Cao Liêm đã đi tới phủ Tổng đốc. Sau khi Cao Liêm đưa cho gia bộc canh cửa phủ tổng đốc một ít bạc, hắn mới biết Tổng đốc đại nhân không ở trong phủ mà đang ở doanh trại Cận Vệ quân đóng quân.
Doanh trại đóng quân của Cận Vệ quân cách phủ tổng đốc không xa. Lúc Cao Liêm đi tới doanh trại đóng quân của Cận Vệ quân thì đã là canh ba. Đêm nay, Cao Liêm đã mệt mỏi tới cực điểm, nhưng tinh thần vẫn luôn căng thẳng. Cao Liêm phải nói ngon ngọt một lúc thì bốn gã vệ sĩ trước cửa doanh trại đóng quân mới cho người đi vào bẩm báo.
Gần nửa ngày trôi qua, tên vệ sĩ mới chậm rãi quay lại, nói:
- Tổng đốc đại nhân đang thẩm án, tạm thời không có thời gian. Nếu như ngươi có chuyện thì ngày mai tới nữa đi.
Cao Liêm cảm thấy càng lo lắng hơn. Dĩ nhiên hắn biết rõ, bản án mà Sở Hoan đang thẩm vấn chính là con trai của mình. Trong lòng hắn đang nghĩ không biết lúc này, con trai mình đang phải chịu cực hình gì. Hắn lập tức khẩn cầu:
- Xin ngươi quay lại bẩm báo một tiếng, tiểu nhân có việc rất gấp muốn được gặp Tổng đốc đại nhân. Chuyện này rất quan trọng!
Hắn cầm lấy tay tên thủ vệ, đút vào một thỏi bạc.
- Làm phiền binh gia lại đi thông báo một tiếng.
Tên thủ vệ nghĩ một lát rồi mới đi vào. Lát sau, hắt trở ra, nói:
- Đi theo ta.
Hắn dẫn Cao Liêm đi vào trong doanh trại đóng quân, đến bên ngoài một phòng. Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ gian phòng bên cạnh, vô cùng lương. Cao Liêm có cảm thấy như chính mình đang bị đánh, toàn thân lạnh toát. Tiếng kêu thê lương, thảm thiết kia khiến cho tóc gáy của hắn dựng đứng lên.
Hắn đi vào trong phòng thấy trong phòng bày biện rất đơn giản. Lúc này, Sở Hoan đang ngồi ở trên một cái ghế. Ngoài Sở Hoan ra, trong phòng còn có Hiên Viên Thắng Tài và Cừu Như Huyết đang nói chuyện với nhau. Sau khi Cao Liêm đi vào, Sở Hoan cũng không nói gì với hắn. Lúc Cao Liêm muốn tiến lên bái kiến thì Sở Hoan đã khoát tay, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu Cao Liêm ngồi xuống rồi, vẫn tiếp tục nói với Hiên Viên Thắng Tài:
- Thiên Môn Đạo ở Đông Nam hung hăng ngang ngược, quan binh đã cố gắng hết sức nhưng không chặn được bởi vì Thiên môn đạo đã mua rất nhiều người trong quan phủ. Lần này, người của Hình bộ ty ra tay với bản đốc, theo ý kiến bản đốc thì chỉ có một lý do, chính là Thiên môn đạo muốn làm loạn. Chắc chắn vài tên quan lại trong Hình bộ ty đã bị người Thiên môn đạo mua chuộc. Nhất định tên tiểu tử kia chính là người của Thiên môn đạo, nếu không thì sao có thể sai người Hình bộ ty tới tra tấn ta chứ?
Cao Liêm được những lời này, lập tức cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Hắn đang muốn đứng lên giải thích thì dường như Sở Hoan đã nhận ra điều gì, giơ ngón tay về phía hắn khiến hắn không thể nói được.
Hiên Viên Thắng Tài vừa nắm chuôi đao bên hông, vừa cười lạnh nói:
- Đại nhân nói rất đúng. Thánh thượng đã sớm nói nếu phát hiện ra yêu nghiệt thì phải lập tức chém giết hết. Rốt cuộc lần này chúng ta cũng đã phát hiện ta tung tích của yêu nghiệt Thiên môn đạo. Chúng ta nhất định phải tìm hiểu nguồn gốc, một mẻ hốt gọn yêu đạo Thiên môn đạo tại Tây Quan. Tiểu tử này dám bắt cóc Tổng đốc đại nhân, chắc chắn chính là yêu nghiệt Thiên môn. Chúng ta phải tống công sức trên người tiểu tử này để lấy được manh mối về yêu đạo Thiên môn.
