Sở Hoan hứng thú nhìn bà cốt Mã, hỏi:
- Ngươi nói ngươi có chứng cứ?
- Vâng…
Bà cốt Mã vội vàng nói:
- Họ để ta vu hãm Tổng đốc đại nhân, ban đầu ta cũng không đồng ý, chẳng qua họ cam đoan với ta, đại nhân… đại nhân ngài không có bất kỳ căn cơ nào ở Tây Quan, không cần sợ ngài, nếu thật sự xảy ra chuyện, họ sẽ đỡ lưng cho ta. Hơn nữa trước đó họ cho… cho ta một trăm lạng bạc ròng, bạc còn trong tay ta…
Sở Hoan nghe vậy, hơi thất vọng:
- Chứng cứ của ngươi là bạc?
- Là bạc họ cho ta.
Bà cốt Mã như tìm được cỏ cứu mạng:
- Đại nhân, ta cho ngài biết địa chỉ gửi bạc, các ngài tìm được bạc, bạc kia chính là Đổng đại nhân sai người giao cho ta, họ còn nói, chỉ cần khiến cho tất cả mọi người tin tưởng Tổng đốc đại nhân là Ôn thần, đuổi ngài khỏi Tây Quan, sau đó còn có thể cho ta hai trăm lạng bạc ròng…
Đổng Thế Trân thở dài một tiếng, nói:
- Tổng đốc đại nhân, xem ra vu bà này điên rồi, ả biết rõ sắp chết đến nơi, vẫn còn chủ tâm châm ngòi quan hệ giữa ngài và hạ quan. Hiện giờ hạ quan cảm thấy, ả quả thực rất có thể bị người sai sử… Đúng rồi, hạ quan nghe nói, Thiên Môn Đạo đồ chỗ nào cũng nhúng tay vào, nói chuyện mê hoặc người khác. Tuy nói Tây Quan hiện giờ còn chưa có tung tích Thiên Môn Đạo đồ, nhưng hạ quan lo lắng, không chừng những yêu đạo tà đồ kia đã trốn vào trong cảnh nội Tây Quan chúng ta…
Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Đổng đại nhân cảm thấy bà cốt Mã này có thể là Thiên Môn Đạo đồ?
- Bình thường nàng giả thần giả quỷ, đầu độc dân chúng, hôm nay lại châm ngòi quan hệ giữa hạ quan và đại nhân…
Đổng Thế Trân làm bộ như có suy nghĩ:
- Nghe nói Thiên Môn Đạo ngoài đầu độc dân chúng ta, chiêu thuật thích nhất chính là châm ngòi quan hệ trong quan phủ, bà cốt Mã này có thể là Thiên Môn Đạo đồ.
Bà cốt Mã lập tức thét to:
- Ta không phải… Ta không phải Thiên Môn Đạo đồ…
Không ít người dưới thành cũng nghe được bà cốt Mã hô, lúc này rất nhiều người đã hiểu được, lúc trước nói Sở Hoan là Ôn thần, đó hoàn toàn là vu hãm. Dường như bà cốt Mã này bị người khác sai sử, hơn nữa rất nhiều dân chúng trước kia tôn kính bà cốt Mã, lúc này càng nổi giận. Họ vốn tưởng rằng bà cốt Mã thật sự có thần thông, nhưng khi thấy bộ dạng của bà cốt Mã bây giờ, đây hoàn toàn là sắc mặt của kẻ bịp bợm giang hồ, nhiều năm cung phụng một tên lừa đảo như vậy, thậm chí coi ả là Đại sư không gì làm không được, điều này khiến cho mọi người cực kỳ tức giận trong lòng.
- Bà cốt Mã, ngươi nói trên bạc có thể có ký hiệu gì?
Sở Hoan nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi nói bạc kia là Đổng đại nhân phái người đưa cho ngươi, có chứng cứ gì chứng minh? Chẳng lẽ trên số bạc kia đều viết tên Đổng đại nhân, hoặc là có ký hiệu gì có thể chứng minh là của Đổng đại nhân?
