Sở Hoan bất đắc dĩ trong lòng, còn chưa nói chuyện, Lâm Lang đã kinh ngạc nói:
- Sở lang, chàng… chàng đã quen biết Lưu Ly tỷ tỷ từ trước?
Sở Hoan thở dài:
- Đường đại nhân ta cũng biết rõ, cũng chiếu cố ta rất nhiều, phu nhân đừng nên trách. Lúc trước mỗi lần nhìn thấy phu nhân, đều lễ kính, không dám nhìn thẳng, chỉ nghe giọng không nhìn mặt… !
Hắn chắp tay nói:
- Xin phu nhân đừng trách.
Lưu Ly phu nhân cười nói tự nhiên, Lâm Lang cười:
- Thì ra là thế.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ với Lưu Ly phu nhân:
- Trước kia đa tạ Đường đại nhân chiếu cố Sở lang.
- Muội muội nói đùa, Sở Công phó là người tâm phúc trong triều, không ai trong kinh thành không biết, trước kia lão gia nhà ta cũng được Sở Công phó chiếu cố, lão gia còn để Lưu Ly thay ngài vấn an Công phó!
Lưu Ly cười như hoa xuân.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, rất tự nhiên hỏi Lâm Lang:
- Lâm Lang, sao nàng lại ở cùng một chỗ với phu nhân?
Lâm Lang giải thích:
- Trên đường tới đây gặp được kẻ cướp, Lưu Ly tỷ tỷ vừa vặn gặp gỡ, hộ vệ dưới tay nàng ra tay giúp đỡ, đánh đuổi thổ phỉ… !
Sở Hoan vội hỏi:
- Nàng có bị thương không?
Lâm Lang lắc đầu cười nói:
- Thổ phỉ rất nhiều, cũng may Lưu Ly tỷ tỷ kịp thời xuất hiện, cho nên mới không có việc gì… !
Sở Hoan chắp tay nói với Lưu Ly phu nhân:
- Đa tạ phu nhân rút đao tương trợ!
Lưu Ly dịu dàng cười nói:
- Sở Công phó chớ quên, những hộ vệ thủ hạ của ta cũng đều là người hầu của triều đình, cho dù không phải vì muội muội, gặp gỡ thổ phỉ, chắc chắn cũng phải ra tay, chẳng qua may mắn gặp được, có duyên với muội muội.
Lâm Lang lộ vẻ cảm kích, trong lòng Sở Hoan cũng vô cùng cảm kích Lưu Ly, tiến lên hai bước, hương vị quen thuộc trên người Lưu Ly như thấm vào ruột gan:
- Không biết lần này phu nhân tới Tây Quan, muốn làm điều gì?
Lưu Ly buồn bã nói:
- Công phó có chỗ không biết, nguyên quán của Lưu Ly, ngay ở Giáp Châu Tây Quan, mặc dù gia phụ mất sớm, nhưng thúc phụ vẫn còn ở Giáp Châu. Lưu Ly vẫn chưa nhận được tung tích của thúc phụ, hắn là người thân cuối cùng của Lưu Ly, cho nên Lưu Ly đành phải đích thân trở lại cố hương, tìm tung tích người thân… !
Lúc này Sở Hoan quả thực không biết Lưu Ly phu nhân nói thật hay giả, nhưng hắn lại nhớ mang máng, Lưu Ly đúng là người Tây bắc. Hắn cau mày nói:
- Thúc phụ của phu nhân ở Giáp Châu? Chẳng qua Giáp Châu… !
Hắn vốn muốn nói Giáp Châu đã từng bị người Tây Lương chiếm lĩnh, tử thương vô số, là tuyến ngoài cùng của trận chiến, hiện giờ muốn tìm một người, thực sự khó càng thêm khó, chẳng qua lời này vẫn không nói ra miệng được.
Lưu Ly lộ vẻ ảm đạm, thở dài yếu ớt:
- Ta biết muốn tìm hết sức khó khăn, Giáp Châu đã từng là một vùng đất cằn cỗi, nếu như thúc phụ không chạy đi, chắc đã ngộ hại, chẳng qua ta không bỏ được, nếu như không tìm được, trong lòng bất an.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Hành động của phu nhân là đại hiếu… !
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Sau này ta sẽ phái người giúp đỡ phu nhân tìm kiếm, mặc dù cũng không dễ dàng, nhưng chúng ta cố gắng làm là được.
