Lời Sở Hoan nói long trời lở đất, thời điểm này ai cũng không nghĩ tới Sở Hoan lại nói như vậy, ngay cả Cừu Như Huyết và Bạch Hạt Tử, cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Sở Hoan.
Họ đương nhiên biết rõ tình thế nghiêm trọng hiện giờ, tướng sĩ Khôn Tự Doanh rục rịch, lúc nào cũng có thể đánh nhau. Thời điểm này, Sở Hoan chẳng những không trấn an, trái lại mở miệng mắng chửi, hai người đều không rõ ràng rốt cuộc trong đầu Sở Hoan nghĩ gì, trong lòng lại cảm thấy thời điểm này Sở Hoan nói như vậy vô cùng không khôn ngoan, rất có thể khiến cho chuyện trở nên xấu hơn.
Khóe mắt Đông Phương Tín nhảy lên, nắm được lời Sở Hoan nói, Đông Phương Tín đâu chịu buông tha, cười lạnh quát:
- Sở Tổng đốc, ngài nói cái gì?
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín, giọng nói vẫn bình thản:
- Bản Đốc nói rất rõ ràng, tướng sĩ Khôn Tự Doanh đều là một đám hèn nhát!
- Ngươi… !
Đông Phương Tín giơ tay lên, lúc này bất chấp Sở Hoan là Tổng đốc một Đạo, chỉ vào mũi Sở Hoan, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nhục mạ chúng ta?
Khuôn mặt tướng sĩ Bình Tây Quân đều lộ vẻ phẫn nộ, nếu như nói Sở Hoan dẫn người vào đại doanh, đã dầy xéo tôn nghiêm của họ, những lời của Sở Hoan lúc này, giống như dầy xéo sự kiêu ngạo của quân nhân bọn họ lần nữa.
Đám hèn nhát?
Ngay cả thôn phu hương dã bình thường, dân chúng trong thôn cũng không thể chịu được nhục mạ như vậy, huống chi là tướng sĩ đi lại trong đao máu.
Nếu như Sở Hoan không phải Tổng đốc, sợ rằng đã có tướng sĩ tính tình nóng nảy xông lên.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Không sai, bản Đốc đang mắng chửi các ngươi.
Không chờ Đông Phương Tín nói chuyện, Sở Hoan đã nói tiếp:
- Bản Đốc muốn hỏi các ngươi, gần đây lại có một đám giặc cỏ tàn sát thôn trang, ngay trước đây không lâu, một nơi người ta gọi là thôn Ngưu Lan bị một đám mã phỉ đồ thôn, nam nữ già trẻ cả thôn không còn một ai, ngay cả phòng cũng bị đốt, chuyện này các ngươi có biết?
Tướng sĩ nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn nhau.
- Người Tây Lương đi rồi, thế nhưng Tây Quan còn không thái bình.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản Đốc nhớ rõ, khi bản Đốc bước vào cảnh nội Tây Quan, đã có người nói, trên đất Tây Quan, giặc cỏ tàn sát bừa bãi, dân chúng lo lắng mà sống, họ vốn tưởng rằng đuổi người Tây Lương đi, là có thể già trẻ một nhà sống khỏe, nhưng trên thực tế, mỗi ngày họ đều sống trong sự sợ hãi giặc cỏ hoành hành. Lúc ấy bản Đốc từng hỏi, chẳng lẽ Tây Quan tùy ý để đám giặc cỏ kia tàn sát dân chúng bừa bãi? Các ngươi có biết, người ta trả lời thế nào không?
Mặc dù trong lòng tướng sĩ Bình Tây Quân vẫn cực kỳ phẫn nộ, nhưng Sở Hoan nói mấy câu đó xong, trong lòng mọi người lại hiếu kỳ, đều nhìn Sở Hoan, thậm chí có người hỏi:
- Nói thế nào?
- Bình Tây Quân!
Sở Hoan giơ tay chỉ tướng sĩ Bình Tây Quân:
- Lúc đó họ nói, Tây Quan còn có Bình Tây Quân, chỉ cần có Bình Tây Quân, giặc cỏ cường đạo Tây Quan sớm muộn bị tiêu diệt sạch sẽ, trên đường bản Đốc hỏi thăm rất nhiều người, thậm chí còn hỏi đứa nhỏ chỉ mười mấy tuổi, mặc dù Tây Quan giặc cỏ hoành hành, mặc dù dân chúng sống trong sợ hãi mỗi ngày, nhưng bọn họ không hề tuyệt vọng, trái lại hi vọng, đứa bé kia từng nói, mặc dù Dư lão tướng quân mất rồi, nhưng Dư lão tướng quân để lại cho Tây Quan Bình Tây Quân, Bình Tây Quân chính là hi vọng của họ!
