Núi Hồ Lô ở vào nơi giao nhau giữa Tây Quan đạo Việt Châu và Thiên Sơn đạo Sa Châu, trước đây Tây Bắc chia làm ba đạo, giới tuyến của Thiên Sơn đạo và Tây Quan đạo chính là núi Hồ Lô.
Núi Hồ Lô ở trong cảnh nội của Tây Quan đạo, chỉ cần vượt qua núi Hồ Lô thì đã tới địa phận của Thiên Sơn đạo Sa Châu.
Dãy núi Hồ Lô trùng trùng điệp điệp đến gần trăm dặm, vách núi cheo leo, ngọn núi cao vút đến tận mây, tuy đã bắt đầu vào thu nhưng cỏ cây vẫn xanh tốt, từ xa nhìn tới chỉ thấy một màu xanh ngút mắt, chỉ là hiện giờ ai cũng biết, đám thổ phỉ của núi Hồ Lô hôm nay đang tụ tập lại với nhau.
Phạm vi 20 dặm xung quanh núi Hồ Lô rất heo hút, lang sói ở ngay bên cạnh, đương nhiên dân chúng không dám ở lại đây. Năm đó quanh núi Hồ Lô cũng có người sinh sống dựa vào săn bắn, nhưng đến khi Cầu tướng quân đến đây chiếm cứ núi Hồ Lô thì phần lớn dân chúng đã không dám ở lại nữa, chỉ có một bộ phận nhỏ lên núi gia nhập vào dưới trướng Cầu tướng quân, đổi nghề làm cướp.
Lạc Nhật phong là một trong sáu đỉnh của núi Hồ Lô, sáu đỉnh núi này khá cao so với phần còn lại của dãy núi, Cầu tướng quân đã dựng một cái hàng rao bao quanh sáu đỉnh núi này lại, lập nên sáu trại.
Trại Lạc Nhật địa thế hiểm yếu, muốn vào được hàng rào phải đi qua một bức tường đá, bức tường đá này mặc dù không dài nhưng đã ngốn rất nhiều nhân lực, vật lực của Cầu tướng quân, cứng như bàn thạch.
Cầu tướng quân tựa như đã sớm tính đến chuyện ngày nào đó quan binh sẽ kéo quân lên đánh núi Hồ Lô nên mỗi một nơi của núi Hồ Lô, ông ta đều cho xây rất nhiều công sự phòng ngự. Bức tường ở đỉnh núi Lạc Nhật này chính là một trong những cứ điểm quan trọng để chống địch, chỉ có một cánh cửa đá cho cả ra và vào, trên đầu tường luôn có hai binh sĩ trông coi ngày đêm.
Ánh nắng hắt lên con đường bằng đá chật hẹp, phía trên đầu tường vang lên một loạt âm thanh, vài bóng người vọt lên đầu tường. Cách sơn trại không xa đang có một người chậm rãi đi tới, hai tên lâu la đứng trên đầu tường lập tức ngắm thẳng cây nỏ cứng được bố trí sẵn vào người nọ rồi quay đầu lại hét một tiếng, đám lâu la phía sau được nhắc nhở lập tức nhao nhao nắm lấy binh khí, sẵn sàng đón địch.
- Đừng bắn.
Người nọ hét lớn:
- Ta là Phó Cương...
Hai người trên đầu tường liếc mắt nhìn nhau một cái, 3 kẻ bên dưới lập tức bước tới rất nhanh, hai tên lâu la trên đầu tường nhìn kỹ lại thì thấy người tới đúng là Phó Cương. Phó Cương là một trong số đội trưởng đội tuần tra của trại Lạc Nhật. Dưới trướng Cầu tướng quân, mỗi trại ngoài một vị trại chủ thì còn xếp đặt ba người làm ba đội trưởng của đội tuần tra, lúc không có tình hình quân địch thì mỗi đội trưởng sẽ lĩnh một đội nhân mã phụ trách tuần tra xung quanh hàng rào của trại dưới sự chỉ đạo của trại chủ, một khi chiến sự nổ ra, ba đội trưởng này chính là những tướng lãnh gần với trại chủ nhất.
