Hoắc Vô Phong thà rằng tin tưởng heo mẹ biết leo cây, cũng sẽ không thể không tin lời Hiên Viên Thắng Tài nói. Thế gia võ huân số một đế quốc đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng. Hiên Viên gia tộc đã lập được chiến công hiển hách để thành lập đế quốc, vì nghiệp lớn của Hoàng đế bệ hạ, số lượng con cháu Hiên Viên gia tộc chết trận sa trường cũng không ít, ai cũng sẽ không hoài nghi cân lượng của Hiên Viên thế gia trong lòng Hoàng đế.
Hai Quốc Công khác họ của đế quốc, An Quốc Công Hoàng Củ, Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương, không lâu trước đây, rất nhiều người đều cảm thấy, Hoàng đế tin tưởng gia tộc An Quốc Công hơn, giao quyền lực tài chính của đế quốc vào tay gia tộc An Quốc Công, thậm chí giao cả Võ Kinh Vệ cảnh vệ kinh thành cho gia tộc Hoàng thị, khi đó, ân ngộ của Nghĩa Quốc Công dường như kém xa An Quốc Công.
Nhưng sau sự kiện Thông Thiên Điện, loại suy nghĩ này của mọi người lập tức tan thành mây khói.
Gia tộc An Quốc Công đã không còn tồn tại, mà gia tộc Nghĩa Quốc Công, vẫn sừng sững trên tầng cao của đế quốc.
Hiên Viên Thiệu thân là Thống lĩnh Cận Vệ Quân, cảnh vệ an toàn của Hoàng cung.
Hiên Viên Thắng Tài là con cháu bộc lộ tài năng của Hiên Viên gia tộc, khả năng gần với đường huynh Hiên Viên Thiệu, mặc dù hiện giờ chức quan không hề cao, nhưng nếu như gã quả thực bắn chết một tên Thiên tướng ở biên cương, ai cũng không hoài nghi gã sẽ bình yên vô sự, Hoàng đế đế quốc đương nhiên sẽ không vì một tên Thiên tướng nho nhỏ, mà trị tội nhân tài mới xuất hiện của Hiên Viên tộc.
Hoắc Vô Phong hiểu được đạo lý này, cho nên gã biết rõ Hiên Viên Thắng Tài nói cũng không phải chuyện giật gân. Mang theo oán hận vô tận, gã đành phải giao đao vào phủ.
Trong chính đường phủ tướng quân, đám quan viên mở to mắt, Hoắc Vô Phong và Hàn Anh đã ngồi xuống, đối mặt với thực lực tuyệt đối, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, Hoắc Vô Phong quả thực không dám có quá nhiều cử động.
Hàn Anh nhắm mắt không hề quan tâm, từ lúc tiến vào chính đường gặp Sở Hoan, sau khi ngồi xuống, giống như tăng già nhập định, không nói lời nào, thậm chí mắt không liếc xéo.
Dường như Sở Hoan không định nhanh chóng rửa sạch chuyện tình, mặc dù mọi người ở đây đều không có trà uống, nhưng Sở đại Tổng đốc đương nhiên không phải người thường, nâng chén trà ngon, nhấm nháp rất có tư vị, giống như chuyện quan trọng nhất hiện giờ không phải thương lượng chính sự gì, mà là kiên nhẫn thưởng thức trà.
Giờ sửu đã qua, vào giờ dần, sắc trời hơi sáng, Thiên tướng quân Đoái Tự Doanh Phương Như Thủy cũng đã tới rồi, gã xuất thân Tây Bắc Quân, cũng không phải tâm phúc của Đông Phương Tín, trông giống như là người đàng hoàng đôn hậu, hỏi thăm đàng hoàng, sau đó học Hàn Anh, tăng già nhập định.
Mãi đến canh ba giờ dần, Hùng Như Hải mới được mang lên chính đường bằng cáng cứu thương, trông thấy Tứ đại Thiên tướng Bình Tây Quân bảo vệ thành Sóc Tuyền cùng trình diện, đám quan viên biết rõ chắc chắn có chuyện lớn sẽ xảy ra.
