Sở Hoan thở dài:
- Không dám dối phu nhân. Ta đúng là đã rời nhà tám năm, vốn còn tưởng sẽ không thể gặp lại cố hương, thế nhưng cuối cùng lại vẫn có thể tìm được đường sống trong cõi chết...
Hắn khoát tay áo, nói đầy tâm trạng:
- Đây đều là chuyện cũ, không nói tới nữa cũng được.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly phu nhân hơi chớp chớp, hiếu kỳ nói:
- Công Phó sao lại nói vậy? Tìm được đường sống trong chỗ chết sao? Chẳng lẽ năm đó Công Phó gặp phải chuyện gì sinh tử lưỡng nan?
Nàng cúi đầu, buồn bã nói:
- Thật ra trước khi thấy Công Phó ở Tĩnh Hoa Cung, Lưu Ly... Lưu Ly đã từng nghe điện hạ nói với Công Phó, vẫn một mực hiếu kỳ với công phó!
Sở Hoan à một tiếng, mỉm cười hỏi:
- Phu nhân, điện hạ đã chú ý tới tại hạ từ lâu rồi sao?
Đôi my của Lưu Ly phu nhân chớp động, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ công phó không biết, tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường tán thưởng các ngươi như thế nào, hơn nữa còn từng đề cử ngươi với điện hạ sao?
Sở Hoan nhớ lại lúc trước về kinh vì Tề vương. Với tư cách là một thành viên của Thái tử đảng, Kiều Minh Đường đã rất tốn công sức lung lạc Sở Hoan, muốn thu Sở Hoan vào Thái tử đảng. Kiều Minh Đường thậm chí hy vọng Sở Hoan ở cạnh Tề Vương với tư cách là nhãn tuyến do Thái tử sắp xếp. Nhưng chuyện phát triển đương nhiên không được như Kiều Minh Đường mong muốn. Từ trước tới này Sở Hoan không bao giờ muốn Kiều Minh Đường khống chế tiền trình của mình.
Chẳng qua lúc này Lưu Ly phu nhân nhắc lại chuyện xưa, xem ra Kiều Minh Đường đúng là đã từng hết sức đề cử mình với thái tử thật, thậm chí Thái tử còn nói cả chuyện này cho Lưu Ly biết.
Sở Hoan không biết tại sao lúc này Lưu Ly phu nhân lại đề cập tới chuyện này.
Là muốn hiểu mình nhiều hơn sao? Hay là Lưu Ly vẫn hy vọng lôi kéo mình thay thái tử?
Sở Hoan còn chưa quên Lưu Ly là người của Thái tử, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kỳ thông tuệ. Về tư mà nói, hắn rất thích cảm giác ở cùng chỗ với Lưu Ly. Về công mà nói, cho dù là đang ở trong khốn cảnh này, hắn vẫn phải cảnh giác với nàng. Sở Hoan mỉm cười đáp:
- Sở Hoan vẫn luôn ghi nhớ không quên hậu ái của Kiều tổng đốc và điện hạ.
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Công phó có phải là không thích nói tới những chuyện này không?
- Hả?
Sở Hoan cũng bất ngờ khi Lưu Ly nói vậy, lập tức cười nói:
- Đương nhiên là không phải. Phu nhân nói gì ta đều muốn nghe.
Lưu Ly nói nhỏ:
- Trong lòng công phó đang nghĩ, Lưu Ly nói giúp cho Thái tử, muốn lôi kéo công phó phải không?
Lưu Ly? Lưu Ly thoáng cái đã nói trúng tim đen của Sở Hoan, khiến hắn hơi xấu hổ, vội cười đáp:
- Phu nhân suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Công phó không nghĩ vậy thì tốt.
Lưu Ly nói nhỏ:
- Lúc trước điện hạ nói với công phó thì Lưu Ly cũng chỉ hiếu kỳ. Công phó xuất thân hàn môn lại có thể một bước lên mây, hơn nữa được Tề vương điện hạ coi trọng, Lưu Ly vẫn muốn xem rốt cục nhân vật được Tề vương vừa ý là người thế nào?
Sở Hoan sờ lên mặt mình, hỏi:
- Sau khi phu nhân gặp rồi có phải rất thất vọng không?
Lưu Ly cười tự nhiên, hỏi ngược lại:
- Công phó nghĩ sao?