Không ít tướng sĩ Bình Tây Quân đều lộ ra ánh sáng kỳ dị trong mắt.
- Bản Đốc vẫn cho là, có Bình Tây Quân, sẽ có hi vọng.
Sở Hoan cười lạnh:
- Thế nhưng đến Sóc Tuyền rồi, mới biết được hi vọng trong lòng dân chúng, chỉ là một trò đùa. Họ coi Bình Tây Quân là anh hùng cứu thế của họ, nhưng bọn họ lại không biết, cái gọi là anh hùng, chỉ là một đám hèn nhát mà thôi!
- Chúng ta… chúng ta không phải bọn hèn nhát!
Có người nhịn không được kêu lên.
- Không phải bọn hèn nhát?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Như vậy bản Đốc hỏi các ngươi, hiện giờ giặc cỏ tàn sát bừa bãi, các ngươi đã làm những gì? Suốt ngày ở trogn binh doanh, tùy ý giặc cỏ tàn sát bừa bãi sao? Thảm án thôn Ngưu Lan, xảy ra trước đây không lâu, thôn Ngưu Lan cách thành Sóc Tuyền cũng không quá xa xôi, nhưng dường như rất nhiều người các ngươi ngay cả thảm án này cũng không biết, nếu như các ngươi tiêu diệt đắc lực, họ có lá gan làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy? Trại Hồ Lô, đỉnh Vân Lý, thời gian bản Đốc tới Sóc Tuyền không lâu, đã biết rõ ít nhất có hai đám giặc phỉ như vậy, bản Đốc hỏi các ngươi, họ hiện đang ở nơi nào?
Đông Phương Tín sắc mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Sở… Sở Hoan, chuyện lớn trong quân, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay!
- Bản Đốc chưa từng nghĩ tới nhúng tay vào chuyện của Bình Tây Quân.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Một đám nhát gan sống an nhàn sung sướng, bản Đốc còn không thèm tới làm bạn, bản Đốc chỉ thở dài thay dân chúng, ôm tưởng tượng vô nghĩa.
- Họ không phải ảo tưởng, chúng ta đích thục muốn diệt trừ giặc cỏ.
Trong Bình Tây Quân có người kêu to.
- Đúng vậy, chúng ta nhất định tiêu diệt tất cả giặc cỏ Tây Quan.
Lập tức có người kêu lên:
- Muốn giết đám người không bằng cầm thú kia không còn mống nào.
- Hô đi, ai cũng biết.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nhưng biểu hiện của các ngươi, lại không có bất kỳ ai tôn kính. Chức trách của quân nhân, là bảo vệ nhà bảo vệ đất nước, hiện giờ ngay cả nhà của dân chúng các ngươi cũng không bảo vệ được, còn bảo vệ đất nước? Nghe nói… !
Hắn chỉ Đông Phương Tín:
- Bản Đốc nghe Đông Phương tướng quân nói rằng, hắn chuẩn bị dẫn theo các ngươi đi tiêu diệt, thế nhưng các ngươi lại gào thét muốn phát tiền trợ cấp trước, ha ha ha… !
Sở Hoan cười lên như điên:
- Ngay cả đứa trẻ cũng biết, đất nước gặp nạn, thất phu có trách nhiệm. Hiện giờ dân chúng Tây Quan đang ở vào nước sôi lửa bỏng, các ngươi không muốn bảo vệ đồng bào cha mẹ của mình, lại bởi vì mấy lạng bạc đã án binh bất động… Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là muốn diệt trừ giặc cỏ?
Rất nhiều tướng sĩ Bình Tây Quân chuyển ánh mắt khỏi Sở Hoan, nhìn về phía Đông Phương Tín, trong mắt không ít người đã lộ vẻ khinh bỉ.
Khuôn mặt Đông Phương Tín âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói:
- Sở Hoan, ngươi đừng có nói năng bừa bãi ở đây, quân doanh trọng địa, cho dù ngươi là Tổng đốc, cũng không có quyền ăn nói lung tung ở đây.
