Dù trại Lạc Nhật chưa bị đánh hạ, nhưng các trại khác trên núi Hồ Lô đều bị quan binh khống chế. Các trại khác ngoại trừ tù binh vào rừng làm cướp, còn lại là gia quyến mấy trăm tên sơn phỉ.
Những gia quyến này chủ yếu là những gia quyến đầu mục lớn nhỏ, chẳng qua là một đám người già, phụ nữ, trẻ em, Sở Hoan đương nhiên sẽ không khó xử những người này, tạm thời thu xếp cho mọi người, đợi sau này sẽ bố trí tiếp. Còn những sơn phỉ bị bắt làm tù binh kia, thì khoanh vùng giam lại, để quan binh canh giữ. Người lưu lại tại các trại khác cũng không nhiều, không ít kẻ vẫn cố chấp chống lại đều chết.
Số người sống sót của các trại khác còn không đến bốn năm trăm người, nhưng trận chiến dưới núi ở trại Lạc Nhật, lại bắt sống được một đám tù binh.
Sở Hoan một mặt cho người khống chế tù binh, mặt khác chia người tìm kiếm đồ vật lưu trữ ở trại Hồ Lô. Trước kia Sở Hoan nghĩ, một hang ổ đám thổ phỉ có xa hoa đến đâu thì cũng không có quá nhiều thứ. Đến khi truy tìm đồ đạc đưa xuống chân núi, Sở Hoan mới biết, đồ đạc mà trại Hồ Lô tích trữ vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Ngoại trừ quân giới và ngựa, trên núi cao như vậy mà chúng tích trữ được cả núi lương thực.
Quân giới chủng loại đa dạng phong phú, trường thương, đoản đao, áo giáp, cung, một đống tên, chồng chất dưới chân núi, như một ngọn núi. Ngoài ra, còn có một đống lớn tiền tài, sắp thành rương thành đống. Đám tướng sĩ cũng không ngờ thu được nhiều đồ như vậy, đề là cực kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Sở Hoan nhìn đống đồ chất cao như núi không mừng mà kinh hãi.
Nếu như nói vàng bạc tiền tài cướp bóc được từ bốn phương, vậy thì ngựa và binh khí là từ đâu ra? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Quân giới trang bị của trại Hồ Lô, đủ cho hơn vạn người, đây quả thực là thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng là một dã tâm thật lớn. Nếu không phải lần này tiêu diệt được trại Hồ Lô, lại qua thêm một năm nữa, thanh thế của trại Hồ Lô lại càng thêm to lớn. Có một kho đồ vật phong phú như vậy, quan phủ muốn đối phó với thế lực như vậy, chỉ sợ phải hao tổn hết thảy tâm huyết.
Toàn bộ cảnh kinh tâm trước mắt, trong lòng Sở Hoan không nhịn được sinh ra hàn ý, nghĩ trong lòng lần này quả nhiên may mắn, lợi dụng bỏ đi một quân cờ, tính kế chiếm trại Hồ Lô, nếu không hậu quả đúng là không lường được.
Đang cùng mọi người kiểm tra đồ đạc, hắn chợt nghe thấy tiếng vó ngựa chay tung trời. Một người bước xuống từ trên ngựa, Sở Hoan nhìn thấy là Hứa Thiệu. Hứa Thiệu bước nhanh tới chắp tay chào hỏi:
- Đại nhân!
Sở Hoan hỏi:
- Đã tìm kiếm tất cả các trại chưa, còn nơi nào bỏ sót không?
- Vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Hứa Thiệu nói:
- Đại nhân, mạt tướng dẫn ngài đi gặp một người.
- Một người.
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi lại:
- Người nào?
- Đại nhân nhất định sẽ hứng thú.
Hai tròng mắt Hứa Thiệu loé lên một vẻ phấn khích.
Sở Hoan nhìn thấy người Hứa Thiệu muốn mình gặp, có chút mơ hồ khó hiểu. Người Hứa Thiệu mang tới, không phải đại hán khôi ngô, cũng không phải văn sĩ nhẹ nhàng, càng không phải mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, mà là một bà cụ.
