Hai tay Sở Hoan nhịn không được nắm chặt, tin tức Ngụy Vô Kỵ mang tới, khến cho Sở Hoan hoảng sợ trong lòng. Sau khi hắn tới Tây Bắc, ứng phó cục diện rối loạn của Tây Bắc đã hơi phiền phức, thật sự không thể tưởng được, phía đông đế quốc lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Mặc dù Hà Bắc Đạo mang tên là Bắc, nhưng lại không hề ở phương Bắc đế quốc, chỉ là ở phía bắc Hoàng Hà, cho nên gọi là Hà Bắc. Sở Hoan ở Tây Bắc, cách Hà Bắc Đạo thực sự không gần.
- Vậy tình hình Hà Bắc hiện giờ thế nào?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Ngụy Vô Kỵ lắc đầu thở dài:
- Không hề lạc quan, ta khởi hành từ Hà Bắc Đạo hơn một tháng trước, Hàn Tam Thông đã điều động quan binh tiêu diệt, mặc dù nhân mã Thanh Thiên Vương chỗ nào cũng có, nhưng hiện giờ còn không ai biết chủ lực của chúng ở nơi nào, ai cũng không biết Thanh Thiên Vương ở nơi nào, chẳng qua lúc ta sắp rời đi, thành Định Châu đã ngàn cân treo sợi tóc, nghe nói Thanh Sư Hầu dưới trướng Thanh Thiên Vương tự mình mang binh đánh thành Định Châu, quan binh thủ thành đã không có lòng ham chiến, chủ lực của Hàn Tam Thông ở Hàm Châu, không cứu được Định Châu, cho nên quan viên thân sĩ thành Định Châu nhao nhao bỏ trốn…
Sở Hoan thần sắc ngưng trọng.
- Ta rời khỏi cảnh nội Hà Bắc, nghe nói thành Định Châu đã bị chiếm đóng…
Thần sắc Ngụy Vô Kỵ cũng trở nên ngưng trọng:
- Mặc dù Hàn Tam Thông kiêu dũng thiện chiến, nhưng kho lúa của hắn đã bị đốt, Thanh Thiên Vương thế tới hung mãnh, Hàn Tam Thông chưa hẳn có thể chịu được.
- Đều nói Thần Y Vệ không gì không biết, xem ra cũng không lợi hại như trong truyền thuyết.
Bùi Tích thở dài:
- Thanh Thiên Vương ẩn núp hai năm, mưu định mà hành động, trước đó Thần Y Vệ dĩ nhiên không phát giác dấu hiệu của chúng, có thể khởi xướng ám sát cùng một lúc, chắc chắn Thanh Thiên Vương đã bố trí kín đáo, trước đó cũng chuẩn bị thật lâu, Thần Y Vệ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Ngụy Vô Kỵ nghiêm nghị nói:
- Hành động lần này của Thanh Thiên Vương, thực sự nhanh chóng, giống như lôi đình, thật sự kinh người. Trước đó chúng phái thích khách hành thích rất nhiều quan viên, lòng người đang sợ hãi, đồng thời hạ thủ kho lúa và kho vũ khí. Kho lúa và kho vũ khí phân biệt vài nơi, đều có trọng binh canh gác, chúng có thể thừa dịp bóng tối tập kích, sau khi ta biết được, mấy đạo nhân mã của Thanh Thiên Vương gần như cùng lúc ra tay, tất cả đều khởi xướng tập kích vào giờ Tý.
- Đó là lúc người ta buồn ngủ nhất.
Bùi Tích khẽ vuốt râu, như có suy nghĩ:
- Khi đó ý chí của người ta yếu kém nhất, lực chú ý cũng rời rạc nhất. Thanh Thiên Vương nắm được thời gian trọng yếu, hắn có thể điều động mấy đạo nhân mã cùng lúc ra tay, người này dụng binh quả nhiên khó lường.
- Đại ca, theo ý của huynh, lần này Hàn Tam Thông có thể trụ vững hay không?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Bùi Tích lắc đầu thở dài:
- Lành ít dữ nhiều, chỉ nghe Vô Kỵ công tử nói, thì biết rõ Thanh Thiên Vương này là người thông hiểu binh pháp, sợ rằng hàn Tam Thông còn kém hơn hắn một chút.