- Bản Đốc ăn nói lung tung sao?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Bản Đốc không tranh luận, chỉ biết tốn nhiều nước miếng.
Hắn nhíu mày lại:
- Lần này bản Đốc dẫn người tới đây chở những vật tư này đi, cũng không phải tranh giành thứ gì với Bình Tây Quân. Nói thật cho các ngươi biết, nếu như giờ phút này các ngươi chém giết với giặc cỏ, bản Đốc chẳng những không mang vật tư này đi, trái lại sẽ nghĩ các biện pháp để các ngươi không thiếu trang bị, cho dù bản Đốc chết đói, cũng sẽ để các ngươi được ăn lương thực. Nhưng các ngươi khiến cho người ta thất vọng, nếu Tây Quan dựa vào các ngươi, dân chúng cũng không sống nổi, bản Đốc làm Tổng đốc một Đạo, có trách nhiệm bảo vệ an nguy của họ, các ngươi không dùng được, bản Đốc có thể chiêu mộ quân đội, có lẽ bọn họ không có kinh nghiêm chém giết trên sa trường như các ngươi, nhưng bản Đốc tin tưởng, họ nhất định có dũng khí chém giết địch nhân, bọn họ có niềm tin bảo vệ người nhà, những vật tư này, các ngươi không dùng được, bản Đốc sẽ giao cho họ… !
Giờ phút này, khuôn mặt của phần lớn tướng sĩ Bình Tây Quân không còn vẽ phẫn nộ vừa rồi, trên mặt nhiều người lại lộ vẻ xấu hổ, rất nhiều người đã cúi đầu xuống, giống như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
- Bản Đốc nhìn ra được, rất nhiều người trong các ngươi còn thấy thẹn trong lòng, còn giữ được tôn nghiêm của một quân nhân.
Sở Hoan thở dài:
- Trong các ngươi, rất nhiều người là con cháu Tây Bắc, người nhà của các ngươi hiện giờ đang bị giặc cỏ chà đạp, nam tử hán đại trượng phu, nếu như ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, không phải đám hèn nhát thì là cái gì? Bản Đốc không biết trong lòng các ngươi nghĩ thế nào, nhưng bản Đốc tin tưởng, Tây Quan không suy, đế quốc không suy!
Hắn đưa tay lên, lạnh lùng nói:
- Chất lên xe!
Keng một tiếng, Đông Phương Tín đã rút đao, quát lên:
- Ai dám!
Lưỡi đao của gã chỉ phía trước, mắt muốn nứt ra, trong đôi lắt là sát ý không cách nào che giấu.
Sở Hoan cười lạnh lùng, đi lên hai bước, hỏi:
- Đông Phương tướng quân muốn giết người sao?
- Bổn tướng thống soái Bình Tây Quân, nếu ai dám giương oai tại quân doanh, bổn tướng không thể cho phép.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan, không chút nhượng bộ.
Hai tay Sở Hoan nắm chặt vạt áo, mạnh mẽ giật ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc, chẳng qua trên lồng ngực kia vết thương chồng chất, sẹo giăng khắp nơi, dù miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng vô số vết sẹo ngang dọc đan xen vào nhau, người xem kinh hãi.
Đông Phương Tín cùng đám tướng sĩ phía sau trông thấy vết sẹo như hoa văn trên lồng ngực Sở Hoan, đều lắp bắp kinh hãi. Sở Hoan hai mắt như đao, từng bước tới gần Đông Phương Tín, giọng không lớn, nhưng lực lớn ngàn cân:
- Đông Phương tướng quân muốn giết người, thì bắt đầu từ bổn Đốc… !
Hắn giơ tay lên chỉ vào ngực mình:
- Đâm một đao vào nơi này, một đao đâm xuống, xuyên qua thân thể, máu nóng chảy ra từ bên trong, rất đã… Tới, cầm chặt đao của ngươi, đừng do dự, nếu bản Đốc né tránh, cũng không phải do cha mẹ nuôi đấy!
Biểu tình trên mặt Sở Hoan cũng dữ tợn, hắn ép tới từng bước, tay Đông Phương Tín bắt đầu hơi run rẩy.
Một tướng công thành vạn cốt khô, Đông Phương Tín có thể ngồi lên vị trí hôm nay, mặc dù có Chu Lăng Nhạc đề bạt, nhưng cũng liên quan tới chiến công hiển hách mà bản thân gã lập được.
