Cổ Tát Hắc Vân kinh ngạc há to miệng, không nói nên lời.
Y thực sự không ngờ Sở Hoan lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Sở Hoan dựa vào ghế, khẽ cười:
- Đại Lễ Quan đừng trách, bản đốc cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ thôi. Đại Lễ Quan nói không sai, Tần quốc và Tây Lương thực sự đã biến chiến tranh thành tơ lụa, việc binh đao đã ngừng, hơn nữa còn mở cửa thông thương giữa hai nước, đối với cả hai bên đều có lợi.
Cổ Tát Hắc Vân bực bội:
- Đã vậy, vì sao...vì sao phò mã không chịu bán muối cho chúng ta?
Vỗ vỗ lưng ghế dựa của mình, Sở Hoan thở dài:
- Cũng là vì cái ghế này đây. Đại Lễ Quan, chắc ngươi không quên, hiện giờ bản đốc là Tổng Đốc một đạo đấy.
- Cũng chính vì phò mã tọa trấn Tây Quan, Cổ Tát Hắc Vân mới tới đây khẩn cầu. Cho dù thế nào phò mã cũng là phò mã của bộ tộc Tây Lương Na Sử chúng ta, nể mặt mũi của Ỷ La Tháp Lan Cách, xin ngài nghĩ lại.
- Thực sự ta nợ Ỷ Lan rất nhiều. Nhưng Tây Lương các ngươi nợ Tây Quan chúng ta còn nhiều hơn. Lần trước Đại Lễ Quan đến Sóc Tuyền, trên đường đi nhất định phải thấy rất nhiều nơi hoang vu, dân chúng xanh xao vàng vọt vô cùng gầy yếu, mặc dù bản đốc tận lực muốn khôi phục lại sự phồn hoa ngày xưa của Tây Quan, nhưng cũng không phải chỉ năm ba năm là có thể hoàn thành. Tất cả những điều này đều là nhờ Tây Lương các ngươi tặng cho đấy.
Cổ Tát Hắc Vân lúng túng:
- Phò mã, chuyện này....chuyện này đều đã qua rồi. Nếu như hai nước chúng ta muốn an hưởng thái bình vẫn nên quên quá khứ đi.
- Đại Lễ Quan có biết thứ khó quên nhất trên đời này là gì không? Hận còn khiến cho người ta khắc ghi hơn cả yêu. Bản đốc hiểu, hai nước chúng ta mở cửa thông thương, bản đốc biết rõ lợi ích, nhưng dân chúng biết sao? Đặc biệt là Tây Quan Đạo, bốn châu của nơi này, trước kia đã bị quân Tây Lương các ngươi chiếm mất hơn ba đạo, dân chúng Tây Quan tử thương vô số, cơ hồ mỗi gia đình đều có thân nhân chết dưới thiết kỵ hoặc dưới đao của các ngươi. Hôm nay Đại Lễ Quan muốn bản đốc bán muối ăn cho các ngươi. Bản đốc trả lời các ngươi, thực sự có thể cung cấp muối ăn cho các ngươi, nhưng Đại Lễ Quan có nghĩ đến hậu quả chưa?
Cổ Tát Hắc Vân khẽ động môi, mày nhướn lên khẩn trương.
- Bản đốc thật vất vả mới khiến cho dân tâm Tây Quan ổn định, vào thời điểm này, nếu bọn họ thấy bản đốc cung cấp muối ăn cho các ngươi, ngươi nghĩ dân chúng sẽ sống yên mà không nói gì sao? Người Tây Lương các ngươi đã từng giao thủ với quân nhân Tây Bắc, không sai, các ngươi quả thực đã một lần chiếm được thượng phong, nhưng các ngươi cũng không thể không thừa nhận, người Tây Bắc vũ dũng mạnh mẽ, cứng cỏi từ trong xương, khi bọn họ biết bản đốc bán muối ăn cho kẻ thù của mình, ta tin chắc nhất định sẽ có người muốn xông vào phủ Tổng Đốc của ta mà xé xác bản đốc.
