Sở Hoan cười khổ nói:
- Nói như thế thì Tây Xương Vương mất tích năm đó là trốn tới nơi này...
Hắn thở dài:
- Thật lòng mà nói, đây là một chỗ ẩn thân rất tốt.
Nhưng sau đó Sở Hoan lại lập tức nghi ngờ:
- Đã ẩn thân ở nơi này, sao bên ngoài lại có nhiều thi cốt chết trận như vậy? Chẳng lẽ... Tần Quân cuối cùng cũng tìm được chỗ ẩn thân này sao?
Lưu Ly lắc đầu nói:
- Vậy thì không thể biết được. Ta nhớ rõ phụ thân đã từng nói, năm đó Tần Quân cường công Sóc Tuyền, đánh hơn mấy tháng, dù quân nhân Tây Xương liều chết chống cự nhưng cuối cùng cũng không chống nổi sự tấn công mạnh mẽ của Tần Quân... Phụ thân còn nói, tại thời điểm Sóc Tuyền bị vây, Vân Đỉnh Thiên vẫn chỉ huy binh mã Tây Xương. Ngay lúc Sóc Tuyền sắp bị phá, Tây Xương Vương thậm chí còn leo lên thành cổ vũ sĩ khí... Tần Quân sau khi phá được Sóc Tuyền, vì không muốn để Tây Xương Vương đào tẩu cho nên đã phong kín cửa thành, mặc dù là rối loạn nhưng căn bản không ai ra nổi. Nhưng không ít văn thần võ tướng và Tây Xương Vương lại không thấy tung tích, giống như đã biến mất khỏi thế gian vậy. Tần Quân hao phí tinh lực, cuối cùng cũng không phát hiện ra tung tích bọn họ.
- Tây Xương Vương sống không thấy người, chết không thấy xác, thánh thượng tất nhiên cũng không thoải mái.
Sở Hoan khẽ thở dài.
Rắn không đầu không ổn nhưng lãnh tụ đã chạy mất thì lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi. Hoàng đế bệ hạ tất nhiên không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
- Năm đó ngũ quốc Tây Bắc, ngoài Tây Xương Vương và thái tử Lỗ Quốc phá thành đào thoát, mấy vị chư hầu khác đều bị Tần Quân bắt được.
Lưu Ly nói rất nhỏ, nhớ lại chuyện cũ:
- Thái tử Lỗ Quốc sau khi đào thoát, thậm chí còn ngóc đầu lại được một lần nữa, hơn nữa còn một lần liên thủ với Tây Đường, chuẩn bị phản công Tần Quân. Chỉ tiếc là Tây Đường không còn sức tái chiến, Tây Đường Vương sau khi ra khỏi thành thì quân đội của thái tử Lỗ Quốc cũng bị đánh tan, chỉ có thể một đường bại lui về hướng tây. Phong Hàn Tiếu tự mình dẫn mấy ngàn binh mã một đường đuổi giết, cuối cùng vẫn bắt được thái tử Lỗ Quốc, hơn nữa còn lăng trì xử tử theo ý chỉ của thánh thượng!
Nói tới đây, trong mắt Lưu Ly lóe lên một tia khác lạ. Ánh mắt màu lam của nàng rất thâm thúy, Sở Hoan cũng không thể phát hiện ra được vẻ khác lạ này, chỉ nghe thấy tiếng Lưu Ly dịu dàng nói tiếp:
- Thái tử Lỗ Quốc vừa chết, tai họa ngầm duy nhất của Tây Bắc cũng chỉ còn có Tây Xương Vương khó tìm thấy tung tích kia.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Nếu nói thế thì cho tới nay, triều đình cũng chưa biết Tây Xương Vương ở nơi này sao?
- Nếu như biết thì di cốt của Tây Xương Vương cũng không thể bảo tồn hoàn chỉnh như vậy được.
Lưu Ly thầm thở dài:
- Chém giết tại nơi này đã cách đây rất nhiều năm rồi... Công phó, theo ý kiến của ngươi thì chém giết bên ngoài phòng đá là sao?
Sở Hoan nói:
- Ta luôn cảm thấy cửa đá kia một người giữ cửa, vạn người khó thông. Kẻ địch rất khó tấn công vào mới phải. Nếu quả là kẻ địch giết vào thì di hài của Tây Xương Vương cũng không có khả năng còn nguyên vẹn như vậy.
