Người là dao thớt, ta là cá thịt.
Đương nhiên Phó lão đại hiểu điều này, đã rơi vào tay quan phủ, mệnh không phải do tự mình quyết, đương nhiên giữ được mạng mới là quan trọng. Sở Hoan còn chưa dứt lời, Phó Cương đã không chút do dự hùa theo:
- Ta chỉ biết lao động chân tay, Sở...Sở đại nhân, ngài muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó.
Sở Hoan mỉm cười có vẻ rất hài lòng với Phó lão đại, trả lời rất hài lòng:
- Phó Cương, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, xem ra ngươi đúng là một trang tuấn kiệt.
Phó Cương lo lắng nghe được sự châm chọc trong lời nói của Sở Hoan, chỉ có thể nhắm mắt nói:
- Sở đại nhân mưu trí hơn người, tiểu nhân tâm phục khẩu phục.
- Nếu vậy, chúng ta sẽ dễ nói chuyện rồi.
Sở Hoan ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn y:
- Nghe nói ngươi là người của trại Hồ Lô.
- Vâng.... Là từ trại Hồ Lô tới.
- Vì sao muốn cướp muối ăn?
- Cầu Tướng quân hạ lệnh cho chúng ta xuống núi thu thập lương thực tài vật, tiểu nhân mang theo mấy chục người xuống núi, chỉ là dân chúng quanh trại đã sớm chạy trốn chẳng còn một ai, chúng ta không biết làm sao để về bẩm báo, chỉ có thể càng lúc càng đi xa hơn... Về sau, thấy đoàn xe vận muối tới Hạ Châu, chúng ta len lén quan sát hai ngày và tìm được cơ hội.
- A. Để cho các ngươi đi tìm lương thảo, chẳng lẽ trại Hồ Lô thiếu lương thực?
- Trại Hồ Lô không thiếu lương thực, có điều, Cầu Tướng quân muốn tích lũy càng nhiều lương thực càng tốt, cho nên luôn phái người ra ngoài tìm lương thực.
Sở Hoan gật đầu, hỏi lại:
- Hiện giờ trại Hồ Lô có bao nhiêu nhân mã? Ở trại Hồ Lô ngươi là ai?
- Đến cùng có bao nhiêu nhân mã, thực ra...thực ra tiểu nhân cũng không rõ lắm. Luôn có người dẫn nhau lên núi nương nhờ. Núi Hồ Lô không dưới trăm dặm, trại Hồ Lô trải khắp núi Hồ Lô, có mấy trại lớn, mỗi trại đều được đặt trên một ngọn núi gần đó, trên núi có Phong Hỏa Đài, mỗi khi doanh trại có biến cố sẽ đốt lên. Cả núi Hồ Lô có tổng cộng sáu khu vực như vậy, mỗi nơi đều có một Phong chủ...!
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phó Cương, khí định thần nhàn. Phó Cương chỉ cảm thấy ánh mắt của vị Tổng đốc này cực kỳ lợi hại, y bị nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên.
- Nói cách khác, ngay cả việc trại Hồ Lô có bao nhiêu nhân mã, ngươi cũng không chịu nói cho ta?
Sở Hoan thở dài.
Phó Cương rùng mình, vội hỏi:
- Sở đại nhân, không phải vậy. Ta...thực sự ta không biết con số cụ thể, trước khi ta lên núi đã nghe nói trại Hồ Lô có ít nhất ba bốn ngàn nhân mã. Tới khi ta lên núi vẫn luôn có người lên tìm nơi nương tựa, theo tiểu nhân thấy, trên trại Hồ Lô hiện giờ có ít nhất là năm ngàn người.
Sở Hoan nhíu mày.
Một sơn trại tập hợp năm ngàn nhân mã, thực sự không phải con số nhỏ.
- Ngươi nói trại Hồ Lô có sáu sơn trại, vậy Cầu Tướng quân ở nơi nào?