Hùng Như Hải bị Tần Lôi một quyền đánh trọng thương, hiện giờ mới qua mấy ngày ngắn ngủn, vẫn không xuống giường được. Đi tới chính đường, gã trông thấy quan viên ngồi đầy, Sở Hoan cao cao tại thượng, cũng không phải Đông Phương Tín ngồi ở chủ vị. Hùng Như hải biết chuyện có biến, nhưng lúc này gã không thể làm gì, Tổng đốc đại nhân rất thương cảm vị Thiên tướng quân bị thương này, để gã nằm trên cáng cứu thương.
Tứ đại Thiên tướng quân đến đông đủ, lúc này Sở Hoan mới đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Cần đến đã đến đông đủ, chuyện nên làm cũng phải làm, tối nay mời bốn vị tới đây, chỉ sợ trong lòng các vị rất nghi hoặc, không biết bản Đốc muốn làm gì.
Hắn dừng một chút, lại cười nói:
- Vốn, mặc dù bản Đốc là Tổng đốc Tây Quan Đạo, chỉ chủ lý chính sự, Bình Tây Quân là một phần của triều đình, cũng không phải quân địa phương, bản Đốc vốn không có quyền nhúng tay quân vụ… !
Hoắc Vô Phong nhẫn nhịn cả buổi, lúc này rốt cuộc nhịn không được nói:
- Sở Đốc biết rõ pháp luật triều đình, vậy là rất tốt rồi, đã tìm bốn người chúng ta tới, đương nhiên là vì quân vụ, quân vụ do Đông Phương tướng quân quản lý, đã muốn nghị sự, Đông Phương tướng quân đương nhiên phải ở đây, vì sao Đông Phương tướng quân chậm chạp chưa xuất hiện?
Sở Hoan nhìn qua Hoắc Vô Phong, mây trôi nước chảy nói:
- Rất tiếc nuối nói cho mấy vị, nghị sự tối nay do bản Đốc chủ trì, chỉ sợ Đông Phương Tín không thể tham gia rồi.
- Vì sao?
Hoắc Vô Phong nhíu mày nói.
Sở Hoan thở dài:
- Đông Phương Tín sai sử thích khách hành thích Đổng Tri Châu, chuyện bại lộ, chống lại lệnh bắt bỏ trốn, đã bị bản Đốc chém giết tại chỗ, cho nên hắn đã không thể tham gia nghị sự.
Lời vừa nói ra, Hoắc Vô Phong bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kịch biến. Hùng Như Hải vốn nằm trên cáng cứu thương, nghe vậy cũng sợ hãi biến sắc, mạnh mẽ chống tay muốn ngồi dậy, chẳng qua thân thể còn chưa ngồi dậy, động tới vết thương nội tạng, đau đớn kịch liệt như kim châm xát muối, lại nằm xuống lần nữa. Thiên tướng quân Đoái Tự Doanh Phương Như Thủy vốn nhắm mắt, nghe vậy cũng mở to hai mắt, trong mắt lộ vẻ lạ thường, chỉ có đầu lông mày Hàn Anh giật giật, ngay cả mắt cũng không mở ra.
- Sở Đốc, có một tố chuyện không thể đùa được.
Hoắc Vô Phong nắm chặt hai tay:
- Ngài nói là, Đông Phương tướng quân đã chết?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Mặc dù bản Đốc thích nói đùa, nhưng tối nay sẽ không nói đùa. Hoắc Thiên tướng, xin chú ý xưng hô của ngài, Đông Phương Tín hành thích mệnh quan triều đình, là nghịch tặc, xưng hô Đông Phương tướng quân này, bản Đốc khuyên ngươi không dùng thì tốt.