Lưu Ly day trán, nói:
- Công phó nói rất đúng. Cho nên Lưu Ly cho rằng trong phòng đá này đúng là xảy ra chém giết thảm thiết, nhưng chưa hẳn là do kẻ địch bố trí.
- Phu nhân có ý là...
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, lập tức thân thể chấn động, hiểu ra:
- Chẳng lẽ... Bộ hạ của Tây Xương Vương tự giết lẫn nhau sao?
Lưu Ly thở dài:
- Đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, chuyện cuối cùng là thế nào thì đã bị phủ bụi quá lâu, sợ rằng không có ai có thể nói cho chúng ta biết.
Sở Hoan cũng thở dài một tiếng, lập tức nhíu mày hỏi:
- Phu nhân, Dược Ông đặt bẫy để chúng ta rơi vào trong động, chẳng lẽ chính là để chúng ta phát hiện ra chuyện xưa đã bị phủ bụi mờ này sao?
Hắn hơi ngạc nhiên nói:
- Nếu thế thì tất nhiên Dược Ông phải biết chỗ này có bí mật. Vậy hắn có quan hệ gì với Tây Xương Vương chứ? Hắn ở dược cốc lâu như vậy, chẳng lẽ là để bảo vệ nơi này sao?
Nhìn Lưu Ly, hắn nói tiếp:
- Mà kỳ quái hơn là tại sao hắn lại để lộ bí mật này cho phu nhân? Phu nhân có liên quan gì với bí mật đã bị phủ bụi mờ quá lâu này?
Lưu Ly lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ vẻ mờ mịt:
- Ta cũng không biết vì cớ gì mà Dược Ông lại... Chẳng lẽ hắn chỉ muốn chúng ta biết chuyện này sao?
Cảm thấy không phù hợp lẽ thường, nếu như Dược Ông thủ hộ ở chỗ này thật thì tất nhiên phải vô cùng che dấu nó, không có khả năng lại thông báo cho người ngoài một cách dễ dàng được. Mà Lưu Ly dường như không liên quan tới Tây Xương quốc, thế thì lại càng khó bề phân biệt.
Sở Hoan cũng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt chuyển lên bức tranh khổng tước xòe đuôi trên bức tường, rốt cục hỏi:
- Không biết phu nhân có biết lai lịch của bức họa này không?
Lúc hắn hỏi câu này thì trong lòng đã nghĩ thầm, bức tranh khổng tước này vẫn là bí ẩn khó cởi trong lòng Sở Hoan, liên hệ rất rộng, trăm mối vẫn không có cách giải.
Hắn chỉ sợ Lưu Ly lắc đầu, như vậy thì bí mật lại không được giải. Chỉ thấy hai mắt Lưu Ly lóe lên, trán hơn nhăn.
Sở Hoan kiềm chế kích động trong lòng, hỏi:
- Quả nhiên phu nhân biết rõ bức tranh này.
Lưu Ly suy nghĩ một chút, nhíu mày lộ vẻ suy tư, trong xinh đẹp tuyệt trần. Rất nhanh sau đó, Lưu Ly liền nói:
- Công phó biết Phật tông, như vậy có biết Phật tông chia làm mấy tông phái không?
Sở Hoan nghĩ bức tranh quả nhiên có liên quan tới Phật Tông, nghiêm nghị nói:
- Theo ta biết thì có Thiền Tông và Mật tông.
- Công phó nói không sai.
Lưu Ly nói nhỏ:
- Người trung thổ đúng là biết Phật tông chia thành Thiền tông và Mật tông. Lưu truyền ở trung thổ chủ yếu là Thiền tông. Mà Mật tông lúc đầu truyền bá ở Tây Bắc. Chỉ là lực ảnh hưởng của Mật Tông tại trung thổ thua xa Thiền Tông!
Dừng lại một chút, nàng lại hỏi:
- Vậy công phó có biết Phật giáo trừ Thiền tông và Mật tông ra thì còn tông phái nào khác không?
Sở Hoan trầm mặc một chút, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ý phu nhân là ngoài Thiền Tông và Mật tông, Phật giáo còn có những tông phái khác sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chỉ là những tông phái khác không truyền tới trung thổ cho nên người Trung nguyên rất ít biết tới. Dù là người trong Phật tông cũng chưa chắc đã biết.
