Phật đường phủ tướng quân, bố trí ở hậu viện, đây là một nội viện yên tĩnh, hết sức yên tĩnh, thậm chí không có một hạ nhân nào phục thị ở bên cạnh, lúc này chung quanh Phật đường đã bị bao vây, đao thương rời vỏ, nếu như thích khách thật sự ở trong Phật đường, cho dù chắp cánh cũng không thể bay.
Sở Hoan trong vòng vây của mọi người, đi tới nội viện. Đông Phương Tín đi theo bên người Sở Hoan, tới nội viện, liền thấy Hách Thông dẫn vài tên hộ vệ chặn cửa chính Phật đường, thần sắc lạnh lùng.
Trong Phật đường, đèn sáng, cửa phòng lại đóng chặt.
- Đại nhân, hiện giờ chỉ có nơi này chưa tìm kiếm.
Hiên Viên Thắng Tài bẩm:
- Nếu như thích khách còn chỗ ẩn thân, cũng chỉ có thể là nơi này.
Sở Hoan nhìn Hách Thông, lại quay đầu nhìn Đông Phương Tín. Đông Phương Tín biết được ý của Sở Hoan, lúc này cả đám quan viên đều ở đây, Phật đường này là điểm hiềm nghi cuối cùng, nếu như tiếp tục ngăn cản, trái lại khiến cho đối phương càng sinh nghi, hơn nữa xem tư thế hôm nay, không tìm kiếm Phật đường Sở Hoan sẽ không bỏ qua, cho dù không tình nguyện cũng không có biện pháp.
Trong lòng Đông Phương Tín vô cùng oán nộ Sở Hoan, nhưng địa thế còn mạnh hơn người, trong lòng chỉ muốn vượt qua cửa ải này, sau này sẽ tìm Sở Hoan tính sổ, hơn nữa gã thật sự không cho rằng Triệu Tín lại trốn trong phủ tướng quân.
Triệu Tín không phải kẻ ngu, vi phạm kế hoạch đặt ra trước đó với Đông Phương Tín, gã đương nhiên biết được hậu quả là thế nào, cho dù gan lớn bằng trời, cũng không dám trốn về phủ tướng quân.
- Mạt tướng là võ tướng, cống hiến cho triều đình, không thiếu được chuyện sát phạt.
Đông Phương Tín trông vẫn bình tĩnh:
- Vô số vong hồn chết trong tay mạt tướng, vì tiêu trừ sát khí cho mạt tướng, cho nên mỗi ngày tiện nội đều kính Phật ở Phật đường, đánh tan máu tanh trong tay mạt tướng… Trong này chỉ có tiện nội, thích khách tuyệt đối không thể xuất hiện nơi này.
Gã giơ tay lên, ý bảo Hách Thông tránh ra.
Lúc này Hách Thông mới dẫn người tránh ra, Đông Phương Tín tiến lên, tự mình đẩy cửa ra. Trước cửa là một tượng Phật cao, đó là tượng đồng Thích Già, trước tượng Phật là hương án cung phụng hương khói, bên cạnh hương án là một cái bồ đoàn, một phu nhân mặc lụa đen đang quỳ gối trên bồ đoàn, thành kính lễ Phật. Sau khi Đông Phương Tín đẩy cửa, phụ nhân kia vẫn không quay đầu lại, vô cùng trấn định.
- Tiểu Vân… !
Giọng Đông Phương Tín tương đối ôn hòa:
- Nàng ở nơi này có thấy người khách không?
Phụ nhân kia không quay đầu lại, chỉ dùng một giọng nói bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc trả lời:
- Không có, ở đây chỉ có Phật, không có người!
Đông Phương Tín quay đầu, Sở Hoan ở cạnh gã gang tấc:
- Tổng đốc đại nhân, Phật đường vừa nhìn là thấy hết, thích khách quả thực không có khả năng xuất hiện ở trong này.
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, từ cửa nhìn vào, liếc mấy cái liền thấy Phật đường này quả thực hết sức đơn sơ, ngoại trừ hương án cùng tượng Phật đồng, quả thực không có vật gì khác. Hắn khẽ vuốt cằm, cau mày nói:
- Đông Phương tướng quân nói đúng lắm, dường như thích khách thật sự không ở nơi này… Xem ra có người bịa đặt gây chuyện.