Phó Cương tới trước cửa thì liếc nhìn lên, một gã lâu la trên đầu tường hiếu kỳ hỏi:
- Phó đội trưởng, không phải ông đã bị quan binh bắt đi sao?
Phó Cương nổi giận mắng:
- Bớt lời đi, mở cửa nhanh.
Đám người trên đầu tường thấy phía dưới đúng là không có thêm kẻ nào khác nên lập tức kêu người mở cửa, ba người vừa vào trong, cửa đá lập tức đóng lại.
Đám thổ phỉ lập tức vây quanh, kinh ngạc nói:
- Phó đội trưởng, mấy huynh đệ trốn về được đều nói ngươi đã bị quan binh bắt đi mà...
- Đám quan binh đó chỉ là một đám giá áo túi cơm mà thôi.
Phó CƯơng cười lạnh nói:
- Ba người bọn ta giết hết đám thủ vệ rồi vất vả lắm mới chạy về được đây, có bao nhiêu người trốn được về rồi?
- Mười mấy người thì phải.
Có người lên tiếng:
- Chúng ta còn tưởng...
Hắn không dám nói tiếp nữa.
- Trại chủ có ở trong không? Ta muốn đi gặp trại chủ.
Sớm đã có người bẩm báo lại với trại chủ Lạc Nhật trại rồi. Nhìn qua thì trại chủ trại Lạc Nhật không giống thổ phỉ chút nào, trái lại lại có vẻ giống kẻ đọc sách, mặc dù thân mặc áo ngắn, trên đầu quấn vải đen, trông khá nhã nhặn.
Lúc nhìn thấy Phó CƯơng, vị trại chủ này cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc. Chờ hắn nói lại cụ thể mọi việc, thế nào mới kiếm được thời cơ, làm sao mới trù tính kế hoạch giết đám thủ vệ rồi thừa cơ chạy về như thế nào, trại chủ Lạc Nhật trại mới cười nói:
- Tiểu tử ngươi đúng là lớn mạng, nhiều huynh đệ trốn được về đều nói ngươi đã bị quan binh bắt đi, chúng ta đều cho rằng ngươi đã bị chém đầu rồi chứ.
Phó Cương oán hận nói:
- Đều do thuộc hạ làm việc không chu toàn, trúng phải quỷ kế của quan binh.
- Ta đã biết mọi chuyện rồi.
Trại chủ nói:
- Cũng vì ngươi sốt ruột lập công mà thôi, ta hiểu mà, có điều muối ăn đã bị quan binh lấy mất, đúng là đáng tiếc. Hiện giờ muối ăn là một thứ cần thiết, nếu có thể lấy về thì nhất định tướng quân sẽ vui lắm.
Phó Cương cười khổ nói:
- Thuộc hạ chỉ mong trại chủ trách phạt mà thôi, lần này thuộc hạ thất thủ, quan binh đã biết núi Hồ Lô chúng ta cướp muối ăn của chúng, chỉ sợ bọn chúng...
Vị trại chủ kia cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ rằng quan binh sẽ dẫn quân đánh núi Hồ Lô ta sao?
Phó Cương gật đầu, đáp khẽ:
- Lúc thuộc hạ bị bọn chúng bắt được, trong một lần ngẫu nhiên thức giấc đã nghe đám thủ vệ nói chuyện, nghe bảo quan phủ đang triệu tập binh mã, chuẩn bị tấn công núi Hồ Lô đó.
Vị trại chủ kia cười hắc hắc nói:
- Đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, có điều bọn chúng muốn đánh tới trại Hồ Lô cũng không dễ đâu. Trại Hồ Lô chúng ta phòng thủ kiên cố, chỉ sợ bọn chúng không tới thôi, một khi dám tới sẽ đánh cho chúng hoa rơi nước chảy... Đúng rồi, ngươi thấy bọn chúng đang triệu tập binh mã sao?