- Kính xin phu nhân chỉ dạy!
- Đại Tâm Tông!
Lưu Ly chậm rãi nói:
- Có chỗ công phó không biết. Ngoài Đại Thiện Tông, Đại Mật Tông, một chi khác của Phật tông là do Đại Ba La cư sĩ lập lên - Đại tâm tông!
Sở Hoan thầm than. Ta sao không biết có Đại Tâm Tông. Nếu nói rõ ra thì Quỷ Đại Sư là đệ tử Đại Tâm Tông. Mình và Quỷ Đại Sư có danh phận sư đồ, vậy thì cũng coi như người của Đại Tâm Tông.
- Mặc dù Đại Tâm Tông có ít người ở trung nguyên biết tới nhưng ở Tây Vương lại có không ít tín đồ...
Lưu Ly như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Thiền tông Phật giáo đã sớm có tín đồ tại trung nguyên. Sau đó là Mật Tông. Chỉ là giáo lý của Đại Tâm Tông và Thiền Tông bất đồng, trung nguyên lại đã bị Thiền Tông và Mật tông chiếm cứ, Đại Tâm Tông liền không truyền bá về phía đông nữa.
- Giáo lý bất đồng sao?
Lưu Ly thở dài:
- Thật ra cũng là ta biết từ phụ thân, không hiểu rõ lắm. Chỉ biết Đại Tâm Tông thần bí hơn Thiền Tông và Mật Tông nhiều, hơn nữa Đại Tâm Tông dùng hộ pháp làm căn bản. Hộ pháp chủ yếu tu thuật...
Nàng cau mày nói:
- Lưu Ly biết cũng không nhiều lắm. Nhưng ta biết Đại Tâm tông cũng có rất nhiều tín đồ tại Tây Vực. Bởi năm đó Tây Lương chưa phong tỏa thương lộ, Tây Vực và Trung Nguyên có qua lại mậu dịch nên thương nhân Tây Vực cũng bắt đầu truyền bá giáo lý của Đại Tâm Tông tới phương đông.
- Nhưng hầu như người trung nguyên chưa từng nghe nói tới sự tồn tại của Đại Tâm Tông, phải chăng là căn bản chưa truyền tới Trung thổ?
Sở Hoan hỏi.
- Phật giáo đông truyền vốn là một chuyện vô cùng gian khó, huống chi là trước khi trước khi truyền thụ thì đã có giáo lý khác được người phía đông tiếp nhận. Một truyền bá một giáo lý khác có dễ thế sao?
Lưu Ly lắc đầu, khẽ thở dài:
- Những thương nhân kia căn bản không chú trọng truyền pháp mà chủ yếu là làm ăn, cho nên dù rất nhiều năm trước giáo lý của Đại Tâm Tông đã được các thương nhân mang tới phương đông nhưng có rất ít người có thể tiếp nhận. Mãi tới khi Đại Tâm Tông phái đệ tử đi theo thương đội truyền pháp thì dần dần mới phát triển được tín đồ ở phương đông. Phụ thân từng nói, phật đồ của Đại Tâm tông vốn sắp bước vào trung thổ truyền pháp nhưng bọn họ trải qua một thời gian dài cố gắng mới truyền được giáo lý Đại Tâm Tông tới Tây Lương. Khi đó Tây Lương đã trở thành quốc gia cường đại nhất phía tây. Mà bọn họ cũng đã phong tỏa thương đạo giữa Tây Vực và Trung Thổ, đồng thời ngăn cản Đại Tâm Tông tiếp tục đông tiến.
Sở Hoan bừng tỉnh, hiểu ra nói:
- Phu nhân nói là Đại Tâm Tông truyền pháp tới Tây Lương thì phải dừng lại sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Năm đó phụ thân nói vậy. Bên trong Tây Lương thì có không ít tín đồ Đại Tâm Tông. Nhưng Tần Quốc và Tây Lương liên tục va chạm, biết về những việc này rất ít. Hôm nay Tây Lương còn bao nhiêu tín đồ Đại Tâm Tông thì không ai biết nữa.
Ánh mắt nàng rốt cục chuyển về phía bức tranh khổng tước xòe đuôi kia:
- Mà bức khổng tước này chính là thần của Đại Tâm Tông!