Tung hoành sa trường, Đông Phương Tín giết không ít người, vong hồn chết dưới đao của gã, không có một trăm cũng có tám mươi. Từ trước tới nay gã giết người hai mắt cũng không chớp, đao đâm vào đao rút ra, rất nhiều người bị gã giết, thậm chí gã cũng không nhớ đối phương trông như thế nào.
Gã là kiêu tướng đi ra từ máu.
Thế nhưng giờ phút này, tay gã không khỏi run rẩy lên, Sở Hoan không cao, tướng mạo cũng không thể nói anh tuấn, nhưng khí thế phát ra từ trên người lúc này, cho dù ai thấy cũng phải chột dạ.
Đông Phương Tín biết rõ, vết sẹo trên người mình, có lẽ không bằng một nửa của Sở Hoan.
Đây cũng không phải tài nghệ của Sở Hoan không bằng người, hoàn toàn khác biệt, lúc này Đông Phương Tín rõ ràng, Tổng đốc trẻ tuổi trước mắt này, có lẽ còn trải qua nhiều trận chém giết hơn mình, cũng tàn khốc hơn nhiều.
Sẹo giăng khắp nơi, biểu hiện Tổng đốc trẻ tuổi này đã hôn môi tử vong vô số lần, người không sợ chết, sao có thể lấy cái chết để dọa!
- Chất lên xe!
Sở Hoan lại lạnh lùng nói một lần nữa.
Bạch Hạt Tử vung tay lên:
- Chất lên xe!
Các võ sĩ Cận Vệ Quân liếc nhau, không do dự nữa, đi qua đoàn xe, những tướng sĩ Bình Tây Quân ngăn đường, lúc này đã không còn tiếng động, lặng lẽ nhường ra một con đường, tùy ý võ sĩ Cận Vệ Quân đi qua đám người.
Đông Phương Tín nghiến răng nghiến lợi, mặc dù lồng ngực Sở Hoan ngay trước mặt gã, mặc dù gã xông lên phía trước là có thể ra đao, nhưng đối mặt với Sở Hoan lạnh như băng, cuối cùng gã cũng không tiến một bước nhỏ, đao của gã rút lại, trong lúc đó quay đầu ngựa lạnh lùng nói:
- Đi!
Cũng không nhìn Sở Hoan một cái, gã thúc ngựa rời đi.
Họ đương nhiên biết rõ tình thế nghiêm trọng hiện giờ, tướng sĩ Khôn Tự Doanh rục rịch, lúc nào cũng có thể đánh nhau. Thời điểm này, Sở Hoan chẳng những không trấn an, trái lại mở miệng mắng chửi, hai người đều không rõ ràng rốt cuộc trong đầu Sở Hoan nghĩ gì, trong lòng lại cảm thấy thời điểm này Sở Hoan nói như vậy vô cùng không khôn ngoan, rất có thể khiến cho chuyện trở nên xấu hơn.
Khóe mắt Đông Phương Tín nhảy lên, nắm được lời Sở Hoan nói, Đông Phương Tín đâu chịu buông tha, cười lạnh quát:
- Sở Tổng đốc, ngài nói cái gì?
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín, giọng nói vẫn bình thản:
- Bản Đốc nói rất rõ ràng, tướng sĩ Khôn Tự Doanh đều là một đám hèn nhát!
- Ngươi… !
Đông Phương Tín giơ tay lên, lúc này bất chấp Sở Hoan là Tổng đốc một Đạo, chỉ vào mũi Sở Hoan, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nhục mạ chúng ta?
Khuôn mặt tướng sĩ Bình Tây Quân đều lộ vẻ phẫn nộ, nếu như nói Sở Hoan dẫn người vào đại doanh, đã dầy xéo tôn nghiêm của họ, những lời của Sở Hoan lúc này, giống như dầy xéo sự kiêu ngạo của quân nhân bọn họ lần nữa.
Đám hèn nhát?
Ngay cả thôn phu hương dã bình thường, dân chúng trong thôn cũng không thể chịu được nhục mạ như vậy, huống chi là tướng sĩ đi lại trong đao máu.
Nếu như Sở Hoan không phải Tổng đốc, sợ rằng đã có tướng sĩ tính tình nóng nảy xông lên.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Không sai, bản Đốc đang mắng chửi các ngươi.