Bà lão quần áo mộc mạc, mái tóc trắng xoá, nhìn qua có lẽ đã qua lục tuần, nếp nhăn hằn trên trán nhìn đầy vẻ tang thương. Bà lão nhìn thấy Sở Hoan, không đổi sắc, mà vô cùng bình tĩnh.
Trong khi Sở Hoan còn hơi nghi hoặc, Hứa Thiệu đã nói nhỏ bên tai Sở Hoan:
- Đại nhân, đây là mẫu thân của Lô Tồn Hiếu.
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn bà lão vài lần. Dù tuổi tác đã cao, nhưng Sở Hoan nhìn ra, bà lão này khung xương khá lớn, lúc trẻ hắn là một phu nhân có thân thể khỏe mạnh.
Chỉ là Sở Hoan âm thầm cảm giác bà lão này không giống lão phu nhân bình thường khác, nhìn rất có giáo dưỡng, dường như không phải là xuất thân từ gia đình nhỏ.
- Bà lão, ta là Tổng đốc Tây Quan Sở Hoan.
Sở Hoan vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói:
- Khiến bà kinh sợ rồi.
Lô mẫu dò xét Sở Hoan vài lần, thanh âm già nua vang lên:
- Đều nói ngươi là một vị quan tốt, nhưng vì sao ngươi phải giúp triều đình hại người?
Một câu nói khó hiểu kia, Sở Hoan nhẹ nhàng hỏi lại:
- Bà lão cớ gì nói ra những lời như thế?
- Hoàng đế không cho dân chúng sống sót, không phải chết vì chiến tranh, thì là bị quan tham giày vò, có người sống rồi dần dần chết đói...!
Lô mẫu chậm rãi nói:
- Bọn họ đều nói sau khi Sở tổng đốc đến Tây quan đã làm nhiều chuyện tốt , thế nhưng... sao ngươi lại đánh núi Hồ Lô, đây đều là những nghĩa sĩ phản kháng Bạo Tần?
- Phản kháng Bạo Tần?
Sở Hoan hơi chau mày:
- Bà lão, bà nói là mọi người trên núi Hồ Lô này là nghĩa sĩ phản kháng triều đình?
Lô mẫu không hề do dự nói:
- Đương nhiên, thôn chúng ta, trước kia bị tham quan bóc lột, thuế má nặng nề tăng từ năm này qua năm khác, về sau những thanh niên trai tráng trong thôn bị bắt đi đánh giặc, bao nhiêu người một đi không trở lại, không đánh được giặc, người Tây Lương đánh tới, triều đình lại ở đâu? Chúng ta chịu nhiều áp bức, muốn tiếp tục sống, nhưng người Tây Lương đánh tới, quân lính không có che chở chúng ta, quan lại đều nói triều đình sẽ đưa lương thực tới, không để chúng ta chết đói. Nhưng cuối cùng... chết đói biết bao người?
Sở Hoan thở dài một tiếng hỏi:
- Bà lão, vì sao bà lại lên núi?
- Triều đình không cho chúng ta sống sót, chúng ta cũng nên tự mình nghĩ đường sống.
Lô mẫu nhìn thẳng vào mắt Sở Hoan:
- Cầu tướng quân phản kháng Tần quốc, hơn nữa đối tốt với dân chúng chúng ta. Chúng ta sắp chết đói, là Cầu tướng quân cho chúng ta lương thực. Ông ấy muốn lật đổ Bạo Tần, Hiếu Nhi cùng mấy thanh niên trai tráng còn sống trong thôn, đã lên núi trợ giúp Cầu tướng quân đánh triều đình.
Sở Hoan “Ồ” một tiếng, hỏi ngược lại:
- Bà thấy Cầu tướng quân là một người tốt?
Lô mẫu cười nhạt một tiếng:
- Trong mắt các ngươi, ông ta đương nhiên là người xấu.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Bà lão, bà có biết, Cầu tướng quân không để ý tới huynh đệ của mình, một mình phá vòng vây chạy, hiện giờ con của bà Lô Tồn Hiếu dẫn hơn ngàn người trú đóng tại trại Lạc Nhật, bọn họ chống đỡ không được bao lâu nữa.