Bà cốt Mã lập tức nghẹn lời.
Đổng Thế Trân cười ha ha nói:
- Một kẻ lừa đảo phố phường, lại ở đây ăn nói bừa bãi, Tổng đốc đại nhân, quyết không thể bỏ qua người như vậy?
Sở Hoan thở dài hỏi:
- Bà cốt Mã, ngươi có thừa nhận, đánh cuộc giữa ngươi là bản Đốc, ngươi đã thua rồi hay không?
Bà cốt Mã sắc mặt tái nhợt, lạnh run.
- Vốn dựa theo đánh cuộc, bây giờ ngươi phải nhảy xuống từ đầu tường này.
Sở Hoan thở dài:
- Nhưng bản Đốc nghĩ tới, mặc dù ngươi là trừng phạt đúng tội, nhưng làm như thế không khỏi quá mức tàn bạo… Bản Đốc hỏi ngươi, ngươi có muốn sống không?
Bà cốt Mã nghe Sở Hoan nói như vậy, dường như còn chút hi vọng sống, quỳ phốc xuống cầu xin:
- Cầu xin đại nhân khai ân, tha cho ta một mạng, ta cũng không dám nữa…
Sở Hoan đáp:
- Tha cho ngươi một mạng, cũng rất đơn giản, trước tiên ngươi nói cho đám người dưới thành, cái gọi là rắn thần dẫn đường của ngươi, rốt cuộc là chuyện gì?
Bà cốt Mã sững sờ, Hiên Viên Thắng Tài bên cạnh lạnh giọng:
- Còn không mau nói.
Bà cốt Mã bò người tới cạnh lỗ châu mai, vươn người ra lớn tiếng nói:
- Ta… ta không có thần thông, thật ra… thật ra ta đều lừa mọi người, rắn thần dẫn đường… rắn thần dẫn đường cũng là giả dối.
Có người dưới thành lập tức hỏi:
- Chúng ta rõ ràng nhìn thấy rắn thần kia tự mình dẫn đường, chẳng lẽ nó biết nghe lời ngươi? Nó là rắn, cho dù nghe lời, sao có thể nghe hiểu tiếng người?
- Có một thứ đồ ăn, gọi là Xà Trúc Thái, đó là loại cây duy nhất có mùi vị loài rắn thích.
Lúc này vì bảo vệ tính mạng, bà cốt Mã không dám tiếp tục giả thần giả quỷ:
- Con rắn kia của ta, được ta huấn luyện càng thích mùi đó hơn, muốn cho rắn thần dẫn đường, chỉ cần trước đó rải nước Xà Trúc Thái lên, mùi của nó, chúng ta không để ý, rất khó ngửi được, nhưng loài rắn lại rất quen thuộc hương vị Xà Trúc Thái…
Ả vừa nói như vậy, đám người dưới thành liền bừng tỉnh, có người lớn tiếng nói:
- Đúng đúng đúng, có thứ Xà Trúc Thái này, hóa ra lão yêu bà này dùng Xà Trúc Thái.
Thân thể bà cốt Mã còn đang run rẩy, liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan chỉ nhàn nhạt nhìn mình, đành tiếp tục nói:
- Trong đêm trước hôm đi tới phủ Tổng đốc, ta sai người thuê một chiếc xe ngựa, sàn xe ngựa đã đục lỗ, từ Thần miếu tới cửa phủ Tổng đốc. Trên đường đi xe ngựa rải nước Xà Trúc Thái trên mặt đất, khi đó sắc trời đã khuya, nước rải xuống đường đá, sẽ khó mà nhìn ra. Đến sáng ngày thứ hai, nước đã khô rồi, thế nhưng mùi vị còn đó, rắn thần thích nhất hương vị Xà Trúc Thái, chỉ cần ngửi được mùi này, sẽ… sẽ đi thẳng theo hương vị…
- Tên yêu bà ngươi, tội đáng chết vạn lần, ngươi lừa chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi chết không yên lành…
- Yêu bà, chúng ta còn cung phụng hương khói của ngươi, hóa ra ngươi đều gạt chúng ta, mọi người đánh chết tên yêu bà này…
- Ngươi hại chúng ta theo ngươi cùng đi gây sự phủ Tổng đốc, nếu như không phải Tổng đốc đại nhân lượng thứ, không so đo với chúng ta, chúng ta cũng bị liên lụy ngươi mà nhốt vào đại lao…
- Tổng đốc đại nhân, giết chết tên yêu bà này, giết chết tên yêu bà này…
Quần chúng dưới thành tình cảm xúc động, khi mọi người phát hiện bà cốt mình vẫn cúng bái dĩ nhiên là một tên lừa đảo, nhiều người bị lừa gạt như vậy, có thể nghĩ được sự phẫn nộ trong lòng mọi người thế nào.