Gã dừng một lát, chậm rãi nói:
- Hai năm trước, Hàn Tam Thông tranh cao thấp với Thanh Thiên Vương tại Hà Bắc, khi đó ta cũng nghe nhiều về tình thế Hà Bắc. Lúc ấy Hàn Tam Thông và Thanh Thiên Vương thao lược, hẳn không phân cao thấp, Hàn Tam Thông là ái tướng của Dư Bất Khuất, đi theo Dư Bất Khuất nhiều năm, được Dư Bất Khuất chỉ đạo nhiều, trong thao lược binh pháp, không hề thua người khác. Khi đó ta chỉ nghĩ rằng, sau Tứ Đại Thượng tướng quân, trong số nhân tài mới xuất hiện của Tần quốc, Hiên Viên Thiệu và Hàn Tam Thông là người nổi bật trong đó. Thanh Thiên Vương và Hàn Tam Thông thao lược sàn sàn nhau, Thanh Thiên vương này cũng là kỳ tài khó được…
- Đại ca nói rằng, hai năm trước hai người không phân biệt được hơn thua, hiện giờ Thanh Thiên Vương đã hơn một chút?
- Chỉ nghe Vô Kỵ công tử nói, Thanh Thiên Vương chắc chắn hơn một bậc.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Nhưng cuối cùng cũng không hơn nhiều, tình thế không rõ, cũng còn chưa biết…
Gã như có suy nghĩ, trầm ngâm một lát, mới nhẹ giọng thở dài:
- Thời gian hai năm ngắn ngủn, tài thống binh của Thanh Thiên Vương tiến rất xa, người này quả nhiên thiên phú dị bẩm, triều đình có địch nhân như vậy, thực là bất hạnh.
- Lần này khác với hai năm trước.
Sở Hoan suy nghĩ:
- Lúc Thanh Thiên Vương khởi sự, người theo rất nhiều, khí thế rất lớn, trong thời gian ngắn chiếm cứ một nửa Hà Bắc, lúc ấy không khỏi tự cao rất nhiều. Trước khi Hàn Tam Thông dẫn quân tới, chúng chỉ giao thủ với Châu Quân và Vệ Sở Quân địa phương, đánh nhiều thắng nhiều, chỉ sợ lúc ấy các tướng lĩnh dưới trướng Thanh Thiên Vương đều tâm cao khí ngạo.
- Đây là chuyện bình thường của con người.
Dường như Bùi Tích không hề lo lắng bởi biến cố Hà Bắc, gã vuốt râu cười nói:
- Thiết kỵ Đại Tần từng tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dư uy vẫn còn. Thanh Thiên Vương cùng đám người dưới trướng hắn, phần lớn xuất thân lùm cỏ, trước khi giao trận với quan binh, trong lòng chưa hẳn bình tĩnh, chẳng qua liên tiếp chiến thắng, mới biết được thiết kỵ Đại Tần tung hoành hai mươi năm trước, đã không còn cái dũng năm đó.
- Cho nên lúc Hàn Tam Thông tới Hà Bắc, chỉ sợ gặp phải một đội kiêu binh.
Sở Hoan thở dài:
- Tướng sĩ do Hàn Tam Thông suất lĩnh, điều động từ Thập Nhị Truân Vệ Quân, Thập Nhị Truân Vệ Quân vốn là Cảnh Vệ kinh thành và tinh binh vùng lân cận, ngoại trừ Hoàng Gia Cận Vệ Quân, Thập Nhị Truân Vệ Quân chính là quân đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc, ban đầu Thanh Thiên Vương bị nhục, đó là coi thường Hàn Tam Thông.
- Lúc ấy chỉ sợ Hàn Tam Thông cũng không để Thanh Thiên Vương trong mắt.
Bùi Tích cười nhạt một tiếng:
- Nếu không dùng bản lĩnh của Hàn Tam Thông, bố trí chu đáo chặt chẽ, chưa hẳn không thể đánh tan Thanh Thiên Vương, sau này Thanh Thiên Vương cũng không thể xé chẵn ra lẻ, có cơ hội chia thành tốp nhỏ.
- Đã đánh hơn một năm, lúc ấy tướng sĩ thủ hạ của Hàn Tam Thông sĩ khí đang thịnh, nhân mã của Thanh Thiên Vương liên tục bị nhục, tổn thất nặng nè, hơn nữa hậu cần theo không kịp, sĩ khí xuống thấp. Cuối cùng Thanh Thiên Vương hoàn toàn bất đắc dĩ, xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, mai danh ẩn tích.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Nhưng lần này, xưa đâu bằng nay. Nhân mã của Hàn Tam Thông tiễu trừ tàn quân Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc, giờ đã hai năm, lại không có tiến triển lớn, không thể bắt được Thanh Thiên và Tứ Hầu, tướng sĩ thủ hạ của Hàn Tam Thông đã không còn sĩ khí lúc trước.