Cừu Như Huyết nắm chặt tay, nói:
- Đại nhân, tiểu tử này rất mạnh miệng, đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận mình chính là phản tặc Thiên môn. Trước kia ta hành tẩu giang hồ, đã biết rất nhiều loại cực hình. Có một loại cực hình rất hiệu quả, không biết có thể thử một lần không?
Dường như Sở Hoan cảm thấy rất hứng thú, vội nói:
- Lúc ta còn ở trong kinh thành, cũng có quan hệ với hình bộ thượng thư Cầu Tuấn Cao. Có lẽ bây giờ ta nên hỏi hắn một vài cực hình, không thì dùng đi dùng lại vài cực hình hôm nay, cũng không lo bọn hắn không mở miệng. À, đúng rồi, cực hình mà ngươi nói tới là gì?
- Thật ra cũng đơn giản. Đầu tiên buộc chặt thân thể phạm nhân, sau đó rạch một đường trên đỉnh đầu phạm nhân để lộ ra huyết nhục bên trong. Sau đó đun sôi một nồi dầu rồi dùng muỗng nhỏ múc dầu đổ vào đầu phạm nhân. Lúc đó, phạm nhân sẽ ngứa vô cùng, muốn liều mạng giãy giụa, nhưng thân thể đã bị trói chặt, cũng chỉ có cách xoa đầu vào một vật. Có ít người không chịu được, trong lúc giãy giụa, da đầu kia sẽ rách hoàn toàn. Sau đó. . .
Cừu Như Huyết nói rất chậm, Hiên Viên Thắng Tài đứng bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu, Sở Hoan thì sờ lên cằm, tựa như đang suy nghĩ.
Lúc này, Cao Liêm đã là hồn bay phách lạc, hãi hùng khiếp vía. Vừa nghĩ tới việc cực hình mà Cừu Như Huyết nói kia rất có thể sẽ dùng trên người con trai mình, hắn đã cảm thấy da đầu của mình tựa như đã bị cắt, cảm giác toàn thân ngứa ngáy. Hắn thất thanh kêu lên:
- Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!
Hắn vốn ngồi ở mép ghế, lúc này không nhịn được, lập tức được đứng lên.
Ba người Sở Hoan lập tức quay đầu lại, ánh mắt hiện vẻ kỳ quái nhìn Cao Liêm.
Cao Liêm biết rõ chính mình thất thố, cảm thấy hơi xấu hổ và hoảng sợ. Nếu như không phải chuôi đao ở trong tay Sở Hoan, chưa chắc Cao Liêm đã để vị Tổng đốc trẻ tuổi này vào mắt. Nhưng lúc này, chẳng những chuôi đao đang ở trong tay đối phương, hơn nữa chuôi đao này lại còn rất lớn. Lớn đến mức nếu không cẩn thận, nó có thể làm cho Cao gia cửa nát nhà tan, toàn tộc đều bị liên luỵ. Ít nhất thì trước mắt, tính mạng của đại công tử họ Cao đang hoàn toàn nằm trong tay Hoan. Cao Liêm vốn là một kẻ rất khôn khéo, giảo hoạt nhưng dưới tình huống này, tâm thần của hắn cũng rối loạn vô cùng.
- Ngươi là người phương nào?
Hiên Viên Thắng Tài tựa như vừa mới nhận ra sự có mặt của Cao Liêm.
Không để Cao Liêm trả lời, Sở Hoan đã cười nói:
- Đây là Cao lão gia, Cao Liêm, là đại thân sĩ có nhà giầu nhất Bắc Sơn đạo Thanh Châu. Hiên Viên tướng quân, trước đây chắc hẳn ngươi đã từng bái kiến rồi.
- Sao?
Hiên Viên Thắng Tài dò xét vài lần rồi nói:
- Trời tối quá nên ta không nhìn rõ lắm, thì ra là Cao lão gia!
Cao Liêm vội vàng chắp tay nói:
- Không dám, không dám, tới quấy rầy mấy vị đại nhân, tiểu nhân thất lễ, chớ trách, chớ trách.