Sở Hoan đứng ở đầu tường, nâng hai tay lên, âm thanh mọi người dần dần nhỏ xuống, chờ mọi người không còn tiếng động, lúc này Sở Hoan mới lớn tiếng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay bản Đốc tới đây, trước mặt mọi người, vạch trần âm mưu của bà cốt Mã, cũng không phải chỉ vì nhằm vào một bà cốt nho nhỏ mà thôi. Không sai, bà cốt Mã mê hoặc người khác, lừa gạt mọi người, ả đáng chết, nhưng mà ta hỏi mọi người, bản thân mọi người có sai hay không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám nói chuyện.
- Ta thật lòng mà nói, bà cốt Mã có lỗi, mọi người cũng có lỗi.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Bà cốt Mã chỉ là một kẻ lừa đảo nho nhỏ, vốn không đáng nhắc tới, nhưng ả lại có thể gây mưa gió ở Sóc Tuyền, ngay cả quan phủ cũng tạo Thần, rất nhiều người còn muốn bái ả làm Thần, tin tưởng ả thật sự có thể nói chuyện với thần linh. Ai cũng biết, vây quanh phủ Tổng đốc, không khác gì tạo phản, thế nhưng chỉ một bà cốt như vậy, có thể đầu độc mấy trăm người đi vây phủ Tổng đốc. Các vị hương thân phụ lão, mọi người tự hỏi trong lòng, đây chỉ là sai lầm của một mình bà cốt sao?
Mọi người lập tức đều trầm mặc.
- Chúng ta kính trời, chúng ta kính tổ tiên, chúng ta phải giữ vững một trái tim chân thành.
Giọng Sở Hoan cũng không phải rất lớn, nhưng rất vang, thanh âm truyền xuống từ đầu tường:
- Thế nhưng điều này không tỏ vẻ, những kẻ đường ngang ngõ tắt hồ ngôn loạn ngữ kia, cũng có thể mê hoặc tâm trí của chúng ta, chúng ta cũng không thể bảo sao làm vậy, trở thành công cụ cho người khác lợi dụng. Lần trước bà cốt có thể lợi dụng mọi người vây quanh phủ Tổng đốc, như vậy sau này có người khác mê hoặc, lợi dụng mọi người tạo phản, chẳng lẽ mọi người cũng sẽ bị đầu độc sao?
- Hôm nay mượn cơ hội này, ta chỉ muốn nói cho mọi người, mặc dù Tây Quan chịu đựng tai nạn, nhưng chỉ cần người vẫn còn, thì sẽ không suy sụp.
Sở Hoan đặt hai tay lên lỗ châu mai:
- Ta hi vọng chúng ta có thể trên dưới đồng lòng, xây dựng lại gia viên của chúng ta, mặc dù quá trình này còn rất khó khăn, chúng ta còn phải gặp rất nhiều phiền toái, nhưng chúng ta ôm ấp niềm tin chấn hưng Tây Quan, chắc chắn có thể xây dựng quê hương mình giàu có đông đúc thái bình.