Thân thể Hoắc Vô Phong lung lay, hai mắt trợn lên, trong chính đường yên tĩnh như chết. Sau một lát, Hoắc Vô Phong chán nản ngồi xuống, thất thần nói:
- Đổng Tri Châu bị giết, Đông Phương bị giết… chuyện này… chuyện này sao có thể?
- Có đôi khi, chuyện không thể xảy ra nhất hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
Sở Hoan thở dài:
- Việc này cũng không phải một mình bản Đốc chứng kiến, trước và sau khi chuyện xảy ra, các vị quan viên ở đây cũng rõ ràng, hơn nữa thích khách đã chỉ ra và xác nhận tại chỗ, Đông Phương Tín sợ tội chống lại lệnh bắt… !
Hắn liếc qua đám quan viên, dò hỏi:
- Các vị, việc này các vị đều chứng kiến, không biết lời bản Đốc nói có sai hay không?
Đám quan viên nhìn nhau, lập tức có một vài người luôn miệng nói:
- Sở Đốc nói đúng, đúng là như thế.
Có vài tên quan viên Chu đảng do dự, mặc dù lúc này Sở Hoan chiếm ưu thế, nhưng Tứ đại Thiên tướng quân ở đây, trong lòng những người này vẫn còn lại một đường hi vọng, chỉ trông mong có thể thay đổi thế cục.
- Thích khách mà Sở Đốc nói, không biết hiện giờ đang ở đâu?
Hoắc Vô Phong hỏi lần nữa.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra thích khách hành thích Đổng Thế Trân, các ngươi cũng không xa lạ gì, hắn là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín, vốn không làm tròn trách nhiệm lẩn trốn, nhưng đi rồi lại về, vâng mệnh Đông Phương Tín, ám sát bản Đốc và Đổng đại nhân trên thọ yến, bản Đốc may mắn tránh thoát, thế nhưng Đổng đại nhân lại bất hạnh ngộ hại… !
Hắc lắc đầu thở dài.
- Là… Là Triệu Tín… !
Hoắc Vô Phong mặt xám như tro.
Nếu là người khác, có lẽ trong lòng Hoắc Vô Phong còn có thể hoài nghi đây là âm mưu của Sở Hoan, nhưng người ngoài cũng biết Triệu Tín là đồng hương của Đông Phương Tín, những năm này Triệu Tín khúm núm với Đông Phương Tín, người bên ngoài xem, gã chính là một con chó thủ hạ của Đông Phương Tín, còn ân oán cá nhân giữa Đông Phương Tín và Triệu Tính, người thực sự biết rõ nội tình cũng không nhiều, rất ít người biết Triệu Tín chịu nhục, ngày đêm muốn báo thù rửa hận, Triệu Tín hành thích, Hoắc Vô Phong cũng cảm thấy việc này Đông Phương Tín không thoát khỏi liên quan.
Hơn nữa gã cũng rõ ràng, Đông Phương Tín hận Sở Hoan thấu xương, gã phái người hành thích Sở Hoan cũng không phải chuyện khó hiểu.
- Chứng cớ vô cùng xác thực, chuyện này không cần nói thêm nữa.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Tối nay mời bốn vị tới đây, còn các các vị đồng nghiệp ở đây, chỉ là muốn thương nghị một chút chuyện Bình Tây Quân. Bản Đốc từng nói, bản Đốc không có ý nhúng tay quân vụ, nhưng Đông Phương Tín hoạch tội bị giết, Bình Tây Quân không người đứng đầu, nếu bản Đốc là Tổng đốc Tây Quan Đạo, mà Bình Tây Quân lại trong cảnh nội Tây Quan, bản Đốc chỉ có thể dũng cảm đứng ra, dù bị người chỉ trích, cũng phải xử lý việc này giúp Bình Tây Quân.
Hoắc Vô Phong há to miệng, cuối cùng không nói ra được gì. Gã nhìn Hàn Anh và Phương Như Thủy, hai vị Thiên tướng này đều lộ vẻ không liên quan tới mình, còn Hùng Như Hải, Hoắc Vô Phong thật sự không cho rằng gã có thể có tác dụng gì.
