Hiện giờ, trước mặt Sở Hoan là một khuôn mặt đẹp tới tận cùng, đôi môi đỏ mọng, chân mày cong cong, nàng vừa tắm, khuôn mặt thanh thú chưa trang điểm vẫn khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan cân đối, ánh mắt như nước phủ sương, con ngươi xanh thẫm linh hoạt như hai ngôi sao soi trong mặt nước.
Đôi môi đỏ mọng hơi kinh ngạc he hé, Sở Hoan trợn mắt há mồm, tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài. Đánh chết hắn cũng không ngờ, nữ nhân mình sờ mó nhầm lại là Lưu Ly phu nhân.
Hắn vẫn đang bất ngờ, đầu óc trống rỗng, quên cả buông tay, một tay vẫn đang nắm bộ ngực thẳng tắp.
Lúc này Sở Hoan không biết nên nói gì. Hắn không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào. Lần trước hắn vào phòng này, trong phòng là Lâm Lang, hơn nữa nhìn sau lưng cũng có mấy phần giống nhau. Nhưng nghĩ lại, quả thực bóng lưng của Lưu Ly phu nhân hơi khác Lâm Lang. Tuy Lâm Lang cũng là đại mỹ nhân hiếm thấy nhưng so với tấm lưng của Lưu Ly phu nhân vẫn còn thua một chút. Tấm lưng của Lưu Ly phu nhân đẹp như một bức họa. lúc nãy hắn cũng cảm thấy hơi là lạ, nhưng vì đang kích động nên chỉ nghĩ chắc Lâm Lang bôn ba mà gầy hơn một chút.
Mặt hắn phát nóng lên, thầm nghĩ lúc nãy mình nên nhận ra chứ. Tuy Lưu Ly phu nhân cũng lả lướt, ngực nở eo thon, nhưng tỷ lệ vóc dáng của nàng là tỷ lệ vàng, ông trời nặn vô cùng khéo léo, cực kỳ xinh đẹp, tuy bộ ngực đầy đặn nhưng rất hài hòa với cơ thể, tròn mà không bè, to mà căng nẩy, ngực của Lâm Lang tuy rất to nhưng so với Lưu Ly phu nhân cũng chẳng là gì, vừa rồi, lần từ đầu vai xuống phải nhận ra chứ.
Mùi hương thân thể Lưu Ly phu nhân thấm vào tận ruột gan hắn, nét kinh ngạc trên khuôn mặt nàng dần tán đi, hơi cau đôi mi thanh tú, nàng buồn bực hỏi:
- Sở Công phó, ngươi nắm đau ta, còn không buông tay?
Bừng tỉnh, hắn “A” một tiếng, không hiểu sao hai tay ôm hai ngọn núi vẫn không rút ra, hắn vẫn hơi lưu luyến không rời, thần xui quỷ khiến lại bóp bóp nhẹ mới tiếc nuối rụt tay lại. Cái cảm giác trơn nhẵn kia thực khiến cho người ta không nỡ rời tay, không chỉ trơn nhẵn mà còn căng mẩy, Sở Hoan đã kinh qua nhiều nữ nhân nhưng chưa một ai có thể vượt qua Lưu Ly phu nhân.
Hắn hết sức khó xử, lùi lại hai bước, không biết nên nói gì cho phải. Lưu Ly phu nhân đã đứng dậy, hai tay kéo lại vạt áo ngủ, xoay người lại, tóc đen như mực xõa trên đầu vai, da thịt trắng nõn nà mềm mại, khuôn mặt nghiêng ngước nghiêng thành hắt bóng dưới ngọn đèn dầu lại càng tinh mỹ như vẽ. Mặc dù đã kéo lại vạt áo nhưng áo ngủ quá mỏng, một đôi tay chỉ che được hơn nửa bộ ngực, theo hơi thở, hai quả cầu vẫn phập phồng như sóng, làm say lòng người.