- Bản Đốc rất rõ ràng, ta mới đến, căn cơ rất cạn, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, rất nhiều người sẽ hoài nghi ta thật sự có thể mang theo mọi người ra khỏi thung lũng hay không. Nói thật với mọi người, ta cũng chưa từng nghĩ tới mình thật sự không gì làm không được, thật sự có thể được mọi người ủng hộ, cùng rời khỏi khốn cảnh, nhưng ta sẽ dốc toàn lực làm chuyện mình nên làm.
Hắn dừng một chút, nhìn quét qua mọi người, bỗng nhiên nhíu mày, thần sắc ngơ ngác một chút, nhưng vẻ mặt này biến mất trong nháy mắt, ánh mắt chuyển đi, tiếp tục nói:
- Có lẽ một số người muốn ta rời khỏi nơi này, hôm nay ta ở nơi này nói rõ ràng, một số kẻ có rắp tâm, muốn giở thủ đoạn sau lưng bản Đốc, bản Đốc tuyệt đối không chút sợ hãi, bản Đốc dám tới đây làm quan, cũng không sợ người khác ngáng chân bản Đốc, muốn bản Đốc rời khỏi Tây Quan, vậy chỉ có một khả năng, đó là dân chúng ở đây cảm thấy Sở Hoan ta không xứng làm Tổng đốc Tây Quan, thấy dân chúng nơi này đều mắng Sở Hoan ta, mắng ta là quan hồ đồ, mắng ta là quan tầm thường, cho dù mọi người không đuổi ta đi, ta cũng không có mặt mũi tiếp tục lưu lại…
Mọi người nhìn Sở Hoan trên đầu thành, ai cũng nghĩ không ra, thân là Tổng đốc đại nhân nơi biên cương, lại thẳng thắn thành khẩn nói những lời như vậy, những lời này nói ra, không ít người cảm thấy vị Tổng đốc trẻ tuổi này cũng không phải cao cao tại thượng, dường như khoảng cách trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
- Hôm nay, ta sẽ không để bà cốt Mã nhảy xuống, nhưng tội chết có thể tha, tội sống không thể tha, ả không thể ở lại Sóc Tuyền này, hôm nay sẽ bị khu trục ra khỏi Sóc Tuyền.
Sở Hoan thần sắc nghiêm khắc:
- Chuyện bà cốt Mã, nhắc nhở ta và mọi người, có một số người nói lời mê hoặc người khác, chúng ta tuyệt đối không thể cả tin, đầu độc dân chúng, bịa đặt gây chuyện, là chuyện bản Đốc hận nhất. Ta sẽ cố gắng cho mọi người ăn no mặc ấm, nhưng đồng thời ta cũng ở đây nói cho mọi người, bản Đốc tuyệt đối sẽ không nương tay đối với những kẻ mê hoặc lòng người kia. Có lẽ các vị hương thân phụ lão biết rõ, triều đình đang chinh phạt Thiên Môn Đạo ở Đông Nam, bản Đốc lập lời thề, Thiên Môn Đạo mê hoặc lòng người, độc hại dân chúng, bản Đốc muốn giết Thiên Môn, cho nên, trong cảnh nội Tây Quan, phàm là người mê hoặc lòng người, bản Đốc sẽ không nương tay. Nghe nói Thiên Môn Đạo chỗ nào cũng nhúng tay, nhưng trong cảnh nội Tây Quan, bản Đốc quyết không cho phép sự xuất hiện của chúng, xuất hiện một người, giết một người, xuất hiện một đôi, giết một đôi… Hôm nay, bản Đốc ở nơi này cũng hạ một quy củ, sau này phàm là người mê hoặc người khác, người thông báo đầu tiên, điều tra là thật, sẽ được trọng thưởng, nhưng nếu như người có rắp tâm cảm thấy bản Đốc ở đây nói đùa, muốn gây sóng gió ở Tây Quan…
Tay phải hắn nắm chặt, một quyền đánh mạnh lên lỗ châu mai. Một tiếng rắc kéo dài vang lên, viên đá ở lỗ châu mai kia bị đánh nứt, đá vụn rơi xuống từ đầu tường, ánh mắt Sở Hoan vô cùng lạnh lẽo:
- Vậy cứ việc thử một lần.