- Đại nhân, phải chăng để ti tướng dẫn người tiến vào tìm kiếm.
Hiên Viên Thắng Tài ở bên nói.
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, Phật đường nhỏ hẹp, vừa liếc có thể thấy hết, còn cần tìm sao?
- Đông Phương tướng quân cũng không cần tức giận.
Sở Hoan lại cười nói:
- Đây cũng là Hiên Viên tận trách, suy nghĩ cho an nguy của phủ tướng quân.
Hắn nói với Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên, trong này quả thực không có người nào, nếu như ngươi thật sự lo lắng, mang theo hai người tùy tiện vào xem một cái, hơn nửa đêm rồi, cũng sớm thu binh nghỉ ngơi… Đông Phương phu nhân đang lễ Phật, không được quấy rầy phu nhân.
Đông Phương Tín nghĩ, ngươi gây chiến còn quấy nhiễu với không quấy nhiễu cái gì, nhưng lời này đương nhiên không nói ra, gã đưa tay cười lạnh nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi cứ việc vào tìm, cũng không cần quan tâm có quấy nhiễu tiện nội hay không, tìm thích khách quan trọng, ngươi nói thích khách chui vào phủ tướng quân, thực hi vọng ngươi có thể tìm thấy hắn.
Hiên Viên Thắng Tài không để ý lời chê cười của gã, mang theo vài tên võ sĩ cận vệ đi vào Phật đường. Lúc này Sở Hoan quay người cười nói:
- Tối nay để mọi người khổ cực, xem ra thích khách cũng không ở nơi này. Chờ Hiên Viên đi ra, mọi người tự mình về phủ, bản Đốc sẽ tiếp tục xếp người đuổi bắt đào phạm.
Hắn cười nói với Đông Phương Tín:
- Đông Phương tướng quân, hôm nay quấy nhiễu, chuyện xảy ra đột nhiên, ngài đừng nên trách.
- Mạt tướng đương nhiên sẽ không trách, chẳng qua hung thủ ám sát Đổng đại nhân không thể bắt về quy án, cho nên mạt tướng bất an trong lòng.
Đông Phương Tín đáp:
- Mạt tướng sẽ tiếp tục phái người tìm kiếm thích khách, nhất định phải… !
Lời gã còn chưa dứt, bên kia truyền tới giọng Hiên Viên Thắng Tài:
- Đại nhân!
Hai hàng lông mày của Sở Hoan xiết chặt, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hiên Viên Thắng Tài cùng mấy tên võ sĩ cầm đao trong tay, ánh mắt sắc bén, đang nhìn chằm chằm vào tượng Phật đồng.
Đông Phương Tín trầm xuống, Sở Hoan đặt tay lên eo, Huyết Ẩm Đao của hắn ở bên hông, tay cầm chuôi đao, nhẹ nhàng đi qua. Hiên Viên Thắng Tài chỉ vào một chỗ ở tượng Phật đồng, Sở Hoan nhìn qua, liền thấy trên tượng Phật đồng kia, lại có một vệt máu.
Sở Hoan chép miệng, Hiên Viên Thắng Tài ra hiệu, liền có mấy tên võ sĩ Cận Vệ vọt vào trong Phật đường, mọi người vây quanh tượng Phật đồng kia, lưỡi đao chỉ về phía trước.
Khuôn mặt vốn trấn định của Đông Phương phu nhân hoảng sợ biến sắc, thất thanh nói:
- Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?
Sở Hoan khoát tay, hai võ sĩ đã đi lên giữ chặt Đông Phương phu nhân đưa ra ngoài. Đông Phương Tín sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói:
- Các ngươi thật lớn mật, vì sao lại động vào phu nhân của ta?
Lời gã còn chưa dứt, Sở Hoan đã lạnh lùng nói:
- Ngươi còn chưa ra?
Đông Phương Tín giật mình, Sở Hoan liền nói tiếp:
- Chúng ta biết rõ ngươi trốn bên trong tượng Phật đồng, nếu như ngươi không muốn chết, nhanh chóng ra đây, chỉ cần khai ra thủ phạm thật sự sau màn, có lẽ còn giữ được mạng!
Lúc này không ít quan viên đã lách tới trước cửa Phật đường, thò đầu nhìn, ló đầu ngó, nhìn vào bên trong.