Lưu Ly nhẹ nhàng thi lễ, cảm tạ:
- Có Sở Công phó giúp đỡ, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn, Lưu Ly ở đây dập đầu tạ ơn!
Sở Hoan khoát tay cười nói:
- Phu nhân cứu được Lâm Lang, có thể báo đáp phu nhân, cầu còn không được.
Hắn dò hỏi:
- Phu nhân muốn ở lại nơi này sao?
Trong lòng hắn lại nghĩ, hai ngày này Lâm Lang sẽ chuyển khỏi Tô phủ, không biết phải chăng Lưu Ly còn muốn đi theo Lâm Lang, hắn cảm thấy như vậy hơi không ổn.
Thật lòng mà nói, Sở Hoan cũng không tin Lưu Ly đến chỉ vì tìm thúc phụ của nàng, mặc dù nàng là giai nhân tuyệt sắc, nhưng Sở Hoan rõ ràng, nàng là người bên cạnh Thái tử, lúc này Lưu Ly đột nhiên tới Tây Quan, Sở Hoan cũng không rõ mục đích thực sự của nàng, không nói đến nếu như nàng ở cùng Lâm Lang sẽ khiến hắn và Lâm Lang không tiện gặp nhau, càng quan trọng hơn là, một người phụ nữ mà Thái tử yêu mến lại ở gần hắn như vậy, Lưu Ly khuynh thành khuynh quốc cũng khiến Sở Hoan bất an trong lòng.
Đôi mắt màu lam của Lưu Ly hơi đổi, đôi mắt xinh đẹp mê người lộ vẻ giảo hoạt, hỏi ngược lại:
- Công phó cảm thấy ta nên ở đâu?
Sở Hoan đáp:
- Nếu phu nhân là gia quyến của Đường đại nhân, không bằng mang theo tùy tùng ở tạm biệt viện, ta sẽ sai người nhanh chóng thu dọn, phu nhân nghĩ thế nào?
Lâm Lang cũng không biết thâm ý của Sở Hoan, cho rằng Sở Hoan làm như vậy là vì tiện gặp mình, đôi má nàng ửng đỏ, Lưu Ly khẽ cười nói:
- Đã là Công phó an bài thỏa đáng, đương nhiên dựa theo an bài của Công phó.
Sở Hoan sợ Lưu Ly không đáp ứng, nghe vậy thở ra nhẹ nhàng.
- Hôm nay cũng không quấy rầy nữa, sáng sớm mai ta sẽ phái người thu dọn, thu dọn sạch sẽ, sẽ phái người tới đón phu nhân.
Sở Hoan lại cười nói:
- Lúc này cáo từ trước.
Lưu Ly nhẹ nhàng thi lễ, Sở Hoan nhìn Lâm Lang một cái, thấy Lâm Lang cũng lưu luyến không rời mình, hắn mỉm cười chắp tay với Lưu Ly, lúc này mới rời khỏi.
Ra tới cửa, đi theo con đường đá xanh, trong đầu vẫn đang suy nghĩ dụng ý sâu xa của Lưu Ly. Nếu như nói Thái tử phái bất luận quan viên Thái tử đảng nào tới Tây Bắc, Sở Hoan không chút do dự sẽ kết luận Thái tử muốn duỗi tay chân tới Tây Quan, hắn chắc chắn sẽ không cho phép, nhưng Lưu Ly tới khiến cho Sở Hoan đầy bụng nghi ngờ.
Lưu Ly là một người phụ nữ, cũng không có thân phận quan trường, nếu như nói Thái tử muốn phái người phụ nữ của mình tới Tây Quan cản tay, căn bản là suy nghĩ hão huyền, chẳng qua nếu nhưng Thái tử không có bất kỳ dụng ý nào, sao có thể để Lưu Ly tới Tây Quan?
Hắn cảm thấy vấn đề này thực sự cổ quái, bất tri bất giác đi được một đoạn được, đột nhiên cảm thấy phía trước không đúng, ngẩng đầu bỗng nhiên trông thấy một người đứng trên đường nhỏ, tóc dài áo cứng, thần sắc lạnh lùng, eo giắt một thanh đao. Sở Hoan nhìn thấy người này, lông mày xiết chặt, đúng là người quen cũ, là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử, Quỷ Đao Điền Hầu trong Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung.