- Thuộc hạ cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Phó Cương nghiêm mặt nói:
- Nhưng trên đường về đây, đúng là thuộc hạ đã trông thấy quan phủ đang triển khai triệu tập binh lính từ các huyện nha, nhìn bộ dạng của chúng, chỉ sợ không lâu nữa sẽ đánh lên tận đây.
Trại chủ trầm mặc nói:
- Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi bẩm báo với tướng quân.
Sau khi lui ra, Phó Cương chỉ thấy vừa đói vừa khát liền sai người đưa đồ ăn thức uống đến. Sau khi no say liền vật ra giường ngủ một giấc như chết, không biết ngủ bao lâu thì bị người ta thức dậy:
- Phó đội trưởng, trại chủ phái người truyền tin đến, bảo ba người các vị đến Húc Nhật Phong một chuyến, nghe nói tướng quân muốn triệu kiến các vị.
Phó Cương sững sờ nhưng Cầu tướng quân đã có lệnh nên không dám chậm trễ. Hắn bước ra cửa mới phát hiện sắc trời đã tối, trong sơn trại đã bắt đầu nổi lửa rồi, nhìn xa tựa như một bầu trời đầy sao vậy.
Hai gã trở về cùng hắn đã chờ sẵn bên ngoài, ba người được tên lâu la dẫn đường, lập tức rời khỏi Lạc NHật Phong thẳng đường đi tới Húc Nhật Phong.
Sáu sơn trại trên núi lấy Húc Nhật Phong làm trung tâm, Lạc Nhật Phong cách Húc Nhật Phong cũng khá xa, mặt khác con đường dưới chân núi lại đang sửa nên càng tốn thời gian.
Đi hơn nửa canh giờ mới đến được Húc Nhật Phong.
Trước đây Phó Cương đã từng gặp qua Cầu tướng quân, biết Cầu tướng quân cũng đang ở Húc Nhật Phong. Vị Cầu tướng quân này cực kỳ quái dị, tuy bên trong sơn trại đã xây rất nhiều phòng ốc nhưng hắn lại không ở mà lại chỉ thích ở trong một sơn động.
Sơn động này là một sơn động tự nhiên, Cầu tướng quân lại cho người sửa lại một lượt, bên trong đông ấm hè mát, bên ngoài thì luôn có mười thủ vệ của Cầu tướng quân canh gác. Mười người này đều xuất thân từ Tiên Phong Doanh của quân Tây Bắc, vô cùng dũng mãnh, hung hãn không sợ chết, chính là những người được Cầu tướng quân cẩn thận tuyển chọn, lòng trung thành không thể nghi ngờ.
Tiến vào trong sơn động đã thấy trại chủ trại Lạc Nhật chờ sẵn ở đó. Thấy ba người Phó Cương đi tới, hắn liền dẫn cả ba vào trong, bên trong sơn động này tựa như một mê cung, phía đông rẽ một cái, phía tây lại ngoặt một cái, lòng vòng cả nửa ngày mới vào được một cái sảnh rộng lớn, bày biện cực kỳ hoa lệ. Đứng ở đây, không ai còn nhớ mình đang đứng trong một sơn động nữa.
Trong sảnh có một bệ đá lớn, trên bệ đá có một cái ghế lớn phủ da hổ, dưới mặt ghế là một hàng bậc thang phủ da báo.
Bốn phía trong động đều được cắm đuốc sáng trưng như ban ngày.
Trại chủ dẫn theo ba người đứng dưới bậc thang, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không hề thấy hình bóng Cầu tướng quân đâu. Tuy vậy cả bốn người đều không dám lên tiếng nói chuyện, một lát sau tiếng bước chân vang lên, Phó Cương nhìn sang thì thấy một người đang chậm rãi đi ra.