Phó Cương lắc đầu:
- Cầu Tướng quân xuất quỷ nhập thần, mọi người đều biết ông ta ở trong núi, nhưng trong sáu trại đều có chỗ ở của ông ta. Hôm nay ở nơi này, ngày mai có thể tới nơi khác, thậm chí ngay cả người thân cận với ông ta cũng không xác định được ông ta sẽ xuất hiện ở đâu.
- Thỏ khôn có ba hang. Xem ra Cầu Tướng quân của các ngươi là một người cẩn thận. Đúng rồi, Cầu tướng quân có lai lịch thế nào? Nghe nói trong trại Hồ Lô của các ngươi có không ít phỉ chúng đã từng đi lính?
Lần này Phó Cương lại gật đầu:
- Làm lính cũng không ít, ta biết một số người trước kia là người của quân Tây Bắc Tiên Phong Doanh, sau khi bị người Tây Lương đánh, bọn họ đào ngũ trốn lên núi Hồ Lô.
- Cầu Tướng quân kia lai lịch thế nào?
- Tiểu nhân cũng không biết. Không ai dám bàn luận sau lưng Cầu Tướng quân, nếu bị Nhĩ Mục Doanh nghe được sẽ là đầu rơi xuống đất.
- Nhĩ Mục Doanh?
- Cầu Tướng quân đã gây dựng nên một Nhĩ Mục Doanh, đều là thân tín của ông ta, cả ngày đều đi khắp nơi, chỉ cần nghe có người bàn bạc sau lưng hoặc nói một vài câu nguy hiểm cho cho ông ta, lập tức sẽ bắt lại, trước chém đầu, sau đó ném xuống vách núi ở hậu sơn.
Ánh mắt của Phó Cương hiện rõ vẻ kinh sợ.
Sở Hoan trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Sáu tòa sơn trại đều có bố trí nhân mã sao?
- Đều có. Sáu sơn trại, trại Húc Nhật lớn nhất, nhân mã trú đóng tại đó cũng nhiều nhất, trong sáu trại, đó là nơi duy nhất có thể đi tới các trại khác, chính là trái tim của trại Hồ Lô, cho nên Cầu Tướng quân đã bố trí nhiều nhân mã ở đó nhất, những người từ trong quân Tây Bắc trốn ra phần lớn đều được biên chế ở trại Húc Nhật.
Ngẫm nghĩ một lát, Sở Hoan lại hỏi:
- Theo như bản đốc biết, trong trại Hồ Lô có rất nhiều ngựa, lương thảo và binh khí cũng không ít, ngươi có biết những thứ này cất ở đâu không?
- Tiểu nhân không biết.
Sở Hoan lạnh lùng cười hỏi:
- Thực sự ngươi không biết?
Phó Cương toát mồ hôi trán:
- Đại nhân, ngựa phân tán khắp nơi trong sơn trại, tiểu nhân cũng không thể đi đi lại lại khắp tất cả các trại, cho nên...quả thực là không biết lương thảo và binh khí ở đâu. Đây cũng là những vật tư quan trọng của Cầu Tướng quân, chúng ta cũng không rõ xác thực nó ở đâu nữa.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, liếc mắt ra ý cho Hứa Thiệu bên cạnh Phó Cương, Hứa Thiệu lập tức lui ra. Phó Cương còn không biết trong hồ lô của Sở Hoan giấu thứ gì, rất nhanh đã nghe có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Hứa Thiệu mang theo hai binh sĩ đưa một tên phỉ vào, y lập tức nhận ra tên phỉ kia chính là thủ hạ dưới trướng của mình, nhìn khuôn mặt gã bầm dập khẳng định vừa rồi đã chịu không ít đau khổ.
Tên phỉ kia còn chưa kịp tỉnh hồn, Sở Hoan nhìn gã, hỏi:
- Ngươi biết lương thảo, ngựa và quân giới của trại Hồ Lô giấu ở đâu chưa?
Gã phỉ nọ còn chưa mở miệng, Sở Hoan đã bồi thêm một câu:
- Từ xưa tới nay bản đốc chưa từng xem trọng tính mạng của kẻ vô dụng. Cho nến nếu ngươi trả lời không biết, rất có khả năng đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.