- Cao lão gia nghĩa bạc vân thiên, mang theo nhóm thân sĩ Bắc Sơn đến đây trợ giúp xây dựng Tây Quan. Bản đốc vô cùng khâm phục đấy.
Sở Hoan giơ tay, ra hiệu Cao Liêm ngồi xuống.
- Ta vốn muốn tìm một cơ hội mời Cao lão gia tới, cùng bàn chuyện kế tiếp nên chấn hưng Tây Quan như thế nào. Chỉ là sau khi bản đốc đi tới Sóc Tuyền, có quá nhiều việc vặt nên không có thời gian.
Tựa hồ Sở Hoan mới nhận ra điều gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi:
- Đúng rồi, Cao lão gia, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngươi…
Hắn nhìn chằm chằm vào Cao Liêm, không cần phải nói hết câu, ánh mắt đã dò hỏi.
Cao Liêm vẫn là rất khôn khéo, chưa ngồi vững vàng đã lập tức đứng lên, khiêm tốn nói:
- Tổng đốc đại nhân, xin đừng gọi tiểu nhân là lão gia. Tối nay tiểu nhân đến đây, thật sự là có việc lớn, mong đại nhân làm chủ.
- Sao?
Gương mặt của Sở Hoan hiện ra vẻ ân cần.
- Hình như Cao tiên sinh đang vô cùng lo lắng. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?
Sở Hoan còn chưa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa. Sở Hoan ngẩng đầu lên, nói:
- Vào đi.
Kỳ Hồng ở trần, hiện ra một thân cơ bắp rắn chắc, trong tay cầm cây roi, nhanh chóng tiến vào.
Khắp người hắn tràn đầy mồ hôi, vội vàng tiến lên phía trước, nói:
- Đại nhân, đã thẩm vấn cả buổi nhưng tên yêu nghiệt kia vẫn rất kín miệng, xem ra ta phải dùng đại cực hình rồi. Nếu không dùng đại cực hình, e rằng hắn sẽ không chịu mở miệng.
Sở Hoan nhíu mày, cười lạnh nói:
- Thật là một kẻ không sợ chết.
Hắn nhìn về phía Cừu Như Huyết, nói:
- Lão Cừu, ngươi tới đó tự mình ra tay đi. Dùng đao cắt da đầu của hắn sau đó đổ dầu vào bên trong. Bản đốc cũng không tin làm như vậy vẫn không thể cậy được miệng của hắn. Nếu như hắn vẫn không mở miệng thì lập tức chém đầu. Sau đó, ngươi treo đầu hắn lên cửa thành để cho những yêu nghiệt Thiên môn kia nhìn xem kết cục của việc đối nghịch triều đình như thế nào.
- Đại nhân, không thể.
Cao Liêm vội la lên.
- Cao tiên sinh, ngươi đã hai lần nói rằng không thể, vì sao vậy?
Sở Hoan nhíu mày, nói:
- Ngươi cảm thấy bản đốc làm chuyện gì sai sao?
- Tiểu nhân không dám.
Cao Liêm nói:
- Chỉ là người đại nhân bắt kia không phải là yêu đạo Thiên môn.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Cao tiên sinh nói ai?
- Chính là một người trẻ tuổi.
- Người trẻ tuổi sao?
Sở Hoan ngừng lại một chút.
- Không phải Cao tiên sinh đang nói tới cậu ấm họ Cao kia chứ?
- Đúng vậy.
Cao Liêm lập tức nói:
- Hắn chính là người trẻ tuổi. Tổng đốc đại nhân, hắn không phải là đệ tử Thiên môn.
- Không đúng sao?
Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:
- Cao tiên sinh, ngươi cũng biết tên họ Cao kia sao?
Dường như hắn đã nghĩ ra điều gì, vội nói:
- Cao tiên sinh, ngươi họ Cao, tiểu tử kia cũng họ Cao. Chẳng lẽ. . . Hắn là người trong họ của ngươi sao?
- Không chỉ là người trong họ.
Cao Liêm cười khổ nói:
- Tổng đốc đại nhân, Hiên Viên tướng quân, thật ra hắn chính là con trai của tiểu nhân.
- Sao?
Sở Hoan đã sớm biết rõ thân phận của Cao công tử, nhưng lại giả vờ giật mình, thần sắc trầm xuống, nghiêm nghị nói:
- Cao tiên sinh rất vui tính đấy. Tuy bản đốc cũng thích vui đùa nhưng lại không thích vui đùa như vậy.