Sở Hoan dừng bước, chăm chú nhìn Điền Hầu, cũng không lập tức nói chuyện. Điền Hầu thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi đao chăm chú nhìn Sở Hoan, điều này khiến cho Sở Hoan cảm thấy thực sự không thoải mái.
Từ lần đầu tiên trông thấy Điền Hầu ở phủ Thái tử, Sở Hoan chưa từng thấy người này cười, giống như một tảng băng ngàn năm, cứng ngắc lạnh như băng.
Nhưng Sở Hoan biết rõ, đao pháp của người này thực sự cao minh.
Hơn nữa mỗi lần hắn thấy Điền Hầu, liền cảm nhận được địch ý mãnh liệt của Điền Hầu đối với mình. Sở Hoan nghĩ không thông, hắn chưa bao giờ kết thù hận với Điền Hầu, tại sao Điền Hầu lại oán hận mình sâu như thế?
- Điền Thống lĩnh!
Sở Hoan rốt cuộc mở miệng, lộ ra nụ cười:
- Đi đường vất vả, vì sao không nghỉ ngơi sớm một chút?
Điền hầu không lập tức mở miệng, dò xét Sở Hoan một phen, mới thản nhiên nói:
- Sở đại nhân bận rộn cả ngày, không phải còn chưa nghỉ ngơi sao?
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, nói:
- Hiện giờ bản Đốc đang muốn về phủ, an nguy của phu nhân, phải dựa vào Điền Thống lĩnh rồi.
Khóe miệng Điền Hầu lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
- Sở đại nhân dường như nghĩ sai rồi, hộ vệ phu nhân vốn là thiên chức của Điền mỗ, cũng không cần Sở đại nhân nhắc nhở!
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến về phía trước. Điền Hầu trông thấy Sở Hoan tới gần, ánh mắt cũng sắc bén thêm. Sở Hoan tựa như không thấy Điền Hầu, đi thẳng về phía trước, cách Điền Hầu chẳng qua hai bước. Điền Hầu rốt cuộc chậm rãi tránh đường, Sở Hoan mắt không liếc qua, chắp hai tay sau lưng, đi thẳng qua. Tay cầm đao của Điền Hầu nhịn không được nắm chặt, gân xanh nổi lên, chờ đến lúc Sở Hoan đi một đoạn đường, gã vẫn chưa buông tay cầm chuôi đao, nhìn chòng chọc bóng lưng ung dung của Sở Hoan, trong mắt lộ vẻ oán độc.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hoan lập tức phái người đi thu dọn biệt viện. Hắn muốn thu dọn biệt viện sớm, để đoàn người Lưu Ly vào ở. Để Lưu Ly ở bên người Lâm Lang, Sở Hoan cũng hơi đề phòng, nào biết được ngay cả Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử cũng đi theo hộ vệ, hơn nữa Điền Hầu mang theo địch ý với hắn không che giấu chút nào, Sở Hoan đương nhiên càng thêm đề phòng.
Trước đây Sở Hoan từng cùng thương lượng với Ngụy Vô Kỵ, thực hành lệnh chia đất, cần phải tương xứng nhân khẩu và đất đai. Hiện giờ Tây Quan không ít đất đai, nhưng rất nhiều dân chạy nạn còn lưu lạc bên ngoài. Dựa theo sách lược của Ngụy Vô Kỵ, bước đầu tiên chính là phải ban bố lệnh chia đất, hấp dẫn dân chạy nạn lưu lạc bên ngoài trở về, mệnh lệnh này đương nhiên không phải bình thường, một chữ cũng không thể sai lầm. Ngụy Vô Kỵ tự mình làm ra, trình cho Sở Hoan, hai người thương nghị lần cuối, sau đó ban bố lệnh chia đều đất ra ngoài.
Hắn chợt nghe được có người bẩm báo:
- Khởi bẩm đại nhân, ngoài phủ có người cầu kiến, vẫn là Cao Liêm kia!
Khóe miệng Sở Hoan lộ ra nụ cười, nói với Ngụy Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, cứ ban hành dựa theo hiện giờ, việc này giao cho ngươi quản lý!