- Thần sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Công phó cũng biết Đại khổng tước minh vương chứ?
Sở Hoan sờ lên mũi, cười xấu hổ nói:
- Hình như đã từng nghe nói tới, chỉ là ta biết ít về Phật hiệu nên cũng không rõ ràng lắm.
- Đại khổng tước minh vương còn được gọi là Phật mẫu.
Lưu Ly dừng mắt trên bức tranh Khổng tước kia, nghiêm túc, trang trọng nói:
- Tục truyền năm đó Phật tổ Thích Ca Mâu Ni đi du lịch Đại tuyết sơn bị khổng tước há miệng nuốt trôi, nuốt kim thân của hắn vào bụng. Thích Ca Mâu Ni bất đắc dĩ, chỉ còn cách phá lưng thoát ra. Về sau Thích Ca Mâu Ni nghĩ tới chuyện này, trong lòng có oán niệm, nổi sát ý. Các bồ tát biết chuyện liền lập tức khuyên nhủ. Cha mẹ Khổng Tước là Phượng Hoàng, còn thành phật sớm hơn Thích Ca Mâu Ni. Hơn nữa Khổng Tước có cùng gốc với Kim Sí Đại Bằng Điểu, có pháp lực vô thượng. Các bồ tát khuyên nhủ Thích Ca Mâu Ni. Hắn thoát ra khỏi cơ thể khổng tước, tổn thương thân thể đối phương như tổn thương thân thể mẹ hắn. Lúc này Thích Ca Mâu Ni mới mất sát ý, sắc phong khổng tước là Đại khổng tước minh vương bồ tát!
Sở Hoan lại biết điển cố này, vuốt cằm nói:
- Ý phu nhân nói là Đại Tâm Tông kính bái vị Đại khổng tước minh vương bồ tát này sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đại Ba La cư sĩ lập Đại Tâm Tông, nghe nói là được Đại khổng tước minh vương bồ tát ban phép, hơn nữa nhiều loại thần thông cũng là được Đại khổng tước minh vương truyền thụ. Cho nên Đại Tâm Tông vẫn luôn kính bái Phật mẫu khổng tước minh vương!
- Nói như thế thì Tây Xương Vương mất tích năm đó là trốn tới nơi này...
Hắn thở dài:
- Thật lòng mà nói, đây là một chỗ ẩn thân rất tốt.
Nhưng sau đó Sở Hoan lại lập tức nghi ngờ:
- Đã ẩn thân ở nơi này, sao bên ngoài lại có nhiều thi cốt chết trận như vậy? Chẳng lẽ... Tần Quân cuối cùng cũng tìm được chỗ ẩn thân này sao?
Lưu Ly lắc đầu nói:
- Vậy thì không thể biết được. Ta nhớ rõ phụ thân đã từng nói, năm đó Tần Quân cường công Sóc Tuyền, đánh hơn mấy tháng, dù quân nhân Tây Xương liều chết chống cự nhưng cuối cùng cũng không chống nổi sự tấn công mạnh mẽ của Tần Quân... Phụ thân còn nói, tại thời điểm Sóc Tuyền bị vây, Vân Đỉnh Thiên vẫn chỉ huy binh mã Tây Xương. Ngay lúc Sóc Tuyền sắp bị phá, Tây Xương Vương thậm chí còn leo lên thành cổ vũ sĩ khí... Tần Quân sau khi phá được Sóc Tuyền, vì không muốn để Tây Xương Vương đào tẩu cho nên đã phong kín cửa thành, mặc dù là rối loạn nhưng căn bản không ai ra nổi. Nhưng không ít văn thần võ tướng và Tây Xương Vương lại không thấy tung tích, giống như đã biến mất khỏi thế gian vậy. Tần Quân hao phí tinh lực, cuối cùng cũng không phát hiện ra tung tích bọn họ.
- Tây Xương Vương sống không thấy người, chết không thấy xác, thánh thượng tất nhiên cũng không thoải mái.
Sở Hoan khẽ thở dài.
Rắn không đầu không ổn nhưng lãnh tụ đã chạy mất thì lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi. Hoàng đế bệ hạ tất nhiên không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
- Năm đó ngũ quốc Tây Bắc, ngoài Tây Xương Vương và thái tử Lỗ Quốc phá thành đào thoát, mấy vị chư hầu khác đều bị Tần Quân bắt được.