Gã phỉ nọ sững sờ, nhìn Phó Cương một cái, thấy y cũng hoảng sợ, chỉ có thể vội hô len:
- Đại nhân, tiểu nhân...tiểu nhân chỉ biết ngựa thất tán quanh các trại, còn lương thảo, lương thảo, tiểu nhân... mặc dù tiểu nhân không biết rõ nhưng nghe bọn họ nói rất có thể là ở trại Kiêu Dương Phong...
Sở Hoan nhìn Phó Cương, thở dài:
- Ngay cả gã cũng còn biết một chút manh mối, vậy mà ngươi lại chẳng biết chút nào sao? Phó Cương, xem ra ngươi không thành thật chút nào.
Phó Cương vội la lên:
- Đại nhân, đó đều là do bọn họ đồn đại, không chắc chắn là thật... Tiểu nhân không dám nói những chuyện không chính xác.
Sở Hoan cười nhạt:
- Cho dù không xác thực được thì cũng là manh mối. Phó Cương, ngươi khiến cho bản đốc rất thất vọng, cũng nên bị trừng phạt một chút.
Tiếng của Sở Hoan còn chưa dứt, Phó Cương đã cảm thấy sau lưng rét lạnh, chẳng biết từ khi nào Hứa Thiệu đã cầm trong tay một cây roi ngựa, từng roi quất lên lưng y, cảm giác da thịt như tê liệt đi, đau như bị lửa thiêu, y nhịn không được lêu lên:
- Ối!
Sở Hoan đưa tay:
- Cho y ăn một chút có thể sẽ biết thành thật đấy. Bản đốc sẽ không bạc đãi.
Binh sĩ dẫn phỉ chúng kia xuống, Sở Hoan gật đầu hỏi:
- Lương thảo ở Kiêu Dương Phong, có giải thích gì không?
- Trong trại quả thực có người nói lương thảo ở Kiêu Dương Phong, chỉ là tiểu nhân không được tận mắt nhìn thấy...
- Binh khí ở đâu?
- Binh khí ở Lạc Nhật Phong.
Lần này Phó Cương biết điều đáp nhanh gọn:
- Bọn họ nói kho binh khí có thể ở Lạc Nhật Phong.
- Rất tốt.
Lần này Sở Hoan rất hài lòng:
- Phó Cương, ngươi vào rừng làm cướp là giặc, vào nhà giết người cướp của, giết hại dân chúng, ngay cả muối ăn của quan phủ cũng dám cướp, thực sự là tội ác ngập trời, tội này của ngươi chặt đầu mười tám lần cũng không hết tội.
Phó Cương cầu xin:
- Đại nhân khai ân, tiểu nhân cũng không biết muối ăn đó là của quan phủ. Nếu biết là đồ của đại nhân, tiểu nhân ăn gan báo cũng không dám nghĩ bậy.
- Ngươi ở trại Hồ Lô bao lâu rồi?
- Tám tháng.
- Tám tháng cũng không phải ngắn. Ngươi đã đi tất cả trại chưa?
Phó Cương lắc đầu:
- Trại Hồ Lô có sáu trại con, tiểu nhân mới chỉ tới bốn, còn hai nơi vẫn chưa bao giờ đặt chân.
- Vậy xem ra ngươi cũng không lạ lẫm lắm với tình hình của trại Hồ Lô nhỉ. Bản đốc muốn ngươi giúp ta một việc, cho ngươi lập công chuộc tội, ngươi có nguyện ý không?
- Tiểu nhân nguyện ý.
Phó Cương không nghĩ ngợi cận thận hỏi:
- Không biết đại nhân muốn tiểu nhân làm gì?
- Vẽ. Ngươi đã không xa lạ lắm với địa hình trại Hồ Lô, những trại nhỏ kia, những con đường cứ điểm kia chắc hẳn ngươi không thể không biết. Bản đốc cho ngươi cơ hội, vẽ địa hình ra cho bản đốc.