- Nước không thể một ngày không có vua, mà quân đội tương tự không thể không có Thống soái.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Bình Tây Quân thân mang trọng trách, chẳng những phải cảnh vệ Tây Quan, còn phải tiêu diệt toàn bộ tặc phỉ, không có Thống soái, vậy thì không được, cho dù hiện giờ bản Đốc dâng tấu triều đình, trong nhất thời triều đình cũng không thể lập tức bổ nhiệm, cho nên tối nay cần phải thương nghị ra một Bình Tây Tướng quân mới, không biết ý mấy vị thế nào?
Hoắc Vô Phong cau mày nói:
- Không biết Sở Đốc muốn thương nghị thế nào?
Sở Hoan nâng chung trà lên, thưởng thức một ngụm, đặt chén trà xuống, mới chậm rãi nói:
- Vốn, Đông Phương Tín đã chết, nhưng Bình Tây Quân vẫn còn, còn có Thiên tướng tám doanh, biện pháp tốt nhất là chọn ra một vị từ Thiên tướng tám doanh. Nhưng bốn doanh khác ở xa Sóc Tuyền, không thể làm gì, tối nay liền chọn ra một người trong bốn Thiên tướng các vị.
Hoắc Vô Phong hoài nghi nói:
- Lời của Sở Đốc, mạt tướng vẫn không rõ ràng lắm, ngài nói do bốn người chúng ta thương nghị, phải chăng Thống soái mới phải chọn ra trong hàng tướng lĩnh của Bình Tây Quân?
- Đương nhiên có thể, chỉ cần trung thành với triều đình, có phương pháp dẫn binh, nhân phẩm cao thượng, đương nhiên có thể do hắn tạm thời nhận chức Bình Tây Tướng quân.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Trước khi triều đình ủy hiệm, tạm thời do các ngươi chọn ra Thống soái thống lĩnh Bình Tây Quân!
Hắn mỉm cười ngưng mắt nhìn Hoắc Vô Phong:
- Hoắc Thiên tướng ngươi nếu cảm thấy bản thân mình phù hợp, cũng có thể đề cử mình, để mọi người thương nghị!
-Ta?
Hoắc Vô Phong khẽ giật mình.
- Đương nhiên.
Sở Hoan cười đáp, lập tức lắc đầu nói:
- Không được, Hoắc Thiên tướng ngươi chỉ sợ còn chưa có tư cách gánh vác chức vụ Bình Tây Tướng quân… !
Hoắc Vô Phong cười lạnh nói:
- Vừa rồi không phải Sở Đốc đã nói, do tướng lãnh Bình Tây Quân chúng ta đảm nhiệm Thống soái sao?
- Người khác bản Đốc không biết, nhưng Hoắc Thiên tướng ngươi quả thực không được.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản Đốc từng nói, ngoại trừ trung với triều đình, dẫn binh có phương pháp, còn phải nhân phẩm cao thượng, nếu Hoắc Thiên tướng ngươi là tướng lãnh triều đình, nghĩ tới phải vô cùng trung thành với triều đình, còn dẫn binh có phương pháp, Đông Phương Tín đề bạt ngươi, chắc chắn cũng có chỗ hơn người, chẳng qua nhân phẩm của Hoắc Thiên tướng ngươi… !
Hắn không nói tiếp, chỉ lắc đầu.
Hoắc Vô Phong tức giận trong lòng, cười lạnh nói:
- Sở Đốc, ý của ngài, mạt tướng không rõ, không biết nhân phẩm của mạt tướng có vấn đề gì?
- Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Sở Hoan thở dài:
- Hoắc Thiên tướng, bản Đốc muốn lưu lại thể diện cho ngươi, chẳng lẽ chính ngươi cũng không muốn, muốn nói ra trước mặt mọi người!
- Mạt tướng là quân nhân, không thích che lấp, nếu Sở Đốc có lời, cứ việc nói ra.
