giận, cũng không ngại. Ngài yên tâm, nếu có người tới hỏi ta, ta bảo đảm sẽ không nói gì." Đương nhiên, bây giờ nàng không cần nói cái gì thì mọi người cũng đã đều biết rồi.
Tuy Lưu Sướng say chuếnh choáng nhưng lại tỉnh táo nhận ra trong mắt Mẫu Đơn không có bi thương hay buồn lòng mà lại chỉ có sự chán ghét và vui sướng khi người gặp họa. Phát hiện này làm hắn vô cùng tức giận nhưng hắn suy nghĩ lại lại cảm thấy thật ra là hắn nhìn lầm rồi, sao Mẫu Đơn lại không khổ sở cho được? Lúc trước nhìn thấy hắn nói vài câu với Thanh Hoa thì nàng đã buồn bã như vậy rồi, sao mới một thời gian ngắn lại thay đổi ngay được chứ? Lạt mềm buộc chặt, lạt mềm buộc chặt, nhất định là như vậy. Nữ nhân à, nói không là có, hắn không cần phải cùng nàng nhiều lời làm gì? Nếu hắn muốn cái gì thì cứ lấy là được, dù sao cũng phải sinh một đứa con của chính thê.
Lưu Sướng nghĩ đến đây thì cũng không so đo với Mẫu Đơn nữa, tự mình đi ra phía sau bình phong, cởi y phục vào bồn tắm. Mẫu Đơn nghiêng mặt đi, đưa lưng về phía bình phong, nghe tiếng nước tí tách vang lên, trong lòng thầm kêu xui xẻo, vội vàng nhanh chóng đi đến bàn trang điểm, lấy ra một chiếc kéo bạc nhỏ, giấu vào trong tay áo rồi ngây ngốc nhìn tim nến.
Tim nến đột nhiên "pặc" một tiếng, Mẫu Đơn đang muốn lấy cây kéo đi cắt, chợt nghe thấy tiếng của Lưu Sướng ở sau bình phong sau: "Hôm nay ngươi nói cái gì với biểu ca ngươi?"
Mẫu Đơn nhàn nhạt nói: "Chưa nói cái gì, chỉ nói hồ toàn nhi kia nhảy rất đẹp, biểu ca nói hắn ở Tây Cương còn gặp người nhảy giỏi hơn hồ toàn nhi kia nhiều nhưng giá lại không quý bằng hồ toàn nhi."
Lưu Sướng khinh bỉ nói: "Hay là ngươi còn muốn học người ta mua một tên tới nuôi? Cũng không tự biết thân phận của mình là gì! Cái tốt không học, học cái xấu, sau này đừng có gặp tên Lý Hạnh kia nữa!"
Mẫu Đơn cười nhẹ: "Ta rất rõ ràng, ngay bản thân ta còn bị người ta khinh nhục phải nén giận, thì kể cả ta có mua cũng chỉ làm hại người ta thôi, không mua mới là tích đức."
Sau bình phong tự nhiên yên lặng, ngay lúc Mẫu Đơn nghĩ Lưu Sướng bị ch.ế.t đuối bởi nước tắm thì hắn đột nhiên nói với giọng điệu đông cứng: "Ngươi tới chà lưng cho ta! Nói mới nhớ, chúng ta thành thân ba năm nhưng tới bây giờ, ngươi chưa làm được gì cho ta!"
Mẫu Đơn vẫn ngồi im, đáp lại một cách mỉa mai: "Không biết ngài lại muốn làm cái gì?"
Lưu Sướng cười lạnh: "Đó là ngươi nợ ta!"
Mẫu Đơn thiếu chút nữa thì thốt ra, vậy chúng ta hòa li đi, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi, cần gì phải làm khó nhau. Nhưng nghĩ đến tính cách của Lưu Sướng thì lại nuốt lại những lời đó vào, nàng thở dài: "Đúng vậy, ai kêu sức khỏe của ta không tốt cần phải xung hỉ chứ? Thật ra ta cũng biết nếu ta sinh ra trong một gia đình bần hàn thì tốt rồi, nếu như vậy thì làm gì có tiền để ta lãng phí? Cứ để ta bệnh nặng rồi ch.ế.t luôn đi đỡ phải hại mấy nhà, hại cha mẹ ta, hại ngươi, đúng là hại người hại mình."