Người nọ mặc một chiếc quần dài màu đen sáng bóng, thân trên để trần, từng thớ cơ thịt cứng rắn như sắt thép, thân hình cao lớn cường tráng, dưới ánh đuốc bập bùng, làn da ngăm đen hiện ra sắc xanh đen rực rỡ, một tấc da thịt tựa như đều ẩn chứa lực lượng vô cùng, mồ hôi đang chảy ra ròng ròng từ trên thân hắn.
Toàn thân hắn tựa như một con sư tử dũng mãnh tràn đầy sức mạnh, mái tóc dài được quấn quanh cổ, nhìn qua cực kỳ cổ quái.
Chỉ có điều hắn mang một cái mặt nạ bằng sắt trên mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt sáng lấp lóe.
- Tướng quân!
Trại chủ trại Lạc Nhật tiến lên khom người hành lễ, đám Phó Cương lập tức vội vã quỳ rạp xuống đất.
Thân hình như hùng sư của Cầu tướng quân chậm rãi bước đến bệ đá rồi ngồi xuống ghế, ông ta hơi nghiêng người về phía trước rồi giơ tay nói:
- Tất cả đứng lên đi, bổn tướng vừa luyện công xong nên bắt các ngươi đợi lâu rồi.
Đám người ở dưới vội nói không dám.
Cầu tướng quân nói thẳng vào vấn đề:
- Phó Cương, bổn tướng nghe Triệu trại chủ nói ngươi đã trốn thoát khỏi tay quan phủ phải không?
Phó Cương vội vàng cúi đầu xác nhận, không dám nhìn vào Cầu tướng quân.
- Nghe Triệu trại chủ nói, ngươi đã thấy đám quan binh đang điều động quân lính phải không, chúng chuẩn bị đánh Hồ Lô trại của ta à?
Cầu tướng quân nói với giọng trầm thấp và hết sức nghiêm nghị, rất khó nghe ra được suy nghĩ của hắn.
Phó Cương vội đáp:
- Đây là do thuộc hạ nghe được đám quan binh đó nói chuyện với nhau, sau đó còn nhìn thấy chúng điều động quân lính cho nên mới đoán như vậy, thuộc hạ cũng không dám chắc chắn.
Cầu tướng quân nói:
- Ngoài tin đó ra, ngươi còn nghe được tin tức gì hữu dụng không?
Phó Cương lắc đầu nhưng rồi lập tức ngẩng đầu nói:
- Tướng quân, thuộc hạ bị bọn quan binh mang vào trong Huyền Thành, thuộc hạ từng nghe chúng nói tổng đốc Sở Hoan của Tây Quan đạo đang ở ngay trong Huyền Thành!
- Hả?
Hai mắt Cầu tướng quân sáng lên như điện:
- Sở Hoan không ở Sóc Tuyền mà lại tới Huyền Thành?
- Đúng vậy.
Phó Cương gật đầu đáp:
- Ngay tại Huyền Thành, cách đây chưa đến trăm dặm, sáng đi chiều đến... Tướng quân, nếu không phải chúng suy nghĩ kín đáo, tại sao Sở Hoan phải đích thân tới Huyền Thành chứ?
Cầu tướng quân tựa như đang có điều suy nghĩ, không hề lên tiếng.
Nhưng lúc này lại có một giọng nói âm trầm vang lên:
- Phó Cương, Triệu trại chủ nói trên đường về đây, ngươi đã trông thấy quan binh đang điều động binh lính của các huyện nha phải không?
Lời nói vừa vang lên, một người xuất hiện bên cạnh như quỷ mị, bước chân hắn ta nhẹ như gió, thân mặc trường bào, bề ngoài bình thường nhưng hai con mắt toát lên vẻ âm trầm lạnh người.
- Hắc tiên sinh!