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Mặc dù ngoại hình bình thường nhưng khí chất cũng khá tốt.
Lưu Ly nghe vậy lập tức cười rộ lên, thân thể mềm mại hơi rung, bộ ngực đầy đặn ẩn trong áo bào xám rung động khẽ:
- Công phó quả thực là vô cùng tự tin. Thật ra ngay khi Lưu Ly thấy công phó thì đã cảm thấy công phó giống như một quân nhân vậy!
- Quân nhân sao?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Phu nhân tất nhiên biết trước khi ta vào kinh thành cũng từng đảm nhiệm chức cấm vệ quân tại Vân Sơn phủ.
Lưu Ly như cười như không nói:
- Theo ta được biết, công phó chưa tiến vào cấm vệ quân Vân Sơn chưa tới nửa năm đã vào kinh. Mấy tháng ngắn ngủi có thể biến công phó thành một quân nhân chân chính sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Ta không hiểu lời phu nhân nói lắm.
- Công phó đừng quên, Lưu Ly vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Thái tử. Mà hộ vệ trong phủ Thái tử hầu như đều là quân nhân cả.
Hai mắt Lưu Ly sáng long lanh như sao trời:
- Lúc trước điện hạ đi ra từ trong chiến hỏa, bên người hắn là một đám quân nhân tận trung. Lưu Ly gặp liên tục, tất nhiên biết đâu mới là quân nhân chân chính, cũng biết một quân nhân chân chính phải làm sao.
Sở Hoan thở dài:
- Nói như vậy có phải phu nhân tin rằng Sở mỗ là một quân nhân trời sinh không?
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Ta cũng không biết. Chỉ là thời điểm mới gặp công phó, ta cảm thấy khí tức quân nhân trên người công phó. Hơn nữa khí tức này không phải giả vờ. Nếu đã là quân nhân chân chính thì có xóa cũng không xóa được.
Sở Hoan vuốt mũi nói:
- Quân nhân có dương cương khí. Ta biết là phu nhân đang khen ta.
Hai mắt Lưu Ly tỏa sáng như sao trời, dừng lại trên người Sở Hoan:
- Thật ra Lưu Ly rất muốn biết, công phó vừa nói mình đã rời quê hương tám năm, suýt không về được, đúng là tìm được đường sống trong cõi chết. Trong tám năm kia, công phó đã gặp phải chuyện gì rồi?
Nàng lập tức nói khẽ:
- Nếu công phó không muốn nhắc lại chuyện cũ thì Lưu Ly cũng không hỏi nữa.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cục nói:
- Ta nói cho phu nhân thì phu nhân có thể giữ bí mật không?
Đôi mắt Lưu Ly đảo một vòng, gật đầu khẽ. Sở Hoan do dự một chút mới cười khổ nói:
- Thật ra... Ôi... Phu nhân. Chúng ta bị nhốt ở đây có lẽ không ra nổi nữa. Chuyện tám năm trước là chuyện ta không muốn nghĩ lại nhất, đến nay cũng chưa từng nói với người thứ hai. Phu nhân nếu cảm thấy hứng thú thì cũng kể cho phu nhân vậy...
Nói tới đây, đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét. Sở Hoan lập tức kêu ái chà một tiếng, vội vàng thu đao. Hắn nói chuyện với Lưu Ly mà quên mất mấy miếng thịt rắn còn đang nướng, lúc này đột nhiên giật mình thì thịt rắn đã bị nướng cháy, tỏa ra mùi khét lẹt rồi.
Sở Hoan giơ Huyết Ẩm Đao ra trước mặt, nhìn thấy đã hơn nửa số thịt rắn bị đốt cháy khét, lắc đầu than thở:
- Xà huynh ơi xà huynh. Lấy mạng ngươi vốn chỉ là để nhét đầy bao tử. Tại ta sơ xảy nên phụ một phen ý tốt của ngươi... Ngươi ở suối vàng có biết thì đừng trách ta nhé.
Lưu Ly thấy dáng vẻ hắn như vậy, không nhịn được cười cười, cất giọng dịu dàng:
- Công phó đang sám hối đó sao?