Cô đăng diễm ảnh, quốc sắc khuynh thành, Sở Hoan cảm thấy mình đang ngắm nhìn một bức tượng đã cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng hắn vẫn tin chắc một mỹ nhân sống sờ sờ đó rất khó có thể vẽ được trên một bức tranh. Vẻ mũ lệ xuất thần thoát tục của nàng, cho dù là họa sĩ ưu tú nhất thiên hạ cũng không thể truyền tải được qua ngòi bút.
- Sở Công phó, ngươi…
Nhìn hai mắt hắn, nàng biết hắn đang nhìn mình, thôi thì vẫn chấp nhận được, nhưng nhìn xuống dưới bụng hắn thấy hơi phồng ra, khuôn mặt như tuyết trắng hơi hồng lên khẽ nghiêng đầu quay đi. Sở Hoan hơi giật mình, nháy mắt đã hiểu ra, nhìn xuống một chút, chỉ thấy tiểu Huynh đệ đã dựng thẳng như thương đội lên một cái lều vải mà xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể nện cho nó hai cái, thầm nghĩ, thế này đã xúc phạm giai nhân rồi, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như Lưu Ly phu nhân đang khỏa thân như thế mà không có phản ứng gì chỉ sợ là vô dụng mất rồi.
Sở Hoan bình tĩnh lại, cho dù đằng sau là một mỹ cảnh có thể khiến cho tất cả nam nhân đều thần hồn điên đảo nhưng da mặt hắn cũng không dày đến mức có thể quay đầu lại nhìn, chỉ có thể lúng túng:
- Phu nhân, là…là ta sờ nhầm. Thực sự xin lỗi… ta vốn…
Hắn im bặt. Cảm thấy hình như mình càng nói càng không ổn, nếu sờ nhầm, thì hẳn là ban đầu muốn sờ một thứ gì khác, chính mình lẳng lặng lén vào phòng nữ nhân, khi người ta không biết thì túm lấy ngực người ta, cho dù đây có thực sự là Lâm Lang cũng sẽ cảm thấy mình không đàng hoàng. Sở Hoan rất muốn giải thích rằng vừa rồi do nhìn thấy cặp bánh bao trắng như bọc tuyết mà kìm lòng không được, nhưng lời giải thích này không nên nói ra thì hơn.
Lưu Ly phu nhân cũng đã bình tĩnh lại, khẽ nói:
- Sở Công phó, bây giờ ngài có thể ra ngoài một lát không? Ta muốn thay xiêm y…
Hơi xấu hổ, Sở Hoan vội hỏi:
- Đúng rồi…
Không nói thêm lời nào, hắn vội vàng chạy ra khỏi khuê phòng, thuận tay đóng cửa lại. Ra đến cửa chính, một cơn gió mát rượi thổi tới, hắn hít thật sâu, hương thơm lạ lùng trên cơ thể Lưu Ly phu nhân như vẫn đang chờn vờn trước mũi, hắn không nhịn được mà ngoái đầu lại, thầm nghĩ hôm nay mình thực sự quá liều lĩnh rồi, nếu cố gắng giữ bình tĩnh chắc chắn mình sẽ nhận ra, tuyệt đối không nhầm Lưu Ly phu nhân thành Lâm Lang.
Nếu ngọn đèn trong phòng lờ mờ khiến cho mình nhận nhầm bóng dáng, thì mùi hương lạ lùng trên cơ thể Lưu Ly phu nhân cũng rất dễ để nhận ra.
Lúc đó, chỉ cần mình bình tĩnh một chút, nhất định sẽ phân biệt được mùi u hương kia và mùi hương nữ nhân của Lâm lang khác nhau, thực ra, từ lần đầu tiên gặp ở Cung Tĩnh Vân hắn đã phát hiện ra trên cơ thể Lưu Ly phu nhân tản tản một mùi hương khác hẳn mùi hương bình thường, mùi hương đó không nồng, thậm chí khá thanh, nhưng có thể lưu lại quanh chóp mũi thật lâu khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Chỉ là trong đầu hắn căn bản không thể đóan được nữ nhân của Thái tử lại vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Tây quan, càng không nghĩ tới Lưu Ly phu nhân sẽ ở lại Tô phủ. Vừa rồi Sở Hoan vào liều, chỉ thấy giữa nhà có một nữ nhân, hẳn là Lâm Lang, chẳng nghĩ tới ai nữa.