Không khí đột nhiên giống như ngừng lưu thông, Mẫu Đơn nghe được tiếng hít thở càng ngày càng trở nên nặng nề của Lưu Sướng. Nàng vui vẻ nghĩ tra nam tức ch.ế.t đi, không phải ngươi hận nhất là người ta nhắc đến chuyện này sao? Ta càng muốn nhắc cho ngươi nhớ, để xem ngươi có thể chịu đựng được không.
"Xoạch!" Một tiếng vang lớn, bốn tấm bình phong màu bạc bị Lưu Sướng đột nhiên đẩy ngã, "Rào" một tiếng, Lưu Sướng từ trong bồn tắm đứng dậy, trừng mắt nhìn Mẫu Đơn một cách hung tợn tựa như muốn ngay lập tức xông lên đánh nàng. Mẫu Đơn nắm chặt cây kéo, chỉ thấy mặt hắn xanh mét cùng với đôi mắt tím bầm nhìn giống như một con gà đen khổng lồ.
Gà đen khổng lồ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Mẫu Đơn nắm thật chặt y phục, "bình tĩnh" đi ra ngoài, trước tiên nàng kéo Lâm mụ mụ ra phía sau, sau đó kinh ngạc nhìn Lưu Sướng nói: "Ôi! Phu quân! Tại sao ngài lại thành như vậy? Nhanh nhanh kêu phòng bếp nấu hai quả trứng gà tới để công tử gia lăn mắt, tiêu sưng đi!"
Thấy Khoan Nhi và Thứ Nhi vẫn đứng bất động, đặc biệt là Thứ Nhi, đôi mắt vẫn mở to, chỉ nhìn chằm chằm nàng thì trực tiếp điểm danh: "Khoan Nhi, Thứ Nhi, các em đi phòng bếp đi, nhanh lên! Bảo các nàng làm thêm chén canh giải rượu nữa."
"Ngươi đừng giả vờ nữa! Nghĩ ta không biết trò này là do ngươi bày ra à! Nhìn thấy ta bị đánh như thế này, ngươi vui lắm phải không? Ta nói cho ngươi, tuy ta bị đánh thành như vậy nhưng Lý Hạnh cũng không tốt hơn ta đâu, cái mũi xinh đẹp của hắn đã bị ta đánh gãy rồi!" Lưu Sướng lạnh lùng nhìn Mẫu Đơn rồi vịn tay Lan Chi ngồi lên chiếc ghế mây, sắc mặt tối tăm trừng mắt nhìn Vũ Hà đang hoảng hốt, lo sợ: "Tới pha trà cho ta!"
Vũ Hà lặng lẽ nhìn Mẫu Đơn, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt mang theo lo lắng và nghi hoặc của nàng. Hai chủ tớ đã sớm tâm ý tương thông, nàng biết Mẫu Đơn đang muốn dò hỏi mũi của Lý Hạnh có phải thật sự bị gãy không thì lắc đầu khẳng định.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở ra bảo Vũ Hà làm theo lệnh của Lưu Sướng. Vũ Hà đành phải thầm than một hơi, cáo lui đi cách vách pha trà, lo lắng dựng lỗ tai nghe động tĩnh, chỉ sợ nàng không chú ý một chút thì Lưu Sướng đã động tay động chân.
Lâm mụ mụ thấy mấy nha hoàn đắc lực phía mình đều bị điều đi, chỉ còn một bà lão khô quắt là bà ở đây, mà Lý mụ mụ cao to cùng Lan Chi đều vây xung quanh bên người Lưu Sướng thì một loại cảm giác vô lực đột nhiên ập đến, bà nhìn xung quanh trái phải, rồi lén lấy một cây phất trần cầm trong tay để đề phòng có bất cứ tình huống không hay nào xảy ra. Truyện Điền Văn
Ai ngờ Lưu Sướng lại sai sử Lý mụ mụ và Lan Chi: "Các ngươi còn đứng ở đây làm cái gì? Còn không đi chuẩn bị nước ấm cho ta tắm?"
