Để thoải mái hoạt động dưới nước, Sở Hoan cởi hết quần áo, chỉ để lại một cái quần dài, thân trên ở trần khoe ra cơ thể rắn chắc. Nếu không vì còn có Lưu Ly, hắn còn muốn cởi nốt.
Ở trong nước, nhìn thấy hắn cởi trần, nửa người rắn chắc tràn đầy khí tức nam nhân, Lưu Ly xấu hổ vội quay đầu đi.
Sở Hoan quấn quần áo của Lưu Ly và của mình lại, buộc gọn, ngay cả giày và Huyết Ẩm Đao cũng buộc trong đó. Đâu vào đó, hắn hít sâu một hơi, tiến đến bên đầm nước, liếc Lưu Ly một cái, tuy ánh sáng chỉ lờ mờ nhưng cơ thể trắng nõn trong suốt như ngọc của nàng ở trong nước vẫn cực kỳ nổi bật.
Rơi xuống nước, một tay Sở Hoan cầm bao quần áo, nói với Lưu Ly:
- Phu nhân, người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lặn xuống, một hơi bơi ra ngoài. Trên đường không có cơ hội để hít không khí đâu, người...có thể chịu được không?
Phản chiếu ánh lửa trên bờ, sóng nước lấp loáng, ánh lửa nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt Lưu Ly, lại thêm gợn sóng lăn tăn, tựa như khuôn mặt xinh đẹp đang lay động, sóng nước mỹ diệu sóng sánh trên làn da trong suốt như ngọc sáng lên kỳ lạ. Nàng vốn là một mỹ nhân tuyệt thế, lúc này lại càng xinh đẹp vô song, thiên hạ tuyệt luân.
Lưu Ly thản nhiên cười:
- Công phó không cần lo lắng, chúng ta cũng không có đường lui nữa, chỉ có một con đường này, mặc kệ thế nào cũng phải đi.
Hắn gật đầu:
- Lặn xuống nước rồi, có thể phu nhân sẽ không nhìn thấy gì nữa, nhưng người có thể cảm nhận được sóng nước của ta. Ta sẽ không cách người quá xa đâu, ngay bên cạnh thôi, cho dù gặp cái gì cũng không cần sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.
Nàng gật đầu.
Sở Hoan không do dự nữa, hai người nhìn nhau cười, khẽ gật đầu với đối phương, cùng hít sâu một hơi. Sở Hoan lặn xuống trước.
Lưu Ly đã dùng khăn lụa bó gọn mái tóc của mình, cũng không do dự lặn xuống.
Một tay Sở Hoan cầm bao đồ, một tay quạt nước, hai chân đạp, cố hết sức tạo ra sóng nước thật mạnh để Lưu Ly có thể cảm nhận được.
Tuy nước hồ trong suốt nhưng bên dưới lại tối, càng sâu càng không nhìn rõ cái gì, cũng may Sở Hoan đã từng luyện “Long Tượng Kinh”, chẳng những có thể nhịn thở trong khoảng thời gian dài, tiến vào trạng thái chết giả, mà thị lực của hắn cũng hơn xa người bình thường. Cho dù vậy lúc này hắn cũng không nhìn thấy gì, chỉ nhớ rõ thông đạo dưới nước kia ở đâu rồi bơi về phía đó.
Sở Hoan cũng không lo lắng mình không nhịn thở được, chỉ lo cho Lưu Ly không nhịn được.
Hắn tin tưởng Lưu Ly hoàn toàn có thể chịu được đến lúc tới lối vào kia, nhưng chính hắn cũng không biết con đường đó dài bao nhiêu, cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể từ đó ra ngoài.
Nếu đường nước không dài, cố chống đỡ cũng không sao, cùng lắm là uống mấy ngụm nước hồ mà thôi, nhưng nếu nhỡ con đường quá dài, chỉ sợ nàng sẽ chết đuối.
Hắn cảm thấy dưới nước có nhiều dòng chảy, hơn nữa, từ khi Tân Quy Nguyên phát hiện ra, trước mình và Lưu Ly đương nhiên đã có không ít người ra vào qua đường này.