Phó Cương khẽ giật đình, hơi gian nan, nói:
- Đại nhân, núi Hồ Lô quá lớn, hơn nữa, trong sơn trại đường xá chằng chịt khắp nơi, các đồn canh cũng rải rác rất nhiều, tiểu nhân...tiểu nhân chỉ sợ không vẽ ra được.
Sở Hoan nhìn Hứa Thiệu, xua tay:
- Kéo xuống chém đi.
Phó Cương hồn bay phách lạc, vội hỏi:
- Nhưng...tiểu nhân sẽ đem hết khả năng vẽ những gì đã biết...
- Ngươi yên tâm, bản đốc sẽ không để một mình ngươi phải làm.
Sở Hoan đứng dậy, ra ngoài cửa, Hứa Thiệu áp giải Phó Cương đi theo hắn tiến vào một khoảng sân rộng. Chỉ thấy giữa sân đặt mười mấy cái bàn, mỗi cái bàn đều không nhỏ, trên đó đều có bút và mực, trên bàn đã có người ngồi sẵn. Phó Cương nhìn lướt qua thì thấy những người bị bắt làm tù binh theo mình, những người kia thấy y bị áp giải vào càng ngơ ngác nhìn nhau.
Sân rất lớn, cách vài bước lại có một binh sĩ toàn thân áo giáp, bên hông đeo bội đao, tay cầm chuôi đao như một đàn hổ lang bao vây xung quanh.
Hứa Thiệu chặt đứt dây thừng trói tay Phó Cương, chỉ vào một chiếc bàn trống, lạnh lùng nói:
- Sang đó ngồi xuống đi.
Phó Cương chán nản mà không dám chống lại, chỉ có thể bước sang đó ngồi xuống. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng nhìn quanh một vòng, cười nói:
- Bản đốc biết rõ các ngươi đều xuất thân nghèo khổ, cũng không biết đọc sách viết chữ, hôm nay bản đốc không ép ngươi đọc sách viết chữ, có điều, nhờ vào khả năng của những học sinh kia, cho các ngươi một cơ hội cứu rỗi mình.
Chúng phỉ đều nhìn Sở Hoan, không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái quỷ gì.
Đương nhiên Phó lão đại hiểu điều này, đã rơi vào tay quan phủ, mệnh không phải do tự mình quyết, đương nhiên giữ được mạng mới là quan trọng. Sở Hoan còn chưa dứt lời, Phó Cương đã không chút do dự hùa theo:
- Ta chỉ biết lao động chân tay, Sở...Sở đại nhân, ngài muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó.
Sở Hoan mỉm cười có vẻ rất hài lòng với Phó lão đại, trả lời rất hài lòng:
- Phó Cương, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, xem ra ngươi đúng là một trang tuấn kiệt.
Phó Cương lo lắng nghe được sự châm chọc trong lời nói của Sở Hoan, chỉ có thể nhắm mắt nói:
- Sở đại nhân mưu trí hơn người, tiểu nhân tâm phục khẩu phục.
- Nếu vậy, chúng ta sẽ dễ nói chuyện rồi.
Sở Hoan ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn y:
- Nghe nói ngươi là người của trại Hồ Lô.
- Vâng.... Là từ trại Hồ Lô tới.
- Vì sao muốn cướp muối ăn?
- Cầu Tướng quân hạ lệnh cho chúng ta xuống núi thu thập lương thực tài vật, tiểu nhân mang theo mấy chục người xuống núi, chỉ là dân chúng quanh trại đã sớm chạy trốn chẳng còn một ai, chúng ta không biết làm sao để về bẩm báo, chỉ có thể càng lúc càng đi xa hơn... Về sau, thấy đoàn xe vận muối tới Hạ Châu, chúng ta len lén quan sát hai ngày và tìm được cơ hội.
- A. Để cho các ngươi đi tìm lương thảo, chẳng lẽ trại Hồ Lô thiếu lương thực?
- Trại Hồ Lô không thiếu lương thực, có điều, Cầu Tướng quân muốn tích lũy càng nhiều lương thực càng tốt, cho nên luôn phái người ra ngoài tìm lương thực.