- Để Hàn Tam Thông tọa trấn Hà Bắc, thực ra là Hoàng đế muốn rèn luyện Hàn Tam Thông.
Bùi Tích nói:
- Hàn Tam Thông là nhân tài mới xuất hiện, Tứ Đại Thượng tướng quân của đế quốc như ánh nắng cuối chiều, cuối cùng cần có người kế tục. Lúc ấy chỉ sợ Hoàng đế muốn để Hàn Tam Thông kiến công lập nghiệp ở Hà Bắc, cho nên ra sức chống đỡ, thậm chí ngầm đồng ý kho Hiếu Lăng làm quân dụng cho Hàn Tam Thông, cho hắn tiêu diệt tại Hà Bắc trong thời gian hai năm, Hoàng đế hết sức coi trọng Hàn Tam Thông. Chẳng qua nếu như lần này Hàn Tam Thông không cách nào xoay chuyển thế cục, vậy đương nhiên là cô phụ hi vọng của Hoàng đế rồi.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Đóng ở Hà Bắc hai năm, Thanh Thiên Vương mai danh ẩn tích, chỉ sợ Hàn Tam Thông cũng cho rằng Thanh Thiên Vương không có khả năng đông sơn tái khởi, tướng sĩ dưới trướng hắn, lòng đề phòng buông lỏng… Thanh Thiên Vương nắm được thời cơ, lần này hắn mưu định rồi động, Hàn Tam Thông biết rất ít về Thanh Thiên Vương, nhưng lần này mấy đạo nhân mã của Thanh Thiên Vương đều đánh trúng chỗ yếu, đủ thấy bên Thanh Thiên Vương lại hết sức rõ ràng về binh lực và nguồn tài nguyên của Hàn Tam Thông, địch tối ta sáng, Hàn Tam Thông thực sự là…
Hắn thật muốn thở dài, đột nhiên thoáng nhìn Ngụy Chu thị ngồi một bên, ba người đàn ông nói chuyện quốc sự ở nơi này, một vị phu nhân ngồi bên lẳng lặng không tiếng động, trông lại hết sức câu nệ. Sở Hoan thầm kêu hổ thẹn, hỏi:
- Mọi người đã dùng cơm chưa?
Ngụy Chu thị không tiện nói chuyện, Ngụy Vô Kỵ hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Đi đường vội vàng, sau khi vào thành, liền nghe ngóng chỗ phủ Tổng đốc, còn chưa kịp…
Sở Hoan thấy vợ chồng hai người chỉ có một cái bao, thần thái vội vàng, phong trần mệt mỏi, lập tức hiểu được, cặp vợ chồng này chạy nạn tới từ Hà Bắc, từ Hà Bắc tới Tây Bắc, núi cao đường xa, trên đường vòng vo không ít, trong lòng hiểu được, trông thấy sắc trời đã muộn, hắn phân phó hạ nhân:
- Đi nói cho phu nhân, lập tức chuẩn bị bữa tối, à, thức ăn buổi tối nhiều một chút, nói có khách từ quan nội tới, mặt khác tranh thủ thời gian thu dọn một gian phòng…
Hắn nói với Ngụy Vô Kỵ:
- Vô Kỵ công tử đã có chỗ ở chưa? Nếu như không chê, không bằng tạm ủy khuất ở lại bỉ phủ…
Lần này Ngụy Vô Kỵ mang theo thê tử chạy nạn tới từ Hà Bắc, lúc đi vội vàng, gã chỉ là một tên phụ tá, lương bổng mỗi tháng cũng không nhiều, đồng môn đột tử, Hà Bắc đại loạn, Ngụy Vô Kỵ không thể làm gì, đành mang theo thê tử vội vàng rời đi, ngân lượng trên người thực sự không nhiều. Sở Hoan đi nhậm chức tại Tây Bắc, quan trường đều biết, gã cũng nghe nói, rời khỏi cảnh nội Hà Bắc, cố tình đến Tây Bắc nương tựa Sở Hoan. Dọc theo đường này, gần như tiêu hao hết ngân lượng tích góp ít ỏi, trên đường đi có nhiều tội phạm cường đạo, có thể thuận lợi tới Sóc Tuyền đã không dễ dàng, tới thành Sóc Tuyền, gã lại xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, chớ nói dừng chân, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Lúc này nghe Sở Hoan muốn mình tạm ở lại phủ Tổng đốc, đó là cầu còn không được. Giọng gã hơi nghẹn ngào, cảm kích nói:
- Đa tạ Sở Đốc thu nhận…
Nghĩ tới đường đi nhấp nhô, Sở Hoan lại không ghét bỏ thân phận thấp kém của mình, trái lại lấy lễ đón tiếp, gã ấm áp trong lòng, có cảm giác kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
- Ngụy phu nhân, ngươi về phòng xem trước đi, cần thứ gì, cứ việc nói với đám hạ nhân.