Hoắc Vô Phong đứng dậy nói:
- Mạt tướng rất muốn biết, nhân phẩm của mình, rốt cuộc có gì sai!
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi đã cố ý như vậy, bản Đốc chỉ có thể có gì nói đó.
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài canh giữ ở cửa lớn chính đường:
- Hiên Viên, dẫn hắn tới!
Hai Quốc Công khác họ của đế quốc, An Quốc Công Hoàng Củ, Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương, không lâu trước đây, rất nhiều người đều cảm thấy, Hoàng đế tin tưởng gia tộc An Quốc Công hơn, giao quyền lực tài chính của đế quốc vào tay gia tộc An Quốc Công, thậm chí giao cả Võ Kinh Vệ cảnh vệ kinh thành cho gia tộc Hoàng thị, khi đó, ân ngộ của Nghĩa Quốc Công dường như kém xa An Quốc Công.
Nhưng sau sự kiện Thông Thiên Điện, loại suy nghĩ này của mọi người lập tức tan thành mây khói.
Gia tộc An Quốc Công đã không còn tồn tại, mà gia tộc Nghĩa Quốc Công, vẫn sừng sững trên tầng cao của đế quốc.
Hiên Viên Thiệu thân là Thống lĩnh Cận Vệ Quân, cảnh vệ an toàn của Hoàng cung.
Hiên Viên Thắng Tài là con cháu bộc lộ tài năng của Hiên Viên gia tộc, khả năng gần với đường huynh Hiên Viên Thiệu, mặc dù hiện giờ chức quan không hề cao, nhưng nếu như gã quả thực bắn chết một tên Thiên tướng ở biên cương, ai cũng không hoài nghi gã sẽ bình yên vô sự, Hoàng đế đế quốc đương nhiên sẽ không vì một tên Thiên tướng nho nhỏ, mà trị tội nhân tài mới xuất hiện của Hiên Viên tộc.
Hoắc Vô Phong hiểu được đạo lý này, cho nên gã biết rõ Hiên Viên Thắng Tài nói cũng không phải chuyện giật gân. Mang theo oán hận vô tận, gã đành phải giao đao vào phủ.
Trong chính đường phủ tướng quân, đám quan viên mở to mắt, Hoắc Vô Phong và Hàn Anh đã ngồi xuống, đối mặt với thực lực tuyệt đối, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, Hoắc Vô Phong quả thực không dám có quá nhiều cử động.
Hàn Anh nhắm mắt không hề quan tâm, từ lúc tiến vào chính đường gặp Sở Hoan, sau khi ngồi xuống, giống như tăng già nhập định, không nói lời nào, thậm chí mắt không liếc xéo.
Dường như Sở Hoan không định nhanh chóng rửa sạch chuyện tình, mặc dù mọi người ở đây đều không có trà uống, nhưng Sở đại Tổng đốc đương nhiên không phải người thường, nâng chén trà ngon, nhấm nháp rất có tư vị, giống như chuyện quan trọng nhất hiện giờ không phải thương lượng chính sự gì, mà là kiên nhẫn thưởng thức trà.
Giờ sửu đã qua, vào giờ dần, sắc trời hơi sáng, Thiên tướng quân Đoái Tự Doanh Phương Như Thủy cũng đã tới rồi, gã xuất thân Tây Bắc Quân, cũng không phải tâm phúc của Đông Phương Tín, trông giống như là người đàng hoàng đôn hậu, hỏi thăm đàng hoàng, sau đó học Hàn Anh, tăng già nhập định.
Mãi đến canh ba giờ dần, Hùng Như Hải mới được mang lên chính đường bằng cáng cứu thương, trông thấy Tứ đại Thiên tướng Bình Tây Quân bảo vệ thành Sóc Tuyền cùng trình diện, đám quan viên biết rõ chắc chắn có chuyện lớn sẽ xảy ra.