Sở Hoan cười khẽ một tiếng, gỡ thịt rắn từ trên lưỡi đao xuống, lúc này mới nói:
- Phu nhân có điều không biết. Năm đó ta còn nhỏ tuổi, lại bị mấy người đột nhiên bắt cóc, bị bọn họ dẫn tới một nơi núi sâu, dày vò ngày đêm, bắt làm việc vặt. Về sau bọn họ còn bức ta chế tạo binh khí. Ngay từ đầu ta còn không biết bọn họ rốt cục là ai, về sau mới hiểu, bọn họ là một đám sơn tặc mưu đồ tạo phản.
Thần sắc Lưu Ly lạnh nhạt, nhìn Sở Hoan giống như đang lắng nghe chăm chú.
- Đợi tới lúc ta lớn hơn một chút, thân thể rắn chắc, bọn họ lại bức ta làm tiểu lâu la cho bọn chúng, còn tiến hành thao luyện ngày đêm.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Dáng vẻ quân nhân mà phu nhân nói chắc cũng là do thời gian huấn luyện này mà ra. Nhưng ta có thể cam đoan với phu nhân, mặc dù ở cùng sơn tặc ngày đêm nhưng ta cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Mãi cho tới sau này ta có cơ hội mới trốn thoát!
Lưu Ly khẽ mở cặp môi đỏ mọng:
- Nói thế thì công phó đã từng bị sơn tặc hiếp bách tám năm sao?
- Ta biết chuyện này khó khiến người ta tin tưởng. Ngay cả bản thân ta giờ nhớ lại cũng cảm thấy như một giấc mơ.
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Cũng may là đợi ta trốn đi không lâu thì nghe nói bọn chúng bị quan binh vây bắt, hốt gọn một mẻ. Nếu lúc đó không bỏ trốn thì ta đã chết cùng với đám sơn tặc kia rồi.
Lưu Ly cau mày nói:
- Công phó còn nhớ rõ đám sơn tặc kia không?
- Không muốn nghĩ về những chuyện này nữa.
Sở Hoan khoát tay nói:
- Dù là bị bức hiếp nhưng vẫn là đã sống với giặc cướp, thân không còn trong sạch. Loại chuyện này nếu không phải phu nhân hỏi thì Sở Hoan cũng sẽ không nói ra.
Hắn lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua rồi, ta vẫn cố gắng quên những chuyện này.
Lưu Ly thở dài:
- Thế là biết đám sơn tặc kia chỉ là một đám ô hợp, không có kẻ sáng suốt. Công phó văn võ song toàn, nhân tài như vậy ở trong đám thổ phỉ tám năm vẫn không bị phát hiện thì cũng khó trách bọn chúng không thể làm nên đại sự.
- Phu nhân quá khen.
Sở Hoan nói:
- Thật ra lúc đó dù ta có chút thủ đoạn cũng không thể biểu hiện ra. Nếu để bọn chúng vừa ý thật, trở thành tiểu đầu mục thì rõ là đã thông đồng làm bậy với thổ phỉ rồi.
Lưu Ly cười thản nhiên nói:
- Với tài cán của phủ chủ Nội vụ phủ thì là đại vương cũng được chứ nói gì làm tiểu đầu mục.
- Phu nhân, ngươi là đang khen ta hay đang chê ta vậy?
Sở Hoan cười ha hả, đột nhiên rút một vậy ở bên hông, đưa tới trước mặt Lưu Ly, nói:
- Phu nhân xem đây là thứ gì?
Lưu Ly thấy thứ kia dường như làm tấm kim loại màu đen, bỗng nhiên hiểu ra.
- Công phó, đây là...Thiết Tiến Đầu!
- Đúng vậy. Đây là Thiết Tiến Đầu!
Lưu Ly ngạc nhiên nói:
- Sao trên người công phó lại mang theo vật này.
Nàng nhìn chằm chằm vào nó, cau mày nói:
- Bên trên đó có nhiều vết rỉ loang lổ, giống như đã lâu lắm rồi vậy.
- Ta đã nói là mắt phu nhân sáng như đuốc mà.
Sở Hoan cười hắc hắc nói:
- Đây không phải thứ ta mang theo người mà phát hiện ra ở động quật trên núi đấy.
Lưu Ly lại càng hiếu kỳ hơn:
- Phát hiện ở động quật trên núi sao?
- Lúc tìm thức ăn ta thấy con rắn này, đuổi giết nó mà phát hiện ra.