- Ngươi nói ngươi có chứng cứ?
- Vâng…
Bà cốt Mã vội vàng nói:
- Họ để ta vu hãm Tổng đốc đại nhân, ban đầu ta cũng không đồng ý, chẳng qua họ cam đoan với ta, đại nhân… đại nhân ngài không có bất kỳ căn cơ nào ở Tây Quan, không cần sợ ngài, nếu thật sự xảy ra chuyện, họ sẽ đỡ lưng cho ta. Hơn nữa trước đó họ cho… cho ta một trăm lạng bạc ròng, bạc còn trong tay ta…
Sở Hoan nghe vậy, hơi thất vọng:
- Chứng cứ của ngươi là bạc?
- Là bạc họ cho ta.
Bà cốt Mã như tìm được cỏ cứu mạng:
- Đại nhân, ta cho ngài biết địa chỉ gửi bạc, các ngài tìm được bạc, bạc kia chính là Đổng đại nhân sai người giao cho ta, họ còn nói, chỉ cần khiến cho tất cả mọi người tin tưởng Tổng đốc đại nhân là Ôn thần, đuổi ngài khỏi Tây Quan, sau đó còn có thể cho ta hai trăm lạng bạc ròng…
Đổng Thế Trân thở dài một tiếng, nói:
- Tổng đốc đại nhân, xem ra vu bà này điên rồi, ả biết rõ sắp chết đến nơi, vẫn còn chủ tâm châm ngòi quan hệ giữa ngài và hạ quan. Hiện giờ hạ quan cảm thấy, ả quả thực rất có thể bị người sai sử… Đúng rồi, hạ quan nghe nói, Thiên Môn Đạo đồ chỗ nào cũng nhúng tay vào, nói chuyện mê hoặc người khác. Tuy nói Tây Quan hiện giờ còn chưa có tung tích Thiên Môn Đạo đồ, nhưng hạ quan lo lắng, không chừng những yêu đạo tà đồ kia đã trốn vào trong cảnh nội Tây Quan chúng ta…
Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Đổng đại nhân cảm thấy bà cốt Mã này có thể là Thiên Môn Đạo đồ?
- Bình thường nàng giả thần giả quỷ, đầu độc dân chúng, hôm nay lại châm ngòi quan hệ giữa hạ quan và đại nhân…
Đổng Thế Trân làm bộ như có suy nghĩ:
- Nghe nói Thiên Môn Đạo ngoài đầu độc dân chúng ta, chiêu thuật thích nhất chính là châm ngòi quan hệ trong quan phủ, bà cốt Mã này có thể là Thiên Môn Đạo đồ.
Bà cốt Mã lập tức thét to:
- Ta không phải… Ta không phải Thiên Môn Đạo đồ…
Không ít người dưới thành cũng nghe được bà cốt Mã hô, lúc này rất nhiều người đã hiểu được, lúc trước nói Sở Hoan là Ôn thần, đó hoàn toàn là vu hãm. Dường như bà cốt Mã này bị người khác sai sử, hơn nữa rất nhiều dân chúng trước kia tôn kính bà cốt Mã, lúc này càng nổi giận. Họ vốn tưởng rằng bà cốt Mã thật sự có thần thông, nhưng khi thấy bộ dạng của bà cốt Mã bây giờ, đây hoàn toàn là sắc mặt của kẻ bịp bợm giang hồ, nhiều năm cung phụng một tên lừa đảo như vậy, thậm chí coi ả là Đại sư không gì làm không được, điều này khiến cho mọi người cực kỳ tức giận trong lòng.
- Bà cốt Mã, ngươi nói trên bạc có thể có ký hiệu gì?
Sở Hoan nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi nói bạc kia là Đổng đại nhân phái người đưa cho ngươi, có chứng cứ gì chứng minh? Chẳng lẽ trên số bạc kia đều viết tên Đổng đại nhân, hoặc là có ký hiệu gì có thể chứng minh là của Đổng đại nhân?
Bà cốt Mã lập tức nghẹn lời.