Bọn họ có thể sống mà rời đi, chắc chắn dòng con đường này cũng không quá dài.
Hơn nữa, Sở Hoan cũng hiểu, đây là con đường ra ngoài duy nhất, cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không thử một lần cũng chỉ có thể chết đói trong sơn quật. Đánh cược một lần đi theo con đường này còn có một chút hy vọng sống, nếu không dám thử, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng không có.
Sở Hoan không dám bơi với tốc độ quá nhanh, chỉ sợ Lưu Ly đằng sau bị lạc. Lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào sóng nước mà cảm nhận được nàng có cách xa mình lắm không, nếu sóng nước quá yếu, hắn biết nàng hơi xa mình, sẽ chậm lại, đợi tới khi sóng nước lớn hơn mới dám tiếp tục bơi tiếp.
Tới gần thông đạo đã rất sâu.
Bốn phía hồ nước đều là đá, dưới thông đạo cũng là vách đá, Sở Hoan cũng không biết đi theo hướng nào, có điều, con đường này cũng không quá nhỏ, có thể cho năm sáu người vào một lúc, cho dù hai người cùng vào cũng vẫn rất rộng.
Thủy đạo hình tròn, vách đá bóng loáng hẳn đã được con người đục ra, nhưng cuối cùng tại sao lại có một thông đạo như vậy chỉ sợ rất khó tìm được nguyên nhân.
Lúc này hai người đều ở trước cửa động, Sở Hoan lại gần Lưu Ly, chỉ cách khuôn mặt nàng khoảng một ngón tay, thị lực của hắn rất tốt, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng. Hắn giơ tay, cũng không biết nàng có nhìn thấy không, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, hẳn cũng nhìn thấy, hắn vui hẳn lên, lại giơ tay, ý nói sẽ vào trong thủy đạo.
Lưu Ly gật gật đầu. Không do dự nữa, Sở Hoan dẫn đầu vào trong thủy đạo, thân thể Lưu Ly uyển chuyển mềm mại như một mỹ nhân ngư, duyên dáng như tiên nữ đang bay trên thiên giới theo sau lưng hắn.
Trong thủy đạo nước ngập tới đỉnh, không có lấy nổi một chút không khí. Sở Hoan giỏi lặn, khí tức không có vấn đề gì, cho dù bị nhốt trong một quả núi lớn cũng không chắc sẽ gây ra được bao nhiêu khó khăn cho hắn.
Tuy nói thủy đạo không hẹp, nhưng ở bên trong vẫn cảm thấy hơi bí bách, chỉ lát sau, hắn cũng cảm nhận được tốc độ của nàng rõ ràng chậm lại.
Sở Hoan thầm nghĩ không tốt.
Trong thủy đạo nảy, chỉ chốc lát không thể ra được, mà tốc độ của Lưu Ly chậm lại cho thấy hô hấp của nàng có vấn đề.
Tính thử thời gian, người bình thường nhịn thở được đến lúc này cũng không phải nhiều, mà nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ sợ sẽ không cố được bao lâu nữa.
Tim đập nhanh, hắn xoay người quay lịa, quả nhiên Lưu Ly đã tụt lại.
Sở Hoan nhích tới gần, duỗi một tay, lúc này không thể kiêng kỵ quá nhiều, kéo đôi tay nhỏ của nàng lại.
Nàng cũng không giãy dụa, để mặc hắn kéo. Hiển nhiên nàng biết lúc này chỉ dựa vào mình rất khó qua được thủy đạo này.
Một tay Sở Hoan cầm bao đồ, tay kia kéo bàn tay trắng như ngọc của Lưu Ly, chỉ dựa vào hai chân mà đạp nước tiến lên.
Lúc này, khát khao sống lớn hơn tất cả, tâm vô tạp niệm, hơn nữa, dưới nước cũng không thể nói chuyện, không có cách nào để trao đổi.
Hắn biết rõ hô hấp của Lưu Ly có vấn đề, không thể trì hoãn, bèn dồn hết khí lực kéo nàng tiến lên.
Hắn chỉ trông mong có thể nhanh chóng ra khỏi thủy đạo này, nếu không rất có thể nàng sẽ bị chết ngại dưới nước.