- Một đám ngu dân mà thôi, làm sao bọn họ biết được cái gì là quốc gia đại sự? Chẳng lẽ phò mã để bọn họ ảnh hưởng đến quyết sách của mình?
Sở Hoan nhún vai:
- Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Dân là nước, bọn họ có thể để cho bản đốc đi thuyền bình an, nhưng cũng có thể gây sóng gió để cho bản đốc tan xương nát thịt.
Tuy Cổ Tát Hắc Vân chưa từng nghe câu tục ngữ này, nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ tới, đứng dậy rồi quỳ rạp xuống. Sở Hoan nhíu chặt mày hỏi vội:
- Đại Lễ Quan, ý gì đây?
- Phò mã, tuy khó khăn nhưng Cổ Tát Hắc Vân vẫn cầu xin ngài, hôm nay binh mã của Ma Ha La cùng Cổ Tát Đại Phi đều trấn giữ yếu địa, bọn họ đã quyết định, chờ tới khi chúng ta hết muối ăn sẽ làm loạn từ bên trong. Để có được Hãn Hải, chúng ta đã tử thương vô số, nhưng Hãn Hải lại vẫn ở trong tay phản quân, nếu tiếp tục như vậy, nhiếp chính Vương.... Nhiếp chính Vương thực sự sẽ không chịu nổi nữa... Khi ta xuất phát, nhiếp chính Vương đã ra lệnh, cơm của mình, ba ngày...ba ngày mới được cho muối...!
Sở Hoan nhíu mày cả giận:
- Tình hình đã tới mức này sao ngươi không chịu nói sớm?
Lão cười khổ:
- Nhiếp chính Vương ra lệnh, ta tới đây là để đàm phán với phò mã, chứ không phải cầu xin, cho nên...
Sở Hoan đưa tay đỡ lão dậy:
- Nói cách khác, Cổ Tát Đại phi biết rõ các ngươi đang thiếu muối nên không muốn giao thủ chính diện với các ngươi, mà muốn vây các ngươi tới chết?
- Người đàn bà độc ác kia...
Mặc dù xuất thân đồng tộc, nhưng Cổ Tát Hắc Vân và Cổ Tát Đại phi như nước với lửa, lão nghiến răng kèn kẹt:
- Tây Lương chúng ta mạnh nhất là kỵ binh, dưới trướng nhiếp chính Vương, Ma Ha bộ, Na Sử bộ, Thanh Thản bộ đều có kỵ binh dũng cảm ưu tú, quyết chiến thảo nguyên, quân phản bội sẽ thua không thể nghi ngờ. Chính vì vậy, bọn họ vẫn một mực không quyết chiến cùng chúng ta, mà chỉ phong tỏa tài nguyên của chúng ta. Ban đầu là phong tỏa quân giới tư nguyên, khoáng thạch Tây Lương, chủ yếu là ở núi Thiên Lang của Cổ Tát bộ và Ưng Sơn thuộc Đồ Lạp bộ, hai bộ này cũng đều đã làm phản. Hắc Thủy Chu Lạp bộ bỏ Hắc Thủy dời đến bên cạnh Ưng Sơn, cùng Đồ Lạp bộ bao vây Ưng Sơn, ở đó dễ thủ khó công, kỵ binh khó mà phát huy uy lực.
Sở Hoan nghĩ, nhất định đây là đối sách mà Cổ Tát Đại phi tính toán sau lưng.
Vốn Tây Lương có hai đội quân cường đại nhất là Ba Bạch Đồ và Tháp Lý Khắc, Ba Bạch Đồ là vệ đội của Tiểu Vương tử Ma Ha La Ba, ở Hắc Sơn gần như toàn quân bị diệt, bại quân hầu hết đã bị Ma Ha Tang thu phục, cho nên quân đoàn kỵ binh mạnh nhất Tây Lương hiện nay chỉ còn vệ đội Tháp Lý Khắc của Ma Ha Tang.