Lưu Ly nói rất nhỏ, nhớ lại chuyện cũ:
- Thái tử Lỗ Quốc sau khi đào thoát, thậm chí còn ngóc đầu lại được một lần nữa, hơn nữa còn một lần liên thủ với Tây Đường, chuẩn bị phản công Tần Quân. Chỉ tiếc là Tây Đường không còn sức tái chiến, Tây Đường Vương sau khi ra khỏi thành thì quân đội của thái tử Lỗ Quốc cũng bị đánh tan, chỉ có thể một đường bại lui về hướng tây. Phong Hàn Tiếu tự mình dẫn mấy ngàn binh mã một đường đuổi giết, cuối cùng vẫn bắt được thái tử Lỗ Quốc, hơn nữa còn lăng trì xử tử theo ý chỉ của thánh thượng!
Nói tới đây, trong mắt Lưu Ly lóe lên một tia khác lạ. Ánh mắt màu lam của nàng rất thâm thúy, Sở Hoan cũng không thể phát hiện ra được vẻ khác lạ này, chỉ nghe thấy tiếng Lưu Ly dịu dàng nói tiếp:
- Thái tử Lỗ Quốc vừa chết, tai họa ngầm duy nhất của Tây Bắc cũng chỉ còn có Tây Xương Vương khó tìm thấy tung tích kia.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Nếu nói thế thì cho tới nay, triều đình cũng chưa biết Tây Xương Vương ở nơi này sao?
- Nếu như biết thì di cốt của Tây Xương Vương cũng không thể bảo tồn hoàn chỉnh như vậy được.
Lưu Ly thầm thở dài:
- Chém giết tại nơi này đã cách đây rất nhiều năm rồi... Công phó, theo ý kiến của ngươi thì chém giết bên ngoài phòng đá là sao?
Sở Hoan nói:
- Ta luôn cảm thấy cửa đá kia một người giữ cửa, vạn người khó thông. Kẻ địch rất khó tấn công vào mới phải. Nếu quả là kẻ địch giết vào thì di hài của Tây Xương Vương cũng không có khả năng còn nguyên vẹn như vậy.
Lưu Ly day trán, nói:
- Công phó nói rất đúng. Cho nên Lưu Ly cho rằng trong phòng đá này đúng là xảy ra chém giết thảm thiết, nhưng chưa hẳn là do kẻ địch bố trí.
- Phu nhân có ý là...
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, lập tức thân thể chấn động, hiểu ra:
- Chẳng lẽ... Bộ hạ của Tây Xương Vương tự giết lẫn nhau sao?
Lưu Ly thở dài:
- Đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, chuyện cuối cùng là thế nào thì đã bị phủ bụi quá lâu, sợ rằng không có ai có thể nói cho chúng ta biết.
Sở Hoan cũng thở dài một tiếng, lập tức nhíu mày hỏi:
- Phu nhân, Dược Ông đặt bẫy để chúng ta rơi vào trong động, chẳng lẽ chính là để chúng ta phát hiện ra chuyện xưa đã bị phủ bụi mờ này sao?
Hắn hơi ngạc nhiên nói:
- Nếu thế thì tất nhiên Dược Ông phải biết chỗ này có bí mật. Vậy hắn có quan hệ gì với Tây Xương Vương chứ? Hắn ở dược cốc lâu như vậy, chẳng lẽ là để bảo vệ nơi này sao?
Nhìn Lưu Ly, hắn nói tiếp:
- Mà kỳ quái hơn là tại sao hắn lại để lộ bí mật này cho phu nhân? Phu nhân có liên quan gì với bí mật đã bị phủ bụi mờ quá lâu này?
Lưu Ly lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ vẻ mờ mịt:
- Ta cũng không biết vì cớ gì mà Dược Ông lại... Chẳng lẽ hắn chỉ muốn chúng ta biết chuyện này sao?
Cảm thấy không phù hợp lẽ thường, nếu như Dược Ông thủ hộ ở chỗ này thật thì tất nhiên phải vô cùng che dấu nó, không có khả năng lại thông báo cho người ngoài một cách dễ dàng được. Mà Lưu Ly dường như không liên quan tới Tây Xương quốc, thế thì lại càng khó bề phân biệt.