Không chờ Đông Phương Tín nói chuyện, Sở Hoan đã nói tiếp:
- Bản Đốc muốn hỏi các ngươi, gần đây lại có một đám giặc cỏ tàn sát thôn trang, ngay trước đây không lâu, một nơi người ta gọi là thôn Ngưu Lan bị một đám mã phỉ đồ thôn, nam nữ già trẻ cả thôn không còn một ai, ngay cả phòng cũng bị đốt, chuyện này các ngươi có biết?
Tướng sĩ nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn nhau.
- Người Tây Lương đi rồi, thế nhưng Tây Quan còn không thái bình.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản Đốc nhớ rõ, khi bản Đốc bước vào cảnh nội Tây Quan, đã có người nói, trên đất Tây Quan, giặc cỏ tàn sát bừa bãi, dân chúng lo lắng mà sống, họ vốn tưởng rằng đuổi người Tây Lương đi, là có thể già trẻ một nhà sống khỏe, nhưng trên thực tế, mỗi ngày họ đều sống trong sự sợ hãi giặc cỏ hoành hành. Lúc ấy bản Đốc từng hỏi, chẳng lẽ Tây Quan tùy ý để đám giặc cỏ kia tàn sát dân chúng bừa bãi? Các ngươi có biết, người ta trả lời thế nào không?
Mặc dù trong lòng tướng sĩ Bình Tây Quân vẫn cực kỳ phẫn nộ, nhưng Sở Hoan nói mấy câu đó xong, trong lòng mọi người lại hiếu kỳ, đều nhìn Sở Hoan, thậm chí có người hỏi:
- Nói thế nào?
- Bình Tây Quân!
Sở Hoan giơ tay chỉ tướng sĩ Bình Tây Quân:
- Lúc đó họ nói, Tây Quan còn có Bình Tây Quân, chỉ cần có Bình Tây Quân, giặc cỏ cường đạo Tây Quan sớm muộn bị tiêu diệt sạch sẽ, trên đường bản Đốc hỏi thăm rất nhiều người, thậm chí còn hỏi đứa nhỏ chỉ mười mấy tuổi, mặc dù Tây Quan giặc cỏ hoành hành, mặc dù dân chúng sống trong sợ hãi mỗi ngày, nhưng bọn họ không hề tuyệt vọng, trái lại hi vọng, đứa bé kia từng nói, mặc dù Dư lão tướng quân mất rồi, nhưng Dư lão tướng quân để lại cho Tây Quan Bình Tây Quân, Bình Tây Quân chính là hi vọng của họ!
Không ít tướng sĩ Bình Tây Quân đều lộ ra ánh sáng kỳ dị trong mắt.
- Bản Đốc vẫn cho là, có Bình Tây Quân, sẽ có hi vọng.
Sở Hoan cười lạnh:
- Thế nhưng đến Sóc Tuyền rồi, mới biết được hi vọng trong lòng dân chúng, chỉ là một trò đùa. Họ coi Bình Tây Quân là anh hùng cứu thế của họ, nhưng bọn họ lại không biết, cái gọi là anh hùng, chỉ là một đám hèn nhát mà thôi!
- Chúng ta… chúng ta không phải bọn hèn nhát!
Có người nhịn không được kêu lên.
- Không phải bọn hèn nhát?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Như vậy bản Đốc hỏi các ngươi, hiện giờ giặc cỏ tàn sát bừa bãi, các ngươi đã làm những gì? Suốt ngày ở trogn binh doanh, tùy ý giặc cỏ tàn sát bừa bãi sao? Thảm án thôn Ngưu Lan, xảy ra trước đây không lâu, thôn Ngưu Lan cách thành Sóc Tuyền cũng không quá xa xôi, nhưng dường như rất nhiều người các ngươi ngay cả thảm án này cũng không biết, nếu như các ngươi tiêu diệt đắc lực, họ có lá gan làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy? Trại Hồ Lô, đỉnh Vân Lý, thời gian bản Đốc tới Sóc Tuyền không lâu, đã biết rõ ít nhất có hai đám giặc phỉ như vậy, bản Đốc hỏi các ngươi, họ hiện đang ở nơi nào?
Đông Phương Tín sắc mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Sở… Sở Hoan, chuyện lớn trong quân, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay!
- Bản Đốc chưa từng nghĩ tới nhúng tay vào chuyện của Bình Tây Quân.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Một đám nhát gan sống an nhàn sung sướng, bản Đốc còn không thèm tới làm bạn, bản Đốc chỉ thở dài thay dân chúng, ôm tưởng tượng vô nghĩa.