Diện tích Tây Lương không nhỏ, rải rác là các dãy núi, biển và thảo nguyên, mà thảo nguyên là phần lớn, thiết kỵ Tây Lương uy chấn thiên hạ chủ yếu là dựa vào quân đoàn trên thảo nguyên.
Đại thảo nguyên Tây Lương chia làm ba phần, đại thảo nguyên Cổ Lạp Thấm của bộ tộc Na Sử, đại thảo nguyên Mãng Cáp của bộ Thanh Thản, và đại thảo nguyên Thanh la của bộ tộc Ma Ha.
Ba đại thảo nguyên đất đai bằng phẳng, đều có được kỵ binh, mà địa khu của phản quân là vùng núi hoặc vùng biển, bàn về sức chiến đấu đương nhiên không thể so được với Ma Ha Tang.
Sau chiến tranh với Tây Bắc, kỵ binh Tây Lương đã được trui rèn sáng bóng, nếu như phản quân quyết chiến chính diện với quân đội Ma Ha Tang, hậu quả thế nào đương nhiên tự biết.
Hôm nay, phản quân cũng không quyết đấu với kỵ binh, mà phát huy hết sức ưu thế bản thổ của mình, mặc kệ là vùng núi hay vùng biển, kỵ binh đều không thể uy hiếp.
Cổ Tát Hắc Vân được Sở Hoan đưa tay mời mới lại ngồi xuống, cười khổ:
- Ưng Sơn và Thiên Lang Sơn phong tỏa khoáng thạch, Nhiếp chính Vương cũng không quan tâm, trong tay chúng ta không thiếu quân giới, nhưng phản quân lại phong tỏa muối ăn... chính là chặt đứt huyết mạch của chúng ta. Tuy Trì Duyên Bộ là một trong chín bộ hoàng kim, thực lực cũng không tính là mạnh, nhưng bọn họ lại có hải sư lớn nhất Tây Lương ta, biển cát khổng lồ chính là thiên hạ của thủy sư Trì Duyên Bộ.
Sở Hoan như nghĩ tới điều gì đó, hỏi lại:
- Biển La Sát của La Sát Bộ cũng có thủy quân chứ?
- Biển La Sát là biển nhạt, ít muối ăn, cho dù miễn cưỡng sản xuất ra được một chút cũng không đủ để cung cấp cho người trong tộc của bọn họ, cho nên La Sát Bộ vẫn phải dựa vào muối ăn của Hãn Hải. Nhiếp chính Vương đã từng lệnh thủy sư La Sát Bộ xuất chiến, thủy bộ đồng tiến, cướp lấy Hãn Hải, nhưng....La Sát Bộ vong ân phụ nghĩa, không đưa ra người nào, từ khi khai chiến đến giờ vẫn án binh bất động. Chúng ta cũng từng muốn đánh La Sát Bộ, sau đó dùng thủy quân của họ đi đoạt Hãn Hải, nhưng cuối cùng nhiếp chính Vương không đồng ý.
Sở Hoan “A” một tiếng. Cổ Tát Hắc Vân cười khổ:
- Không nói đến chiến sĩ La Sát Bộ vốn là thiện chiến năng chinh, chỉ cần chúng ta ra tay với họ, chắc chắn La Sát Bộ sẽ phản bội. Đến lúc đó, hoàng kim cửu bộ đã có năm bộ theo quân phản loạn. Chuyện khẩn yếu nhất là, La Sát Bộ ở phía đông biển La Sát, phía nam còn có người man di, nếu biển La Sát có biến, họ họ vẫn luôn nhìn vào Tây Lương chúng ta, nhưng vì có La Sát Bộ trấn thủ biển La Sát nên họ mới không có cơ hội xâm nhập. Nếu biển La Sát loạn, người man di có lẽ sẽ thừa cơ mà vào, cho nên La Sát Bộ cũng vẫn lấy cớ này, nói rằng vì người man di nên không thể xuất binh.