Ngụy Vô Kỵ chắp tay đồng ý, sau khi gã lui ra, lúc này Sở Hoan mới sai người dẫn Cao Liêm tới. Cao đại lão gia đã từng uy phong nhất thời, lúc này đi đường lung la lung lay, hai chân như nhũn ra, lúc tới cửa chính đại đường, mồ hôi lạnh trên trán Cao Liêm đổ ra như mưa. Sở Hoan ngồi ngay ngắn giữa chính đường, nhìn Cao Liêm đi vào, cũng không nói chuyện. Cao Liêm đi tới quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân… tiểu nhân… tiểu nhân bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan nâng chung trà lên, nhìn Cao Liêm quỳ trên mặt đất, cũng không có ý để gã đứng lên, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có chuyện tìm bản Đốc?
Cao Liêm ngẩng đầu, nhìn Sở Hoan bình thản, gã chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia khi gã nhìn khuôn mặt trẻ tuổi này, lại có cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có như vậy.
Tri Châu Đổng Thế Trân bị giết, Bình Tây Tướng quân Đông Phương Tín bị giết, hai chuyện xảy ra cùng một ngày, Cao Liêm là thương nhân thông minh, mặc dù cách nói chính thức chứng cớ vô cùng xác thực, thế nhưng gã lại cảm thấy chuyện tình không đơn giản như vậy, chẳng qua hai người này rốt cuộc rơi vào bẫy rập gì, gã đã không có tâm tư quan tâm, đối với gã mà nói, người đứng đầu Tây Quan hiện giờ là Sở Hoan, mà Cao Hoắc hiện giờ vẫn còn trong tay Sở Hoan, lúc này Cao Liêm tràn ngập cảm giác vô lực, giọng nói không chút khí lực:
- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân… tiểu nhân nhiều lần tới bái kiến, rốt cuộc nhìn thấy ngài… !
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Ngươi phải biết, Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín đều đã chết, chuyện lớn bé ở Tây Quan chờ bản Đốc quản lý, hiện giờ bản Đốc không có thời gian gặp ngươi, thời gian của bản Đốc rất bận, có chuyện gì cũng đừng quanh co lòng vòng!
Cao Liêm run giọng nói:
- Cao gia nguyện ý hiến tất cả của cải ruộng đất ở Tây Quan cho đại nhân, chỉ mong đại nhân có thể khoan dung cho tiểu khuyển, thả cho hắn một con đường sống!
Sở Hoan thưởng thức một hớp trà, đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm Cao Liêm hỏi:
- Cao Liêm, thích khách là người của ngươi?
- Sở lang, chàng… chàng đã quen biết Lưu Ly tỷ tỷ từ trước?
Sở Hoan thở dài:
- Đường đại nhân ta cũng biết rõ, cũng chiếu cố ta rất nhiều, phu nhân đừng nên trách. Lúc trước mỗi lần nhìn thấy phu nhân, đều lễ kính, không dám nhìn thẳng, chỉ nghe giọng không nhìn mặt… !
Hắn chắp tay nói:
- Xin phu nhân đừng trách.
Lưu Ly phu nhân cười nói tự nhiên, Lâm Lang cười:
- Thì ra là thế.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ với Lưu Ly phu nhân:
- Trước kia đa tạ Đường đại nhân chiếu cố Sở lang.
- Muội muội nói đùa, Sở Công phó là người tâm phúc trong triều, không ai trong kinh thành không biết, trước kia lão gia nhà ta cũng được Sở Công phó chiếu cố, lão gia còn để Lưu Ly thay ngài vấn an Công phó!
Lưu Ly cười như hoa xuân.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, rất tự nhiên hỏi Lâm Lang:
- Lâm Lang, sao nàng lại ở cùng một chỗ với phu nhân?
Lâm Lang giải thích:
- Trên đường tới đây gặp được kẻ cướp, Lưu Ly tỷ tỷ vừa vặn gặp gỡ, hộ vệ dưới tay nàng ra tay giúp đỡ, đánh đuổi thổ phỉ… !
Sở Hoan vội hỏi:
- Nàng có bị thương không?
Lâm Lang lắc đầu cười nói:
- Thổ phỉ rất nhiều, cũng may Lưu Ly tỷ tỷ kịp thời xuất hiện, cho nên mới không có việc gì… !
Sở Hoan chắp tay nói với Lưu Ly phu nhân:
- Đa tạ phu nhân rút đao tương trợ!
Lưu Ly dịu dàng cười nói:
- Sở Công phó chớ quên, những hộ vệ thủ hạ của ta cũng đều là người hầu của triều đình, cho dù không phải vì muội muội, gặp gỡ thổ phỉ, chắc chắn cũng phải ra tay, chẳng qua may mắn gặp được, có duyên với muội muội.