Lý mụ to gan nhìn Mẫu Đơn một cái rồi cười nói: "Nô tỳ nhớ rõ, trong phòng thiếu phu nhân vừa lúc có nước ấm sạch sẽ."
Mẫu Đơn vô cùng tức giận, thuận miệng nói: "Không sạch sẽ, ta đã dùng qua! Nếu muốn tắm mà chuẩn bị một thùng khác cho công tử gia dùng thì sợ là bị chậm trễ ngài ấy, nơi này của ta xa phòng bếp, biết đợi đến bao giờ? Lý mụ mụ, ngươi qua viện của Bích Ngô di nương bảo nàng chuẩn bị nước ấm, lát nữa công tử gia sẽ qua đó."
Lý mụ mụ đứng thẳng bất động, chỉ nhìn Lưu Sướng.
Lưu Sướng trừng mắt nhìn Mẫu Đơn, giận dữ nói với Lý mụ mụ: "Đã có nước ấm rồi, sao còn chưa cút ra ngoài? Đứng ở đây làm gì!"
Lý mụ mụ và Lan Chi liếc nhau rồi tràn đầy tươi cười vội vàng cáo lui: "Bọn nô tỳ ở bên ngoài chờ, nếu công tử gia và thiếu phu nhân có phân phó gì thì chỉ cần kêu một tiếng là được."
Lâm mụ mụ lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy, bà dựa vào bên cạnh chiếc bàn dài, tay cầm phất trần, mắt khép hờ giống như đã ngủ rồi.
Lưu Sướng cũng không quan tâm đến bà mà trực tiếp đứng dậy đi vào bên trong, vừa đi vừa tháo đai lưng.
Mẫu Đơn hoảng sợ đến nỗi tay chân bủn rủn: "Ngài muốn làm gì?"
Lưu Sướng cười lạnh: "Ta muốn làm gì, ngươi còn không biết sao? Ta tới làm chuyện nên làm, để cho ngươi đỡ phải suy nghĩ miên man, lúc này thì theo dõi ta, lúc sau lại dẫn người đến chế giễu ta, rồi còn khuyến khích tên biểu ca khốn khiếp kia trút giận cho ngươi làm hại ta mất mặt!" Hắn vừa nói vừa cởi đai lưng xuống, trực tiếp ném xuống chân Lâm mụ mụ.
Túi thơm trên thắt lưng đập mạnh xuống bàn chân của Lâm mụ mụ dọa bà nhảy dựng lên, sau khi biết là chuyện gì thì gương mặt già nhăn nheo cũng đỏ bừng lên, nắm chặt chiếc phất trần, trầm giọng nói: "Công tử gia đợi đã!"
Bàn tay đang cởi y phục của Lưu Sướng dừng lại: "Mụ mụ có chuyện gì muốn nói?"
Lâm mụ mụ ưỡn ngực, nói: "Chuyện hôm nay là ngài trách nhầm thiếu phu nhân rồi! Nàng không theo dõi ngài, là quận chúa phái người đến gọi nàng đi, lúc ấy Phan thế tử đang muốn mua hoa của thiếu phu nhân nên cũng nghe thấy, không biết tại sao ngài ấy cũng đi theo, thật sự không có liên quan gì với thiếu phu nhân. Chuyện sau đó thì nàng càng không biết, công tử gia đừng nghe lời người khác nói bậy mà oan uổng thiếu phu nhân làm quan hệ phu thê sinh ra kẽ hở."
Lưu Sướng nhìn về phía Mẫu Đơn, nhàn nhạt nói: "Là vậy sao?"
Mẫu Đơn vội nói: "Đương nhiên là thật sự."
Nàng làm gì có thời gian rảnh chứ? Nàng đâu có làm gì sai, nhà vệ sinh công cộng nhanh nhanh biến đi!