Sở Hoan thở dài, khẽ gật đầu:
- Xem ra nhiếp chính Vương đã rơi vào tuyệt cảnh.
Cổ Tát Hắc Vân lại một lần nữa bắt chước lễ nghi của người Trung Nguyên, chắp tay với Sở Hoan:
- Vào thời khắc nguy cấp, kính xin phò mã ra tay tương trợ. Nếu như nhiếp chính Vương không thể trụ vững, Ma Ha La và Cổ Tát Đại phi giành phần thắng, đương nhiên bọn họ sẽ tính sổ diệt trừ phe đối lập, Na Sử Bộ vẫn là trung thành nhất với nhiếp chính Vương, đến lúc đó, Na Sử Bộ sẽ gặp họa ngập đầu. Khi đó, chỉ sợ Ỷ La Tháp Lan Cách...
Sở Hoan cười lạnh hỏi:
- Đại Lễ Quan uy hiếp ta sao?
Y vội chối:
- Không dám, phò mã hiểu lầm rồi.
Hắn khoát tay:
- Bản đốc là mệnh quan triều đình, công tư rõ ràng. Thực sự ta lo lắng cho Ỷ La, nhưng...bản đốc sẽ không vì tình nhi nữ mà làm hỏng quốc gia đại sự.
Cổ Tát Hắc Vân thất vọng:
- Ý của phò mã là không chịu bán muối?
Sở Hoan dựa vào ghế, không nói lời nào, lim dim mắt, một tay nhè nhẹ vỗ vào ghế tựa như đang nghĩ gì đó. Cổ Tát Hắc Vân bên cạnh không dám ho he một tiếng.
Thật lâu sau hắn mới thở dài:
- Đại Lễ Quan, ngươi nói không sai, nhiếp chính Vương đã coi ta là bằng hữu. Còn Ỷ La... Ỷ La là thê tử của ta. Ta cũng không thể không để ý...
Khuôn mặt Cổ Tát Hắc Vân sáng lên chút hy vọng, vội hỏi:
- Ý phò mã là...đồng ý giúp chúng ta?
- Không nên nói vậy. Đại Lễ Quan, hiện giờ ta thực sự rất khó khăn. Nhiếp chính Vương và Ỷ La gặp nạn, theo tư tình, ta có đưa sang một chút muối ăn cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu làm vậy sẽ gây tổn thương sâu sắc tới dân chúng Tây Quan. Ta là quan phụ mẫu của bọn họ, cũng không thể làm vậy.
- Chúng ta có thể mua. Chúng ta có thể mua với giá cao gấp mấy lần.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta đã nói, giao dịch tiền tài sẽ càng khiến cho dân chúng sinh lòng oán hận...
Hắn cười khổ:
- Đại Lễ Quan, ngươi cũng là một trí giả, thử nghĩ xem có cách nào vẹn cả đôi đường không. Lúc này thực sự ta không thể nghĩ ra cách nào hay rồi.
- Biện pháp?
Cổ Tát Hắc Vân ngạc nhiên.
Trong phòng yên tĩnh, Cổ Tát Hắc Vân như đang nghĩ gì đó, còn Sở Hoan vẫn khí định thần nhàn. Một lát sau, hắn mới nói:
- Nhiếp chính Vương sắp lâm đại nạn ta cũng không thể ngồi nhìn mà không quan tâm. Hơn nữa, còn có sự tồn vong của mấy trăm vạn dân chúng Tây Lương các ngươi. Chuyện này.... Nhưng muốn dân chúng Tây Quan chấp nhận, chỉ sợ Tây Lương các ngươi phải bỏ ra cái giá cực cao mới có thể. Các ngươi chỉ có thể trả giá cực cao dân chúng mới có thể chấp nhận.