Sở Hoan giải thích:
- Ở khe hở trong nham thạch có mũi tên thép này, thân tên đã hóa thành bột phấn từ lâu. Chỉ có mũi tên là làm bằng thép nên giữ lại được.
Lưu Ly nhìn kỹ mũi tên, giống như có gì suy ngẫm:
- Lưu Ly biết cung tiễn bình thường đều làm bằng gỗ, rất ít người dùng đầu tên sắt.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Phu nhân nói không sai. Đạo lý rất đơn giản. Thứ nhất dù mũi tên sắt có lực sát thương mạnh hơn nhưng giá lại rất cao. Nếu mỗi mũi tên đều dùng đầu sắt thì đúng là một gánh nặng trầm trọng. Hơn nữa mũi tên sắt dù có lực sát thương lớn nhưng cũng yêu cầu rất cao với cung thủ, không giống mũi tên bình thường. Hướng bắn cũng phải được tính toán thật kỹ càng, hơn nữa muốn mũi tên sắt có lực xuyên thấu thì nhất định lại phải khỏe mới được.
Dừng một chút hắn mới nói nhỏ:
- Người dùng mũi tên sắt thì lực lượng là nhân tố mấu chốt nhất. Trừ phi là lực sĩ, tiễn thủ bình thường căn bản không thể khống chế được.
Lưu Ly nghi ngờ nói:
- Trong động quật này có mũi tên sắt, chẳng lẽ nơi này đã từng xảy ra chém giết?
- Phu nhân đương nhiên biết rõ Hiên Viên huynh đệ, thống lĩnh quân cận vệ hoàng gia Hiên Viên Thiệu cũng dùng mũi tên sắt. Mà đệ đệ Hiên Viên Thắng Tài của hắn cũng không thiếu đầu mũi tên sắt.
Sở Hoan nói chậm rãi:
- Ta nhớ là mũi tên sắt của Hiên Viên Thắng Tài còn nhỏ hơn so với mũi tên trong tay ta lúc này. Nói cách khác, chủ nhân của đầu mũi tên này nhất định phải là đại lực sĩ có lực lượng vô cùng lớn!
- Không dám dối phu nhân. Ta đúng là đã rời nhà tám năm, vốn còn tưởng sẽ không thể gặp lại cố hương, thế nhưng cuối cùng lại vẫn có thể tìm được đường sống trong cõi chết...
Hắn khoát tay áo, nói đầy tâm trạng:
- Đây đều là chuyện cũ, không nói tới nữa cũng được.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly phu nhân hơi chớp chớp, hiếu kỳ nói:
- Công Phó sao lại nói vậy? Tìm được đường sống trong chỗ chết sao? Chẳng lẽ năm đó Công Phó gặp phải chuyện gì sinh tử lưỡng nan?
Nàng cúi đầu, buồn bã nói:
- Thật ra trước khi thấy Công Phó ở Tĩnh Hoa Cung, Lưu Ly... Lưu Ly đã từng nghe điện hạ nói với Công Phó, vẫn một mực hiếu kỳ với công phó!
Sở Hoan à một tiếng, mỉm cười hỏi:
- Phu nhân, điện hạ đã chú ý tới tại hạ từ lâu rồi sao?
Đôi my của Lưu Ly phu nhân chớp động, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ công phó không biết, tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường tán thưởng các ngươi như thế nào, hơn nữa còn từng đề cử ngươi với điện hạ sao?
Sở Hoan nhớ lại lúc trước về kinh vì Tề vương. Với tư cách là một thành viên của Thái tử đảng, Kiều Minh Đường đã rất tốn công sức lung lạc Sở Hoan, muốn thu Sở Hoan vào Thái tử đảng. Kiều Minh Đường thậm chí hy vọng Sở Hoan ở cạnh Tề Vương với tư cách là nhãn tuyến do Thái tử sắp xếp. Nhưng chuyện phát triển đương nhiên không được như Kiều Minh Đường mong muốn. Từ trước tới này Sở Hoan không bao giờ muốn Kiều Minh Đường khống chế tiền trình của mình.
Chẳng qua lúc này Lưu Ly phu nhân nhắc lại chuyện xưa, xem ra Kiều Minh Đường đúng là đã từng hết sức đề cử mình với thái tử thật, thậm chí Thái tử còn nói cả chuyện này cho Lưu Ly biết.