Đột nhiên, bên trong tượng Phật đồng phát ra tiếng động, mọi người tập trung toàn bộ tinh thần, liền nghe được một tiếng rắc vang lên, phía sau tượng Phật đồng đột nhiên mở ra, hóa ra tượng Phật đồng có giấu huyền cơ khác, bên trong rỗng ruột, có thể giấu người, cơ quan mở ra, một cái bóng xông ra từ bên trong, vung đao liền chém. Sở Hoan vươn người ra phía trước, vung đao nghênh đón, một tiếng keng vang lên, tia lửa văng khắp nơi, lập tức nghe một tiếng cạch, đại đao người kia chạm vào Huyết Ẩm Đao, trong nháy mắt đứt thành hai đoạn.
Người kia lắp bắp kinh hãi, Sở Hoan không chờ gã kịp phản ứng, phi người lên, liền bắt được cổ áo của người kia. Hắn rống to một tiếng, tay vận lực, ném người kia ra ngoài. Người kia thân bất do kỷ, thân thể bay ra, rầm một tiếng, đụng vào tường, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Người kia lập tức mềm nhũn chảy xuống vách tường, Hiên Viên Thắng Tài đã rút trường đao, gác trên cổ người nọ. Biến cố này vô cùng đột nhiên, trong nháy mắt, thậm chí rất nhiều người cũng không rõ thích này này xuất hiện thế nào.
Trang phục của người kia giống như đúc thích khách chạy trốn khỏi Bắc Vọng Lâu, quần áo còn chưa kịp thay, hơn nữa cánh tay trái đã được băng bó, ai cũng thấy được, cánh tay trái của gã chắc chắn bị tổn thương, mà tên thích khách chạy trốn khỏi Bắc Vọng Lâu quả thực bị Sở Hoan dùng hũ trà tổn thương cánh tay.
Khóe mắt Đông Phương Tín run rẩy, khuôn mặt Đông Phương phu nhân lộ vẻ đau khổ, run giọng nói:
- Các ngươi… các ngươi đừng thương tổn hắn… !
Đông Phương Tín nghe Đông Phương phu nhân nói như vậy, quay đầu nhìn Đông Phương phu nhân một cái, khuôn mặt nàng tràn đầy lo lắng, trong lòng càng tức giận, trầm giọng nói:
- Hay cho tiện nhân ngươi, dám chứa chấp thích khách?
Đông Phương phu nhân liếc Đông Phương Tín, trong mắt lộ vẻ oán hận, nhưng không nói chuyện.
Sở Hoan thu hồi Huyết Ẩm Đao, nhìn chằm chằm thích khách kia, hỏi:
- Ngươi chính là thích khách chạy thoát khỏi Bắc Vọng Lâu?
- Đúng là ông.
Thích khách kia trông rất khí phách, trong đôi mắt mang theo vẻ oán hận, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Chỉ là rất đáng tiếc, giết chết Đổng Thế Trân, lại không thể giết chết ngươi!
- Bản Đốc có thù oán gì với ngươi, vì sao muốn hành thích bản Đốc?
Sở Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia:
- Đổng đại nhân có thù gì với ngươi, vì sao ngươi lại hành thích hắn?
- Ngươi không nên hỏi nhiều, một đao giết ta.
Thích khách cực kỳ khí phách:
- Cho dù các ngươi dùng thủ đoạn gì, mơ tưởng đạt được một câu từ miệng ông.
- Quả nhiên là hán tử.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn đưa mắt liếc qua, Hiên Viên Thắng Tài khẽ vuốt cằm, cổ tay vừa lật, lưỡi đao lướt qua, đã gạt bỏ chiếc khăn đen che mặt của thích khách kia, lập tức lộ chân dung. Không ít người chen chúc ngoài cửa nhìn xem, trông thấy khuôn mặt thích khách, liền có người thất thanh nói:
- Là… là Triệu Tín… !
- Ồ? Quả thật là Triệu Tín!
Ngoài cửa rối loạn, đám quan viên ai cũng không nghĩ ra, thích khách hành thích Đổng Thế Trân ở Bắc Vọng Lâu, dĩ nhiên là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín lúc trước, không ít người đều hoảng sợ biến sắc, cảm thấy cực kỳ lạ thường.
- Triệu Tín, là ngươi?