Hắn dặn dò gia phó:
- Ngụy phu nhân thiếu thứ gì, đi tìm phu nhân, mua thêm tới.
Ngụy Chu thị đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, trong mắt cùng đầy vẻ cảm kích, theo gia phó lui xuống.
Chờ sau khi Ngụy Chu thị lui xuống, Bùi Tích mới nói:
- Kho lúa của Hàn Tam Thông bị đốt, triều đình đang dốc sức đối phó Đông Nam, đã không thể để ý tới hắn, nếu như Hàn Tam Thông không thể giải quyết vấn đề lương thảo, sợ rằng không cần mấy tháng sẽ bại lui khỏi Hà Bắc rồi. Sĩ khí Thanh Thiên Vương đang thịnh, kho lúa kho vũ khí của Hàn Tam Thông bị cướp, sĩ khí chắc chắn giảm thấp, lành ít dữ nhiều.
- Hiện giờ ta lo lắng, nếu như Hàn Tam Thông thực sự không địch lại Thanh Thiên Vương, rời khỏi Hà Bắc, hậu quả thực sự không lường được.
Sở Hoan cau mày nói:
- Một khi Hà Bắc rơi vào tay Thanh Thiên Vương, kinh thành Lạc An sẽ xuất hiện xu thế trước sau giáp kích, chỉ sợ rằng Thanh Thiên Vương sẽ liên hợp với Thiên Môn Đạo, một đường xuôi nam, một đường bắc thượng…
Nghĩ tới đây, thần sắc hắn ngưng trọng.
- Ngoài ra còn có đường vận chuyển muối.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Ruộng muối Tần quốc, phân phó ở hai Đạo Giang Hoài và Đông Hải Đông Nam, còn có Phúc Hải Đạo phía đông, Phúc Hải Đạo tiếp giáp Hà Bắc Đạo, muối ăn của Phúc Hải Đạo muốn vào Quan Trung, chắc chắn phải qua Hà Bắc Đạo. Một khi Hà Bắc Đạo rơi vào tay Thanh Thiên Vương, cũng sẽ cắt đứt liên hệ giữa Phúc Hải Đạo và Quan Trung, cắt đứt đường vận chuyển muối, mà Thanh Thiên Vương không phải người ngu, theo ý của ta, nếu như Thanh Thiên Vương có thể đánh bại Hàn Tam Thông, chiếm cứ Hà Bắc Đạo, bước tiếp theo của hắn nhất định không phải lấy kinh thành Lạc An làm mục tiêu, nhất định là Phúc Hải Đạo… Hà Bắc Đạo đất đai phì nhiêu, ruộng tốt khắp nơi, mà Phúc Hải Đạo lại là nơi sản xuất muối, lấy được Hà Bắc, tiếp theo lấy được Phúc Hải, trong thay hắn khống chế muối ăn và lương thực, chỉ cần hai loại này, dựa theo tình thế thiên hạ trước mắt, đủ để hắn cắt cứ một phương, xưng vương xưng bá.
Ngụy Vô Kỵ hỏi:
- Liêu Đông có thiết kỵ Liêu Đông của Xích Luyện Điện tướng quân, triều đình có thể điều động Xích Luyện Điện từ Liêu Đông, xuôi nam trợ giúp Hàn Tam Thông hay không? Khoảng cách Liêu Đông và Hà Bắc cũng không xa, nếu như điều binh kịp thời, Hàn Tam Thông chống đỡ mấy tháng…
Lời gã còn chưa dứt, Bùi Tích đã lắc đầu nói:
- Chắc chắn không được, thiết kỵ Liêu Đông của Xích Luyện Điện trấn thủ Liêu Đông Đạo, nguyên nhân chính là vì phòng ngừa người Cao Ly. Trước nay người Cao Ly đều nói không giữ lời, mặc dù hiện giờ là huynh đệ bang giao với Tần quốc, nhưng một khi Tần quốc phát sinh nội loạn, người Cao Ly chắc chắn sẽ nổi tâm tư. Xích Luyện Điện tọa trấn Liêu Đông, cảnh vệ biên cảnh Đông Bắc, người Cao Ly kiêng kỵ Xích Luyện Điện, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi Xích Luyện Điện bị điều động xuôi nam trợ giúp Hàn Tam Thông, có bảy phần người Cao Ly sẽ xâm nhập Liêu Đông..