- Tiểu nhân nào dám nói đùa.
Vẻ mặt Cao Liêm cực kỳ đau khổ.
- Hắn quả thật là con trai của tiểu nhân.
- Người đâu.
Hiên Viên Thắng Tài lạnh lùng nói:
- Bắt Cao Liêm.
Lập tức, hai võ sĩ khôi ngôi ở ngoài phá cửa xông vào, như sói như hổ muốn nhào lên nâng hai tay Cao Liêm. Cao Liêm vội vàng hô:
- Tổng đốc đại nhân, chậm đã, chậm đã.
Sở Hoan cau mày, sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Cao tiên sinh, bản đốc là mệnh quan triều đình, chuyện đã rõ ràng, tuyệt đối không nể tình riêng. Cao công tử là yêu nghiệt Thiên môn. Nếu như ngươi là cha của hắn thì cũng không thoát khỏi liên quan đấy.
- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân cũng không phải là yêu nghiệt Thiên môn, Tiểu Khuyển cũng không phải là đạo nhân Thiên môn.
Sắc mặt Cao Liêm trắng bệch.
- Là do tiểu nhân không biết dạy con, quá cưng chiều khiến cho hắn làm bậy. Hắn có mắt không tròng, đã mạo phạm Tổng đốc đại nhân, kính xin Tổng đốc đại nhân hạ thủ lưu tình.
Cao Liêm nhìn vào đám người Hiên Viên Thắng Tài, tuy cảm thấy có mấy lời không tiện nói ra, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Đại nhân, nếu như ngài hạ thủ lưu tình thì tiểu nhân. . . Tiểu nhân tất có trọng báo.
Sở Hoan ngồi xuống lườm Hiên Viên Thắng Tài một cái, lập tức Hiên Viên Thắng Tài đưa mắt nhìn đám người Cừu Như Huyết và Kỳ Hồng. Tất cả bọn họ đều không nói lời nào, nhanh chóng lui xuống.
Trong tích tắc, trong phòng chỉ còn lại ba người Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài và Cao Liêm.
Cao Liêm thấy vậy liền cảm thấy có hy vọng, đang muốn nói chuyện thì Sở Hoan đã cau mày nói:
- Cao tiên sinh, ngươi là người từng trải. Vừa rồi nói những lời đó ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp sao?
Doanh trại đóng quân của Cận Vệ quân cách phủ tổng đốc không xa. Lúc Cao Liêm đi tới doanh trại đóng quân của Cận Vệ quân thì đã là canh ba. Đêm nay, Cao Liêm đã mệt mỏi tới cực điểm, nhưng tinh thần vẫn luôn căng thẳng. Cao Liêm phải nói ngon ngọt một lúc thì bốn gã vệ sĩ trước cửa doanh trại đóng quân mới cho người đi vào bẩm báo.
Gần nửa ngày trôi qua, tên vệ sĩ mới chậm rãi quay lại, nói:
- Tổng đốc đại nhân đang thẩm án, tạm thời không có thời gian. Nếu như ngươi có chuyện thì ngày mai tới nữa đi.
Cao Liêm cảm thấy càng lo lắng hơn. Dĩ nhiên hắn biết rõ, bản án mà Sở Hoan đang thẩm vấn chính là con trai của mình. Trong lòng hắn đang nghĩ không biết lúc này, con trai mình đang phải chịu cực hình gì. Hắn lập tức khẩn cầu:
- Xin ngươi quay lại bẩm báo một tiếng, tiểu nhân có việc rất gấp muốn được gặp Tổng đốc đại nhân. Chuyện này rất quan trọng!
Hắn cầm lấy tay tên thủ vệ, đút vào một thỏi bạc.
- Làm phiền binh gia lại đi thông báo một tiếng.
Tên thủ vệ nghĩ một lát rồi mới đi vào. Lát sau, hắt trở ra, nói:
- Đi theo ta.
Hắn dẫn Cao Liêm đi vào trong doanh trại đóng quân, đến bên ngoài một phòng. Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ gian phòng bên cạnh, vô cùng lương. Cao Liêm có cảm thấy như chính mình đang bị đánh, toàn thân lạnh toát. Tiếng kêu thê lương, thảm thiết kia khiến cho tóc gáy của hắn dựng đứng lên.