Thở dài, hắn vào sân, chẳng hiểu sao, cho dù là sờ nhầm nhưng trong niềm vui cũng không cảm thấy có gì là không tốt. Nếu không phải mình làm bừa thì làm sao có được diễm phúc như thế.
Thật lòng mà nói, hắn không phải một kẻ ham mê nữ sắc, nhưng cho dù tâm tính cứng cỏi đến đâu mà nhìn thấy một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như Lưu Ly, có nam nhân nào lại không động tâm. Lưu Ly phu nhân tuyệt đại phương hoa, điên đảo chúng sinh, bất kỳ nam nhân nào đã từng gặp nàng đều không thể quên nét thùy mị của nàng, từng nụ cười từng cái nhăn mày của nàng, nhấc tay nhấc chân cũng có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải khắc sâu vào tâm khảm. Chỉ là trên thế gian này, nam nhân có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng cũng chẳng có bao nhiêu người.
Sở Hoan tự hỏi, lần đầu nhìn thấy Lưu Ly hắn không hề động tâm, mặc dù có khoảng thời gian cùng nàng cưỡi ngựa, kìm lòng không được mà xảy ra vài chuyện mập mờ, nhưng hắn cũng biết, Lưu Ly phu nhân là nữ nhân của Thái tử, là gái đã có chồng, cho dù vạn lần hâm mộ nàng nhưng hắn cũng sẽ không làm ra chuyện cướp vợ người khác, chưa nói đến nam nhân của nàng lại là Thái tử, cho dù là một kẻ thảo dân hắn cũng sẽ không.
Gió mát vẩn vơ, mùi thơm vờn quanh, Sở Hoan giơ tay lên, nghe nghe chóp mũi, hương thơm nhàn nhạt, nhớ lại cảm giác khi vuốt ve bộ ngực mềm nõn kia của nàng, hắn không nhịn được mà thấy rạo rực trong lòng. Hắn biết rõ, vóc dáng Lưu Ly phu nhân cân đối đẫy đà, hết sức gợi cảm, nhưng hôm nay, dưới lớp áo mỏng, thân thể mề mại đó quả nhiên là thân thể của ma quỷ. Có một câu dùng để khen dáng người nữ nhân, thêm một chút là béo, bớt một chút là gầy, trước kia chỉ cảm thấy đây là lý tưởng hóa, thế gian không thể có được nữ nhân có được vóc dáng hoàn hảo như thế, cho dù là những nữ nhân của mình cũng chưa ai có thể đạt tới mức lý tưởng hóa tuyệt đối như thế, nhưng vóc dáng của Lưu Ly phu nhân tuyệt đối là tỷ lệ hoàng kim chuẩn. Không nói đến khuôn mặt điên đảo chúng sinh đó, mặc kệ là bờ vai, bộ ngực, hai tấm eo thon, bờ mông của nàng, hay đôi chân dài thon thẳng tắp đầy khỏe mạnh vô cùng tinh xảo đó, tất cả đều khoe ra hết sự thần kỳ của đấng tạo hóa.
Dung nhan tuyệt thế như vậy, dáng người ma quỷ như vậy, lại thêm khí chất ưu nhã thành thục như mật đào chín, giờ nghĩ lại, tim Sở Hoan vẫn đập rộn lên. Hắn vốn tưởng rằng hóng gió một lúc mình sẽ bình tĩnh lại nhanh thôi, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu vẫn quanh quẩn đôi tuyết trắng kia, cảm xúc trên tay như vẫn không nhạt bớt, tiểu Huynh đệ dưới thân vẫn ương bướng nhất định không chịu cúi đầu. Hắn nhìn quanh, chỉ sợ bị ai nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này, hận không thể đập cho nó vài cái để nó ngoan ngoãn cúi đầu.