Lòng hắn vô cùng lo lắng, chợt cảm giác bàn tay ngọc trong tay mình hơi siết lại, thầm cả kinh, hắn cảm nhận được bàn tay đó siết lại nắm rất chặt ngón tay của mình.
Hắn hiểu, rõ ràng nàng không cố được nữa.
Lúc này nhất định nàng đang liều mạng nhẫn nại, tuy nghị lực của nàng khó ai sánh kịp, nhưng đôi khi cũng không thể khống chế phản ứng cơ thể. Tay nàng siết càng lúc càng chặt, chỉ có thể thấy nàng đã cố gắng đến tối đa.
Vẫn chưa thấy lối ra, Lưu Ly gần như ngạt thở, Sở Hoan không còn thời gian suy nghĩ nữa, dồn sức vùng tay kéo nàng lên cạnh mình, tay cầm bọc quần áo vòng qua ôm lấy hông nàng.
Hiển nhiên Lưu Ly không biết tại sao hắn lại làm vậy hơi giãy ra, hắn lại chẳng thể giải thích, sự cấp tòng quyền, bèn kéo nàng lại hôn vào đôi môi anh đào của nàng.
Lưu Ly chấn động, thân thể mềm mại lại giãy dụa, nhưng lúc này nàng đã yếu, cũng không còn bao nhiêu sức nữa, hơn nữa, Sở Hoan biết thế nào nàng cũng giãy, nên một tay đã ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Lưu Ly đang rất khó thở, gần như sắp chết ngạt, đột nhiên bị Sở Hoan hôn môi, mới đầu nàng còn kinh hãi kháng cự lại theo phản xạ, cho rằng hắn nhân cơ hội khinh bạc mình.
Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân thông minh, sẽ phản ứng lại rất nhanh. Sở Hoan há miệng bao lấy cặp môi thơm của nàng rõ ràng không phải là hôn môi khinh bạc.
Lồng ngực bị đè nén nặng trịch, không thể kìm được, nàng hít một hơi, được môi Sở Hoan bao ngoài, bất giác đã đổi được một hơi thở.
Lập tức nàng cảm thấy cảm giác đau tức nghẹt thở không còn nữa, hiển nhiên Sở Hoan cảm thấy nàng đã trao đổi được khí, rời khỏi môi nàng tiếp tục kéo bàn tay nàng bơi tiếp.
Lúc này nàng đã xác định được vừa rồi là hắn đã giúp mình thở một hơi, có thể gắng gượng được thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.
Hai người như hai con cá bơi qua thủy đạo.
Rõ ràng thủy đạo này còn dài hơn Sở Hoan nghĩ. Lưu Ly mượn được một hơi thở từ Sở Hoan, không thể so được với không khí, chỉ lát sau, cảm giác hít thở không thông lập tức lại ùa tới.
Sở Hoan lại kéo nàng lại, lúc này nàng không kháng cự nữa, môi hắn dán tới, đôi môi anh đào của nàng cũng mở ra lại hít lấy một hơi từ trong miệng hắn.
Việc thở dưới nước này vô cùng khó, mỗi lần nàng thở trong miệng hắn, khí tức của hắn lập tức tiêu hao rất nhiều, sau ba lượt, ô xy trong phổi Sở Hoan không còn mấy, nếu không có Lưu Ly, hắn có thể kéo dài được rất lâu, nhưng sau ba lần, hắn cũng cảm thấy ngực mình nặng trĩu, hắn hiểu, nếu không ra ngay, chẳng những Lưu Ly sẽ chết ngạt dưới nước, chỉ sợ chính mình cũng không thể còn sống sót ra được ngoài.
Hai người đã là nỏ mạnh hết đà, tốc độ cũng chậm lại.
Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy cảm kích, nhưng thấy tốc độ của Sở Hoan chậm dần lại cũng hiểu. Nàng thông minh hơn người, lại biết y thuật, nên hiểu, mỗi lần giúp mình thở là hắn đã dùng tính mạng của hắn để kéo dài tính mạng của mình. Nàng có thể cảm nhận được, nếu hắn không quan tâm tới mình, thì cho dù thông đạo này có dài một chút hắn vẫn có thể sống sót thoát được, nhưng ba lần mình thở coi như đã cướp lấy ô xy trong miệng hắn.