Sở Hoan gật đầu, hỏi lại:
- Hiện giờ trại Hồ Lô có bao nhiêu nhân mã? Ở trại Hồ Lô ngươi là ai?
- Đến cùng có bao nhiêu nhân mã, thực ra...thực ra tiểu nhân cũng không rõ lắm. Luôn có người dẫn nhau lên núi nương nhờ. Núi Hồ Lô không dưới trăm dặm, trại Hồ Lô trải khắp núi Hồ Lô, có mấy trại lớn, mỗi trại đều được đặt trên một ngọn núi gần đó, trên núi có Phong Hỏa Đài, mỗi khi doanh trại có biến cố sẽ đốt lên. Cả núi Hồ Lô có tổng cộng sáu khu vực như vậy, mỗi nơi đều có một Phong chủ...!
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phó Cương, khí định thần nhàn. Phó Cương chỉ cảm thấy ánh mắt của vị Tổng đốc này cực kỳ lợi hại, y bị nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên.
- Nói cách khác, ngay cả việc trại Hồ Lô có bao nhiêu nhân mã, ngươi cũng không chịu nói cho ta?
Sở Hoan thở dài.
Phó Cương rùng mình, vội hỏi:
- Sở đại nhân, không phải vậy. Ta...thực sự ta không biết con số cụ thể, trước khi ta lên núi đã nghe nói trại Hồ Lô có ít nhất ba bốn ngàn nhân mã. Tới khi ta lên núi vẫn luôn có người lên tìm nơi nương tựa, theo tiểu nhân thấy, trên trại Hồ Lô hiện giờ có ít nhất là năm ngàn người.
Sở Hoan nhíu mày.
Một sơn trại tập hợp năm ngàn nhân mã, thực sự không phải con số nhỏ.
- Ngươi nói trại Hồ Lô có sáu sơn trại, vậy Cầu Tướng quân ở nơi nào?
Phó Cương lắc đầu:
- Cầu Tướng quân xuất quỷ nhập thần, mọi người đều biết ông ta ở trong núi, nhưng trong sáu trại đều có chỗ ở của ông ta. Hôm nay ở nơi này, ngày mai có thể tới nơi khác, thậm chí ngay cả người thân cận với ông ta cũng không xác định được ông ta sẽ xuất hiện ở đâu.
- Thỏ khôn có ba hang. Xem ra Cầu Tướng quân của các ngươi là một người cẩn thận. Đúng rồi, Cầu tướng quân có lai lịch thế nào? Nghe nói trong trại Hồ Lô của các ngươi có không ít phỉ chúng đã từng đi lính?
Lần này Phó Cương lại gật đầu:
- Làm lính cũng không ít, ta biết một số người trước kia là người của quân Tây Bắc Tiên Phong Doanh, sau khi bị người Tây Lương đánh, bọn họ đào ngũ trốn lên núi Hồ Lô.
- Cầu Tướng quân kia lai lịch thế nào?
- Tiểu nhân cũng không biết. Không ai dám bàn luận sau lưng Cầu Tướng quân, nếu bị Nhĩ Mục Doanh nghe được sẽ là đầu rơi xuống đất.
- Nhĩ Mục Doanh?
- Cầu Tướng quân đã gây dựng nên một Nhĩ Mục Doanh, đều là thân tín của ông ta, cả ngày đều đi khắp nơi, chỉ cần nghe có người bàn bạc sau lưng hoặc nói một vài câu nguy hiểm cho cho ông ta, lập tức sẽ bắt lại, trước chém đầu, sau đó ném xuống vách núi ở hậu sơn.
Ánh mắt của Phó Cương hiện rõ vẻ kinh sợ.
Sở Hoan trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Sáu tòa sơn trại đều có bố trí nhân mã sao?
- Đều có. Sáu sơn trại, trại Húc Nhật lớn nhất, nhân mã trú đóng tại đó cũng nhiều nhất, trong sáu trại, đó là nơi duy nhất có thể đi tới các trại khác, chính là trái tim của trại Hồ Lô, cho nên Cầu Tướng quân đã bố trí nhiều nhân mã ở đó nhất, những người từ trong quân Tây Bắc trốn ra phần lớn đều được biên chế ở trại Húc Nhật.