Y thực sự không ngờ Sở Hoan lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Sở Hoan dựa vào ghế, khẽ cười:
- Đại Lễ Quan đừng trách, bản đốc cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ thôi. Đại Lễ Quan nói không sai, Tần quốc và Tây Lương thực sự đã biến chiến tranh thành tơ lụa, việc binh đao đã ngừng, hơn nữa còn mở cửa thông thương giữa hai nước, đối với cả hai bên đều có lợi.
Cổ Tát Hắc Vân bực bội:
- Đã vậy, vì sao...vì sao phò mã không chịu bán muối cho chúng ta?
Vỗ vỗ lưng ghế dựa của mình, Sở Hoan thở dài:
- Cũng là vì cái ghế này đây. Đại Lễ Quan, chắc ngươi không quên, hiện giờ bản đốc là Tổng Đốc một đạo đấy.
- Cũng chính vì phò mã tọa trấn Tây Quan, Cổ Tát Hắc Vân mới tới đây khẩn cầu. Cho dù thế nào phò mã cũng là phò mã của bộ tộc Tây Lương Na Sử chúng ta, nể mặt mũi của Ỷ La Tháp Lan Cách, xin ngài nghĩ lại.
- Thực sự ta nợ Ỷ Lan rất nhiều. Nhưng Tây Lương các ngươi nợ Tây Quan chúng ta còn nhiều hơn. Lần trước Đại Lễ Quan đến Sóc Tuyền, trên đường đi nhất định phải thấy rất nhiều nơi hoang vu, dân chúng xanh xao vàng vọt vô cùng gầy yếu, mặc dù bản đốc tận lực muốn khôi phục lại sự phồn hoa ngày xưa của Tây Quan, nhưng cũng không phải chỉ năm ba năm là có thể hoàn thành. Tất cả những điều này đều là nhờ Tây Lương các ngươi tặng cho đấy.
Cổ Tát Hắc Vân lúng túng:
- Phò mã, chuyện này....chuyện này đều đã qua rồi. Nếu như hai nước chúng ta muốn an hưởng thái bình vẫn nên quên quá khứ đi.
- Đại Lễ Quan có biết thứ khó quên nhất trên đời này là gì không? Hận còn khiến cho người ta khắc ghi hơn cả yêu. Bản đốc hiểu, hai nước chúng ta mở cửa thông thương, bản đốc biết rõ lợi ích, nhưng dân chúng biết sao? Đặc biệt là Tây Quan Đạo, bốn châu của nơi này, trước kia đã bị quân Tây Lương các ngươi chiếm mất hơn ba đạo, dân chúng Tây Quan tử thương vô số, cơ hồ mỗi gia đình đều có thân nhân chết dưới thiết kỵ hoặc dưới đao của các ngươi. Hôm nay Đại Lễ Quan muốn bản đốc bán muối ăn cho các ngươi. Bản đốc trả lời các ngươi, thực sự có thể cung cấp muối ăn cho các ngươi, nhưng Đại Lễ Quan có nghĩ đến hậu quả chưa?
Cổ Tát Hắc Vân khẽ động môi, mày nhướn lên khẩn trương.
- Bản đốc thật vất vả mới khiến cho dân tâm Tây Quan ổn định, vào thời điểm này, nếu bọn họ thấy bản đốc cung cấp muối ăn cho các ngươi, ngươi nghĩ dân chúng sẽ sống yên mà không nói gì sao? Người Tây Lương các ngươi đã từng giao thủ với quân nhân Tây Bắc, không sai, các ngươi quả thực đã một lần chiếm được thượng phong, nhưng các ngươi cũng không thể không thừa nhận, người Tây Bắc vũ dũng mạnh mẽ, cứng cỏi từ trong xương, khi bọn họ biết bản đốc bán muối ăn cho kẻ thù của mình, ta tin chắc nhất định sẽ có người muốn xông vào phủ Tổng Đốc của ta mà xé xác bản đốc.