Lô mẫu như nghĩ đến điều gì, cười nói:
- Ngươi muốn dùng ta làm con tin, uy hiếp Hiếu Nhi đầu hàng?
Bà lắc đầu:
- Ngươi không cần phí công nghĩ đến điều này. Hiếu nhi dù hiếu thuận, nhưng cũng biết phải trái rõ ràng, nó sẽ cùng các ngươi liều mạng đến cùng, tuyệt đối không vì ta mà đầu hàng.
Sở Hoan cười khổ đáp:
- Bà lão, xem ra bà rất có thành kiến. Nhưng bà yên tâm, việc bỉ ổi vô sỉ như vậy, ta cũng khinh thường. Nếu bà đồng ý, ta hiện tại sẽ đưa bà đi gặp Lô Tồn Hiếu.
Lô mẫu khẽ giật mình, hẳn không thể ngờ Sở Hoan sẽ nói như vậy.
- Nhưng mà trước khi tới đó, ta muốn mang bà đi tới một chỗ.
Sở Hoan thần sắc nghiêm nghị nói:
- Bà lão là người hiểu rõ thị phi, ta nghĩ bà xem xong sẽ hiểu rõ trắng đen.
Lô mẫu hơi nghi hoặc chút xíu.
Sở Hoan tự mình đem theo Lô mẫu, đi về phía Phiêu Hương Phong. Lô mẫu đã quá lục tuần, không thể từ chân núi leo lên, cho nên Sở Hoan đặc biệt phân phó vài binh sĩ khoẻ mạnh cõng bà lên núi.
Lô mẫu trong nhất thời không hiểu Sở Hoan muốn làm gì trong Hồ Lô, tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Tới bên ngoài hang đá kia, Sở Hoan mệnh lệnh cho người buông lỏng ra, tự mình dắt Lô mẫu vào động:
- Bà lão, vốn không nên mang bà tới chỗ này, nhưng bà muốn rõ thị phi, ta cũng đành phải đem bà đến, cho bà xem Cầu tướng quân tốt với bà đã làm những gì.
...
...
Trại Lạc Nhật.
Dù bị vây chết tại Lạc Nhật Phong, nhưng Lô Tồn Hiếu không thỏa hiệp, cũng chưa bao giờ muốn đầu hàng quan binh. Đám sơn phỉ phá vòng vây thất bại trở về đỉnh núi Lạc Nhật, Lô Tồn Hiếu lần đầu tiến công phân thành hai tốp, tốp một canh giữ bên kia tường đá, một tốp khác là giữ chặt đường núi.
Trại Lạc Nhật có thiết kế một kho binh khí nhỏ, chứa không ít binh khí. Nhưng lại không có kho lương, lương thực trên núi không nhiều, gần hai nghìn người cần ăn cơm, lương thực trên núi không đủ cho vài ngày.
Nghe nói Cầu tướng quân đã phá vòng vây ra ngoài, Lô Tồn Hiếu cũng không hề trách cứ y đã bỏ lại mọi người. Ngược lại, cảm thấy Cầu tướng quân có thể phá vòng vây, sau này còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Triệu Phong trại chủ Lạc Nhật trại vốn là kiện tướng đắc lực của Cầu tướng quân, nhưng tại lúc phá vòng vây, xả thân chết trận, Cầu tướng quân không ở đây, quần long vô thủ, Lô Tồn Hiếu phải gánh vác chức trách dẫn dắt mọi người.
Sáu vị Phong chủ, Toàn Phong chủ bị Cừu Như Huyết một đao chém chết. Triệu Phong chủ và một lão Phong chủ khác chết trận khi phá vòng vây, ngoài Lô Tồn Hiếu, còn hai Phong chủ còn sống lui về trại Lạc Nhật. Hai người cũng không nói hai lời với đám người Lô Tồn Hiếu, lúc này, chỉ cần sống sót, thống soái sơn phỉ, chỉ thêm áp lực, cũng không có lợi ích gì.
Hơn nữa, Lô Tồn Hiếu là mãnh tướng số một ngoài Cầu tướng quân, để gã thay Cầu tướng quân dẫn dắt mọi người, cũng là chuyện thường tình.