Đổng Thế Trân cười ha ha nói:
- Một kẻ lừa đảo phố phường, lại ở đây ăn nói bừa bãi, Tổng đốc đại nhân, quyết không thể bỏ qua người như vậy?
Sở Hoan thở dài hỏi:
- Bà cốt Mã, ngươi có thừa nhận, đánh cuộc giữa ngươi là bản Đốc, ngươi đã thua rồi hay không?
Bà cốt Mã sắc mặt tái nhợt, lạnh run.
- Vốn dựa theo đánh cuộc, bây giờ ngươi phải nhảy xuống từ đầu tường này.
Sở Hoan thở dài:
- Nhưng bản Đốc nghĩ tới, mặc dù ngươi là trừng phạt đúng tội, nhưng làm như thế không khỏi quá mức tàn bạo… Bản Đốc hỏi ngươi, ngươi có muốn sống không?
Bà cốt Mã nghe Sở Hoan nói như vậy, dường như còn chút hi vọng sống, quỳ phốc xuống cầu xin:
- Cầu xin đại nhân khai ân, tha cho ta một mạng, ta cũng không dám nữa…
Sở Hoan đáp:
- Tha cho ngươi một mạng, cũng rất đơn giản, trước tiên ngươi nói cho đám người dưới thành, cái gọi là rắn thần dẫn đường của ngươi, rốt cuộc là chuyện gì?
Bà cốt Mã sững sờ, Hiên Viên Thắng Tài bên cạnh lạnh giọng:
- Còn không mau nói.
Bà cốt Mã bò người tới cạnh lỗ châu mai, vươn người ra lớn tiếng nói:
- Ta… ta không có thần thông, thật ra… thật ra ta đều lừa mọi người, rắn thần dẫn đường… rắn thần dẫn đường cũng là giả dối.
Có người dưới thành lập tức hỏi:
- Chúng ta rõ ràng nhìn thấy rắn thần kia tự mình dẫn đường, chẳng lẽ nó biết nghe lời ngươi? Nó là rắn, cho dù nghe lời, sao có thể nghe hiểu tiếng người?
- Có một thứ đồ ăn, gọi là Xà Trúc Thái, đó là loại cây duy nhất có mùi vị loài rắn thích.
Lúc này vì bảo vệ tính mạng, bà cốt Mã không dám tiếp tục giả thần giả quỷ:
- Con rắn kia của ta, được ta huấn luyện càng thích mùi đó hơn, muốn cho rắn thần dẫn đường, chỉ cần trước đó rải nước Xà Trúc Thái lên, mùi của nó, chúng ta không để ý, rất khó ngửi được, nhưng loài rắn lại rất quen thuộc hương vị Xà Trúc Thái…
Ả vừa nói như vậy, đám người dưới thành liền bừng tỉnh, có người lớn tiếng nói:
- Đúng đúng đúng, có thứ Xà Trúc Thái này, hóa ra lão yêu bà này dùng Xà Trúc Thái.
Thân thể bà cốt Mã còn đang run rẩy, liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan chỉ nhàn nhạt nhìn mình, đành tiếp tục nói:
- Trong đêm trước hôm đi tới phủ Tổng đốc, ta sai người thuê một chiếc xe ngựa, sàn xe ngựa đã đục lỗ, từ Thần miếu tới cửa phủ Tổng đốc. Trên đường đi xe ngựa rải nước Xà Trúc Thái trên mặt đất, khi đó sắc trời đã khuya, nước rải xuống đường đá, sẽ khó mà nhìn ra. Đến sáng ngày thứ hai, nước đã khô rồi, thế nhưng mùi vị còn đó, rắn thần thích nhất hương vị Xà Trúc Thái, chỉ cần ngửi được mùi này, sẽ… sẽ đi thẳng theo hương vị…
- Tên yêu bà ngươi, tội đáng chết vạn lần, ngươi lừa chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi chết không yên lành…
- Yêu bà, chúng ta còn cung phụng hương khói của ngươi, hóa ra ngươi đều gạt chúng ta, mọi người đánh chết tên yêu bà này…
- Ngươi hại chúng ta theo ngươi cùng đi gây sự phủ Tổng đốc, nếu như không phải Tổng đốc đại nhân lượng thứ, không so đo với chúng ta, chúng ta cũng bị liên lụy ngươi mà nhốt vào đại lao…
- Tổng đốc đại nhân, giết chết tên yêu bà này, giết chết tên yêu bà này…
Quần chúng dưới thành tình cảm xúc động, khi mọi người phát hiện bà cốt mình vẫn cúng bái dĩ nhiên là một tên lừa đảo, nhiều người bị lừa gạt như vậy, có thể nghĩ được sự phẫn nộ trong lòng mọi người thế nào.