Lưu Sướng nghiêng đầu suy nghĩ: "Ta đã biết. Mụ mụ đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì nàng, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi." Giọng nói của hắn nhu hòa hơn lúc trước rất nhiều.
Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn Lâm mụ mụ, Lâm mụ mụ thật sự do dự, Lưu Sướng tiếp tục cởi y phục, Lâm mụ mụ bất đắc dĩ, chỉ phải đưa cho Mẫu Đơn một ánh mắt cổ vũ, tỏ vẻ bà ở ngay ngoài cửa, nếu thấy có chuyện gì không thích hợp thì bà sẽ vào ngay. Tuy kế hoạch ban đầu của bà là để Mẫu Đơn giả bệnh rồi kêu hai vợ chồng Hà lão gia bắt Lưu Sướng nhận lỗi với Mẫu Đơn rồi sau đó mới tính đến chuyện khác, nhưng Lưu Sướng tới phòng Mẫu Đơn tắm gội qua đêm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ), bà chỉ là một người hầu làm sao dám đuổi hắn ra ngoài chứ?
Theo cánh cửa đóng lại thì trái tim của Mẫu Đơn cũng treo lơ lửng giữa không trung, chỉ việc hô hấp thôi cũng thấy khó khăn, nàng theo bản năng mà túm chặt y phục lại.
Lưu Sướng thấy cửa đã đóng lại thì dang hai tay ra: "Tới cởi áo cho ta."
Mẫu Đơn cúi đầu bất động, cắn răng nói: "Ta không làm!" Tên nhà vệ sinh công cộng này! Tên nhà vệ sinh công cộng này! Sao nàng phải giúp hắn chứ! Nếu hắn dám đánh nàng thì nàng sẽ phế hắn (phế là gì chắc các cậu cũng biết rồi đúng không?)! Nàng trộm liếc nhìn thân hình Lưu Sướng —— ặc, tuy có chút khó nhưng nàng có thể thử xem. Có thể không thành công nhưng ít nhất cũng làm hắn mất hứng, ai dám ngủ với một nữ tử dám tính kế với của quý của mình chứ? Dù cho vì vậy mà bị hưu thê mà không phải hòa li thì nàng cũng chấp nhận.
Lưu Sướng sửng sốt, chỉ thấy Mẫu Đơn đang cúi đầu, hàng lông mi dày cong cong hơi lay động dưới ánh nến, có thể thấy cằm của nàng đang căng lên chứng tỏ nàng thực sự tức giận. Không biết vì sao, thế nhưng trong lòng hắn lại có chút vui mừng: "Hôm nay ngươi rất tức giận đúng không?"
Mẫu Đơn ngước mắt lên nhìn hắn, chân thành nói: "Thật ra ta không tức giận, cũng không ngại. Ngài yên tâm, nếu có người tới hỏi ta, ta bảo đảm sẽ không nói gì." Đương nhiên, bây giờ nàng không cần nói cái gì thì mọi người cũng đã đều biết rồi.
Tuy Lưu Sướng say chuếnh choáng nhưng lại tỉnh táo nhận ra trong mắt Mẫu Đơn không có bi thương hay buồn lòng mà lại chỉ có sự chán ghét và vui sướng khi người gặp họa. Phát hiện này làm hắn vô cùng tức giận nhưng hắn suy nghĩ lại lại cảm thấy thật ra là hắn nhìn lầm rồi, sao Mẫu Đơn lại không khổ sở cho được? Lúc trước nhìn thấy hắn nói vài câu với Thanh Hoa thì nàng đã buồn bã như vậy rồi, sao mới một thời gian ngắn lại thay đổi ngay được chứ? Lạt mềm buộc chặt, lạt mềm buộc chặt, nhất định là như vậy. Nữ nhân à, nói không là có, hắn không cần phải cùng nàng nhiều lời làm gì? Nếu hắn muốn cái gì thì cứ lấy là được, dù sao cũng phải sinh một đứa con của chính thê.