Không tiện dừng lại trước cửa phòng Lưu Ly phu nhân lâu, vừa rồi nàng mới kêu lên sợ hãi, may mắn âm thanh không quá lớn, nếu không sẽ kinh động đến người khác. Bây giờ mình lại từ trong khuê phòng của nàng đi ra, vậy là trăm miệng cũng không cãi nổi rồi, nếu bị Lâm Lang nhìn thấy lại càng xấu hổ. Nghĩ đến Lâm Lang, hắn đang muốn tìm nàng, chợt nghe bên cạnh có giọng nói:
- Sở…Sở lang!
Giọng nói nhu hòa nhưng ẩn ẩn bên trong là sự kích động không thể che giấu, nương theo tiếng gọi, hắn nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng đối diện đã mở, một giai nhân đang đứng đó, ngọn đèn dầu leo lét trong phòng hắt qua bóng hình nàng, đẹp như vẽ, không phải Lâm Lang thì là ai.
Lâm Lang xuất hiện trước mắt, hình ảnh Lưu Ly phu nhân trong đầu hắn lập tức nhạt đi, hắn vui vẻ gọi:
- Lâm Lang…!
Hắn nhanh chân bước lên, hiển nhiên Lâm Lang cũng vô cùng kích động, nhìn thấy ái lang, kìm lòng không được mà tiến lại gần hai bước, nhưng vội khựng lại, nhìn trái nhìn phải một chút, hai má ửng lên. Sở Hoan lại gần, cầm chặt đôi bàn tay ấm áp mềm mịn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, hắn không kìm lòng được:
- Cuối cùng nàng đã tới. Ta đợi nàng thêm chút nữa sẽ chết luôn đấy!
Sở Hoan nói thẳng như vậy, hai má nàng lại càng đỏ hơn. Nhìn hai má phấn xinh đẹp động lòng người, hàng mi dài khe khẽ rung rung, kiều diễm ướt át, nhịn không được hắn muốn ôm lấy nàng. Nhưng Lâm Lang cắn chặt đôi môi đỏ mọng lùi lại một bước. Thấy hắn sững sờ, sợ bị hiểu lầm, nàng vội hạ giọng giải thích:
- Sở lang, chàng…chàng vào đi. Trong sân còn có người khác, đừng…đừng để người ta cười!
Đôi môi đỏ mọng hơi kinh ngạc he hé, Sở Hoan trợn mắt há mồm, tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài. Đánh chết hắn cũng không ngờ, nữ nhân mình sờ mó nhầm lại là Lưu Ly phu nhân.
Hắn vẫn đang bất ngờ, đầu óc trống rỗng, quên cả buông tay, một tay vẫn đang nắm bộ ngực thẳng tắp.
Lúc này Sở Hoan không biết nên nói gì. Hắn không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào. Lần trước hắn vào phòng này, trong phòng là Lâm Lang, hơn nữa nhìn sau lưng cũng có mấy phần giống nhau. Nhưng nghĩ lại, quả thực bóng lưng của Lưu Ly phu nhân hơi khác Lâm Lang. Tuy Lâm Lang cũng là đại mỹ nhân hiếm thấy nhưng so với tấm lưng của Lưu Ly phu nhân vẫn còn thua một chút. Tấm lưng của Lưu Ly phu nhân đẹp như một bức họa. lúc nãy hắn cũng cảm thấy hơi là lạ, nhưng vì đang kích động nên chỉ nghĩ chắc Lâm Lang bôn ba mà gầy hơn một chút.
Mặt hắn phát nóng lên, thầm nghĩ lúc nãy mình nên nhận ra chứ. Tuy Lưu Ly phu nhân cũng lả lướt, ngực nở eo thon, nhưng tỷ lệ vóc dáng của nàng là tỷ lệ vàng, ông trời nặn vô cùng khéo léo, cực kỳ xinh đẹp, tuy bộ ngực đầy đặn nhưng rất hài hòa với cơ thể, tròn mà không bè, to mà căng nẩy, ngực của Lâm Lang tuy rất to nhưng so với Lưu Ly phu nhân cũng chẳng là gì, vừa rồi, lần từ đầu vai xuống phải nhận ra chứ.