Hùng Như Hải bị Tần Lôi một quyền đánh trọng thương, hiện giờ mới qua mấy ngày ngắn ngủn, vẫn không xuống giường được. Đi tới chính đường, gã trông thấy quan viên ngồi đầy, Sở Hoan cao cao tại thượng, cũng không phải Đông Phương Tín ngồi ở chủ vị. Hùng Như hải biết chuyện có biến, nhưng lúc này gã không thể làm gì, Tổng đốc đại nhân rất thương cảm vị Thiên tướng quân bị thương này, để gã nằm trên cáng cứu thương.
Tứ đại Thiên tướng quân đến đông đủ, lúc này Sở Hoan mới đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Cần đến đã đến đông đủ, chuyện nên làm cũng phải làm, tối nay mời bốn vị tới đây, chỉ sợ trong lòng các vị rất nghi hoặc, không biết bản Đốc muốn làm gì.
Hắn dừng một chút, lại cười nói:
- Vốn, mặc dù bản Đốc là Tổng đốc Tây Quan Đạo, chỉ chủ lý chính sự, Bình Tây Quân là một phần của triều đình, cũng không phải quân địa phương, bản Đốc vốn không có quyền nhúng tay quân vụ… !
Hoắc Vô Phong nhẫn nhịn cả buổi, lúc này rốt cuộc nhịn không được nói:
- Sở Đốc biết rõ pháp luật triều đình, vậy là rất tốt rồi, đã tìm bốn người chúng ta tới, đương nhiên là vì quân vụ, quân vụ do Đông Phương tướng quân quản lý, đã muốn nghị sự, Đông Phương tướng quân đương nhiên phải ở đây, vì sao Đông Phương tướng quân chậm chạp chưa xuất hiện?
Sở Hoan nhìn qua Hoắc Vô Phong, mây trôi nước chảy nói:
- Rất tiếc nuối nói cho mấy vị, nghị sự tối nay do bản Đốc chủ trì, chỉ sợ Đông Phương Tín không thể tham gia rồi.
- Vì sao?
Hoắc Vô Phong nhíu mày nói.
Sở Hoan thở dài:
- Đông Phương Tín sai sử thích khách hành thích Đổng Tri Châu, chuyện bại lộ, chống lại lệnh bắt bỏ trốn, đã bị bản Đốc chém giết tại chỗ, cho nên hắn đã không thể tham gia nghị sự.
Lời vừa nói ra, Hoắc Vô Phong bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kịch biến. Hùng Như Hải vốn nằm trên cáng cứu thương, nghe vậy cũng sợ hãi biến sắc, mạnh mẽ chống tay muốn ngồi dậy, chẳng qua thân thể còn chưa ngồi dậy, động tới vết thương nội tạng, đau đớn kịch liệt như kim châm xát muối, lại nằm xuống lần nữa. Thiên tướng quân Đoái Tự Doanh Phương Như Thủy vốn nhắm mắt, nghe vậy cũng mở to hai mắt, trong mắt lộ vẻ lạ thường, chỉ có đầu lông mày Hàn Anh giật giật, ngay cả mắt cũng không mở ra.
- Sở Đốc, có một tố chuyện không thể đùa được.
Hoắc Vô Phong nắm chặt hai tay:
- Ngài nói là, Đông Phương tướng quân đã chết?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Mặc dù bản Đốc thích nói đùa, nhưng tối nay sẽ không nói đùa. Hoắc Thiên tướng, xin chú ý xưng hô của ngài, Đông Phương Tín hành thích mệnh quan triều đình, là nghịch tặc, xưng hô Đông Phương tướng quân này, bản Đốc khuyên ngươi không dùng thì tốt.
Thân thể Hoắc Vô Phong lung lay, hai mắt trợn lên, trong chính đường yên tĩnh như chết. Sau một lát, Hoắc Vô Phong chán nản ngồi xuống, thất thần nói:
- Đổng Tri Châu bị giết, Đông Phương bị giết… chuyện này… chuyện này sao có thể?