Sở Hoan đứng ở đầu tường, nâng hai tay lên, âm thanh mọi người dần dần nhỏ xuống, chờ mọi người không còn tiếng động, lúc này Sở Hoan mới lớn tiếng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay bản Đốc tới đây, trước mặt mọi người, vạch trần âm mưu của bà cốt Mã, cũng không phải chỉ vì nhằm vào một bà cốt nho nhỏ mà thôi. Không sai, bà cốt Mã mê hoặc người khác, lừa gạt mọi người, ả đáng chết, nhưng mà ta hỏi mọi người, bản thân mọi người có sai hay không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám nói chuyện.
- Ta thật lòng mà nói, bà cốt Mã có lỗi, mọi người cũng có lỗi.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Bà cốt Mã chỉ là một kẻ lừa đảo nho nhỏ, vốn không đáng nhắc tới, nhưng ả lại có thể gây mưa gió ở Sóc Tuyền, ngay cả quan phủ cũng tạo Thần, rất nhiều người còn muốn bái ả làm Thần, tin tưởng ả thật sự có thể nói chuyện với thần linh. Ai cũng biết, vây quanh phủ Tổng đốc, không khác gì tạo phản, thế nhưng chỉ một bà cốt như vậy, có thể đầu độc mấy trăm người đi vây phủ Tổng đốc. Các vị hương thân phụ lão, mọi người tự hỏi trong lòng, đây chỉ là sai lầm của một mình bà cốt sao?
Mọi người lập tức đều trầm mặc.
- Chúng ta kính trời, chúng ta kính tổ tiên, chúng ta phải giữ vững một trái tim chân thành.
Giọng Sở Hoan cũng không phải rất lớn, nhưng rất vang, thanh âm truyền xuống từ đầu tường:
- Thế nhưng điều này không tỏ vẻ, những kẻ đường ngang ngõ tắt hồ ngôn loạn ngữ kia, cũng có thể mê hoặc tâm trí của chúng ta, chúng ta cũng không thể bảo sao làm vậy, trở thành công cụ cho người khác lợi dụng. Lần trước bà cốt có thể lợi dụng mọi người vây quanh phủ Tổng đốc, như vậy sau này có người khác mê hoặc, lợi dụng mọi người tạo phản, chẳng lẽ mọi người cũng sẽ bị đầu độc sao?
- Hôm nay mượn cơ hội này, ta chỉ muốn nói cho mọi người, mặc dù Tây Quan chịu đựng tai nạn, nhưng chỉ cần người vẫn còn, thì sẽ không suy sụp.
Sở Hoan đặt hai tay lên lỗ châu mai:
- Ta hi vọng chúng ta có thể trên dưới đồng lòng, xây dựng lại gia viên của chúng ta, mặc dù quá trình này còn rất khó khăn, chúng ta còn phải gặp rất nhiều phiền toái, nhưng chúng ta ôm ấp niềm tin chấn hưng Tây Quan, chắc chắn có thể xây dựng quê hương mình giàu có đông đúc thái bình.