- Họ không phải ảo tưởng, chúng ta đích thục muốn diệt trừ giặc cỏ.
Trong Bình Tây Quân có người kêu to.
- Đúng vậy, chúng ta nhất định tiêu diệt tất cả giặc cỏ Tây Quan.
Lập tức có người kêu lên:
- Muốn giết đám người không bằng cầm thú kia không còn mống nào.
- Hô đi, ai cũng biết.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nhưng biểu hiện của các ngươi, lại không có bất kỳ ai tôn kính. Chức trách của quân nhân, là bảo vệ nhà bảo vệ đất nước, hiện giờ ngay cả nhà của dân chúng các ngươi cũng không bảo vệ được, còn bảo vệ đất nước? Nghe nói… !
Hắn chỉ Đông Phương Tín:
- Bản Đốc nghe Đông Phương tướng quân nói rằng, hắn chuẩn bị dẫn theo các ngươi đi tiêu diệt, thế nhưng các ngươi lại gào thét muốn phát tiền trợ cấp trước, ha ha ha… !
Sở Hoan cười lên như điên:
- Ngay cả đứa trẻ cũng biết, đất nước gặp nạn, thất phu có trách nhiệm. Hiện giờ dân chúng Tây Quan đang ở vào nước sôi lửa bỏng, các ngươi không muốn bảo vệ đồng bào cha mẹ của mình, lại bởi vì mấy lạng bạc đã án binh bất động… Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là muốn diệt trừ giặc cỏ?
Rất nhiều tướng sĩ Bình Tây Quân chuyển ánh mắt khỏi Sở Hoan, nhìn về phía Đông Phương Tín, trong mắt không ít người đã lộ vẻ khinh bỉ.
Khuôn mặt Đông Phương Tín âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói:
- Sở Hoan, ngươi đừng có nói năng bừa bãi ở đây, quân doanh trọng địa, cho dù ngươi là Tổng đốc, cũng không có quyền ăn nói lung tung ở đây.
- Bản Đốc ăn nói lung tung sao?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Bản Đốc không tranh luận, chỉ biết tốn nhiều nước miếng.
Hắn nhíu mày lại:
- Lần này bản Đốc dẫn người tới đây chở những vật tư này đi, cũng không phải tranh giành thứ gì với Bình Tây Quân. Nói thật cho các ngươi biết, nếu như giờ phút này các ngươi chém giết với giặc cỏ, bản Đốc chẳng những không mang vật tư này đi, trái lại sẽ nghĩ các biện pháp để các ngươi không thiếu trang bị, cho dù bản Đốc chết đói, cũng sẽ để các ngươi được ăn lương thực. Nhưng các ngươi khiến cho người ta thất vọng, nếu Tây Quan dựa vào các ngươi, dân chúng cũng không sống nổi, bản Đốc làm Tổng đốc một Đạo, có trách nhiệm bảo vệ an nguy của họ, các ngươi không dùng được, bản Đốc có thể chiêu mộ quân đội, có lẽ bọn họ không có kinh nghiêm chém giết trên sa trường như các ngươi, nhưng bản Đốc tin tưởng, họ nhất định có dũng khí chém giết địch nhân, bọn họ có niềm tin bảo vệ người nhà, những vật tư này, các ngươi không dùng được, bản Đốc sẽ giao cho họ… !
Giờ phút này, khuôn mặt của phần lớn tướng sĩ Bình Tây Quân không còn vẽ phẫn nộ vừa rồi, trên mặt nhiều người lại lộ vẻ xấu hổ, rất nhiều người đã cúi đầu xuống, giống như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
- Bản Đốc nhìn ra được, rất nhiều người trong các ngươi còn thấy thẹn trong lòng, còn giữ được tôn nghiêm của một quân nhân.
Sở Hoan thở dài:
- Trong các ngươi, rất nhiều người là con cháu Tây Bắc, người nhà của các ngươi hiện giờ đang bị giặc cỏ chà đạp, nam tử hán đại trượng phu, nếu như ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, không phải đám hèn nhát thì là cái gì? Bản Đốc không biết trong lòng các ngươi nghĩ thế nào, nhưng bản Đốc tin tưởng, Tây Quan không suy, đế quốc không suy!
Hắn đưa tay lên, lạnh lùng nói:
- Chất lên xe!