- Có đôi khi, chuyện không thể xảy ra nhất hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
Sở Hoan thở dài:
- Việc này cũng không phải một mình bản Đốc chứng kiến, trước và sau khi chuyện xảy ra, các vị quan viên ở đây cũng rõ ràng, hơn nữa thích khách đã chỉ ra và xác nhận tại chỗ, Đông Phương Tín sợ tội chống lại lệnh bắt… !
Hắn liếc qua đám quan viên, dò hỏi:
- Các vị, việc này các vị đều chứng kiến, không biết lời bản Đốc nói có sai hay không?
Đám quan viên nhìn nhau, lập tức có một vài người luôn miệng nói:
- Sở Đốc nói đúng, đúng là như thế.
Có vài tên quan viên Chu đảng do dự, mặc dù lúc này Sở Hoan chiếm ưu thế, nhưng Tứ đại Thiên tướng quân ở đây, trong lòng những người này vẫn còn lại một đường hi vọng, chỉ trông mong có thể thay đổi thế cục.
- Thích khách mà Sở Đốc nói, không biết hiện giờ đang ở đâu?
Hoắc Vô Phong hỏi lần nữa.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra thích khách hành thích Đổng Thế Trân, các ngươi cũng không xa lạ gì, hắn là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín, vốn không làm tròn trách nhiệm lẩn trốn, nhưng đi rồi lại về, vâng mệnh Đông Phương Tín, ám sát bản Đốc và Đổng đại nhân trên thọ yến, bản Đốc may mắn tránh thoát, thế nhưng Đổng đại nhân lại bất hạnh ngộ hại… !
Hắc lắc đầu thở dài.
- Là… Là Triệu Tín… !
Hoắc Vô Phong mặt xám như tro.
Nếu là người khác, có lẽ trong lòng Hoắc Vô Phong còn có thể hoài nghi đây là âm mưu của Sở Hoan, nhưng người ngoài cũng biết Triệu Tín là đồng hương của Đông Phương Tín, những năm này Triệu Tín khúm núm với Đông Phương Tín, người bên ngoài xem, gã chính là một con chó thủ hạ của Đông Phương Tín, còn ân oán cá nhân giữa Đông Phương Tín và Triệu Tính, người thực sự biết rõ nội tình cũng không nhiều, rất ít người biết Triệu Tín chịu nhục, ngày đêm muốn báo thù rửa hận, Triệu Tín hành thích, Hoắc Vô Phong cũng cảm thấy việc này Đông Phương Tín không thoát khỏi liên quan.
Hơn nữa gã cũng rõ ràng, Đông Phương Tín hận Sở Hoan thấu xương, gã phái người hành thích Sở Hoan cũng không phải chuyện khó hiểu.
- Chứng cớ vô cùng xác thực, chuyện này không cần nói thêm nữa.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Tối nay mời bốn vị tới đây, còn các các vị đồng nghiệp ở đây, chỉ là muốn thương nghị một chút chuyện Bình Tây Quân. Bản Đốc từng nói, bản Đốc không có ý nhúng tay quân vụ, nhưng Đông Phương Tín hoạch tội bị giết, Bình Tây Quân không người đứng đầu, nếu bản Đốc là Tổng đốc Tây Quan Đạo, mà Bình Tây Quân lại trong cảnh nội Tây Quan, bản Đốc chỉ có thể dũng cảm đứng ra, dù bị người chỉ trích, cũng phải xử lý việc này giúp Bình Tây Quân.
Hoắc Vô Phong há to miệng, cuối cùng không nói ra được gì. Gã nhìn Hàn Anh và Phương Như Thủy, hai vị Thiên tướng này đều lộ vẻ không liên quan tới mình, còn Hùng Như Hải, Hoắc Vô Phong thật sự không cho rằng gã có thể có tác dụng gì.
- Nước không thể một ngày không có vua, mà quân đội tương tự không thể không có Thống soái.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Bình Tây Quân thân mang trọng trách, chẳng những phải cảnh vệ Tây Quan, còn phải tiêu diệt toàn bộ tặc phỉ, không có Thống soái, vậy thì không được, cho dù hiện giờ bản Đốc dâng tấu triều đình, trong nhất thời triều đình cũng không thể lập tức bổ nhiệm, cho nên tối nay cần phải thương nghị ra một Bình Tây Tướng quân mới, không biết ý mấy vị thế nào?