Ở trong nước, nhìn thấy hắn cởi trần, nửa người rắn chắc tràn đầy khí tức nam nhân, Lưu Ly xấu hổ vội quay đầu đi.
Sở Hoan quấn quần áo của Lưu Ly và của mình lại, buộc gọn, ngay cả giày và Huyết Ẩm Đao cũng buộc trong đó. Đâu vào đó, hắn hít sâu một hơi, tiến đến bên đầm nước, liếc Lưu Ly một cái, tuy ánh sáng chỉ lờ mờ nhưng cơ thể trắng nõn trong suốt như ngọc của nàng ở trong nước vẫn cực kỳ nổi bật.
Rơi xuống nước, một tay Sở Hoan cầm bao quần áo, nói với Lưu Ly:
- Phu nhân, người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lặn xuống, một hơi bơi ra ngoài. Trên đường không có cơ hội để hít không khí đâu, người...có thể chịu được không?
Phản chiếu ánh lửa trên bờ, sóng nước lấp loáng, ánh lửa nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt Lưu Ly, lại thêm gợn sóng lăn tăn, tựa như khuôn mặt xinh đẹp đang lay động, sóng nước mỹ diệu sóng sánh trên làn da trong suốt như ngọc sáng lên kỳ lạ. Nàng vốn là một mỹ nhân tuyệt thế, lúc này lại càng xinh đẹp vô song, thiên hạ tuyệt luân.
Lưu Ly thản nhiên cười:
- Công phó không cần lo lắng, chúng ta cũng không có đường lui nữa, chỉ có một con đường này, mặc kệ thế nào cũng phải đi.
Hắn gật đầu:
- Lặn xuống nước rồi, có thể phu nhân sẽ không nhìn thấy gì nữa, nhưng người có thể cảm nhận được sóng nước của ta. Ta sẽ không cách người quá xa đâu, ngay bên cạnh thôi, cho dù gặp cái gì cũng không cần sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.
Nàng gật đầu.
Sở Hoan không do dự nữa, hai người nhìn nhau cười, khẽ gật đầu với đối phương, cùng hít sâu một hơi. Sở Hoan lặn xuống trước.
Lưu Ly đã dùng khăn lụa bó gọn mái tóc của mình, cũng không do dự lặn xuống.
Một tay Sở Hoan cầm bao đồ, một tay quạt nước, hai chân đạp, cố hết sức tạo ra sóng nước thật mạnh để Lưu Ly có thể cảm nhận được.
Tuy nước hồ trong suốt nhưng bên dưới lại tối, càng sâu càng không nhìn rõ cái gì, cũng may Sở Hoan đã từng luyện “Long Tượng Kinh”, chẳng những có thể nhịn thở trong khoảng thời gian dài, tiến vào trạng thái chết giả, mà thị lực của hắn cũng hơn xa người bình thường. Cho dù vậy lúc này hắn cũng không nhìn thấy gì, chỉ nhớ rõ thông đạo dưới nước kia ở đâu rồi bơi về phía đó.
Sở Hoan cũng không lo lắng mình không nhịn thở được, chỉ lo cho Lưu Ly không nhịn được.
Hắn tin tưởng Lưu Ly hoàn toàn có thể chịu được đến lúc tới lối vào kia, nhưng chính hắn cũng không biết con đường đó dài bao nhiêu, cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể từ đó ra ngoài.
Nếu đường nước không dài, cố chống đỡ cũng không sao, cùng lắm là uống mấy ngụm nước hồ mà thôi, nhưng nếu nhỡ con đường quá dài, chỉ sợ nàng sẽ chết đuối.
Hắn cảm thấy dưới nước có nhiều dòng chảy, hơn nữa, từ khi Tân Quy Nguyên phát hiện ra, trước mình và Lưu Ly đương nhiên đã có không ít người ra vào qua đường này.
Bọn họ có thể sống mà rời đi, chắc chắn dòng con đường này cũng không quá dài.