Hắn đi vào trong phòng thấy trong phòng bày biện rất đơn giản. Lúc này, Sở Hoan đang ngồi ở trên một cái ghế. Ngoài Sở Hoan ra, trong phòng còn có Hiên Viên Thắng Tài và Cừu Như Huyết đang nói chuyện với nhau. Sau khi Cao Liêm đi vào, Sở Hoan cũng không nói gì với hắn. Lúc Cao Liêm muốn tiến lên bái kiến thì Sở Hoan đã khoát tay, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu Cao Liêm ngồi xuống rồi, vẫn tiếp tục nói với Hiên Viên Thắng Tài:
- Thiên Môn Đạo ở Đông Nam hung hăng ngang ngược, quan binh đã cố gắng hết sức nhưng không chặn được bởi vì Thiên môn đạo đã mua rất nhiều người trong quan phủ. Lần này, người của Hình bộ ty ra tay với bản đốc, theo ý kiến bản đốc thì chỉ có một lý do, chính là Thiên môn đạo muốn làm loạn. Chắc chắn vài tên quan lại trong Hình bộ ty đã bị người Thiên môn đạo mua chuộc. Nhất định tên tiểu tử kia chính là người của Thiên môn đạo, nếu không thì sao có thể sai người Hình bộ ty tới tra tấn ta chứ?
Cao Liêm được những lời này, lập tức cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Hắn đang muốn đứng lên giải thích thì dường như Sở Hoan đã nhận ra điều gì, giơ ngón tay về phía hắn khiến hắn không thể nói được.
Hiên Viên Thắng Tài vừa nắm chuôi đao bên hông, vừa cười lạnh nói:
- Đại nhân nói rất đúng. Thánh thượng đã sớm nói nếu phát hiện ra yêu nghiệt thì phải lập tức chém giết hết. Rốt cuộc lần này chúng ta cũng đã phát hiện ta tung tích của yêu nghiệt Thiên môn đạo. Chúng ta nhất định phải tìm hiểu nguồn gốc, một mẻ hốt gọn yêu đạo Thiên môn đạo tại Tây Quan. Tiểu tử này dám bắt cóc Tổng đốc đại nhân, chắc chắn chính là yêu nghiệt Thiên môn. Chúng ta phải tống công sức trên người tiểu tử này để lấy được manh mối về yêu đạo Thiên môn.
Cừu Như Huyết nắm chặt tay, nói:
- Đại nhân, tiểu tử này rất mạnh miệng, đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận mình chính là phản tặc Thiên môn. Trước kia ta hành tẩu giang hồ, đã biết rất nhiều loại cực hình. Có một loại cực hình rất hiệu quả, không biết có thể thử một lần không?
Dường như Sở Hoan cảm thấy rất hứng thú, vội nói:
- Lúc ta còn ở trong kinh thành, cũng có quan hệ với hình bộ thượng thư Cầu Tuấn Cao. Có lẽ bây giờ ta nên hỏi hắn một vài cực hình, không thì dùng đi dùng lại vài cực hình hôm nay, cũng không lo bọn hắn không mở miệng. À, đúng rồi, cực hình mà ngươi nói tới là gì?
- Thật ra cũng đơn giản. Đầu tiên buộc chặt thân thể phạm nhân, sau đó rạch một đường trên đỉnh đầu phạm nhân để lộ ra huyết nhục bên trong. Sau đó đun sôi một nồi dầu rồi dùng muỗng nhỏ múc dầu đổ vào đầu phạm nhân. Lúc đó, phạm nhân sẽ ngứa vô cùng, muốn liều mạng giãy giụa, nhưng thân thể đã bị trói chặt, cũng chỉ có cách xoa đầu vào một vật. Có ít người không chịu được, trong lúc giãy giụa, da đầu kia sẽ rách hoàn toàn. Sau đó. . .
Cừu Như Huyết nói rất chậm, Hiên Viên Thắng Tài đứng bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu, Sở Hoan thì sờ lên cằm, tựa như đang suy nghĩ.
Lúc này, Cao Liêm đã là hồn bay phách lạc, hãi hùng khiếp vía. Vừa nghĩ tới việc cực hình mà Cừu Như Huyết nói kia rất có thể sẽ dùng trên người con trai mình, hắn đã cảm thấy da đầu của mình tựa như đã bị cắt, cảm giác toàn thân ngứa ngáy. Hắn thất thanh kêu lên:
- Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!