Sở Hoan trông cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi:
- Không phải ngươi đã lẩn trốn sao?
Thích khách Triệu Tín cười lạnh nói:
- Đã trốn rồi, đương nhiên có thể trở về, chuyện lớn của ông chưa xong, sao có thể rời đi như vậy?
- Triệu Tín, ngươi nói, vì sao lại hành thích Đổng đại nhân, vì sao lại hành thích bản Đốc?
Triệu Tín lắc đầu nói:
- Ngươi không cần hỏi nhiều, ông rơi vào cảnh này, muốn đánh muốn giết, đương nhiên muốn làm gì cũng được, tuyệt đối không chút nhíu mày. Sở Hoan, tất cả mọi chuyện đều do một mình ông tính toán, không liên quan với người khác, ngươi cứ việc ra tay.
Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên nói:
- Đại nhân, hành thích ở Bắc Vọng Lâu, bố cục chu đáo chặt chẽ, thời cơ ra tay vừa đúng, tuyệt đối không có khả năng là Triệu Tín này có thể làm được. Ti tướng hoài nghi, phía sau sợ rằng còn có cao nhân khác.
Lời vừa nói ra, Đông Phương Tín cách đó không xa khóe miệng co giật, ánh mắt không ít quan viên đều nhìn qua Hiên Viên Thắng Tài.
Đông Phương Tín và Triệu Tín từng là huynh đệ kết nghĩa, mặc dù sau này dần bất hòa, nhưng cũng không ân đoạn nghĩa tuyệt, vẫn là huynh đệ kết nghĩa, chuyện này rất nhiều người đều biết.
Lần này Triệu Tín dĩ nhiên hành thích Đổng Thế Trân, Hiên Viên Thắng Tài nói rằng có cao nhân khác tính toán, đối tượng đầu tiên mọi người nghĩ tới, chính là Bình Tây tướng quân Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín cảm giác được ánh mắt mọi người giống như dao cắt trên người mình, hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, lời này của ngươi có ý gì?
Ánh mắt Hiên Viên Thắng Tài đưa tới, hỏi ngược lại:
- Đông Phương tướng quân cảm thấy lời của ta có ý gì? Ta chẳng qua cảm thấy lần hành thích này, Triệu Tín còn có đồng đảng khác, vì sao Đông Phương tướng quân lại mẫn cảm như thế?
Sở Hoan trong vòng vây của mọi người, đi tới nội viện. Đông Phương Tín đi theo bên người Sở Hoan, tới nội viện, liền thấy Hách Thông dẫn vài tên hộ vệ chặn cửa chính Phật đường, thần sắc lạnh lùng.
Trong Phật đường, đèn sáng, cửa phòng lại đóng chặt.
- Đại nhân, hiện giờ chỉ có nơi này chưa tìm kiếm.
Hiên Viên Thắng Tài bẩm:
- Nếu như thích khách còn chỗ ẩn thân, cũng chỉ có thể là nơi này.
Sở Hoan nhìn Hách Thông, lại quay đầu nhìn Đông Phương Tín. Đông Phương Tín biết được ý của Sở Hoan, lúc này cả đám quan viên đều ở đây, Phật đường này là điểm hiềm nghi cuối cùng, nếu như tiếp tục ngăn cản, trái lại khiến cho đối phương càng sinh nghi, hơn nữa xem tư thế hôm nay, không tìm kiếm Phật đường Sở Hoan sẽ không bỏ qua, cho dù không tình nguyện cũng không có biện pháp.
Trong lòng Đông Phương Tín vô cùng oán nộ Sở Hoan, nhưng địa thế còn mạnh hơn người, trong lòng chỉ muốn vượt qua cửa ải này, sau này sẽ tìm Sở Hoan tính sổ, hơn nữa gã thật sự không cho rằng Triệu Tín lại trốn trong phủ tướng quân.
Triệu Tín không phải kẻ ngu, vi phạm kế hoạch đặt ra trước đó với Đông Phương Tín, gã đương nhiên biết được hậu quả là thế nào, cho dù gan lớn bằng trời, cũng không dám trốn về phủ tướng quân.
- Mạt tướng là võ tướng, cống hiến cho triều đình, không thiếu được chuyện sát phạt.