Lâm Lang lộ vẻ cảm kích, trong lòng Sở Hoan cũng vô cùng cảm kích Lưu Ly, tiến lên hai bước, hương vị quen thuộc trên người Lưu Ly như thấm vào ruột gan:
- Không biết lần này phu nhân tới Tây Quan, muốn làm điều gì?
Lưu Ly buồn bã nói:
- Công phó có chỗ không biết, nguyên quán của Lưu Ly, ngay ở Giáp Châu Tây Quan, mặc dù gia phụ mất sớm, nhưng thúc phụ vẫn còn ở Giáp Châu. Lưu Ly vẫn chưa nhận được tung tích của thúc phụ, hắn là người thân cuối cùng của Lưu Ly, cho nên Lưu Ly đành phải đích thân trở lại cố hương, tìm tung tích người thân… !
Lúc này Sở Hoan quả thực không biết Lưu Ly phu nhân nói thật hay giả, nhưng hắn lại nhớ mang máng, Lưu Ly đúng là người Tây bắc. Hắn cau mày nói:
- Thúc phụ của phu nhân ở Giáp Châu? Chẳng qua Giáp Châu… !
Hắn vốn muốn nói Giáp Châu đã từng bị người Tây Lương chiếm lĩnh, tử thương vô số, là tuyến ngoài cùng của trận chiến, hiện giờ muốn tìm một người, thực sự khó càng thêm khó, chẳng qua lời này vẫn không nói ra miệng được.
Lưu Ly lộ vẻ ảm đạm, thở dài yếu ớt:
- Ta biết muốn tìm hết sức khó khăn, Giáp Châu đã từng là một vùng đất cằn cỗi, nếu như thúc phụ không chạy đi, chắc đã ngộ hại, chẳng qua ta không bỏ được, nếu như không tìm được, trong lòng bất an.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Hành động của phu nhân là đại hiếu… !
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Sau này ta sẽ phái người giúp đỡ phu nhân tìm kiếm, mặc dù cũng không dễ dàng, nhưng chúng ta cố gắng làm là được.
Lưu Ly nhẹ nhàng thi lễ, cảm tạ:
- Có Sở Công phó giúp đỡ, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn, Lưu Ly ở đây dập đầu tạ ơn!
Sở Hoan khoát tay cười nói:
- Phu nhân cứu được Lâm Lang, có thể báo đáp phu nhân, cầu còn không được.
Hắn dò hỏi:
- Phu nhân muốn ở lại nơi này sao?
Trong lòng hắn lại nghĩ, hai ngày này Lâm Lang sẽ chuyển khỏi Tô phủ, không biết phải chăng Lưu Ly còn muốn đi theo Lâm Lang, hắn cảm thấy như vậy hơi không ổn.
Thật lòng mà nói, Sở Hoan cũng không tin Lưu Ly đến chỉ vì tìm thúc phụ của nàng, mặc dù nàng là giai nhân tuyệt sắc, nhưng Sở Hoan rõ ràng, nàng là người bên cạnh Thái tử, lúc này Lưu Ly đột nhiên tới Tây Quan, Sở Hoan cũng không rõ mục đích thực sự của nàng, không nói đến nếu như nàng ở cùng Lâm Lang sẽ khiến hắn và Lâm Lang không tiện gặp nhau, càng quan trọng hơn là, một người phụ nữ mà Thái tử yêu mến lại ở gần hắn như vậy, Lưu Ly khuynh thành khuynh quốc cũng khiến Sở Hoan bất an trong lòng.
Đôi mắt màu lam của Lưu Ly hơi đổi, đôi mắt xinh đẹp mê người lộ vẻ giảo hoạt, hỏi ngược lại:
- Công phó cảm thấy ta nên ở đâu?
Sở Hoan đáp:
- Nếu phu nhân là gia quyến của Đường đại nhân, không bằng mang theo tùy tùng ở tạm biệt viện, ta sẽ sai người nhanh chóng thu dọn, phu nhân nghĩ thế nào?
Lâm Lang cũng không biết thâm ý của Sở Hoan, cho rằng Sở Hoan làm như vậy là vì tiện gặp mình, đôi má nàng ửng đỏ, Lưu Ly khẽ cười nói:
- Đã là Công phó an bài thỏa đáng, đương nhiên dựa theo an bài của Công phó.