Vừa thấy người này bước ra, Triệu trại chủ của trại Lạc Nhật vội chắp tay hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, nhìn vẻ mặt của hắn tưa như sự kính sợ đối với vị tiên sinh này không hề dưới Cầu tướng quân chút nào.
Núi Hồ Lô ở trong cảnh nội của Tây Quan đạo, chỉ cần vượt qua núi Hồ Lô thì đã tới địa phận của Thiên Sơn đạo Sa Châu.
Dãy núi Hồ Lô trùng trùng điệp điệp đến gần trăm dặm, vách núi cheo leo, ngọn núi cao vút đến tận mây, tuy đã bắt đầu vào thu nhưng cỏ cây vẫn xanh tốt, từ xa nhìn tới chỉ thấy một màu xanh ngút mắt, chỉ là hiện giờ ai cũng biết, đám thổ phỉ của núi Hồ Lô hôm nay đang tụ tập lại với nhau.
Phạm vi 20 dặm xung quanh núi Hồ Lô rất heo hút, lang sói ở ngay bên cạnh, đương nhiên dân chúng không dám ở lại đây. Năm đó quanh núi Hồ Lô cũng có người sinh sống dựa vào săn bắn, nhưng đến khi Cầu tướng quân đến đây chiếm cứ núi Hồ Lô thì phần lớn dân chúng đã không dám ở lại nữa, chỉ có một bộ phận nhỏ lên núi gia nhập vào dưới trướng Cầu tướng quân, đổi nghề làm cướp.
Lạc Nhật phong là một trong sáu đỉnh của núi Hồ Lô, sáu đỉnh núi này khá cao so với phần còn lại của dãy núi, Cầu tướng quân đã dựng một cái hàng rao bao quanh sáu đỉnh núi này lại, lập nên sáu trại.
Trại Lạc Nhật địa thế hiểm yếu, muốn vào được hàng rào phải đi qua một bức tường đá, bức tường đá này mặc dù không dài nhưng đã ngốn rất nhiều nhân lực, vật lực của Cầu tướng quân, cứng như bàn thạch.
Cầu tướng quân tựa như đã sớm tính đến chuyện ngày nào đó quan binh sẽ kéo quân lên đánh núi Hồ Lô nên mỗi một nơi của núi Hồ Lô, ông ta đều cho xây rất nhiều công sự phòng ngự. Bức tường ở đỉnh núi Lạc Nhật này chính là một trong những cứ điểm quan trọng để chống địch, chỉ có một cánh cửa đá cho cả ra và vào, trên đầu tường luôn có hai binh sĩ trông coi ngày đêm.
Ánh nắng hắt lên con đường bằng đá chật hẹp, phía trên đầu tường vang lên một loạt âm thanh, vài bóng người vọt lên đầu tường. Cách sơn trại không xa đang có một người chậm rãi đi tới, hai tên lâu la đứng trên đầu tường lập tức ngắm thẳng cây nỏ cứng được bố trí sẵn vào người nọ rồi quay đầu lại hét một tiếng, đám lâu la phía sau được nhắc nhở lập tức nhao nhao nắm lấy binh khí, sẵn sàng đón địch.
- Đừng bắn.
Người nọ hét lớn:
- Ta là Phó Cương...
Hai người trên đầu tường liếc mắt nhìn nhau một cái, 3 kẻ bên dưới lập tức bước tới rất nhanh, hai tên lâu la trên đầu tường nhìn kỹ lại thì thấy người tới đúng là Phó Cương. Phó Cương là một trong số đội trưởng đội tuần tra của trại Lạc Nhật. Dưới trướng Cầu tướng quân, mỗi trại ngoài một vị trại chủ thì còn xếp đặt ba người làm ba đội trưởng của đội tuần tra, lúc không có tình hình quân địch thì mỗi đội trưởng sẽ lĩnh một đội nhân mã phụ trách tuần tra xung quanh hàng rào của trại dưới sự chỉ đạo của trại chủ, một khi chiến sự nổ ra, ba đội trưởng này chính là những tướng lãnh gần với trại chủ nhất.