Keng một tiếng, Đông Phương Tín đã rút đao, quát lên:
- Ai dám!
Lưỡi đao của gã chỉ phía trước, mắt muốn nứt ra, trong đôi lắt là sát ý không cách nào che giấu.
Sở Hoan cười lạnh lùng, đi lên hai bước, hỏi:
- Đông Phương tướng quân muốn giết người sao?
- Bổn tướng thống soái Bình Tây Quân, nếu ai dám giương oai tại quân doanh, bổn tướng không thể cho phép.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan, không chút nhượng bộ.
Hai tay Sở Hoan nắm chặt vạt áo, mạnh mẽ giật ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc, chẳng qua trên lồng ngực kia vết thương chồng chất, sẹo giăng khắp nơi, dù miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng vô số vết sẹo ngang dọc đan xen vào nhau, người xem kinh hãi.
Đông Phương Tín cùng đám tướng sĩ phía sau trông thấy vết sẹo như hoa văn trên lồng ngực Sở Hoan, đều lắp bắp kinh hãi. Sở Hoan hai mắt như đao, từng bước tới gần Đông Phương Tín, giọng không lớn, nhưng lực lớn ngàn cân:
- Đông Phương tướng quân muốn giết người, thì bắt đầu từ bổn Đốc… !
Hắn giơ tay lên chỉ vào ngực mình:
- Đâm một đao vào nơi này, một đao đâm xuống, xuyên qua thân thể, máu nóng chảy ra từ bên trong, rất đã… Tới, cầm chặt đao của ngươi, đừng do dự, nếu bản Đốc né tránh, cũng không phải do cha mẹ nuôi đấy!
Biểu tình trên mặt Sở Hoan cũng dữ tợn, hắn ép tới từng bước, tay Đông Phương Tín bắt đầu hơi run rẩy.
Một tướng công thành vạn cốt khô, Đông Phương Tín có thể ngồi lên vị trí hôm nay, mặc dù có Chu Lăng Nhạc đề bạt, nhưng cũng liên quan tới chiến công hiển hách mà bản thân gã lập được.
Tung hoành sa trường, Đông Phương Tín giết không ít người, vong hồn chết dưới đao của gã, không có một trăm cũng có tám mươi. Từ trước tới nay gã giết người hai mắt cũng không chớp, đao đâm vào đao rút ra, rất nhiều người bị gã giết, thậm chí gã cũng không nhớ đối phương trông như thế nào.
Gã là kiêu tướng đi ra từ máu.
Thế nhưng giờ phút này, tay gã không khỏi run rẩy lên, Sở Hoan không cao, tướng mạo cũng không thể nói anh tuấn, nhưng khí thế phát ra từ trên người lúc này, cho dù ai thấy cũng phải chột dạ.
Đông Phương Tín biết rõ, vết sẹo trên người mình, có lẽ không bằng một nửa của Sở Hoan.
Đây cũng không phải tài nghệ của Sở Hoan không bằng người, hoàn toàn khác biệt, lúc này Đông Phương Tín rõ ràng, Tổng đốc trẻ tuổi trước mắt này, có lẽ còn trải qua nhiều trận chém giết hơn mình, cũng tàn khốc hơn nhiều.
Sẹo giăng khắp nơi, biểu hiện Tổng đốc trẻ tuổi này đã hôn môi tử vong vô số lần, người không sợ chết, sao có thể lấy cái chết để dọa!
- Chất lên xe!
Sở Hoan lại lạnh lùng nói một lần nữa.
Bạch Hạt Tử vung tay lên:
- Chất lên xe!
Các võ sĩ Cận Vệ Quân liếc nhau, không do dự nữa, đi qua đoàn xe, những tướng sĩ Bình Tây Quân ngăn đường, lúc này đã không còn tiếng động, lặng lẽ nhường ra một con đường, tùy ý võ sĩ Cận Vệ Quân đi qua đám người.
Đông Phương Tín nghiến răng nghiến lợi, mặc dù lồng ngực Sở Hoan ngay trước mặt gã, mặc dù gã xông lên phía trước là có thể ra đao, nhưng đối mặt với Sở Hoan lạnh như băng, cuối cùng gã cũng không tiến một bước nhỏ, đao của gã rút lại, trong lúc đó quay đầu ngựa lạnh lùng nói:
- Đi!
Cũng không nhìn Sở Hoan một cái, gã thúc ngựa rời đi.
/1596
|