Lưu Sướng nghĩ đến đây thì cũng không so đo với Mẫu Đơn nữa, tự mình đi ra phía sau bình phong, cởi y phục vào bồn tắm. Mẫu Đơn nghiêng mặt đi, đưa lưng về phía bình phong, nghe tiếng nước tí tách vang lên, trong lòng thầm kêu xui xẻo, vội vàng nhanh chóng đi đến bàn trang điểm, lấy ra một chiếc kéo bạc nhỏ, giấu vào trong tay áo rồi ngây ngốc nhìn tim nến.
Tim nến đột nhiên "pặc" một tiếng, Mẫu Đơn đang muốn lấy cây kéo đi cắt, chợt nghe thấy tiếng của Lưu Sướng ở sau bình phong sau: "Hôm nay ngươi nói cái gì với biểu ca ngươi?"
Mẫu Đơn nhàn nhạt nói: "Chưa nói cái gì, chỉ nói hồ toàn nhi kia nhảy rất đẹp, biểu ca nói hắn ở Tây Cương còn gặp người nhảy giỏi hơn hồ toàn nhi kia nhiều nhưng giá lại không quý bằng hồ toàn nhi."
Lưu Sướng khinh bỉ nói: "Hay là ngươi còn muốn học người ta mua một tên tới nuôi? Cũng không tự biết thân phận của mình là gì! Cái tốt không học, học cái xấu, sau này đừng có gặp tên Lý Hạnh kia nữa!"
Mẫu Đơn cười nhẹ: "Ta rất rõ ràng, ngay bản thân ta còn bị người ta khinh nhục phải nén giận, thì kể cả ta có mua cũng chỉ làm hại người ta thôi, không mua mới là tích đức."
Sau bình phong tự nhiên yên lặng, ngay lúc Mẫu Đơn nghĩ Lưu Sướng bị ch.ế.t đuối bởi nước tắm thì hắn đột nhiên nói với giọng điệu đông cứng: "Ngươi tới chà lưng cho ta! Nói mới nhớ, chúng ta thành thân ba năm nhưng tới bây giờ, ngươi chưa làm được gì cho ta!"
Mẫu Đơn vẫn ngồi im, đáp lại một cách mỉa mai: "Không biết ngài lại muốn làm cái gì?"
Lưu Sướng cười lạnh: "Đó là ngươi nợ ta!"
Mẫu Đơn thiếu chút nữa thì thốt ra, vậy chúng ta hòa li đi, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi, cần gì phải làm khó nhau. Nhưng nghĩ đến tính cách của Lưu Sướng thì lại nuốt lại những lời đó vào, nàng thở dài: "Đúng vậy, ai kêu sức khỏe của ta không tốt cần phải xung hỉ chứ? Thật ra ta cũng biết nếu ta sinh ra trong một gia đình bần hàn thì tốt rồi, nếu như vậy thì làm gì có tiền để ta lãng phí? Cứ để ta bệnh nặng rồi ch.ế.t luôn đi đỡ phải hại mấy nhà, hại cha mẹ ta, hại ngươi, đúng là hại người hại mình."
Không khí đột nhiên giống như ngừng lưu thông, Mẫu Đơn nghe được tiếng hít thở càng ngày càng trở nên nặng nề của Lưu Sướng. Nàng vui vẻ nghĩ tra nam tức ch.ế.t đi, không phải ngươi hận nhất là người ta nhắc đến chuyện này sao? Ta càng muốn nhắc cho ngươi nhớ, để xem ngươi có thể chịu đựng được không.
"Xoạch!" Một tiếng vang lớn, bốn tấm bình phong màu bạc bị Lưu Sướng đột nhiên đẩy ngã, "Rào" một tiếng, Lưu Sướng từ trong bồn tắm đứng dậy, trừng mắt nhìn Mẫu Đơn một cách hung tợn tựa như muốn ngay lập tức xông lên đánh nàng. Mẫu Đơn nắm chặt cây kéo, chỉ thấy mặt hắn xanh mét cùng với đôi mắt tím bầm nhìn giống như một con gà đen khổng lồ.
Gà đen khổng lồ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
/89
|