Hơn nữa, Sở Hoan cũng hiểu, đây là con đường ra ngoài duy nhất, cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không thử một lần cũng chỉ có thể chết đói trong sơn quật. Đánh cược một lần đi theo con đường này còn có một chút hy vọng sống, nếu không dám thử, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng không có.
Sở Hoan không dám bơi với tốc độ quá nhanh, chỉ sợ Lưu Ly đằng sau bị lạc. Lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào sóng nước mà cảm nhận được nàng có cách xa mình lắm không, nếu sóng nước quá yếu, hắn biết nàng hơi xa mình, sẽ chậm lại, đợi tới khi sóng nước lớn hơn mới dám tiếp tục bơi tiếp.
Tới gần thông đạo đã rất sâu.
Bốn phía hồ nước đều là đá, dưới thông đạo cũng là vách đá, Sở Hoan cũng không biết đi theo hướng nào, có điều, con đường này cũng không quá nhỏ, có thể cho năm sáu người vào một lúc, cho dù hai người cùng vào cũng vẫn rất rộng.
Thủy đạo hình tròn, vách đá bóng loáng hẳn đã được con người đục ra, nhưng cuối cùng tại sao lại có một thông đạo như vậy chỉ sợ rất khó tìm được nguyên nhân.
Lúc này hai người đều ở trước cửa động, Sở Hoan lại gần Lưu Ly, chỉ cách khuôn mặt nàng khoảng một ngón tay, thị lực của hắn rất tốt, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng. Hắn giơ tay, cũng không biết nàng có nhìn thấy không, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, hẳn cũng nhìn thấy, hắn vui hẳn lên, lại giơ tay, ý nói sẽ vào trong thủy đạo.
Lưu Ly gật gật đầu. Không do dự nữa, Sở Hoan dẫn đầu vào trong thủy đạo, thân thể Lưu Ly uyển chuyển mềm mại như một mỹ nhân ngư, duyên dáng như tiên nữ đang bay trên thiên giới theo sau lưng hắn.
Trong thủy đạo nước ngập tới đỉnh, không có lấy nổi một chút không khí. Sở Hoan giỏi lặn, khí tức không có vấn đề gì, cho dù bị nhốt trong một quả núi lớn cũng không chắc sẽ gây ra được bao nhiêu khó khăn cho hắn.
Tuy nói thủy đạo không hẹp, nhưng ở bên trong vẫn cảm thấy hơi bí bách, chỉ lát sau, hắn cũng cảm nhận được tốc độ của nàng rõ ràng chậm lại.
Sở Hoan thầm nghĩ không tốt.
Trong thủy đạo nảy, chỉ chốc lát không thể ra được, mà tốc độ của Lưu Ly chậm lại cho thấy hô hấp của nàng có vấn đề.
Tính thử thời gian, người bình thường nhịn thở được đến lúc này cũng không phải nhiều, mà nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ sợ sẽ không cố được bao lâu nữa.
Tim đập nhanh, hắn xoay người quay lịa, quả nhiên Lưu Ly đã tụt lại.
Sở Hoan nhích tới gần, duỗi một tay, lúc này không thể kiêng kỵ quá nhiều, kéo đôi tay nhỏ của nàng lại.
Nàng cũng không giãy dụa, để mặc hắn kéo. Hiển nhiên nàng biết lúc này chỉ dựa vào mình rất khó qua được thủy đạo này.
Một tay Sở Hoan cầm bao đồ, tay kia kéo bàn tay trắng như ngọc của Lưu Ly, chỉ dựa vào hai chân mà đạp nước tiến lên.
Lúc này, khát khao sống lớn hơn tất cả, tâm vô tạp niệm, hơn nữa, dưới nước cũng không thể nói chuyện, không có cách nào để trao đổi.
Hắn biết rõ hô hấp của Lưu Ly có vấn đề, không thể trì hoãn, bèn dồn hết khí lực kéo nàng tiến lên.
Hắn chỉ trông mong có thể nhanh chóng ra khỏi thủy đạo này, nếu không rất có thể nàng sẽ bị chết ngại dưới nước.
Lòng hắn vô cùng lo lắng, chợt cảm giác bàn tay ngọc trong tay mình hơi siết lại, thầm cả kinh, hắn cảm nhận được bàn tay đó siết lại nắm rất chặt ngón tay của mình.