Phó Cương tới trước cửa thì liếc nhìn lên, một gã lâu la trên đầu tường hiếu kỳ hỏi:
- Phó đội trưởng, không phải ông đã bị quan binh bắt đi sao?
Phó Cương nổi giận mắng:
- Bớt lời đi, mở cửa nhanh.
Đám người trên đầu tường thấy phía dưới đúng là không có thêm kẻ nào khác nên lập tức kêu người mở cửa, ba người vừa vào trong, cửa đá lập tức đóng lại.
Đám thổ phỉ lập tức vây quanh, kinh ngạc nói:
- Phó đội trưởng, mấy huynh đệ trốn về được đều nói ngươi đã bị quan binh bắt đi mà...
- Đám quan binh đó chỉ là một đám giá áo túi cơm mà thôi.
Phó CƯơng cười lạnh nói:
- Ba người bọn ta giết hết đám thủ vệ rồi vất vả lắm mới chạy về được đây, có bao nhiêu người trốn được về rồi?
- Mười mấy người thì phải.
Có người lên tiếng:
- Chúng ta còn tưởng...
Hắn không dám nói tiếp nữa.
- Trại chủ có ở trong không? Ta muốn đi gặp trại chủ.
Sớm đã có người bẩm báo lại với trại chủ Lạc Nhật trại rồi. Nhìn qua thì trại chủ trại Lạc Nhật không giống thổ phỉ chút nào, trái lại lại có vẻ giống kẻ đọc sách, mặc dù thân mặc áo ngắn, trên đầu quấn vải đen, trông khá nhã nhặn.
Lúc nhìn thấy Phó CƯơng, vị trại chủ này cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc. Chờ hắn nói lại cụ thể mọi việc, thế nào mới kiếm được thời cơ, làm sao mới trù tính kế hoạch giết đám thủ vệ rồi thừa cơ chạy về như thế nào, trại chủ Lạc Nhật trại mới cười nói:
- Tiểu tử ngươi đúng là lớn mạng, nhiều huynh đệ trốn được về đều nói ngươi đã bị quan binh bắt đi, chúng ta đều cho rằng ngươi đã bị chém đầu rồi chứ.
Phó Cương oán hận nói:
- Đều do thuộc hạ làm việc không chu toàn, trúng phải quỷ kế của quan binh.
- Ta đã biết mọi chuyện rồi.
Trại chủ nói:
- Cũng vì ngươi sốt ruột lập công mà thôi, ta hiểu mà, có điều muối ăn đã bị quan binh lấy mất, đúng là đáng tiếc. Hiện giờ muối ăn là một thứ cần thiết, nếu có thể lấy về thì nhất định tướng quân sẽ vui lắm.
Phó Cương cười khổ nói:
- Thuộc hạ chỉ mong trại chủ trách phạt mà thôi, lần này thuộc hạ thất thủ, quan binh đã biết núi Hồ Lô chúng ta cướp muối ăn của chúng, chỉ sợ bọn chúng...
Vị trại chủ kia cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ rằng quan binh sẽ dẫn quân đánh núi Hồ Lô ta sao?
Phó Cương gật đầu, đáp khẽ:
- Lúc thuộc hạ bị bọn chúng bắt được, trong một lần ngẫu nhiên thức giấc đã nghe đám thủ vệ nói chuyện, nghe bảo quan phủ đang triệu tập binh mã, chuẩn bị tấn công núi Hồ Lô đó.
Vị trại chủ kia cười hắc hắc nói:
- Đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, có điều bọn chúng muốn đánh tới trại Hồ Lô cũng không dễ đâu. Trại Hồ Lô chúng ta phòng thủ kiên cố, chỉ sợ bọn chúng không tới thôi, một khi dám tới sẽ đánh cho chúng hoa rơi nước chảy... Đúng rồi, ngươi thấy bọn chúng đang triệu tập binh mã sao?