Sở Hoan không biết tại sao lúc này Lưu Ly phu nhân lại đề cập tới chuyện này.
Là muốn hiểu mình nhiều hơn sao? Hay là Lưu Ly vẫn hy vọng lôi kéo mình thay thái tử?
Sở Hoan còn chưa quên Lưu Ly là người của Thái tử, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kỳ thông tuệ. Về tư mà nói, hắn rất thích cảm giác ở cùng chỗ với Lưu Ly. Về công mà nói, cho dù là đang ở trong khốn cảnh này, hắn vẫn phải cảnh giác với nàng. Sở Hoan mỉm cười đáp:
- Sở Hoan vẫn luôn ghi nhớ không quên hậu ái của Kiều tổng đốc và điện hạ.
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Công phó có phải là không thích nói tới những chuyện này không?
- Hả?
Sở Hoan cũng bất ngờ khi Lưu Ly nói vậy, lập tức cười nói:
- Đương nhiên là không phải. Phu nhân nói gì ta đều muốn nghe.
Lưu Ly nói nhỏ:
- Trong lòng công phó đang nghĩ, Lưu Ly nói giúp cho Thái tử, muốn lôi kéo công phó phải không?
Lưu Ly? Lưu Ly thoáng cái đã nói trúng tim đen của Sở Hoan, khiến hắn hơi xấu hổ, vội cười đáp:
- Phu nhân suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Công phó không nghĩ vậy thì tốt.
Lưu Ly nói nhỏ:
- Lúc trước điện hạ nói với công phó thì Lưu Ly cũng chỉ hiếu kỳ. Công phó xuất thân hàn môn lại có thể một bước lên mây, hơn nữa được Tề vương điện hạ coi trọng, Lưu Ly vẫn muốn xem rốt cục nhân vật được Tề vương vừa ý là người thế nào?
Sở Hoan sờ lên mặt mình, hỏi:
- Sau khi phu nhân gặp rồi có phải rất thất vọng không?
Lưu Ly cười tự nhiên, hỏi ngược lại:
- Công phó nghĩ sao?
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Mặc dù ngoại hình bình thường nhưng khí chất cũng khá tốt.
Lưu Ly nghe vậy lập tức cười rộ lên, thân thể mềm mại hơi rung, bộ ngực đầy đặn ẩn trong áo bào xám rung động khẽ:
- Công phó quả thực là vô cùng tự tin. Thật ra ngay khi Lưu Ly thấy công phó thì đã cảm thấy công phó giống như một quân nhân vậy!
- Quân nhân sao?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Phu nhân tất nhiên biết trước khi ta vào kinh thành cũng từng đảm nhiệm chức cấm vệ quân tại Vân Sơn phủ.
Lưu Ly như cười như không nói:
- Theo ta được biết, công phó chưa tiến vào cấm vệ quân Vân Sơn chưa tới nửa năm đã vào kinh. Mấy tháng ngắn ngủi có thể biến công phó thành một quân nhân chân chính sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Ta không hiểu lời phu nhân nói lắm.
- Công phó đừng quên, Lưu Ly vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Thái tử. Mà hộ vệ trong phủ Thái tử hầu như đều là quân nhân cả.
Hai mắt Lưu Ly sáng long lanh như sao trời:
- Lúc trước điện hạ đi ra từ trong chiến hỏa, bên người hắn là một đám quân nhân tận trung. Lưu Ly gặp liên tục, tất nhiên biết đâu mới là quân nhân chân chính, cũng biết một quân nhân chân chính phải làm sao.
Sở Hoan thở dài:
- Nói như vậy có phải phu nhân tin rằng Sở mỗ là một quân nhân trời sinh không?
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Ta cũng không biết. Chỉ là thời điểm mới gặp công phó, ta cảm thấy khí tức quân nhân trên người công phó. Hơn nữa khí tức này không phải giả vờ. Nếu đã là quân nhân chân chính thì có xóa cũng không xóa được.
Sở Hoan vuốt mũi nói:
- Quân nhân có dương cương khí. Ta biết là phu nhân đang khen ta.