- Một đám ngu dân mà thôi, làm sao bọn họ biết được cái gì là quốc gia đại sự? Chẳng lẽ phò mã để bọn họ ảnh hưởng đến quyết sách của mình?
Sở Hoan nhún vai:
- Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Dân là nước, bọn họ có thể để cho bản đốc đi thuyền bình an, nhưng cũng có thể gây sóng gió để cho bản đốc tan xương nát thịt.
Tuy Cổ Tát Hắc Vân chưa từng nghe câu tục ngữ này, nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ tới, đứng dậy rồi quỳ rạp xuống. Sở Hoan nhíu chặt mày hỏi vội:
- Đại Lễ Quan, ý gì đây?
- Phò mã, tuy khó khăn nhưng Cổ Tát Hắc Vân vẫn cầu xin ngài, hôm nay binh mã của Ma Ha La cùng Cổ Tát Đại Phi đều trấn giữ yếu địa, bọn họ đã quyết định, chờ tới khi chúng ta hết muối ăn sẽ làm loạn từ bên trong. Để có được Hãn Hải, chúng ta đã tử thương vô số, nhưng Hãn Hải lại vẫn ở trong tay phản quân, nếu tiếp tục như vậy, nhiếp chính Vương.... Nhiếp chính Vương thực sự sẽ không chịu nổi nữa... Khi ta xuất phát, nhiếp chính Vương đã ra lệnh, cơm của mình, ba ngày...ba ngày mới được cho muối...!
Sở Hoan nhíu mày cả giận:
- Tình hình đã tới mức này sao ngươi không chịu nói sớm?
Lão cười khổ:
- Nhiếp chính Vương ra lệnh, ta tới đây là để đàm phán với phò mã, chứ không phải cầu xin, cho nên...
Sở Hoan đưa tay đỡ lão dậy:
- Nói cách khác, Cổ Tát Đại phi biết rõ các ngươi đang thiếu muối nên không muốn giao thủ chính diện với các ngươi, mà muốn vây các ngươi tới chết?
- Người đàn bà độc ác kia...
Mặc dù xuất thân đồng tộc, nhưng Cổ Tát Hắc Vân và Cổ Tát Đại phi như nước với lửa, lão nghiến răng kèn kẹt:
- Tây Lương chúng ta mạnh nhất là kỵ binh, dưới trướng nhiếp chính Vương, Ma Ha bộ, Na Sử bộ, Thanh Thản bộ đều có kỵ binh dũng cảm ưu tú, quyết chiến thảo nguyên, quân phản bội sẽ thua không thể nghi ngờ. Chính vì vậy, bọn họ vẫn một mực không quyết chiến cùng chúng ta, mà chỉ phong tỏa tài nguyên của chúng ta. Ban đầu là phong tỏa quân giới tư nguyên, khoáng thạch Tây Lương, chủ yếu là ở núi Thiên Lang của Cổ Tát bộ và Ưng Sơn thuộc Đồ Lạp bộ, hai bộ này cũng đều đã làm phản. Hắc Thủy Chu Lạp bộ bỏ Hắc Thủy dời đến bên cạnh Ưng Sơn, cùng Đồ Lạp bộ bao vây Ưng Sơn, ở đó dễ thủ khó công, kỵ binh khó mà phát huy uy lực.
Sở Hoan nghĩ, nhất định đây là đối sách mà Cổ Tát Đại phi tính toán sau lưng.
Vốn Tây Lương có hai đội quân cường đại nhất là Ba Bạch Đồ và Tháp Lý Khắc, Ba Bạch Đồ là vệ đội của Tiểu Vương tử Ma Ha La Ba, ở Hắc Sơn gần như toàn quân bị diệt, bại quân hầu hết đã bị Ma Ha Tang thu phục, cho nên quân đoàn kỵ binh mạnh nhất Tây Lương hiện nay chỉ còn vệ đội Tháp Lý Khắc của Ma Ha Tang.