Hắn vốn ngồi ở mép ghế, lúc này không nhịn được, lập tức được đứng lên.
Ba người Sở Hoan lập tức quay đầu lại, ánh mắt hiện vẻ kỳ quái nhìn Cao Liêm.
Cao Liêm biết rõ chính mình thất thố, cảm thấy hơi xấu hổ và hoảng sợ. Nếu như không phải chuôi đao ở trong tay Sở Hoan, chưa chắc Cao Liêm đã để vị Tổng đốc trẻ tuổi này vào mắt. Nhưng lúc này, chẳng những chuôi đao đang ở trong tay đối phương, hơn nữa chuôi đao này lại còn rất lớn. Lớn đến mức nếu không cẩn thận, nó có thể làm cho Cao gia cửa nát nhà tan, toàn tộc đều bị liên luỵ. Ít nhất thì trước mắt, tính mạng của đại công tử họ Cao đang hoàn toàn nằm trong tay Hoan. Cao Liêm vốn là một kẻ rất khôn khéo, giảo hoạt nhưng dưới tình huống này, tâm thần của hắn cũng rối loạn vô cùng.
- Ngươi là người phương nào?
Hiên Viên Thắng Tài tựa như vừa mới nhận ra sự có mặt của Cao Liêm.
Không để Cao Liêm trả lời, Sở Hoan đã cười nói:
- Đây là Cao lão gia, Cao Liêm, là đại thân sĩ có nhà giầu nhất Bắc Sơn đạo Thanh Châu. Hiên Viên tướng quân, trước đây chắc hẳn ngươi đã từng bái kiến rồi.
- Sao?
Hiên Viên Thắng Tài dò xét vài lần rồi nói:
- Trời tối quá nên ta không nhìn rõ lắm, thì ra là Cao lão gia!
Cao Liêm vội vàng chắp tay nói:
- Không dám, không dám, tới quấy rầy mấy vị đại nhân, tiểu nhân thất lễ, chớ trách, chớ trách.
- Cao lão gia nghĩa bạc vân thiên, mang theo nhóm thân sĩ Bắc Sơn đến đây trợ giúp xây dựng Tây Quan. Bản đốc vô cùng khâm phục đấy.
Sở Hoan giơ tay, ra hiệu Cao Liêm ngồi xuống.
- Ta vốn muốn tìm một cơ hội mời Cao lão gia tới, cùng bàn chuyện kế tiếp nên chấn hưng Tây Quan như thế nào. Chỉ là sau khi bản đốc đi tới Sóc Tuyền, có quá nhiều việc vặt nên không có thời gian.
Tựa hồ Sở Hoan mới nhận ra điều gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi:
- Đúng rồi, Cao lão gia, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngươi…
Hắn nhìn chằm chằm vào Cao Liêm, không cần phải nói hết câu, ánh mắt đã dò hỏi.
Cao Liêm vẫn là rất khôn khéo, chưa ngồi vững vàng đã lập tức đứng lên, khiêm tốn nói:
- Tổng đốc đại nhân, xin đừng gọi tiểu nhân là lão gia. Tối nay tiểu nhân đến đây, thật sự là có việc lớn, mong đại nhân làm chủ.
- Sao?
Gương mặt của Sở Hoan hiện ra vẻ ân cần.
- Hình như Cao tiên sinh đang vô cùng lo lắng. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?
Sở Hoan còn chưa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa. Sở Hoan ngẩng đầu lên, nói:
- Vào đi.
Kỳ Hồng ở trần, hiện ra một thân cơ bắp rắn chắc, trong tay cầm cây roi, nhanh chóng tiến vào.
Khắp người hắn tràn đầy mồ hôi, vội vàng tiến lên phía trước, nói:
- Đại nhân, đã thẩm vấn cả buổi nhưng tên yêu nghiệt kia vẫn rất kín miệng, xem ra ta phải dùng đại cực hình rồi. Nếu không dùng đại cực hình, e rằng hắn sẽ không chịu mở miệng.
Sở Hoan nhíu mày, cười lạnh nói:
- Thật là một kẻ không sợ chết.
Hắn nhìn về phía Cừu Như Huyết, nói:
- Lão Cừu, ngươi tới đó tự mình ra tay đi. Dùng đao cắt da đầu của hắn sau đó đổ dầu vào bên trong. Bản đốc cũng không tin làm như vậy vẫn không thể cậy được miệng của hắn. Nếu như hắn vẫn không mở miệng thì lập tức chém đầu. Sau đó, ngươi treo đầu hắn lên cửa thành để cho những yêu nghiệt Thiên môn kia nhìn xem kết cục của việc đối nghịch triều đình như thế nào.