Hai mắt Lưu Ly tỏa sáng như sao trời, dừng lại trên người Sở Hoan:
- Thật ra Lưu Ly rất muốn biết, công phó vừa nói mình đã rời quê hương tám năm, suýt không về được, đúng là tìm được đường sống trong cõi chết. Trong tám năm kia, công phó đã gặp phải chuyện gì rồi?
Nàng lập tức nói khẽ:
- Nếu công phó không muốn nhắc lại chuyện cũ thì Lưu Ly cũng không hỏi nữa.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cục nói:
- Ta nói cho phu nhân thì phu nhân có thể giữ bí mật không?
Đôi mắt Lưu Ly đảo một vòng, gật đầu khẽ. Sở Hoan do dự một chút mới cười khổ nói:
- Thật ra... Ôi... Phu nhân. Chúng ta bị nhốt ở đây có lẽ không ra nổi nữa. Chuyện tám năm trước là chuyện ta không muốn nghĩ lại nhất, đến nay cũng chưa từng nói với người thứ hai. Phu nhân nếu cảm thấy hứng thú thì cũng kể cho phu nhân vậy...
Nói tới đây, đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét. Sở Hoan lập tức kêu ái chà một tiếng, vội vàng thu đao. Hắn nói chuyện với Lưu Ly mà quên mất mấy miếng thịt rắn còn đang nướng, lúc này đột nhiên giật mình thì thịt rắn đã bị nướng cháy, tỏa ra mùi khét lẹt rồi.
Sở Hoan giơ Huyết Ẩm Đao ra trước mặt, nhìn thấy đã hơn nửa số thịt rắn bị đốt cháy khét, lắc đầu than thở:
- Xà huynh ơi xà huynh. Lấy mạng ngươi vốn chỉ là để nhét đầy bao tử. Tại ta sơ xảy nên phụ một phen ý tốt của ngươi... Ngươi ở suối vàng có biết thì đừng trách ta nhé.
Lưu Ly thấy dáng vẻ hắn như vậy, không nhịn được cười cười, cất giọng dịu dàng:
- Công phó đang sám hối đó sao?
Sở Hoan cười khẽ một tiếng, gỡ thịt rắn từ trên lưỡi đao xuống, lúc này mới nói:
- Phu nhân có điều không biết. Năm đó ta còn nhỏ tuổi, lại bị mấy người đột nhiên bắt cóc, bị bọn họ dẫn tới một nơi núi sâu, dày vò ngày đêm, bắt làm việc vặt. Về sau bọn họ còn bức ta chế tạo binh khí. Ngay từ đầu ta còn không biết bọn họ rốt cục là ai, về sau mới hiểu, bọn họ là một đám sơn tặc mưu đồ tạo phản.
Thần sắc Lưu Ly lạnh nhạt, nhìn Sở Hoan giống như đang lắng nghe chăm chú.
- Đợi tới lúc ta lớn hơn một chút, thân thể rắn chắc, bọn họ lại bức ta làm tiểu lâu la cho bọn chúng, còn tiến hành thao luyện ngày đêm.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Dáng vẻ quân nhân mà phu nhân nói chắc cũng là do thời gian huấn luyện này mà ra. Nhưng ta có thể cam đoan với phu nhân, mặc dù ở cùng sơn tặc ngày đêm nhưng ta cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Mãi cho tới sau này ta có cơ hội mới trốn thoát!
Lưu Ly khẽ mở cặp môi đỏ mọng:
- Nói thế thì công phó đã từng bị sơn tặc hiếp bách tám năm sao?
- Ta biết chuyện này khó khiến người ta tin tưởng. Ngay cả bản thân ta giờ nhớ lại cũng cảm thấy như một giấc mơ.
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Cũng may là đợi ta trốn đi không lâu thì nghe nói bọn chúng bị quan binh vây bắt, hốt gọn một mẻ. Nếu lúc đó không bỏ trốn thì ta đã chết cùng với đám sơn tặc kia rồi.
Lưu Ly cau mày nói:
- Công phó còn nhớ rõ đám sơn tặc kia không?
- Không muốn nghĩ về những chuyện này nữa.
Sở Hoan khoát tay nói:
- Dù là bị bức hiếp nhưng vẫn là đã sống với giặc cướp, thân không còn trong sạch. Loại chuyện này nếu không phải phu nhân hỏi thì Sở Hoan cũng sẽ không nói ra.