Mùi hương thân thể Lưu Ly phu nhân thấm vào tận ruột gan hắn, nét kinh ngạc trên khuôn mặt nàng dần tán đi, hơi cau đôi mi thanh tú, nàng buồn bực hỏi:
- Sở Công phó, ngươi nắm đau ta, còn không buông tay?
Bừng tỉnh, hắn “A” một tiếng, không hiểu sao hai tay ôm hai ngọn núi vẫn không rút ra, hắn vẫn hơi lưu luyến không rời, thần xui quỷ khiến lại bóp bóp nhẹ mới tiếc nuối rụt tay lại. Cái cảm giác trơn nhẵn kia thực khiến cho người ta không nỡ rời tay, không chỉ trơn nhẵn mà còn căng mẩy, Sở Hoan đã kinh qua nhiều nữ nhân nhưng chưa một ai có thể vượt qua Lưu Ly phu nhân.
Hắn hết sức khó xử, lùi lại hai bước, không biết nên nói gì cho phải. Lưu Ly phu nhân đã đứng dậy, hai tay kéo lại vạt áo ngủ, xoay người lại, tóc đen như mực xõa trên đầu vai, da thịt trắng nõn nà mềm mại, khuôn mặt nghiêng ngước nghiêng thành hắt bóng dưới ngọn đèn dầu lại càng tinh mỹ như vẽ. Mặc dù đã kéo lại vạt áo nhưng áo ngủ quá mỏng, một đôi tay chỉ che được hơn nửa bộ ngực, theo hơi thở, hai quả cầu vẫn phập phồng như sóng, làm say lòng người.
Cô đăng diễm ảnh, quốc sắc khuynh thành, Sở Hoan cảm thấy mình đang ngắm nhìn một bức tượng đã cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng hắn vẫn tin chắc một mỹ nhân sống sờ sờ đó rất khó có thể vẽ được trên một bức tranh. Vẻ mũ lệ xuất thần thoát tục của nàng, cho dù là họa sĩ ưu tú nhất thiên hạ cũng không thể truyền tải được qua ngòi bút.
- Sở Công phó, ngươi…
Nhìn hai mắt hắn, nàng biết hắn đang nhìn mình, thôi thì vẫn chấp nhận được, nhưng nhìn xuống dưới bụng hắn thấy hơi phồng ra, khuôn mặt như tuyết trắng hơi hồng lên khẽ nghiêng đầu quay đi. Sở Hoan hơi giật mình, nháy mắt đã hiểu ra, nhìn xuống một chút, chỉ thấy tiểu Huynh đệ đã dựng thẳng như thương đội lên một cái lều vải mà xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể nện cho nó hai cái, thầm nghĩ, thế này đã xúc phạm giai nhân rồi, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như Lưu Ly phu nhân đang khỏa thân như thế mà không có phản ứng gì chỉ sợ là vô dụng mất rồi.
Sở Hoan bình tĩnh lại, cho dù đằng sau là một mỹ cảnh có thể khiến cho tất cả nam nhân đều thần hồn điên đảo nhưng da mặt hắn cũng không dày đến mức có thể quay đầu lại nhìn, chỉ có thể lúng túng:
- Phu nhân, là…là ta sờ nhầm. Thực sự xin lỗi… ta vốn…
Hắn im bặt. Cảm thấy hình như mình càng nói càng không ổn, nếu sờ nhầm, thì hẳn là ban đầu muốn sờ một thứ gì khác, chính mình lẳng lặng lén vào phòng nữ nhân, khi người ta không biết thì túm lấy ngực người ta, cho dù đây có thực sự là Lâm Lang cũng sẽ cảm thấy mình không đàng hoàng. Sở Hoan rất muốn giải thích rằng vừa rồi do nhìn thấy cặp bánh bao trắng như bọc tuyết mà kìm lòng không được, nhưng lời giải thích này không nên nói ra thì hơn.