Binh khí trong kho binh khí đều chuyển ra, chuẩn bị đến tường đá bên đường núi, Lô Tồn Hiếu cố tình muốn liều mạng đến phút cuối cùng. Dù là cuối cùng thật sự bị bao vây chết đói, cũng muốn tiếp tục duy trì đến khắc cuối.
Vết thương trên người gã chỉ qua xử lý băng bó đơn giản. Dù mất nhiều máu, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng gã vẫn đích thân bố phòng, thậm chí còn kiểm tra thương binh, giúp bọn họ băng bó.
Quan binh không có tấn công. Gã ở trên lầu tháp trại Lạc Nhật, thậm chí có thể nhìn thấy quan binh vận chuyển đồ đạc xuống núi, dưới chân núi đồ đạc chất đống. Lô Tồn Hiếu nghiến răng nghiến lợi, tim đau như cắt. Những thứ này đều dự trữ chuẩn bị cho kháng chiến Bạo Tần, hôm nay bị quan binh thu lại, con đường kháng chiến Bạo Tần càng gian nan.
Chống cự hai ngày, thật sự là buồn ngủ không chịu nổi. Lô Tồn Hiếu tìm một chốn nhàn rỗi bên cạnh đường núi chật hẹp, dựa vào một khối đá, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, một giấc này không biết ngủ bao lâu, cho đến tận khi có người gọi to, gã mới từ trong giấc mơ bừng tỉnh. Phản xạ có điều kiện, thuận tay nắm lấy thanh đao, đứng dậy hỏi:
- Sao vậy? Quan binh đã đuổi tới?
Người kia lắp bắp lắc đầu nói:
- Không phải quan binh... là một bà lão!
Lô Tồn Hiếu nghe ra không phải quan binh truy tới, thở phào một hơi, thả lỏng thần sắc, ngạc nhiên hỏi:
- Bà lão? Cái gì bà lão?
- Lô Phong chủ, quan binh bên kia đưa một người tới.
Đám lâu la trả lời:
- Là một lão bà tóc bạc phơ, đang đi từ bên kia lại, cũng không biết rốt cuộc muốn gì.
Những gia quyến này chủ yếu là những gia quyến đầu mục lớn nhỏ, chẳng qua là một đám người già, phụ nữ, trẻ em, Sở Hoan đương nhiên sẽ không khó xử những người này, tạm thời thu xếp cho mọi người, đợi sau này sẽ bố trí tiếp. Còn những sơn phỉ bị bắt làm tù binh kia, thì khoanh vùng giam lại, để quan binh canh giữ. Người lưu lại tại các trại khác cũng không nhiều, không ít kẻ vẫn cố chấp chống lại đều chết.
Số người sống sót của các trại khác còn không đến bốn năm trăm người, nhưng trận chiến dưới núi ở trại Lạc Nhật, lại bắt sống được một đám tù binh.
Sở Hoan một mặt cho người khống chế tù binh, mặt khác chia người tìm kiếm đồ vật lưu trữ ở trại Hồ Lô. Trước kia Sở Hoan nghĩ, một hang ổ đám thổ phỉ có xa hoa đến đâu thì cũng không có quá nhiều thứ. Đến khi truy tìm đồ đạc đưa xuống chân núi, Sở Hoan mới biết, đồ đạc mà trại Hồ Lô tích trữ vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Ngoại trừ quân giới và ngựa, trên núi cao như vậy mà chúng tích trữ được cả núi lương thực.
Quân giới chủng loại đa dạng phong phú, trường thương, đoản đao, áo giáp, cung, một đống tên, chồng chất dưới chân núi, như một ngọn núi. Ngoài ra, còn có một đống lớn tiền tài, sắp thành rương thành đống. Đám tướng sĩ cũng không ngờ thu được nhiều đồ như vậy, đề là cực kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Sở Hoan nhìn đống đồ chất cao như núi không mừng mà kinh hãi.