Gã nhìn Sở Hoan, chậm rãi nói:
- Nhị đệ, thiên hạ Đại Tần này, chỉ sợ… thật sự sẽ đại loạn rồi!
- Vậy tình hình Hà Bắc hiện giờ thế nào?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Ngụy Vô Kỵ lắc đầu thở dài:
- Không hề lạc quan, ta khởi hành từ Hà Bắc Đạo hơn một tháng trước, Hàn Tam Thông đã điều động quan binh tiêu diệt, mặc dù nhân mã Thanh Thiên Vương chỗ nào cũng có, nhưng hiện giờ còn không ai biết chủ lực của chúng ở nơi nào, ai cũng không biết Thanh Thiên Vương ở nơi nào, chẳng qua lúc ta sắp rời đi, thành Định Châu đã ngàn cân treo sợi tóc, nghe nói Thanh Sư Hầu dưới trướng Thanh Thiên Vương tự mình mang binh đánh thành Định Châu, quan binh thủ thành đã không có lòng ham chiến, chủ lực của Hàn Tam Thông ở Hàm Châu, không cứu được Định Châu, cho nên quan viên thân sĩ thành Định Châu nhao nhao bỏ trốn…
Sở Hoan thần sắc ngưng trọng.
- Ta rời khỏi cảnh nội Hà Bắc, nghe nói thành Định Châu đã bị chiếm đóng…
Thần sắc Ngụy Vô Kỵ cũng trở nên ngưng trọng:
- Mặc dù Hàn Tam Thông kiêu dũng thiện chiến, nhưng kho lúa của hắn đã bị đốt, Thanh Thiên Vương thế tới hung mãnh, Hàn Tam Thông chưa hẳn có thể chịu được.
- Đều nói Thần Y Vệ không gì không biết, xem ra cũng không lợi hại như trong truyền thuyết.
Bùi Tích thở dài:
- Thanh Thiên Vương ẩn núp hai năm, mưu định mà hành động, trước đó Thần Y Vệ dĩ nhiên không phát giác dấu hiệu của chúng, có thể khởi xướng ám sát cùng một lúc, chắc chắn Thanh Thiên Vương đã bố trí kín đáo, trước đó cũng chuẩn bị thật lâu, Thần Y Vệ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Ngụy Vô Kỵ nghiêm nghị nói:
- Hành động lần này của Thanh Thiên Vương, thực sự nhanh chóng, giống như lôi đình, thật sự kinh người. Trước đó chúng phái thích khách hành thích rất nhiều quan viên, lòng người đang sợ hãi, đồng thời hạ thủ kho lúa và kho vũ khí. Kho lúa và kho vũ khí phân biệt vài nơi, đều có trọng binh canh gác, chúng có thể thừa dịp bóng tối tập kích, sau khi ta biết được, mấy đạo nhân mã của Thanh Thiên Vương gần như cùng lúc ra tay, tất cả đều khởi xướng tập kích vào giờ Tý.
- Đó là lúc người ta buồn ngủ nhất.
Bùi Tích khẽ vuốt râu, như có suy nghĩ:
- Khi đó ý chí của người ta yếu kém nhất, lực chú ý cũng rời rạc nhất. Thanh Thiên Vương nắm được thời gian trọng yếu, hắn có thể điều động mấy đạo nhân mã cùng lúc ra tay, người này dụng binh quả nhiên khó lường.
- Đại ca, theo ý của huynh, lần này Hàn Tam Thông có thể trụ vững hay không?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Bùi Tích lắc đầu thở dài:
- Lành ít dữ nhiều, chỉ nghe Vô Kỵ công tử nói, thì biết rõ Thanh Thiên Vương này là người thông hiểu binh pháp, sợ rằng hàn Tam Thông còn kém hơn hắn một chút.
Gã dừng một lát, chậm rãi nói:
- Hai năm trước, Hàn Tam Thông tranh cao thấp với Thanh Thiên Vương tại Hà Bắc, khi đó ta cũng nghe nhiều về tình thế Hà Bắc. Lúc ấy Hàn Tam Thông và Thanh Thiên Vương thao lược, hẳn không phân cao thấp, Hàn Tam Thông là ái tướng của Dư Bất Khuất, đi theo Dư Bất Khuất nhiều năm, được Dư Bất Khuất chỉ đạo nhiều, trong thao lược binh pháp, không hề thua người khác. Khi đó ta chỉ nghĩ rằng, sau Tứ Đại Thượng tướng quân, trong số nhân tài mới xuất hiện của Tần quốc, Hiên Viên Thiệu và Hàn Tam Thông là người nổi bật trong đó. Thanh Thiên Vương và Hàn Tam Thông thao lược sàn sàn nhau, Thanh Thiên vương này cũng là kỳ tài khó được…
- Đại ca nói rằng, hai năm trước hai người không phân biệt được hơn thua, hiện giờ Thanh Thiên Vương đã hơn một chút?