Sở Hoan sợ Lưu Ly không đáp ứng, nghe vậy thở ra nhẹ nhàng.
- Hôm nay cũng không quấy rầy nữa, sáng sớm mai ta sẽ phái người thu dọn, thu dọn sạch sẽ, sẽ phái người tới đón phu nhân.
Sở Hoan lại cười nói:
- Lúc này cáo từ trước.
Lưu Ly nhẹ nhàng thi lễ, Sở Hoan nhìn Lâm Lang một cái, thấy Lâm Lang cũng lưu luyến không rời mình, hắn mỉm cười chắp tay với Lưu Ly, lúc này mới rời khỏi.
Ra tới cửa, đi theo con đường đá xanh, trong đầu vẫn đang suy nghĩ dụng ý sâu xa của Lưu Ly. Nếu như nói Thái tử phái bất luận quan viên Thái tử đảng nào tới Tây Bắc, Sở Hoan không chút do dự sẽ kết luận Thái tử muốn duỗi tay chân tới Tây Quan, hắn chắc chắn sẽ không cho phép, nhưng Lưu Ly tới khiến cho Sở Hoan đầy bụng nghi ngờ.
Lưu Ly là một người phụ nữ, cũng không có thân phận quan trường, nếu như nói Thái tử muốn phái người phụ nữ của mình tới Tây Quan cản tay, căn bản là suy nghĩ hão huyền, chẳng qua nếu nhưng Thái tử không có bất kỳ dụng ý nào, sao có thể để Lưu Ly tới Tây Quan?
Hắn cảm thấy vấn đề này thực sự cổ quái, bất tri bất giác đi được một đoạn được, đột nhiên cảm thấy phía trước không đúng, ngẩng đầu bỗng nhiên trông thấy một người đứng trên đường nhỏ, tóc dài áo cứng, thần sắc lạnh lùng, eo giắt một thanh đao. Sở Hoan nhìn thấy người này, lông mày xiết chặt, đúng là người quen cũ, là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử, Quỷ Đao Điền Hầu trong Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung.
Sở Hoan dừng bước, chăm chú nhìn Điền Hầu, cũng không lập tức nói chuyện. Điền Hầu thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi đao chăm chú nhìn Sở Hoan, điều này khiến cho Sở Hoan cảm thấy thực sự không thoải mái.
Từ lần đầu tiên trông thấy Điền Hầu ở phủ Thái tử, Sở Hoan chưa từng thấy người này cười, giống như một tảng băng ngàn năm, cứng ngắc lạnh như băng.
Nhưng Sở Hoan biết rõ, đao pháp của người này thực sự cao minh.
Hơn nữa mỗi lần hắn thấy Điền Hầu, liền cảm nhận được địch ý mãnh liệt của Điền Hầu đối với mình. Sở Hoan nghĩ không thông, hắn chưa bao giờ kết thù hận với Điền Hầu, tại sao Điền Hầu lại oán hận mình sâu như thế?
- Điền Thống lĩnh!
Sở Hoan rốt cuộc mở miệng, lộ ra nụ cười:
- Đi đường vất vả, vì sao không nghỉ ngơi sớm một chút?
Điền hầu không lập tức mở miệng, dò xét Sở Hoan một phen, mới thản nhiên nói:
- Sở đại nhân bận rộn cả ngày, không phải còn chưa nghỉ ngơi sao?
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, nói:
- Hiện giờ bản Đốc đang muốn về phủ, an nguy của phu nhân, phải dựa vào Điền Thống lĩnh rồi.
Khóe miệng Điền Hầu lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
- Sở đại nhân dường như nghĩ sai rồi, hộ vệ phu nhân vốn là thiên chức của Điền mỗ, cũng không cần Sở đại nhân nhắc nhở!