Diện tích Tây Lương không nhỏ, rải rác là các dãy núi, biển và thảo nguyên, mà thảo nguyên là phần lớn, thiết kỵ Tây Lương uy chấn thiên hạ chủ yếu là dựa vào quân đoàn trên thảo nguyên.
Đại thảo nguyên Tây Lương chia làm ba phần, đại thảo nguyên Cổ Lạp Thấm của bộ tộc Na Sử, đại thảo nguyên Mãng Cáp của bộ Thanh Thản, và đại thảo nguyên Thanh la của bộ tộc Ma Ha.
Ba đại thảo nguyên đất đai bằng phẳng, đều có được kỵ binh, mà địa khu của phản quân là vùng núi hoặc vùng biển, bàn về sức chiến đấu đương nhiên không thể so được với Ma Ha Tang.
Sau chiến tranh với Tây Bắc, kỵ binh Tây Lương đã được trui rèn sáng bóng, nếu như phản quân quyết chiến chính diện với quân đội Ma Ha Tang, hậu quả thế nào đương nhiên tự biết.
Hôm nay, phản quân cũng không quyết đấu với kỵ binh, mà phát huy hết sức ưu thế bản thổ của mình, mặc kệ là vùng núi hay vùng biển, kỵ binh đều không thể uy hiếp.
Cổ Tát Hắc Vân được Sở Hoan đưa tay mời mới lại ngồi xuống, cười khổ:
- Ưng Sơn và Thiên Lang Sơn phong tỏa khoáng thạch, Nhiếp chính Vương cũng không quan tâm, trong tay chúng ta không thiếu quân giới, nhưng phản quân lại phong tỏa muối ăn... chính là chặt đứt huyết mạch của chúng ta. Tuy Trì Duyên Bộ là một trong chín bộ hoàng kim, thực lực cũng không tính là mạnh, nhưng bọn họ lại có hải sư lớn nhất Tây Lương ta, biển cát khổng lồ chính là thiên hạ của thủy sư Trì Duyên Bộ.
Sở Hoan như nghĩ tới điều gì đó, hỏi lại:
- Biển La Sát của La Sát Bộ cũng có thủy quân chứ?
- Biển La Sát là biển nhạt, ít muối ăn, cho dù miễn cưỡng sản xuất ra được một chút cũng không đủ để cung cấp cho người trong tộc của bọn họ, cho nên La Sát Bộ vẫn phải dựa vào muối ăn của Hãn Hải. Nhiếp chính Vương đã từng lệnh thủy sư La Sát Bộ xuất chiến, thủy bộ đồng tiến, cướp lấy Hãn Hải, nhưng....La Sát Bộ vong ân phụ nghĩa, không đưa ra người nào, từ khi khai chiến đến giờ vẫn án binh bất động. Chúng ta cũng từng muốn đánh La Sát Bộ, sau đó dùng thủy quân của họ đi đoạt Hãn Hải, nhưng cuối cùng nhiếp chính Vương không đồng ý.
Sở Hoan “A” một tiếng. Cổ Tát Hắc Vân cười khổ:
- Không nói đến chiến sĩ La Sát Bộ vốn là thiện chiến năng chinh, chỉ cần chúng ta ra tay với họ, chắc chắn La Sát Bộ sẽ phản bội. Đến lúc đó, hoàng kim cửu bộ đã có năm bộ theo quân phản loạn. Chuyện khẩn yếu nhất là, La Sát Bộ ở phía đông biển La Sát, phía nam còn có người man di, nếu biển La Sát có biến, họ họ vẫn luôn nhìn vào Tây Lương chúng ta, nhưng vì có La Sát Bộ trấn thủ biển La Sát nên họ mới không có cơ hội xâm nhập. Nếu biển La Sát loạn, người man di có lẽ sẽ thừa cơ mà vào, cho nên La Sát Bộ cũng vẫn lấy cớ này, nói rằng vì người man di nên không thể xuất binh.