- Thuộc hạ cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Phó Cương nghiêm mặt nói:
- Nhưng trên đường về đây, đúng là thuộc hạ đã trông thấy quan phủ đang triển khai triệu tập binh lính từ các huyện nha, nhìn bộ dạng của chúng, chỉ sợ không lâu nữa sẽ đánh lên tận đây.
Trại chủ trầm mặc nói:
- Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi bẩm báo với tướng quân.
Sau khi lui ra, Phó Cương chỉ thấy vừa đói vừa khát liền sai người đưa đồ ăn thức uống đến. Sau khi no say liền vật ra giường ngủ một giấc như chết, không biết ngủ bao lâu thì bị người ta thức dậy:
- Phó đội trưởng, trại chủ phái người truyền tin đến, bảo ba người các vị đến Húc Nhật Phong một chuyến, nghe nói tướng quân muốn triệu kiến các vị.
Phó Cương sững sờ nhưng Cầu tướng quân đã có lệnh nên không dám chậm trễ. Hắn bước ra cửa mới phát hiện sắc trời đã tối, trong sơn trại đã bắt đầu nổi lửa rồi, nhìn xa tựa như một bầu trời đầy sao vậy.
Hai gã trở về cùng hắn đã chờ sẵn bên ngoài, ba người được tên lâu la dẫn đường, lập tức rời khỏi Lạc NHật Phong thẳng đường đi tới Húc Nhật Phong.
Sáu sơn trại trên núi lấy Húc Nhật Phong làm trung tâm, Lạc Nhật Phong cách Húc Nhật Phong cũng khá xa, mặt khác con đường dưới chân núi lại đang sửa nên càng tốn thời gian.
Đi hơn nửa canh giờ mới đến được Húc Nhật Phong.
Trước đây Phó Cương đã từng gặp qua Cầu tướng quân, biết Cầu tướng quân cũng đang ở Húc Nhật Phong. Vị Cầu tướng quân này cực kỳ quái dị, tuy bên trong sơn trại đã xây rất nhiều phòng ốc nhưng hắn lại không ở mà lại chỉ thích ở trong một sơn động.
Sơn động này là một sơn động tự nhiên, Cầu tướng quân lại cho người sửa lại một lượt, bên trong đông ấm hè mát, bên ngoài thì luôn có mười thủ vệ của Cầu tướng quân canh gác. Mười người này đều xuất thân từ Tiên Phong Doanh của quân Tây Bắc, vô cùng dũng mãnh, hung hãn không sợ chết, chính là những người được Cầu tướng quân cẩn thận tuyển chọn, lòng trung thành không thể nghi ngờ.
Tiến vào trong sơn động đã thấy trại chủ trại Lạc Nhật chờ sẵn ở đó. Thấy ba người Phó Cương đi tới, hắn liền dẫn cả ba vào trong, bên trong sơn động này tựa như một mê cung, phía đông rẽ một cái, phía tây lại ngoặt một cái, lòng vòng cả nửa ngày mới vào được một cái sảnh rộng lớn, bày biện cực kỳ hoa lệ. Đứng ở đây, không ai còn nhớ mình đang đứng trong một sơn động nữa.
Trong sảnh có một bệ đá lớn, trên bệ đá có một cái ghế lớn phủ da hổ, dưới mặt ghế là một hàng bậc thang phủ da báo.
Bốn phía trong động đều được cắm đuốc sáng trưng như ban ngày.
Trại chủ dẫn theo ba người đứng dưới bậc thang, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không hề thấy hình bóng Cầu tướng quân đâu. Tuy vậy cả bốn người đều không dám lên tiếng nói chuyện, một lát sau tiếng bước chân vang lên, Phó Cương nhìn sang thì thấy một người đang chậm rãi đi ra.