Nếu như nói vàng bạc tiền tài cướp bóc được từ bốn phương, vậy thì ngựa và binh khí là từ đâu ra? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Quân giới trang bị của trại Hồ Lô, đủ cho hơn vạn người, đây quả thực là thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng là một dã tâm thật lớn. Nếu không phải lần này tiêu diệt được trại Hồ Lô, lại qua thêm một năm nữa, thanh thế của trại Hồ Lô lại càng thêm to lớn. Có một kho đồ vật phong phú như vậy, quan phủ muốn đối phó với thế lực như vậy, chỉ sợ phải hao tổn hết thảy tâm huyết.
Toàn bộ cảnh kinh tâm trước mắt, trong lòng Sở Hoan không nhịn được sinh ra hàn ý, nghĩ trong lòng lần này quả nhiên may mắn, lợi dụng bỏ đi một quân cờ, tính kế chiếm trại Hồ Lô, nếu không hậu quả đúng là không lường được.
Đang cùng mọi người kiểm tra đồ đạc, hắn chợt nghe thấy tiếng vó ngựa chay tung trời. Một người bước xuống từ trên ngựa, Sở Hoan nhìn thấy là Hứa Thiệu. Hứa Thiệu bước nhanh tới chắp tay chào hỏi:
- Đại nhân!
Sở Hoan hỏi:
- Đã tìm kiếm tất cả các trại chưa, còn nơi nào bỏ sót không?
- Vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Hứa Thiệu nói:
- Đại nhân, mạt tướng dẫn ngài đi gặp một người.
- Một người.
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi lại:
- Người nào?
- Đại nhân nhất định sẽ hứng thú.
Hai tròng mắt Hứa Thiệu loé lên một vẻ phấn khích.
Sở Hoan nhìn thấy người Hứa Thiệu muốn mình gặp, có chút mơ hồ khó hiểu. Người Hứa Thiệu mang tới, không phải đại hán khôi ngô, cũng không phải văn sĩ nhẹ nhàng, càng không phải mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, mà là một bà cụ.
Bà lão quần áo mộc mạc, mái tóc trắng xoá, nhìn qua có lẽ đã qua lục tuần, nếp nhăn hằn trên trán nhìn đầy vẻ tang thương. Bà lão nhìn thấy Sở Hoan, không đổi sắc, mà vô cùng bình tĩnh.
Trong khi Sở Hoan còn hơi nghi hoặc, Hứa Thiệu đã nói nhỏ bên tai Sở Hoan:
- Đại nhân, đây là mẫu thân của Lô Tồn Hiếu.
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn bà lão vài lần. Dù tuổi tác đã cao, nhưng Sở Hoan nhìn ra, bà lão này khung xương khá lớn, lúc trẻ hắn là một phu nhân có thân thể khỏe mạnh.
Chỉ là Sở Hoan âm thầm cảm giác bà lão này không giống lão phu nhân bình thường khác, nhìn rất có giáo dưỡng, dường như không phải là xuất thân từ gia đình nhỏ.
- Bà lão, ta là Tổng đốc Tây Quan Sở Hoan.
Sở Hoan vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói:
- Khiến bà kinh sợ rồi.
Lô mẫu dò xét Sở Hoan vài lần, thanh âm già nua vang lên:
- Đều nói ngươi là một vị quan tốt, nhưng vì sao ngươi phải giúp triều đình hại người?
Một câu nói khó hiểu kia, Sở Hoan nhẹ nhàng hỏi lại:
- Bà lão cớ gì nói ra những lời như thế?
- Hoàng đế không cho dân chúng sống sót, không phải chết vì chiến tranh, thì là bị quan tham giày vò, có người sống rồi dần dần chết đói...!
Lô mẫu chậm rãi nói:
- Bọn họ đều nói sau khi Sở tổng đốc đến Tây quan đã làm nhiều chuyện tốt , thế nhưng... sao ngươi lại đánh núi Hồ Lô, đây đều là những nghĩa sĩ phản kháng Bạo Tần?
- Phản kháng Bạo Tần?
Sở Hoan hơi chau mày:
- Bà lão, bà nói là mọi người trên núi Hồ Lô này là nghĩa sĩ phản kháng triều đình?