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến về phía trước. Điền Hầu trông thấy Sở Hoan tới gần, ánh mắt cũng sắc bén thêm. Sở Hoan tựa như không thấy Điền Hầu, đi thẳng về phía trước, cách Điền Hầu chẳng qua hai bước. Điền Hầu rốt cuộc chậm rãi tránh đường, Sở Hoan mắt không liếc qua, chắp hai tay sau lưng, đi thẳng qua. Tay cầm đao của Điền Hầu nhịn không được nắm chặt, gân xanh nổi lên, chờ đến lúc Sở Hoan đi một đoạn đường, gã vẫn chưa buông tay cầm chuôi đao, nhìn chòng chọc bóng lưng ung dung của Sở Hoan, trong mắt lộ vẻ oán độc.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hoan lập tức phái người đi thu dọn biệt viện. Hắn muốn thu dọn biệt viện sớm, để đoàn người Lưu Ly vào ở. Để Lưu Ly ở bên người Lâm Lang, Sở Hoan cũng hơi đề phòng, nào biết được ngay cả Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử cũng đi theo hộ vệ, hơn nữa Điền Hầu mang theo địch ý với hắn không che giấu chút nào, Sở Hoan đương nhiên càng thêm đề phòng.
Trước đây Sở Hoan từng cùng thương lượng với Ngụy Vô Kỵ, thực hành lệnh chia đất, cần phải tương xứng nhân khẩu và đất đai. Hiện giờ Tây Quan không ít đất đai, nhưng rất nhiều dân chạy nạn còn lưu lạc bên ngoài. Dựa theo sách lược của Ngụy Vô Kỵ, bước đầu tiên chính là phải ban bố lệnh chia đất, hấp dẫn dân chạy nạn lưu lạc bên ngoài trở về, mệnh lệnh này đương nhiên không phải bình thường, một chữ cũng không thể sai lầm. Ngụy Vô Kỵ tự mình làm ra, trình cho Sở Hoan, hai người thương nghị lần cuối, sau đó ban bố lệnh chia đều đất ra ngoài.
Hắn chợt nghe được có người bẩm báo:
- Khởi bẩm đại nhân, ngoài phủ có người cầu kiến, vẫn là Cao Liêm kia!
Khóe miệng Sở Hoan lộ ra nụ cười, nói với Ngụy Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, cứ ban hành dựa theo hiện giờ, việc này giao cho ngươi quản lý!
Ngụy Vô Kỵ chắp tay đồng ý, sau khi gã lui ra, lúc này Sở Hoan mới sai người dẫn Cao Liêm tới. Cao đại lão gia đã từng uy phong nhất thời, lúc này đi đường lung la lung lay, hai chân như nhũn ra, lúc tới cửa chính đại đường, mồ hôi lạnh trên trán Cao Liêm đổ ra như mưa. Sở Hoan ngồi ngay ngắn giữa chính đường, nhìn Cao Liêm đi vào, cũng không nói chuyện. Cao Liêm đi tới quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân… tiểu nhân… tiểu nhân bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan nâng chung trà lên, nhìn Cao Liêm quỳ trên mặt đất, cũng không có ý để gã đứng lên, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có chuyện tìm bản Đốc?
Cao Liêm ngẩng đầu, nhìn Sở Hoan bình thản, gã chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia khi gã nhìn khuôn mặt trẻ tuổi này, lại có cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có như vậy.
Tri Châu Đổng Thế Trân bị giết, Bình Tây Tướng quân Đông Phương Tín bị giết, hai chuyện xảy ra cùng một ngày, Cao Liêm là thương nhân thông minh, mặc dù cách nói chính thức chứng cớ vô cùng xác thực, thế nhưng gã lại cảm thấy chuyện tình không đơn giản như vậy, chẳng qua hai người này rốt cuộc rơi vào bẫy rập gì, gã đã không có tâm tư quan tâm, đối với gã mà nói, người đứng đầu Tây Quan hiện giờ là Sở Hoan, mà Cao Hoắc hiện giờ vẫn còn trong tay Sở Hoan, lúc này Cao Liêm tràn ngập cảm giác vô lực, giọng nói không chút khí lực:
- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân… tiểu nhân nhiều lần tới bái kiến, rốt cuộc nhìn thấy ngài… !
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Ngươi phải biết, Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín đều đã chết, chuyện lớn bé ở Tây Quan chờ bản Đốc quản lý, hiện giờ bản Đốc không có thời gian gặp ngươi, thời gian của bản Đốc rất bận, có chuyện gì cũng đừng quanh co lòng vòng!
Cao Liêm run giọng nói:
- Cao gia nguyện ý hiến tất cả của cải ruộng đất ở Tây Quan cho đại nhân, chỉ mong đại nhân có thể khoan dung cho tiểu khuyển, thả cho hắn một con đường sống!
Sở Hoan thưởng thức một hớp trà, đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm Cao Liêm hỏi:
- Cao Liêm, thích khách là người của ngươi?
/1596
|