Người nọ mặc một chiếc quần dài màu đen sáng bóng, thân trên để trần, từng thớ cơ thịt cứng rắn như sắt thép, thân hình cao lớn cường tráng, dưới ánh đuốc bập bùng, làn da ngăm đen hiện ra sắc xanh đen rực rỡ, một tấc da thịt tựa như đều ẩn chứa lực lượng vô cùng, mồ hôi đang chảy ra ròng ròng từ trên thân hắn.
Toàn thân hắn tựa như một con sư tử dũng mãnh tràn đầy sức mạnh, mái tóc dài được quấn quanh cổ, nhìn qua cực kỳ cổ quái.
Chỉ có điều hắn mang một cái mặt nạ bằng sắt trên mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt sáng lấp lóe.
- Tướng quân!
Trại chủ trại Lạc Nhật tiến lên khom người hành lễ, đám Phó Cương lập tức vội vã quỳ rạp xuống đất.
Thân hình như hùng sư của Cầu tướng quân chậm rãi bước đến bệ đá rồi ngồi xuống ghế, ông ta hơi nghiêng người về phía trước rồi giơ tay nói:
- Tất cả đứng lên đi, bổn tướng vừa luyện công xong nên bắt các ngươi đợi lâu rồi.
Đám người ở dưới vội nói không dám.
Cầu tướng quân nói thẳng vào vấn đề:
- Phó Cương, bổn tướng nghe Triệu trại chủ nói ngươi đã trốn thoát khỏi tay quan phủ phải không?
Phó Cương vội vàng cúi đầu xác nhận, không dám nhìn vào Cầu tướng quân.
- Nghe Triệu trại chủ nói, ngươi đã thấy đám quan binh đang điều động quân lính phải không, chúng chuẩn bị đánh Hồ Lô trại của ta à?
Cầu tướng quân nói với giọng trầm thấp và hết sức nghiêm nghị, rất khó nghe ra được suy nghĩ của hắn.
Phó Cương vội đáp:
- Đây là do thuộc hạ nghe được đám quan binh đó nói chuyện với nhau, sau đó còn nhìn thấy chúng điều động quân lính cho nên mới đoán như vậy, thuộc hạ cũng không dám chắc chắn.
Cầu tướng quân nói:
- Ngoài tin đó ra, ngươi còn nghe được tin tức gì hữu dụng không?
Phó Cương lắc đầu nhưng rồi lập tức ngẩng đầu nói:
- Tướng quân, thuộc hạ bị bọn quan binh mang vào trong Huyền Thành, thuộc hạ từng nghe chúng nói tổng đốc Sở Hoan của Tây Quan đạo đang ở ngay trong Huyền Thành!
- Hả?
Hai mắt Cầu tướng quân sáng lên như điện:
- Sở Hoan không ở Sóc Tuyền mà lại tới Huyền Thành?
- Đúng vậy.
Phó Cương gật đầu đáp:
- Ngay tại Huyền Thành, cách đây chưa đến trăm dặm, sáng đi chiều đến... Tướng quân, nếu không phải chúng suy nghĩ kín đáo, tại sao Sở Hoan phải đích thân tới Huyền Thành chứ?
Cầu tướng quân tựa như đang có điều suy nghĩ, không hề lên tiếng.
Nhưng lúc này lại có một giọng nói âm trầm vang lên:
- Phó Cương, Triệu trại chủ nói trên đường về đây, ngươi đã trông thấy quan binh đang điều động binh lính của các huyện nha phải không?
Lời nói vừa vang lên, một người xuất hiện bên cạnh như quỷ mị, bước chân hắn ta nhẹ như gió, thân mặc trường bào, bề ngoài bình thường nhưng hai con mắt toát lên vẻ âm trầm lạnh người.
- Hắc tiên sinh!
Vừa thấy người này bước ra, Triệu trại chủ của trại Lạc Nhật vội chắp tay hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, nhìn vẻ mặt của hắn tưa như sự kính sợ đối với vị tiên sinh này không hề dưới Cầu tướng quân chút nào.
/1596
|