Hắn hiểu, rõ ràng nàng không cố được nữa.
Lúc này nhất định nàng đang liều mạng nhẫn nại, tuy nghị lực của nàng khó ai sánh kịp, nhưng đôi khi cũng không thể khống chế phản ứng cơ thể. Tay nàng siết càng lúc càng chặt, chỉ có thể thấy nàng đã cố gắng đến tối đa.
Vẫn chưa thấy lối ra, Lưu Ly gần như ngạt thở, Sở Hoan không còn thời gian suy nghĩ nữa, dồn sức vùng tay kéo nàng lên cạnh mình, tay cầm bọc quần áo vòng qua ôm lấy hông nàng.
Hiển nhiên Lưu Ly không biết tại sao hắn lại làm vậy hơi giãy ra, hắn lại chẳng thể giải thích, sự cấp tòng quyền, bèn kéo nàng lại hôn vào đôi môi anh đào của nàng.
Lưu Ly chấn động, thân thể mềm mại lại giãy dụa, nhưng lúc này nàng đã yếu, cũng không còn bao nhiêu sức nữa, hơn nữa, Sở Hoan biết thế nào nàng cũng giãy, nên một tay đã ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Lưu Ly đang rất khó thở, gần như sắp chết ngạt, đột nhiên bị Sở Hoan hôn môi, mới đầu nàng còn kinh hãi kháng cự lại theo phản xạ, cho rằng hắn nhân cơ hội khinh bạc mình.
Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân thông minh, sẽ phản ứng lại rất nhanh. Sở Hoan há miệng bao lấy cặp môi thơm của nàng rõ ràng không phải là hôn môi khinh bạc.
Lồng ngực bị đè nén nặng trịch, không thể kìm được, nàng hít một hơi, được môi Sở Hoan bao ngoài, bất giác đã đổi được một hơi thở.
Lập tức nàng cảm thấy cảm giác đau tức nghẹt thở không còn nữa, hiển nhiên Sở Hoan cảm thấy nàng đã trao đổi được khí, rời khỏi môi nàng tiếp tục kéo bàn tay nàng bơi tiếp.
Lúc này nàng đã xác định được vừa rồi là hắn đã giúp mình thở một hơi, có thể gắng gượng được thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.
Hai người như hai con cá bơi qua thủy đạo.
Rõ ràng thủy đạo này còn dài hơn Sở Hoan nghĩ. Lưu Ly mượn được một hơi thở từ Sở Hoan, không thể so được với không khí, chỉ lát sau, cảm giác hít thở không thông lập tức lại ùa tới.
Sở Hoan lại kéo nàng lại, lúc này nàng không kháng cự nữa, môi hắn dán tới, đôi môi anh đào của nàng cũng mở ra lại hít lấy một hơi từ trong miệng hắn.
Việc thở dưới nước này vô cùng khó, mỗi lần nàng thở trong miệng hắn, khí tức của hắn lập tức tiêu hao rất nhiều, sau ba lượt, ô xy trong phổi Sở Hoan không còn mấy, nếu không có Lưu Ly, hắn có thể kéo dài được rất lâu, nhưng sau ba lần, hắn cũng cảm thấy ngực mình nặng trĩu, hắn hiểu, nếu không ra ngay, chẳng những Lưu Ly sẽ chết ngạt dưới nước, chỉ sợ chính mình cũng không thể còn sống sót ra được ngoài.
Hai người đã là nỏ mạnh hết đà, tốc độ cũng chậm lại.
Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy cảm kích, nhưng thấy tốc độ của Sở Hoan chậm dần lại cũng hiểu. Nàng thông minh hơn người, lại biết y thuật, nên hiểu, mỗi lần giúp mình thở là hắn đã dùng tính mạng của hắn để kéo dài tính mạng của mình. Nàng có thể cảm nhận được, nếu hắn không quan tâm tới mình, thì cho dù thông đạo này có dài một chút hắn vẫn có thể sống sót thoát được, nhưng ba lần mình thở coi như đã cướp lấy ô xy trong miệng hắn.
/1596
|