- Bản Đốc rất rõ ràng, ta mới đến, căn cơ rất cạn, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, rất nhiều người sẽ hoài nghi ta thật sự có thể mang theo mọi người ra khỏi thung lũng hay không. Nói thật với mọi người, ta cũng chưa từng nghĩ tới mình thật sự không gì làm không được, thật sự có thể được mọi người ủng hộ, cùng rời khỏi khốn cảnh, nhưng ta sẽ dốc toàn lực làm chuyện mình nên làm.
Hắn dừng một chút, nhìn quét qua mọi người, bỗng nhiên nhíu mày, thần sắc ngơ ngác một chút, nhưng vẻ mặt này biến mất trong nháy mắt, ánh mắt chuyển đi, tiếp tục nói:
- Có lẽ một số người muốn ta rời khỏi nơi này, hôm nay ta ở nơi này nói rõ ràng, một số kẻ có rắp tâm, muốn giở thủ đoạn sau lưng bản Đốc, bản Đốc tuyệt đối không chút sợ hãi, bản Đốc dám tới đây làm quan, cũng không sợ người khác ngáng chân bản Đốc, muốn bản Đốc rời khỏi Tây Quan, vậy chỉ có một khả năng, đó là dân chúng ở đây cảm thấy Sở Hoan ta không xứng làm Tổng đốc Tây Quan, thấy dân chúng nơi này đều mắng Sở Hoan ta, mắng ta là quan hồ đồ, mắng ta là quan tầm thường, cho dù mọi người không đuổi ta đi, ta cũng không có mặt mũi tiếp tục lưu lại…
Mọi người nhìn Sở Hoan trên đầu thành, ai cũng nghĩ không ra, thân là Tổng đốc đại nhân nơi biên cương, lại thẳng thắn thành khẩn nói những lời như vậy, những lời này nói ra, không ít người cảm thấy vị Tổng đốc trẻ tuổi này cũng không phải cao cao tại thượng, dường như khoảng cách trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
- Hôm nay, ta sẽ không để bà cốt Mã nhảy xuống, nhưng tội chết có thể tha, tội sống không thể tha, ả không thể ở lại Sóc Tuyền này, hôm nay sẽ bị khu trục ra khỏi Sóc Tuyền.
Sở Hoan thần sắc nghiêm khắc:
- Chuyện bà cốt Mã, nhắc nhở ta và mọi người, có một số người nói lời mê hoặc người khác, chúng ta tuyệt đối không thể cả tin, đầu độc dân chúng, bịa đặt gây chuyện, là chuyện bản Đốc hận nhất. Ta sẽ cố gắng cho mọi người ăn no mặc ấm, nhưng đồng thời ta cũng ở đây nói cho mọi người, bản Đốc tuyệt đối sẽ không nương tay đối với những kẻ mê hoặc lòng người kia. Có lẽ các vị hương thân phụ lão biết rõ, triều đình đang chinh phạt Thiên Môn Đạo ở Đông Nam, bản Đốc lập lời thề, Thiên Môn Đạo mê hoặc lòng người, độc hại dân chúng, bản Đốc muốn giết Thiên Môn, cho nên, trong cảnh nội Tây Quan, phàm là người mê hoặc lòng người, bản Đốc sẽ không nương tay. Nghe nói Thiên Môn Đạo chỗ nào cũng nhúng tay, nhưng trong cảnh nội Tây Quan, bản Đốc quyết không cho phép sự xuất hiện của chúng, xuất hiện một người, giết một người, xuất hiện một đôi, giết một đôi… Hôm nay, bản Đốc ở nơi này cũng hạ một quy củ, sau này phàm là người mê hoặc người khác, người thông báo đầu tiên, điều tra là thật, sẽ được trọng thưởng, nhưng nếu như người có rắp tâm cảm thấy bản Đốc ở đây nói đùa, muốn gây sóng gió ở Tây Quan…
Tay phải hắn nắm chặt, một quyền đánh mạnh lên lỗ châu mai. Một tiếng rắc kéo dài vang lên, viên đá ở lỗ châu mai kia bị đánh nứt, đá vụn rơi xuống từ đầu tường, ánh mắt Sở Hoan vô cùng lạnh lẽo:
- Vậy cứ việc thử một lần.
/1596
|