- Chỉ nghe Vô Kỵ công tử nói, Thanh Thiên Vương chắc chắn hơn một bậc.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Nhưng cuối cùng cũng không hơn nhiều, tình thế không rõ, cũng còn chưa biết…
Gã như có suy nghĩ, trầm ngâm một lát, mới nhẹ giọng thở dài:
- Thời gian hai năm ngắn ngủn, tài thống binh của Thanh Thiên Vương tiến rất xa, người này quả nhiên thiên phú dị bẩm, triều đình có địch nhân như vậy, thực là bất hạnh.
- Lần này khác với hai năm trước.
Sở Hoan suy nghĩ:
- Lúc Thanh Thiên Vương khởi sự, người theo rất nhiều, khí thế rất lớn, trong thời gian ngắn chiếm cứ một nửa Hà Bắc, lúc ấy không khỏi tự cao rất nhiều. Trước khi Hàn Tam Thông dẫn quân tới, chúng chỉ giao thủ với Châu Quân và Vệ Sở Quân địa phương, đánh nhiều thắng nhiều, chỉ sợ lúc ấy các tướng lĩnh dưới trướng Thanh Thiên Vương đều tâm cao khí ngạo.
- Đây là chuyện bình thường của con người.
Dường như Bùi Tích không hề lo lắng bởi biến cố Hà Bắc, gã vuốt râu cười nói:
- Thiết kỵ Đại Tần từng tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dư uy vẫn còn. Thanh Thiên Vương cùng đám người dưới trướng hắn, phần lớn xuất thân lùm cỏ, trước khi giao trận với quan binh, trong lòng chưa hẳn bình tĩnh, chẳng qua liên tiếp chiến thắng, mới biết được thiết kỵ Đại Tần tung hoành hai mươi năm trước, đã không còn cái dũng năm đó.
- Cho nên lúc Hàn Tam Thông tới Hà Bắc, chỉ sợ gặp phải một đội kiêu binh.
Sở Hoan thở dài:
- Tướng sĩ do Hàn Tam Thông suất lĩnh, điều động từ Thập Nhị Truân Vệ Quân, Thập Nhị Truân Vệ Quân vốn là Cảnh Vệ kinh thành và tinh binh vùng lân cận, ngoại trừ Hoàng Gia Cận Vệ Quân, Thập Nhị Truân Vệ Quân chính là quân đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc, ban đầu Thanh Thiên Vương bị nhục, đó là coi thường Hàn Tam Thông.
- Lúc ấy chỉ sợ Hàn Tam Thông cũng không để Thanh Thiên Vương trong mắt.
Bùi Tích cười nhạt một tiếng:
- Nếu không dùng bản lĩnh của Hàn Tam Thông, bố trí chu đáo chặt chẽ, chưa hẳn không thể đánh tan Thanh Thiên Vương, sau này Thanh Thiên Vương cũng không thể xé chẵn ra lẻ, có cơ hội chia thành tốp nhỏ.
- Đã đánh hơn một năm, lúc ấy tướng sĩ thủ hạ của Hàn Tam Thông sĩ khí đang thịnh, nhân mã của Thanh Thiên Vương liên tục bị nhục, tổn thất nặng nè, hơn nữa hậu cần theo không kịp, sĩ khí xuống thấp. Cuối cùng Thanh Thiên Vương hoàn toàn bất đắc dĩ, xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, mai danh ẩn tích.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Nhưng lần này, xưa đâu bằng nay. Nhân mã của Hàn Tam Thông tiễu trừ tàn quân Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc, giờ đã hai năm, lại không có tiến triển lớn, không thể bắt được Thanh Thiên và Tứ Hầu, tướng sĩ thủ hạ của Hàn Tam Thông đã không còn sĩ khí lúc trước.
- Để Hàn Tam Thông tọa trấn Hà Bắc, thực ra là Hoàng đế muốn rèn luyện Hàn Tam Thông.