Lưu Ly phu nhân cũng đã bình tĩnh lại, khẽ nói:
- Sở Công phó, bây giờ ngài có thể ra ngoài một lát không? Ta muốn thay xiêm y…
Hơi xấu hổ, Sở Hoan vội hỏi:
- Đúng rồi…
Không nói thêm lời nào, hắn vội vàng chạy ra khỏi khuê phòng, thuận tay đóng cửa lại. Ra đến cửa chính, một cơn gió mát rượi thổi tới, hắn hít thật sâu, hương thơm lạ lùng trên cơ thể Lưu Ly phu nhân như vẫn đang chờn vờn trước mũi, hắn không nhịn được mà ngoái đầu lại, thầm nghĩ hôm nay mình thực sự quá liều lĩnh rồi, nếu cố gắng giữ bình tĩnh chắc chắn mình sẽ nhận ra, tuyệt đối không nhầm Lưu Ly phu nhân thành Lâm Lang.
Nếu ngọn đèn trong phòng lờ mờ khiến cho mình nhận nhầm bóng dáng, thì mùi hương lạ lùng trên cơ thể Lưu Ly phu nhân cũng rất dễ để nhận ra.
Lúc đó, chỉ cần mình bình tĩnh một chút, nhất định sẽ phân biệt được mùi u hương kia và mùi hương nữ nhân của Lâm lang khác nhau, thực ra, từ lần đầu tiên gặp ở Cung Tĩnh Vân hắn đã phát hiện ra trên cơ thể Lưu Ly phu nhân tản tản một mùi hương khác hẳn mùi hương bình thường, mùi hương đó không nồng, thậm chí khá thanh, nhưng có thể lưu lại quanh chóp mũi thật lâu khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Chỉ là trong đầu hắn căn bản không thể đóan được nữ nhân của Thái tử lại vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Tây quan, càng không nghĩ tới Lưu Ly phu nhân sẽ ở lại Tô phủ. Vừa rồi Sở Hoan vào liều, chỉ thấy giữa nhà có một nữ nhân, hẳn là Lâm Lang, chẳng nghĩ tới ai nữa.
Thở dài, hắn vào sân, chẳng hiểu sao, cho dù là sờ nhầm nhưng trong niềm vui cũng không cảm thấy có gì là không tốt. Nếu không phải mình làm bừa thì làm sao có được diễm phúc như thế.
Thật lòng mà nói, hắn không phải một kẻ ham mê nữ sắc, nhưng cho dù tâm tính cứng cỏi đến đâu mà nhìn thấy một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như Lưu Ly, có nam nhân nào lại không động tâm. Lưu Ly phu nhân tuyệt đại phương hoa, điên đảo chúng sinh, bất kỳ nam nhân nào đã từng gặp nàng đều không thể quên nét thùy mị của nàng, từng nụ cười từng cái nhăn mày của nàng, nhấc tay nhấc chân cũng có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải khắc sâu vào tâm khảm. Chỉ là trên thế gian này, nam nhân có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng cũng chẳng có bao nhiêu người.
Sở Hoan tự hỏi, lần đầu nhìn thấy Lưu Ly hắn không hề động tâm, mặc dù có khoảng thời gian cùng nàng cưỡi ngựa, kìm lòng không được mà xảy ra vài chuyện mập mờ, nhưng hắn cũng biết, Lưu Ly phu nhân là nữ nhân của Thái tử, là gái đã có chồng, cho dù vạn lần hâm mộ nàng nhưng hắn cũng sẽ không làm ra chuyện cướp vợ người khác, chưa nói đến nam nhân của nàng lại là Thái tử, cho dù là một kẻ thảo dân hắn cũng sẽ không.