Lô mẫu không hề do dự nói:
- Đương nhiên, thôn chúng ta, trước kia bị tham quan bóc lột, thuế má nặng nề tăng từ năm này qua năm khác, về sau những thanh niên trai tráng trong thôn bị bắt đi đánh giặc, bao nhiêu người một đi không trở lại, không đánh được giặc, người Tây Lương đánh tới, triều đình lại ở đâu? Chúng ta chịu nhiều áp bức, muốn tiếp tục sống, nhưng người Tây Lương đánh tới, quân lính không có che chở chúng ta, quan lại đều nói triều đình sẽ đưa lương thực tới, không để chúng ta chết đói. Nhưng cuối cùng... chết đói biết bao người?
Sở Hoan thở dài một tiếng hỏi:
- Bà lão, vì sao bà lại lên núi?
- Triều đình không cho chúng ta sống sót, chúng ta cũng nên tự mình nghĩ đường sống.
Lô mẫu nhìn thẳng vào mắt Sở Hoan:
- Cầu tướng quân phản kháng Tần quốc, hơn nữa đối tốt với dân chúng chúng ta. Chúng ta sắp chết đói, là Cầu tướng quân cho chúng ta lương thực. Ông ấy muốn lật đổ Bạo Tần, Hiếu Nhi cùng mấy thanh niên trai tráng còn sống trong thôn, đã lên núi trợ giúp Cầu tướng quân đánh triều đình.
Sở Hoan “Ồ” một tiếng, hỏi ngược lại:
- Bà thấy Cầu tướng quân là một người tốt?
Lô mẫu cười nhạt một tiếng:
- Trong mắt các ngươi, ông ta đương nhiên là người xấu.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Bà lão, bà có biết, Cầu tướng quân không để ý tới huynh đệ của mình, một mình phá vòng vây chạy, hiện giờ con của bà Lô Tồn Hiếu dẫn hơn ngàn người trú đóng tại trại Lạc Nhật, bọn họ chống đỡ không được bao lâu nữa.
Lô mẫu như nghĩ đến điều gì, cười nói:
- Ngươi muốn dùng ta làm con tin, uy hiếp Hiếu Nhi đầu hàng?
Bà lắc đầu:
- Ngươi không cần phí công nghĩ đến điều này. Hiếu nhi dù hiếu thuận, nhưng cũng biết phải trái rõ ràng, nó sẽ cùng các ngươi liều mạng đến cùng, tuyệt đối không vì ta mà đầu hàng.
Sở Hoan cười khổ đáp:
- Bà lão, xem ra bà rất có thành kiến. Nhưng bà yên tâm, việc bỉ ổi vô sỉ như vậy, ta cũng khinh thường. Nếu bà đồng ý, ta hiện tại sẽ đưa bà đi gặp Lô Tồn Hiếu.
Lô mẫu khẽ giật mình, hẳn không thể ngờ Sở Hoan sẽ nói như vậy.
- Nhưng mà trước khi tới đó, ta muốn mang bà đi tới một chỗ.
Sở Hoan thần sắc nghiêm nghị nói:
- Bà lão là người hiểu rõ thị phi, ta nghĩ bà xem xong sẽ hiểu rõ trắng đen.
Lô mẫu hơi nghi hoặc chút xíu.
Sở Hoan tự mình đem theo Lô mẫu, đi về phía Phiêu Hương Phong. Lô mẫu đã quá lục tuần, không thể từ chân núi leo lên, cho nên Sở Hoan đặc biệt phân phó vài binh sĩ khoẻ mạnh cõng bà lên núi.
Lô mẫu trong nhất thời không hiểu Sở Hoan muốn làm gì trong Hồ Lô, tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Tới bên ngoài hang đá kia, Sở Hoan mệnh lệnh cho người buông lỏng ra, tự mình dắt Lô mẫu vào động:
- Bà lão, vốn không nên mang bà tới chỗ này, nhưng bà muốn rõ thị phi, ta cũng đành phải đem bà đến, cho bà xem Cầu tướng quân tốt với bà đã làm những gì.
...
...
Trại Lạc Nhật.