Sở Hoan cũng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt chuyển lên bức tranh khổng tước xòe đuôi trên bức tường, rốt cục hỏi:
- Không biết phu nhân có biết lai lịch của bức họa này không?
Lúc hắn hỏi câu này thì trong lòng đã nghĩ thầm, bức tranh khổng tước này vẫn là bí ẩn khó cởi trong lòng Sở Hoan, liên hệ rất rộng, trăm mối vẫn không có cách giải.
Hắn chỉ sợ Lưu Ly lắc đầu, như vậy thì bí mật lại không được giải. Chỉ thấy hai mắt Lưu Ly lóe lên, trán hơn nhăn.
Sở Hoan kiềm chế kích động trong lòng, hỏi:
- Quả nhiên phu nhân biết rõ bức tranh này.
Lưu Ly suy nghĩ một chút, nhíu mày lộ vẻ suy tư, trong xinh đẹp tuyệt trần. Rất nhanh sau đó, Lưu Ly liền nói:
- Công phó biết Phật tông, như vậy có biết Phật tông chia làm mấy tông phái không?
Sở Hoan nghĩ bức tranh quả nhiên có liên quan tới Phật Tông, nghiêm nghị nói:
- Theo ta biết thì có Thiền Tông và Mật tông.
- Công phó nói không sai.
Lưu Ly nói nhỏ:
- Người trung thổ đúng là biết Phật tông chia thành Thiền tông và Mật tông. Lưu truyền ở trung thổ chủ yếu là Thiền tông. Mà Mật tông lúc đầu truyền bá ở Tây Bắc. Chỉ là lực ảnh hưởng của Mật Tông tại trung thổ thua xa Thiền Tông!
Dừng lại một chút, nàng lại hỏi:
- Vậy công phó có biết Phật giáo trừ Thiền tông và Mật tông ra thì còn tông phái nào khác không?
Sở Hoan trầm mặc một chút, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ý phu nhân là ngoài Thiền Tông và Mật tông, Phật giáo còn có những tông phái khác sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Đúng vậy. Chỉ là những tông phái khác không truyền tới trung thổ cho nên người Trung nguyên rất ít biết tới. Dù là người trong Phật tông cũng chưa chắc đã biết.
- Kính xin phu nhân chỉ dạy!
- Đại Tâm Tông!
Lưu Ly chậm rãi nói:
- Có chỗ công phó không biết. Ngoài Đại Thiện Tông, Đại Mật Tông, một chi khác của Phật tông là do Đại Ba La cư sĩ lập lên - Đại tâm tông!
Sở Hoan thầm than. Ta sao không biết có Đại Tâm Tông. Nếu nói rõ ra thì Quỷ Đại Sư là đệ tử Đại Tâm Tông. Mình và Quỷ Đại Sư có danh phận sư đồ, vậy thì cũng coi như người của Đại Tâm Tông.
- Mặc dù Đại Tâm Tông có ít người ở trung nguyên biết tới nhưng ở Tây Vương lại có không ít tín đồ...
Lưu Ly như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Thiền tông Phật giáo đã sớm có tín đồ tại trung nguyên. Sau đó là Mật Tông. Chỉ là giáo lý của Đại Tâm Tông và Thiền Tông bất đồng, trung nguyên lại đã bị Thiền Tông và Mật tông chiếm cứ, Đại Tâm Tông liền không truyền bá về phía đông nữa.
- Giáo lý bất đồng sao?
Lưu Ly thở dài:
- Thật ra cũng là ta biết từ phụ thân, không hiểu rõ lắm. Chỉ biết Đại Tâm Tông thần bí hơn Thiền Tông và Mật Tông nhiều, hơn nữa Đại Tâm Tông dùng hộ pháp làm căn bản. Hộ pháp chủ yếu tu thuật...
Nàng cau mày nói:
- Lưu Ly biết cũng không nhiều lắm. Nhưng ta biết Đại Tâm tông cũng có rất nhiều tín đồ tại Tây Vực. Bởi năm đó Tây Lương chưa phong tỏa thương lộ, Tây Vực và Trung Nguyên có qua lại mậu dịch nên thương nhân Tây Vực cũng bắt đầu truyền bá giáo lý của Đại Tâm Tông tới phương đông.