- Đại nhân, không thể.
Cao Liêm vội la lên.
- Cao tiên sinh, ngươi đã hai lần nói rằng không thể, vì sao vậy?
Sở Hoan nhíu mày, nói:
- Ngươi cảm thấy bản đốc làm chuyện gì sai sao?
- Tiểu nhân không dám.
Cao Liêm nói:
- Chỉ là người đại nhân bắt kia không phải là yêu đạo Thiên môn.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Cao tiên sinh nói ai?
- Chính là một người trẻ tuổi.
- Người trẻ tuổi sao?
Sở Hoan ngừng lại một chút.
- Không phải Cao tiên sinh đang nói tới cậu ấm họ Cao kia chứ?
- Đúng vậy.
Cao Liêm lập tức nói:
- Hắn chính là người trẻ tuổi. Tổng đốc đại nhân, hắn không phải là đệ tử Thiên môn.
- Không đúng sao?
Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:
- Cao tiên sinh, ngươi cũng biết tên họ Cao kia sao?
Dường như hắn đã nghĩ ra điều gì, vội nói:
- Cao tiên sinh, ngươi họ Cao, tiểu tử kia cũng họ Cao. Chẳng lẽ. . . Hắn là người trong họ của ngươi sao?
- Không chỉ là người trong họ.
Cao Liêm cười khổ nói:
- Tổng đốc đại nhân, Hiên Viên tướng quân, thật ra hắn chính là con trai của tiểu nhân.
- Sao?
Sở Hoan đã sớm biết rõ thân phận của Cao công tử, nhưng lại giả vờ giật mình, thần sắc trầm xuống, nghiêm nghị nói:
- Cao tiên sinh rất vui tính đấy. Tuy bản đốc cũng thích vui đùa nhưng lại không thích vui đùa như vậy.
- Tiểu nhân nào dám nói đùa.
Vẻ mặt Cao Liêm cực kỳ đau khổ.
- Hắn quả thật là con trai của tiểu nhân.
- Người đâu.
Hiên Viên Thắng Tài lạnh lùng nói:
- Bắt Cao Liêm.
Lập tức, hai võ sĩ khôi ngôi ở ngoài phá cửa xông vào, như sói như hổ muốn nhào lên nâng hai tay Cao Liêm. Cao Liêm vội vàng hô:
- Tổng đốc đại nhân, chậm đã, chậm đã.
Sở Hoan cau mày, sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Cao tiên sinh, bản đốc là mệnh quan triều đình, chuyện đã rõ ràng, tuyệt đối không nể tình riêng. Cao công tử là yêu nghiệt Thiên môn. Nếu như ngươi là cha của hắn thì cũng không thoát khỏi liên quan đấy.
- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân cũng không phải là yêu nghiệt Thiên môn, Tiểu Khuyển cũng không phải là đạo nhân Thiên môn.
Sắc mặt Cao Liêm trắng bệch.
- Là do tiểu nhân không biết dạy con, quá cưng chiều khiến cho hắn làm bậy. Hắn có mắt không tròng, đã mạo phạm Tổng đốc đại nhân, kính xin Tổng đốc đại nhân hạ thủ lưu tình.
Cao Liêm nhìn vào đám người Hiên Viên Thắng Tài, tuy cảm thấy có mấy lời không tiện nói ra, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Đại nhân, nếu như ngài hạ thủ lưu tình thì tiểu nhân. . . Tiểu nhân tất có trọng báo.
Sở Hoan ngồi xuống lườm Hiên Viên Thắng Tài một cái, lập tức Hiên Viên Thắng Tài đưa mắt nhìn đám người Cừu Như Huyết và Kỳ Hồng. Tất cả bọn họ đều không nói lời nào, nhanh chóng lui xuống.
Trong tích tắc, trong phòng chỉ còn lại ba người Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài và Cao Liêm.
Cao Liêm thấy vậy liền cảm thấy có hy vọng, đang muốn nói chuyện thì Sở Hoan đã cau mày nói:
- Cao tiên sinh, ngươi là người từng trải. Vừa rồi nói những lời đó ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp sao?
/1596
|