Gió mát vẩn vơ, mùi thơm vờn quanh, Sở Hoan giơ tay lên, nghe nghe chóp mũi, hương thơm nhàn nhạt, nhớ lại cảm giác khi vuốt ve bộ ngực mềm nõn kia của nàng, hắn không nhịn được mà thấy rạo rực trong lòng. Hắn biết rõ, vóc dáng Lưu Ly phu nhân cân đối đẫy đà, hết sức gợi cảm, nhưng hôm nay, dưới lớp áo mỏng, thân thể mề mại đó quả nhiên là thân thể của ma quỷ. Có một câu dùng để khen dáng người nữ nhân, thêm một chút là béo, bớt một chút là gầy, trước kia chỉ cảm thấy đây là lý tưởng hóa, thế gian không thể có được nữ nhân có được vóc dáng hoàn hảo như thế, cho dù là những nữ nhân của mình cũng chưa ai có thể đạt tới mức lý tưởng hóa tuyệt đối như thế, nhưng vóc dáng của Lưu Ly phu nhân tuyệt đối là tỷ lệ hoàng kim chuẩn. Không nói đến khuôn mặt điên đảo chúng sinh đó, mặc kệ là bờ vai, bộ ngực, hai tấm eo thon, bờ mông của nàng, hay đôi chân dài thon thẳng tắp đầy khỏe mạnh vô cùng tinh xảo đó, tất cả đều khoe ra hết sự thần kỳ của đấng tạo hóa.
Dung nhan tuyệt thế như vậy, dáng người ma quỷ như vậy, lại thêm khí chất ưu nhã thành thục như mật đào chín, giờ nghĩ lại, tim Sở Hoan vẫn đập rộn lên. Hắn vốn tưởng rằng hóng gió một lúc mình sẽ bình tĩnh lại nhanh thôi, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu vẫn quanh quẩn đôi tuyết trắng kia, cảm xúc trên tay như vẫn không nhạt bớt, tiểu Huynh đệ dưới thân vẫn ương bướng nhất định không chịu cúi đầu. Hắn nhìn quanh, chỉ sợ bị ai nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này, hận không thể đập cho nó vài cái để nó ngoan ngoãn cúi đầu.
Không tiện dừng lại trước cửa phòng Lưu Ly phu nhân lâu, vừa rồi nàng mới kêu lên sợ hãi, may mắn âm thanh không quá lớn, nếu không sẽ kinh động đến người khác. Bây giờ mình lại từ trong khuê phòng của nàng đi ra, vậy là trăm miệng cũng không cãi nổi rồi, nếu bị Lâm Lang nhìn thấy lại càng xấu hổ. Nghĩ đến Lâm Lang, hắn đang muốn tìm nàng, chợt nghe bên cạnh có giọng nói:
- Sở…Sở lang!
Giọng nói nhu hòa nhưng ẩn ẩn bên trong là sự kích động không thể che giấu, nương theo tiếng gọi, hắn nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng đối diện đã mở, một giai nhân đang đứng đó, ngọn đèn dầu leo lét trong phòng hắt qua bóng hình nàng, đẹp như vẽ, không phải Lâm Lang thì là ai.
Lâm Lang xuất hiện trước mắt, hình ảnh Lưu Ly phu nhân trong đầu hắn lập tức nhạt đi, hắn vui vẻ gọi:
- Lâm Lang…!
Hắn nhanh chân bước lên, hiển nhiên Lâm Lang cũng vô cùng kích động, nhìn thấy ái lang, kìm lòng không được mà tiến lại gần hai bước, nhưng vội khựng lại, nhìn trái nhìn phải một chút, hai má ửng lên. Sở Hoan lại gần, cầm chặt đôi bàn tay ấm áp mềm mịn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, hắn không kìm lòng được:
- Cuối cùng nàng đã tới. Ta đợi nàng thêm chút nữa sẽ chết luôn đấy!
Sở Hoan nói thẳng như vậy, hai má nàng lại càng đỏ hơn. Nhìn hai má phấn xinh đẹp động lòng người, hàng mi dài khe khẽ rung rung, kiều diễm ướt át, nhịn không được hắn muốn ôm lấy nàng. Nhưng Lâm Lang cắn chặt đôi môi đỏ mọng lùi lại một bước. Thấy hắn sững sờ, sợ bị hiểu lầm, nàng vội hạ giọng giải thích:
- Sở lang, chàng…chàng vào đi. Trong sân còn có người khác, đừng…đừng để người ta cười!
/1596
|