Dù bị vây chết tại Lạc Nhật Phong, nhưng Lô Tồn Hiếu không thỏa hiệp, cũng chưa bao giờ muốn đầu hàng quan binh. Đám sơn phỉ phá vòng vây thất bại trở về đỉnh núi Lạc Nhật, Lô Tồn Hiếu lần đầu tiến công phân thành hai tốp, tốp một canh giữ bên kia tường đá, một tốp khác là giữ chặt đường núi.
Trại Lạc Nhật có thiết kế một kho binh khí nhỏ, chứa không ít binh khí. Nhưng lại không có kho lương, lương thực trên núi không nhiều, gần hai nghìn người cần ăn cơm, lương thực trên núi không đủ cho vài ngày.
Nghe nói Cầu tướng quân đã phá vòng vây ra ngoài, Lô Tồn Hiếu cũng không hề trách cứ y đã bỏ lại mọi người. Ngược lại, cảm thấy Cầu tướng quân có thể phá vòng vây, sau này còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Triệu Phong trại chủ Lạc Nhật trại vốn là kiện tướng đắc lực của Cầu tướng quân, nhưng tại lúc phá vòng vây, xả thân chết trận, Cầu tướng quân không ở đây, quần long vô thủ, Lô Tồn Hiếu phải gánh vác chức trách dẫn dắt mọi người.
Sáu vị Phong chủ, Toàn Phong chủ bị Cừu Như Huyết một đao chém chết. Triệu Phong chủ và một lão Phong chủ khác chết trận khi phá vòng vây, ngoài Lô Tồn Hiếu, còn hai Phong chủ còn sống lui về trại Lạc Nhật. Hai người cũng không nói hai lời với đám người Lô Tồn Hiếu, lúc này, chỉ cần sống sót, thống soái sơn phỉ, chỉ thêm áp lực, cũng không có lợi ích gì.
Hơn nữa, Lô Tồn Hiếu là mãnh tướng số một ngoài Cầu tướng quân, để gã thay Cầu tướng quân dẫn dắt mọi người, cũng là chuyện thường tình.
Binh khí trong kho binh khí đều chuyển ra, chuẩn bị đến tường đá bên đường núi, Lô Tồn Hiếu cố tình muốn liều mạng đến phút cuối cùng. Dù là cuối cùng thật sự bị bao vây chết đói, cũng muốn tiếp tục duy trì đến khắc cuối.
Vết thương trên người gã chỉ qua xử lý băng bó đơn giản. Dù mất nhiều máu, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng gã vẫn đích thân bố phòng, thậm chí còn kiểm tra thương binh, giúp bọn họ băng bó.
Quan binh không có tấn công. Gã ở trên lầu tháp trại Lạc Nhật, thậm chí có thể nhìn thấy quan binh vận chuyển đồ đạc xuống núi, dưới chân núi đồ đạc chất đống. Lô Tồn Hiếu nghiến răng nghiến lợi, tim đau như cắt. Những thứ này đều dự trữ chuẩn bị cho kháng chiến Bạo Tần, hôm nay bị quan binh thu lại, con đường kháng chiến Bạo Tần càng gian nan.
Chống cự hai ngày, thật sự là buồn ngủ không chịu nổi. Lô Tồn Hiếu tìm một chốn nhàn rỗi bên cạnh đường núi chật hẹp, dựa vào một khối đá, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, một giấc này không biết ngủ bao lâu, cho đến tận khi có người gọi to, gã mới từ trong giấc mơ bừng tỉnh. Phản xạ có điều kiện, thuận tay nắm lấy thanh đao, đứng dậy hỏi:
- Sao vậy? Quan binh đã đuổi tới?
Người kia lắp bắp lắc đầu nói:
- Không phải quan binh... là một bà lão!
Lô Tồn Hiếu nghe ra không phải quan binh truy tới, thở phào một hơi, thả lỏng thần sắc, ngạc nhiên hỏi:
- Bà lão? Cái gì bà lão?
- Lô Phong chủ, quan binh bên kia đưa một người tới.
Đám lâu la trả lời:
- Là một lão bà tóc bạc phơ, đang đi từ bên kia lại, cũng không biết rốt cuộc muốn gì.
/1596
|