Đông Phương Tín trông vẫn bình tĩnh:
- Vô số vong hồn chết trong tay mạt tướng, vì tiêu trừ sát khí cho mạt tướng, cho nên mỗi ngày tiện nội đều kính Phật ở Phật đường, đánh tan máu tanh trong tay mạt tướng… Trong này chỉ có tiện nội, thích khách tuyệt đối không thể xuất hiện nơi này.
Gã giơ tay lên, ý bảo Hách Thông tránh ra.
Lúc này Hách Thông mới dẫn người tránh ra, Đông Phương Tín tiến lên, tự mình đẩy cửa ra. Trước cửa là một tượng Phật cao, đó là tượng đồng Thích Già, trước tượng Phật là hương án cung phụng hương khói, bên cạnh hương án là một cái bồ đoàn, một phu nhân mặc lụa đen đang quỳ gối trên bồ đoàn, thành kính lễ Phật. Sau khi Đông Phương Tín đẩy cửa, phụ nhân kia vẫn không quay đầu lại, vô cùng trấn định.
- Tiểu Vân… !
Giọng Đông Phương Tín tương đối ôn hòa:
- Nàng ở nơi này có thấy người khách không?
Phụ nhân kia không quay đầu lại, chỉ dùng một giọng nói bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc trả lời:
- Không có, ở đây chỉ có Phật, không có người!
Đông Phương Tín quay đầu, Sở Hoan ở cạnh gã gang tấc:
- Tổng đốc đại nhân, Phật đường vừa nhìn là thấy hết, thích khách quả thực không có khả năng xuất hiện ở trong này.
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, từ cửa nhìn vào, liếc mấy cái liền thấy Phật đường này quả thực hết sức đơn sơ, ngoại trừ hương án cùng tượng Phật đồng, quả thực không có vật gì khác. Hắn khẽ vuốt cằm, cau mày nói:
- Đông Phương tướng quân nói đúng lắm, dường như thích khách thật sự không ở nơi này… Xem ra có người bịa đặt gây chuyện.
- Đại nhân, phải chăng để ti tướng dẫn người tiến vào tìm kiếm.
Hiên Viên Thắng Tài ở bên nói.
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, Phật đường nhỏ hẹp, vừa liếc có thể thấy hết, còn cần tìm sao?
- Đông Phương tướng quân cũng không cần tức giận.
Sở Hoan lại cười nói:
- Đây cũng là Hiên Viên tận trách, suy nghĩ cho an nguy của phủ tướng quân.
Hắn nói với Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên, trong này quả thực không có người nào, nếu như ngươi thật sự lo lắng, mang theo hai người tùy tiện vào xem một cái, hơn nửa đêm rồi, cũng sớm thu binh nghỉ ngơi… Đông Phương phu nhân đang lễ Phật, không được quấy rầy phu nhân.
Đông Phương Tín nghĩ, ngươi gây chiến còn quấy nhiễu với không quấy nhiễu cái gì, nhưng lời này đương nhiên không nói ra, gã đưa tay cười lạnh nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi cứ việc vào tìm, cũng không cần quan tâm có quấy nhiễu tiện nội hay không, tìm thích khách quan trọng, ngươi nói thích khách chui vào phủ tướng quân, thực hi vọng ngươi có thể tìm thấy hắn.
Hiên Viên Thắng Tài không để ý lời chê cười của gã, mang theo vài tên võ sĩ cận vệ đi vào Phật đường. Lúc này Sở Hoan quay người cười nói:
- Tối nay để mọi người khổ cực, xem ra thích khách cũng không ở nơi này. Chờ Hiên Viên đi ra, mọi người tự mình về phủ, bản Đốc sẽ tiếp tục xếp người đuổi bắt đào phạm.
Hắn cười nói với Đông Phương Tín:
- Đông Phương tướng quân, hôm nay quấy nhiễu, chuyện xảy ra đột nhiên, ngài đừng nên trách.
- Mạt tướng đương nhiên sẽ không trách, chẳng qua hung thủ ám sát Đổng đại nhân không thể bắt về quy án, cho nên mạt tướng bất an trong lòng.
Đông Phương Tín đáp:
- Mạt tướng sẽ tiếp tục phái người tìm kiếm thích khách, nhất định phải… !
Lời gã còn chưa dứt, bên kia truyền tới giọng Hiên Viên Thắng Tài:
- Đại nhân!