Ngẫm nghĩ một lát, Sở Hoan lại hỏi:
- Theo như bản đốc biết, trong trại Hồ Lô có rất nhiều ngựa, lương thảo và binh khí cũng không ít, ngươi có biết những thứ này cất ở đâu không?
- Tiểu nhân không biết.
Sở Hoan lạnh lùng cười hỏi:
- Thực sự ngươi không biết?
Phó Cương toát mồ hôi trán:
- Đại nhân, ngựa phân tán khắp nơi trong sơn trại, tiểu nhân cũng không thể đi đi lại lại khắp tất cả các trại, cho nên...quả thực là không biết lương thảo và binh khí ở đâu. Đây cũng là những vật tư quan trọng của Cầu Tướng quân, chúng ta cũng không rõ xác thực nó ở đâu nữa.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, liếc mắt ra ý cho Hứa Thiệu bên cạnh Phó Cương, Hứa Thiệu lập tức lui ra. Phó Cương còn không biết trong hồ lô của Sở Hoan giấu thứ gì, rất nhanh đã nghe có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Hứa Thiệu mang theo hai binh sĩ đưa một tên phỉ vào, y lập tức nhận ra tên phỉ kia chính là thủ hạ dưới trướng của mình, nhìn khuôn mặt gã bầm dập khẳng định vừa rồi đã chịu không ít đau khổ.
Tên phỉ kia còn chưa kịp tỉnh hồn, Sở Hoan nhìn gã, hỏi:
- Ngươi biết lương thảo, ngựa và quân giới của trại Hồ Lô giấu ở đâu chưa?
Gã phỉ nọ còn chưa mở miệng, Sở Hoan đã bồi thêm một câu:
- Từ xưa tới nay bản đốc chưa từng xem trọng tính mạng của kẻ vô dụng. Cho nến nếu ngươi trả lời không biết, rất có khả năng đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.
Gã phỉ nọ sững sờ, nhìn Phó Cương một cái, thấy y cũng hoảng sợ, chỉ có thể vội hô len:
- Đại nhân, tiểu nhân...tiểu nhân chỉ biết ngựa thất tán quanh các trại, còn lương thảo, lương thảo, tiểu nhân... mặc dù tiểu nhân không biết rõ nhưng nghe bọn họ nói rất có thể là ở trại Kiêu Dương Phong...
Sở Hoan nhìn Phó Cương, thở dài:
- Ngay cả gã cũng còn biết một chút manh mối, vậy mà ngươi lại chẳng biết chút nào sao? Phó Cương, xem ra ngươi không thành thật chút nào.
Phó Cương vội la lên:
- Đại nhân, đó đều là do bọn họ đồn đại, không chắc chắn là thật... Tiểu nhân không dám nói những chuyện không chính xác.
Sở Hoan cười nhạt:
- Cho dù không xác thực được thì cũng là manh mối. Phó Cương, ngươi khiến cho bản đốc rất thất vọng, cũng nên bị trừng phạt một chút.
Tiếng của Sở Hoan còn chưa dứt, Phó Cương đã cảm thấy sau lưng rét lạnh, chẳng biết từ khi nào Hứa Thiệu đã cầm trong tay một cây roi ngựa, từng roi quất lên lưng y, cảm giác da thịt như tê liệt đi, đau như bị lửa thiêu, y nhịn không được lêu lên:
- Ối!
Sở Hoan đưa tay:
- Cho y ăn một chút có thể sẽ biết thành thật đấy. Bản đốc sẽ không bạc đãi.
Binh sĩ dẫn phỉ chúng kia xuống, Sở Hoan gật đầu hỏi:
- Lương thảo ở Kiêu Dương Phong, có giải thích gì không?
- Trong trại quả thực có người nói lương thảo ở Kiêu Dương Phong, chỉ là tiểu nhân không được tận mắt nhìn thấy...
- Binh khí ở đâu?
- Binh khí ở Lạc Nhật Phong.