- Nhưng hầu như người trung nguyên chưa từng nghe nói tới sự tồn tại của Đại Tâm Tông, phải chăng là căn bản chưa truyền tới Trung thổ?
Sở Hoan hỏi.
- Phật giáo đông truyền vốn là một chuyện vô cùng gian khó, huống chi là trước khi trước khi truyền thụ thì đã có giáo lý khác được người phía đông tiếp nhận. Một truyền bá một giáo lý khác có dễ thế sao?
Lưu Ly lắc đầu, khẽ thở dài:
- Những thương nhân kia căn bản không chú trọng truyền pháp mà chủ yếu là làm ăn, cho nên dù rất nhiều năm trước giáo lý của Đại Tâm Tông đã được các thương nhân mang tới phương đông nhưng có rất ít người có thể tiếp nhận. Mãi tới khi Đại Tâm Tông phái đệ tử đi theo thương đội truyền pháp thì dần dần mới phát triển được tín đồ ở phương đông. Phụ thân từng nói, phật đồ của Đại Tâm tông vốn sắp bước vào trung thổ truyền pháp nhưng bọn họ trải qua một thời gian dài cố gắng mới truyền được giáo lý Đại Tâm Tông tới Tây Lương. Khi đó Tây Lương đã trở thành quốc gia cường đại nhất phía tây. Mà bọn họ cũng đã phong tỏa thương đạo giữa Tây Vực và Trung Thổ, đồng thời ngăn cản Đại Tâm Tông tiếp tục đông tiến.
Sở Hoan bừng tỉnh, hiểu ra nói:
- Phu nhân nói là Đại Tâm Tông truyền pháp tới Tây Lương thì phải dừng lại sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Năm đó phụ thân nói vậy. Bên trong Tây Lương thì có không ít tín đồ Đại Tâm Tông. Nhưng Tần Quốc và Tây Lương liên tục va chạm, biết về những việc này rất ít. Hôm nay Tây Lương còn bao nhiêu tín đồ Đại Tâm Tông thì không ai biết nữa.
Ánh mắt nàng rốt cục chuyển về phía bức tranh khổng tước xòe đuôi kia:
- Mà bức khổng tước này chính là thần của Đại Tâm Tông!
- Thần sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Công phó cũng biết Đại khổng tước minh vương chứ?
Sở Hoan sờ lên mũi, cười xấu hổ nói:
- Hình như đã từng nghe nói tới, chỉ là ta biết ít về Phật hiệu nên cũng không rõ ràng lắm.
- Đại khổng tước minh vương còn được gọi là Phật mẫu.
Lưu Ly dừng mắt trên bức tranh Khổng tước kia, nghiêm túc, trang trọng nói:
- Tục truyền năm đó Phật tổ Thích Ca Mâu Ni đi du lịch Đại tuyết sơn bị khổng tước há miệng nuốt trôi, nuốt kim thân của hắn vào bụng. Thích Ca Mâu Ni bất đắc dĩ, chỉ còn cách phá lưng thoát ra. Về sau Thích Ca Mâu Ni nghĩ tới chuyện này, trong lòng có oán niệm, nổi sát ý. Các bồ tát biết chuyện liền lập tức khuyên nhủ. Cha mẹ Khổng Tước là Phượng Hoàng, còn thành phật sớm hơn Thích Ca Mâu Ni. Hơn nữa Khổng Tước có cùng gốc với Kim Sí Đại Bằng Điểu, có pháp lực vô thượng. Các bồ tát khuyên nhủ Thích Ca Mâu Ni. Hắn thoát ra khỏi cơ thể khổng tước, tổn thương thân thể đối phương như tổn thương thân thể mẹ hắn. Lúc này Thích Ca Mâu Ni mới mất sát ý, sắc phong khổng tước là Đại khổng tước minh vương bồ tát!
Sở Hoan lại biết điển cố này, vuốt cằm nói:
- Ý phu nhân nói là Đại Tâm Tông kính bái vị Đại khổng tước minh vương bồ tát này sao?
Lưu Ly gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đại Ba La cư sĩ lập Đại Tâm Tông, nghe nói là được Đại khổng tước minh vương bồ tát ban phép, hơn nữa nhiều loại thần thông cũng là được Đại khổng tước minh vương truyền thụ. Cho nên Đại Tâm Tông vẫn luôn kính bái Phật mẫu khổng tước minh vương!
/1596
|