Hoắc Vô Phong cau mày nói:
- Không biết Sở Đốc muốn thương nghị thế nào?
Sở Hoan nâng chung trà lên, thưởng thức một ngụm, đặt chén trà xuống, mới chậm rãi nói:
- Vốn, Đông Phương Tín đã chết, nhưng Bình Tây Quân vẫn còn, còn có Thiên tướng tám doanh, biện pháp tốt nhất là chọn ra một vị từ Thiên tướng tám doanh. Nhưng bốn doanh khác ở xa Sóc Tuyền, không thể làm gì, tối nay liền chọn ra một người trong bốn Thiên tướng các vị.
Hoắc Vô Phong hoài nghi nói:
- Lời của Sở Đốc, mạt tướng vẫn không rõ ràng lắm, ngài nói do bốn người chúng ta thương nghị, phải chăng Thống soái mới phải chọn ra trong hàng tướng lĩnh của Bình Tây Quân?
- Đương nhiên có thể, chỉ cần trung thành với triều đình, có phương pháp dẫn binh, nhân phẩm cao thượng, đương nhiên có thể do hắn tạm thời nhận chức Bình Tây Tướng quân.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Trước khi triều đình ủy hiệm, tạm thời do các ngươi chọn ra Thống soái thống lĩnh Bình Tây Quân!
Hắn mỉm cười ngưng mắt nhìn Hoắc Vô Phong:
- Hoắc Thiên tướng ngươi nếu cảm thấy bản thân mình phù hợp, cũng có thể đề cử mình, để mọi người thương nghị!
-Ta?
Hoắc Vô Phong khẽ giật mình.
- Đương nhiên.
Sở Hoan cười đáp, lập tức lắc đầu nói:
- Không được, Hoắc Thiên tướng ngươi chỉ sợ còn chưa có tư cách gánh vác chức vụ Bình Tây Tướng quân… !
Hoắc Vô Phong cười lạnh nói:
- Vừa rồi không phải Sở Đốc đã nói, do tướng lãnh Bình Tây Quân chúng ta đảm nhiệm Thống soái sao?
- Người khác bản Đốc không biết, nhưng Hoắc Thiên tướng ngươi quả thực không được.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bản Đốc từng nói, ngoại trừ trung với triều đình, dẫn binh có phương pháp, còn phải nhân phẩm cao thượng, nếu Hoắc Thiên tướng ngươi là tướng lãnh triều đình, nghĩ tới phải vô cùng trung thành với triều đình, còn dẫn binh có phương pháp, Đông Phương Tín đề bạt ngươi, chắc chắn cũng có chỗ hơn người, chẳng qua nhân phẩm của Hoắc Thiên tướng ngươi… !
Hắn không nói tiếp, chỉ lắc đầu.
Hoắc Vô Phong tức giận trong lòng, cười lạnh nói:
- Sở Đốc, ý của ngài, mạt tướng không rõ, không biết nhân phẩm của mạt tướng có vấn đề gì?
- Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Sở Hoan thở dài:
- Hoắc Thiên tướng, bản Đốc muốn lưu lại thể diện cho ngươi, chẳng lẽ chính ngươi cũng không muốn, muốn nói ra trước mặt mọi người!
- Mạt tướng là quân nhân, không thích che lấp, nếu Sở Đốc có lời, cứ việc nói ra.
Hoắc Vô Phong đứng dậy nói:
- Mạt tướng rất muốn biết, nhân phẩm của mình, rốt cuộc có gì sai!
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi đã cố ý như vậy, bản Đốc chỉ có thể có gì nói đó.
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài canh giữ ở cửa lớn chính đường:
- Hiên Viên, dẫn hắn tới!
/1596
|