Lần này Phó Cương biết điều đáp nhanh gọn:
- Bọn họ nói kho binh khí có thể ở Lạc Nhật Phong.
- Rất tốt.
Lần này Sở Hoan rất hài lòng:
- Phó Cương, ngươi vào rừng làm cướp là giặc, vào nhà giết người cướp của, giết hại dân chúng, ngay cả muối ăn của quan phủ cũng dám cướp, thực sự là tội ác ngập trời, tội này của ngươi chặt đầu mười tám lần cũng không hết tội.
Phó Cương cầu xin:
- Đại nhân khai ân, tiểu nhân cũng không biết muối ăn đó là của quan phủ. Nếu biết là đồ của đại nhân, tiểu nhân ăn gan báo cũng không dám nghĩ bậy.
- Ngươi ở trại Hồ Lô bao lâu rồi?
- Tám tháng.
- Tám tháng cũng không phải ngắn. Ngươi đã đi tất cả trại chưa?
Phó Cương lắc đầu:
- Trại Hồ Lô có sáu trại con, tiểu nhân mới chỉ tới bốn, còn hai nơi vẫn chưa bao giờ đặt chân.
- Vậy xem ra ngươi cũng không lạ lẫm lắm với tình hình của trại Hồ Lô nhỉ. Bản đốc muốn ngươi giúp ta một việc, cho ngươi lập công chuộc tội, ngươi có nguyện ý không?
- Tiểu nhân nguyện ý.
Phó Cương không nghĩ ngợi cận thận hỏi:
- Không biết đại nhân muốn tiểu nhân làm gì?
- Vẽ. Ngươi đã không xa lạ lắm với địa hình trại Hồ Lô, những trại nhỏ kia, những con đường cứ điểm kia chắc hẳn ngươi không thể không biết. Bản đốc cho ngươi cơ hội, vẽ địa hình ra cho bản đốc.
Phó Cương khẽ giật đình, hơi gian nan, nói:
- Đại nhân, núi Hồ Lô quá lớn, hơn nữa, trong sơn trại đường xá chằng chịt khắp nơi, các đồn canh cũng rải rác rất nhiều, tiểu nhân...tiểu nhân chỉ sợ không vẽ ra được.
Sở Hoan nhìn Hứa Thiệu, xua tay:
- Kéo xuống chém đi.
Phó Cương hồn bay phách lạc, vội hỏi:
- Nhưng...tiểu nhân sẽ đem hết khả năng vẽ những gì đã biết...
- Ngươi yên tâm, bản đốc sẽ không để một mình ngươi phải làm.
Sở Hoan đứng dậy, ra ngoài cửa, Hứa Thiệu áp giải Phó Cương đi theo hắn tiến vào một khoảng sân rộng. Chỉ thấy giữa sân đặt mười mấy cái bàn, mỗi cái bàn đều không nhỏ, trên đó đều có bút và mực, trên bàn đã có người ngồi sẵn. Phó Cương nhìn lướt qua thì thấy những người bị bắt làm tù binh theo mình, những người kia thấy y bị áp giải vào càng ngơ ngác nhìn nhau.
Sân rất lớn, cách vài bước lại có một binh sĩ toàn thân áo giáp, bên hông đeo bội đao, tay cầm chuôi đao như một đàn hổ lang bao vây xung quanh.
Hứa Thiệu chặt đứt dây thừng trói tay Phó Cương, chỉ vào một chiếc bàn trống, lạnh lùng nói:
- Sang đó ngồi xuống đi.
Phó Cương chán nản mà không dám chống lại, chỉ có thể bước sang đó ngồi xuống. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng nhìn quanh một vòng, cười nói:
- Bản đốc biết rõ các ngươi đều xuất thân nghèo khổ, cũng không biết đọc sách viết chữ, hôm nay bản đốc không ép ngươi đọc sách viết chữ, có điều, nhờ vào khả năng của những học sinh kia, cho các ngươi một cơ hội cứu rỗi mình.
Chúng phỉ đều nhìn Sở Hoan, không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái quỷ gì.
/1596
|