Hắn lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua rồi, ta vẫn cố gắng quên những chuyện này.
Lưu Ly thở dài:
- Thế là biết đám sơn tặc kia chỉ là một đám ô hợp, không có kẻ sáng suốt. Công phó văn võ song toàn, nhân tài như vậy ở trong đám thổ phỉ tám năm vẫn không bị phát hiện thì cũng khó trách bọn chúng không thể làm nên đại sự.
- Phu nhân quá khen.
Sở Hoan nói:
- Thật ra lúc đó dù ta có chút thủ đoạn cũng không thể biểu hiện ra. Nếu để bọn chúng vừa ý thật, trở thành tiểu đầu mục thì rõ là đã thông đồng làm bậy với thổ phỉ rồi.
Lưu Ly cười thản nhiên nói:
- Với tài cán của phủ chủ Nội vụ phủ thì là đại vương cũng được chứ nói gì làm tiểu đầu mục.
- Phu nhân, ngươi là đang khen ta hay đang chê ta vậy?
Sở Hoan cười ha hả, đột nhiên rút một vậy ở bên hông, đưa tới trước mặt Lưu Ly, nói:
- Phu nhân xem đây là thứ gì?
Lưu Ly thấy thứ kia dường như làm tấm kim loại màu đen, bỗng nhiên hiểu ra.
- Công phó, đây là...Thiết Tiến Đầu!
- Đúng vậy. Đây là Thiết Tiến Đầu!
Lưu Ly ngạc nhiên nói:
- Sao trên người công phó lại mang theo vật này.
Nàng nhìn chằm chằm vào nó, cau mày nói:
- Bên trên đó có nhiều vết rỉ loang lổ, giống như đã lâu lắm rồi vậy.
- Ta đã nói là mắt phu nhân sáng như đuốc mà.
Sở Hoan cười hắc hắc nói:
- Đây không phải thứ ta mang theo người mà phát hiện ra ở động quật trên núi đấy.
Lưu Ly lại càng hiếu kỳ hơn:
- Phát hiện ở động quật trên núi sao?
- Lúc tìm thức ăn ta thấy con rắn này, đuổi giết nó mà phát hiện ra.
Sở Hoan giải thích:
- Ở khe hở trong nham thạch có mũi tên thép này, thân tên đã hóa thành bột phấn từ lâu. Chỉ có mũi tên là làm bằng thép nên giữ lại được.
Lưu Ly nhìn kỹ mũi tên, giống như có gì suy ngẫm:
- Lưu Ly biết cung tiễn bình thường đều làm bằng gỗ, rất ít người dùng đầu tên sắt.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Phu nhân nói không sai. Đạo lý rất đơn giản. Thứ nhất dù mũi tên sắt có lực sát thương mạnh hơn nhưng giá lại rất cao. Nếu mỗi mũi tên đều dùng đầu sắt thì đúng là một gánh nặng trầm trọng. Hơn nữa mũi tên sắt dù có lực sát thương lớn nhưng cũng yêu cầu rất cao với cung thủ, không giống mũi tên bình thường. Hướng bắn cũng phải được tính toán thật kỹ càng, hơn nữa muốn mũi tên sắt có lực xuyên thấu thì nhất định lại phải khỏe mới được.
Dừng một chút hắn mới nói nhỏ:
- Người dùng mũi tên sắt thì lực lượng là nhân tố mấu chốt nhất. Trừ phi là lực sĩ, tiễn thủ bình thường căn bản không thể khống chế được.
Lưu Ly nghi ngờ nói:
- Trong động quật này có mũi tên sắt, chẳng lẽ nơi này đã từng xảy ra chém giết?
- Phu nhân đương nhiên biết rõ Hiên Viên huynh đệ, thống lĩnh quân cận vệ hoàng gia Hiên Viên Thiệu cũng dùng mũi tên sắt. Mà đệ đệ Hiên Viên Thắng Tài của hắn cũng không thiếu đầu mũi tên sắt.
Sở Hoan nói chậm rãi:
- Ta nhớ là mũi tên sắt của Hiên Viên Thắng Tài còn nhỏ hơn so với mũi tên trong tay ta lúc này. Nói cách khác, chủ nhân của đầu mũi tên này nhất định phải là đại lực sĩ có lực lượng vô cùng lớn!
/1596
|