Hai hàng lông mày của Sở Hoan xiết chặt, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hiên Viên Thắng Tài cùng mấy tên võ sĩ cầm đao trong tay, ánh mắt sắc bén, đang nhìn chằm chằm vào tượng Phật đồng.
Đông Phương Tín trầm xuống, Sở Hoan đặt tay lên eo, Huyết Ẩm Đao của hắn ở bên hông, tay cầm chuôi đao, nhẹ nhàng đi qua. Hiên Viên Thắng Tài chỉ vào một chỗ ở tượng Phật đồng, Sở Hoan nhìn qua, liền thấy trên tượng Phật đồng kia, lại có một vệt máu.
Sở Hoan chép miệng, Hiên Viên Thắng Tài ra hiệu, liền có mấy tên võ sĩ Cận Vệ vọt vào trong Phật đường, mọi người vây quanh tượng Phật đồng kia, lưỡi đao chỉ về phía trước.
Khuôn mặt vốn trấn định của Đông Phương phu nhân hoảng sợ biến sắc, thất thanh nói:
- Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?
Sở Hoan khoát tay, hai võ sĩ đã đi lên giữ chặt Đông Phương phu nhân đưa ra ngoài. Đông Phương Tín sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói:
- Các ngươi thật lớn mật, vì sao lại động vào phu nhân của ta?
Lời gã còn chưa dứt, Sở Hoan đã lạnh lùng nói:
- Ngươi còn chưa ra?
Đông Phương Tín giật mình, Sở Hoan liền nói tiếp:
- Chúng ta biết rõ ngươi trốn bên trong tượng Phật đồng, nếu như ngươi không muốn chết, nhanh chóng ra đây, chỉ cần khai ra thủ phạm thật sự sau màn, có lẽ còn giữ được mạng!
Lúc này không ít quan viên đã lách tới trước cửa Phật đường, thò đầu nhìn, ló đầu ngó, nhìn vào bên trong.
Đột nhiên, bên trong tượng Phật đồng phát ra tiếng động, mọi người tập trung toàn bộ tinh thần, liền nghe được một tiếng rắc vang lên, phía sau tượng Phật đồng đột nhiên mở ra, hóa ra tượng Phật đồng có giấu huyền cơ khác, bên trong rỗng ruột, có thể giấu người, cơ quan mở ra, một cái bóng xông ra từ bên trong, vung đao liền chém. Sở Hoan vươn người ra phía trước, vung đao nghênh đón, một tiếng keng vang lên, tia lửa văng khắp nơi, lập tức nghe một tiếng cạch, đại đao người kia chạm vào Huyết Ẩm Đao, trong nháy mắt đứt thành hai đoạn.
Người kia lắp bắp kinh hãi, Sở Hoan không chờ gã kịp phản ứng, phi người lên, liền bắt được cổ áo của người kia. Hắn rống to một tiếng, tay vận lực, ném người kia ra ngoài. Người kia thân bất do kỷ, thân thể bay ra, rầm một tiếng, đụng vào tường, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Người kia lập tức mềm nhũn chảy xuống vách tường, Hiên Viên Thắng Tài đã rút trường đao, gác trên cổ người nọ. Biến cố này vô cùng đột nhiên, trong nháy mắt, thậm chí rất nhiều người cũng không rõ thích này này xuất hiện thế nào.
Trang phục của người kia giống như đúc thích khách chạy trốn khỏi Bắc Vọng Lâu, quần áo còn chưa kịp thay, hơn nữa cánh tay trái đã được băng bó, ai cũng thấy được, cánh tay trái của gã chắc chắn bị tổn thương, mà tên thích khách chạy trốn khỏi Bắc Vọng Lâu quả thực bị Sở Hoan dùng hũ trà tổn thương cánh tay.
Khóe mắt Đông Phương Tín run rẩy, khuôn mặt Đông Phương phu nhân lộ vẻ đau khổ, run giọng nói:
- Các ngươi… các ngươi đừng thương tổn hắn… !
Đông Phương Tín nghe Đông Phương phu nhân nói như vậy, quay đầu nhìn Đông Phương phu nhân một cái, khuôn mặt nàng tràn đầy lo lắng, trong lòng càng tức giận, trầm giọng nói:
- Hay cho tiện nhân ngươi, dám chứa chấp thích khách?