Bùi Tích nói:
- Hàn Tam Thông là nhân tài mới xuất hiện, Tứ Đại Thượng tướng quân của đế quốc như ánh nắng cuối chiều, cuối cùng cần có người kế tục. Lúc ấy chỉ sợ Hoàng đế muốn để Hàn Tam Thông kiến công lập nghiệp ở Hà Bắc, cho nên ra sức chống đỡ, thậm chí ngầm đồng ý kho Hiếu Lăng làm quân dụng cho Hàn Tam Thông, cho hắn tiêu diệt tại Hà Bắc trong thời gian hai năm, Hoàng đế hết sức coi trọng Hàn Tam Thông. Chẳng qua nếu như lần này Hàn Tam Thông không cách nào xoay chuyển thế cục, vậy đương nhiên là cô phụ hi vọng của Hoàng đế rồi.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Đóng ở Hà Bắc hai năm, Thanh Thiên Vương mai danh ẩn tích, chỉ sợ Hàn Tam Thông cũng cho rằng Thanh Thiên Vương không có khả năng đông sơn tái khởi, tướng sĩ dưới trướng hắn, lòng đề phòng buông lỏng… Thanh Thiên Vương nắm được thời cơ, lần này hắn mưu định rồi động, Hàn Tam Thông biết rất ít về Thanh Thiên Vương, nhưng lần này mấy đạo nhân mã của Thanh Thiên Vương đều đánh trúng chỗ yếu, đủ thấy bên Thanh Thiên Vương lại hết sức rõ ràng về binh lực và nguồn tài nguyên của Hàn Tam Thông, địch tối ta sáng, Hàn Tam Thông thực sự là…
Hắn thật muốn thở dài, đột nhiên thoáng nhìn Ngụy Chu thị ngồi một bên, ba người đàn ông nói chuyện quốc sự ở nơi này, một vị phu nhân ngồi bên lẳng lặng không tiếng động, trông lại hết sức câu nệ. Sở Hoan thầm kêu hổ thẹn, hỏi:
- Mọi người đã dùng cơm chưa?
Ngụy Chu thị không tiện nói chuyện, Ngụy Vô Kỵ hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Đi đường vội vàng, sau khi vào thành, liền nghe ngóng chỗ phủ Tổng đốc, còn chưa kịp…
Sở Hoan thấy vợ chồng hai người chỉ có một cái bao, thần thái vội vàng, phong trần mệt mỏi, lập tức hiểu được, cặp vợ chồng này chạy nạn tới từ Hà Bắc, từ Hà Bắc tới Tây Bắc, núi cao đường xa, trên đường vòng vo không ít, trong lòng hiểu được, trông thấy sắc trời đã muộn, hắn phân phó hạ nhân:
- Đi nói cho phu nhân, lập tức chuẩn bị bữa tối, à, thức ăn buổi tối nhiều một chút, nói có khách từ quan nội tới, mặt khác tranh thủ thời gian thu dọn một gian phòng…
Hắn nói với Ngụy Vô Kỵ:
- Vô Kỵ công tử đã có chỗ ở chưa? Nếu như không chê, không bằng tạm ủy khuất ở lại bỉ phủ…
Lần này Ngụy Vô Kỵ mang theo thê tử chạy nạn tới từ Hà Bắc, lúc đi vội vàng, gã chỉ là một tên phụ tá, lương bổng mỗi tháng cũng không nhiều, đồng môn đột tử, Hà Bắc đại loạn, Ngụy Vô Kỵ không thể làm gì, đành mang theo thê tử vội vàng rời đi, ngân lượng trên người thực sự không nhiều. Sở Hoan đi nhậm chức tại Tây Bắc, quan trường đều biết, gã cũng nghe nói, rời khỏi cảnh nội Hà Bắc, cố tình đến Tây Bắc nương tựa Sở Hoan. Dọc theo đường này, gần như tiêu hao hết ngân lượng tích góp ít ỏi, trên đường đi có nhiều tội phạm cường đạo, có thể thuận lợi tới Sóc Tuyền đã không dễ dàng, tới thành Sóc Tuyền, gã lại xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, chớ nói dừng chân, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Lúc này nghe Sở Hoan muốn mình tạm ở lại phủ Tổng đốc, đó là cầu còn không được. Giọng gã hơi nghẹn ngào, cảm kích nói:
- Đa tạ Sở Đốc thu nhận…
Nghĩ tới đường đi nhấp nhô, Sở Hoan lại không ghét bỏ thân phận thấp kém của mình, trái lại lấy lễ đón tiếp, gã ấm áp trong lòng, có cảm giác kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
- Ngụy phu nhân, ngươi về phòng xem trước đi, cần thứ gì, cứ việc nói với đám hạ nhân.