Sở Hoan thở dài, khẽ gật đầu:
- Xem ra nhiếp chính Vương đã rơi vào tuyệt cảnh.
Cổ Tát Hắc Vân lại một lần nữa bắt chước lễ nghi của người Trung Nguyên, chắp tay với Sở Hoan:
- Vào thời khắc nguy cấp, kính xin phò mã ra tay tương trợ. Nếu như nhiếp chính Vương không thể trụ vững, Ma Ha La và Cổ Tát Đại phi giành phần thắng, đương nhiên bọn họ sẽ tính sổ diệt trừ phe đối lập, Na Sử Bộ vẫn là trung thành nhất với nhiếp chính Vương, đến lúc đó, Na Sử Bộ sẽ gặp họa ngập đầu. Khi đó, chỉ sợ Ỷ La Tháp Lan Cách...
Sở Hoan cười lạnh hỏi:
- Đại Lễ Quan uy hiếp ta sao?
Y vội chối:
- Không dám, phò mã hiểu lầm rồi.
Hắn khoát tay:
- Bản đốc là mệnh quan triều đình, công tư rõ ràng. Thực sự ta lo lắng cho Ỷ La, nhưng...bản đốc sẽ không vì tình nhi nữ mà làm hỏng quốc gia đại sự.
Cổ Tát Hắc Vân thất vọng:
- Ý của phò mã là không chịu bán muối?
Sở Hoan dựa vào ghế, không nói lời nào, lim dim mắt, một tay nhè nhẹ vỗ vào ghế tựa như đang nghĩ gì đó. Cổ Tát Hắc Vân bên cạnh không dám ho he một tiếng.
Thật lâu sau hắn mới thở dài:
- Đại Lễ Quan, ngươi nói không sai, nhiếp chính Vương đã coi ta là bằng hữu. Còn Ỷ La... Ỷ La là thê tử của ta. Ta cũng không thể không để ý...
Khuôn mặt Cổ Tát Hắc Vân sáng lên chút hy vọng, vội hỏi:
- Ý phò mã là...đồng ý giúp chúng ta?
- Không nên nói vậy. Đại Lễ Quan, hiện giờ ta thực sự rất khó khăn. Nhiếp chính Vương và Ỷ La gặp nạn, theo tư tình, ta có đưa sang một chút muối ăn cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu làm vậy sẽ gây tổn thương sâu sắc tới dân chúng Tây Quan. Ta là quan phụ mẫu của bọn họ, cũng không thể làm vậy.
- Chúng ta có thể mua. Chúng ta có thể mua với giá cao gấp mấy lần.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta đã nói, giao dịch tiền tài sẽ càng khiến cho dân chúng sinh lòng oán hận...
Hắn cười khổ:
- Đại Lễ Quan, ngươi cũng là một trí giả, thử nghĩ xem có cách nào vẹn cả đôi đường không. Lúc này thực sự ta không thể nghĩ ra cách nào hay rồi.
- Biện pháp?
Cổ Tát Hắc Vân ngạc nhiên.
Trong phòng yên tĩnh, Cổ Tát Hắc Vân như đang nghĩ gì đó, còn Sở Hoan vẫn khí định thần nhàn. Một lát sau, hắn mới nói:
- Nhiếp chính Vương sắp lâm đại nạn ta cũng không thể ngồi nhìn mà không quan tâm. Hơn nữa, còn có sự tồn vong của mấy trăm vạn dân chúng Tây Lương các ngươi. Chuyện này.... Nhưng muốn dân chúng Tây Quan chấp nhận, chỉ sợ Tây Lương các ngươi phải bỏ ra cái giá cực cao mới có thể. Các ngươi chỉ có thể trả giá cực cao dân chúng mới có thể chấp nhận.
/1596
|