Đông Phương phu nhân liếc Đông Phương Tín, trong mắt lộ vẻ oán hận, nhưng không nói chuyện.
Sở Hoan thu hồi Huyết Ẩm Đao, nhìn chằm chằm thích khách kia, hỏi:
- Ngươi chính là thích khách chạy thoát khỏi Bắc Vọng Lâu?
- Đúng là ông.
Thích khách kia trông rất khí phách, trong đôi mắt mang theo vẻ oán hận, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Chỉ là rất đáng tiếc, giết chết Đổng Thế Trân, lại không thể giết chết ngươi!
- Bản Đốc có thù oán gì với ngươi, vì sao muốn hành thích bản Đốc?
Sở Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia:
- Đổng đại nhân có thù gì với ngươi, vì sao ngươi lại hành thích hắn?
- Ngươi không nên hỏi nhiều, một đao giết ta.
Thích khách cực kỳ khí phách:
- Cho dù các ngươi dùng thủ đoạn gì, mơ tưởng đạt được một câu từ miệng ông.
- Quả nhiên là hán tử.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn đưa mắt liếc qua, Hiên Viên Thắng Tài khẽ vuốt cằm, cổ tay vừa lật, lưỡi đao lướt qua, đã gạt bỏ chiếc khăn đen che mặt của thích khách kia, lập tức lộ chân dung. Không ít người chen chúc ngoài cửa nhìn xem, trông thấy khuôn mặt thích khách, liền có người thất thanh nói:
- Là… là Triệu Tín… !
- Ồ? Quả thật là Triệu Tín!
Ngoài cửa rối loạn, đám quan viên ai cũng không nghĩ ra, thích khách hành thích Đổng Thế Trân ở Bắc Vọng Lâu, dĩ nhiên là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín lúc trước, không ít người đều hoảng sợ biến sắc, cảm thấy cực kỳ lạ thường.
- Triệu Tín, là ngươi?
Sở Hoan trông cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi:
- Không phải ngươi đã lẩn trốn sao?
Thích khách Triệu Tín cười lạnh nói:
- Đã trốn rồi, đương nhiên có thể trở về, chuyện lớn của ông chưa xong, sao có thể rời đi như vậy?
- Triệu Tín, ngươi nói, vì sao lại hành thích Đổng đại nhân, vì sao lại hành thích bản Đốc?
Triệu Tín lắc đầu nói:
- Ngươi không cần hỏi nhiều, ông rơi vào cảnh này, muốn đánh muốn giết, đương nhiên muốn làm gì cũng được, tuyệt đối không chút nhíu mày. Sở Hoan, tất cả mọi chuyện đều do một mình ông tính toán, không liên quan với người khác, ngươi cứ việc ra tay.
Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên nói:
- Đại nhân, hành thích ở Bắc Vọng Lâu, bố cục chu đáo chặt chẽ, thời cơ ra tay vừa đúng, tuyệt đối không có khả năng là Triệu Tín này có thể làm được. Ti tướng hoài nghi, phía sau sợ rằng còn có cao nhân khác.
Lời vừa nói ra, Đông Phương Tín cách đó không xa khóe miệng co giật, ánh mắt không ít quan viên đều nhìn qua Hiên Viên Thắng Tài.
Đông Phương Tín và Triệu Tín từng là huynh đệ kết nghĩa, mặc dù sau này dần bất hòa, nhưng cũng không ân đoạn nghĩa tuyệt, vẫn là huynh đệ kết nghĩa, chuyện này rất nhiều người đều biết.
Lần này Triệu Tín dĩ nhiên hành thích Đổng Thế Trân, Hiên Viên Thắng Tài nói rằng có cao nhân khác tính toán, đối tượng đầu tiên mọi người nghĩ tới, chính là Bình Tây tướng quân Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín cảm giác được ánh mắt mọi người giống như dao cắt trên người mình, hơi hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, lời này của ngươi có ý gì?
Ánh mắt Hiên Viên Thắng Tài đưa tới, hỏi ngược lại:
- Đông Phương tướng quân cảm thấy lời của ta có ý gì? Ta chẳng qua cảm thấy lần hành thích này, Triệu Tín còn có đồng đảng khác, vì sao Đông Phương tướng quân lại mẫn cảm như thế?
/1596
|