Hắn dặn dò gia phó:
- Ngụy phu nhân thiếu thứ gì, đi tìm phu nhân, mua thêm tới.
Ngụy Chu thị đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, trong mắt cùng đầy vẻ cảm kích, theo gia phó lui xuống.
Chờ sau khi Ngụy Chu thị lui xuống, Bùi Tích mới nói:
- Kho lúa của Hàn Tam Thông bị đốt, triều đình đang dốc sức đối phó Đông Nam, đã không thể để ý tới hắn, nếu như Hàn Tam Thông không thể giải quyết vấn đề lương thảo, sợ rằng không cần mấy tháng sẽ bại lui khỏi Hà Bắc rồi. Sĩ khí Thanh Thiên Vương đang thịnh, kho lúa kho vũ khí của Hàn Tam Thông bị cướp, sĩ khí chắc chắn giảm thấp, lành ít dữ nhiều.
- Hiện giờ ta lo lắng, nếu như Hàn Tam Thông thực sự không địch lại Thanh Thiên Vương, rời khỏi Hà Bắc, hậu quả thực sự không lường được.
Sở Hoan cau mày nói:
- Một khi Hà Bắc rơi vào tay Thanh Thiên Vương, kinh thành Lạc An sẽ xuất hiện xu thế trước sau giáp kích, chỉ sợ rằng Thanh Thiên Vương sẽ liên hợp với Thiên Môn Đạo, một đường xuôi nam, một đường bắc thượng…
Nghĩ tới đây, thần sắc hắn ngưng trọng.
- Ngoài ra còn có đường vận chuyển muối.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Ruộng muối Tần quốc, phân phó ở hai Đạo Giang Hoài và Đông Hải Đông Nam, còn có Phúc Hải Đạo phía đông, Phúc Hải Đạo tiếp giáp Hà Bắc Đạo, muối ăn của Phúc Hải Đạo muốn vào Quan Trung, chắc chắn phải qua Hà Bắc Đạo. Một khi Hà Bắc Đạo rơi vào tay Thanh Thiên Vương, cũng sẽ cắt đứt liên hệ giữa Phúc Hải Đạo và Quan Trung, cắt đứt đường vận chuyển muối, mà Thanh Thiên Vương không phải người ngu, theo ý của ta, nếu như Thanh Thiên Vương có thể đánh bại Hàn Tam Thông, chiếm cứ Hà Bắc Đạo, bước tiếp theo của hắn nhất định không phải lấy kinh thành Lạc An làm mục tiêu, nhất định là Phúc Hải Đạo… Hà Bắc Đạo đất đai phì nhiêu, ruộng tốt khắp nơi, mà Phúc Hải Đạo lại là nơi sản xuất muối, lấy được Hà Bắc, tiếp theo lấy được Phúc Hải, trong thay hắn khống chế muối ăn và lương thực, chỉ cần hai loại này, dựa theo tình thế thiên hạ trước mắt, đủ để hắn cắt cứ một phương, xưng vương xưng bá.
Ngụy Vô Kỵ hỏi:
- Liêu Đông có thiết kỵ Liêu Đông của Xích Luyện Điện tướng quân, triều đình có thể điều động Xích Luyện Điện từ Liêu Đông, xuôi nam trợ giúp Hàn Tam Thông hay không? Khoảng cách Liêu Đông và Hà Bắc cũng không xa, nếu như điều binh kịp thời, Hàn Tam Thông chống đỡ mấy tháng…
Lời gã còn chưa dứt, Bùi Tích đã lắc đầu nói:
- Chắc chắn không được, thiết kỵ Liêu Đông của Xích Luyện Điện trấn thủ Liêu Đông Đạo, nguyên nhân chính là vì phòng ngừa người Cao Ly. Trước nay người Cao Ly đều nói không giữ lời, mặc dù hiện giờ là huynh đệ bang giao với Tần quốc, nhưng một khi Tần quốc phát sinh nội loạn, người Cao Ly chắc chắn sẽ nổi tâm tư. Xích Luyện Điện tọa trấn Liêu Đông, cảnh vệ biên cảnh Đông Bắc, người Cao Ly kiêng kỵ Xích Luyện Điện, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi Xích Luyện Điện bị điều động xuôi nam trợ giúp Hàn Tam Thông, có bảy phần người Cao Ly sẽ xâm nhập Liêu Đông..
Gã nhìn Sở Hoan, chậm rãi nói:
- Nhị đệ, thiên hạ Đại Tần này, chỉ sợ… thật sự sẽ đại loạn rồi!
/1596
|